Chương 92: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm nghe được tin 'Vương Xuyên' phát điên thì Đông Sinh đã thi xong môn cuối cùng.

Năm nay các lão sư của ngành khảo cổ ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu năm vừa rồi nội dung khảo thí chỉ bình thường thôi thì năm nay tuyệt đối là địa ngục, đến khi có kết quả thì những người được xưng là học bá đều hoài nghi nhân sinh.

Phần lớn sinh viên đều đạt tiêu chuẩn, từ bài thi chuyên ngành đến môn bắt buộc lại đến chọn khoá, đã biết thành tích, các đồng học của Đông Sinh cũng thực thoả mãn.

Theo nguồn tin không đáng tin cậy, mấy lão sư chuyên ngành đều muốn nhận Đông Sinh làm quan môn đệ tử, sau lưng tranh đến độ muốn đánh nhau rồi.

Học kỳ này Đông Sinh xin nghỉ rất nhiều, nguyên bản La lão sư còn có điểm lo cậu không theo kịp bài giảng nhưng sau khi biết thành tích khảo thí vừa rồi, thầy cao hứng đến nửa ngày cũng chưa khép được miệng. Bất quá cao hứng chưa đến hai ngày, một nhóm giáo sư nói muốn nhận Đông Sinh làm quan môn đệ tử.

Người nào trong nhóm giáo sư cũng đều là thái sơn bắc đẩu của giới khảo cổ, có rất nhiều người muốn bái nhập môn hạ nhưng không được, cuối cùng cũng có một người muốn coi trọng lại bị mấy lão già khác nhìn chằm chằm.

Tăng nhiều cháo ít, tăng nhiều cháo ít không dễ làm a.

Gửi gắm Đông Sinh đến chỗ giáo sư này thì đắc tội với giáo sư khác, La lão sư sầu đến tóc bạc trên đầu đều nhiều thêm mấy sợi .

Bất quá chuyện của Đông Sinh, sầu là chuyện tốt, sự tình 'Vương Xuyên' mới làm thầy phát điên.

Nguyên bản tưởng rằng chỉ là học sinh đánh nhau thôi, xử lý một chút, điều tra rõ chân tướng, rồi hảo hảo phạt phạt, chờ qua nghỉ đông thì sự tình cũng chấm dứt. Nào biết ‘Vương Xuyên’ này căn bản không phải Vương Xuyên thật, giết chết Vương Xuyên chân chính rồi mạo danh thế thân tiến vào đại học, vì trốn tránh trách nhiệm còn giả ngây giả dại ý đồ không nhận tội, đáng tiếc cảnh sát cùng bác sĩ không dễ bị lừa gạt như vậy.

Vương Hải cố ý giết người, hai lần ác ý đả thương người, cuối cùng bị phán xử tử hình, hoãn lại hai năm chấp hành. Vương Hải biết đại thế đã mất nên thực bình tĩnh tiếp nhận phán quyết, từ bỏ chống án.

Mắt thấy sự tình bại lộ, Vương phụ Vương mẫu sôi nổi đổ hết trách nhiệm lên người Vương Hải, bọn họ tuy rằng không báo cảnh sát nhưng toàn bộ quá trình mưu sát Vương Xuyên đều do một mình Vương Hải thực hiện, bọn họ không giúp che dấu hoặc là dời đi chứng cứ phạm tội, nghiêm khắc mà nói cũng không cấu thành tội bao che.

Bất quá bình thường bọn họ cũng không tốt, không biết là ai đem sự thật phơi bày, náo nhiệt đến mức trở thành tin tức hot, các toà soạn, phóng viên đua nhau đưa tin đăng lại việc này, có chỗ đưa tin tương đối đúng với thực tế, có chỗ đưa tin thuần túy là các loại cải biên, cuối cùng Vương phụ Vương mẫu thành công tháo xuống vòng nguyệt quế của bậc cha mẹ hiền lành thành người bị nhà nhà ghét bỏ.

Vì để tăng độ nóng, trường B đại cũng bị kéo xuống nước, mà thầy chủ nhiệm lớp ‘Vương Xuyên’ cũng bị vấy một thân tanh.

Nhưng cả nhà Vương Hải không phải minh tinh, tin tức tuy rằng chấn động một thời gian nhưng thực mau đã bị các tin khác ùn ùn che lấp. Nhưng sự tình cũng không kết thúc nhanh như vậy.

Trên đường áp giải Vương Hải đến ngục giam gặp sự cố, toàn bộ cảnh sát áp giải hắn đều hy sinh, Vương Hải thì đã biến mất.

Vương Hải chẳng biết đi đâu, hai ngày sau, cảnh sát nhận được tin báo một nữ sinh bị hành hạ đến chết ở phòng trọ, qua kiểm tra, nữ tử này sinh thời là bạn gái của Vương Hải, tử vong khi đã có thai gần hai tháng. Cơ hồ đồng thời, cảnh sát phát hiện Vương phụ Vương mẫu cũng bị hành hạ đến chết ở một khách sạn. Trước đó khi biết Vương Hải đào tẩu, cảnh sát vì muốn bắt giữ hắn nên đã phong tỏa tin tức, âm thầm tăng nhân thủ, giam lỏng cha mẹ Vương Hải, dù cảnh sát ở ngay cạnh phòng Vương phụ Vương mẫu cũng không biết bọn họ bị giết khi nào.

Vương Hải thực kiêu ngạo ở hiện trường ký tên, cảnh sát tuyên bố phát lệnh truy nã, ở thủ đô ban lệnh giới nghiêm nhưng không bắt được hung thủ.

Vương Hải liên tiếp phạm hai cọc đại án dường như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy bóng dáng.

Lương Kiện tin tức linh thông, lúc Vương Hải chạy trốn, cha mẹ hắn sợ hắn xảy ra chuyện nên hiện tại trừ trường học cùng nhà ở thì hắn không được đi chỗ nào khác.

Đông Sinh từ chỗ Lương Kiện biết được tin tức, lập tức lấy la bàn dò tìm, nhưng vô luận là bặc tính hay pháp khí đều không thể xác định được vị trí của Vương Hải.

Này tất nhiên là có Huyền môn chống lưng, hơn nữa đạo hạnh của đối phương tuyệt đối không thấp.

Giả sử Vương Hải nhận thức cao nhân như vậy thì lúc trước Vương phụ Vương mẫu hà tất phải đi tìm Nghiêm đại sư giúp đuổi quỷ, chỉ cần đối phương động động ngón tay, đối phó Vương Xuyên tuyệt đối không phải vấn đề gì lớn.

Vương Hải có thể chạy thoát khẳng định có quan hệ với đối phương, đối phương sớm không ra tay muộn không ra tay, lại ra tay giúp Vương Hải vào đúng thời điểm mấu chốt, này có điểm kỳ quái.

Vương Hải chỉ là một người bình thường, đối phương vì cái gì muốn giúp hắn?

Trừ phi……

Đông Sinh nghĩ tới một người.

Thân Đồ.

Đông Sinh đã nhờ Trịnh Vân Diệu cùng Lương Kiện thăm dò tin tức của Thân Đồ nhưng hiện tại đã qua hơn một tháng, căn bản không có bất luận tin tức nào. Nếu người trợ giúp Vương Hải là Thân Đồ thì sự tình liền thật sự phiền toái.

Gia gia đã từng đã nói với cậu, tương lai nếu có một ngày cậu gặp Thân Đồ, trừ phi có năng lực thanh lý môn hộ vĩnh tuyệt hậu hoạ bằng không nếu thấy hắn nên trốn thật xa.

Thân Đồ nếu còn sống thì đã hơn hơn trăm tuổi rồi, cường đại như gia gia còn không thoát được sinh tử mệnh số. Thân Đồ làm nhiều việc ác tất nhiên Thiên Đạo bất dung nên hắn muốn sống lâu trăm tuổi rất khó. Vì vậy hắn mới yêu cầu Vương lão quỷ thay hắn thu thập sinh khí, luyện chế đan dược kéo dài tuổi thọ. Đáng tiếc Vương lão quỷ cùng hai đồ đệ của hắn đã chết, manh mối liền bị cắt đứt.

Bất quá, Thân Đồ nếu không muốn chết thì tất nhiên sẽ dùng các loại thủ đoạn tiếp tục thu thập sinh khí, sớm muộn cũng bắt được đuôi cáo của hắn thôi.

Nếu người sau lưng ra tay giúp Vương Hải là Thân Đồ thì hắn đã biết sự tồn tại của mình, địch trong tối ta ngoài sáng, Đông Sinh thật ra cũng không sợ hắn, nhưng theo lời gia gia nói, Thân Đồ làm người âm độc tàn nhẫn, có thù tất báo, Đông Sinh lo cho bạn bè bên cạnh sẽ chịu thương tổn.

Vì tránh cho bất hạnh phát sinh, sau khi thi xong, cậu bảo Trịnh Vân Diệu dẫn cậu đi thị trường đồ cổ, tìm một ít tài liệu, mất mấy ngày cậu mới từ trong tài liệu tạo hình thành vật có thể so sánh với pháp khí bùa hộ mệnh, đem bùa hộ mệnh đưa cho bằng hữu, sau khi về Đồng Thành Đông Sinh liền cùng Trịnh Vân Diệu đi bái phỏng ông ngoại hắn.

Ông ngoại Trịnh Vân Diệu là thế hệ phần tử tri thức thời trước, ở trong nước là một nhà vật lý học một hoạ sĩ một thi sĩ trứ danh, sinh ra trong hào môn quý tộc xưa, khi mười tuổi cùng anh họ đến Europa du học, sau khi học xong ông đã từng làm giảng viên tại một trường đại học nổi danh ở Europa. Cuối thập niên 50, ông ôm một lòng nhiệt huyết cùng lão bà về nước xây dựng quê hương, lúc đó ông làm giáo sư ở trường B đại, ông cũng tham gia vào một ít thực nghiệm bí mật. Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, không quá mấy năm tình hình trong nước kịch liệt biến hóa, ông bị đánh thành □□, hơn nữa với thân phận bối cảnh du học ở nước ngoài, hai vợ chồng đều bị mất chức rồi bị tạm giam.

Bởi vì lúc ấy ông nắm giữ nhiều tài liệu quan trọng nên những người đó cũng không dám quá phận, chỉ giam lỏng hạn chế tự do thôi, so với rất nhiều người bị cách chức về làm nông, có người bị tra tấn đến chết đã tốt hơn rất nhiều. Trong lúc giam lỏng, ông cùng thê tử sinh hạ một người con gái, hai vợ chồng kết hôn mười mấy năm, sắp bốn mươi tuổi mới có con, tự nhiên đau như châu bảo.

Đáng tiếc bà ngoại Trịnh Vân Diệu sinh con lúc gần trung niên lại khó sinh, bị thương thân thể lưu lại bệnh căn, không đến mấy năm liền qua đời.

Hầu lão vừa làm cha vừa làm mẹ sủng nữ nhi đến tận trời, kỳ thật ông không muốn gả nữ nhi cho Trịnh Trường Huân, đáng tiếc nữ nhi lại một lòng một dạ thích đối phương muốn gả cho đối phương.

Hầu lão sống ở nước ngoài gần hai mươi năm, cơ hồ xem như lớn lên ở ngoại quốc, tư tưởng thực mở, sau khi kết hôn, nữ nhi sống cũng không quá hạnh phúc, ông không ngừng khuyên con ly hôn với Trịnh Trường Huân. Đáng tiếc nữ nhi trước sau vẫn tồn tại hy vọng với Trịnh Trường Huân, đồng thời luyến tiếc con trai còn nhỏ, cuối cùng phải ôm uất ức mà chết.

Nữ nhi chết không bao lâu, Trịnh Trường Huân liền cưới thê tử hiện tại, đối phương còn mang không ít nhi tử không so được với Trịnh Vân Diệu vào cửa, hầu lão lúc ấy tức giận đến trực tiếp tìm Trịnh lão gia tử, nói rõ muốn mang Trịnh Vân Diệu đi. Năm đó Trịnh Vân Diệu chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi lại không chịu rời đi, phi thường kiên định ở lại Trịnh gia. Chỉ sau một thời gian ngắn hắn đã bị Trịnh Trường Huân lấy danh nghĩa học tập đưa đến M quốc du học, vừa đi chính là mười mấy năm.

Người ngoài có chút không rõ Trịnh Vân Diệu ở ngoại quốc làm cái gì, hầu lão lại biết rõ. Cho đến nay, hầu lão cũng sớm biết khi đó Trịnh Vân Diệu tuổi nhỏ sống chết muốn ở lại Trịnh gia là có nguyên do.

Sự tình nữ nhi chết không đơn giản.

Ông đã sống được cả bó tuổi, đã trải qua vô số sóng to gió lớn vui buồn tan hợp, ngay từ đầu ông cũng không tán thành Trịnh Vân Diệu vì mẹ báo thù, ông chỉ hy vọng cháu ngoại có thể hạnh phúc an khang cả đời thuận lợi. Nhưng Trịnh Vân Diệu vừa về nước liền bị tai nạn giao thông suýt nữa bỏ mạng làm ông hoàn toàn tỉnh ngộ: ngươi buông tha người khác không đại biểu người khác sẽ buông tha ngươi.

Khi Trịnh Vân Diệu tỉnh lại, ông liền nói với hắn, mặc kệ hắn làm gì ông đều duy trì hắn, nếu có thể, ông sẽ giúp hắn phần nào.

Hầu lão được sửa lại án sai, trở lại làm giáo sư ở B đại, chân chính đào lý biến thiên hạ. Ở thời đại này vẫn có khối người tôn trọng thầy như cha. Hầu lão không chỉ có nhiều học sinh mà còn là đại sư thi hoạ nổi danh trong nước, ông trời sinh tính tình hào sảng hào phóng, không có cảm giác phần tử trí thức làm ra vẻ, ở chính thương hai giới đều có không ít chí giao hảo hữu.

Hầu lão còn lớn tuổi hơn Trịnh lão gia tử, học trò cũ của ông cùng bằng hữu chí giao rất nhiều người đã không còn tại thế. Người đi trà lạnh, hầu lão cho dù nghĩ thầm muốn giúp cũng không giúp được hắn quá nhiều.

Cũng may Trịnh Vân Diệu cũng đủ tranh đua, chuyện của hắn hoàn toàn không cần hầu lão nhọc lòng.

Hầu lão năm đó khi vừa về nước từng có hạnh kết giao với một vị cao nhân, đối phương dạy ông một bộ dưỡng sinh quyền pháp, ông vẫn luôn kiên trì rèn luyện, kiên trì dưỡng sinh, thân thể phi thường khoẻ mạnh, khuôn mặt hồng nhuận nếp nhăn thưa thớt, có chút hơi béo, trên mặt thường xuyên mang theo cái cười vui tươi, thoạt nhìn căn bản không giống với người đã gần tám mươi, đồng thời bảo dưỡng thoả đáng, mấy năm nay dường như ông trẻ ra đôi chút, đi ra ngoài nói ông chỉ mới sáu chục cũng có người tin.

Ông ngoại đã lớn tuổi, Trịnh Vân Diệu vẫn luôn lo cho thân thể ông, trước đó không lâu hắn cố ý dẫn ông ngoại đi bệnh viện tư nhân cao cấp làm kiểm tra toàn diện, thân thể của ông không tương xứng với tuổi thực, cơ thể như của người trung niên, các bác sĩ làm kiểm tra cho ông đều tấm tắc bảo lạ, sau đó đều hỏi phương pháp dưỡng sinh của ông.

Trịnh Vân Diệu dự kiến không sai, Đông Sinh cùng ông ngoại nhất kiến như cố, ở chung cực kỳ hòa hợp, Đông Sinh thích hầu lão hòa ái thân thiện, hầu lão thích Đông Sinh tâm tính trẻ con. Lúc biết ông ngoại Trịnh Vân Diệu chính là đại sư thi hoạ đại danh đỉnh đỉnh, Đông Sinh còn thầm trách Trịnh Vân Diệu không nói sớm cho cậu.

Nhìn ông ngoại phấn chấn bừng bừng múa bút vẽ tranh cho Đông Sinh, lại nhìn đến vẻ mặt si mê tròng mắt đều sắp dán vào giấy Tuyên Thành của Đông Sinh, Trịnh Vân Diệu cười đến không khép được miệng.

Hắn biết sẽ như vậy mà!

Sớm biết như vậy, trước kia hắn nên cùng ông ngoại hảo hảo học học thi họa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro