Chương 91: Báo ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong phòng chợt cứng lại, ngay sau đó, Vương Hải chớp chớp đôi mắt che kín tơ máu, trên mặt lộ ra một nụ cười thần kinh, ngữ khí phi thường quỷ dị:

“Mẹ, con là Vương Xuyên, Vương Hải đã chết rồi, không phải sao?”

Trong chăn, Vương Hải gắt gao nắm chặt tay, lòng bàn tay bị móng tay đâm rách, khe hở ngón tay chảy ra một chút máu, hắn lại hồn nhiên không cảm thấy đau.

“Tiểu Hải……”

Vương mẫu còn muốn nói cái gì đó nhưng bị Vương phụ đánh gãy.

“Bà thôi đi, con nó nói không sai, tiểu Hải đã chết rồi. Nếu phòng bệnh có thứ không sạch sẽ, chút nữa chúng ta đi thỉnh đại sư lại đây hảo hảo xem xem.”

Tự thú, đi nói cho cảnh sát biết người chết không phải Vương Hải mà là Vương Xuyên, không phải tự sát mà là bị em trai giết. Hiện giờ ông chỉ còn một đứa con trai, nếu nó có chuyện gì thì nhà này không chỉ tuyệt hậu mà còn trở thành trò cười cho cả thiên hạ!

Bí mật này không thể nói ra, chỉ cần nhi tử có thể thuận lợi tốt nghiệp B đại, tiền đồ nhất định không sai, hai vợ chồng già bọn họ cũng có thể thơm lây hưởng phúc.

Vương mẫu thật sự là bị dọa cho mất mật mới nói như vậy, nghe con trai cùng chồng nói xong thì nàng đã bình tĩnh lại:

“Tiểu Xuyên, vừa rồi là mẹ nói bậy, con đừng để trong lòng.”

“Được rồi, bà ở đây chiếu cố tiểu Xuyên, tôi đi hỏi xem nơi nào có đại sư lợi hại, mời đến hảo hảo xem xem.” Vương phụ nói.

Nhìn thần sắc tối tăm trên gương mặt Vương Hải, trong lòng Vương mẫu bất chợt luống cuống, vội nói:

“Không không, tôi đi cùng ông!”

Nhìn phản ứng của mẹ, ánh mắt Vương Hải sâu thẳm mà vặn vẹo, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cha mẹ đều đi rồi, hiện tại Vương Hải không tiện hoạt động, phải có người chiếu cố, Vương Mẫu chỉ có thể tạm thời tự tìm cho mình cái khán hộ.(?)

Vương phụ Vương mẫu mới tới thủ đô, trời xa đất lạ, nhân duyên ở bệnh viện không tốt nên không hỏi ra cái gì, hai vợ chồng đành bắt taxi ra ngoài, lên xe liền hỏi tài xế:

“Cậu có biết nơi nào ở thủ đô có thầy trừ tà không?”

“Hai bác muốn tìm đại sư sao?”

“Đúng đúng đúng, tốt nhất là đại sư lợi hại một chút.”

“Lợi hại hay không này cũng không ai nói được, như vậy đi, cháu đề cử cho hai bác một khu phố chuyên đoán mệnh xem bói, chỗ đó có nhiều đại sư lắm, hai bác tự mình hỏi thăm a.”

Được Vương phụ Vương mẫu đồng ý, tài xế thực mau đưa bọn họ qua, trong khu phố này từ đầu phố đến cuối phố đều là bán đồ Phật gia, các loại đồ phong thủy lớn lớn bé bé, quán đoán mệnh một tiệm lại một tiệm, bởi vì ở gần đó là điểm du lịch nổi tiếng cho nên du khách đặc biệt nhiều, phi thường náo nhiệt.

Vương phụ Vương mẫu đang nghĩ làm sao mới mời được sư phụ có bản lĩnh thì một nam nhân trung niên đi tới:

“Hai vị, tôi xem ấn đường của hai người biến thành màu đen, chỉ sợ sắp tới có tai vạ, gặp nhau tức là có duyên, tấm phù này hai vị cầm đi, có thể tạm thời giúp hai người bình an.”

Nam nhân như giả như thật nói xong liền xếp hai tấm phù thành hình tam giác rồi nhét vào tay hai vợ chồng, sau đó liền đi mất.

Nam nhân tiêu soái rời đi nhưng lỗ tai vẫn chú ý động tĩnh ở phía sau, trong lòng yên lặng đếm đến mười, hắn liền nghe thấy thanh âm của Vương phụ:

“Đại sư, xin dừng bước!”.

Trên mặt nam nhân trung niên lập tức hiện ra một mạt tươi cười xảo trá, quay đầu liền khôi phục bộ dáng cao nhân:

“Có chuyện gì?”.

“Cầu đại sư cứu chúng ta!” .

Nam nhân trung niên giả ý thở dài hai tiếng:

“Không phải tôi không muốn cứu, chỉ là tôi đạo hạnh hữu hạn, không hóa giải được kiếp nạn của hai người”.

Nam nhân hư hư ảo ảo nói mấy câu lại chọc trúng tâm sự, Vương mẫu gấp đến độ muốn khóc:

“Đại sư, ngài nhất định phải cứu chúng ta a!”

“Như vậy đi, tôi dẫn hai vị đi gặp sư phụ của tôi, nếu lão nhân gia nguyện ý ra tay, hẳn là có thể giúp hai người hóa giải kiếp nạn này".

Nam nhân trung niên cùng Vương phụ Vương mẫu ngồi taxi đi vào một khu dân cư thực cũ. Nếu là ngày thường, Vương phụ Vương mẫu khẳng định không bao giờ đến nơi như thế này nhưng hiện tại bọn họ cái gì cũng có thể thử, chẳng những không cảm thấy có cái gì không đúng mà ngược lại càng thêm tin tưởng sư phụ của nam nhân trung niên là lão cao nhân có bản lĩnh.

Cao nhân họ Nghiêm, người ta gọi ông là Nghiêm đại sư, bộ dáng tiên phong đạo cốt thập phần có thể hù người, thời điểm Vương phụ Vương mẫu đến, nhà hắn còn có bốn, năm vị khách, có người xin tên cho con nhỏ, có người xem tình duyên, có người hỏi tiền đồ sự nghiệp, Nghiêm đại sư đều trả lời hết, các khách nhân đều cùng bộ dáng rất tin phục.

Đợi hơn nửa ngày rốt cuộc đến phiên của Vương phụ Vương mẫu, Nghiêm đại sư muốn bát tự của hai vợ chồng, sau một loạt tính toán, hắn nói hai người có hai người con trai, nhưng hai anh em mệnh cách tương khắc tương sinh, một vinh tắc một khô, một yêu tắc cùng yêu.(?)

Nghiêm đại sư quả thực là thần, nói không sai chút nào, Vương Mẫu cùng Vương phụ trao đổi ánh mắt, Vương Mẫu nức nở nói:

“Thật không dám dấu Nghiêm đại sư, tôi có 2 đứa con trai thì một đứa nhảy lầu tự sát, một đứa hiện đang điều trị trong bệnh viện, cháu nó còn bị đồ vật không sạch sẽ quấn lên, cầu đại sư cứu con trai của tôi a!”.

Nghiêm đại sư nhắm mắt không nói mặc kệ Vương Mẫu khóc lóc kể lể nửa ngày hắn vẫn như lão tăng nhập định, không có phản ứng nào. Vương phụ Vương mẫu hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải thì đúng lúc này, nam nhân trung niên mời Vương phụ Vương mẫu ra ngoài.

“Nhị vị mời trở về đi, sư phụ tôi hiện tại rất ít ra cửa giúp người khác.”

Rất ít, nhưng vẫn sẽ đi ra ngoài.

Vương phụ nhận ra ý này, ông vội lấy hai xấp tiền tương đối dày nhét vào tay nam nhân.

“Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, thỉnh ngài giúp chúng ta a!”

Vương phụ Vương mẫu nói đến rát cổ bỏng họng mới hỏi được một chút tin tức.

Nếu muốn thỉnh Nghiêm đại sư tự mình đi một chuyến thì cần ít nhất ba vạn tệ. (>97tr VND)

Đối Vương phụ Vương mẫu mà nói, số tiền này có chút lớn nhưng vẫn có thể xoay sở được, so sánh với mạng sống của một nhà ba người thì ba vạn tệ không tính là cái gì cả. Hai vợ chồng tìm ngân hàng ở gần đó, xót ruột lấy ra ba vạn tệ giao cho nam nhân trung niên. Hai vợ chồng ở ngoài cửa chờ, nam nhân trung niên cầm tiền đi vào tìm Nghiêm đại sư.

Vương phụ Vương mẫu ở ngoài cửa đợi một hồi lâu, Nghiêm đại sư rốt cuộc cũng đi ra, nam nhân trung niên đeo balo căng phồng đi theo sau. Trong balo hẳn đều là 'pháp khí' của Nghiêm đại sư.

Đoàn người đi ra ngoài tiểu khu, bắt taxi, lúc này đang là giờ cao điểm của buổi chiều, đến được bệnh viện thì trời đã tối đen rồi.

Đã hết giờ thăm bệnh nên nhân thân cùng bạn bè của bệnh nhân đã về gần hết, trên hành lang cũng vắng người hơn, Vương phụ Vương mẫu dẫn thầy trò Nghiêm đại sư đi tới phòng bệnh. Không biết có phải ảo giác hay không mà trong phòng bệnh dường như lạnh hơn bên ngoài, hộ sĩ vừa thấy Vương Mẫu bọn họ đã trở lại thì xin tổng kết tiền công cùng tiền cơm buổi trưa buổi tối, sau đó liền rời đi.

Nam nhân trung niên đóng cửa phòng lại rồi nhanh tay dán trương phù lên trên cửa.

Vương Hải nằm trên giường có chút kích động lại có chút chờ mong nhìn Nghiêm đại sư, Nghiêm đại sư thần sắc nghiêm túc nhìn nhìn tướng mạo hắn, sau đó ngưng trọng nói:

“Lệ quỷ quấy phá, âm sát nhập thể, quá muộn, phải chi nhị vị tìm tôi sớm hơn.”

Vương Mẫu bật khóc:

“Nghiêm đại sư, vậy bây giờ phải làm sao? Tôi chỉ còn một đứa con trai thôi, ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu a!”

Nghiêm đại sư thở dài nói:

“Tôi cũng chỉ có thể làm hết sức, còn có cứu được không thì phải xem tạo hoá của hắn……”

Nghiêm đại sư duỗi tay ra, nam nhân trung niên vội xâu tiền xu thành tiểu kiếm cung kính dâng lên Nghiêm đại sư, Nghiêm đại sư một tay cầm kiếm, một tay lấy phù, hắn vừa đi quanh giường bệnh của Vương Hải vừa lẩm bẩm chú văn.

“…… Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh, đi!”

Nghiêm đại sư ném ra lá bùa, lá bùa bùng cháy ở giữa không trung, Nghiêm đại sư giống như bị rút cạn sức lực, hắn lảo đảo sắp ngã, may mà nam nhân trung niên tay mắt lanh lẹ đỡ được rồi dìu hắn ngồi trên giường bệnh.

Một lúc lâu sau, Nghiêm đại sư thở hồng hộc nói:

“Lệ quỷ đã bị tôi đuổi đi, ba tấm phù này nhị vị cầm đi, phải nhớ luôn mang trên người không được bỏ ra, lệ quỷ sẽ không xuất hiện nữa, nếu nó còn dám tới làm hại hai người thì tấm phù này sẽ đánh nó đến hồn phi phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Từ đầu đến cuối Nghiêm đại sư vẫn đứng bên cạnh Vương Xuyên.

Vương Xuyên: ...

Sự tình được giải quyết, nam nhân trung niên thu thập tốt đồ đạc rồi đỡ Nghiêm đại sư chuẩn bị rời đi.

Lúc này, đèn trong phòng đột nhiên lập loè, ánh điện lúc sáng lúc tối, ẩn ẩn truyền đến tiếng cười âm lãnh. Sắc mặt Nghiêm đại sư cùng nam nhân trung niên đồng thời trắng bệch, Nghiêm đại sư bước nhanh đến cửa vặn vặn tay nắm một hồi lâu nhưng vẫn không mở ra được.

Kít —— Kít ——

Tiếng móng tay cào kim loại làm người ta ghê hết cả răng.

Có thứ gì băng lãnh dán ở trên cổ, nam nhân trung niên lạnh sống lưng, không nhịn được mà hét lên:

“Quỷ! Có quỷ!”

Thấy không mở được cửa Nghiệm đại sư liền chuyển sang đập vỡ cửa kính, miệng thì liên tục kêu cứu mạng.

Nhưng mà người đi tới đi lui trên hành lang dường như không nghe thấy thanh âm gì cũng như không nhìn thấy gương mặt già nua sợ hãi của Nghiêm đại sư sau lớp kính. Đèn trong phòng lập loè càng lúc càng nhanh rồi đột ngột vụt tắt, trong phòng lâm vào hắc ám.

Tiếng cười trúc trắc, tiếng thét chói tai bắt đầu xuất hiện, buổi chiều Vương Hải đã nhờ hộ sĩ mua hoa quả cùng dao gọt. Hắn kinh hoảng thất thố lấy con dao giấu ở dưới gối đầu, không ngừng khua khoắng ở trước ngực, hắn điên cuồng la hét:

“Tới đi! tới đi! Có bản lĩnh thì mày đi ra mau! Tao không sợ mày, tao có thể giết mày một lần thì cũng có thể giết chết mày lần hai!”

Hắc ám cùng hoảng loạn, không biết là ai đã đẩy nam nhân trung niên ngã xuống trước mũi dao của Vương Hải.

Phốc.

Con dao đâm xuyên qua thịt, dòng máu ấm áp dính nhớp theo lưỡi dao chảy xuống tay Vương Hải, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, nhìn bàn tay nhiễm huyết cùng sự tình xấu xa đã bị lộ ra, đôi mắt của Vương Hải nhanh chóng sung huyết phiếm hồng.

Trên mặt mang theo tươi cười vô cùng hưởng thụ, hắn chậm rãi rút dao ra, sau đó nhắm ngay sau lưng nam nhân đâm một nhát thật ngoan.

"Fuck!”

Nam nhân từ nhỏ lưu manh hỗn tính thành quen, sau lớn lên là một lão lưu manh nổi danh, thường xuyên đánh nhau, hắn xoay người vung tay đập một quyền vào đầu Vương Hải, thuận tay đoạt dao trong tay Vương Hải ném ra xa, sau đó hắn đánh đập Vương Hải không thương tiếc.

“Dám đâm tao, mày con mẹ nó chán sống rồi, hôm nay tao phải đánh chết mày!”

“Ông buông con của tôi ra!”

Vương phụ Vương mẫu xông lên can ngăn.

“Cứu mạng a, giết người, giết người!”

Nghiêm đại sư mở cửa rồi hét lên.

Nhân viên an ninh của bệnh viện cùng bác sĩ trực ban nhanh chóng vọt vào trong phòng, nam nhân trung niên bỗng nhiên trợn trắng mắt, thẳng tắp ngã xuống đất.

Tuy một dao kia của Vương Hải không đâm trúng chỗ yếu hạ của hắn nhưng nam nhân trung niên diễn có thể so với ảnh đế, lúc thì la hét chỗ này đau, chỗ kia không thoải mái, dù bác sĩ biết hắn giả vờ nhưng cũng không muốn chọc đến phiền toái, lại phải kiểm tra một lượt lại một lượt.

Nam nhân trung niên cùng Nghiêm đại sư một mực khẳng định Vương Hải động thủ giết người, tạm thời Vương Hải vẫn ở bệnh viện điều trị nhưng vẫn bị cảnh sát khống chế trông giữ.

Đối mặt với cảnh sát tra hỏi, Vương phụ Vương mẫu kiên trì nói lúc ấy phòng bệnh nháo quỷ, sự việc xảy ra là ngoài ý muốn. Vì phủi sạch quan hệ, Vương phụ Vương mẫu còn nói Nghiêm đại sư cùng nam nhân đều là kẻ lừa đảo, lấy danh đuổi quỷ để lừa bọn họ ba vạn tệ.

Cảnh sát sao có thể tin trong câu trả lời này không có lời nói dối.

Lương Kiện bên kia lựa chọn thời cơ cấp cho cảnh sát một cái tin tức lớn —— hiện tại người nằm trong phòng bệnh không phải Vương Xuyên mà là đệ đệ sinh đôi của Vương Xuyên - Vương Hải. Vương Xuyên thật sự đã bị Vương Hải giết chết.

Sau khi điều tra cảnh sát thu được bằng chứng, án ‘Vương Hải’ tự sát xác thật tồn tại nhiều điểm đáng ngờ.

Vương Xuyên thành tích ưu tú, được trường học đặc biệt ưu ái, Vương Hải thành tích thường thường, ở trường học chỉ là một học sinh bình thường không hơn không kém.

Cảnh sát điều tra chuyên sâu phát hiện sau này ‘Vương Xuyên’ không còn liên lạc với các lão sư cao trung và các bạn nữa. Trên đời này không có cái gì giống hệt nhau, các cặp sinh đôi cũng sẽ tồn tại khác biệt nho nhỏ, nếu không thân thì rất khó phân rõ sự khác nhau này, nếu thật sự quen thuộc thì muốn phân biệt bọn họ cũng không quá khó khăn.

Cảnh sát đem ảnh ‘Vương Xuyên’ ở B đại cho các lão sư cùng đồng học cũ tiến hành phân biệt, phần lớn mọi người cho rằng người trong ảnh không phải Vương Xuyên mà là Vương Hải.

Trong lúc cảnh sát còn muốn tiếp tục điều tra khai quật thêm càng nhiều chứng cứ thì Vương Hải bỗng nhiên điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro