Chương 98: Hồ tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Sinh mang theo đồ đạc cùng A Hoàng đến nhà Dư Dồng đã là chuyện của ngày hôm sau.

Mới mấy ngày không gặp, Dư Đồng đã tiều tụy đi rất nhiều, trong mắt đều là tơ máu, râu ria xồm xàm, hoàn toàn không nhìn ra là bạn cùng lứa với Đông Sinh. Ngày hôm qua, sau khi Dư Đồng gọi cho Đông Sinh xin giúp đỡ thì có người mật báo cho Dư Đồng, nói Dư Thiên Phúc đã biết chuyện Viên Xuân Hoa phát điên, muốn đưa nàng vào bệnh viện tâm thần. Dư gia mấy năm nay tuy bắt đầu xuống dốc nhưng nhân mạch của Dư Thiên Phúc trong nhiều năm kinh doanh vẫn dùng tốt như cũ, nếu Viên Xuân Hoa bị đưa vào bệnh viện tâm thần, một khi chứng thực tinh thần nàng có vấn đề, Dư Đồng muốn đưa nàng ra ngoài liền khó khăn.

Bởi vậy khi Dư Đồng biết tin liền lấy danh nghĩa chuyển viện đưa Viên Xuân Hoa ra ngoài, sắp xếp cho mẹ ở nhà hắn.

Căn hộ này là Dư Đồng mới mua tích cóp từ tiền tiết kiệm, vị trí phi thường hảo, ý tưởng ban đầu là dùng làm đầu tư. Từ mua phòng đến trang hoàng tất cả đều là Viên Xuân Hoa giúp hắn làm, hắn chỉ lo trả tiền, trang hoàng xong thì hắn mới ở vài lần, người ngoài không ai hay, ngay cả Dư Thiên Phúc cũng không biết.

Lúc Dư Thiên Phúc đến bệnh viện thì đã muộn, gọi điện thoại cho Dư Đồng thì Dư Đồng không nghe, sau lại đơn giản trực tiếp tắt máy.

Sau khi Dư Đồng đến thủ đô thì đã mua sim mới, Dư Thiên Phúc chỉ có số cũ của Dư Đồng mà không có số của hiện tại, Đông Sinh thì lại có cả hai số, nên không có trở ngại cho việc liên lạc của bọn họ.

Căn hộ này của Dư Đồng tọa lạc ở đoạn đường thực đẹp, diện tích gần hai trăm mét vuông, Viên Xuân Hoa đã mời một nhà thiết kế chuyên nghiệp hỗ trợ thiết kế trang hoàng, làm cho người ta có cảm giác phi thường ấm áp thoải mái.

Bất quá vừa vào cửa, cái mặt béo mập của A Hoàng liền nhăn lại, ở bên tai Đông Sinh nói thầm:

“Tôi ngửi thấy mùi hôi thối, cái mùi này sắp làm ngộp chết miêu gia rồi.”

Đương nhiên Đông Sinh cũng chú ý tới, không khí trong phòng không bình thường.

Cách sắp xếp nội thất tương đối phù hợp với phong thuỷ, chỉ là có một vài chi tiết không hợp lắm nhưng tuyệt đối không có khả năng làm tụ nhiều âm khí xú uế.

Âm khí xú uế, tục gọi uế khí, ý chỉ khí bẩn. Con người khi cảm thấy xui xẻo hoặc là gặp chuyện xúi quẩy liền sẽ mắng to một tiếng uế khí, ở trong mắt người thường, uế khí vô hình vô vị cơ hồ bằng với xui xẻo, đồng nghĩa với không may mắn. Nhưng với Huyền môn, uế khí hữu hình hữu vị, nếu sinh hoạt lâu ngày ở nơi tràn ngập uế khí không chỉ ảnh hưởng đến sức khoẻ mà còn làm ảnh hưởng xấu đến vận mệnh gia chủ, nói đơn giản chính là bị xui xẻo.

Vận khí của con người không phải bất biến, đã có bẩm sinh cách cục, cũng có chịu ảnh hưởng của sau này. Hậu thế chịu ảnh hưởng nên chia làm rất nhiều phương diện, tỷ như hoàn cảnh sinh trưởng, cha mẹ, tổ tông có thể phúc ấm con cháu, có chuyện hoàn toàn tương phản, làm chuyện xấu báo ứng rơi xuống hậu đại; tỷ như thiện ác thường thường chỉ ở khái niệm, vận khí của con người cũng sẽ theo thiện ác mà phát sinh biến hóa; hoặc là...ngoại lực.

Ngoại lực có rất nhiều, tỷ như lúc trước có quỷ cổ muốn cướp đoạt vận khí của Trịnh Vân Diệu hoặc như uế khí trong nhà Dư Đồng.

'Khí' của Dư đồng nguyên bản là thuần trắng, ngắn ngủn mấy ngày, chất 'khí' của Dư Đồng vẫn vậy nhưng màu trắng của 'khí' lại như bị bụi phủ thành một màu xám xịt.

Dư Đồng mời dì của mình đến làm bảo mẫu chiếu cố Viên Xuân Hoa, khí vận vốn dĩ đã không mạnh, màu sắc cũng có chút pha tạp, hiện tại lại bị uế khí ảnh hưởng nên khí vận tương đương hôi bại, thật sự nếu không xử lý thì chỉ sau ít ngày liền rước đến tai vạ.

“Trước mở cửa sổ ra, hít thở không khí mới.” Đông Sinh lạnh lùng nói.

Bảo mẫu không biết Đông Sinh là cao nhân Dư Đồng mời đến, giọng nói đặc sệt khẩu âm tiếng địa phương, sứt sẹo nói lắp nói:

“Thời tiết lạnh như vậy, nếu……nếu mở sổ..... trong phòng…… liền không ấm áp.”

Mùa đông thời tiết lạnh, vì bảo trì độ ấm trong phòng nên mọi người đều có thói quen không mở cửa sổ, đặc biệt là ở miền Bắc, thời tiết lạnh hơn nhiều so với miền Nam, trong phòng lại mở thêm máy sưởi, nếu mở cửa sổ thì hơi ấm sẽ tán đi hết. Từ góc độ khoa học mà nói, đóng cửa sổ lâu ngày, không khí không lưu thông được sẽ dễ sinh ra bệnh. Từ góc độ huyền học, trường kỳ đóng cửa sổ sẽ làm uế khí tụ lại ở trong phòng, về lâu về dài không chỉ sinh bệnh mà vận khí cũng sẽ biến kém. Từ ý nghĩa nào đó, hai người cũng coi như là trăm sông đổ về một biển.

Dư Đồng dùng tiếng địa phương nói với bảo mẫu:

“Làm theo lời của Đông Sinh.”

Bảo mẫu biết Dư Đồng có chủ ý, lại có khách nhân ở, nàng cũng không nói thêm nữa, nàng mở tất cả cửa sổ trong nhà ra. Gió lạnh từ bên ngoài tràn vào làm nàng cùng Dư Đồng đều đánh cái rùng mình, thế nhưng tinh thần lại phấn chấn lên, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.

Dư Đồng cùng Đông Sinh đi tới phòng của Viên Xuân Hoa, nhìn nàng nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, Đông Sinh cuối cùng minh bạch nguốn gốc của uế khí chính là Viên Xuân Hoa.

Uế khí cuồn cuộn không ngừng từ trong cơ thể của Viên Xuân Hoa tràn ra ngoài, nếu uế khí ở ngoài phòng khách chỉ như tấm màn sa mỏng thì uế khi trong phòng Viên Xuân Hoa đã đạt tới trình độ màn nhung dày mấy tầng rồi. A Hoàng đi vào bị huân đến thiếu chút nữa phun hết cơm tối ra, nó vội vàng chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành, sống chết cũng không chịu vào nữa.

Dư Đồng mới vừa hô hấp không khí mới mẻ lại hít thở không khí trong phòng, không khỏi nói:

“Tôi có cảm giác có cỗ mùi hương quái quái, Đông Sinh, mẹ tôi có phải bị đồ vật không sạch sẽ quấn lên không?”

Dư Đồng vừa nói vừa mở cửa sổ trong phòng ra.

Đông Sinh đi đến mép giường, nhìn nhìn Viên Xuân Hoa cùng pháp khí hộ thân trên cổ nàng, pháp khí đã có một phần biến đen. Đông Sinh thấp giọng niệm vài câu chú ngữ, tay không vẽ bùa, đem số trương phù người bình thường không nhìn thấy dán lên đầu, ngực và tứ chi nàng, nháy mắt khí đen bao quanh pháp khí hộ thân cấp tốc rút đi, chớp mắt liền khôi phục lại bộ dạng nguyên bản. Mà gương mặt Viên Xuân Hoa vốn trắng bệch cũng dần dần lấy lại huyết sắc, đôi mày nhăn lại trong lúc hôn mê chậm rãi giãn ra, thoạt nhìn tựa như ngủ, hoàn toàn không nhìn ra bệnh trạng.

Dư Đồng thấy thế thì kinh hỉ nói:

“Đông Sinh, mẹ tôi không sao rồi có phải không?”

Đông Sinh lắc đầu nói: “Không, dì bị mất hai hồn Thai Quang, Sảng Linh và ba phách Thi Cẩu, Thôn Tặc, Trừ Uế. Nếu không mau chóng tìm về hai hồn ba phách thì dì rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”

Ba hồn bảy vía bị mất một nửa, khác với sinh hồn, nếu thân thể vẫn còn thì sau khi sinh hồn trở về với cơ thể thì có thể sống lại; ba hồn bảy phách cho nhau độc lập lại tự thành nhất thể, chúng nó nhập vào nhau mới có thể cấu thành một hồn thể con người hoàn chỉnh.

Người thiếu hồn thiếu phách sống sót không phải không có nhưng thân thể sẽ tồn tại nhiều khiếm khuyết tùy theo thiếu mấy hồn phách, Viên Xuân Hoa đã thiếu hơn nửa, nếu không nhanh chóng tìm về, tử vong cũng không phải là vấn đề đơn giản. Tử vong không phải kết thúc của sinh mệnh, đã chết còn có thể đầu thai chuyển thế, nếu không thì cũng biến thành lệ quỷ lưu lại nhân gian, nhưng nếu là hồn phi phách tán, vậy thật sự là biến mất khỏi thiên đạo.

Hô hấp của Dư Đồng cứng lại, trong ngực truyền đến một trận đau nhức, hắn tự cường trấn định nói:

“Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Hai tay Dư đồng đã hơi hơi phát run.

Đông Sinh nói: “Bây giờ ông hảo hảo nhớ lại xem, dì là từ khi nào xuất hiện dị thường, sau đó lại đi qua chỗ nào.”

Trẻ con hồn thể yếu, hoặc là chịu kinh hách hoặc là bị cô hồn dã quỷ mê hoặc, đều dễ bị mất hồn phách, nhưng nguyên nhân chính là vì không ổn định, chỉ cần có thể tìm về được hồn phách bị mất liền không có vấn đề gì lớn. Hồn phách của người trưởng thành đã ổn định, ba hồn bảy vía gắt gao ngưng tụ hình thành hồn thể hoàn chỉnh, thông thường muốn xuất cũng là cùng nhau xuất, gọi là sinh hồn xuất khiếu.

Sinh hồn xuất khiếu thời gian lâu dài cơ thể sẽ dần dần đoạn tuyệt sinh cơ, Sinh Hồn cuối cùng biến thành quỷ hồn, mà quỷ hồn vẫn có cơ hội trọng nhập luân hồi như cũ.

Một khi hồn phách không hoàn chỉnh, cho dù có cơ hội tiến vào luân hồi, hồn phách bị mất trừ phi có thể tìm về, nếu không hồn thể vẫn bị tàn khuyết, tàn khuyết liền đại biểu cho không ổn định, trải qua thời gian dài, trọng nhập luân hồi nhiều, cuối cùng hồn phách sẽ hoàn toàn tán loạn, cuối cùng khó thoát khỏi kết cục hồn phi phách tán hôi phi yên diệt.

Viên Xuân Hoa là người trưởng thành, hồn thể hẳn là phi thường ổn định, nếu chỉ là kinh hách đơn giản tuyệt không có khả năng bị mất nhiều hồn phách như vậy. Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy kì quặc, sau lưng tất nhiên là có miêu mị.

Viên Xuân Hoa xuất hiện dị thường là lúc Dư Đồng không có ở nhà, bảo mẫu chỉ biết là Viên Xuân Hoa gặp đám người của con hồ ly tinh kia, sau mấy ngày liền bắt đầu trở nên không bình thường, nhưng lúc ấy nàng không có ở hiện trường, tình huống cụ thể bọn họ cũng không rõ lắm.

Bất quá, bảo mẫu đã cung cấp được một manh mối hữu dụng.

“Dì nhớ Viên tỷ từng nói, nàng bị ngất xỉu là có người dùng ám chiêu đánh lén nàng, tuy bệnh viện không kiểm tra ra vấn đề gì nhưng từ đêm đó Viên tỷ luôn la hét đau đầu, sau lại phát sốt chừng ba ngày, lúc nào cũng sợ hãi. Sau khi tỉnh lại thì Viên tỷ liền trở nên kỳ quái.”

Viên Xuân Hoa tỉnh lại liền hất đổ đồ vật, gặp người liền chém, cả ngày la hét muốn giết người giống như bị bệnh tâm thần vậy.

Dư Đồng bổ sung một chút: “…… Đêm đó lúc tôi tìm được mẹ, trên mặt trên tay mẹ đều có máu, nhưng mà mẹ lại không bị thương.”

Đây cũng là điểm Dư Đồng lo lắng, Đông Sinh nói qua Viên Xuân Hoa khả năng sẽ có lao ngục tai ương, hắn sợ đêm đó mẹ chạy ra làm người khác bị thương.

Đông Sinh khẽ nhíu mày nói: “Hiện tại tôi sẽ dùng phù chú cùng pháp khí tạm thời giúp dì ổn định, trong vòng năm ngày chỉ cần chúng ta có thể tìm toàn bộ hồn phách bị mất trở về thì dì liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.”

Ý của Đông Sinh là, nếu trong vòng năm ngày mà không tìm về được thì Viên Xuân Hoa chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Dư Đồng rất rõ ràng ý tại ngôn ngoại này của Đông Sinh, lại theo bản năng không dám hướng đến ý kia.

Cũng may Đông Sinh nhận được cuộc gọi xin giúp đỡ của Dư Đồng, kết hợp với miêu tả cùng ảnh chụp pháp khí mà Dư Đồng gửi cho cậu, Đông Sinh liền đoán được tình huống của Viên Xuân Hoa thực hung hiểm, bởi vậy trước khi tới đây cậu đã chuẩn bị không ít pháp khí và phù chú mang theo.

Lúc trước cậu ở trong trường học đẩy nhanh tốc độ đuổi ra tới pháp khí bất đồng, này chỉ tìm người la bàn dùng đến tài liệu phi thường trân quý(?), chỉ là khắc hoạ hơi co lại trận pháp, cậu liền lục tục họa hơn một tháng, gia gia còn giúp cậu điều chỉnh thử, cuối cùng cũng chế thành la bàn, gia gia tuy rằng giáp mặt không có tỏ vẻ gì, nhưng theo A Hoàng nói, sau lưng lão gia tử hài lòng vô cùng.

Đông Sinh nhéo ngón giữa của Viên Xuân Hoa, dùng kim đâm ra một giọt máu đầu ngón tay, máu đầu ngón tay rơi vào khe lõm sâu ở giữa la bàn, kim huyền phù run rẩy vài cái, Đông Sinh thấp giọng lẩm nhẩm sinh thần bát tự của Viên Xuân Hoa, cây kim thẳng tắp chỉ về một phương - thủ đô.

Trịnh lão gia tử trải qua một ngày một đêm hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại. Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, hắn vốn dĩ đã lớn tuổi, trận bệnh này đổ tới cơ hồ muốn nửa cái mạng hắn.

Vì tránh cho tập đoàn xuất hiện chấn động, Trịnh thị lập tức phong tỏa tin tức Trịnh lão gia tử sinh bệnh, nhưng trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió, tin tức Trịnh lão gia tử ở bệnh viện liền phát tán ra ngoài. Tập đoàn Trịnh thị vì kịp thời khống chế mấy công ty niêm yết cổ phần nên cũng không gây ra chấn động quá lớn.

Bọn Trịnh Trường Huân trong lòng đều thấp thỏm rối rắm, lo Trịnh lão gia tử không chết, tình thế đối với mình bất lợi; lại lo Trịnh lão gia tử chết thì bọn họ khi nào mới trở thành đương gia Trịnh thị.

Khi Trịnh lão gia tử tỉnh lại, không ít người đều lặng lẽ thở hắt ra một hơi, cũng có người âm thầm thất vọng, nhưng vô luận như thế nào cũng đều trưng ra bộ mặt giả tạo của đám hiếu tử hiền tôn. Làm tôn tử có năng lực đồng thời lại là đích trưởng tử - người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất là Trịnh Vân Diệu lại bị đám này liên hợp xa lánh cô lập.

Trịnh Vân Diệu mắt lạnh nhìn sắc mặt những người này, thần sắc khó lường. Hắn đối với việc kế thừa Trịnh thị không hề có hứng thú, tự nhiên cũng không có hứng đi giả vờ cái gì hiếu tử hiền tôn, ngược lại lợi dụng cơ hội lần này ôm tiền, thuận đường hố Trịnh thị một phen.

Thương trường là chiến trường, sau lưng động thủ với Trịnh thị đương nhiên là có động tác của Trịnh Vân Diệu, nghe mùi một nhóm tổng tài của các công ty khác hận không thể một hơi ăn thành cái đại mập mạp, thế nên sau khi Trịnh lão gia tử tỉnh lại, cổ phần của Trịnh thị xuống dốc không phanh, không có phương hướng phát triển.

Trịnh Vân Diệu tàn nhẫn, phản ứng nhanh chóng, tại đây không có khói thuốc súng trong chiến tranh thành người thắng lớn nhất, kiếm được bồn mát bát vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro