Chương 99: Hồ tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo sự chỉ dẫn của la bàn, Dư Đồng cùng Đông Sinh lái xe đi vào một khu phố phồn hoa náo nhiệt, chung quanh đâu đâu cũng là người, vô số khí vận đan chéo hỗn tạp, đối với bặc tính cùng định vị của la bàn đều có ảnh hưởng nhất định, nhưng ảnh hưởng như thế nào cũng không đến mức làm la bàn không ngừng biến hóa phương vị.

Kết quả bặc tính của Đông Sinh giống với phương vị mà la bàn chỉ, có thể tạo thành loại tình huống này chỉ có một nguyên nhân —— hồn phách của Viên Xuân Hoa đang không ngừng di động.

Bất đồng với hồn thể hoàn chỉnh, hồn phách ly tán phi thường yếu ớt, hồn thể hoàn chỉnh đồng ý cắn nuốt hấp thu nhiều, đặc biệt là Viên Xuân Hoa dương thọ chưa hết, đối với lệ quỷ, quỷ vật mà nói còn trân quý đại bổ hơn gấp nhiều lần so với nhân sâm đông trùng hạ thảo.

Sự tình Đông Sinh lo lắng nhất vẫn phát sinh —— hồn thể ly tán của Viên Xuân Hoa có khả năng đã bị lệ quỷ hoặc quỷ vật theo dõi, một khi bị cắn nuốt, giả như trời đất xoay chuyển thì may ra mới có biện pháp cứu chữa.

Giờ phút này Viên Xuân Hoa đang ở cống thoát nước liều mạng chạy như điên, nàng xác thật bị thứ gì đó theo dõi nhưng cùng với tình huống mà Đông Sinh tưởng hoàn toàn không giống nhau ——

Viên Xuân Hoa là bị một con mèo một mắt hung tàn theo dõi.

Vì cái gì theo dõi nàng không phải quỷ quái mà là mèo đâu? Bởi vì nàng biến thành một con chuột béo.

Viên Xuân Hoa —— nàng mơ hồ nhớ tên của mình là Viên Xuân Hoa, trước kia khi là người, hình như nàng có một đứa con trai rất lợi hại tên là Đồng Đồng, còn những chuyện khác thì nàng hoàn toàn không nhớ gì cả. Nàng muốn đi tìm Đồng Đồng, chính là không biết nên đi chỗ nào tìm, nàng chỉ có thể đi theo trực giác của mình, kết quả liền bị mèo một mắt theo dõi. Nàng bị nó truy đuổi từ mặt đường xuống cống thoát nước, càng đuổi càng hăng như thể chỉ khi nào nàng chết thì nó mới không đuổi theo nàng nữa.

Cống thoát nước vừa dơ vừa bẩn, bốn phương không thông, Viên Xuân Hoa sau một hồi chạy loạn thế nhưng chạy vào trong ngõ cụt.

“Miêu ngao.”

Độc nhãn miêu thần sắc hung ác liếm liếm khoé miệng, bước chân chậm rãi tới gần con chuột béo đang trốn trong góc kia.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Nàng không thể chết ở chỗ này được, nàng còn phải đi tìm Đồng Đồng, đúng vậy, nàng nhất định phải tìm được nhi tử!

Con chuột béo tiến lên phía trước nhảy lên, trước phát chế miêu, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, độc nhãn miêu cũng là tay săn mồi chuyên nghiệp, chuột béo vừa động, độc nhãn miêu liền nhào lên, cắn về phía cổ chuột béo, chuột béo khó khăn lắm mới né được hàm răng tanh hôi sắc nhọn của mèo một mắt, lật thân cắn lên đùi của độc nhãn miêu, một móng vuốt dị thường linh hoạt cào vào con mắt còn lại của độc nhãn miêu tinh.

Độc nhãn miêu kêu thảm thiết một tiếng, chỉ thấy chuột béo cuộn người thành trái bóng đập nó, nàng vừa dùng sức bật nhảy lên lưng nó vừa điên cuồng ồn ào:

“Chi chi chi, chi chi chi?” Có phục hay không, có phục hay không?

Viên Xuân Hoa trời sinh bưu hãn, hình như khi biến thành chuột cũng không thay đổi, hơn nữa thể trọng này……

“Miêu ô……” Phục. Con mắt còn lại của độc nhãn miêu ngấn lệ, này là làm sao vậy?

Những lời này không chỉ có độc nhãn miêu muốn hỏi, độc nhãn miêu gầy trơ xương bám đuôi đi theo chuột béo, nó sợ hãi lộ ra điểm chân chó, sau đó giữa ban ngày ban mặt rêu rao khắp nơi, người qua đường bát quái vô tình chụp được một màn này liền nhanh chóng đăng ảnh chụp cùng vedeo lên weibo —— TMD, này là làm sao vậy?

Không trách được độc nhãn miêu chân chó, làm một con mèo hoang luôn không được no bụng sinh hoạt vô cùng khó khăn, mèo tinh kiêu ngạo thì kiêu ngạo nhưng vẫn phải khom mình cúi đầu trước năm đấu gạo. Chuột béo không chỉ đánh nhau lợi hại mà đặc biệt sẽ đi tìm kiếm thức ăn, chúng nó vừa từ cống thoát nước chui lên, trong chốc lát, chuột béo không biết từ chỗ nào lấy về hương tô gà, còn nóng hổi đâu.

Độc nhãn miêu đói bụng đã ba ngày, ăn xong hương tô gà, ưỡn cái bụng no căng thành thành thật thật làm tiểu đệ của chuột béo.

Ký của của Viên Xuân Hoa hầu như không còn, nhưng sức phán đoán và bản năng làm người vẫn còn, qua vài lần bị người đi đường đánh đuổi, Viên Xuân Hoa liền cùng độc nhãn miêu trốn vào cống thoát nước, chuẩn bị ngủ một giấc trước, chờ đến đêm khuya tĩnh lặng liền hành động.

Viên Xuân Hoa bị mất hai hồn ba phách, la bàn đang trong quá trình dò tìm thì tìm được một hồn phách khác của nàng, Đông Sinh cùng Dư Đồng nhanh chóng đuổi theo dưới sự chỉ dẫn của la bàn.

Thực mau, bọn họ đi vào một khu nhà bên ngoài bệnh viện.

Lúc trước Viên Xuân Hoa đã từng điều trị ở bệnh viện này, Dư Đồng lo bên trong có nhãn tuyến của Dư Thiên Phúc, Đông Sinh nói với hắn:

“Ông cùng A Hoàng ở bên ngoài chờ tôi, một mình tôi đi vào là được.”

Dư Đồng biết Đông Sinh có bản lĩnh, gật đầu nói:

“Cũng được, như vậy đi, tôi đi mua chút đồ ăn, có chuyện gì thì ông phải liên lạc ngay với tôi đấy. ”

Sau khi máy bay hạ cánh Đông Sinh liền đến chỗ này tìm Dư Đồng, bận bịu một đống việc nên đến bây giờ còn chưa uống được một ngụm nước, lúc ở trên xe Dư Đồng đã nghe thấy tiếng bụng đói kêu, không biết là của Đông Sinh hay A Hoàng.

“Mua nhiều một chút.”

Đông Sinh cũng không cùng hắn khách khí. Mèo béo A Hoàng đang héo rũ vì đói vừa nghe có đồ ăn liền có tinh thần.

“Hảo.”

Nhìn một người một mèo từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, trên gương mặt Dư Đồng cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười.

Bệnh viện một năm bốn mùa lúc nào cũng đông, sắp đến Tết nhưng mỗi phòng bệnh vẫn kín người hết chỗ như thường, lối đi vẫn trải đầy giường bệnh. Đông Sinh căn cứ vào la bàn và kết quả bặc tính, đi hết đại sảnh lại rẽ vào một khu nhà thập phần hẻo lánh heo hút, khu này đã bị đóng cửa, cửa sắt khóa thật chặt.

Đông Sinh nhìn thoáng qua, chung quanh không có người cũng không có camera, cậu lui về phía sau vài bước, nhún người lấy đà nhảy lên, bám chặt vào cửa sắt.

Bao quanh khu nhà này có hàng chữ màu đỏ rực nhìn trông thực đáng sợ ‘hủy đi’, dưới lầu còn có một cái biển báo —— nguy hiểm, cấm vào.

Dây thường xuân giương nanh múa vuốt bám vào mặt tường xám, nhìn kỹ thì mặt tường đã bị nứt ở một vài chỗ, gió âm lãnh thổi tới làm Đông Sinh hơi hơi nheo lại mắt.

Kim của la bàn chỉ thẳng về một hướng là cửa lớn, Đông Sinh đi vào, cậu vừa mới bước chân vào thì cánh cửa liền đóng sập lại. Trong đại sảnh đột nhiên bị bao trùm bởi không khí âm u, chung quanh truyền đến tiếng cười làm người sởn tóc gáy, trong bóng tối ẩn ẩn có hắc ảnh xuất hiện.

Phản ứng của người bình thường hẳn là sẽ sợ đến mức tè ra quần hoặc quay đầu chạy bán sống bán chết, đáng tiếc Đông Sinh không phải là người.

Lòng trắng trong mắt Đông Sinh dần dần rút đi, con ngươi đen nhánh lấp đầy hốc mắt cậu, âm khí chung quanh toàn bộ bạo động xông thẳng vào trong thân thể của Đông Sinh.

Lão quỷ ẩn trong bóng tối nhịn không được liền bay tới trước mặt Đông Sinh, khàn khàn nói:

“Cậu là người hay quỷ?”

Nhìn âm khí đang không ngừng biến mất, lão quỷ tức giận đến ngực đau, hắn thật vất vả mới thu thập được đó!

Đông Sinh hơi nghiêng nghiêng đầu, vung tay một cái liền tóm được lão quỷ đang ở xa mấy thước:

“Mau giao Viên Xuân Hoa ra đây.”

Lão quỷ đã chết nhiều năm rốt cuộc mới cảm nhận được cảm giác da đầu tê dại, hắn run run nói:

“Cậu cậu cậu nói cái gì, tôi, tôi nghe không hiểu.”

“Giao Viên Xuân Hoa ra đây.”

Bên ngoài truyền đến tiếng sấm ầm ầm ầm, Đông Sinh chuyển biến tốt liền thôi, tròng mắt chậm rãi khôi phục laih bình thường, ngay sau đó, tiếng sấm cũng dần dần biến mất.

Mà lão quỷ trong tay Đông Sinh lại khẩn trương hơn vài phần, lão quỷ vốn đã sớm không còn hô hấp nhưng lại bị Đông sinh làm đến hít thở không thông, lão quỷ biết hôm nay mình động phải sắt, liên tục xin tha nói:

“Tôi thật không biết, đại nhân, ngài tốt xấu cũng nên nói cho tôi biết Viên Xuân Hoa là ai a?”

“Sinh Hồn, bảy phách.”

Lão quỷ chết lâu rồi, biết nhiều sự tình, Đông Sinh vừa nói sinh hồn bảy phách thì liền biết là chuyện gì. Trên tay hắn chỉ có một cái bảy phách, hẳn là người mà thanh niên này muốn tìm, nghĩ đến âm khí mà bản thân cực cực khổ khổ bắt được đã mất hết còn phải giao ra bảy phách thật vất vả mới bắt được tới tay còn chưa được ăn miếng nào, lão quỷ đương nhiên không cam lòng, hắn do dự một chút, ý đồ đàm điều kiện với Đông Sinh:

“Giao bảy phách cho ngài cũng không phải không thể, chỉ cần ngài đáp ứng tôi một yêu cầu……”

“Hoặc là giao ra đây hoặc là hồn phi phách tán, tự mình quyết định đi.”

Này nếu là ký quỷ khế còn nói chuyện đàm điều kiện được, nếu không thì Đông Sinh mới không có kiên nhẫn cùng hắn đàm điều kiện.

Tình thế bất lợi, lão quỷ còn phải chịu uy áp của Đông Sinh nên chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi mà đem sinh hồn bảy phách giao ra.

Một bóng dáng nữ nhân màu trắng dần dần xuất hiện, đúng là một trong ba phách bị mất của Viên Xuân Hoa - Thôn Tặc.

Đông Sinh thu Thôn Tặc vào một khối mộc bài bằng gỗ liễu trăm tuổi, quang mang chợt lóe, thân ảnh màu trắng hoàn toàn dung nhập vào bên trong khối mộc bài.

Lão quỷ tuy là kiến thức rộng rãi nhưng khi thấy một màn này cũng không khỏi líu lưỡi, đây...đây là cao nhân Huyền môn trong truyền thuyết a!

Sau khi Đông Sinh thu thập hồn phách của Viên Xuân Hoa thì xoay người rời đi, lão quỷ thoáng do dự, không biết nghĩ như thế nào cư nhiên lén lút theo đuôi Đông Sinh.

Đông Sinh biết lão quỷ đi theo nhưng không để ý tới hắn, xác nhận bệnh viện không còn hồn phách của Viên Xuân Hoa, Đông Sinh đi ra ngoài dùng la bàn tiếp tục tìm kiếm hồn phách khác.

Ở gần bệnh viện có nhiều hàng quán, bất quá Dư Đồng không quá quen thuộc với khu này nên chỉ chọn mấy cửa hàng thoạt nhìn sạch sẽ mua bánh bao cùng tương thịt bò đặc sắc.

Lúc Đông Sinh ra khỏi bệnh viện cũng là là Dư Đồng mua xong đồ, biết Đông Sinh đã tìm thấy một phách của mẹ mình, Dư Đồng vui vẻ ra mặt:

“Đông Sinh, lần này thật cảm ơn ông, chờ mẹ tôi hảo, tôi sẽ mời ông ăn bữa tiệc lớn.”

Đông Sinh gật gật đầu, không nói gì mà vỗ vỗ bả vai Dư Đồng.

Quán Dư Đồng chọn rất có tiếng, bánh bao thì vỏ mỏng nhân đầy đặn, màn thầu mềm mại hơi ngọt, bánh nhân thịt thì ngoài giòn trong mềm, ăn cùng tương thịt bò đặc sắc, đơn giản lại mỹ vị. Dư Đồng lo cho mẹ nên ăn không vào, A Hoàng tham ăn nhưng dạ dày bé nên không ăn được nhiều, thành ra một bàn đồ ăn hơn phân nửa đều vào bụng Đông Sinh.

Ăn no rồi, Đông Sinh vừa bưng cốc trà sữa nóng hổi uống một ngụm thì di động thông báo có tin nhắn, mở máy ra, là Trịnh Vân Diệu phát wechat: 'Đang làm gì vậy? Có nhớ anh không? Anh nhớ em, làm sao bây giờ?'

“Khụ khụ khụ……” Đông Sinh bị sặc trà sữa.

Dư Đồng nghe thấy tiếng ho khan liền ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai tai cùng gương mặt Đông Sinh đỏ ửng.

Hình như không giống là bị sặc a?

Màn đêm bất tri bất giác buông xuống.

Chuột béo lén lén thò đầu ra trên nắp cống nhìn trái nhìn phải, chi chi hai tiếng đánh thức độc nhãn miêu đang ngủ, hai đứa thật cẩn thận chui ra khỏi cống thoát nước. Chuột béo nhìn nhìn chung quanh, vẫn là không có ấn tượng gì.

“Chi chi.” Bên này. Chuột béo dựa vào trực giác mà chọn phương hướng.

Độc nhãn miêu gầy gò lẽo đẽo theo sau, hai đứa thật cẩn thận ẩn mình trong bóng tối, né tránh người đi đường, không biết chạy bao lâu, chúng nó cuối cùng cũng chạy đến bên ngoài của một tiểu khu xa hoa.

Chuột béo nắm chắc cơ hội liền cùng độc nhãn miêu đi vào.

Vào được bên trong tiểu khu thì kế tiếp chuột béo không biết nên đi chỗ nào, nàng cùng độc nhãn miêu thật cẩn thận nấp ở bên trong bồn hoa, không bao lâu, nàng liền nhìn thấy một người có chút quen thuộc đang tiến lại gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro