Chương 4: Vườn trường tiểu ngôn tình(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Miễn cưỡng vượt qua đau khổ học hành hôm nay, tính thời gian đuổi tới bọn Giang Trầm Tức học ở dưới lầu, đợi vài phút liền nhìn thấy thân ảnh đĩnh bạt kia. Giang Trầm Tức hôm nay mặc một bộ tây trang màu xám bạc nhẹ nhàng, cả người mang theo một cổ khí tức cấm dục, khiến tầm mắt mọi người không tự chủ được mà lưu luyến trên người hắn, tên này quả nhiên là giống đực phóng xạ hormone!

Mộc Hi Thần có chút động lòng mà liếm liếm cánh môi, đôi mắt hoa đào giấu dưới cặp kính đen rực lỡ lấp lánh, nháy mắt giống như sống lại làm cả khuôn mặt đều trở nên sinh động, chỉ nhìn liếc qua cơ hồ có thể đem hồn người câu đi.

Thời điểm Giang Trầm Tức nhìn thấy cậu, bước chân không tự giác mà dừng lại một chú, rất nhanh khôi phục như thường, "Tiểu Lê? Sao lại ở chỗ này?" Hắn đẩy đẩy cặp gọng vàng của mình, chỉ một hành động tùy ý cũng mang lại lực hấp dẫn trí mạng.

Ánh mắt Mộc Hi Thần trầm xuống trong chớp mắt, cúi đầu có chút khẩn trương vuốt ve góc áo của mình, chỉ chừa cho nam nhân một cái phát toàn, ngay khi Giang Trầm Tức bắt đầu hoài nghi cậu lại muốn đùa cai mới ngẩn đầu, nhút nhát sợ sẹt mở miệng " Đại..... Đại ca, trước cửa trường mới mở một tiêm cơm, nghe nói...... ăn khá ngon, anh có muốn cùng em đi thử không?"

Nói xong lại đột nhiên cúi đầu, chỉ lộ ra cái cổ thon dài cùng vành tai phiếm hồng.

Trong mắt Giang Trầm Tức hiện lên một đạo tinh quang, lại trò mới gì đây? Vẫn muốn lấy lòng hắn?

Bất quá không sao cả, chỉ cần vị đệ đệ này mang đến cho hắn càng nhiều lạc thú là đủ rồi, không quản những cái tiểu tâm tư đó a.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt hoàn toàn không có bất cứ biểu hiện nào, thậm chí khẽ cười một tiếng, "Vậy đi thôi." Nói rồi xoay người đi, đi vài bước nhìn người phía sau không theo kịp, quay đầu lại hỏi, "Cậu không dẫn đường sao?"

Mộc Hi Thần lúc này như một con mèo bị kinh hách nhảy dựng lên, lúc sau phản ứng lại mới vội đi nhanh vài bước tựa như không nghĩ tới mọi việc sẽ thuận lợi như vậy, đôi mắt đều cong thành vành trăng non, thừa ra những vụn quang nhỏ làm Giang Trầm Tức lần thứ hai ngây người một lúc.

Thẳng đến khi hai người đã ngồi trong tiệm, Giang Trầm Tức mới phản ứng lại, nhìn thiếu niên đối diện thật cẩn thận uống trà sữa, thường thường phóng tầm tầm mắt tự cho đã giấu được trộm ngắm hắn, khoé miệng không tự giác cong lên một độ cung, hắn cảm giác không sai, gia hoả này, quá nhiên rất có ý tứ.

Ngón tay Giang Trầm Tức từng chút từng chút gõ gõ mặt bàn, đây là thói quen khi hắn đang tự hỏi, nếu có thư ký hắn ở đây cõ lẽ đã sợ tới lông tơ đều dựng lên, mỗi khi BOSS bày biểu tình trầm tư như vậy có nghĩa là lại có người phải xui xẻo rồi!

Hắn quét mắt nhìn thiếu niên ngây ngô trước mặt, đột nhiên nói "Cậu mang tôi đến đây, không phải chỉ để ăn cơm đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa dứt lời, nhìn Giang Lê vẫn dứt khỏi trong suy nghĩ của mình, không cần nghĩ ngợi liền trả lời, "Bởi vì vừa rồi em nghe được vài người nói muốn giáo huấn anh, em lo lắng anh xảy ra chuyện nên...." Lời còn chưa nói xong, phục hồi tinh thần thiếu niên đợt nhiên trừng lớn hai mắt, đôi mắt vốn tròn xoe hiện tại càng giống như mắt mèo, thậm chí có một tầng hơi nước mỏng manh mờ mịt, tựa như bị người ta hung hăng khi dễ, gương mặt trắng nõn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy hiện lên một mạt đỏ ửng.

Giang Trầm Tức ngây ngẩn cả người, nhìn Giang Lê như đang xấu hổ vùi mặt vào tay của tay, bộ dạng như thể hận không thể chui luôn xuống gầm bàn, không hề phúc hậu cười ra tiếng, tiếng cười sung sướng quanh quẩn trong căn phòng nhỏ.

Không biết cười bao lâu mới dừng lại, chính hắn cũng thực kinh ngạc, theo tuối càng lớn, những thứ phải gánh vác trên lưng càng nhiều, tuy rằng hằng năm trên mặt luôn treo nụ cười ôn nhuận để mê hoặc người nhưng đã bao lâu rồi hắn không thoải mái cười to như vậy?

Hết thảy đều do đệ đệ tiện nghi mang cho hắn, tầm mắt Giang Trầm Tức nhìn về phía Mộc Hi Thần cang thêm tràn ngập thâm ý, đứa nhỏ này, còn có có thể mang đến cho hắn bao nhiêu kinh hỉ nữa đây?

"Có người nói muốn giáo huấn tôi?" Thanh âm ôn nhu của Giang Trầm Tức vang lên, hắn không hề nhịn xuống mà ở trên đầu nhìn qua xúc cảm thức tốt kia xoa nhẹ một phen, "Sợ tôi xảy ra chuyện? Ân? Trong mắt cậu, tôi vô dụng như vậy sao chỉ vài người cũng không đối phó được?"

"Không phải, em không phải có ý đó, em chỉ lo lắng....em...." Mộc Hi Thần đột nhiên ngẩn đầu, giống như bị doạ đến, đỏ ửng trên mặt rút đi nháy mắt trở nên trắng bệch, cậu thở dốc liều mạng muốn mở miệng giải thích, lại chỉ có thể gắt gao nhấp môi, nhìn qua như lo lắng mình ăn nói vụng về, giải thích không rõ lại có một tia hỗn loạn ủy khuất, liền cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Giang Trầm Tức, phảng phất hắn hắn chỉ cần "Phải" một tiếng là lâpj tức gớt nước mắt.

Giang Trầm tức nhìn bộ dạng tiểu đáng thương kia ngược lại càng muốn cười, liều mạng không ngừng khắc chế khoé miệng muốn cong lên, sờ sờ khuôn mặt cậu " Được, ca ca nói đùa, tôi biết Tiểu Lê chỉ lo lắng cho tôi thôi đúng không? Đến, em nói cho tôi, em nghe được cái gì?"

Da thịt tinh tế làm hắn có chút lưu luyến, thời điểm rời đi còn thuận tay véo một cái, xúc cảm tốt ngoài ý muốn.

Mộc Hi Thần xoa xoa khuôn mặt, vẻ mặt lên án nhìn hắn, ủy ủy khuất khuất nói những lời mình nghe được, cuối cùng còn trừng mắt liếc hắn một cái như đang lên án hắn là tên xấu tính.

Thực tế Giang Trầm Tức đối với đám người đó hoàn toàn không có hứng thú, Dư Lệ này vốn cũng không phải thứ tốt gì, kỳ thật cô ta là nằm vùng Tiêu Trần Dật an bài bên người hắn, ý đồ dùng sắc đẹp mê hoặc hắn, hắn tất nhiên sẽ không đi vào khuôn khổ, cho nên đã sớm góp nhặt một vài tin tức bí mật của gia tộc Dư Lệ, tùy thời đều có thể xoá sổ cô ta trong một kích.

Bất quá Giang Lê đối với hắn bảo về có chút ngoài ý muốn, lấy ánh mắt độc ác nhìn người của hắn cũng nhìn ra đứa nhỏ này đối với hắn nhiệt tình, nếu chỉ là diễn, vậu người không khỏi quá mức đáng sợ đi, cho nên cơ bản phải tính đến khả năng có thể bài trừ.

Từ khi nào Giang Lê biến thành như vậy? Hắn cẩn thận nhớ lại nhất cử nhất động của cậu từ khi bước vào Giang gia, ngạc nhiên phát hiện thiếu niên âm trầm kia kỳ thật vẫn luôn đi theo phía sau hắn, chỉ là mỗi lần bị phát hiện đều sẽ phát sinh một hồi tranh chấp không ý nghĩa, chẳng lẽ là hắn hiểu lầm sao?

Đứa nhỏ này thật sự sùng bái hắn, lại do tự ti cùng kiêu ngạo của thiếu niên mới dùng thái độ ác liệt để che giấu nhiệt tình của mình?

Giang Trầm Tức tự cho là đã phát hiện chân tướng sờ sờ cằm, trong mắt hiện lên một đạo lưu quang, nếu thật sự là như vậy, kia hắn cũng sẽ không ngại chiếu cố đứa nhỏ này nhiều chút, dù sao Giang Lê hiện tại xác thật khiến hắn thuận mắt một chút.

Cho dù gương mặt e lệ tươi cười của cậu, vẫn là không cách nào quen nhìn tính cách tối tăm lúc trước, hiện tại lại hấp dẫn tầm mắt của hắn khiến hắn không tự giác mắt tập trung trên người cậu.

Ngô, đây thật sự là cảm giác có đệ đệ sao? Giang Trầm Tức sờ trái tim đột nhiên đập nhanh hơn của mình, hình như không tệ, vậy hắn không ngại càng sủng ái cậu một chút!

Mộc Hi Thần cảm nhận được cảm xúc quanh thân Giang Trầm Tức có biến hoá, ở góc độ hắn không nhìn thấy giảo hoạt cười, diễn kịch là thứ cậu am hiểu nhất a!

Đối với một pháo hôi đã luân hồi mấy trăm đời mà nói, mỗi lần đều phải mình dung nhập hoàn toàn vào nhân vật đó lại qua mấy phen luân hồi, sớm đã đem kỹ thuật diễn tôi luyện tới lô hoả thuần thanh, hơn nữa các loại cực hạn hỉ nộ ái oán cậu đều đã tự mình trải qua, vô luận là cảm xúc như thế nào cậu đều có thể dễ dàng thể hiện.

Dưới sự diễn xuất của Mộc Hi Thần, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy quan hệ của cậu cùng Giang Trầm Tức đã hoà hoãn rất nhiều, cột truyện hiện tại hẳn không sai biệt lắm đến thời gian đính ước của nam nữ chính, tiếp theo nhất định sẽ rất xuất sắc!

Tề Triết đoạn thời gian này, đem toàn bộ thủ đoạn của gã lôi ra lại bị Mộ Hi Thần hoá giải toàn bộ, cậu cũng không nghĩ tới, Tề đại thiếu gia nhìn qua âm ngoan lại đơn thuần như vậy, cũng đều dùng mấy cho trò chơi cho học sinh, cái gì xé sách bài tập, phát động toàn bộ học sinh cô lập cậu, lại thu mua lão sư làm giả chứng cứ linh tinh, quả thực ấu trĩ, hoàn toàn không khiến cho Mộc Hi Thần cảm thấy lạc thú, nhàm chán vô cùng.

Hôm nay cậu bị một đám lưu manh chắn ở một góc trong sân trường, nhìn mấy tên thiếu niên đầu bảy màu mắc bệnh trung nhị trước mặt, Mộc Hi Thần cười nhạt một tiếng, tốt xấu dù sao cũng không tệ, chỉ biết bây giờ có thể động gân cốt nếu không cậu thật sự nghi ngờ Tề Triết đã đổi tính a.

Tả hữu nhìn nhìn, không có người, mà cho dù có một vài đồng học đi qua chăng nữa thấy một màn như vậy cũng sẽ ăn ý cúi đầu xuống bước nhanh qua, sợ chuốc phiền toái vào thân, Mộc Hi Thần vừa lòng gật đầu, địa phương tốt, cậu cũng đã lâu không động thủ, hôm nay rốt cuộc cũng có thể hoạt động lại gân cốt, lại nói cũng phải cảm tạ "đại lễ" này của Tề Triết nhỉ!

Đang lúc chuẩn bị động thủ đem đám người trước mặt này chỉnh đốn thì có một giọng nữ điềm mỹ của nữ tử nhột nhiên vang lên "Các người đang làm gì? Tôi đã báo lão sư, rất nhanh sẽ tới, không muốn chọc phiền toái thì nhanh cút đi!"

Mọi người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một nữ sinh thanh tú đứng ở đầu hẻm nhỏ, bộ dáng đứng trước che ánh sáng càng phụ trợ khiến cô như tiên nữ thượng giới hạ phàm, đám người kia xoay mặt nhìn nhau, cuối cùng bỏ lại vài câu tàn nhẫn rồi xoay người chạy đi.

Mộc Hi Thần thấy con mồi của cậu đào tẩu có chút không vui mà nhướng mày. Lại như vậy? Mỗi lần Giang Lê xảy ra chuyện, Mộc Tiêm Tiêm đều có thể kịp thời xuất hiện, nếu biết chỉ có thể cảm khái một câu "Lực lượng cốt truyện thật vĩ đại", không biết còn tưởng đây là kế hoạch của cô nàng a!

Vì đứng ngược với ánh sáng nên Mộc Tiêm Tiêm không nhìn thấy vẽ mặt trong bóng đêm của Mộc Hi Thần, liền cho rằng cậu đang sợ hãi, đi qua một bên nhẹ giọng an ủi, "Giang Lê, không có việc gì, mình đem người xấu đều đuổi đi rồi, sẽ không quay lại thương tổn cậu."

Mộc Hi Thần nhìn nàng, vẻ mặt cảm kích, hai mắt đầy si mê, dựa theo biểu hiện của Giang Lê lúc này nói "Cảm ơn cậu Tiêm Tiêm, mỗi lần đều có cậu giúp mình nên luôn rất tốt, cậu quả thật là thiên sứ của mình."

Mộc Tiêm Tiêm đỏ mặt, nhẹ nhàng đánh vai cậu một chút, hờn giỗi nói "Thiên sứ cái gì, đừng nói bừa, mình chỉ là một người bình thường, nếu lần sau bọn họ lại khi dễ cậu thì liền nói với mình, mình sẽ kêu Dật Trần đi giáo huấn bọn họ."

Ánh mắt Mộc Hi Thần nháy mắt ảm dạm, cúi đầu, do dự nửa ngày mới thật cẩn thận hỏi "Cậu cùng anh ta.... quen nhau?"

Mộc Tiêm Tiêm nghe vậy, nụ cười trên mặt tràn đầy hạnh phúc, thể hiện đủ tư thái của nữ nhi rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, lại nhìn thấy hai mắt Mộc Hi Thần hơi hơi ảm đạm liền thu liễm một chút, cô mím môi, duỗi tay vỗ đầu cậu "Bọn mình đã chính thức quen nhau, Giang Lê, cậu.... cậu sẽ mãi mãi là bằng hữu tốt nhất của mình, không phải sao?"

Mộc Hi Thần há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ gắt gao cắn môi dưới, qua nửa ngày mới rầu rĩ trả lời "Phải, chúng ta sẽ vĩnh viễn là bạn tốt."

Mộc Tiêm Tiêm nhìn bộ dáng khổ sở mất mát của cậu, thoáng có chút thương tiếc, cô biết Giang Giang Lê rất thích mình, nhưng cô hiện tại đã có Dật Trần, cho nên.... chỉ có thể nói xin lỗi với cậu. Cuối cùng an ủi cậu vài câu sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng của nữ chính, trên mặt Mộc Hi Thần lộ ra một mạt châm chọc.

Mộc Tiêm Tiêm này, quả nhiên là kỹ nữ.

Lúc xem trước cốt truyện, cậu đã phát hiện mỗi lần có người nhắm vào Giang Lê, nữ chính giống như chúa cứu thế xuất hiện, đem người khi dễ cậu trách cứ hai câu không đau không ngứa, tạo một cái danh nghĩa "yêu đồng học" đủ để Giang Lê yêu thích cô ta lại hoàn toàn không quan tâm cô ta như vậy sẽ mang đến cho Giang Lê tai hoạ còn lớn hơn.

Hơn nữa sau khi cô ta và Tiêu Trần Dật ở bên nhau, dứt khoát vứt bỏ cái lốp xe dự phòng này không buồn đi tìm đến nguyên chủ nữa. Nhưng sau khi bị Tiêu Trần Dật đuổi đi, người đầu tiên cô ta nghĩ đến là Giang Lê, biết rõ tâm ý của nguyên chủ còn muốn lôi kéo "bạn tốt" trên danh nghĩa muốn nguyên chủ đưa cô ta đến chỗ Giang Trầm Tức, bởi vì Giang Trầm Tức có thể chiều cố cô ta cùng sinh hoạt càng tốt hơn.

A, đây là cái mà Giang Lê tồn sùng "là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối?" Thật buồn cười!

Nếu cô ta muốn làm bạn tốt, vậy cậu phải hảo hảo làm "bạn tốt" của cô ta a!

"Tiểu Lê, sao lại ở chỗ này? Cô ta là ai?" Một bàn tay đặt trên vai của cậu, mùi nước hoa Colagne nháy mắt tràn ngập trong chóp mũi, giống như bị người đó ôm trong lòng ngực, Giang Trầm Tức nhìn về phía cậu ánh mắt ẩn ẩn lộ ra không vui.

Hắn vốn muốn gọi đệ đệ cùng nhau ăn cơm lại nhìn thấy cậu như một tên ngốc tử nhìn chằm chằm bóng dáng của một nữ nhân? Nữ nhân này có cái gì tốt, tướng ngũ đoản lại khô gầy, mặt khẳng định lớn lên cũng chẳng ra gì!

Giang Trầm Tức không biết cảm giác không vui này từ đâu mà đến chỉ theo bản năng kết luận vì "Không hi vọng đệ đệ yêu sớm, sẽ bị nữ nữ nhân không đứng đắn kia ra oai", nghĩ như vậy trong lòng thoải mái hơn nhiều, một bên lôi Mộc Hi Thần đi về hường nhà ăn, một bên giáo dục cậu, "Về sau cách những nữ nhân khó hiểu này xa một chút biết không? Bọn họ phần lớn đều rất tâm cơ, em là một tên gia hoả đơn thuần chỉ sợ bị các nàng bán trong một giây cũng không biết!"

Ai biết vị đệ dệ vô cùng ngoan ngoãn lại thái độ khác thường lớn tiếng phản bác hắn, " Tiêm Tiêm mới không phải là nữ nhân khó hiểu, cậu ấy là người duy nhất tốt với em trong trường này, vẫn luôn giúp đỡ em, nếu không phải có cậu ấy, em đã sớm không thể ngốc ở trong trường này nữa." Vẫn là ngữ khí kích động, gương mặt phiếm hồng nhưng lần này là vì tức giận.

Giang Trầm Tức đọt nhiên dừng chân, tay đặt trên bả vai cậu không tự giác dùng sức, Giang Lê đối với nữ nhân kia động tâm? Tiêm Tiêm sao? còn sớm không thể ngốc ở trong trường này nữa lại là cái gì, tên nào dám bắt nạt đệ đệ của Giang Trầm Tức hắn sao?

Hai mắt hắn híp lại, khí thế sắc bén của hắn phút chốc tràn ra, cho dù cách một tầng kính cũng không giảm nửa phần, xem ra, hắn đã bỏ qua không ít thứ đi!

Mộc Hi Thần cảm nhận được lệ khí trên người Giang Trầm Tức, làm bộ sợ hãi cúi cầu, đem mình co lại một chút, khoé miệng lại không tự giác cong lên, Tề Triết a Tề Triết, hy vọng mày có thể chống đỡ lâu một chút!

Tác giả có lời muốn nói: Đây là ảnh để Mộc Mộc của chúng ta nga, thích nhất là mượn đao giết người! ghét nhất là thể loại cứ treo trên mình cái danh nghía "bạn tốt" này, thường hay thả thính, ngẫu nhiên cho một cái hy vọng lại chưa từng muốn đến với người ta, phi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro