Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited bởi DeeDaaDing tại
https://truyen2u.pro/tac-gia/DeeDaaDing

Phó Bạch biểu tình sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn bộ lông xù và móng vuốt của chính mình.

Tình huống quái gì thế này? Người khác xuyên không, cho dù là vai chính hay là pháo hôi, tốt xấu gì thì cũng là người, đến lượt cậu thì lại xuyên thành một con mèo?

Hơn nữa còn là một con mèo chân ngắn.

Chân có một khúc như vầy, có khi muốn nhảy lên sofa cũng nhảy không lên tới.

Phó Bạch phiền muộn thở dài, uể oải ỉu xìu nhìn xung quanh căn phòng dành cho mèo của mình. Căn phòng mấy chục mét vuông, đối với một con mèo mà nói thì hiển nhiên là rất lớn. Phong cách trang trí tổng thể lấy màu cam làm chủ đạo, nhìn qua rất ấm áp. Xung quanh còn bày trí kiểu sofa được đặc biệt thiết kế cho thấp hơn sofa bình thường, nhà cây cho mèo cũng thấp, còn có các loại đồ chơi cho mèo và vô số kiểu cách quần áo dành cho mèo được đặt trong tủ âm tường. Xem ra, chủ nhân của căn nhà này rất yêu mèo, hơn nữa còn cực kỳ giàu có.

Phó Bạch an ủi chính mình, có thể là ông trời thấy cậu ở mạt thế sống quá gian nan, cho nên để cậu xuyên thành mèo mà hưởng phúc.

Trong phòng có một tấm gương cao từ trần nhà đến sàn, Phó Bạch chân ngắn cũn cỡn nhảy ra khỏi ổ mèo, tới trước gương tự ngắm bản thân.

Nếu không lầm thì cậu đây chính là xuyên vào thân xác của một con mèo thuộc giống Napoleon, cả mèo đều trắng như tuyết, lông dài, đồng tử màu đen, xung quanh đồng tử là màu nâu vàng kim, miệng và mũi có màu trắng hồng, cực kỳ mềm mại dễ thương, giống y như một tiểu thiên sứ vậy.

Phó Bạch nhìn chính mình mà còn muốn tự vuốt vuốt bản thân luôn ấy, nhưng mà chân ngắn quá, vuốt không tới, chỉ đành từ bỏ.

Sau khi nhìn kỹ căn phòng cùng bản thân rồi, Phó Bạch mới nâng vuốt lên thử nghiệm dị năng. Cậu là một dị năng giả đến từ thời mạt thế, sở hữu dị năng hệ ánh sáng mang pháp thuật chữa trị. Cậu cũng không rõ nếu thân xác đã chết nhưng linh hồn vẫn còn thì dị năng có còn dùng được hay không.

Sau khi nỗ lực tập trung tinh thần rồi ra tay, Phó Bạch kinh hỉ nhìn luồng ánh sáng vàng nhạt toả ra từ đệm thịt. Tuy rằng luồng sáng này chỉ xuất hiện một giây rồi tan thành mây khói, nhưng Phó Bạch vẫn là vui tới độ ở tại chỗ lăn tới lăn lui mấy vòng.

Dị năng của cậu còn có thể dùng!

Lại không rõ bản thân còn có thể mở miệng nói chuyện hay không, Phó Bạch há miệng mèo ra, thử nói tên của mình.

"Phó Bạch."

Hai chữ này vang lên đặc biệt rõ ràng ở trong căn phòng yên tĩnh, Phó Bạch hoảng loạn che miệng lại, lén lút nhìn về phía cửa, thấy không có ai phát hiện, cậu thở ra một hơi, sau đó lại tiếp tục hưng phấn mà lăn thêm vài vòng trên mặt đất.

Cậu đoán rằng mình hiện tại có lẽ không phải là một con mèo bình thường mà là một con mèo yêu, nói không chừng sau này còn có thể hóa ra hình người nữa!

Tưởng tượng như vậy, Phó Bạch đối với thân phận là mèo này của mình cũng vui vẻ tiếp nhận rồi, coi như là thể nghiệm một chút góc nhìn khác so với nhân loại.

Sắp xếp xong xuôi suy nghĩ trong đầu rồi, Phó Bạch xoay người đi ra khỏi phòng để tìm hiểu thêm càng nhiều thông tin. Cũng may là căn phòng này không có lắp cửa, cậu lúc nào muốn thì đều có thể ra ngoài.

Ra khỏi phòng cho mèo rồi, Phó Bạch phát hiện nơi mình ở chính là một căn biệt thự hai tầng lầu, bất quá cậu ở lầu một, vừa bước ra thì xuất hiện trước mắt chính là một căn phòng khách rộng lớn. Lúc này trong phòng khách có ba người đang ngồi, cùng với một người đàn ông trung niên mặc áo bành tô đang bưng một cái khay.

Người đàn ông trung niên đặt trà đã pha thơm xuống bàn cho ba người đang ngồi, sau đó thì an tĩnh rời đi.

Phó Bạch lùn có một khúc, ngước lên nhìn cũng không thấy được cái gì, cậu nỗ lực đứng trên chân sau, vịn lên chậu hoa rồi hướng bên kia nhìn xem.

Ba người, một người trong đó là đàn ông, trông như là chủ nhân của căn nhà này, trên thân mặc quần áo ở nhà màu xám, ngồi trên xe lăn. Rõ ràng một người đang ngồi xe lăn thì theo lý thuyết nên là bị bệnh hoặc tàn tật, nhưng khí thế của người đàn ông này lại là mạnh mẽ nhất ở đây. Thân trên đĩnh bạt cường tráng, đường cong trên gương mặt lãnh ngạnh, làm cho tổng thể ngũ quan của hắn càng mang theo hơi thở xâm lược hơn gấp mười lần, mái tóc đen nhánh, đôi mắt màu xanh lục thâm thuý đến mê người, khiến cho người ta nhìn một lần liền không cách nào dời mắt được.

Phó Bạch si ngốc nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu mới chuyển sang nhìn về phía hai người kia, một người là nam sinh nhu mỹ mới lớn, người kia là một phụ nữ hơi béo mang đậm khí chất ăn mặc của kẻ giàu sang.

-

Hà Vân nhấp một ngụm trà, thời điểm đặt tách trà xuống, bà ta bất động thanh sắc mà đảo mắt qua hai chân tàn tật của Hoắc Vân Sâm, sau đó bà ta ngẩng đầu lên, đoạn nhìn hắn rồi hoà ái nói: "Vân Sâm, con gần đây thân thể có tốt không?"

Hoắc Vân Sâm thần sắc nhàn nhạt đáp, "Hết thảy đều tốt, làm phiền bá mẫu nhớ thương."

"Hết thảy đều tốt là được, con không biết a, từ sau khi con bị thương, ta đây mỗi ngày đều ngủ không được." Hà Vân thương cảm nhìn về phía đứa con trai đang ngồi ngay cạnh mình rồi nắm lấy tay y, "Đặc biệt là Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta, ngày ngày nó lấy nước mắt rửa mặt, mỗi ngày đều đi giáo đường cầu phúc cho con, hy vọng hai chân con có thể tốt lên. Cũng bởi vậy mà con cũng không biết nó bị đám bằng hữu của nó nói bao nhiêu là lời khó nghe đâu!"

Quý Nhiễm cảm nhận được mẹ nhéo nhéo tay truyền tín hiệu cho mình, nhanh chóng rặn ra nước mắt, hàm răng cắn lên môi dưới, hết sức thương tâm mà nức nở lên, ánh mắt lại oán trách mà liếc mẹ mình một cái, "Mẹ, không phải đã nói với mẹ là đừng ở trước mặt Sâm ca nói những lời này sao, người như vậy, không phải lại càng làm cho Sâm ca phiền lòng sao?"

"Mẹ có nói cái gì đâu, mẹ còn không phải chỉ là ăn ngay nói thật hay sao? Con là vị hôn thê của Vân Sâm, con vì Vân Sâm làm cái gì, hắn đương nhiên là có quyền được biết." Hà Vân trừng mắt nhìn con trai mình. "Con đấy, thật sự là quá thiện lương, cho nên mới bị người ta khi dễ, còn có đám bạn đó của con nữa, con tốt nhất là sớm hay muộn gì cũng cùng bọn họ đoạn tuyệt đi, bằng không a, bọn họ còn sẽ ở trước mặt con nói Vân Sâm tàn tật, không xứng với con!"

"Mẹ! Người mau im đi! Người đang nói cái gì vậy chứ!" Quý Nhiễm hoảng loạn che lại miệng mẹ mình.

Hà Vân sửng sốt, lúc này mới nhận ra chính mình vừa nói gì, vội vàng nhìn về phía Hoắc Vân Sâm mà xin lỗi, "Ai nha, Vân Sâm, con xem cái miệng ta này! Chẳng biết thế nào mà lời gì cũng nói ra ngoài hết, con đừng để ý, mấy lời vừa nãy là ta thuận miệng nói thôi, bạn bè của Nhiễm Nhiễm tuyệt đối không có nói con như vậy đâu! Đương nhiên, cho dù là có nói như vậy, Quý gia chúng ta cũng không nghĩ như vậy, Vân Sâm, con đừng để trong lòng a."

Hoắc Vân Sâm lẳng lặng nhìn Hà Vân cùng Quý Nhiễm ở trước mặt hắn diễn kịch, ánh mắt hắn bình đạm, thậm chí còn có tinh lực phát hiện Tiểu Bạch đang vịn lên chậu hoa mà nhìn hắn. Ánh mắt kia, như thể là mang theo tâm tư của con người mà đánh giá bên này. Hoắc Vân Sâm đối với các loại tầm mắt đều cực kỳ nhạy bén nên không khỏi sửng sốt một chút, bất quá thực mau hắn đã áp xuống cái ý tưởng quỷ dị này. Chỉ là một con mèo nhà mà thôi, sao có thể có được tâm tư như của con người được chứ.

Hắn giơ tay hướng phía Tiểu Bạch vẫy vẫy, từng tiếng nói trầm thấp chậm rãi phát ra: "Tiểu Bạch, lại đây."

Phó Bạch không nghĩ tới chủ nhà đột nhiên lại gọi cậu nên không khỏi ngẩn ra một chút, nhưng vì không để bị nhìn ra điều gì khác thường, cậu vẫn là ngoan ngoãn chạy qua, dùng đầu nhỏ cọ cọ ống quần hắn, sau đó còn ngẩng đầu lên ngoan ngoãn mà "meow" một tiếng.

Thần sắc lãnh lệ giữa mày Hoắc Vân Sâm phảng phất trở nên nhu hoà hơn một chút. Hắn khom lưng bế mèo con lên đặt ở trên đùi, từng ngón tay thon dài vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, lúc này hắn mới nhìn Hà Vân nói: "Bá mẫu nói đúng, với thân thể của ta hiện tại, quả thật là không xứng với lệnh lang, chi bằng cứ giải trừ hôn ước đi."

"Cái gì?" Hà Vân ra vẻ kinh ngạc kêu lên một tiếng, thậm chí còn khoa trương che miệng lại, "Vân Sâm, con làm sao mà lại bỗng dưng nói ra loại lời này, Quý gia chúng ta hoàn toàn không có ý muốn cùng con giải trừ hôn ước đâu a."

Quý Nhiễm cũng như là không thể tưởng tượng được mà nhìn Hoắc Vân Sâm, đôi mắt y phiếm hồng, từng giọt từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống, "Sâm ca, anh là vì lời của đám bạn em nên cảm thấy bị xúc phạm có phải không? Bọn họ chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, anh ngàn lần đừng để ở trong lòng, trong tâm em chưa từng nghĩ về anh như vậy, kể cả khi anh phải nằm ở trên giường suốt nửa đời sau thì em vẫn nguyện ý hầu hạ anh cả đời!"

"Không cần, hôn ước của chúng ta vốn cũng chỉ là do ông nội của ta tự chủ trương, tình hình như bây giờ ngược lại cũng khá tốt." Hoắc Vân Sâm rũ mắt nói, tay hắn bâng quơ vuốt ve mèo nhỏ, lời nói ra lại lạnh lẽo đến tận xương cốt, "Quý gia các người tốt xấu gì cũng là phú thương giàu có nhất nhì đế quốc, mà ta hiện giờ hai chân tàn tật, ngoài cái danh hiệu tướng quân, cái gì cũng không có, không xứng với nhà các người. Các người yên tâm đi, bên này ta sẽ cho phát ra một thông báo giải trừ hôn ước, giải thích rằng đây đều là ý của một mình ta, không có liên hệ gì tới Quý gia của các người."

"Vân Sâm, con đừng như vậy." Hà Vân mặt mày hoảng loạn, môi cong cong lên, như là còn muốn nói lời gì đó để vãn hồi, thế nhưng cong lên nửa ngày, một câu cũng chưa nói ra được.

Quý Nhiễm cũng vậy, y chỉ biết cúi đầu khóc thút thít, nhìn qua giống như là y thật sự không muốn giải trừ hôn ước, dáng vẻ cả người đều thật bi thương. Thế nhưng Phó Bạch làm người ngoài cuộc, cậu liếc mắt qua là biết, hai người này chính là cầu cho chủ nhân cậu nói ra mấy lời kia ấy chứ.

Hôm nay bọn họ tới đây, chính là muốn cho bên phía chủ nhân chủ động giải trừ hôn ước.

Dù sao thì từ lời nói của bọn họ cậu cũng có thể nghe ra được cả hai nhà đều là kiểu có địa vị cao, nhà cao cửa rộng. Phàm là người có gia thế như vậy, nhất cử nhất động đều sẽ được công chúng chú ý, mà vì hai chân tàn tật nên tướng quân rơi vào tình thế sa sút, nếu Quý gia lúc này đề nghị giải ước thì hiển nhiên sẽ phải chịu sự mạt sát của dư luận, bởi vậy hai người này mới phải quanh co lòng vòng hòng nói cho Hoắc Vân Sâm biết: Ngươi là cái đồ tàn tật, không xứng với con ta, ngươi nên tự hiểu lấy mình, tự mình giải trừ hôn ước đi.

Phó Bạch tức giận siết chặt nắm chân mèo, rất muốn nhảy qua cào cho mặt hai người bọn họ nở hoa luôn đi, quá là khi dễ người ta. Sao lại có thể làm chuyện đáng giận đến vậy chứ, chính mình muốn giải trừ hôn ước mà lại không dám chủ động đưa ra tuyên bố giải trừ, lại đi bắt buộc bên phe yếu thế hơn đưa ra giùm cho.

"Tiểu Bạch?" Bỗng cậu bị một thanh âm chứa đầy nghi hoặc từ trên đầu giáng xuống, cả người Phó Bạch cứng đờ, quay đầu nhìn lại, cậu thấy đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm của chủ nhân đang tìm tòi nghiên cứu mà nhìn cậu.

Lộp bộp.

Trong lòng Phó Bạch thoắt cái trở nên lạnh toát, cậu lập tức nhận ra rằng biểu tình phẫn nộ kỳ quái vừa rồi của mình đã khiến cho chủ nhân hoài nghi. Quả không hổ là người được xưng làm tướng quân, năng lực nhạy bén này người thường quả thật không sánh được. Cậu vội vàng giả bộ đáng yêu, nghiêng đầu chuẩn 45 độ rồi kêu "meow meow" hai tiếng, sau đó đem đầu rúc vào trong lồng ngực của Hoắc Vân Sâm hòng che lại biểu tình chột dạ của mình.

Hoắc Vân Sâm không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn vừa rồi sao lại cảm thấy Tiểu Bạch dường như nổi giận, mà còn là thay hắn nổi giận?

Là ảo giác sao?

Hẳn là ảo giác đi, rốt cuộc thì Tiểu Bạch cũng chỉ là một con mèo a.

Hắn hôm nay quả nhiên là quá mệt mỏi rồi, thế mà có thể có cảm giác kỳ kỳ quái quái như vậy tới hai lần. Hoắc Vân Sâm nhéo nhéo ấn đường, sau đó hắn bấm một cái nút trên xe lăn. Chỉ chốc lát sau, người đàn ông mặc áo bành tô, cũng chính là chú Trần, liền đi tới.

"Tướng quân, ngài có gì cần phân phó?" Chú Trần cung kính khom lưng trước Hoắc Vân Sâm.

Hoắc Vân Sâm chỉ vào Hà Vân cùng Quý Nhiễm, "Phiền chú giúp tôi tiễn khách. Tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

"Vâng, tướng quân." Chú Trần lễ phép hướng về phía Hà Vân cùng Quý Nhiễm mà làm ra động tác mời, "Hà phu nhân, Quý thiếu gia, tôi đưa hai người ra ngoài."

Hà Vân và Quý Nhiễm ra vẻ muốn nói lại thôi mà nhìn Hoắc Vân Sâm, cuối cùng vẫn như cũ lời gì cũng chưa nói.

Hoắc Vân Sâm cũng lười xem đến bản mặt dối trá của hai người này, hắn điều khiển xe lăn điện, xoay người đi tới cầu thang.

Phó Bạch cảm thấy thật kỳ quái, chủ nhân ngồi xe lăn nhưng lại muốn lên lầu? Hắn lên thế nào?

Đương lúc cậu còn đang buồn bực tự hỏi, cậu nhìn thấy một người máy màu bạc cao bằng người bình thường đi ra từ phòng bếp bên kia, đôi mắt màu đỏ nhìn quét qua Hoắc Vân Sâm một vòng, máy móc phát ra tiếng: "Chủ nhân muốn lên lầu sao?"

Hoắc Vân Sâm "Ừm" một tiếng, ngay sau đó, người máy giơ hai tay nhẹ nhàng nhấc xe lăn lên từ phía sau, cũng theo đó mà nâng cả Hoắc Vân Sâm và Phó Bạch lên rồi đi từng bước một lên lầu, tới trên hành lang lầu hai rồi, nó lại đặt bọn họ xuống rồi rời đi trước.

Phó Bạch ngạc nhiên mà đánh giá người máy, cậu rốt cuộc xuyên đến cái xã hội gì thế này, chủ nhân cậu thì được xưng là tướng quân như thời cổ đại, mà trong nhà thì lại có người máy công nghệ cao, hay là nơi này là thời đại ở tương lai? Giống như mấy cái tiểu thuyết tinh tế cậu trước đây từng xem qua ấy?

Ém xuống nghi hoặc trong lòng, Phó Bạch giả bộ ngoan ngoãn ngoắc ngoắc cái đuôi, móng vuốt lay lay vạt áo Hoắc Vân Sâm, kêu "meow" lên một tiếng.

—— phải thường xuyên kêu tiếng mèo, như vậy mới không lại bị chủ nhân hoài nghi.

Hoắc Vân Sâm nghe được mèo nhỏ kêu, bèn đáp lại bằng cách sờ sờ đầu của cậu, rõ ràng sắc mặt hắn là kiểu người sống chớ gần như vậy, vừa lạnh nhạt vừa xa cách, nhưng mỗi lần hắn vuốt ve mèo, Phó Bạch đều có thể cảm nhận được một mặt ôn nhu của hắn.

Đàn ông nuôi sủng vật, còn có thể nuôi tốt đến như vậy, tâm địa khẳng định không tồi!

Nghĩ vậy, Phó Bạch càng cam tâm tình nguyện kêu thêm hai tiếng, ngửa ra để lộ cái bụng nhỏ xoả tung lông trắng của mình, dùng phần lưng cọ xát hai chân Hoắc Vân Sâm.

Biểu tình của người đàn ông càng nhu hoà hơn, ngón tay thon dài xoa bụng cậu, vừa xoa vừa đi vào thư phòng.

Dưới lầu, Hà Vân cùng Quý Nhiễm vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Hoắc Vân Sâm biến mất ở hành lang lầu hai rồi mới rời đi Hoắc gia.

Sau khi ngồi vào xe, đóng cửa lại rồi, biểu tình thương tâm của Hà Vân lập tức biến thành khinh thường cười nhạo: "Mẹ còn tưởng rằng muốn cho Hoắc Vân Sâm chủ động giải trừ hôn ước sẽ rất khó, không nghĩ tới chỉ dùng chưa tới nửa giờ. Không hổ là tướng quân một nước, vẫn là có khả năng tự mình hiểu lấy."

Quý Nhiễm cũng không khóc, lấy tờ giấy chấm chấm nước mắt, hai chân bắt chéo, cao ngạo nói: "Đúng vậy, con cũng cho rằng sẽ rất khó, không nghĩ tới hắn còn rất thức thời. Bất quá nhanh như vậy hắn liền đồng ý, con lại có điểm khó chịu. Mẹ, người nói hắn có phải hay không trước nay chưa từng thích con?"

"Con còn quan tâm hắn có thích con hay không, chẳng lẽ con hiện tại còn thích cái tên hai chân tàn tật như hắn?" Hà Vân ghét bỏ bĩu môi.

Quý Nhiễm lập tức nói: "Đương nhiên không thích, trước kia nhìn hắn ta anh tuấn hào sảng như vậy con còn sẽ có kiểu tim đập gia tốc, nhưng hiện tại con tưởng tượng đến hắn nửa đời sau đều dính ở trên xe lăn, sau này đi WC cũng không biết phải làm sao, con liền ghê tởm! Quý gia chúng ta có tiền như vậy, con không việc gì lại phải một lòng một dạ thích hắn."

"Con có thể nghĩ như vậy, mẹ liền an tâm rồi." Hà Vân tán dương nhìn con mình.

Quý Nhiễm lại nói: "Mẹ, người nói xem Hoắc Vân Sâm có thể hay không là đang dùng chiến thuật kéo dài thời gian a? Hắn thật sự sẽ đơn phương giải trừ hôn ước, không liên lụy chúng ta bị dư luận xã hội phỉ nhổ sao?"

Quý Nhiễm tự luyến mà nghĩ. Trước kia dù Hoắc Vân Sâm có chướng mắt y thì hắn khi đó cũng còn mạnh mẽ như mặt trời ban trưa, về mặt tình cảm có thể tha thứ. Nhưng hiện tại Hoắc Vân Sâm chỉ là một tên phế vật, nói không chừng còn âm thầm thích y, không nỡ cùng y giải trừ hôn ước thì sao?

"Hắn hẳn là sẽ giữ lời, dù gì cũng là tướng quân, về mặt tuân thủ hứa hẹn vẫn là đáng để tin tưởng." Hà Vân vỗ vỗ mu bàn tay Quý Nhiễm, "Con yên tâm đi, nếu hắn thật sự cố ý kéo dài, chúng ta vẫn còn có rất nhiều biện pháp buộc hắn phải đồng ý! Thứ tướng quân không có nỗi một cái tiền đồ hèn mọn như hắn mà cũng muốn cùng Quý gia chúng ta liên hôn? Hắn xứng sao!"

Edited bởi DeeDaaDing tại
https://truyen2u.pro/tac-gia/DeeDaaDing

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy