Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú Trần tiễn khách đi rồi, thiết bị đầu cuối liền nhận được tin nhắn của tướng quân gọi ông vào thư phòng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén của ông nhanh chóng bị sự đau lòng thay thế, ông vội vàng đi đến thư phòng.

Ông cứ cho rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ ảo não sa sút của tướng quân, không ngờ là tướng quân thế nhưng đang ở trong thư phòng dùng gậy mèo trêu chọc mèo nhỏ. Tuy rằng biểu tình của hắn vẫn mang vẻ lãnh đạm như trước, nhưng so với lúc vừa rồi ở dưới lầu, sắc mặt của hắn đã trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.

Đang hết sức buồn bực mà giả bộ làm một con mèo chơi đùa với gậy mèo thì Phó Bạch nhìn thấy ông chú mặc áo bành tô đến, cậu lập tức chủ động mà "meow" một tiếng hòng ra hiệu cho ông về cái vị chủ nhân đang chơi đùa càng lúc càng hăng say kia __ cậu thật sự không muốn chơi với gậy mèo nữa đâu a, cậu chỉ muốn nằm liệt trên sàn nhà, hưởng thụ niềm vui khi được con sen hầu hạ, chứ không phải tự mình phải thở hồng hộc vận động để lấy lòng con sen đâu.

Hoắc Vân Sâm liếc nhìn thấy chú Trần nhưng tay vẫn không ngừng vung loạn gậy mèo, vừa trêu chọc mèo nhỏ vừa nói: "Chú Trần, chú đi xử lý việc giải trừ hôn ước giữa tôi và Quý gia đi, cứ nói là tôi đơn phương quyết định, không liên quan gì đến Quý gia."

Chú Trần thật ra đã từ dưới lầu nghe được cuộc nói chuyện của tướng quân với Quý gia rồi. Lúc đó ông tức giận muốn xì khói, thiếu chút nữa là đã xông ra đánh người luôn rồi. Khó khăn lắm mới đè xuống được cơn giận, lúc này nghe được tướng quân nói vậy, cơn giận lập tức lại bùng nổ ra ngoài, "Tướng quân, ngài thật sự là muốn giải trừ hôn ước như ý bọn họ sao? Dựa vào cái gì chứ! Lúc trước là bọn họ tới cầu được đính hôn với ngài, tôi còn nhớ rõ Quý thiếu gia lúc đó ngày nào cũng tới nhà ta tìm ngài xum xoe, không ngờ ngài vừa gặp chuyện, nhà bọn họ liền bỏ đá xuống giếng nhanh như vậy!"

Hoắc Vân Sâm mặt không lộ ra biểu tình gì đáp, "Sau khi tôi xảy ra chuyện, người bỏ đá xuống giếng còn ít sao? Chú Trần, chú nên từ sớm biết rằng sẽ có ngày này, hơn nữa tôi vốn cũng không thích Quý Nhiễm, lúc trước nếu không phải ông nội lấy tình trạng sức khoẻ ra bức bách thì tôi đã không đồng ý việc đính hôn rồi, hiện tại như vậy kỳ thật khá tốt, không cần cùng người mình không thích mà cố chấp duy trì một mối quan hệ vô vị."

"Nhưng dù có vậy thì cũng không nên là bên chúng ta chịu uỷ khuất! Chuyện này phía tướng quân rõ ràng là bên chiếm ưu thế, chỉ cần ngài không lên tiếng, Quý gia sớm hay muộn cũng sẽ để lộ bộ mặt thật, tự mình đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước trước. Đến lúc đó ít nhất chúng ta cũng có thể để dư luận dạy dỗ bọn họ."

"Không sao cả, chuyện của tôi không phiền người khác phải trút giận cho, tôi cũng không cần dư luận phải ủng hộ mình." Nhìn thấy Tiểu Bạch không chơi với gậy mèo nữa mà nằm phịch trên nền nhà nghỉ ngơi, Hoắc Vân Sâm bèn đem gậy mèo đưa cho người máy rồi cúi người ôn nhu bế Tiểu Bạch lên, "Chú nhanh chóng đi giải quyết chuyện này đi, tôi không muốn tiếp tục cùng Quý gia có bất cứ quan hệ nào nữa."

Chú Trần không khỏi cảm thấy chóp mũi chua xót, tướng quân là người tốt như vậy, sao Quý gia bọn họ lại có thể tàn nhẫn giẫm đạp lên ngài ấy như thế chứ!

Coi chừng sau này hai chân tướng quân lành lại, lúc đó bọn họ liền hối hận biết vậy chẳng làm!

Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến việc ngay cả bác sĩ lợi hại nhất đế quốc cũng nói hai chân tướng quân sẽ vĩnh viễn trị không hết, ông lại trong nháy mắt cảm thấy nản lòng thoái chí.

Ông tự nhủ, chỉ sợ cả đời này của tướng quân thật sự là chỉ có thể như vậy.

Chú Trần nhẹ nhàng đóng cửa lại, hai hốc mắt đã phiếm hồng.

-

Phó Bạch mệt đến toàn thân vô lực, nằm liệt trên đùi Hoắc Vân Sâm, cậu thề tuyệt đối sẽ không vận động nữa, kể cả có bị hoài nghi bản năng loài mèo thì cậu cũng quyết không cử động!

Hoắc Vân Sâm cảm giác được bé mèo nhỏ mệt mỏi, dùng hai ngón tay thon dài chọc chọc cậu, kỳ quái nói: "Mi hôm nay thể lực sao lại kém quá vậy, trước kia ta đâu có thấy mi chơi mới có một lát như vậy liền mệt thành ra như vầy."

"Meow!" Tôi hiện tại mang linh hồn người trưởng thành, đương nhiên là phải mệt rồi.

"Có phải đói bụng rồi không?" Hoắc Vân Sâm hướng phía người máy búng tay một cái, "Đi pha một ly sữa dê mang lại đây."

"Vâng, chủ nhân." Người máy nhận lệnh đi ra ngoài.

Phó Bạch vui sướng vẫy đuôi, rốt cuộc cũng cảm nhận được niềm vui khi được làm bậc chủ tử, được người khác hầu hạ. Cậu sung sướng hướng phía Hoắc Vân Sâm "meow meow" kêu lên.

Hoắc Vân Sâm nghe ra sự vui vẻ trong tiếng kêu của cậu, tâm trạng bị cậu ảnh hướng, khóe môi cong lên một độ cong rất nhỏ. Quả nhiên ở xã hội này, chỉ có tình cảm của động vật dành cho con người mới là thuần tuý nhất, ngươi đối tốt với động vật, nó cũng sẽ đối tốt với ngươi.

Sữa dê được mang đến, Hoắc Vân Sâm dùng một tay nâng gáy của mèo nhỏ, một tay khác giúp mèo nhỏ đỡ bình sữa để cho cậu uống dễ dàng hơn.

Trước kia khi thân thể còn lành lặn, hắn dù có trở về nhà nghỉ phép thì về cơ bản cũng chỉ dành thời gian đó để xử lý công việc, thế nhưng bây giờ chân đã tàn tật, tạm thời bị đình chỉ công tác phải ở nhà, ngược lại lại có nhiều thời gian hơn tự mình chăm sóc cho mèo con.

Phó Bạch được đút sữa, có chút ngượng ngùng, dù sao thì tuổi tâm lý của cậu cũng đã là 20 tuổi, ở tuổi này mà còn cắn núm vú cao su, thật sự là quá mức xấu hổ. Bất quá sau khi uống được mấy ngụm sữa dê đặc biệt thơm ngon, cậu liền đem mấy suy nghĩ ngượng ngùng gì kia quăng lên chín tầng mây. Uống quá ngon, cũng không biết sữa dê này chế biến thế nào, còn ngon hơn so với sữa cậu uống trước mạt thế nữa.

"Nấc ——" Phó Bạch uống nhiều quá, bị nấc sữa một cái.

Hoắc Vân Sâm dùng khăn giấy lau lau mõm cho cậu, đem cậu lật lại, nhẹ nhàng giúp cậu vỗ lưng, "Mi đúng là càng ngày càng ngốc, uống no rồi cũng không biết buông miệng ra."

"Nấc ——" tui nào có biết đâu, người ta đây là lần đầu tiên làm mèo có được không.

Hoắc Vân Sâm: "Mèo con ngốc."

"Nấc ——" ngài mới ngốc, cả nhà ngài đều ngốc. Phó Bạch chỉ hận mình không thể lập tức nói tiếng người, bằng không cậu khẳng định hù chết Hoắc Vân Sâm.

Nấc sữa xong xuôi, Phó Bạch phát hiện thân mèo của mình có chút mệt mỏi, liên tiếp ngáp vài cái, mắt mèo chỉ chốc lát sau liền trở nên ướt át, bộ dáng kia khi nhìn người ta vừa đáng yêu lại đáng thương.

Hoắc Vân Sâm tâm tình vui vẻ xoa xoa đầu cậu, "Muốn ngủ phải không? Vậy thì ngủ đi, ta ôm mi."

Mặc dù người đàn ông này cả hai chân đều tàn tật, nhưng thân thể hắn lại toát lên một cảm giác an toàn không thể diễn tả bằng lời.

Phó Bạch đời trước ở mạt thế mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ mình vừa ngủ đã bị tang thi ăn mất, vĩnh viễn không thể tỉnh lại, bởi vậy cơ hồ mỗi ngày đều không ngủ được một giấc nào an ổn, cuối cùng vào thời điểm chiến đấu với tang thi mà chết, cậu kỳ thật là có loại cảm giác được giải thoát.

Hiện giờ xuyên đến nơi an toàn này, còn có một người đàn ông rất cường đại chiếu cố cậu, cậu cảm thấy đặc biệt an tâm. Đầu cụng cụng vào bụng Hoắc Vân Sâm, Phó Bạch thoải mái mở ra bốn chân, ngủ thiếp đi.

Trong lúc cậu đang ngủ say, cộng đồng mạng của thế giới tinh tế đã nổ tung rồi, nguyên nhân là do bên phía Hoắc Vân Sâm đăng lên tin tức tuyên bố cùng Quý gia giải trừ hôn ước, trong lời viết còn cho thấy là do hắn chủ động giải ước, không liên quan đến Quý gia.

Fan quân đội của Hoắc Vân Sâm lập tức đau lòng tập thể, ở trên mạng tức giận mắng.

【 Tướng quân, ngài có bị bắt cóc thì lập tức chớp mắt mấy cái đi. 】

【Tướng quân tuyệt đối là bị ép, khẳng định là Omega nhà họ Quý kia thấy tướng quân chân tàn tật liền ghét bỏ tướng quân, muốn giải trừ hôn ước. 】

【Loại tiết mục chỉ có thể có phúc cùng hưởng có nạn lại không thể chia này tui thật sự là thấy quá nhiều rồi, Omega Quý Nhiễm kia vừa nhìn đã biết là kiểu người ham hư vinh hám tiền tài, nó chắc chắn là ghét bỏ tướng quân hai chân tàn tật.】

【Tui nhổ vào, đi con mẹ nó Quý Nhiễm gì đó đi, mày mới là không xứng với tướng quân.】

Có người mắng, tự nhiên cũng có người nói giúp.

【Fan Hoắc cũng mắng đến quá khó nghe đi, con người ai mà không hướng chỗ cao hơn mà bước lên, Hoắc Vân Sâm đã cả đời tàn tật, chẳng lẽ còn muốn bắt con người ta hầu hạ hắn suốt đời?】

【 Loại Omega xinh đẹp như Quý Nhiễm, đương nhiên không thể cắm vào bãi cứt trâu như Hoắc Vân Sâm a. 】

【 Còn nói là Alpha mạnh nhất của đế quốc chúng ta, tui thấy toàn là truyền thông thổi phồng lên đi, không phải chỉ là đánh một trận với Trùng tộc sao, thế nhưng lại làm bản thân tàn phế, đúng là con gà bệnh! 】

【 Tao đ*t cả nhà mày nha lầu trên, mày nói chuyện có thể có chút lương tâm được không, tướng quân đã giành được bao nhiêu vinh quang cho đế quốc chúng ta rồi? Nếu không có hắn, hành tinh Jack có thể được thu hồi lại? Nếu không có hắn, băng đảng hải tặc liên quân các vì sao Rondo có thể bị một lưới bắt hết? Nếu không có hắn, đế quốc chúng ta có thể cùng Trùng tộc, Lợi Xỉ tộc tạo thành thế chân vạc? 】

【 Mẹ nó, học sinh tiểu học thì đừng có lên mạng giùm ông đây, vinh quang của tướng quân há có thể cho các ngươi bôi nhọ! 】

【 Nguyên một đám anh hùng bàn phím hạ đẳng, thời điểm đánh giặc nên đem mấy người ném ra, tui ngược lại muốn xem xem đến lúc đó các người có bao nhiêu lợi hại! 】

【 An bình của chúng ta bây giờ đều là nhờ các quân nhân vì chúng ra ngược sáng mà đi, các người có thể không ca tụng, nhưng tuyệt đối không thể bôi nhọ! 】

Trên mạng dần dần ồn ào huyên náo, dư luận bàn tán càng lúc càng rộn ràng, người mắng Quý Nhiễm cùng người nói giúp Quý Nhiễm cơ hồ là năm mươi năm mươi, bất quá đây là dưới tình huống Quý gia tìm thuỷ quân dẫn dắt tiết tấu nên mới bất phân thắng bại, bằng không Quý Nhiễm có khi đã bị mắng thoát vòng.

Quý Nhiễm cũng là tính tình chịu không nổi một giọt uỷ khuất, lật xem bình luận trên mạng trong chốc lát thôi mà đôi mắt đều đã khóc sưng lên, "Mẹ, người coi đám trên mạng đều đang mắng con nè, cũng có phải con đưa ra đề nghị huỷ hôn đâu, bọn họ dựa vào cái gì mà mắng con a!"

Hà Vân tâm tư càng sâu, nhìn được xa hơn, bà ta ôm lấy bả vai con trai mà ôn nhu nói: "Con cái đứa nhỏ ngốc này, có thể có được tình huống thế này chẳng phải là Quý gia ta đã thắng hay sao? Hoắc Vân Sâm hắn là công thần của cả nước, lại tàn tật nằm vào thế yếu, Quý gia chúng ta ở ngay lúc này giải trừ hôn ước, thế nào cũng đều là chúng ta không đúng, cho nên trên mạng hiện tại còn có người đứng về phía chúng ta, không đến mức tổn hại thanh danh công ty nhà ta cũng đã thực không tồi rồi."

"Đúng vậy, mẹ con nói đúng." Ngón tay kẹp điếu thuốc của cha Quý chỉ chỉ vào con trai mình: "Con hiện tại đã tự do, tiếp theo cũng nên tìm một nhà khác cho con rồi, lần này nhà chúng ta cũng là xui xẻo, trăm cay ngàn đắng leo lên đứa con có tiền đồ nhất Hoắc gia, không nghĩ tới hắn lại thành ra cả đời tàn tật!"

Phàm là chân Hoắc Vân Sâm có thể hồi phục, cho dù cần thời gian 3-4 năm, Quý gia bọn họ cũng có thể chờ được, kết quả Hoắc Vân Sâm lại là tàn tật cả đời. Cái này thì kêu ông làm sao có thể tiếp tục đánh cược trên người hắn được?

Cha Quý phiền muộn hút một ngụm thuốc, "May mà trước kia không có cùng bên phe đại vương tử nháo đến căng, bằng không với tình huống từng cùng Hoắc gia đính hôn qua của con, khẳng định không có khả năng lại bám lên bọn họ. Chờ tuần sau yến tiệc sinh nhật của đại vương tử, cha mang con đi làm quen với người bên kia một chút."

Quý Nhiễm rơm rớm nước mắt đáp, "Được, nhưng mà cha phải tìm cho con một người không thua Hoắc Vân Sâm mới được, bằng không con mới không gả, cái loại người kém cỏi á hả, không xứng với con đâu!"

Cha Quý: "Yên tâm đi, con là đứa con duy nhất của cha, cha còn có thể ủy khuất con sao?"

-

Tối đến, Hoắc lão gia tử vốn không ưa lên mạng cũng đã biết chuyện từ hôn của cháu trai lớn. Ông cụ 80 tuổi nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, nghe được tin tức như vậy, một cước đạp bay bàn trà trước mặt.

"Quý gia thật là khinh người quá đáng, thế mà lại dám ép buộc cháu ta từ hôn, bọn họ làm sao xứng!" Hoắc lão gia tử nặng nề chống gậy xuống, "Đi, đi gọi điện thoại kêu Vân Sâm về nhà chính."

Quản gia đại thúc nhìn bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, khuyên nhủ: "Lão gia, hiện tại trời đã khuya, hai chân của thiếu gia hiện giờ lại không tiện, tôi thấy có chuyện gì vẫn là ngày mai rồi nói sau đi."

Hoắc lão gia tử nghe được mấy chữ hai chân không tiện, sắc mặt cứng đờ, cơn phẫn nộ tức thì như khí cầu bị xì hơi, vụt một cái rơi xuống mất.

Ông chống gậy, suy sụp ngồi xuống sofa, "Lúc trước ta không nên ép buộc Vân Sâm đính hôn cùng Quý gia, không nghĩ tới ta ngàn chọn vạn tuyển lại chọn ra một kẻ trong mắt chỉ toàn danh lợi! Vân Sâm bất quá chỉ mới bị thương chân ba tháng, Quý gia bọn họ thế nhưng đã gấp không chờ nổi muốn giải trừ hôn ước như vậy."

Quản gia cũng thực phẫn nộ, Quý gia có lẽ cho rằng bọn họ đã bí mật giải quyết xong, nhưng người thông minh có ai mà không nhìn ra vụ từ hôn này rốt cuộc là như thế nào chứ? Trước đó Quý gia bọn họ còn cho lan truyền ra ngoài là thiếu gia không xứng với Quý Nhiễm, nếu thức thời mà nói, Hoắc gia bọn họ hẳn là phải chủ động huỷ hôn.

Quá ghê tởm!

Thật là quá chỉ biết danh lợi!

"Lão gia, chuyện này chúng ta cũng không phải không có chuẩn bị tâm lý, ngài vẫn là đừng quá để ở trong lòng, bảo trọng thân thể a." Quản gia tận tình khuyên bảo cùng an ủi.

Lão gia tử khó chịu mà lấy tay lau lau mặt, nặng nề thở dài nói: "Thôi thôi, tục ngữ có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, có thể sớm một chút thấy rõ bộ mặt thật của Quý gia cũng tốt, bằng không sau này kết hôn thật rồi, ta nghĩ Omega nhà họ Quý kia cũng sẽ không an phận." Ông hướng phía quản gia phất phất tay, tiếp tục nói: "Ông vẫn là đi gọi điện thoại cho Vân Sâm đi, kêu nó ngày mai trở về một chuyến, cũng gọi cả nhà lão nhị lão tam trở về luôn, cả nhà chúng ta đoàn tụ một chút, náo nhiệt một chút, giúp cho trong lòng Vân Sâm bớt khổ sở."

Phó Bạch không nghĩ tới mình ngủ có một giấc lại thẳng đến sáng hôm sau. Lúc tỉnh lại, cậu đã không còn ở trong lồng ngực tướng quân nữa, mà là ở phòng cho mèo của cậu. Phó Bạch mê man nhìn mặt trời dần dần mọc lên ngoài cửa sổ, sao lại ngủ lâu như vậy? Cậu trước kia chỉ có những khi dị năng bị tiêu hao quá độ mới có thể như vậy a.

Chẳng lẽ là ... dị năng của cậu tự mình chữa trị?

Phó Bạch vội vàng nâng vuốt mèo lên thử dị năng, ánh sáng màu vàng kim quả nhiên so với ngày hôm qua lại càng rõ ràng hơn một chút, thời gian duy trì được cũng vượt qua một phút đồng hồ.

Phó Bạch mừng rỡ, xem ra dị năng của cậu thật sự tự mình chữa trị, hơn nữa tốc độ tự chữa trị còn không hề chậm. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu sau, dị năng của cậu sẽ có thể sử dụng như thường. Đến lúc đó, cậu nhất định sẽ giúp tướng quân chữa khỏi hai chân!

Đối với quân nhân bảo vệ quốc gia, Phó Bạch tôn kính từ tận đáy lòng. Một vị anh hùng không nên dùng phương thức như thế này để quy ẩn, quá nặng nề.

Hai cái tai thính giật giật, Phó Bạch nghe được ngoài cửa có tiếng động, vội vàng bò về ổ mèo, làm ra bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ. Người vào là chú Trần, trong tay bưng cho cậu bữa ăn cho mèo phối hợp cùng sữa dê: "Tiểu Bạch, mi rốt cuộc cũng tỉnh rồi? Mi ngủ một giấc này cũng thật dài, lần đầu tiên ta thấy mi ngủ lâu như vậy."

Phó Bạch ngửi thấy mùi bữa sáng, bụng nhỏ rất không có nghị lực mà ùng ục kêu lên, bốn cái chân ngắn nhỏ không chịu khống chế mà ton ton ton chạy về phía chú Trần, ngồi xổm bên chân ông, ngẩng mặt lên thật đáng yêu mà "meow" hai tiếng.

Chú Trần cười cười ngồi xổm xuống, đem bát cơm mèo đặt trước mặt cậu, "Biết đói bụng rồi đi? Xem mi lần sau còn ngủ lâu như vậy nữa không."

Phó Bạch không rảnh để ý tới chú Trần, một lòng vùi đầu ăn cơm, tối hôm qua không có ăn nên giờ cậu thật sự rất đói a. Hơn nữa bánh quy nhúng sữa dê này rất ngon nha, còn ngon hơn bánh quy cậu từng ăn lúc còn là người nữa, điều này làm cho Phó Bạch thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải mấy cái đồ ăn cho mèo cứng ngắc khó ăn, bằng không cậu ăn cũng không được, mà không ăn cũng không được.

Chú Trần biểu tình sủng nịch mà nhìn Tiểu Bạch ăn một lát, sau đó nhìn nhìn thời gian trên thiết bị đầu cuối, lải nhải dặn dò: "Mi cứ từ từ mà ăn, ta sẽ để người máy số 1 vào đây bồi mi, chút nữa tướng quân phải về nhà chính, ta cũng phải đi theo, mi ở nhà phải ngoan ngoãn biết không?"

Hửm???

Phó Bạch lập tức ngẩng đầu, lông chung quanh cái miệng nhỏ nhắn đều dính vết sữa, nhưng cậu không quản được nhiều như vậy.

Chủ nhân cùng chú Trần muốn đi ra ngoài happy thế mà lại không mang cậu theo?

Sao có thể như vậy được!

Phó Bạch vội vàng nâng móng vuốt lên lay lay ống quần chú Trần, "Meow." Tôi cũng phải đi, mang tôi theo, mang tôi theo nha.

Chú Trần hơi sửng sốt một chút, nhìn nhìn phản ứng của Tiểu Bạch, do dự nói: "Tiểu Bạch, mi mới vừa rồi là nghe hiểu ta nói gì sao?"

Phó Bạch đáng yêu mà nghiêng đầu, trong đôi mắt đen lúng liếng là một mảnh vô tội, "Meow." Tôi là mèo, nào có nghe hiểu được gì đâu.

Chú Trần bị vẻ đáng yêu của Tiểu Bạch chọc trúng điểm manh, vui vẻ cười ra tiếng, "Làm ta giật cả mình, mới vừa nãy ta còn tưởng con mèo ngốc nhà mi nghe hiểu lời ta nói đấy chứ." Sờ sờ đầu Tiểu Bạch, ông đứng lên, "Mi ngoan ngoãn ăn đi, ta đi chiếu cố tướng quân đây."

"Meow!" Chú sao lại cứ như vậy mà đi rồi, chú không mang tôi theo sao?

Phó Bạch há hốc mồm nhìn chú Trần đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau người máy số 1 liền tiến vào.

Không được!

Cậu hôm nay không nên ở nhà cùng người máy, cậu muốn cùng bọn họ đi ra ngoài, xem một chút thế giới bên ngoài.

Phó Bạch đến cơm cũng không ăn, hổn hà hổn hển cất lên chân ngắn nhỏ chạy ra ngoài, thiết bị kiểm tra của người máy đo ra được cậu đã rời khỏi tầm mắt, bèn đuổi theo sau, "Chủ nhân Tiểu Bạch, ngài muốn đi đâu."

Phó Bạch càng chạy nhanh hơn, cậu vừa ra tới liền nhìn thấy tướng quân điều khiển xe lăn rời phòng khách, bên ngoài xe đã đậu sẵn, cửa xe mở rộng, đang được chú Trần đỡ lên.

Không được, tướng quân sắp đi rồi!

Phó Bạch lao đến, ở phía sau người máy nôn nóng đuổi theo, trong miệng không ngừng gọi cậu. Hoắc Vân Sâm đang chuẩn bị lên xe thì nghe được động tĩnh xoay người lại, đúng lúc nhìn đến một cục bông thịt màu trắng nhào về phía hắn.

Phỏng chừng là muốn nhảy lên đùi hắn, nhưng bởi vì bốn cái chân quá ngắn, sức bật không đủ, liền đụng vào xương đùi của hắn, phịch một tiếng, Tiểu Bạch ăn đau "meow" kêu lên, ngã thành hình chữ X trên mặt đất, hai con mắt to tròn trong chớp mắt rơm rớm nước mắt.

Đau chết mèo!

Xương cốt tướng quân như thế nào lại cứng như vậy!

Edited bởi DeeDaaDing tại https://truyen2u.pro/tac-gia/DeeDaaDing

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy