Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

Tinh Nguyên tháng 12 năm 1396, tuyết đầu mùa.

Xe lửa màu xanh lá vượt qua những ngọn núi, giống như một con rồng khổng lồ xuyên qua đại địa rộng lớn.

Bông tuyết bay múa ngoài cửa sổ, thị trấn hẻo lánh dần dần trở nên rõ ràng trong tầm mắt, phát thanh trên toa xe vang lên giọng nữ điềm mỹ: "Các vị hành khách thân mến, chúng ta đã đến huyện Hoa Đông, hành khách nào cần xuống xe xin ngài lấy đồ đạc xách tay của mình, không nên xô đẩy, lần lượt xuống xe." 

Theo tốc độ xe giảm xuống, người thanh niên nghiện game với màn hình đen trắng trong góc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.

Trên đường đến điểm dừng cuối cùng của huyện Hoa Đông, người thanh niên này chơi tetris đã chơi được lên đến 40 vạn điểm, tốc độ rơi siêu nhanh của khối và thao tác sắp xếp đáng kinh ngạc của cậu ta, làm cho trò chơi giải trí nổi tiếng này dường như không bao giờ kết thúc trong tay cậu ta.

Nghe đến trạm cần đến, người thanh niên vài giây lơ đãng ngắn ngủi nhìn ra ngoài cửa sổ, khi cúi đầu, giao diện trò chơi đã xuất hiện chữ "GAME OVER".

"A! Phản xạ có điều kiện của hành khách hàng xóm theo dõi trò chơi của cậu ta khẽ hô hào, "Thật đáng tiếc. "

Trò chơi chơi đến điểm số này đột nhiên dừng lại, người trẻ tuổi lại nhìn không ra nửa điểm lưu luyến, chỉ đem máy game tiện tay bỏ vào trong ba lô.

Hành khách hàng xóm không kìm được hỏi: "Chàng trai, cao nhất là cậu chơi được bao nhiêu điểm? Cậu lợi hại như vậy nói không chừng có thể phá kỷ lục gì đó. "

Người thanh niên tướng mạo bình thường, đôi mắt lại đen trắng rõ ràng, có vẻ rất sạch sẽ: "Không khác gì vừa rồi. "

Hành khách hàng xóm tiếc nuối: "Tôi thấy những gì cậu chơi không phải chỉ dừng tại số điếm đó đâu,  có khi còn được nhiều hơn cơ!"

Người thanh niên không phải là loại nói nhiều, nghe vậy đứng lên chuẩn bị xuống xe, chỉ thản nhiên nói: "Không có thời gian. "

Nam thanh niên bước ra khỏi chỗ ngồi, đeo túi xách theo hàng người xuống xe di chuyển ra cửa.

Hành khách trong toa tàu đến từ trời nam đất bắc, khẩu âm nói chuyện đều có tất cả các loại giọng nói, khá ồn ào. Cậu đi qua chỗ ngồi yên tĩnh nhất trên đường đi, mấy vị trí thức mặc đồng phục kia là người đi trên chuyến trước đó từ Hoa Nam đến đây, lúc này đang vây quanh một chỗ nhẹ giọng thảo luận bản vẽ trên bàn. Một trong những người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy đủ cau mày, có thể nhìn thấy ông là một nhà lãnh đạo trong đó.

Dường như nhận thấy ánh mắt của người thanh niên, vị lãnh đạo kia cảnh giác ngẩng đầu lên, thanh niên đã xuống xe.

Người thanh niên mặc một bộ quần áo bông màu đen, đeo một chiếc túi kiểu dáng bình thường, bóng lưng cao gầy rất dễ thấy.

Nhưng chỉ qua một lát sau ông liền không có cảm giác tồn tại của người này, như là biến mất trong dòng người.

Nếu ai đó trên tàu nghĩ về người thanh niên một lần nữa, họ sẽ thấy rằng ngay cả khuôn mặt của người thanh niên cũng không thể nhớ.

Tinh Nguyên năm 1456.

[13.5.1456 14:36:40]

Hệ thống hình chiếu xuất hiện tọa độ thời gian, tinh thần của tất cả mọi người rung lên: "Đã trở lại! Sẵn sàng tham gia! "

Ba giây sau, trong khoang con nhộng* Quý Vũ Thời xuất hiện trên đài truyền thống với quần áo bông màu đen của thập niên 1990.

(khoang con nhộng là một hình trụ lớn thường dài khoảng 2-2.3m, chiều rộng 1m hoạc hơn 'kích thước kể trên chỉ là thông số trung bình, khoang con nhộng có thể lớn hoặc nhỏ hơn', bên trong thường có các công tắc tùy biến, và dây điện nối, thường được điều khiển bởi con người hoặc robot, mỗi khoang có nhộng có chức năng khác nhau tùy vào tính chất hoạt động của nó)

Cánh tay người máy phát hiện người xuyên không, lập tức nghênh đón đưa lên chất dinh dưỡng, sau khi xuyên không thời gian cơ thể con người sẽ bị mất một lượng lớn nước trong cơ thể, các loại thành phần dinh dưỡng khác cũng rất cần bổ sung.

Khi Quý Vũ Thời mở đai an toàn, ném ba lô của mình ra, sau đó tiếp nhận chất dinh dưỡng uống vài ngụm.

Gương mặt mô phỏng bình thường đến không hề có điểm ký ức* trên mặt cậu bắt đầu tan rã, lộ ra khuôn mặt nguyên bản, có vẻ có chút tái nhợt.

(hiểu nôm na là mặt nạ được làm bằng công nghệ)

[Xin chúc mừng, bạn đã hoàn thành tích lũy 89 điểm nhiệm vụ cấp B, xếp hạng hiện tại: hai sao.] 

Quý Vũ liếc mắt nhìn gợi ý trên bảng điều khiển trong suốt, không có cảm tình gì đi ra khỏi khoang con nhộng.

Cậu luôn nói không nhiều lắm, trực tiếp dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng bắt đầu kể lại: "Chuẩn bị nhật ký nhiệm vụ, sự kiện Nham Tước năm 1396, nhân vật mục tiêu ngày 13 tháng 12 năm đó lên xe ở huyện Hoa Nam, đi qua huyện Hoa Đông, số xe X168, số lượng đồng nghiệp 4, đều là thủ lĩnh chính của sự kiện Nham Tước, có sự khác biệt lớn với lịch sử, đề nghị sửa đổi. "

Các thành viên trong nhóm đã ghi lại từng người một.

Bất chấp Quý Vũ Thời còn chưa kịp thở dốc, sự tình vừa làm xong, đã có tổ viên nghênh đón nói: "Quý lão sư, Bộ trưởng Lâm đang ở bên ngoài chờ ngài. "

Quý Vũ lúc đỡ trán, chuyện này so với di chứng xuyên qua thời không còn khiến cậu đau đầu hơn: "Lại tới nữa à? "

Thành viên trong nhóm dở khóc dở cười: "Biết lúc này anh trở về, hắn đã canh giữ nửa tiếng rồi."

Quý Vũ lúc đến phòng thay đồ thay quần áo, Ninh Thành bộ trưởng phân bộ quả nhiên kéo màn lại, liền ở bên ngoài chờ cậu.

"Tiểu Quý!" Bộ trưởng Lâm cười tủm tỉm vỗ bả vai cậu, "Chúc mừng! Lại hoàn thành một nhiệm vụ, cách mục tiêu lại gần một bước! "

Quý Vũ lịch sự trả lời: "Cảm ơn bộ trưởng Lâm. "

Bộ trưởng Lâm tiến vào chủ đề: "Những người trẻ tuổi, đầy hứa hẹn! Thế nào rồi? Chuyện đi Giang thành trợ giúp đã suy nghĩ kỹ chưa? "

Quý Vũ: "Lần trước tôi đã nói với ngài, tôi không đi. "

Bộ trưởng Lâm mỉm cười không thay đổi: "Ôi, sao người trẻ tuổi lại nhỏ mọn như vậy? Cậu biết không, lời đồn mà, truyền đến truyền đi nội dung liền bị thay đổi, cậu không cần phải vì một câu đồn đãi mà chậm trễ tiền đồ của bản thân. "

Quý Vũ bình tĩnh nói: "Không ai giúp tôi cho mèo ăn."

Ác tính nghiện mèo của người hiện đại đã mấy trăm năm qua cũng không được sửa chữa, khi Quý Vũ Thời còn là một tiểu thanh niên độc thân, trong nhà đã có nuôi ba con mèo.

Mọi người trong tổ nghe góc tường, thầm nghĩ Quý lão sư lý do đầy đủ, cự tuyệt tốt tuyệt vời!

Không trách mọi người phẫn nộ, thật sự là phân bộ Giang thành bên kia quá khi dễ người!

Cùng là bộ phận dưới hệ thống quản lý thời gian - Thiên Khung, Giang Thành cùng Ninh Thành lại phân quản bất đồng.

Giang Thành luôn chịu trách nhiệm chống lại các tội ác hoặc thảm họa có thể xảy ra trong tương lai, họ được gọi là "người giám hộ", khi cần thiết, sử dụng các phương tiện chiến đấu cực đoan, chỉ để bóp nghẹt hậu quả xấu trong cái nôi.

Ninh Thành thì vẫn phụ trách ghi chép lại sự kiện quá khứ lớn nhỏ trong lịch sử, bọn họ được xưng là "người ghi chép".

Điều đó có nghĩa là họ chỉ ghi lại lịch sử, không bao giờ can thiệp, thậm chí không cần súng.

Một tuần trước, một vị thủ hộ phụ trách quan sát của phân bộ Giang Thành bị trọng thương, vừa vặn trong đội sắp ra nhiệm vụ mới, liền thiếu một vị đội viên trọng yếu như vậy.

Trong hệ thống làm việc của Thiên Khung, một củ cải một cái hố, mỗi đội đều không thể lập tức bố trí nhân thủ trợ giúp, muốn tạm thời tìm một quan sát viên các phương diện đều có thể đảm nhiệm được cơ hồ là chuyện không thể nào. Đây vẫn là chuyện khiến phía trên vỗ đầu nhớ tới, nói Ninh Thành phân bộ có nhân vật số một như vậy có thể mượn, liền phát ra điều lệnh, muốn đem người điều đến Giang thành.

Quý Vũ nổi tiếng ở Thiên Khung, có không ít tin đồn.

Truyền thuyết kể rằng trí nhớ của cậu siêu quần, là một mọt sách cầu tri như khát, thời đại gì trong nhà còn chất đầy sách giấy, loạn đến mức ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Truyền thuyết kể rằng hắn lớn lên đào hoa đầy mặt, tay truộc gà không chặt, đường đường là đại nam nhân mà ngay cả nắp chai cũng không mở ra được.

Truyền thuyết rằng cậu nhát gan, buổi tối không dám một mình đi bộ qua đêm, còn làm ra đãi ngộ đặc thù, toàn bộ phân bộ Ninh Thành trên dưới chỉ một mình cậu cho tới bây giờ chưa từng trực qua đêm.

------------------------------------------

Thể loại như vậy.

Cho nên vị chi đội trưởng cần nhân thủ của phân bộ Giang Thành kia không vui, trước mặt mọi người cự tuyệt: "Cái gì, cấp trên có thể phân cho chúng ta một người đàn ông thuần khiết có thể đánh nhau được hay không? Các huynh đệ là muốn đi bán mạng, không cần tiểu thiên tài biết dao động lượng tử đọc nhanh! "

Lời này rất nhanh xuyên qua ngàn dặm, truyền đến trong tai Quý Vũ Thời.

Quý Vũ Thời lúc này trả lại lệnh, tỏ vẻ: Không đi.

Các nhà lãnh đạo liền vội vàng như kiến bò trên chảo nóng*.

(gấp đến độ chịu không được)

Bộ trưởng Lâm mạnh mẽ nói: "Này, không phải chỉ là ba con mèo thôi sao! Mang đến bộ phận, người trong bộ giúp cậu cho ăn! Một ngày ba bữa cá khô, mỗi bữa một loại khác nhau, sẽ không trùng lặp! "

Mọi người đằng sau cánh cửa: "??? "

Quý Vũ Thời: "Tôi không phục. "

Bộ trưởng Lâm: "Tôi sắp xếp cho cậu một chiếc xe không gian đặc sản Ninh Thành! Muốn gì có đó! "

Quý Vũ: "Tôi sợ người lạ. "

Bộ trưởng Lâm: "Cậu chỉ cần quan tâm đến nhiệm vụ, không cần phải dành tâm huyết để tìm hiểu về đám người mù chữ coi thường người khác đó!" 

Đôi môi mỏng của Quý Vũ giật giật: "Tôi là đồng tính luyến ái."

Mọi người đằng sau cánh cửa: "!!! "

Bộ trưởng Lâm như bị sét đánh: "Tiểu Quý, Tiểu Quý cậu..."

Quý Vũ bất động thanh sắc tung đại chiêu, bình tĩnh nói: "Đi nơi tỷ lệ nam giới tăng mạnh, tôi lo lắng không khống chế được tình cảm của mình, phát triển nên quan hệ không nên có, phá hư sự hài hòa hoàn cảnh của phân bộ Giang Thành. "

Không đợi lãnh đạo khuyên tiếp, Quý Vũ Thời tâm ngoan tuyệt tình gật gật đầu với lãnh đạo, rất kính cẩn nghe theo mà xoay người rời đi.

Ẩn sâu công và danh tiếng.

Ai ngờ Bộ trưởng Lâm lại mở miệng: "Tiểu, Tiểu Quý à. "

Đối phương nói thế nào cũng là lãnh đạo của cậu, bạn cũ của cha cậu.

Quý Vũ đành phải dừng bước, bất đắc dĩ quay đầu lại: "Bộ trưởng. "

Sắc mặt Bộ trưởng Lâm khác thường, cũng không hổ là lãnh đạo đã gặp qua mưa gió, đã khôi phục phong phạm lãnh đạo, tang thương nói: "Vậy vừa vặn, điểm này càng không cần lo lắng, vị đội trưởng họ Tống kia...là....là người..... chiều sâu khủng cùng*, với lại...... Toàn bộ đội của họ đều khủng cùng."

(chiều sâu khủng cùng: kì thị đồng tính, chiều sau khủng cùng: vô cùng siêu cấp rất là kị thị đồng tính)

Quý Vũ Thời: "..."

Quý Vũ Thời  của phân bộ Ninh Thành sẽ tới.

Tin tức này rất nhanh truyền khắp nội bộ phân bộ Giang Thành, khiến cho mọi người xôn xao.

Trên sân tập 3 chiều, các thành viên trong đội tỏ ra rất lo lắng.

"Thật đến rồi?! Khả năng chịu đựng tâm lý thực sự tốt! "

"Thật sự đến rồi! Tôi vừa nhìn thấy từ xa, trông rất đẹp, khuôn mặt đó khí chất, giống như diễn viên."

Tất cả mọi người đối mặt nhìn nhau, làm nửa ngày thật sự đến một cái gối thêu hoa.

Đội viên nhỏ tuổi nhất an ủi đồng đội: "Ai nha không sao, mấy người chúng ta có thể đánh là được. Cùng lắm thì đến lúc đó che chở một chút, trở về còn có thể báo cáo kết quả công tác. "

"Được, lời này trước mặt Tống đội trưởng ít nhắc tới, cậu đã quên lão Vu?"

"Người này và lão Vu có thể giống nhau sao?"

"Lão Vu tốt xấu gì cũng được đặc huấn."

Các quan sát viên trong đội, lão Vu, bị thương nặng trong đội và vẫn còn bất tỉnh trong bệnh viện.

"Vậy, vậy cũng không cần quá bi quan, các anh không phải nói rồi sao, cậu ta ít nhất bộ dạng thật sự đẹp mắt, bình thường chúng ta nhìn cũng có thể thuận mắt, không phải vẫn có ưu điểm sao?"

"Còn mẹ nó ưu điểm, cậu có biết vì sao cậu ta đột nhiên lại tới không?"

"Vì theo chúng ta hoàn thành thắng nhiệm vụ cấp A, có thể thăng cấp xếp hạng?"

"Rắm." Có người tức giận xen vào, "Nói cậu ta không có sức chiến đấu cậu ta không đến, nói cậu ta là gối thêu hoa cậu ta không đến, nói toàn đội chúng ta sợ đồng tính, cậu ta liền tới. Con người này không biết là đến với chúng ta để battle chính diện, hay để chứng minh sự quyến rũ của riêng mình! "

Mọi người ngược lại hít vào khí lạnh.

Nhao nhao lên.

Đối với đám lính thẳng tăm tắp này mà nói, Quý Vũ Thời nói muốn tới cứ như đại hồng thủy hay ác quỷ đến chỗ vậy.

Một cái mắt nhỏ thật lòng sầu lo: "Xong rồi, loại người này bình thường giống nhau đều ăn tạp, nếu thích tôi thì làm sao bây giờ? Nhà tôi ba thế hệ đều là con một đó ——"

Vừa dứt lời, sau gáy liền bị một cái đánh hung hăng bạo phát.

Chỉ nghe giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng: "Sáng nay ra ngoài lại quên soi gương? "

Nam nhân trẻ tuổi vừa bước vào phòng huấn luyện khuôn mặt tuấn mỹ, lông mày kiếm sắc bén, khí chất sắc bén như lưỡi đao phủ.

Vóc dáng hắn cực cao, trang phục tác chiến màu đen phác họa ra đường cong thân thể hoàn mỹ, cộng thêm một đôi chân dài gọn gàng, trời sinh làm cho người ta có cảm giác áp bách khó có thể xem nhẹ.

Đội viên bị đánh ôm đầu, vẻ mặt buồn bã: "Tống đội trưởng. "

Mọi người cười vang.

Tống Tình Lam ánh mắt nhìn đàn cá này một vòng, mắt đen tuyền, lại mang theo phỉ khí không chút che dấu.

Hắn lại lần nữa mở miệng, lười nhác nói: "Người kia ở đâu?"

Tác giả có lời muốn nói:

Ngạnh hạch "Não bổ khoa học viễn tưởng", bối cảnh niên đại đều là hư cấu, chịu không nổi phán xét.

Tổng kết: Vừa thấy đã biết không phải thể loại văn đứng đắn gì, vui sướng là được.

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Ngồi edit chương mà trẫm cười như con dở, hong biết có ai giống trẫm hong.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro