Chương 10 - Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Lưỡng tình tương duyệt

Edit: Kogi

Tin tức cậu cả nhà họ Đường thầm yêu Cố Trường Đình lan truyền nhanh chóng, khách khứa trong phòng tiệc không ai không bất ngờ, đương nhiên phải chia sẻ với bạn bè của mình.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ giới thượng lưu không ai không biết tin này. Giờ thì hay rồi, kẻ khinh thường Cố Trường Đình, giờ đang nghĩ phải làm sao để nịnh bợ Cố Trường Đình. Còn người từng đắc tội Cố Trường Đình, giờ đang nghĩ hết cách để tạ tội.

Bọn họ cay cú, nghĩ mãi không hiểu Cố Trường Đình tốt đẹp chỗ nào, vậy mà lại khiến cậu cả nhà họ Đường si tình đến vậy, quả là chó ngáp phải ruồi mà.

Cố Trường Đình nhìn thoáng qua sắc mặt Triệu Giản, vội nói: "Cậu Đường nói đùa rồi, tôi và Triệu Giản rất hòa hợp".

Đường Quý Khai say bí tỉ, căn bản không nghe rõ Cố Trường Đình nói gì, tìm một chỗ để dựa vào định ngủ.

Kết quả cậu dựa ngay vào người Triệu Giản, còn dựa đến là thoải mái.

Cố Trường Đình vội muốn đỡ Đường Quý Khai, sợ nhỡ đâu Triệu Giản nổi giận lại đánh cậu út nhà họ Đường, nói: "Để tôi đưa cậu Đường lên lầu nghỉ ngơi".

Triệu Giản lắc đâu, đáp: "Cứ để anh, cậu ta nặng chết đi được, bà xã không đỡ nổi đâu".

Cố Trường Đình liếc nhìn thân thể nhỏ bé của Đường Quý Khai, vai cũng không rộng lắm, thắt lưng thật mảnh mai, chân khá dài và thẳng, nhưng tổng thể thì không cao lắm, có lẽ là vì chưa đến hai mươi, sau này có thể còn cao hơn.

Vóc người Đường Quý Khai như vậy, nhìn thế nào cũng không giống "nặng chết đi được".

Triệu Giản vươn tay xách như xách một con gà, vác Đường Quý Khai lên lưng, sau đó sải bước đi lên lầu.

Triệu Giản đi hai bước, lại quay đầu nói: "Bà xã, anh quay lại nhanh thôi".

Cố Trường Đình lo tính cách bộc trực của Triệu Giản sẽ đắc tội cậu út nhà họ Đường, nhưng trong phòng tiệc nhiều khách như vậy cũng không thể bỏ mặc, dù sao cả hai chú rể đều bỏ đi còn ra thể thống gì. Cố Trường Đình đành phải nhìn Triệu Giản đưa Đường Quý Khai đi.

Triệu Giản vác Đường Quý Khai lên lầu, sau đó tìm một phòng nghỉ còn trống, ném cậu xuống ghế sofa.

Đường Quý Khai bị ném nhưng không hề có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí còn phát ra tiếng khò khè, ngủ có vẻ vô cùng thoải mái.

Triệu Giản quay sang nhìn, rất muốn tìm một cốc nước tạt cho cậu ta tỉnh lại, nhưng sợ làm thế cậu sẽ khóc lóc ăn vạ nên vẫn cố nhịn, chỉ tát mấy cái liên tiếp vào má Đường Quý Khai.

"Đau, đau đau quá...".

Cuối cùng Đường Quý Khai cũng phải mở mắt, cậu che mặt mình, nói: "Sao lại đánh tôi? Ơ? Anh Cố đâu? Đây là đâu? Định giết người diệt khẩu à?".

Triệu Giản khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, mặt đen sì, Đường Quý Khai sợ dựng đứng lông mao.

Đường Quý Khai lập tức xé họng gào lên: "Cứu mạng cứu mạng, anh Cố cứu mạng a a...".

Gân xanh trên trán Triệu Giản nảy lên, nói: "Câm miệng".

Đường Quý Khai lập tức câm miệng, nói: "Em tới giúp anh, anh còn nạt em, em về mách ông nội".

Triệu Giản đau đầu, nói: "Anh không cần mày giúp, mau về đi, mày đến quấy rối thì có".

Đường Quý Khai nói: "Em tưởng anh chơi không biết đường về rồi chứ, dù sao bây giờ anh chỉ là tên ngốc từ quê lên! Đúng là làm ơn mắc oán mà".

Đường Quý Khai vừa nói vừa chớp chớp mắt: "Nhưng hình như tên ngốc nhà anh cũng có sức hấp dẫn, anh Cố có vẻ rất thích anh".

Triệu Giản cuối cùng cũng mỉm cười, nói: "Bọn anh là lưỡng tình tương duyệt".

"Buồn nôn, buồn nôn quá, muốn ói!". Đường Quý Khai bò trên sofa nôn thốc tháo.

Triệu Giản lại sầm mặt, Đường Quý Khai vội nói: "Ý em là em uống nhiều quá nên buồn nôn, anh đừng hiểu lầm".

Triệu Giản đen mặt nhìn cậu, sau đó xoay người đi, vừa đi vừa nói: "Mau về đi".

Triệu Giản nóng lòng quay lại tìm Cố Trường Đình, đương nhiên sẽ không phí thời gian ở đây.

Nhưng lúc hắn trở lại phòng tiệc, Cố Trường Đình đã bị vây vòng trong vòng ngoài, suýt nữa Triệu Giản không chen vào được.

Dù sao tin Cố Trường Đình và nhà họ Đường có quan hệ đã truyền đi, nhiều người nghe được tin lập tức chạy tới tham gia hôn lễ của Cố Trường Đình. Mặc dù hôn lễ sắp đến hồi kết, nhưng những kẻ đó vẫn chạy tới vớt vát.

Một đống người vây quanh Cố Trường Đình mời rượu, muốn nói vài ba câu làm quen, như vậy có khi móc nối được quan hệ với nhà họ Đường cũng nên.

Lúc này không ai dám khinh thường Cố Trường Đình, trên mặt đều treo nụ cười vô cùng thân thiện, cười đến mức rút gân cũng vẫn cười.

Cố Trường Đình quả thực chưa thích ứng kịp, ứng phó bên này bên kia, uống liền mấy chén rượu, tửu lượng của anh cũng không cao, đầu bắt đầu hơi choáng váng.

Triệu Giản vội chen vào, lấy chén rượu trong tay Cố Trường Đình, phần lớn rượu sau đó đều được Triệu Giản chặn lại.

Không chỉ người ngoài tới, mà một vài người nhà họ Cố cũng tới tham gia, cô dì chú bác của Cố Trường Đình, ai đi được thì đều đã đi cả, chỉ thiếu cha Cố Trường Đình mà thôi.

Những người nhà họ Cố trước đây khinh thường Cố Trường Đình, bây giờ gặp mặt liền vứt hết mặt mũi, cười làm lành với Cố Trường Đình.

Tiệc cưới kéo dài mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Cố Trường Đình say mềm, Triệu Giản ôm anh lặng lẽ đi lên lầu, để Cố Trường Đình nghỉ ngơi một lát trong phòng nghỉ.

Triệu Giản lấy một cốc nước cho Cố Trường Đình đang mê man uống, nói: "Bà xã, uống nước đi, đầu đau phải không?".

"Ừm...". Lúc này Cố Trường Đình ngoan như một chú mèo con, nhìn Triệu Giản bỗng tim đập dồn dập.

Cố Trường Đình cầm cốc nước Triệu Giản đưa cho uống một ngụm, nhưng nửa cốc nước bị tràn ra, làm cổ áo Cố Trường Đình ướt sũng.

Triệu Giản vội lau cho anh, nhìn dáng vẻ không hề phòng bị của Cố Trường Đình, họng hắn khô khốc, nhưng cũng chỉ có thể ho khan để lấp liếm.

Cố Trường Đình uống nước xong, không biết đã tỉnh táo hơn chưa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Triệu Giản, nói: "Tôi...tôi rất vui...".

Triệu Giản mỉm cười, đáp: "Bà xã vui là được rồi".

Triệu Giản định đem cốc để lên bàn, tránh để nửa cốc nước còn lại đổ nốt. Nhưng hắn vừa đứng lên, Cố Trường Đình đã níu tay hắn.

Triệu Giản cúi xuống hỏi: "Sao vậy?".

Cố Trường Đình nói: "Đừng...đi...".

Triệu Giản cười, liền đặt cốc xuống đất, sau đó cầm tay Cố Trường Đình, nói: "Em đã là bà xã anh rồi, tất nhiên anh sẽ không đi, cho dù em đuổi anh cũng không đi".

Cố Trường Đình vì say rượu nên rất buồn ngủ, mí mắt sắp dính vào nhau, nhưng anh vẫn cố gắng mở mắt, không muốn nhắm lại.

Triệu Giản vươn tay vỗ vỗ anh, nói: "Mệt thì ngủ một giấc đi".

Cố Trường Đình lắc đầu lung tung.

Triệu Giản nhìn anh ngọ nguậy thấy thật buồn cười, không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên trán Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình phản ứng chậm chạp, Triệu Giản hôn xong một lúc mới ý thức được mình bị hôn, liền nhấc tay sờ trán, hỏi: "Sao anh lại hôn tôi?".

Triệu Giản đáp: "Vì bà xã đẹp quá nên không nhịn được muốn hôn".

Cố Trường Đình nhìn hắn, bỗng mỉm cười, nói không rõ ràng: "Anh...anh cũng rất đẹp trai, mấy vị khách đó cứ liên tục bàn tán về anh, nói anh đẹp trai không biên giới gì gì đó".

Triệu Giản ngẩn người, không ngờ khi Cố Trường Đình say sẽ thẳng thắn khen ngợi mình như vậy.

Triệu Giản liền phủ xuống, áp sát Cố Trường Đình, nói: "Bà xã, anh đẹp trai như vậy, em có muốn hôn không?".

Cố Trường Đình chẳng nói chẳng rằng, khép mi mắt, suýt nữa thì Triệu Giản tưởng Cố Trường Đình ngủ rồi, vừa ngồi dậy thì Cố Trường Đình bỗng động đậy.

Cố Trường Đình rướn cổ, hôn một cái lên môi Triệu Giản. Nhưng vì sau nên không nhắm chuẩn, chỉ hôn vào khóe môi mà thôi.

Nhưng như vậy cũng đủ khiến Triệu Giản hạnh phúc vô cùng.

Cố Trường Đình hôn xong thì đã buồn ngủ không chống đỡ nổi, liền nhắm mắt thiếp đi.

Triệu Giản bị khiêu khích, ai ngờ Cố Trường Đình khiêu khích xong liền bỏ chạy không chịu trách nhiệm ngủ luôn.

Triệu Giản không nhịn được thở dài, nhưng cũng không nỡ đánh thức anh, đành phải nằm bên cạnh Cố Trường Đình, cùng anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Khi Cố Trưởng Đình mở mắt, trời đã tối đen, tiệc cưới cử hành vào buổi trưa, bây giờ là nửa đêm, trong phòng không bật đèn, gần như không nhìn thấy gì cả.

Đầu óc Cố Trường Đình vẫn còn trì trệ, trở mình sờ thấy bên cạnh có người, suýt nữa giật nảy mình.

"Bà xã, em tỉnh rồi à?".

Triệu Giản ngồi dậy, xem ra hắn không ngủ.

Cố Trường Đình hỏi: "Đây là đâu? Chúng ta đang ở tiệc cưới mà?".

Ký ức đã vỡ vụn, đương nhiên chuyện chủ động hôn Triệu Giản anh càng không nhớ.

Triệu Giản đáp: "Ở phòng nghỉ trên lầu".

Cố Trường Đình nói: "Mấy giờ rồi?".

Triệu Giản nói: "Một giờ sáng".

"Muộn vậy rồi à...". Cố Trường Đình vừa nghe vậy liền định nằm xuống ngủ tiếp.

Nhưng Triệu Giản kéo anh, nói: "Bà xã, chúng ta mau đi thôi".

"Đi đâu?". Cố Trường Đình hỏi, giờ đã hơn nửa đêm rồi.

"Về nhà". Triệu Giản cười khúc khích, "Mặc dù được một mình ở với bà xã thì chỗ nào cũng được. Nhưng phòng tân hôn của chúng ta chẳng phải đã bài trí xong rồi sao? Ngày tân hôn đầu tiên, anh thấy nên ở trong phòng tân hôn mới phải. Chúng ta hôn cũng đã hôn rồi, bao giờ mới được động phòng?".


Chương 11: Về nhà mẹ đẻ

Edit: Kogi

Đối diện với một Triệu Giản thẳng thắn thật thà như vậy, Cố Trường Đình quả thực không chống đỡ được. May mà phòng rất tối, Triệu Giản không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh.

Giờ thì cơn buồn ngủ của Cố Trường Đình đã biến mất sạch, thậm chí anh còn vô cùng tỉnh táo.

Đúng là có bài trí phòng tân hôn, là dì giúp việc tới biệt thự của Cố Trường Đình quét dọn mỗi ngày làm giúp, bà nghe nói cậu Cố sắp kết hôn, nên vui vẻ sắp xếp một căn phòng cho anh.

Nhưng sau khi Triệu Giản vào biệt thự ở, thực ra vẫn ở phòng cho khách, phòng của hai người cũng chưa từng đến gần chứ đừng nói là ở chung.

Cố Trường Đình đưa Triệu Giản về nhà, Triệu Giản giống như chú chó khổng lồ ngoan ngoãn bám theo Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình cảm thấy hơi áp lực, ho khan một tiếng, nói: "Hôm nay anh cũng mệt rồi, về phòng nghỉ đi, không ngủ nữa là trời sáng luôn đó".

Mặc dù bọn họ đã kết hôn, nhưng thực ra vì lý do thân thể, Cố Trường Đình vẫn rất bài xích việc tiếp xúc với người khác.

Dù sao từ nhỏ tới lớn anh vẫn luôn bị người khác cười nhạo khinh thường, để lại bóng ma tâm lý. Ngay từ khi còn bé, chuyện Cố Trường Đình là người song tính cũng không phải là bí mật, những đứa trẻ cùng tầm tuổi ở nhà họ Cố đều lấy chuyện này làm trò cười, nói anh là quái vật, không chơi với anh.

Sau này trưởng thành rồi, Cố Trường Đình cảm thấy, mình đã nghe quá nhiều rồi, thậm chí đã tê liệt cảm xúc. Nhưng bây giờ thẳng thắn đối mặt với Triệu Giản, đột nhiên Cố Trường Đình lại vô cùng hoảng hốt.

Lúc nói câu này, thực ra Cố Trường Đình đang chột dạ. Nhưng không ngờ Triệu Giản cũng không mè nheo, khác hẳn cái người lúc trước vội vã muốn động phòng.

Triệu Giản nghiêm túc gật đầu, nói: "Hôm nay chắc bà xã cũng mệt lắm rồi, mau đi tắm rồi đi ngủ đi. À, sáng mai bà xã muốn ăn gì? Anh sẽ làm sớm".

Cố Trường Đình nghe hắn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Gì cũng được, tôi không kén ăn".

Triệu Giản vui ra mặt, chúc Cố Trường Đình ngủ ngon, rồi xoay người đi về phòng cho khách.

Cố Trường Đình thấy hắn quay đi, còn dõi theo bóng lưng hắn hồi lâu, vốn định đẩy cửa về phòng mình, nhưng lại ngẩn người không vào.

Triệu Giản đi được mấy bước, đúng lúc Cố Trường Đình đang ngây ngẩn nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên hắn quay lại.

Cố Trường Đình giật mình, mà đúng hơn là việc mình nhìn trộm Triệu Giản bị phát hiện khiến anh hơi xấu hổ.

Triệu Giản cười ngây ngô chạy lại, chạy tới trước mặt Cố Trường Đình.

Vì Triệu Giản rất cao, hơn nữa cách Cố Trường Đình rất gần, nên anh không thể không ngẩng đầu lên nhìn Triệu Giản.

Triệu Giản thì cúi đầu xuống, cười nhìn anh.

Cố Trường Đình cảm thấy suýt nữa thì mình bị nụ cười của Triệu Giản chói mù mắt, thảo nào khách khứa ở tiệc cưới đều bàn luận về Triệu Giản, quả thực Triệu Giản rất đẹp trai.

Triệu Giản nói: "Anh suýt thì quên, mẹ anh nói người thành phố có trò hôn chúc ngủ ngon nữa".

Hắn nói xong, Cố Trường Đình còn chưa kịp phản ứng, Triệu Giản đã nâng hai tay, bưng mặt Cố Trường Đình, sau đó nhanh chóng cúi đầu, ấn môi mình lên môi Cố Trường Đình.

Động tác quá nhanh chuẩn gọn, hôn xong, Triệu Giản lập tức tách ra, Cố Trường Đình còn không kịp hoàn hồn.

Anh thất thần, bỗng nghe Triệu Giản thì thầm bên tai mình: "Bà xã, đừng sợ, nếu em không thích, anh sẽ không ép em, anh có thể chờ, bao lâu cũng được".

Triệu Giản nói xong liền dứt khoát xoay người đi, nhanh chóng vào phòng cho khách.

Cố Trường Đình đứng ở cửa phòng mặt đỏ tới mang tai, bóng lưng Triệu Giản đã khuất, nhưng hồi lâu anh vẫn chưa bình tĩnh lại. Mãi sau Cố Trường Đình mới không nhịn được đưa tay lên xoa mặt, thực sự là nóng chết người.

Anh cũng đẩy cửa vào phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Trường Đình thực sự mệt mỏi, tắm vội tắm vàng rồi nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.

Phòng tối đen, chỉ có ánh trăng len qua rèm cửa sổ rọi vào, chỉ một tia sáng nhỏ nhoi cũng đủ làm chiếc nhẫn ở ngón tay anh sáng lên.

Cố Trường Đình nhấc tay, chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau đó lại lấy chiếc nhẫn đeo trên cổ ra xem đi xem lại.

Nhìn một lúc lâu, Cố Trường Đình mệt đến cực hạn, lúc này mới không chống cự nổi ngủ thiếp đi.

Không biết có phải vì hôn lễ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện hay không, Cố Trường Đình ngủ mê man, khi ngủ còn nằm mơ. Đầu tiên là một vài giấc mơ hỗn loạn, không có gì liền mạch, sau đó thì mơ thấy Triệu Giản.

Cố Trường Đình mơ thấy Triệu Giản, trong mơ bọn họ lại hôn nhau, nhưng không phải nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn trong mơ vô cùng kịch liệt, Cố Trường Đình cảm thấy có chút không chống đỡ nổi, nhưng vẫn không nỡ đẩy ra.

Giấc mơ hoang đường nay kéo dài đến khi hừng đông, đến khi Cố Trường Đình nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc" thì lập tức bừng tỉnh. Anh ngồi dậy, ôm chăn, nghe Triệu Giản vừa gõ vừa gọi: "Bà xã, bữa sáng xong rồi, em đã dậy chưa?".

Nhất thời Cố Trường Đình đỏ bừng mặt, vội ném chăn, nói: "Chờ một chút, tôi xuống ngay đây".

Nói xong liền chạy vào phòng tắm, còn đụng người vào cánh cửa cái rầm.

Cố Trường Đình ngượng muốn chết, ở trong phòng tắm nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng gọn gàng sạch sẽ, bước ra từ phòng tắm, thay quần áo xuống lầu ăn sáng.

Hôm qua Cố Trường Đình ngủ muộn, dậy cũng trễ, giờ đã gần mười một giờ trưa, anh đói đến mức bụng đang sôi ùng ục.

Mặc dù cửa đóng, nhưng mùi thơm thức ăn vẫn lan tỏa.

Cố Trường Đình mở cửa, vừa mở ra liền sững người, Triệu Giản đang tựa ngoài cửa chờ anh.

Triệu Giản nhìn thấy anh, liền cười nói: "Bà xã, đồ ăn còn nóng, đợi chút nữa nguội bớt rồi ăn".

Cố Trường Đình nhìn thoáng qua Triệu Giản, bỗng thấy lúng túng, dù sao vừa rồi anh còn mơ giấc mơ kì quái. Anh không nhịn được ho khan một tiếng, hỏi: "Bữa sáng có gì?".

Triệu Giản đáp: "Rất thịnh soạn, bà xã xuống đây".

Cố Trường Đình đi theo hắn xuống lầu, nhìn đồ ăn bày trên bàn, lập tức trợn tròn mắt, quả thực là quá sức thịnh soạn, đầy một bàn lớn.

Sủi cảo tôm, xíu mại, óc đậu, bánh quẩy, sandwich, cơm chiên trứng, mì sợi...Đúng là muốn gì có đó.

Cố Trường Đình há hốc miệng, nói: "Tất cả đều là anh làm?".

Triệu Giản cười ngây ngô, đáp: "Không phải, anh không biết nấu những món này, anh ra ngoài mua. Hôm qua bà xã bận bịu mệt mỏi, chắc không ăn được một bữa ngon, nên sáng sớm hôm nay anh liền ra ngoài mua bữa sáng, không biết em thích ăn món gì, mỗi thứ mua một ít".

Thực ra Cố Trường Đình không kén ăn, anh gần như không có bất kì tật xấu nào của cậu ấm nhà giàu, dù sao từ nhỏ anh cũng đâu có được nuôi dạy như cậu chủ. Lúc còn rất nhỏ, Cố Trường Đình đã bị đưa về quê, cha anh vờ vịt nói muốn để anh đi trải nghiệm, nhưng kỳ thực là không muốn nhìn thấy anh, bỏ anh ở quê rất lâu.

Triệu Giản giống y như một chú chóc lớn đang vẫy đuôi thè lưỡi, vẻ mặt hưng phấn nhìn Cố Trường Đình chăm chăm, dường như hy vọng Cố Trường Đình xoa xoa đầu hắn, sau đó khen hắn một câu.

Cố Trường Đình nhìn mà buồn cười, kéo ghế ngồi xuống, nói: "Vất vả cho anh rồi, chắc là đi xa lắm, ở đây hình như không có quán ăn sáng nào cả".

Triệu Giản được khen, vẻ mặt trung khuyển càng lộ rõ, vội vã ngồi xuống theo Cố Trường Đình, sau đó gắp cho anh một miếng sủi cảo tôm.

Cố Trường Đình nhìn đôi mắt trong sáng của hắn, cũng gắp cho hắn một miếng sủi cảo, mắt Triệu Giản sáng rực, lập tức ăn luôn miếng anh gắp.

Vì là ngày tân hôn đầu tiên nên Cố Trường Đình đã sắp xếp ổn thỏa, hôm nay không cần đến công ty, được nghỉ một ngày, mai lại bàn chuyện công việc tiếp.

Một bàn ăn sáng đầy ắp, Cố Trường Đình chỉ ăn một chút, còn lại Triệu Giản bao trọn, sức ăn không phải dạng vừa.

Nhưng Cố Trường Đình nhìn vóc người cao lớn và cả lồng ngực cơ bắp chắc nịch của Triệu Giản, bảo sao hắn lại cường tráng như vậy.

Vốn dĩ hôm nay có thể nghỉ ở nhà, không có kế hoạch gì cả, nhưng Cố Trường Đình nhận được một cuộc điện thoại, Triệu Giản ở bên cạnh anh loáng thoáng nghe được vài câu, người gọi tới là người nhà họ Cố.

Cố Trường Đình buông điện thoại, do dự một chút rồi nói: "Tôi phải về nhà họ Cố một chuyến, anh...".

Triệu Giản lập tức chạy tới, nói: "Được, bà xã, anh và em cùng về. Sau khi kết hôn thì phải về nhà mẹ đẻ mà".

"Về nhà mẹ đẻ gì chứ, tôi có việc đàng hoàng". Cố Trường Đình nói.

Cuộc điện thoại vừa rồi là người ở nhà họ Cố gọi, bà bác của Cố Trường Đình gọi tới, giọng nói quả thực khách khí vô cùng, dường như sợ cao giọng quá Cố Trường Đình sẽ không vui, nói nhỏ như muỗi kêu vậy.

Bà bác nói Cố Trường Đình kết hôn mà bà lại không về tham dự hôn lễ được vì đi vắng, cảm thấy vô cùng áy náy, vì vậy hôm nay cố ý mở tiệc linh đình ở nhà họ Cố, mời Cố Trường Đình tới dùng cơm.

Thực ra Cố Trường Đình rất ít qua lại với họ hàng nhà họ Cố.

Cha Cố Trường Đình ở biệt thự dòng họ Cố, nhưng trong đó không chỉ có mình cha anh, còn có rất nhiều cô dì chú bác. Ở đó lắm người nhiều miệng, Cố Trường Đình rất hiếm khi về.

Cố Trường Đình tính thử, hình như bác của anh đã mười năm nay không nói với anh một câu nào rồi.

Tại sao đột nhiên gọi điện, thực ra Cố Trường Đình biết rõ, đây đều là nhờ phúc Đường Quý Khai - cậu út nhà họ Đường, hiện giờ tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa Cố Trường Đình và nhà họ Đường khá khăng khít, Cố Trường Đình trong miệng người khác từ quái vật đáng khinh, thoáng chốc đã trở thành miếng bánh thơm ngon.

Nhà họ Cố có ai dám chọi với nhà họ Đường? Thái độ thực sự là thay đổi 180 độ, bắt đầu quay sang nịnh bợ Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình không muốn đi, bởi vì anh cảm thấy hơi hoang mang, đến tận lúc này anh vẫn chưa biết cậu cả nhà họ Đường tên gì, rốt cuộc từng gặp mình lúc nào, làm sao có thể thầm yêu mình?

Nhưng bác của Cố Trường Đình đã ném ra cành ô liu, nói trong tay có 8% cổ phần công ty, muốn bàn một chút với Cố Trường Đình, có ý chuyển nhượng quyền cổ phần cho Cố Trường Đình.

Nghe vậy Cố Trường Đình lập tức động lòng. Nếu lấy được thêm đến 8% quyền cổ phần, vậy thì còn nhiều hơn cha anh 3%. Mặc dù 3% là con số rất nhỏ, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để chiếm ưu thế ở công ty.

Triệu Giản chỉ sợ Cố Trường Đình không đưa mình theo, nên vội vàng chân chó chạy lên lầu lấy áo khoác cho Cố Trường Đình, sau đó mặc vào cho anh, rồi lại đi lấy chìa khóa xe Cố Trường Đình đưa cho anh, cuối cùng chờ mong nhìn anh.

Cố Trường Đình có cảm giác, nếu mình nói không mang hắn theo, thì có lẽ sẽ biến thành gã đàn ông phụ bạc xách quần bỏ người mất, lời đến miệng lại thành: "Vậy đi thôi...".

Kogi: Lại mừng hụt :v


Chương 12: Đường Hoài Giản

Edit: Kogi

Hai người rời khỏi biệt thự, đi về dinh thự dòng họ Cố.

Triệu Giản ngồi ở ghế phó lái, dáng vẻ vô cùng nghe lời thành thật, không táy máy đồ dùng trong xe, chỉ thích nhìn Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình cảm thấy rất áp lực, khóe mắt chạm phải cái nhìn nóng bỏng của Triệu Giản, ánh mắt của hắn quá chăm chú khiến anh có hơi sợ hãi, da mặt nóng như bị thiêu.

Dinh thự dòng họ Cố và biệt thự nhỏ của Cố Trường Đình không cùng một cấp bậc. Mặc dù nhà họ Cố quả thực đang suy bại dần, nhưng nhà này là ông nội Cố Trường Đình mua, vô cùng rộng rãi, tuy trông có vẻ cũ kĩ nhưng khí thế vẫn rất nguy nga.

Cố Trường Đình lái xe, vừa đến cổng lớn dinh thự anh đã hơi bất ngờ, không ngờ bác của anh và chồng bà ta lại đang đứng chờ trước cổng, cũng không biết chờ bao lâu rồi.

Nhất thời Cố Trường Đình hơi đau đầu, đành phải dừng xe lại, sau đó nói với Triệu Giản: "Anh chờ ở đây".

Cố Trường Đình xuống xe, bác lập tức ra đón, cười hòa nhã, nói: "Trường Đình, cuối cùng cháu cũng đến rồi, bao nhiêu năm rồi bác không gặp cháu, đúng là ngày càng đẹp trai. Đây là chồng bác, cháu nhận ra không?".

Bác trai có vẻ rất sợ vợ, ở bên cạnh cười phụ họa, vẻ mặt khúm núm.

Bác gái còn nói: "Mau mau, Trường Đình lái xe lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, chúng ta mau vào nhà thôi, bữa trưa đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mỗi cháu thôi đấy".

Dinh thự dòng họ Cố rất lớn, đương nhiên không thể đi bộ từ cổng vào, nếu thế thì không biết sẽ đi mất bao lâu.

Cố Trường Đình trở lại xe, bác trai bác gái cũng lái xe ra, đi trước dẫn đường, hai chiếc xe đi đến tận phòng tiệc bên trong nhà họ Cố.

Sau khi Cố Trường Đình đỗ xe xong, anh nhìn Triệu Giản, nói: "Ăn bữa cơm xong chúng ta đi luôn, không mất nhiều thời gian đâu. Lát nữa nếu anh thấy chán thì chơi điện thoại nhé".

Triệu Giản gật đầu, đáp: "Nghe lời bà xã".

Cố Trường Đình và Triệu Giản xuống xe, bác gái và bác trai anh chạy lại, muốn dẫn họ vào phòng tiệc.

Hai người vô cùng niềm nở với Cố Trường Đình, nhưng đối với Triệu Giản lại rất hờ hững.

Triệu Giản theo sau, không nhịn được nhíu mày, thực ra trong lòng bác trai bác gái Cố Trường Đình nghĩ thế nào hắn cũng có thể đoán được.

Đều là vì Đường Quý Khai mà ra, Đường Quý Khai uống nhiều nói hươu nói vượn, nói cậu cả nhà họ Đường thầm yêu Cố Trường Đình, tin tức này chắc hẳn không còn ai là không biết. Bởi vậy, người nhà họ Cố đều ôm suy nghĩ một người làm quan cả họ được nhờ, nếu Cố Trường Đình làm dâu nhà họ Đường thật, nhà họ Cố nhất định sẽ lên như diều gặp gió.

Tiếc là hiện giờ Cố Trường Đình và Triệu Giản kết hôn rồi. Tuy Triệu Giản đẹp trai thật, nhưng nói trắng ra thì chỉ là một tên nhà quê thô kệch, dù đẹp trai đến mấy đi nữa cũng không mài ra tiền được.

Hai người họ thầm toan tính, nói những lời đường mật với Cố Trường Đình, khuyên nhủ Cố Trường Đình, nếu Cố Trường Đình bằng lòng ly hôn Triệu Giản, gả vào nhà họ Đường, vậy thì bọn họ có phúc hưởng rồi.

Vậy là Triệu Giản nghiễm nhiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ, hắn còn bị bác gái Cố Trường Đình lườm nguýt mấy lần liền.

Bác gái và bác trai nhiệt tình đưa Cố Trường Đình vào phòng tiệc, vừa bước vào, Cố Trường Đình đã giật mình kinh ngạc, phòng tiệc vậy mà có rất nhiều người.

Một cái bàn tròn vô cùng lớn đã ngồi chật kín, tất cả đều là các cô dì chú bác mà Cố Trường Đình không nhận ra ai với ai.

Bác gái vội nói: "Trường Đình, đến đây, cháu xem, tất cả mọi người đều muốn chúc mừng cháu đó".

Cố Trường Đình vừa tiến vào, mọi người đang yên vị quanh bàn tròn đều đứng lên, cười nói: "Trường Đình à, cuối cùng con cũng đến rồi".

Cố Trường Đình cảm thấy, có lẽ mình rơi vào hố nghêu rồi, thật sự là quá náo nhiệt.

Bác gái kéo Cố Trường Đình bảo anh ngồi xuống, nhưng Cố Trường Đình nhìn quanh, chỉ có một chỗ trống, nếu mình ngồi xuống thì sẽ không còn chỗ cho Triệu Giản.

Triệu Giản thầm nghĩ, người nhà này nhắm vào mình quá trắng trợn, thậm chí còn chẳng buồn che đậy.

Nhưng Triệu Giản vẫn cười ngây ngô, trông có vẻ không để bụng.

Cố Trường Đình nói: "Hình như thiếu một chỗ".

Bác gái "Ôi" một tiếng, vờ vịt nói: "Xem đầu óc của bác này, tính nhầm số người mất rồi, để bác kêu người xếp thêm ghế".

Triệu Giản cuối cùng cũng có chỗ, ngồi ngay bên cạnh Cố Trường Đình. Hắn vừa ngồi xuống, mọi người liền liếc mắt quan sát hắn.

Trong mắt mọi người đều tỏ rõ sự kinh ngạc, dù sao trước đây bọn họ chưa gặp Triệu Giản, chỉ nghe nói là chàng trai từ quê lên, còn tưởng trông vừa đen vừa thô kệch, nào ngờ lại đẹp trai như siêu mẫu thế này.

Mặc dù mọi người rất ngạc nhiên vì ngoại hình hoàn mỹ của Triệu Giản, nhưng vừa nghĩ đến danh tiếng của cậu cả nhà họ Đường liền cảm thấy Triệu Giản bị thịt không đáng nhìn.

Bữa tiệc sắp bắp đầu, xem ra bác gái cũng rất chịu chi, thứ gì đắt đỏ mỹ vị nhất trên bàn đều có.

Mọi người nâng chén chúc tụng, quả thực y như sao vây trăng sáng, trước đây Cố Trường Đình ở nhà họ Cố chưa bao giờ được đối xử như vậy, nhưng anh biết, vô sự xum xoe, không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cướp, đây không phải chuyện tốt.

Cố Trường Đình chỉ muốn bàn về 8% cổ quyền, sau đó về nhà.

Cố Trường Đình nói: "Bác, về chuyện cổ quyền bác nói trong điện thoại...".

Bác gái vội đáp: "Chuyện cổ quyền thì đơn giản mà cháu, mấy năm nay bác với bác trai sức khỏe kém đi nhiều, con trai bác cũng không nên nết, so ra không bằng một góc Trường Đình, giữ cổ quyền trong tay bác cũng lực bất tòng tâm, nếu Trường Đình có hứng thú thì bác để lại cho cháu".

Bác trai ở bên cạnh nói: "Đúng đúng. Nhưng hôm nay là bữa cơm gia đình, chúng ta ăn trước đã, rồi lát nữa lại bàn tiếp, nếu không ăn mất ngon".

Cố Trường Đình vừa khơi chuyện ra đã bị ép xuống.

Bác gái hùa theo: "Đúng, ăn trước đã, Trường Đình à, trông cháu gầy quá, bác nhìn mà thương, chắc vì dạo này bận lo chuyện hôn lễ hả".

Chủ đề cuối cùng cũng nhắc đến hôn lễ rồi, một người đàn ông trung niên ở đối diện tiếp lời, Cố Trường Đình không nhớ tên ông ta, cũng không biết có quan hệ họ hàng thế nào, thực sự là chẳng có chút ấn tượng nào cả.

Người đàn ông trung niên nói: "Tôi nghe nói, cậu út nhà họ Đường có tới tham dự hôn lễ, đúng là nể mặt Trường Đình nhà chúng ta".

Người phụ nữ bên cạnh cười: "Đúng vậy, ôi chao, tôi còn nghe nói, cậu cả nhà họ Đường thầm yêu Trường Đình nhà mình nữa đấy!".

"Tôi cũng nghe nói vậy". Bác gái nói: "Trường Đình, cháu với cậu cả nhà họ Đường quen nhau như thế nào? Chúng ta không qua lại gì với người nhà họ Đường, cháu cũng tài thật, mau kể cho mọi người nghe với".

Nhiều người như vậy cứ hùa nhau nói cậu cả nhà họ Đường thầm yêu Cố Trường Đình ngay trước mặt Triệu Giản, Cố Trường Đình hơi mất hứng, dù sao anh và Triệu Giản đã kết hôn, vậy mà những người đó lại không hề quan tâm đến cảm nhận của Triệu Giản.

Cố Trường Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua Triệu Giản, Triệu Giản vô cùng bình tĩnh, đang bóc vỏ tôm hùm, thậm chí càng bóc càng hăng. Tôm hùm rất to, nhưng Triệu Giản ăn đến đâu sạch đến đó, từng con từng con một, còn không quên bóc cho Cố Trường Đình mấy con, xếp đầy trong chiếc đĩa trước mặt Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình nhìn hắn tập trung ăn, có vẻ cũng không để tâm đến những người đó thì thở phào nhẹ nhõm.

Cố Trường Đình trả lời lấy lệ: "Cũng không có giao tình gì".

Những người đó làm sao có thể tin được, bác gái nói: "Trường Đình từ nhỏ đã khiêm tốn như vậy, đây là chuyện tốt".

"Nói rất đúng". Bên cạnh có người phụ họa, nói: "Trường Đình nhà mình không chỉ thông minh mà còn tốt tính, hơn nữa lại cao ráo sáng sủa, cậu cả nhà họ Đường không thích Trường Đình nhà chúng ta thì có thể thích ai được nữa? Tôi đoán, không khéo cậu cả nhà họ Đường là gặp tình yêu sét đánh với Trường Đình ấy chứ".

Bác gái và người đó kẻ xướng người họa: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Trường Đình, cháu đừng ngại, nói cho mọi người nghe xem, cậu cả nhà họ Đường tính cách thế nào? Ngoại hình ra sao? Cũng nên giới thiệu mọi người với cậu ấy chứ".

Cố Trường Đình thực sự không trả lời được, anh nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình với người nhà họ Đường quen biết lúc nào chứ đừng nói là thầm yêu.

Nhưng đám cô dì chú bác đều cảm thấy chắc chắn Cố Trường Đình và cậu cả nhà họ Đường có quan hệ.

Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi nói: "Tôi nghe nói cậu cả nhà họ Đường rất thần bí, hình như là vì bà Đường và ông Đường ly hôn, cậu cả theo mẹ rời khỏi nhà họ Đường một thời gian thế nên cậu ấy vô cùng kín tiếng".

"Thì ra là vậy sao?".

Người phụ nữ còn nói: "Tôi còn được biết, cậu cả nhà họ Đường từ thủ đoạn cho đến tướng mạo đều vô cùng xuất chúng. Hơn nữa ông cố nhà họ Đường rất thích cậu ấy, từ lâu đã muốn giao sản nghiệp lại cho cậu cả nhà họ Đường".

"Đúng là tài giỏi thật". Bác gái phụ họa.

Một đám người đua nhau nịnh bợ Cố Trường Đình, nhưng cũng có một số người ngồi im không nói lời nào. Vài người rõ ràng rất muốn lấy lòng Cố Trường Đình nhưng lại vẫn khinh thường anh, vẻ mặt chua loét.

Bác gái vừa nói xong thì có một cô trẻ lên tiếng nói: "Này, các cô các chú muốn biết về cậu cả nhà họ Đường, cứ hỏi tôi là biết ngay thôi mà? Lần trước anh nhà tôi đưa tôi đi Maldives nghỉ dưỡng, tôi may mắn gặp được cậu cả Đường gia đây".

Cô ta nói xong, tất cả đều quay ra nhìn. Đến Triệu Giản đang ăn tôm hùm hùng hục cũng ngẩng đầu, nhìn qua cô gái đó.

Cô trẻ bị mọi người nhìn chăm chú, dường như có chút đắc ý, nói: "Cậu cả nhà họ Đường rất đẹp trai, chúng tôi còn cùng ăn một bữa cơm nữa".

"Thật hay đùa vậy?". Bác gái hỏi.

Cô trẻ đáp: "Đương nhiên là thật, cậu cả nhà họ Đường không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn rất lịch thiệp, không hổ là xuất thân từ gia tộc lớn, khí chất không hề tầm thường. À đúng rồi, cậu cả nhà họ Đường còn hẹn tôi năm sau lại đi Maldives chơi nữa cơ".

"Sao trước đây chưa nghe cô nói bao giờ, tôi không tin". Bác gái nói.

Cô trẻ đáp: "Cô tin hay không tùy cô, mọi người không biết cậu cả nhà họ Đường tên gì phải không? Tôi nói cho mà biết nhé, cậu cả nhà họ Đường tên là Đường Hoài Giản".

"Đường Hoài Giản?".

Cố Trường Đình cảm thấy đây chắc chắn là lần đầu tiên mình nghe thấy cái tên này, trước kia cũng chưa từng gặp.

"Ôi, tên hay thế, nghe đã thấy không tầm thường rồi". Bác gái nói.

Bác gái vừa nói vừa nhìn thoáng qua Triệu Giản đang ăn tôm hùm: "Cháu xem, trong tên đều có một chữ 'Giản', mà sao người với người lại khác nhau nhiều đến thế. Ầy, nhà quê đúng là nhà quê, cùng một chữ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thô tục".

Cô trẻ nói: "Còn không phải sao? Nhà quê chân đất làm sao so được với cậu cả nhà họ Đường".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro