Chương 16 - Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Ngủ trong sáng

Edit: Kogi

Cố Trường Đình đỏ bừng mặt, may mà giọng Triệu Giản rất nhỏ, người khác không nghe thấy, nhưng dù vậy Cố Trường Đình cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng trong lòng Cố Trường Đình thì thực sự rất cảm động, anh sống hơn hai mươi năm, người có thể ra mặt vì anh không nhiều. Triệu Giản đối xử với anh tốt hơn cha anh rất nhiều, có người đối xử với mình chu đáo như vậy, Cố Trường Đình vô cùng cảm động.

Cố Trường Đình nhìn vẻ mặt mong đợi, nụ cười hàm hậu của Triệu Giản, dứt khoát nghiến răng, gật nhẹ đầu.

Triệu Giản còn tưởng mình nhìn nhầm, nhất thời sung sướng vô cùng, rất muốn ôm Cố Trường Đình lập tức rời đi, sau đó mang về nhà hôn cho đã.

Người bên cạnh đều không chú ý đến bọn họ, bởi vì Đường Quý Khai còn ở đây, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía cậu hai nhà họ Đường, nịnh bợ cậu Đường còn chưa kịp.

Bác gái vồn vã nói: "Cậu Đường ăn trưa chưa? Nếu không chê, hay là...".

Đường Quý Khai khoát tay, đáp: "Ăn rồi, tôi chỉ tới bàn chuyện làm ăn".

Đường Quý Khai cười híp mắt nói với Cố Trường Đình: "Đúng lúc trong tay tôi đang có một mối làm ăn, không biết anh có hứng thú không".

Cố Trường Đình đột nhiên được người nhà họ Đường chủ động tìm đến bàn chuyện làm ăn, quả thực có chút vừa mừng vừa lo, nhưng vẫn thận trọng đáp lại: "Không biết cậu Đường đang nói về mối làm ăn gì, nếu như nằm trong khả năng của tôi, tất nhiên rất mong cậu Đường chỉ bảo".

Bác gái thấy anh không đáp ứng ngay, thực sự sốt ruột toát hết mồ hôi hột.

Cố Trường Đình biết việc buôn bán của nhà họ Đường rất phát đạt, nếu hợp tác thành công thì giá trị con người nhất định sẽ tăng mạnh. Nhưng Cố Trường Đình cũng có điều lo lắng, chưa muốn đập biển hiệu của mình. Nếu nhận lời ngay tức khắc mà sau này không làm tốt, nhất định sẽ vỡ biển hiệu như chơi, đừng nói đến chuyện hợp tác lâu dài, việc làm ăn vẫn là phải đi chậm mà chắc.

Đường Quý Khai cười nói: "Anh quả là một người thú vị, vậy cũng được, tôi sẽ bảo trợ lý chuẩn bị tài liệu đưa cho anh xem qua trước, nếu thấy ổn, anh cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ chờ".

Cố Trường Đình đáp: "Được, cảm ơn sự tín nhiệm của cậu".

Đường Quý Khai nói thêm vài câu rồi nhìn đồng hồ, trông có vẻ vội vã, sau đó liền đi luôn.

Người nhà họ Cố cảm ơn rối rít tiễn Đường Quý Khai, Cố Trường Đình lại biến thành nam chính, được mọi người vây quanh, những người ban nãy không phục Cố Trường Đình bây giờ cũng tươi cười nghênh đón.

Bác gái lúc trước vẫn có ý làm thân với Cố Trường Đình, nói muốn cho anh cổ phần nhưng không giống như định cho thật, tuy nhiên Đường Quý Khai đến, thái độ của bác gái trở nên ân cần hơn hẳn.

Bác gái nôn nóng nói: "Trường Đình à, chuyện cổ phần, chúng ta ký tên luôn bây giờ đi, bác không lấy tiền của cháu, 8% đều đưa cho cháu. Chỉ cần sau này cháu nghĩ cho bác một chút là được rồi, bác cũng không cần nhiều".

Bác gái hiển nhiên là rất biết chọn mặt gửi vàng, đặc biệt là rất thức thời, hơn nữa chịu đau cắt thịt. Bà ta biết 8% cổ phần công ty giữ trong tay mình cũng không dùng đến, chẳng thà cho Cố Trường Đình thấy rõ ý tốt của mình, sau này Cố Trường Đình ăn nên làm ra, nhất định sẽ nhớ đến bà. Bà ta biết rõ Cố Trường Đình là người mềm lòng, trước đây luôn chịu ức hiếp, chịu đè nén, chỉ cần có ai đối xử tốt một chút, anh sẽ trả lại gấp trăm lần, đây không phải nói chơi.

Trước đây Cố Trường Đình cùng bác mình căn bản không tiếp xúc qua lại gì, nhưng cũng không có xung đột, vẫn luôn như người xa lạ. Cố Trường Đình cảm thấy, cùng người lạ làm ăn, vốn chính là hai bên cùng có lợi, tuy anh cũng nhìn ra bác mình có tính toán, nhưng về lợi ích không xảy ra xung đột, làm ăn vẫn có thể tiến hành.

Cố Trường Đình cười một cách mẫu mực, nói: "Bác khách khí rồi, tiền chuyển nhượng cổ phần tất nhiên phải trả cho bác".

Có 8% cổ phần này, Cố Trường Đình ở trong công ty bắt đầu trở thành người có tiếng nói quyết định, cho chút tiền cũng là phải.

Bác gái thoải mái ký hợp đồng với Cố Trường Đình, hai người đối chiếu từng điều khoản một, ký tên xong đã chạng vạng tối.

Triệu Giản không muốn ở lại nhà họ Cố thêm nữa, Cố Trường Đình cũng đã đạt được mục đích, liền dứt khoát đưa Triệu Giản về nhà.

Tất nhiên bác gái muốn giữ bọn họ lại, nhưng Cố Trường Đình vẫn lái xe đưa Triệu Giản đi.

Khi bọn họ trở về biệt thự, trời đã tối mịt, đường về hơi tắc nên tốn khá nhiều thời gian.

Triệu Giản bám đuôi Cố Trường Đình, đợi Cố Trường Đình đỗ xe xong, liền theo anh đi vào biệt thự.

Cố Trường Đình đang định xoay người khóa cửa, bỗng bị Triệu Giản từ sau ôm lấy, làm Cố Trường Đình giật mình.

Phòng còn chưa bật đèn, tối đen như mực, không nhìn rõ thứ gì, nhưng Cố Trường Đình có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Triệu Giản, vô cùng chân thực.

Triệu Giản hơi khom người, đặt cằm trên vai Triệu Giản, nói: "Bà xã, em đồng ý hôn anh rồi".

Cố Trường Đình chưa quên, anh tưởng lâu như vậy Triệu Giản quên rồi, còn định lừa cho xong chuyện, kết quả giờ bị nhắc đến, nhất thời nhịp tim tăng vọt lên hai trăm.

Cố Trường Đình giãy dụa một chút, nói: "Anh chờ chút, tôi khóa cửa đã".

"Không muốn". Triệu Giản tựa như một đứa trẻ, vóc dáng cao to như vậy còn làm nũng, nói: "Bà xã, mau hôn anh, hôn anh trước đã".

Cố Trường Đình vừa ngại vừa bất đắc dĩ, xoay người lại, liền thấy đôi mắt Triệu Giản trong bóng tối vô cùng sáng, vẻ mặt hồng hào, đang nhìn mình chăm chú.

Nhịp tim Cố Trường Đình càng nhanh hơn, bỗng nhớ tới giấc mơ của mình, may mà bây giờ rất tối, nên mặt mình đỏ cũng không thấy rõ lắm, may quá.

Anh dứt khoát vươn tay ôm cổ Triệu Giản, ngẩng đầu áp môi mình lên môi Triệu Giản.

Hơi thở Triệu Giản nghẹn lại, Cố Trường Đình chủ động hôn hắn, hơn nữa còn đang trong trạng thái tỉnh táo, chuyện này không giống bình thường, khiến ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm.

Môi hai người vừa chạm vào nhau, khí chất của Triệu Giản lập tức thay đổi, vừa rồi còn là Golden Retriever ấm áp, đột ngột biến thành sói đói, dồn sức ôm eo Cố Trường Đình, đẩy người một cái liền ép người lên cửa, sau đó làm sâu hơn nụ hôn này.

Cố Trường Đình không có kinh nghiệm hôn, cảm nhận được thế tiến công mạnh bạo của Triệu Giản, có chút không chống đỡ được. Triệu Giản lại đẩy khớp hàm của anh rồi đưa lưỡi vào, Cố Trường Đình gần như không thở nổi, nhớ tới hôn lễ cũng có một lần như vậy, dù sao chuyện chỉ trong phút chốc, nên không cự tuyệt.

Có điều Cố Trường Đình nghĩ sai rồi, đây không phải chuyện chỉ trong phút chốc, anh thuận theo như vậy, Triệu Giản nếm được ngon ngọt, hôn có thể nói là hừng hực như lửa, tối tăm mặt mũi.

Toàn thân Cố Trường Đình mềm nhũn, anh cảm thấy nụ hôn này của Triệu Giản kịch liệt hơn trong mơ nhiều, khiến anh không biết làm thế nào.

Nhưng đúng lúc này, căn phòng tối đen đột nhiên có ánh đèn pin rọi sáng làm Cố Trường Đình đang mụ mị giật mình hoảng sợ.

Triệu Giản lập tức quay đầu nhìn, nói: "Ai?".

Một người đứng ở cầu thang tầng hai, tay giơ điện thoại, đang dùng ánh sáng đèn pin rọi bọn họ, đáp: "Hai người đã hôn được mười phút rồi".

Cố Trường Đình vội bật đèn trong phòng, lúc này mới thấy rõ người đang đứng ở tầng hai, liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Sao cậu lại tới đây? Không phải đang ở nước ngoài sao?".

Đó là một người đàn ông chừng hai mươi tuổi, ăn mặc khá sành điệu, một thân đồ tây thoải mái, bên trong là cà vạt sặc sỡ, vô cùng chói mắt.

Triệu Giản cảnh giác đánh giá người đàn ông, sao người này có thể đi vào biệt thự của Cố Trường Đình? Đúng là khó hiểu thật.

Cố Trường Đình vội giới thiệu ngắn gọn với Triệu Giản: "Đây là bạn trúc mã của tôi, tên là Trâu Tung".

Trâu Tung nói: "Còn không phải mình lo cho cậu sao? Nghe nói cậu kết hôn rồi, vì vậy lén trốn về nước. Vừa xuống máy bay đã đến tìm cậu ngay, gõ cửa nửa ngày không ai ra mở, gọi điện thoại cậu cũng không nghe máy, mình tưởng cậu lại ngất trong nhà, liền vội lấy chìa khóa vào, kết quả trong nhà chẳng có ai".

Trâu Tung là bạn lớn lên từ nhỏ của Cố Trường Đình, Cố Trường Đình sinh ra kỳ quái, từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện người khác đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Họ Cố là một gia tộc lớn, lắm người nhiều miệng, hơn nữa không đồng lòng, ai cũng chờ xem trò cười của người khác, khiếm khuyết về thân thể của Cố Trường Đình vốn dĩ không phải bí mật. Ngay từ khi còn nhỏ, bạn bè Cố Trường Đình đã ít lại càng ít, Trâu Tung coi như là một trong số ít đó, hào sảng phóng khoáng, ai mắng Cố Trường Đình anh ta sẽ xắn tay áo đi đánh lộn với kẻ đó.

Chỉ tiếc rằng, khi còn nhỏ Trâu Tung còn gầy hơn Cố Trường Đình, lần nào đánh lộn cũng không thắng, nói ra mà xấu hổ.

Về sau Cố Trường Đình dọn ra ngoài, Trâu Tung có tới tìm anh một lần, gõ mãi không thấy ai mở cửa, rồi vậy mà lại phát hiện ra Cố Trường Đình sốt cao ngất xỉu ở trong nhà, không ai biết.

Kể từ đó, Trâu Tung liền giữ một chiếc chìa khóa dự phòng của Cố Trường Đình, nói là sợ anh chết trong nhà, sau đó dăm ba ngày lại tới thăm một lần.

Hơn một năm trước Trâu Tung xuất ngoại theo cha, từ đó đến giờ không về nước, nhưng nghe nói Cố Trường Đình kết hôn, vẫn gấp rút về xem sao.

Trâu Tung vội vàng về đây, kết quả gõ cửa không có ai, gọi điện cũng không có người nghe máy, anh ta rất lo, liền lấy chìa khóa dự bị đi vào. Anh ta không kịp bật đèn, mò mẫm tìm Cố Trường Đình khắp tầng trên tầng dưới, tưởng anh lại ngất ở chỗ nào.

Anh từ tìm từ tầng dưới lên tầng trên nhưng không thấy bóng ai, thì ra Cố Trường Đình không có nhà. Đúng lúc Trâu Tung đang định đi xuống, dưới tầng bỗng có tiếng động, có người mở cửa đi vào, Trâu Tung thầm nghĩ chắc chắn là Cố Trường Đình về rồi, ai ngờ vừa chuẩn bị cất tiếng chào hỏi thì thấy Cố Trường Đình cùng với một người đàn ông cao to hôn nhau, đã thế còn hôn vô cùng kịch liệt.

Triệu Giản thấy Trâu Tung có vẻ rất thân thiết với Cố Trường Đình thì lập tức nổi cơn ghen, kéo tay Cố Trường Đình không buông.

Trâu Tung nói: "Các cậu đi đâu vậy? Muộn thế này mới về, gọi điện cũng không nghe máy".

Cố Trường Đình xem qua điện thoại của mình, đúng là có một loạt cuộc gọi nhỡ, đáp: "Lúc nãy mình bàn chuyện hợp đồng, điện thoại để chế độ im lặng nên không nghe thấy cậu gọi".

"Không nói chuyện này vội, cậu mau tới đây, mình cần nói chuyện nghiêm túc với cậu". Trâu Tung nói.

Cố Trường Đình không biết anh ta có chuyện nghiêm túc gì, nhưng vẻ mặt Trâu Tung rất hình sự, có vẻ không giống như đang nói đùa, Cố Trường Đình liền bảo Triệu Giản: "Anh lên lầu trước đi, bận rộn cả ngày rồi, tắm rửa nghỉ ngơi một chút".

Triệu Giản không chịu, nói: "Anh phải ở cạnh em".

Trâu Tung lập tức xen vào: "Chúng tôi muốn nói chuyện riêng, không cho anh nghe được".

Triệu Giản lập tức trừng mắt, nhưng Trâu Tung chẳng hề sợ, cười cợt nhả, dù sao hai người cách nhau khá xa, Trâu Tung lại có chỗ dựa vững chắc.

Cố Trường Đình nói: "Tôi sẽ lên nhanh thôi".

Triệu Giản tủi thân, thì thầm: "Anh lên trước vậy...Buổi tối có thể ngủ cùng bà xã không?".

Cố Trường Đình vừa nghe xong mặt liền đỏ bừng.

Triệu Giản vội lí nhí nói tiếp: "Anh sẽ nghiêm chỉnh, bà xã không đồng ý thì không làm gì hết, chỉ ngủ trong sáng thôi".

Trâu Tung ở trên lầu hứng thú nhìn, da mặt Cố Trường Đình sắp chín tới nơi, liền gật đầu bừa.

Lúc này Triệu Giản giống như một chú chó lớn, vui sướng đến mức chỉ thiếu vẫy đuôi, nói: "Bà xã, vậy anh vào phòng chờ em!". Dứt lời liền chạy đi, vô cùng nghe lời.

Trâu Tung đi xuống, ngồi đối diện Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình mở lời: "Được rồi, có chuyện gì mà cứ úp úp mở mở thế".

Trâu Tung nói: "Mình lo cho cậu, mình nghe nói cậu tìm bừa một người để kết hôn, còn là một gã ngốc ở nông thôn! Làm mình lo muốn chết nên mới lén chuồn khỏi nhà, bố mình mà biết chắc sẽ cằn nhằn không ngừng mất".

Cố Trường Đình nói: "Triệu Giản rất tốt, không phải gã ngốc".

Trâu Tung dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn anh.

"Hơn nữa cũng không phải mình tìm bừa một người để kết hôn". Cố Trường Đình nói, bất giác đưa tay lên sờ chiếc nhẫn nhỏ trên cổ.

Trâu Tung nói: "Vậy gã nh...Không không, anh chàng to con đó là sao?".

Kogi: Một chút lưu ý nhỏ trong cách xưng hô, mình để cả bác gái và Cố Trường Đình gọi Đường Quý Khai là "Cậu Đường" nhưng chính xác thì bác gái gọi là "Đường thiếu", Cố Trường Đình gọi là "Đường tiên sinh", không mang sắc thái nịnh bợ nhé. Nói thế để mọi người đỡ hiểu nhầm.


Chương 17: Đăng đường nhập thất

Edit: Kogi

Mặc dù Triệu Giản rất muốn biết anh bạn trúc mã kia định nói gì với bà xã nhà mình, nhưng vì chiếm được phúc lợi vô cùng lớn, vì vậy vẫn ngoan ngoãn rời đi.

Triệu Giản nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Cố Trường Đình, sau đó xoay người đóng cửa, trước tiên vào phòng tắm, thư giãn gân cốt trước.

Hắn tắm rửa hồi lâu, tắm xong liền hất ngược mái tóc ướt rượt ra đằng sau, cũng không lau khô người, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, cứ thiên nhiên như vậy mà bước ra.

Đáng tiếc, trong phòng lúc này không có ai, Cố Trường Đình còn ở dưới lầu nói chuyện với bạn, không nhìn thấy Triệu Giản hấp dẫn như thế này.

Triệu Giản đi một vòng quanh phòng Cố Trường Đình, không sờ mó vào thứ gì mà chỉ thưởng thức cách bài trí trong phòng anh, mọi thứ đều rất sạch sẽ ngăn nắp, tuy đơn giản nhưng không hề trống trải.

Triệu Giản khoanh tay đứng trước chiếc giường lớn hồi lâu, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, cố tình đứng cạnh giường, dùng chiếc giường làm phông nền, sau đó...

Tự sướng một bức.

Triệu Giản vẫn là lần đầu tiên chụp tự sướng, vì vậy chụp không đẹp lắm, lấy nét cũng không, trong phòng ánh đèn tù mù, nhìn không rõ lắm, nhưng Triệu Giản vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Tự sướng xong hắn liền soạn một tin nhắn, nội dung tin nhắn chỉ có bức ảnh này, chẳng thêm chữ gì, cứ thế gửi đi.

Rất nhanh sau đó, điện thoại Triệu Giản có chuông báo, là một số lạ, nhưng hắn vừa thấy liền nghe máy.

Không ngờ trong điện thoại lại là giọng của Đường Quý Khai, Đường Quý Khai nói: "Anh đắc ý cái khỉ gì! Anh có biết em đang vội lên máy bay không hả, giữa đường đi nhận được tin nhắn của anh, thế là hấp ta hấp tấp chạy tới cứu trợ. Anh nợ em một món lớn đấy!".

Triệu Giản cười một tiếng, nói: "Lần sau mày định làm trò phá phách gì, anh sẽ bao che cho mày trước mặt ông nội".

"Anh nói rồi đấy nhé!". Đường Quý Khai cao giọng khẳng định lại, nói: "Vậy coi như em hời rồi".

Triệu Giản khụ một tiếng, có chút hàm ý nói: "Ảnh anh chụp thế nào?".

Đường Quý Khai cười hỉ hả như nông dân được mùa, đáp: "Em nói chứ anh không biết xấu hổ à, xấu hổ chết đi được! Em không muốn nói cho người ta biết em quen anh đâu. Không phải hôm qua anh kết hôn với Cố Trường Đình sao? Lẽ nào đêm tân hôn đầu tiên lại chia phòng ra ngủ? Sao hôm nay mới đắc ý, không phải hôm nay mới được đăng đường nhập thất chứ?".

Triệu Giản hơi nhức đầu, thực ra hắn định âm thầm đắc ý một chút, cho nên mới cố ý chụp giường Cố Trường Đình làm phông nền, ai ngờ thằng nhóc tinh quái Đường Quý Khai lại phát hiện ra chân tướng.

Hôm qua đúng là Triệu Giản và Cố Trường Đình chia phòng ngủ...

Triệu Giản bị Đường Quý Khai cười đen cả mặt, liền cứng rắn nói: "Anh không muốn ép cậu ấy".

"Ô ô, thế là ai bảo em hai người lòng hướng về nhau vậy?". Đường Quý Khai nói.

Triệu Giản đáp: "Bọn anh thực sự hướng về nhau, nếu không qua nhiều năm như vậy, cậu ấy cũng không đến tìm anh kết hôn".

"Vâng vâng vâng". Đường Quý Khai nói: "Hai anh lòng hướng về nhau, trời đất tạo nên, cực kì ân ái. Em chỉ muốn nói thêm một câu, hy vọng ngài Đường đây giữa đêm không bị Cố Trường Đình đuổi ra khỏi phòng".

Triệu Giản: "...".

Triệu Giản không còn gì để nói.

Đường Quý Khai ngáp một cái, nói: "Lão Đường, còn chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tiểu nhân phải yên giấc đây, em vừa xuống máy bay, em muốn đi ngủ".

Triệu Giản nói: "Chờ chút, mày có nghe nói tới một người tên là Trâu Tung bao giờ chưa?".

"Biết biết!". Cơn buồn ngủ của Đường Quý Khai gần như lập tức biến mất, hưng phấn như cắn thuốc, nói: "Tất nhiên là em biết".

Triệu Giản nhíu mày, hỏi: "Trâu Tung rất nổi tiếng? Sao anh chưa từng nghe nói tới nhà họ Trâu?".

Đường Quý Khai đáp: "Em cũng không biết nói với anh thế nào, người tên Trâu Tung này thực ra không nổi tiếng lắm, vị thế của nhà họ Trâu cũng ngang ngửa với nhà họ Cố mà thôi, anh chưa nghe nói tới cũng rất bình thường. Nhưng mà! Người tên Trâu Tung này ấy à, chính là bạn thân của Cố Trường Đình, hai người đó lớn lên bên nhau từ nhỏ, bạn trúc mã anh hiểu không? Thanh mai trúc mã anh hiểu không?".

"Sao mày lại biết cặn kẽ vậy?". Triệu Giản hỏi.

Đường Quý Khai đáp: "Tất nhiên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, chuyện liên quan đến anh dâu, em đã nghiên cứu cẩn thận rồi. Lão Đường, anh phải cẩn thận, Trâu Tung luôn đối xử rất tốt với Cố Trường Đình, không chừng lại là một tình địch cũng nên".

Triệu Giản nói: "Cố Trường Đình đã là vợ anh rồi, cậu ấy sẽ không lăng nhăng".

Đường Quý Khai lại cười khanh khách, nói: "Anh ấy sẽ không lăng nhăng? Vậy sao anh còn thăm dò anh ấy từ em làm gì, thực ra anh cũng chẳng vững tâm".

Trâu Tung có thể tự ý ra vào biệt thự của Cố Trường Đình, Triệu Giản vừa thấy đã biết quan hệ của bọn họ không tầm thường, ăn giấm là điều không thể tránh khỏi, bây giờ đang chua đến mức muốn phát khùng.

Đường Quý Khai thấy trong điện thoại im lặng hồi lâu, biết Triệu Giản đang ăn giấm, cười càng thích chí hơn, mới nói: "Thôi, không trêu anh nữa, em nói cho anh biết, anh yên tâm đi, hình như Trâu Tung có bạn trai rồi".

"Bạn trai?". Triệu Giản hỏi lại.

Đường Quý Khai đáp: "Đúng vậy, có một đối tượng qua lại, là đàn ông, còn là một siêu sao, vô cùng đẹp trai. Nhưng mà hồi hai người đó qua lại, người đàn ông đó vẫn là một nghệ sĩ hạng ba, chưa nổi tiếng chưa có tiền của, người nhà họ Trâu không đồng ý, Trâu Tung bị đưa ra nước ngoài, hình như hơn một năm rồi chưa gặp nhau".

Triệu Giản nghe xong liền nói: "Anh biết rồi, mày có thể đi ngủ".

"Haiz". Đường Quý Khai nói: "Sao anh có thể qua cầu rút ván, dỡ hàng bỏ ngựa như vậy, em nói cho anh biết xong anh liền quăng em đi".

Đường Quý Khai đang nói dở, nhưng Triệu Giản thính tai nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nhất định là Cố Trường Đình đi lên, vội vàng ngắt điện thoại, sau đó ném điện thoại sang một bên, ra vẻ nghiêm chỉnh ngồi đó.

Đúng là Cố Trường Đình tới, Cố Trường Đình và Trâu Tung nói chuyện xong, liền lên lầu về phòng.

Anh vừa mở cửa phòng, liền cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, Triệu Giản đang nhìn anh chăm chú.

Nhất thời Cố Trường Đình hơi hoảng hốt, nhìn qua bộ dạng của Triệu Giản lại càng bối rối hơn, nhịp tim liên tục tăng vọt.

Triệu Giản tắm xong, tóc vẫn ướt vuốt ra sau gáy, khiến đường nét khuôn mặt của Triệu Giản có vẻ cứng cáp hơn. Nước trên thân thể hắn thì đã khô, phần bụng vây một chiếc khăn tắm, bắp thịt toàn thân lồ lộ, cơ ngực và cơ bụng rắn rỏi, Cố Trường Đình nhìn mà đỏ mặt.

Cố Trường Đình chỉ nhìn thoáng qua, không dám nhìn thêm lần thứ hai nữa, vội vàng dời ánh mắt đi.

Triệu Giản chạy tới, đứng trước mặt Cố Trường Đình, nói: "Bà xã, em với bạn nói chuyện xong rồi à?".

Cố Trường Đình gật đầu qua quýt, cứ cảm thấy người khác nói chuyện cùng mình mà mình không nhìn người ta thì rất bất lịch sự, nhưng Cố Trường Đình thực sự ngại nhìn thân thể Triệu Giản.

Triệu Giản thấy tai và cổ Cố Trường Đình đều đỏ ửng, vẫn luôn cúi thấp đầu, cằm sắp dính vào ngực đến nơi, rõ ràng là dáng vẻ xấu hổ, thực sự đáng yêu cực kì.

Triệu Giản không nhịn được muốn cười, ấm ức nói: "Bà xã, sao bạn em có thể tự ý vào nhà thế".

Cố Trường Đình khụ một tiếng, vươn tay cầm một chùm chìa khóa, sau đó nhét vào tay Triệu Giản.

Cố Trường Đình nhét chìa khóa, liền muốn rút tay về, không ngờ Triệu Giản lại nắm cả chìa khóa cả tay của anh, giữ chặt không chịu buông.

Triệu Giản nói: "Bà xã, đây là...".

Cố Trường Đình nói: "Trước đây sức khỏe của tôi không tốt, cho nên Trâu Tung cầm chìa khóa dự phòng để thường xuyên đến chăm nom tôi. Vừa rồi tôi lấy lại chìa khóa rồi, chùm chìa khóa dự phòng này giao cho anh, sau này tôi đến công ty, nếu anh muốn ra ngoài cũng tiện".

Triệu Giản cầm chìa khóa, lại cầm cả tay Cố Trường Đình, cười mừng rỡ, nói: "Bà xã, em tốt quá".

Biệt thự của Cố Trường Đình cũng không hoành tráng như trong tưởng tượng của mọi người, trước cổng không có vệ sĩ cũng không có thiết bị nhận dạng thông minh, chỉ là chiếc khóa cửa bình thường mà thôi.

Đối với Cố Trường Đình, người từ nhỏ đã phải dựa vào chính mình mà nói, có một ngôi nhà của riêng mình đã rất tốt rồi.

Triệu Giản vừa nãy ăn không ít giấm, bây giờ như được tiếp thêm sức, chân chó nói: "Bà xã, anh sẽ cất kĩ chìa khóa. À, em vất vả cả ngày rồi, mau đi tắm đi, rồi chúng ta đi ngủ, anh giúp em tắm nhé?".

Cố Trường Đình vội vàng lắc đầu, nói: "Không không, tôi tự tắm được. Cũng muộn rồi, anh ngủ trước đi, không cần chờ tôi".

Cố Trường Đình chạy trối chết vào phòng tắm, sau đó đóng sập cửa.

Triệu Giản không muốn ép anh quá mức vì lo Cố Trường Đình sẽ sợ mình, liền ngồi trên giường chờ Cố Trường Đình ra, mắt dán chặt vào cửa phòng tắm.

Cố Trường Đình tắm rất lâu, cố ý dây dưa, anh nghĩ, mình tắm lâu một chút, như vậy chắc Triệu Giản sẽ ngủ trước.

Anh tắm lâu đến mức muốn ngất trong phòng, thực sự không kiên trì được nữa, mới phải ăn mặc chỉnh tề đi ra, ai ngờ Triệu Giản vẫn chưa ngủ, ngồi nghiêm chỉnh trên giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn mình.

Cố Trường Đình vừa bước ra, mặt đỏ như sắp nhỏ máu, một nửa là vì nóng, một nửa là vì xấu hổ.

Triệu Giản gấp gáp nói: "Bà xã, nhanh lên giường đi".

Hai người bọn họ, một người tắm xong ăn mặc chỉnh tề, một người quấn khăn tắm quanh hông, tương phản rõ rệt.

Cố Trường Đình khụ một tiếng, nói: "Anh cứ ngủ trước đi, tôi nhớ ra còn vài việc chưa làm. Tài liệu về hạng mục hợp tác chiều nay cậu Đường gửi cho tôi, tôi muốn đi xem một chút, để sớm cho cậu ấy một câu trả lời".

Triệu Giản vừa nghe, lông mi liền rũ xuống, nếu hắn có đuôi, nhất định cũng sẽ xìu xuống như vậy, nói: "Bà xã, có phải em không muốn ngủ cùng anh không, hay là hay về phòng mình vậy".

Triệu Giản cao to như vậy, thế nhưng giả vờ tủi thân phải nói là dày công tôi luyện, thực ra hắn giả vờ thế nào trông cũng rất thuần thục.

Cố Trường Đình nhất thời cảm giác vô cùng tội lỗi, vội ngăn Triệu Giản cúi đầu định bỏ đi, nói: "Không không, không phải...Tôi thực sự có chút việc phải làm, sẽ xong nhanh thôi".

Triệu Giản vốn không định đi thật, vất vả lắm mới được đăng đường nhập thất, sao có thể tự rút lui, như vậy khác gì não thủng, mà thực ra dù Cố Trường Đình có đuổi Triệu Giản hắn cũng không đi.

Triệu Giản lập tức thuận thế ngồi trở về giường, nói: "Thế em làm nhanh lên nhé".

Triệu Giản nằm trên giường chờ Cố Trường Đình, Cố Trường Đình mở máy tính ngồi ở đầu giường bên kia xem tài liệu hợp tác mới gửi tới.

Triệu Giản sợ mình cứ nhìn Cố Trường Đình chằm chằm thì anh sẽ xấu hổ không làm việc được, nên liền nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hôm nay Cố Trường Đình thực sự mệt mỏi, nhưng Triệu Giản muốn ngủ cùng anh, khiến anh cảm thấy hơi khó xử, thế là quyết định làm xong việc, sức cùng lực kiệt mới ngả lưng đi ngủ, để khỏi phải suy nghĩ lan man.

Nhưng thể lực của Cố Trường Đình không đáp ứng được, xử lý được một nửa thì đã mệt đến mức nằm rạp ở tủ đầu giường thiếp đi.

Triệu Giản bên kia giả vờ ngủ vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng bên này thì đã ngủ mất rồi.

Triệu Giản liền ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm Cố Trường Đình lên giường, mỉm cười hôn lên trán anh, khẽ nói: "Bà xã, ngủ ngon".


Chương 18: Bảo bối trong tim

Edit: Kogi

Cố Trường Đình ngủ một giấc ngon lành, chỉ là cảm thấy rất nóng cứ như là bị một cái lò sưởi áp sát, nên đã ra một chút mồ hôi.

Lúc anh tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng, dụi dụi mắt định ngồi dậy nhưng không dậy nổi. Cúi đầu nhìn lại càng hoảng sợ, có người ôm anh từ phía sau, ôm chặt eo của anh, thảo nào lại không dậy được.

Cố Trường Đình quay lại nhìn, là Triệu Giản, hắn vẫn chưa tỉnh, nhắm mắt, hai tay quấn quanh eo Cố Trường Đình, ngủ rất ngon.

Lúc Triệu Giản ngủ nhìn có hơi nghiêm túc, mắt nhắm chặt, khóe miệng không có chút ý cười, sống mũi cao thẳng không ai sánh bằng. Nói một cách chính xác, lúc ngủ Triệu Giản trông khá hung dữ, nhưng Cố Trường Đình không thấy sợ, ngược lại còn cảm thấy rất yên tâm.

Chỉ là hai người cách nhau quá gần, khiến Cố Trường Đình cảm thấy không quen lắm, còn có chút xấu hổ, liền vội vàng rón rén nâng tay Triệu Giản sang một bên, sau đó chuồn xuống giường.

Nhưng Cố Trường Đình vừa động đậy, Triệu Giản đã tỉnh lại, Triệu Giản lúc mới tỉnh ngủ mắt cũng tràn ngập mơ màng, ánh mắt này thật hiếm khi nhìn thấy.

Triệu Giản mở mắt nhìn thấy Cố Trường Đình, liền mỉm cười, nói: "Bà xã, chào buổi sáng".

"Chào". Cố Trường Đình đáp: "Giờ vẫn còn sớm, hôm nay tôi phải đến công ty một chuyến, anh có thể ngủ tiếp. Buổi trưa có dì tới quét dọn phòng, còn mua một ít thức ăn tới, tầm bảy tám giờ tối tôi về".

Triệu Giản nghe xong, nói: "Anh có thể đi theo em không? Không thì cả ngày sẽ không gặp nhau rồi".

Cố Trường Đình đã xuống giường thay quần áo, quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Giản. Triệu Giản vừa tỉnh ngủ, tóc vẫn hơi rối, giống một chú chó Golden Retriever, ngồi trên giường, mở to mắt trông mong nhìn anh, dáng vẻ vừa ngoan vừa trung thành đó thật khiến người ta không nỡ lòng cự tuyệt.

Triệu Giản lại nói: "Anh thấy em cũng không có vệ sĩ, anh có thể làm vệ sĩ cho em".

Cố Trường Đình quả thực không có vệ sĩ, nhà họ Cố là do ông nội Cố Trường Đình tay trắng dựng nên, thuở nhỏ thiếu ăn thiếu mặc, phải kể để đời cha Cố Trường Đình mới bắt đầu chi tiêu phóng khoáng hơn. Mặc dù nhà họ Cố cũng thuộc hàng đại gia bạc tỉ, nhưng nhà họ Cố đông người, chia chác cho tất cả cũng không còn nhiều như mọi người tưởng tượng, nhất là Cố Trường Đình từ nhỏ bị nuôi thả, căn bản không dám nghĩ lấy được một hào của nhà họ Cố, Cố Trường Đình vẫn luôn cảm thấy, nếu mình thuê vệ sĩ chắc cuộc sống sẽ trở nên túng quẫn mất.

Cố Trường Đình bị hắn chọc cười, liền nói: "Được thôi, vậy anh theo tôi đi".

Hôm qua Trâu Tung có hỏi Cố Trường Đình, có phải anh đang nghiêm túc hay không. Cố Trường Đình đáp tất nhiên là nghiêm túc, không phải anh tìm bừa một người để kết hôn.

Tại sao lại tìm được Triệu Giản, Cố Trường Đình có lý do của mình, anh đã tìm Triệu Giản rất lâu, còn phải nhờ không ít người, trước đây gần như tưởng rằng không tìm được người này rồi, ai ngờ trời không phụ lòng người, vậy mà anh thực sự hỏi thăm được.

Bao nhiêu công sức bỏ ra, tất nhiên không phải Cố Trường Đình tìm một cách tùy tiện.

Mặc dù trong mắt người khác, Triệu Giản chỉ là một gã nhà quê trèo cao, nhưng Cố Trường Đình không nghĩ vậy, bọn họ đã kết hôn, Cố Trường Đình không muốn ràng buộc Triệu Giản, cũng không muốn giấu hắn ở nhà cả ngày không cho gặp ai, anh hy vọng Triệu Giản có tự do, nhưng nếu Triệu Giản cứ muốn theo anh, anh cũng rất vui lòng.

Cố Trường Đình đi rửa mặt, Triệu Giản vội vàng từ trên giường bò dậy, cũng về phòng mình vệ sinh cá nhân.

Triệu Giản làm rất nhanh, tay chân thoăn thoắt, chuẩn bị xong liền vội vã xuống lầu làm một bữa sáng đơn giản, như vậy lúc Cố Trường Đình xuống có thể ăn ngay.

Triệu Giản hấp tấp chạy xuống lầu, nhưng vừa đặt chân đến phòng khách, hắn đã nghe thấy tiếng xào nấu, thử ngó vào cửa phòng bếp nửa mở, mặt liền đen sì.

Trong bếp có người, không phải dì giúp việc nào cả mà là Trâu Tung hôm qua vừa mới gặp! Là trúc mã trong truyền thuyết của Cố Trường Đình...

Triệu Giản còn tường Trâu Tung đi rồi, không ngờ cậu ta vẫn còn ở đây, hơn nữa còn đang nấu cơm.

Trâu Tung nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, còn khiêu khích hất cằm về phía Triệu Giản, nói: "Ái chà, ngủ dậy muộn thế, đáng phê bình".

Triệu Giản sắc mặt khó coi nói: "Sao cậu vẫn ở đây?".

Trâu Tung cười đến lả hả hê đáp: "Hôm qua tôi ngủ ở đây, hôm nay tất nhiên vẫn ở đây rồi".

Triệu Giản đã nhìn ra, Trâu Tung vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, hơn nữa còn nhăn nhúm.

Trâu Tung tiếp tục nấu cơm, không thèm ngoảnh lại nhìn Triệu Giản, nói: "Tôi phải cảnh cáo anh trước, Trường Đình là bảo bối trong lòng tôi, nếu anh đối xử tệ với cậu ấy, cẩn thận tôi không khách khí với anh đâu đấy".

Triệu Giản nghe cậu ta gọi thân thiết như vậy, mới sáng sớm đã ăn không biết bao nhiêu dấm khô, dạ dày chua loét, nói: "Vợ của tôi tôi đương nhiên sẽ đối xử tốt, không cần cậu phải nhắc".

Trâu Tung nói: "Hy vọng anh nói được làm được".

Đúng lúc cuộc đối thoại của hai người đang tràn ngập mùi thuốc súng, Cố Trường Đình từ trên lầu đi xuống.

Trâu Tung vội cười nói: "Trường Đình, cậu dậy rồi à, mau mau, mình làm bữa sáng rồi này, có thức ăn có mì, dinh dưỡng đầy đủ".

Cố Trường Đình nói: "Cậu dậy sớm thế, hôm nay có việc gì sao?".

"Ừm...". Trâu Tung đang múc nước canh, nghe Cố Trường Đình hỏi vậy, dường như có điều gì không tiện nói, nên chỉ ậm ờ lảng đi.

Mặc dù Trâu Tung có vẻ không hoan nghênh Triệu Giản lắm, nhưng thực ra cũng chỉ là giỏi nói miệng, bữa sáng có phần cả ba người, lúc vớt mì cũng cho Triệu Giản một bát.

Cố Trường Đình nói: "Hôm nay mình và Triệu Giản phải đến công ty, nếu cậu chưa tìm được chỗ ở thì cứ ở đây cũng được".

Triệu Giản vừa nghe liền khó chịu, để vị trúc mã này ở lại chẳng phải là một cái bóng đèn cực kì cực kì lớn sao?

Nhưng Triệu Giản không phản đối ngay lập tức, tiếp tục ăn mì âm thầm quan sát.

Trâu Tung nhìn qua Triệu Giản, hỏi: "Cậu đến công ty thì dẫn anh ta theo làm gì?".

Triệu Giản đáp: "Tôi làm vệ sĩ cho bà xã mình".

Trâu Tung nghe lời này, vậy mà lại gật đầu: "Phải đó, cậu sớm nên có một vệ sĩ, đỡ bị người khác ức hiếp. Mình thấy gã to con này rất thích hợp".

Triệu Giản thực sự không thích tên mồm thối Trâu Tung này.

Trâu Tung lại nói: "Lát nữa mình sẽ ra ngoài tìm nhà, mình ở đây sợ là sẽ gây phiền toái cho cậu, nhỡ đâu người nhà họ Trâu tìm tới, không chừng sẽ náo loạn nhà cậu mất".

Triệu Giản nghe vậy cảm thấy hơi kì lạ, sao hắn lại cảm thấy nhà họ Trâu không hề đơn giản nhỉ, có vẻ nội bộ cũng rối ren giống như nhà họ Cố.

Trâu Tung nói: "À mà...cậu giúp mình nghe ngóng một người thì tốt...".

Cố Trường Đình dường như biết cậu ta muốn hỏi ai, đáp ngay: "Không cần mình nghe ngóng đâu, cậu cứ mua bừa một tờ báo lá cải, hoặc là mở TV đổi mấy kênh, hoặc lên mạng tìm một chút, nhất định có thể nhìn thấy hắn".

Triệu Giản đã hiểu, Trâu Tung hẳn là muốn nhờ Cố Trường Đình giúp cậu ta hỏi thăm về đối tượng qua lại trước đây.

Trâu Tung nghe vậy liền nói: "Mình mới đi một năm mà hắn đã nổi như vậy á? Không thể tin nối. Với bản mặt người chết cùng với tính tình khó ở của hắn, ai dám nâng đỡ hắn chứ".

Cố Trường Đình nói: "Không tán gẫu với cậu nữa, mình phải đến công ty rồi".

Triệu Giản lập tức đứng dậy giúp Cố Trường Đình xách đồ, sau đó cùng nhau ra cửa.

Trâu Tung tiếp tục ăn sáng một mình, ăn một cách rề rà, mấy lần nhìn chiếc ti vi, cuối cùng mới cầm di động lên, thử tìm kiếm một chút.

Thứ hai công ty có hội nghị thường kỳ, không ai được phép vắng mặt, nhất là hội nghị thường kỳ cuối tháng, bởi vì trong buổi họp sẽ bỏ phiếu một số dự án sẽ thực hiện trong tháng sau.

Cố Trường Đình lái xe đưa Triệu Giản đến công ty.

Cố Trường Đình hiện đã chiếm 38% số cổ phần của công ty nhà họ Cố, là cổ đông sôt một, người có tiếng nói nhất, mặc dù chiều hôm qua mới chuyển nhượng cổ phần, nhưng tin tức trong công ty luôn truyền đi rất nhanh, thoáng cái ai ai cũng biết.

Cố Trường Đình vừa tới công ty đã có một đống công việc cần hoàn thành, mặc dù Triệu Giản bám theo anh một tấc không rời, nhưng cũng không muốn làm phiền anh, vì vậy liền ngồi trong phòng làm việc của Cố Trường Đình, lẳng lặng không nói câu gì.

Hai giờ chiều hội nghị thường kỳ mới bắt đầu, nhìn chung buổi sáng là thời gian để mọi người chuẩn bị tài liệu họp, vì trong tay Cố Trường Đình có tài liệu hợp tác vừa nhận được từ Đường Quý Khai, vì vậy buổi chiều nhất định phải thảo luận trong cuộc họp, chỉnh sửa tài liệu không dễ dàng, nhất là đối tượng hợp tác còn là người nhà họ Đường, Cố Trường Đình không muốn sơ suất.

Thời gian một buổi sáng, Cố Trường Đình bận toát cả mồ hôi, ngẩng đầu lên phát hiện đã sắp mười hai giờ, Triệu Giản cứ thế ngồi đến tận trưa, vô cùng thành thật, giống như một người vô hình vậy.

Cố Trường Đình lúc này mới nhớ tới Triệu Giản, quét mắt tìm, liền thấy Triệu Giản đang ngồi trên sofa bên trái phòng làm việc.

Cố Trường Đình đứng lên nói: "Cũng sắp mười hai giờ rồi, cả buổi sáng anh vẫn ngồi ở đây à, chắc là buồn chán lắm, tôi bận quá không có thời gian chơi với anh, thực ra tầng trên là trung tâm giải trí, có thể chạy bộ vận động một chút, còn có bể bơi, nếu chán anh có thể lên đó".

Triệu Giản vội nhét điện thoại di động vào túi, nói: "Anh không chán, ở cùng bà xã sao lại chán chứ. Anh không đi, nếu em cần đến anh, anh lại không có mặt thì sao".

Triệu Giản thực sự không cảm thấy tẻ nhạt, Cố Trường Đình làm việc rất nghiêm túc, Triệu Giản lén dùng điện thoại chụp được mấy tấm ảnh của anh, còn đắc ý gửi hình cho Đường Quý Khai, nói cho Đường Quý Khai biết, đêm qua mình không hề bị đuổi ra khỏi phòng, hơn nữa hôm nay còn cùng Cố Trường Đình đến công ty nữa.

Cố Trường Đình nói: "Vậy chúng ta đi ăn trưa thôi".

Triệu Giản nhanh chóng theo sát Cố Trường Đình xuống lầu, nhà ăn ở tầng hầm B1, nhà ăn của lãnh đạo cấp cao và nhà ăn của nhân viên tách riêng, nên không phải chen chúc, gần như lúc nào cũng có cơm nước sẵn sàng.

Hai người chờ thang máy, chuẩn bị xuống lầu.

"Ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cố Trường Đình đang nói chuyện với Triệu Giản, không nhìn thấy người bước ra từ thang máy là ai, suýt nữa thị bị người đó đụng phải.

Triệu Giản vội ôm eo Cố Trường Đình, bảo vệ anh trong lòng.

Cố Trường Đình ngẩng đầu lên nhìn, lập tức hết hồn, người ở trong thang máy vậy mà lại là Đào Yến Cần.

Ngày đó Đào Yến Cần và bác hai cô ta bị cảnh sát dẫn đi, không ngờ nhanh như vậy đã giải quyết êm xuôi.

Cố Trường Đình không biết rằng, chỉ có Đào Yến Cần là không làm sao, còn bác hai cô ta coi như gây chuyện lớn rồi. Ông ta tàng trữ rất nhiều súng và độc phẩm ở trong nhà họ Đào, lúc trước Đào Yến Cần cũng không biết, trước mặt bao nhiêu người bị cảnh sát dẫn đi, quả thực mất mặt không để đâu cho hết.

Đào Yến Cần vất vả lắm mới được bảo lãnh ra, vốn định đến Cố gia tìm cha Cố Trường Đình khóc lóc kể lể, nhưng không ngờ, cô ta đến cổng nhà họ Cố lại bị vệ sĩ chặn không cho vào.

Mặc dù bác gái Cố Trường Đình không phải thật lòng muốn tốt cho anh, không có thân tình gì đang nói, nhưng vì quyết tâm nịnh bợ Cố Trường Đình nên mới sai đám vệ sĩ, hễ nhìn thấy Đào Yến Cần hay bất cứ ai nhà họ Đào, đều cản lại hết.

Đào Yến Cần không gặp được ông Cố, gọi điện cũng không ai nghe máy, vì vậy đành chạy đến công ty của nhà họ Cố.

Trước đây ở công ty ông Cố là to nhất, ông ta nói cái gì thì là cái đó, Đào Yến cần là tình nhân của ông ta, vì vậy ra vào không ai cấm cản. Quầy tiếp tân ở dưới lầu và bảo vệ không dám nói gì, trước kia bọn họ từng cản một lần, còn bị Đào Yến Cần tát, ấm ức chưa nói, Đào Yến Cần còn kể tội trước mặt ông Cố, sa thải nhân viên tiếp tân đó.

Đào Yến Cần nghênh ngang bước vào công ty nhà họ Cố, lên lầu chuẩn bị vào phòng làm việc tìm ông Cố, nhưng thật trùng hợp, lại gặp ngay oan gia ngõ hẹp Cố Trường Đình.

Đào Yến Cần nhìn thấy Cố Trường Đình liền đen mặt, thấy kẻ thù Triệu Giản lại càng điên máu hơn.

"Loại tiện nhân này!".

Đào Yến Cần hét lên một tiếng rồi xông về phía Cố Trường Đình, dáng vẻ như quyết tâm ăn vạ đánh nhau một trận.

Nhưng cô ta vừa xông tới, Triệu Giản chỉ dùng một tay đã chặn được, dùng sức đẩy một cái, Đào Yến Cần sao có thể là đối thủ của Triệu Giản, lập tức ngã ngồi bệt xuống đất, gãy cả giày cao gót.

Cố Trường Đình vô cùng bĩnh tĩnh, rũ mắt lạnh lùng nhìn Đào Yến Cần, nói: "Người này là ai? Công ty trước đây loạn quá rồi, cần phải chỉnh đốn lại, hạng người nào cũng có thể vào đây là thế nào".

Gót giày Đào Yến Cần bị gãy, không đứng lên được, ngồi dưới đất quát: "Cố Trường Đình, cậu đừng vội đắc ý!".

Cố Trường Đình mỉm cười, nói: "Xin lỗi nhé, bây giờ nhìn cô tôi thấy rất hả hê. Triệu Giản, gọi bảo vệ dưới lầu, đuổi người này ra ngoài cho tôi, sau này không cho phép thả cô ta vào đây".

"Được". Triệu Giản lập tức đáp.

Cố Trường Đình từ trên cao nhìn xuống, nói tiếp: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà họ Đào và nhà họ Cố làm cùng ngành. Cô Đào đây lẻn vào công ty nhà chúng tôi, lẽ nào định ăn cắp bí mật thương nghiệp sao? Nếu cô còn đến nữa, có lẽ tôi phải đưa cô đến đồn cảnh sát đấy".

Pass chương 19, 20: Bạn trúc mã của Cố Trường Đình tên là gì? Pass gồm 8 chữ, không hoa không dấu không cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro