Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Quý Thời Tự bị chưởng môn Kê Cô Lam mời đi không bao lâu Yển Khư cũng đã kết thúc khóa tu luyện. Sau đó, Yển Khư không chút suy nghĩ quay đầu chạy về phía gian phòng của nhị trưởng lão xem hắn có phân phó gì thêm không.

Mà khi hắn tới không có ai trong phòng nữa.

Yển Khư lòng tràn đầy mất mát rũ đầu, chậm rãi trở về vừa mới quay đầu liền thấy hai gã đệ tử hướng về phía hắn đi đến.

Chỉ thấy kia hai gã đệ ghé đầu vào nhau vẻ mặt bát quái nhỏ giọng nghị luận.

"Nghe nói nhị trưởng lão vừa rồi bị chưởng môn mời đi."

"Nếu ta đoán không sai, lý do là do vụ việc hôm qua trên trường tu luyện."

"Ừ đúng vậy. Trong môn phái có lệnh cấm, đệ tử không được lén đấu với nhau. Nhị trưởng lão thân là trưởng lão lại làm trái luật. Chuyện này về tình về lý đều không thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Hơn nữa đã rất lâu rồi mới có một người có tu vi cao như thế làm trái lại lệnh cấm."

"Nhưng mà không biết gần đây nhị trưởng lão bị làm sao, nhị trưởng lão trước kia chưa bao giờ như vậy......"

"Ai biết, từ khi tiểu khất cái mắt lục đến đây nhị trưởng lão càng ngày càng khác......"

Yển Khư ở không xa cũng nghe được hai ba câu.

Tuy rằng cụ thể không nghe quá rõ nhưng mà đại khái cũng hiểu được mợi chuyện.

...... Bởi vì hôm qua mà ngài bị chưởng môn mời đi.

Yển Khư trong lòng hoảng loạn, không chút suy nghĩ nhấc chân tiến đến ngăn hai người kia lại vội vàng hỏi: "Các ngươi mới vừa nói cái gì? Nhị trưởng lão bị chưởng môn mời qua?!"

Hai đệ tử không kịp phòng ngừa bị ngăn lại nhất thời bị dọa nhảy dựng.

Nhưng khi nhìn thấy người ngăn bọn họ lại là Yển Khư luôn bị khinh thường, nhất thời từ hoảng hốt nháy mắt biến thành khinh thường trào phúng.

Chỉ thấy hai gã đệ tử lạnh lùng nhìn Yển Khư, khóe môi tươi cười khinh miệt.

"Cũng không phải là vì phế vật như ngươi mà nhị trưởng lão mới bị đi hỏi tội sao."

"Ha không biết da mặt dày tới đâu mà vẫn ở đây được. Nếu đổi lại ta, chỉ sợ đã sớm thức thời tự giác xuống núi quay về quê."

"Mới vừa gia nhập vào môn phái mấy ngày đã xảy ra nhiều thị phi như vậy...... đồ tai họa."

"Lần này là liên lụy nhị trưởng lão, lần sau không biết tới ai."

Hai người châm chọc, những câu chói tai vô cùng.

Nếu như ở quá khứ chỉ sợ Yển Khư đã sớm lạnh lùng trừng hai người, biểu tình lạnh lẽo, nắm chặt nắm tay.

Nhưng lần này, trong lòng hắn chỉ toàn nghĩ đến nhị trưởng lão.

Tưởng tượng đến nhị trưởng lão bị thỉnh đi vấn tội, Yển Khư lòng nóng như lửa đốt ném hai người sang một bên, nhấc chân chạy.

Nhưng Yển Khư quên hỏi kia hai người nhị trưởng lão cuối cùng là bị thỉnh tới nơi nào, cho nên, Yển Khư giống như ruồi bọ di chuyển loạn xạ, đến tất cả các nơi trong môn phái tìm nhưng vẫn chưa tìm được người.

Nửa nén hương sau.

Yển Khư không có đầu mối ở trong môn phái buồn rầu tìm lung tung, một lúc sau hắn rốt cuộc tìm được thân ảnh nhị trưởng lão.

Nhưng nhị trưởng lão không ở một mình bên cạnh còn có Tống Nguy sư huynh.

Nhìn nhị trưởng lão cùng Tống sư huynh đứng cùng một chỗ, Yển Khư chớp chớp mắt, hai mắt có chút mờ mịt.

Tống sư huynh vì sao ở đó cùng nhị trưởng lão......?

Yển Khư trong lòng mờ mịt, giây tiếp theo chỉ thấy cách đó không xa, Tống Nguy đột nhiên duỗi tay giữ lấy cánh tay trái nhị trưởng lão.

Yển Khư ngây người ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào cảnh tượng cách đó không xa.

Chỉ thấy Tống Nguy nắm cánh tay nhị trưởng lão rồi thân mình đột nhiên giật mình giống như ý thức được cái gì, sau đó mặt vội vàng buông lỏng tay.

Tống Nguy buông tay há mồm vội vàng nói gì đó với nhị trưởng lão.

Nhưng bởi vì khoảng cách cách quá xa, hắn nghe không rõ.

Tuy nghe không rõ, nhưng Yển Khư hoàn toàn có thể xác định.

Tống sư huynh...... Thích nhị trưởng lão.

Yển Khư tuy năm ấy chỉ mới mười tuổi, nhưng hắn cũng không phải là không biết những loại quan hệ thế này, những nam nhân được quý công tử thế gia nâng niu trong lòng.

Hắn từ năm tuổi đã bắt đầu lên phố ăn xin, cái gì mà chưa thấy qua.

Yển Khư có thể kết luận, Tống sư huynh thích nhị trưởng lão không thể nghi ngờ.

Cho nên......

Yển Khư cũng xác định.

Hắn không thích Tống sư huynh.

Rất không thích.

Đối với Yển Khư mà nói tình cảnh trước mắt giống như là sâu trong rừng cây chỉ có mình tìm được bảo vật, đột nhiên bị một người khác xâm nhập thấy được. Báu vật của mình bị mơ ước, người kia cũng muốn đem bảo bảo cướp đi.

Hắn không thích loại cảm giác này.

Yển Khư lặng lẽ nắm chặt tay.

......

Bên kia.

Quý Thời Tự cũng có thể xác định.

Tống Nguy này cũng bắt đầu không bình thường.

Quý Thời Tự biểu tình quái dị nhìn Tống Nguy kia đỏ mặt, không nói gì, lạnh mặt nói: "Đủ rồi."

Tống Nguy đột nhiên im bặt.

Quý Thời Tự mặt vô biểu tình nói: "Còn chuyện gì quan trọng không?"

Tống Nguy mím môi, chậm rãi lắc đầu đáp: "...... Đệ tử tạm thời không có chuyện quan trọng gì nữa ạ."

Tống Nguy dứt lời, Quý Thời Tự không chút suy nghĩ, quay đầu liền đi.

Tống Nguy lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng dáng Quý Thời Tự vô tình mà lại quyết tuyệt , ngẩn ngơ.

Quý Thời Tự thân ảnh xa dần.

Quý Thời Tự đi về phòng, thời điểm sắp đi đến cửa phòng, Quý Thời Tự không nhịn được dừng lại đột nhiên hỏi: "Ngươi còn muốn đi theo bao lâu nữa."

Quý Thời Tự nói xong, rốt cuộc Yển Khư mới chậm rãi từ trong góc đi ra, cúi đầu đi đến trước mặt Quý Thời Tự, đầy mặt biểu hiện không vui rõ ràng.

Yển Khư rũ đầu trước mặt Quý Thời Tự, sau đó nhỏ giọng gọi: "...... Nhị trưởng lão."

Quý Thời Tự rũ mắt, lạnh lùng nhìn đỉnh đầu đối phương hỏi: "Có việc?"

Yển Khư : "...... Đệ tử không có việc gì."

Quý Thời Tự: "Vì sao đi theo bản tôn."

Yển Khư ngập ngừng.

Quý Thời Tự đứng đợi một hồi, thấy đối phương vẫn luôn cúi đầu không hé răng, lập tức không còn nhẫn nại nhấc chân muốn đi.

Vừa định bước đi lúc này Yển Khư rốt cuộc nhỏ giọng mở miệng hỏi: "Đệ tử có phải đã làm...... Liên lụy đến nhị trưởng lão?"

Quý Thời Tự nhíu mày: "...... Liên lụy?"

Yển Khư cúi đầu, biểu tình áy náy: "Đệ tử hôm nay nghe được, nhị trưởng lão bởi vì đệ tử...... Bị chưởng môn kêu đi vấn tội."

Quý Thời Tự nhướng mày, hiểu ra nhàn nhạt nói: "Ngươi đừng quá lo, không phải chuyện đó. Cho dù có, cũng không liên quan đến ngươi."

Yển Khư rầu rĩ dạmột tiếng nhỏ xíu. Đứng ở tại chỗ do dự một hồi do dự vài giây, lại hỏi: "Mới vừa rồi Tống sư huynh...... Cùng nhị trưởng lão nói gì vậy ạ?"

Quý Thời Tự nhíu mày, hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì."

Yển Khư đáp: "Đệ tử...... Không thích Tống sư huynh."

Không nghĩ tới đáp án lại là cái này, Quý Thời Tự khóe môi khẽ nhếch nhịn không được cười.

Quý Thời Tự không chút nghĩ ngợi, thuận miệng trả lời: "Vừa vặn, bản tôn rất thích Tống sư huynh của ngươi."

Yển Khư nói không ra lời.

Trong lòng lên men, ngực như bị đổ thùng giấm chua làm hắn khó chịu vô cùng.

Quý Thời Tự đứng ở tại chỗ đợi một hồi, thấy nam chủ không mở miệng nữa, vì thế không tiếp tục ngốc tại đây xoay người liền đi.

Lập tức, tại chỗ chỉ còn lại Yển Khư.

Yển Khư lẳng lặng đứng tại chỗ, thân hình đơn bạc.

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, trong mắt chua xót.

Hắn lần đầu cảm nhận được, cái gì gọi là đố kỵ Không cam lòng.

......

Đêm khuya, Yển Khư nằm trên giường, lại rơi vào một giấc mộng.

Vẫn là mở đầu như cũ, phái Thiên Sơn tràn ngập sắc đỏ của máu, dưới chân hắn tất cả đều là các thi thể đệ tử phái Thiên Sơn.

Yển Khư đứng giữa không trung, tay sao dài theo gió phiêu lãng.

Yển Khư mặt vô biểu tình nhìn phía trước.

Người nọ đứng đối diện hắn, biểu tình lạnh lùng không chút nào nhân nhượng.

Tập trung nhìn gương mặt kia càng rõ ràng hơn.

...... Đó là Tống Nguy.

Sau khi nhìn thấy mặt đối phương, Yển Khư nắm chặt trường kiếm trong tay sát ý mãnh liệt bốc lên. Tiếp theo, chỉ thấy Tống Nguy khóe miệng nhếch lên, biểu tình rất là đắc ý nói: "Nhị trưởng lão thích chính là ta...... Không. Phải. Ngươi."

Trong giọng nói Tống Nguy mang theo vô hạn trào phúng cùng đắc ý.

Tống Nguy nói xong, giây tiếp theo, chỉ nghe Yển Khư một tiếng kêu rên, khóe miệng tràn ra một búng máu.

.......

Buổi sáng sáng sớm, Xương Bình đã sớm tỉnh giấc, vội vội vàng vàng rời giường thay quần áo chuẩn bị đi đến chỗ nhị trưởng lão.

Từ khi bị Quý Thời Tự dọa một phen, hắn không dám ở trước mặt nói năng bừa bãi nửa phần, sợ chọc tới Quý Thời Tự.

Mà ngay lúc hắn vội vàng rời giường thay quần áo Yển Khư đã sớm đã mặc xong xiêm y, chuẩn bị rời đi.

Xương Bình thấy Yển Khư đi trước lập tức càng sốt ruột.

Hắn nhanh chóng mặc xiêm y chạy ra đem xiêm y đã phơi khô ngoài phòng lấy xuống, tiếp theo ôm vào trong lòng.

Sợ Yển Khư tới trước mặt nhị trưởng lão cáo hắn trạng, cho nên hắn một bước cũng không dám muộn, ôm xiêm y vội chạy đi.

Nhưng bởi vì quá nhiề xiêm yu, hắn sợ xiêm y rơi xuống cho nên một đường nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không dám chạy quá nhanh. Chỉ dám chạy hai bước liền dừng lại kiểm tra một phen. Cuối cùng, Xương Bình lại không nhanh không chậm về phía trước.

Hai người tới ngoài cửa phòng Quý Thời Tự, liền dừng chân.

Tiếp theo, đồng loạt cung kính kêu: "Nhị trưởng lão."

Phòng trong, một cái lãnh đạm thanh âm đáp "Tiến vào."

Hai người nghe thấy đồng loạt đi vào nhà. Sau đó hai người không chút nghĩ ngợi, ngựa quen đường cũ đi vào buồng trong.

Quý Thời Tự trước sau như một, không chút để ý nằm nghiêng trên giường.

Yển Khư vào buồng trong, đứng yên rũ mắt chắp tay cung kính kêu: "...... Nhị trưởng lão."

Xương Bình theo Yển Khư sau đó bắt chước theo đồng loạt cung kính gọi: "Nhị...... Nhị trưởng lão."

Hai người dứt lời, Quý Thời Tự nằm nghiêng trên giường, không chút để ý quét mắt nhìn hai người.

Quý Thời Tự tầm mắt nhàn nhạt dừng trên mặt Yển Khư. Hôm nay nam chủ trên mặt rốt cuộc không còn ngây ngốc tươi cười, Quý Thời Tự tâm tình lập tức thư thái không ít.

Quý Thời Tự muốn đứng dậy, chậm rì rì nhấc chân xuống giường.

Quý Thời Tự: "Thay quần áo."

Yển Khư lập tức đáp: "Dạ."

Yển Khư tiến lên phía trước một bước, đột nhiên nghĩ thầm: Hắn có thể ngày ngày vì nhị trưởng lão thay quần áo, Tống sư huynh có thể sao? —— Tống sư huynh không thể. Bởi vì nhị trưởng lão kêu hắn chứ không có kêu Tống sư huynh tới.

Tưởng tượng đến đây, Yển Khư trong lòng liền không tự giác sinh ra một chút cảm giác ưu việt.

Cũng bởi vậy, tâm tình nặng nề của hắn cuối cùng cũng đã thoải mái hơn được một chút.

Bên kia Xương Bình nơm nớp lo sợ đứng ở tại chỗ, cái trán sớm đã không tự giác chảy mồ hôi lạnh.

Xương Bình cẩn thận ôm xiêm y, lắp bắp nói: "Nhị, nhị trưởng lão...... Xiêm y đều đã tẩy xong ."

Quý Thời Tự nghe tiếng rũ mắt, nhàn nhạt nhìn qua.

Người kia nơm nớp lo sợ, không dám hít một hơi dài.

Quý Thời Tự ngoắc tay.

Quý Thời Tự: "Mang lại đây."

Xương Bình đứng tại chỗ nuốt nước miếng, sau đó ôm xiêm y thật cẩn thận đi qua.

Quý Thời Tự mặt vô biểu tình duỗi tay cầm thử một bộ xem

...... Thật ra rất sạch sẽ.

Quý Thời Tự buông xiêm y, thu tay lại.

Hắn vốn chỉ muốn cho tên nhãi ranh này một bài học, không muốn khi dễ đến nỗi này. Hơn nữa, hắn cũng lười quan tâm đến những tên nhóc con khác ngoài nam chủ, hắn định sẽ buông tha tại đây.

Nhưng đang chuẩn bị mở miệng thì bị nam chủ vẫn còn chỉnh sửa đai lưng cho mình lên tiếng. Chỉ nghe nam chủ đột nhiên đột nhiên ngửa đầu nhìn Quý Thời Tự, vẻ mặt chờ đợi hỏi: "Nhị trưởng lão, về sau xiêm y có thể cho mình đệ tử đến giặc không?"

Quý Thời Tự: "......?"

Quý Thời Tự nhíu mày, biểu tình quái dị.

Hắn cho rằng mình nghe lầm.

Nhìn Quý Thời Tự trên mặt rõ ràng nghi hoặc, Yển Khư nhỏ giọng nói: "Đệ tử đã quen giặc đồ cho nhị trưởng lão...... Mấy ngày nay không thể vì ngài mà giặc giũ, đệ tử...... Có chút...... Không quen."

Quý Thời Tự: "???????????"

Quý Thời Tự trầm mặc một lát, hỏi: "Mấy ngày trước, ngươi giặt đồ...... thật sự vui vẻ?"

Yển Khư không chút do dự gật đầu.

Yển Khư gật đầu, tiếp theo lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn cực kỳ chướng mắt: "Chỉ cần nhị trưởng lão sai sử đệ tử...... Đệ tử liền cảm thấy vui vẻ."

Nhị trưởng lão chỉ sai sử hắn, không sai sử người khác, như vậy có thể chứng minh rằng nhị trưởng lão...... Vẫn có điểm thích hắn.

Quý Thời Tự lại lần nữa trầm mặc.

Trên mặt hắn biểu tình lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.

Trong phòng, không khí đông lạnh.

Quý Thời Tự đột nhiên hỏi: "...... Ngươi là M?"

Yển Khư mờ mịt chớp chớp mắt, khó hiểu nói: "M......? Nhị trưởng lão, đó là ý gì?"

Quý Thời Tự trầm mặt, nói: "...... Bản tôn không muốn giải thích."

Yển Khư yên lặng dạ trong lòng, tiếp theo tươi sáng cười, không chút nghĩ ngợi nói: "Nếu nhị trưởng lão thích thì đệ tử là như vậy. Nếu nhị trưởng lão không thích, kia đệ tử liền không phải."

Quý Thời Tự: "...... Bản tôn không thích."

Yển Khư không nghĩ nhiều, lại dạ một tiếng, không chút do dự nói: "Kia đệ tử liền không phải."

Quý Thời Tự đen mặt: "Không, ngươi đúng là như vậy."

Yển Khư uể oải mất mát, không có đi hỏi vì sao, mà là theo bản năng hỏi: "Đệ tử...... Còn có thể giặc quần áo cho ngài không?"

Quý Thời Tự không chút nghĩ ngợi, quả quyết nói: "Không thể."

Tóm lại, chuyện có thể làm nam chủ vui vẻ Quý Thời Tự tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra.

Nói xong, Quý Thời Tự không nói hai lời cằm hất về phái Xương Bình từ nãy đến giờ giữ im lặng nói: "Về sau xiêm y của bản tôn đều do ngươi giặc."

Xương bình: "?????????"

Nghe tiếng, Yển Khư cảm xúc trùng xuống.

Bất quá, chỉ hạ xuống một chút lại lặp tức vùng dậy.

Yển Khư nghĩ nghĩ, thử tính hỏi: "Nhị trưởng lão càng không làm đệ tử giặt đồ...... Có phải bởi vì, nhị trưởng lão đau lòng đệ tử không muốn thấy đệ tử giặt đồ ạ?"

Quý Thời Tự: "?????????????????"

Quý Thời Tự thở không nổi, bỗng nhiên cảm thấy có điểm nháo tâm.

Này nam chủ đã không phải hơi hơi không bình thường.

Chuyện này nếu xảy ra ở thế kỷ 21, giống như nam chủ......chắc chắn phải bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro