Chapter 8.1 Hạnh phúc giản đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Môi tôi mân mê núm vú nhóc, cứ nút và cắn nhẹ. Han vẫn hơi thở đều , có lẽ đây là là xúc cảm đầu đời của cậu bé. Tôi lại lùi xuống phía dưới bụng, cảm giác đôi môi được lướt trên làn da trắng mịn của nhóc thật tuyệt vời, tôi hưng phấn ghế sát miệng vào bụng cu cậu hít sâu thổi nghe 1 tiếng ( chắc ai cũng từng nghe rồi nhỉ ). Han cười lắc nẻ vì nhột. Vừa giãy dụa vừa cười, tôi nằm đè lên chân hắn ko cho hắn giãy nữa, nhưng vô tình tôi chạm vào cậu bé của Han, Nó khiến tôi ko thể kiềm chế được nữa từ bụng tôi men theo xuống dưới, nhưng khi lần xuống dưới tôi có một cảm giác vô cùng tội lỗi.

Tôi thấy có lỗi với sự tin tưởng với chị Phượng, còn nhóc có phải nhóc giống tôi ko? Hay tôi lây cho nhóc! Hay đây chỉ là những xúc cảm đầu tiên của Han nên mới như vậy. Thật sự lúc đó tâm trạng tôi rất rối bời. Kiềm chế lại nỗi nhục dục trong lòng, tôi chồm lên thổi phẹt một tiếng vào bụng nhóc rồi kéo áo thun trắng Han xuống.

– Muộn rồi em ngủ đi mai đi học nữa. Cúi xuống tôi thơm 1 cái vào trán nó. Mặt Han hơi ửng đỏ nhưng vẫn cười mỉm rồi dạ.

– Han: Anh ở đây nha, đừng về em sợ ma lắm. Mắt nó sáng như vì sao nhìn tôi.

– Ừ anh biết rồi học trò của anh cứ ngủ ngoan đi, khi nào mẹ em về anh mới được không?

Vẫn khuôn mặt trắng nụ cười ấm,

Han gật đầu rồi lấy con gấu màu nâu ở đầu giường ôm, mới chịu nhắm mắt đi ngủ. Con gấu bông khá lớn và rất đẹp, chắc do mẹ tặng đây mà, tôi thầm ganh tị với mẹ Han có đứa con dễ thương như vậy đâu phải ai cũng có được, vậy mà lại ít quan tâm đến nó, chỉ lo cho công việc để con ở nhà 1 mình. Nếu mà bắt cóc không phải là việc làm phạm pháp, tôi bắt cóc nhóc về nuôi luôn rồi

Chợt nhớ đến bà tôi đang ở nhà, thôi chết tôi quên khuấy mất phải gọi điện về cho bà, để bà đỡ lo. Nhẹ nhàng xuống giường tôi đi ra khỏi phòng Han gọi điện cho bà tôi

– Alo bà ạ? tối nay cháu ở nhà bạn cháu, chắc cháu không về đâu, bà đừng đợi cháu nhá.

– Ừ thế tối giờ ăn gì chưa hả cháu

– Dạ cháu ăn rồi, bà đi nghỉ sớm nha bà, sớm mai cháu về. Tôi cúp máy, rồi quay lại phòng Han cu cậu ngủ say rồi. Tôi nhẹ nhàng nằm kế bên, lặng lẽ ngắm anh chàng, nhìn hắn ôm con gấu ngủ nhìn yêu quá chỉ muốn hôn 1 cái vào má, nhưng lại sợ cu cậu thức giấc. Chỉ dám đưa tay khẽ ôm Han, nhóc có gấu để ôm, thì anh ôm nhóc cho công bằng hén^^! Mùi thơm cơ thể của Han làm tôi rất dễ chịu và cũng biết mình chìm vào giấc ngủ tự bao giờ, một giấc ngủ rất ngon và ấm áp.

Chợt tôi tỉnh giấc vì có tiếng nói chuyện của ai đó, thường tôi rất thính ngủ, chỉ cần 1 tiếng động nhẹ là tôi tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ thấy 4h sáng quay sang bên thì Han vẫn đang ngủ say. Ai thế nhỉ? tôi nhẹ nhàng đi ra ngoài nhìn xuống dưới cầu thang, à thì ra chị Phượng mẹ của Han, và 1 người đàn ông mặc đồ vest nhìn rất sang trọng, không phải vì tò mò mà tôi nghe lén nhưng do tình cờ nghe được cuộc trò truyện giữa 2 người họ.

– Chuyến hàng thế nào anh?

– Người đàn ông mặc đồ vest đó vẻ mặt trầm ngâm trả lời : Vẫn đang ngoài cảng Hải Phòng Công An họ sát sao quá nên vẫn chưa vào đất liền được.

– Thôi được để em lo mấy cha lãnh đạo cho, hàng đó lớn lắm em bỏ rất nhiều vốn nếu thất bại , ba thằng Han sẽ giết em và nó mất! Thằng nào chống đối anh cứ diệt cho em,

– Ừ để anh tính, Han dạo này thế nào, thôi để anh lên thăm thằng bé Tôi dường như đứng hình, thôi xong rồi nếu họ phát hiện ra mình thì tiêu mất. Nhưng có lẽ do may mắm, nên mẹ Han đã ngăn người đàn ông đó lại

– Thôi cháu nó chắc giờ ngủ say, để cho nó ngủ trưa mai em chở nó sang nhà anh ăn cơm là được chứ gì.

– Ừ trưa mai đưa nó qua chơi , con bé Ngân nhà anh suốt ngày cứ anh Han anh Han, đòi qua đây mãi, kiểu này chắc mốt anh với em làm xui gia rồi.

– Được rồi ai chứ con Ngân em chịu, mà thôi em thấy lo cho chuyến hàng quá, hay giờ em với anh ra Hải Phòng xem thế nào rồi trưa về.

– Thế còn thằng Han thì sao?

– Ko sao đâu tý em gọi điện cho chị giúp việc qua.

Giờ mình đi đi, kẻo không kịp!

Hai người họ rời đi, tôi vẫn chưa hoàn hồi lại được, tôi đang sợ, và vẫn không thể tin được chị Phượng là 1 người như vậy, chuyến hàng ư? Hàng mà hai người họ nhắc tới là hàng gì? thật sự là tôi ko dám suy nghĩ gì thêm nữa. Thì ra việc làm ăn bấy lâu đi sớm về khuya là chuyện này sao? Nếu là sự thật thì mẹ của Han đúng là một người thật đáng sợ, tôi đi như người mộng du vào phòng Han tim vẫn đập thình thịch vì sợ, nằm lại trên giường suy nghĩ lại những gì vừa xảy ra. Mà thôi kệ đi coi như mình chưa nghe chưa thấy hay chưa biết gì đi, nếu muốn yên thân. Tôi lại quay sang nhìn Han, nhóc vẫn đang ngủ rất say, vẫn sự ngây thơ và vẻ hồn nhiên trên khuôn mặt thanh tú ấy, hi vọng nhóc sẽ không biết về sự việc này. Nếu không chắc nhóc sock lắm, Kể từ lúc đó tôi không thể ngủ được nữa, cứ như vậy cho đến sáng.

Khoảng 6h30 tôi đánh thức Han bằng 1 nụ hôn vào trán, nhóc dụi dụi mắt tưởng là sẽ dậy ai dè đâu hắn lại lật người sang trái nằm ngủ tiếp. Haizz cái thằng nhóc này, tôi liền ôm người hắn vào từ phía sau lưng rồi day day cằm mình gáy anh chàng,

– Chịu dậy chưa, dậy đi nè Han nhột oằn mình cười

– Anh bỏ em ra đi mà! Hắn cười rồi la quá trời

– Thế có dậy chuẩn bị đi học không? hay muốn cưỡng chế hả?

– Dạ em dậy, em dậy mà. Han vừa cười vừa trả lời

Nghe vậy tôi mới chịu buông nó ra, Han ngồi dậy vươn vai sau 1 giấc ngủ dài và ngon. Nhưng mặt vẫn ngái ngủ

– Dậy nhanh đi học kìa xe của nhà em sắp đến rước rồi kìa. Nhóc mới lật đật đi vào phòng vệ sinh. Thấy thế tôi trêu nhóc cho anh vào đi vệ sinh với, Han vội vàng đóng cửa nhà vệ sinh lại la to

– Hông anh đợi đi, rồi mở của ra để ngón tay trỏ lên mặt làm hiệu lêu lêu. Tôi vờ như đứng dậy tính chạy vào, anh chàng vội đóng sập cửa lại cười oai oái. Sao lúc nào hắn cũng thế nhỉ? Hành động nào cũng làm tan chảy con tim tôi . Dễ thương cùng cực. Sáng hôm ấy tôi vẫn còn nhớ rất rõ đó là một buổi sáng của mùa thu tiết trời se se lạnh, cái lạnh của mùa thu không khó chịu như mùa đông, nhìn từ cửa sổ phòng Han ra bên ngoài, màu của lá cây đang dần ngả vàng, tôi lại nhớ về những mùa thu của tuổi thơ nghèo khó của tôi? Có một lần nhìn thấy bạn bè được cha mẹ may áo ấm mới khi mùa thu đến, vì mùa thu ở ngoài Bắc trời đã trở lạnh rồi. Tôi liền chạy về hỏi mẹ,

– Mẹ ơi bao giờ mẹ mua áo ấm cho con hả mẹ? Mẹ tôi ngỡ ngàng vì câu hỏi, im lặng 1 xíu mẹ tôi trả lời.

– Tuần sau mẹ mua cho con về xem em đang làm gì rồi trông em đi. Mẹ cấy xong chỗ này tý mẹ về. Tôi dạ rồi đi về, trên đường đi tôi quay lại thì thấy mẹ tôi đang lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt,

Hồi đó tôi còn quá nhỏ và không nhận thức được vì sao mẹ tôi khóc, cho đến tuần sau khi mẹ tôi giữ đúng lời hứa may cho tôi một cái áo ấm mới, màu xám xám nhìn rất đẹp mặc vào cũng rất ấm, tôi thích lắm mặc cả ngày, khoe bạn bè tứ tung, mà đâu biết rằng để mua đc chiếc áo ấm cho tôi, mẹ tôi không những phải làm thêm rất nhiều việc, mà ban đêm khi chúng tôi ngon giấc thì mẹ tôi lại đi cuốn vải thuê rồi gấp giấy vàng mã, làm thêm để có tiền, tôi biết được là trong một lần thức dậy đi vệ sinh và nhìn thấy vào ban đêm khi mọi người nghỉ ngơi thì mẹ tôi vẫn đang làm việc, lúc đó tôi mới hiểu vì sao lúc tôi hỏi mẹ về chuyện áo ấm mẹ lại khóc. Mẹ tôi khóc vì không có tiền lo cho tôi, vì thấy tôi khổ và không lo cho con cái được như bao cha mẹ khác, nhận biết được nỗi vất vả đó. Sau đó tôi đã không đòi mẹ tôi bất kì thứ gì nữa và chỉ cố gắng học để mẹ tôi được vui. Và giờ đây khi cứ nghĩ đến mùa thu tôi lại nghĩ về kí ức của tuổi thơ đó.

         ..................................................End chapter 8.1 mời các bạn đón đọc chapter 8.2 tiếp theo nhoa........

         Tớ lười quá nên ra ít chút nha.............Cảm mơn mọi người đã đọc cmt ik tui fl cho ....

     ..........và facebook nữa hứa sẽ bão like ...........Thân chào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro