Chapter 8.2 Hạnh phúc giản đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mải suy nghĩ mà nhóc đứng kế bên tôi hồi nào không biết luôn – Anh Khải khóc ạ ? Tôi liền cười với nó

– Ừ đợi Han lâu quá, anh khóc đó. Không biết đâu, đền cho anh đi Han ngơ mặt ra nhìn tôi cu cậu tưởng thật.

– Ơ nhưng mà em làm gì đâu ? Em đền gì cho anh đây

Tôi hí hửng khi nghe cu cậu nói câu đó
– Thơm anh 1 cái đi coi như hết nợ.

Han nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, thấy vậy tôi liền phủi tay thôi bỏ đi anh giỡn đó, cho anh mượn nhà vệ sinh một lát nhé mà em cũng thay đồng phục đi. Nhóc mới thôi nhìn tôi lật đật đi mở tủ lấy đồng phục. Xong xuôi mọi việc vệ sinh cá nhân, tôi và Han tính xuống nhà để tôi chuẩn về còn Han thì đi học, nhưng chợt nhớ thời tiết bên ngoài đang trở lạnh. Quay sang hỏi Han em lấy áo khoác mặc đi trời trở lạnh rồi đó.

Han dạ rồi nhờ tôi quay lại tủ mở cánh tủ bên trái lấy hộ cu cậu áo khoác, nhưng khi mở ra tôi thật ngạc nhiên, và cũng lưỡng lự tủ của Han nhiều áo khoác quá nhìn rất đẹp và đắt tiền, tôi tuy nhà quê nhưng thời sinh viên tôi cũng có đi làm thêm ở 1số shop quần áo thời trang lớn trong thành phố và cũng nhìn chút chút về quần áo, Han của tôi giản dị lắm chắc chắn sẽ ko thích mua sắm thời trang đâu, tôi nghĩ là do mẹ Han mua cho cu cậu mỗi năm mua mấy cái nên nó mới nhiều đến thế, vậy là tôi đã nghĩ sai cho chị Phượng rõ ràng chị rất quan tâm Han chứ không như mình nghĩ Tôi hỏi nhóc, em mặc cái nào đây hả Han nhiều quá anh không biết lấy cái nào hết. Han: Anh chọn đại cho em 1 cái đi, cái nào cũng được hết. Tôi lại nhìn vào tủ, phải chọn cái nào đẹp nhất cho cu cậu mặc để tôi còn được ngắm nữa chớ ^^! Lưỡng lự 1 chút, à đây rồi tôi phát hiện ra một cái áo khoác bóng chày màu đen nhãn hiệu Vans. Cực đẹp luôn, hồi còn làm sinh viên tôi thích áo khoác bóng chày lắm.

Nhưng vì nó mắc quá nên tôi ko dám nghĩ đến mua. Tôi hí hửng mang ra cho cu cậu mặc, Han mặc vào không ngoài dự đoán của tôi, hắn rạng ngời và đẹp mê li luôn nhìn đôi tay nhỏ trắng xinh xắn của hắn cài mấy cái nút áo khoác, cơ mà sao tôi mún đi tù quá @@, da trắng mà mặc áo đen nữa nhìn càng trắng càng đẹp, chưa bao giờ tôi thấy nhà tù gần tôi như bây giờ. Huhu chết tôi mất, mất hết máu rồi. Không được phải kiềm chế không được dại trai mà mất tương lai được. Han gọi tôi cúi xuống nói gì đó, tôi cũng cúi xuống xem nhóc nói gì?

Bất ngờ Han hun tôi 1 cái vào má. Rồi hắn 3 chân bốn cẳng cầm balo chạy xuống nhà. Tôi vẫn đang đứng như trời trồng, thằng nhóc này nghịch thật lúc nãy kêu hun thì ko hun, mà thôi kiss là tôi vui rồi. Xuống dưới nhà không thấy nhóc đâu tôi nghĩ chắc là nhóc lên xe đi học rồi. Ra ngoài sân thì thấy Han đang đứng đợi tôi ngoài sân.
– Bác tài chưa đến hả Han ? – Dạ tới rồi! Nhưng em nói Bác về rồi, vì hôm nay mẹ em chở em đi học. – Vậy hả? Mà mẹ em đâu. Tôi ngây thơ nhìn nó. – Em nói dối bác ấy đó nếu không bác ấy sẽ không về, sao anh ra khỏi nhà em mà về được. Tên Han này láu cá ghê thiệc chứ, tôi hỏi nó thế ai chở em đi học giờ.

Han cười đáp: Em đi xe bus cũng được mà, anh về đi trễ rồi đó.
– Thôi để anh chở em đi học luôn, sẵn xem luôn ngôi trường nào vinh dự được đào tạo Han của anh. Nhóc phân vân không biết làm sao, tôi đã cầm nón bảo hiểm đội lên cho nhóc, chính tay tôi cài khuy dây nón, rồi kéo tay nhóc ra hiệu lên xe đi. Giờ thì hắn mới chịu lết cái thân xác đáng yêu của hắn ngồi lên xe.
Tôi hỏi nhóc
– Mấy giờ em học

– 8h30 em mới vào học ạ

– Vậy mình đi ăn sáng nha?

– Dạ được

– Thế Han của anh muốn ăn gì nè?

– Em không biết nữa, anh ăn gì em ăn đó,

– Ok vậy xuống xe, vào trong nhà tụi mình ăn

– Mình ăn gì ạ? Tôi lại ghé tai nó nói

Ăn thịt nhóc chịu hông? Han la oai oái, rồi che mặt lại nói mấy câu tiếng Hàn gì đó. Cơ mà đáng yêu quá cơ.

2 đứa đi xuống Thủ Đức ghé vào tiệm cơm tấm tên Thảo ở trên đường Gò Dưa quán này bán cơm tấm ngon hêt sẩy luôn . Vào quán tôi gọi 2 dĩa sườn trứng. Tôi hỏi Han ăn cơm này bao giờ chưa cu cậu lắc đầu, tôi nghĩ cũng phải, nhà Han có điều kiện như vậy chắc chẳng bao giờ nhóc phải động đến mấy món cơm bình dân thế này đâu. Cơm được dọn ra Han ăn ngon lành, nhìn hắn ăn ngon ngủ yên sao mà tôi thấy hạnh phúc cho riêng mình sao mà giản đơn quá, nhiều người cứ cho rằng hạnh phúc của tình yêu là tình dục là sự ham muốn về thể xác, nhưng với tôi không vậy, Han vui vẻ cười nói, đó là hạnh phúc giản đơn của tôi.

Cu cậu vẫn ăn khỏe như mọi khi, ăn hết cơm rồi mà vẫn chưa dám ăn hết miếng sườn, tôi hiểu ý của nhóc liền gọi cho dĩa cơm thêm cho nhóc. Hông biết ai dạy cho hắn cái kiểu ăn mà miếng cứ nhúm nhím như con sóc á nhìn chỉ muốn cắn 1 phát. Ăn xong đến phần tôi thích nhất là được lấy khăn giấy lau miệng cho nhóc, ngoan thật đấy Han cứ như đứa trẻ cho tôi chăm sóc. Thanh toán tiền tôi liền gấp rút chở Han đến trường nhanh nhất có thể tuy có gặp 1 chút sự có tắc đường nhưng không sao chúng tôi đến rất đúng giờ. Han xuống xe chào và không quên cảm ơn tôi về bữa ăn sáng. Tôi véo yêu vào mũi hắn 1 cái rồi nói.

.........end chapter 6.2 nha mọi người..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro