Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo chủ Ma giáo có lúm đồng tiền

Editor: Vi


Tả hộ pháp rất muốn xoa thêm chốc nữa nhưng bên cạnh còn có Phân đà chủ cùng phu nhân. Hắn hít sâu một hơi, chỉ dám vươn ngón tay xoa nhẹ lên tai Giang Tuyết rồi cười với y :"Giáo chủ, chờ ta quay lại."

Giang Tuyết ngây ngốc gật gật đầu.

Tỷ thí theo hình thức một đánh một, có thể đánh đến ba, năm ngày, người cuối cùng đứng trên đài sẽ là người chiến thắng. Lấy thân phận Ma giáo của bọn họ chắc chắn không thể đường hoàng lên đài cho nên đều giả trang thành người mới tham gia lần đầu.

Tả thiếu hiệp lúc này đang đứng trên đài thi đấu. Dáng người kiên cường, ngọc thụ mà đứng, mặc trang phục bình thường vẫn tạo ra cảm giác hạc giữa bầy gà. Tỷ võ bắt đầu, đấu pháp của hắn khiến người khác không nhìn ra là người môn phái nào, nhưng hắn một đường thế như chẻ tre, người tới trước mặt hắn như đều cùng một trình độ, đánh mấy chiêu là rõ thắng thua. Đấu pháp hắn dùng khiến người khác không chú ý đến hắn thắng thế nào, gần như chỉ chạm một cái là đối phương đã thua. Nhìn như không nổi bật, nhưng đánh xong một vòng lại không gặp đối thủ nào.

(*) Ngọc thụ trong ngọc thụ mà đứng chắc là viết tắt của ngọc thụ lâm phong, ý chỉ ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.

Người dưới đài dồn dập thảo luận về người mới đến không tên tuổi này.

Kết thúc một ngày thi đấu, thái độ của Phân đà chủ với Tả hộ pháp thay đổi rất nhiều, lão thưởng thức vỗ vai Tả hộ pháp, liên tục cảm thán hậu sinh khả úy.

Giang Tuyết đã quên chuyện kết thân, nghe người dưới đài nghị luận sôi nổi về Tả thiếu hiệp, ban đầu thấy rất thoải mái, nhưng sau đó lại chuyển thành loại khó chịu khi thứ tốt bị người khác nhớ thương.

May y là giáo chủ, hắn là hộ pháp.

Đại bá cùng bá mẫu cũng không vội. Tô Tô nhà bọn họ tốt như vậy, chuyện hôn nhân nhìn thế nào cũng thấy bọn họ phải chạy đến kết thân mới phải, Tô Tô có kén chọn cũng sẽ không quá phận.

Giang Tuyết trở về phòng, không lâu sau thì một đứa nha hoàn lại truyền lời rằng phu nhân làm điểm tâm hoa đào, không biết giáo chủ có ăn không.

Giang Tuyết nói với Tả hộ pháp: "Ngươi đi lấy."

Tả hộ pháp theo lời, cùng nha hoàn kia rời đi. Hữu hộ pháp đang thấy là lạ vì sao chuyện nhờ vả lại không có phần hắn, mấy chuyện bên người Giáo chủ trước giờ đều bị đại ca hắn cướp mất, lẽ nào giờ còn cướp luôn cả chân chạy vặt kiếm bát cơm của hắn?

Hắn nghĩ đến ngẩn ngơ, Giang Tuyết bên cạnh kéo kéo tay áo hắn.

"Giáo chủ?" Hữu hộ pháp vội vã đến gần hơn.

Giang Tuyết lúc này mặt không cảm xúc, hai con ngươi đen nhánh như hồ nước lạnh, khiến người ta không tài nào đoán được câu tiếp theo của y.

"Ngươi có thích bổn giáo chủ không?"

Giang Tuyết rất ít khi dùng danh xưng này, nhưng Hữu hộ pháp không quan tâm, nghe được câu này trong người hắn bắt đầu trào dâng một loại xúc động mạnh mẽ: hắn muốn trả lời vấn đề này từ rất lâu rồi!

Còn phải nói! Giáo chủ đáng yêu như thế! Y còn có lúm đồng tiền! Sao có người không thích y được chứ!

Hữu hộ pháp nhiệt huyết sôi trào, kiên định kiên quyết gật đầu.

Vẻ mặt Giang Tuyết nhất thời trở nên thất vọng.

Hữu hộ pháp: ? ? ?

Chuyện gì xảy ra vậy?! Đột hiên cảm thấy mình bị ghét bỏ là sao nhỉ?

Giang Tuyết nghĩ thầm, quả nhiên chỉ là yêu thích của hộ pháp với giáo chủ, hai người đều giống nhau.

Tả hộ pháp mang hộp cơm đi vào thì thấy Hữu hộ pháp méo miệng ỉu xìu đứng một bên, trong mắt Giang Tuyết cũng có chút mất mát.

Hắn sững sờ, lập tức trừng Hữu hộ pháp.

Hữu hộ pháp yếu ớt nói: Không phải tại đệ đâu đại ca...

Tả hộ pháp đi tới bên người Giang Tuyết, ôn nhu nói: "Giáo chủ có muốn dùng điểm tâm không?"

Giang Tuyết lắc đầu, một tay đỡ đầu như đang suy nghĩ chuyện gì.

"Giáo chủ?" Tả hộ pháp gọi y.

Giang Tuyết bây giờ không muốn để ý đến hắn.

"Giáo chủ?" Hắn lại kêu một tiếng, nhẹ giọng dỗ Giang Tuyết đáp lời.

Giang Tuyết không để ý tới hắn.

"Tô Tô?"

Một dòng điện bé nhỏ chui vào lỗ tai của y, cả người nháy mắt đều tê dại. Thân thể Giang Tuyết cứng đờ, y tận lực duy trì bình tĩnh quay đầu đi, lườm Tả hộ pháp một cái. Tả hộ pháp cười với y, nom như tính tình tốt mãi không thay đổi.

Ai, hắn cười đến đẹp mắt như vậy, làm sao khiến người khác tức giận được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro