♥ Chương 1 ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điểm số!"

"1, 2, 3, 4, 5" Tiết tấu đột nhiên bị tạm dừng.

".....6......"

"Tên ngốc nào vậy hả? Bước ra khỏi hàng!" Huấn luyện viên vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mặt cậu học viên vừa hô sai.

"Sao lại là cậu? Đây là lần thứ mấy rồi? Phạt đứng!"

"Báo cáo huấn luyện viên, em không cố ý" ... Nam sinh làm sai thấp đầu nhỏ giọng nói.

"Sang bên kia đứng! Đứng phạt cho tốt, không được nhàn hạ"

Đợi cho nam sinh ra khỏi hàng đứng phạt, huấn luyện viên một lần nữa hô to với cả đội:

"Điểm số"

"1, 2, 3, 4, 5, 6.......20"

"Báo cáo!" Một nam sinh dáng người cao to hô.

"Nói"

"Tại sao đội trưởng bị phạt đứng còn được đứng trong chỗ mát, chúng em lại phải ở ngoài phơi nắng? Này không công bằng!"

"Phạt đứng rất vinh quang có phải không? Nếu cũng muốn giống cậu ta thì tự mình bước ra khỏi hàng đang đứng đi!"

Bị huấn luyện viên nghiêm khắc dạy bảo, nam sinh cũng không dám tiếp tục yêu cầu cùng bị phạt đứng.

"Tập thêm 10 phút nữa" Nhìn đồng hồ đeo tay, huấn luyện viên bình tĩnh nói.

Cả đội học viên trợn to hai mắt, đối với quyết định này tỏ vẻ không hài lòng. Nhưng vì ngại huấn luyện viên nổi giận lại thêm 10 phút tập nên không ai dám nói một tiếng kháng nghị.

"Huấn luyện viên của chúng ta thật sự là rất biến thái" Nam sinh A nhìn nhìn cửa, xác định không có người nào đột nhiên tiến vào mới nói.

"Thì đó, đẹp trai cũng không làm được gì. Bụng dạ hẹp hòi!!!"

"Mỗi lần ban khác được nghỉ ngơi, chúng ta vẫn còn đang luyện tập"

"Hơn nữa, chính thầy ấy nói có vấn đề gì phải trực tiếp báo cáo. Kết quả, báo cáo cái quái gì cũng đều là tập luyện thêm!!"

Phòng ngủ huyên náo ầm ầm lên án các loại hành vi phạm tội của huấn luyện viên.

"Này! Đội trưởng, cậu bị điểm danh phê bình nhiều nhất, không có gì muốn nói sao?"

Thiếu niên đang vùi đầu cắn bánh mỳ trong tay ngẩng đầu, nhìn một phòng mọi người đều dồn sự chú ý vào mình liền nuốt vột. Đang chuẩn bị mở miệng, đã có người khác nói chen vào:

"Tuy rằng mỗi lần đội trưởng đều bị nêu tên, nhưng chịu phạt một chút cũng không nghiêm khắc gì cả có đúng không?! Mỗi lần phạt đứng đều là đứng ở chỗ mát! Mỗi lần phạt chạy vòng so với chúng ta không bị phạt còn chạy ít hơn! Nếu là tôi tôi cũng nguyện ý bị nêu tên ấy chứ!"

"Khụ"

Trong khi mọi người đang chú ý vào mình, nhưng lại có thể khiến cho nhiều người tức giận phía trước, Kỷ Niệm nói:

"Huấn luyện viên là người thâm thúy, khẳng định là thầy ấy cảm thấy cho rằng nhục nhã về mặt tinh thần so với thân thể chịu nhục nhã sẽ nghiêm trọng hơn, cho nên mỗi lần đều chỉ chú trọng nhục nhã tinh thần của tớ."

"Ai, ta cũng muốn bị nhục nhã tinh thần!!!"

"Các cậu không biết đâu, mỗi lần bị âm thanh của thầy ấy nêu tên, da đầu tớ đều run hết cả lên, thật đó!" Phối hợp với biểu tình chân thành, những người khác trong phòng ngủ cũng cảm động lây, cảm thấy mỗi ngày bị huấn luyện viên nêu tên trách phạt cũng không phải dễ chịu.

"Đậu xanh! Huấn luyện dã ngoại 15km không phải là giết người hay sao?!" Lại một ngày huấn luyện chấm dứt, nam sinh A nghĩ đến ngày hôm sau phải đi bộ 15km đã muốn ngất tại chỗ.

"Cậu một nam sinh to lớn oán giận cái nỗi gì, nữ sinh phòng bên còn không có oán giận mà." Kỷ Niệm kéo chăn trùm lên người, tỏ vẻ ghét bỏ nói.

"Sát! Rõ ràng cậu so với ai khác đều yếu ớt hơn." Nam sinh A vặn vẹo thân thể mập mạp, quay lưng lại với Kỷ Niệm nằm đối diện, ra vẻ khinh thường.

___

"Huấn luyện viên, nhất định phải đi hết sao?" Xếp hàng để đợi xuất phát, nam sinh A chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Nhìn xem cậu cả người toàn là thịt, còn không rèn luyện, sau này làm ăn được gì?"

Huấn luyện viên liếc mắt nhìn hắn:

"Nếu chân không gãy đương nhiên phải đi, sao thời buổi này nam sinh so với nữ sinh còn yếu ớt hơn thế hả?"

"Thầy mới yếu ớt, cả nhà thầy đều yếu ớt!" Nam sinh A nhỏ giọng nói thầm một câu, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống xỏ giày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro