♥ Chương 2 ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huấn luyện dã ngoại chính là đi quanh núi chỗ khu vực căn cứ quân sự một vòng rồi về. Lúc mới khởi hành, tất cả mọi người đều rất hưng phấn vì được thoát khỏi những bài luyện tập hằng ngày. Tuy sẽ bị nhắc nhở chú ý kỉ luật nhưng vẫn có thể thì thầm tán dóc đôi chút.

Một giờ sau, có người bị tụt lại.

"Đội trưởng, cậu đi sau trông chừng người khác bị tụt lại đi!"

"Vâng". Bình thường Kỷ Niệm không thích luyện tập, đi lâu như vậy đã không theo kịp đồng đội rồi. Nghe thấy huấn luyện viên bảo mình xuống hàng cuối đương nhiên là vô cùng sung sướng.

Kỷ Niệm đi ở hàng cuối cùng, ngay sau là lớp nữ sinh. Bạn nữ đi chậm, Kỷ Niệm cũng đi chậm theo.

"Đội trưởng, huấn luyện viên của các cậu rất đẹp trai nha! Thật tiếc, sao lại không phân cho tụi tớ chứ?"

"......" Tựa như nói ra tiếng lòng của các nữ sinh, tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn huấn luyện viên đi đầu hàng đội ngũ.

"Aiii! Cả người mặc quân phục nhìn đẹp trai tàn bạo! Một thân kiên cường chính trực! Giờ mặc bộ rằn ri kia cũng đẹp nữa, chậc chậc, cầu ông trời ban cho tôi một người bạn trai như vậy đi!"

"......" Kỷ Niệm nhìn các bạn nữ sôi nổi liền quyết định tiếp tục im lặng.

"Tuy mọi người là bộ đội đặc chủng nhưng bộ đội đặc chủng cũng có tốt xấu chứ, sao lại phân cho chúng mình một huấn luyện viên nhìn không đẹp mắt chút nào vậy a! Quả nhiên, bây giờ BG mới là bị phân biệt đối xử, ngay cả dễ nhìn một chút cũng phân sang cho nam sinh rồi"

"Chẳng lẽ không đúng sao, là do sợ các cậu thấy người dễ nhìn không khống chế được mà bôi nhọ danh dự của trường nên mới phân họ đi còn gì nữa?!" Kỷ Niệm nhịn nãy giờ cuối cùng đành nói ra.

"Hừ! Đội trưởng đáng ghét!"

"Nói chuyện không nể mặt, bộ dạng dù đẹp cũng là một cây gỗ hữu ích"

"Hiện tại mồm mép bỉ ổi vậy được ưa chuộng quá nhỉ?! Đội trưởng, cậu sẽ không tìm được tiểu công yêu thương mình đâu!".

Chỉ vì câu nói kia mà khiến nhiều người tức giận, Kỷ Niệm chỉ cười lắc đầu, "Vâng vâng vâng, các mỹ nữ nói đúng, tớ sai rồi".

"Đi lên!" Huấn luyện viên đi từ phía sau lên, thấy Kỷ Niệm đi theo hàng ngũ nữ sinh liền nói năng không chút vui vẻ.

Kỷ Niệm nhún vai, cậu đang muốn thoát khỏi sự đả kích của mấy bạn nữ này, liền đi theo huấn luyện viên lên hàng ngũ nam sinh.

"Còn đi được không?"

"Đi thế nào được ạ?" Kỷ Niệm ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên cười hỏi.

"Ngồi xổm xuống"

"Ơ??" Kỷ Niệm khó hiểu nhìn huấn luyện viên. Huấn luyện viên vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, thấy vậy cậu tuân theo lời chỉ huy, ngồi xổm xuống.

Vừa ngồi xuống liền thấy huấn luyện viên cũng ngồi xổm theo, tay còn xoa bóp mắt cá chân Kỷ Niệm vài cái. Kỷ Niệm rất muốn cười nhưng bộ dáng người bên cạnh rất chăm chú nghiêm túc. Cậu nghĩ nếu cười ra tiếng thể nào cũng bị diệt khẩu nên đành cười trộm trong lòng.

"Huấn luyện viên Từ!" Huấn luyện viên vừa đưa tay nâng Kỷ Niệm dậy vừa nói với huấn luyện viên kia.

"Có chuyện gì vậy?" Huấn luyện viên Từ từ phía sau chạy lên nhìn thấy Lăng Phong đỡ Kỷ Niệm liền lo lắng hỏi.

"Chân cậu học sinh này bị trẹo rồi, cậu trông tiểu đội giúp tôi. Tôi đưa cậu ấy đi tìm bác sĩ".

"Có nghiêm trọng lắm không?" Huấn luyện viên Từ nhìn cậu học sinh bị thương có chút lo lắng. Huấn luyện quân sự tuy nói là rèn luyện ý chí, huấn luyện nghĩa vụ quân sự cho học sinh là hàng đầu, nhưng dù sao học sinh cũng không giống với lính chính thức. Nếu bị thương nghiêm trọng, huấn luyện viên cũng không biết nên khai báo thế nào.

"Không có việc gì, chỉ hơi sưng một chút thôi, chắc xương khớp không bị thương gì". Lăng Phong vừa nói vừa giữ chặt lấy Kỷ Niệm, đem cậu dựa sát vào người mình.

"Được, anh chờ ở đây. Xe cấp cứu vừa mới đưa một nữ sinh ngất xỉu đi, lát nữa mới quay lại".

"Ừ, cậu trông lớp giúp tôi".

"Không vấn đề". Huấn luyện viên Từ vừa thúc giục bạn học sinh bị tụt lại phía sau vừa quay đầu nhìn hai người. Nhìn thế nào cũng cảm thấy bộ dáng cậu học sinh bị trật chân kia rất cao hứng. "Aiii, giờ học sinh không muốn huấn luyện thì ngay cả chân mình cũng làm cho bị thương".

"Lên, tôi cõng cậu". Đợi đến khi không nhìn thấy đội ngũ nữa, Lăng Phong ngồi xổm xuống nói với Kỷ Niệm.

Kỷ Niệm cũng không ngượng ngùng, leo lên ngay lập tức.

Bờ vai rộng cùng tấm lưng săn chắc vừa phải của Lăng Phong khiến Kỷ Niệm cảm thấy vô cùng an tâm.

"Huấn luyện viên...." Âm cuối kéo dài tựa như làm nũng nhưng người được gọi kia hoàn toàn không tỏ ra bất mãn, thậm chí vẻ mặt lạnh lùng khi đứng trước mặt người khác cũng bị vứt bỏ, hơi hơi quay đầu, dịu dàng hướng về thiếu niên ở phía sau.

"Bọn họ nói anh không công bằng". Kỷ Niệm cọ cọ đầu lên vai Lăng Phong.

"Cứ để cho họ nói". Lăng Phong không quan tâm.

"Biết là anh sẽ nói thế mà". Kỷ Niệm bất đắc dĩ, lấy tay chọc chọc bả vai Lăng Phong.

""Sao vậy?"

"Các bạn nữ lớp em thích anh, có vừa ý bạn nào không em giới thiệu cho?"

"Xuống!". Vừa nãy còn dịu dàng, giờ lại trở nên nghiêm túc. Kỷ Niệm lặng lẽ bĩu môi trượt từ trên lưng Lăng Phong xuống.

Lăng Phong thả người xuống rồi bước đi, Kỷ Niệm ở sau gọi hai tiếng không thèm phản ứng vội chạy đuổi theo người đang đi phía trước, đưa tay nắm lấy tay Lăng Phong, "Phong ca, anh đừng như thế, em không nói đùa chuyện này đâu".

Lăng Phong lạnh lùng quay đầu nhìn Kỷ Niệm. Cậu bị nhìn như vậy, trong ngực liền tê dại, nghĩ thầm quả này xong rồi. Lâu không gặp liền quên mất đại hôi lang mà biến thân thì đáng sợ thế nào.

"Em không phải thấy các bạn nữ thích anh nên ghen tuông đâu ~". Giả vờ thừa nhận là không được. Đành phải lôi chiêu bày tỏ nỗi lòng này ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro