♥ Chương 3 ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vậy mà người ấy giận không thèm để ý, cứ bước nhanh về phía trước.

Kỷ Niệm đi theo vài bước liền vùng vằng, "Em không đi nữa! Anh để em ở đây rồi về một mình đi!". Nói xong liền ngồi xuống bên đường.

Lăng Phong dừng lại, cau mày, muốn cho cái người đang ngồi trên mặt đất không có phản ứng kia biết cậu không được nói năng lung tung, cần phải đi qua kéo cậu dậy.

Chần chừ hồi lâu, Lăng Phong cuối cùng quay lại đi đến chỗ Kỷ Niệm. Mặt Kỷ Niệm tỉnh bơ nhưng trong lòng lại lặng lẽ làm kí hiệu chữ V: lâu rồi mới thấy em đây cũng có thể đối phó với bộ mặt than kia.

"Đứng lên". Lăng Phong đứng từ trên cao nhìn xuống Kỷ Niệm.

"Không". Kỷ Niệm bĩu môi làm bộ dáng oan ức, đôi mắt chớp chớp đầy u oán nhìn chằm chằm Lăng Phong: em đây lại không biết anh không chịu nổi cái gì sao.

Quả nhiên, Lăng Phong nhìn hai giây liền ngồi xuống xoa xoa đầu Kỷ Niệm: "Là ca sai, đứng lên đi. Anh cõng em."

Kỷ Niệm bị sờ đầu một hồi liền đỏ mặt. Đầu hai người cách nhau rất gần. Khuôn mặt đẹp trai đang tức giận cùng với ánh mắt thâm tình của Lăng Phong khiến Kỷ Niệm không chống đỡ nổi.

"Lăng ca". Kỷ Niệm chuyển từ ngồi sang quỳ, hai tay ôm lấy cổ Lăng Phong, đầu chôn vào hõm vai của anh. Rõ ràng biết nơi này sẽ có người đi qua nhưng Kỷ Niệm không kiểm soát nổi bản thân cũng như tâm trí của mình. Thật sự rất nhớ những lúc da thịt cận kề như thế này.

Lăng Phong ôm lấy người đang quỳ kia, đi về phía trước một đoạn rồi quặt vào một ngã rẽ.

Hai tay Kỷ Niệm ôm lấy tấm lưng Lăng Phong còn đầu thì dựa vào vai, "Lăng ca"

"Hửm?"

"Hắc hắc" Kỷ Niệm bật cười hai tiếng. "Có phải anh muốn đưa em vào nơi thâm sơn cùng cốc để cường bạo không?! Không cần a, huấn luyện viên! Em sợ ~".

Nói xong còn phối hợp với bộ dạng sợ hãi đáng yêu. Lăng Phong thật không biết có nên thả người này xuống đất rồi đánh cho một trận sau đó đem vào rừng cường bạo hay không.

"Đi đường tắt về!".

"Thật không thú vị". Kỷ Niệm bĩu môi, đối với người này thật không thể trông mong điều gì mà.

Lăng Phong chưa kịp nói gì, cơ bắp trên người đột nhiên cứng ngắc, "Niệm Niệm".

Kỷ Niệm cảm thấy người mình như có luồng điện chạy qua, toàn thân như bị điện giật đến tê dại. Kỷ Niệm thật muốn đổ hết lỗi lầm cho cái biểu hiện không có tiền đồ này lên Lăng Phong mặt than cao lớn để lần sau sẽ không gọi cậu như thế nữa.

"Lăng ca". Đầu óc vừa hoạt động lại, Kỷ Niệm biết vì đâu mà cái tên thân mật này được thoát ra khỏi miệng. "Vì anh ở đây nên em mới đăng kí trường này. Thỉnh thoảng anh được nghỉ, chúng ta vẫn có thể gặp nhau". Biết rõ trong lòng Lăng Phong còn có chuyện vướng mắc, cảm thấy thành tích học tập của mình ở trường này có chút kém, "Hơn nữa anh từng nói sau này em đi đâu anh sẽ đi đấy. Anh nói mà không giữ lời à?".

"Sau này xuất ngũ, em đi đến đâu anh đi theo em đến đó".

"Thế là được rồi. Làm nghiên cứu sinh em cũng đã nghĩ xong là học trường nào rồi. Đừng so đo chuyện này nữa, được không?". Kỷ Niệm rướn người liếm cằm Lăng Phong.

"Đừng nghịch". Lăng Phong nghiêng đầu né tránh Kỷ Niệm. Cậu làm sao có thể để anh toại nguyện. Buông tha cái cằm, cậu liền xuống dưới hôn lấy hầu kết, răng nanh nhẹ cắn, đầu lưỡi còn vươn ra liếm liếm.

Cho đến khi bị đặt dựa vào thân cây, Kỷ Niệm mới thôi, trong lòng kích động: ai nha, sau khi hóa sói, Lăng ca rất đẹp trai nha.

"Em không trêu anh thì sẽ chết sao?". Tuy biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng nhưng Kỷ Niệm biết người trước mặt đây không hề giống với lúc bình thường. Ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn chăm chú vào đó sẽ thấy bản thân giống như con mồi bị đóng đinh không thể chạy thoát. Mỗi khi bị Lăng Phong nhìn chăm chú như vậy, Kỷ Niệm cảm thấy toàn thân xụi lơ.

Tuy ngay từ đầu là do cậu trêu chọc người ấy hơi nhiều một chút, nhưng mỗi lúc như thế này, chỉ cần một ánh mắt của Lăng Phong cũng đủ khiến Kỷ Niệm bại trận, chỉ có thể ôm lấy người trước mặt, đầu óc sau đó liền trống rỗng.

"Niệm Niệm"

"Dạ". Kỷ Niệm dựa sát vào thân cây, hai tay vẫn ôm lấy đối phương, từ thắt lưng trở xuống bị Lăng Phong đẩy mấy cái liền không nhịn được muốn rên lên.

Mỗi lần Kỷ Niệm động tình, giọng mũi sẽ hơi nặng một chút, không giống với âm thanh trong trẻo mềm mại lúc thường. Lăng Phong nghe âm thanh này liền hận không thể đặt người kia dưới thân mà thao một lúc khiến cho cậu phát ra tiếng rên rỉ ngày càng nhiều.

Một tay ôm chặt lấy thắt lưng Kỷ Niệm, một tay còn lại nhào nặn cánh mông căng tròn, đem người kia áp sát trong ngực chặt hơn một chút. Cúi đầu che đi cái miệng nhỏ đang rên rỉ. Không phải là không muốn nghe, mà sợ nếu nghe thêm nữa thì chính mình không thể khống chế được.

Kỷ Niệm ngoan ngoãn hé miệng vươn đầu lưỡi tiếp nhận sự xâm chiếm của Lăng Phong. Thời điểm thân mật, Kỷ Niệm không ngại làm thỏa mãn một Lăng Phong như thế.

Nụ hôn dai dẳng, không giống với phong cách bình thường của Lăng Phong, "Lăng ca?"

Lăng Phong buông tha đôi môi kia, ôm chặt lấy Kỷ Niệm, nhẹ cắn lỗ tai cậu, "Nơi này không được, hơn nữa còn phải trở về".

"Không cần". Kỷ Niệm ngẩng đầu, kéo bàn tay Lăng Phong đang xoa bóp mông mình chui vào trong áo sơ mi rằn ri đã hơi nhàu. "....Ưm....". Lòng bàn tay có chút thô ráp chạm vào da thịt non mịn trước ngực, Kỷ Niệm chậm rãi phát ra tiếng rên rỉ.

"Niệm Niệm". Lăng Phong nhìn khuôn mặt Kỷ Niệm ngày càng hưng phấn, ngón tay không tự chủ nắm lấy nhũ hoa đang dựng đứng mà giày vò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro