Chap 24 (H - Cưỡng hiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu xuống xe, đối diện trước mặt lúc này là một dinh thự rất lớn màu trắng. Cậu thật sự bị choáng ngợp bởi cảnh tượng nguy nga của dinh thự này. Cậu bước lên vài bước, có vệ sĩ chặn lại hỏi han mấy câu rồi cho phép cậu đi vào.

Không thể tin nổi, dinh thự quá lớn, để vào được nhà chính, phải ngồi xe điện. Trước dinh thự là một vườn hoa ngào ngạt mùi hương, dù biết nhiều về hoa nhưng cậu cũng không thể nhận biết được hết hàng trăm loài hoa ở đây. Nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra kha khá loại và đặc biệt bất ngờ trước một mảng hoa hồng Juliet*. Đây là một trong những loài hoa đắt đỏ nhất hành tinh nếu cậu nhớ không nhầm thì giá của nó rơi vào khoảng 5.800.000 USD (khoảng 122 tỉ VND). Cậu thực sự rất thích loài hoa này, nhưng vì nó quá đắt đỏ nên đây chính là lần đầu tiên cậu được thấy chúng ngoài đời thật. Chỉ nhìn những bông hoa này thôi cậu đã có thể hiểu được sự xa xỉ chịu chơi cũng như quyền lực của chủ nhân dinh thự này.

(Hoa hồng Juliet là loài hoa có thật và luôn nằm trong top những loài hoa đắt nhất thế giới)

Đến cánh cửa chính, người làm đã đứng sẵn ở đó đợi cậu. Những người làm ở đây đều rất lễ phép và cung kính, luôn khom lưng, gần như không bao giờ nhìn thẳng mặt người đối diện. Nhưng khi cậu bước chân vào, cánh cửa đóng lại cảnh tượng bên trong đối lập hoàn toàn. Ngoài kia ánh nắng dịu dàng, hoa thơm, đài nước như vườn cổ tích còn ở đây không khí ngột ngạt, lành lạnh, dường như lâu rồi không được tia nắng chiếu tới. Không gian sau cánh cửa rất rộng, nhưng ánh điện lại lờ mờ, cậu nheo mắt miễn cưỡng nhận ra được mình đang đứng ở phòng khách.

"Ồ đến rồi thì ngồi xuống đây nào"

Cậu đưa mắt nhìn sang trên chiếc sofa cách cậu 20 bước chân có một nam nhân đang ngồi đó. Nam nhân dáng người cao dáo thanh thoát, nhuộm tóc đỏ nổi bật, giọng nói hết sức ôn nhu. Mắt cậu sáng lên... là anh ấy !

"Sao thế ngồi đi, biết tên tôi rồi nhỉ ?"

Chân tay cậu có chút luống cuống ngồi xuống ghế đối diện rồi gật đầu vâng dạ. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cậu vẫn không giữ được bình tĩnh khi đối diện với người này.

Còn về tên thì sao cậu không biết được chứ, đây là Vương Dĩnh Nghiên. Người đã từng giúp đỡ cậu rất nhiều. Anh ấy chính là...

"Ngồi sang bên này cạnh tôi"

Cậu nghe vậy hơi bối rối nhưng vẫn làm theo. Không ngờ cậu vừa tới gần, Vương Dĩnh Nghiên đứng dậy, đẩy ngã cậu xuống sofa rồi đè nghiến xuống.

Cậu chỉ kịp "ơ" lên một tiếng đã nằm gọn dưới thân người kia. Vương Dĩnh Nghiên ghé mặt vào hõm vai cậu hít một hơi rồi quay sang hôn lên má cậu.

"Thật thơm"

Sau đó, gã trực tiếp lột sạch áo quần cậu, cúi xuống liếm láp xương quai xanh của cậu. Lúc này cậu mới hoàn hồn.

"Anh làm cái đéo gì đấy ! Cút khỏi người tôi...um... cút !"

Cậu thật sự không muốn mắng người này nhưng do thường xuyên bị bạn bè ở trường bắt nạt chèn ép nên xung quanh cậu đã sớm hình thành một lớp rào chắn. Cậu không cho phép bản thân yếu mềm để người khác lấn tới, luôn sẵn sàng xù lông chiến đấu với tất cả những kẻ dám động đến mình. Lần này cũng vậy, theo thói quen có sẵn, cậu kêu lên mắng kẻ đang đè nén mình kia, liên tục giãy giụa để thoát ra. Vương Dĩnh Nghiên tươi cười bóp lấy mặt cậu.

"Người em thật ngọt"

Giọng nói của gã thì dịu dàng nhưng lực tay thì cực kỳ mạnh như muốn bóp nát xương mặt cậu. Vương Dĩnh Nghiên bắt đầu gặm nhấm đôi môi cậu. Đây không phải là hôn mà chính là đang dùng răng cắn nát đôi môi đáng thương này như một sự trừng phạt nho nhỏ cho lời hỗn hào kia.

Nhưng cậu nào có chịu nhẫn nhịn. Nếu dùng tay chân giãy như nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của Vương Dĩnh Nghiên thì cậu dùng đầu. Nghĩ tới làm ngay, cậu nhịn lại cơn đau nơi khoé miệng, ngẩng đầu lên đập mạnh trán mình vào trán Vương Dĩnh Nghiên.

"Bốp"

Quả nhiên cũng có chút tác dụng, người kia bất ngờ ăn đau, liền tha cho đôi môi bị cắn nát của cậu, bàn tay đang khống chế cậu cũng lỏng ra mất vài phần. Cậu dùng hết sức bình sinh đẩy Vương Dĩnh Nghiên ra muốn chạy trốn. Nhưng khi cậu vừa chạy được một bước thì một bàn tay rắn chắc kéo cả người cậu lại ném thẳng lên ghế sofa.

Lần này Vương Dĩnh Nghiên ấn cậu nằm sấp xuống, cố định tay cậu ở sau lưng, thô bạo dùng chân đạp lên khuôn mặt cậu. Vương Dĩnh Nghiên vẫn đang đi giày, đế giày da chà mạnh, chà da thịt cậu đến chảy máu, khuôn mặt trắng trẻo giờ đã có chút máu tươi. Mắng chửi thì môi bị cắn nát, cụng trán thì mặt bị chà rách...

Cậu lúc này đã mất bình tĩnh, dù đau nhưng vẫn mạnh miệng chống trả.

"Cút ra ! Khốn nạn ! Cút ra khỏi người tôi !"

Vương Dĩnh Nghiên chép miệng tỏ ra chán chường.

"Em nói vậy tôi bị tổn thương đấy. Tôi tưởng cái miệng lưỡi sắc bén của em chỉ dùng để chửi mấy thằng bẩn thủi kia, không ngờ đến tôi em cũng có thể chửi"

Vương Dĩnh Nghiên vừa nói vừa lấy một đoạn dây trói đã được chuẩn bị sẵn, trói chặt tay cậu lại. Cậu không chịu thua, vẫn cố càn quấy nhưng chỉ nhận lại sự đau nhói ở cổ tay, người kia dùng dây trói siết cổ tay cậu đến chảy máu.

"Khốn khiếp ! Aaa tay tôi ! Con mẹ nhà anh... thằng chó aa !"

Vương Dĩnh Nghiên có vẻ đã bận tâm đến những lời mắng chửi kia. Gã nhấn mạnh đế giày, cảm giác như muốn giẫm nát khuôn mặt trắng trẻo non nướt dưới chân.
Vừa dẫm hắn vừa cởi khoá quần, móc ra con cặc thô to, đã cương đến tím tái, thậm chí còn nổi cả gân xanh.

Gã vỗ mạnh lên cánh mông căng tròn của cậu hai cái khiến nó đỏ bừng.

"Nhà em gen tốt thật đấy, mông thật ngon thật mọng nước"

Gã nói xong liền rút chân lại, hai tay đặt lên cái eo mảnh khảnh của cậu, cố định cái người không hề an phận giãy giụa liên tục dưới thân kia. Vương Dĩnh Nghiên ngắm nghía cái lỗ nhỏ hồng hồng đang khép chặt của cậu. Dù cái lỗ kia không hiểu sao đã chảy ra chút nước nhưng chung quy vẫn là không đủ để có thể ăn được con cặc lớn của gã. Vương Dĩnh Nghiên đâu quan tâm, trước mắt gã bây giờ chỉ thấy cái lỗ nhỏ này đẹp mê người, hôm nay gã phải địt nát.

Gã để đầu khấc to gần bằng quả trứng gà đến sát mép lỗ dâm, cậu dường như cũng cảm nhận được, thoáng rùng mình kêu lên.

"Đừng con mẹ nó ! Tôi sẽ kiện anh ! Tôi chỉ mới ... AAAA"

Vương Dĩnh Nghiên một phát đâm lút cán. Cái lỗ bị kéo căng hết cỡ, cố tiết nước nứng để giảm bớt đớn đau. Cậu cứng đờ người, đau quá, aaa, cậu thực sự có nằm mơ cũng không nghĩ người này sẽ đối xử với mình như vậy.

Từ nãy đến giờ, mặt môi hay tay bị thương cậu đều không khóc nhưng hiện tại đã không kìm nổi nữa, nước mắt tràn ra, chảy dài trên má. Nước mắt mặn chát chảy qua vết thương trên mặt, mang theo vị tanh của máu chảy xuống miệng cậu. Vương Dĩnh Nghiên ghé sát vành tai đỏ hồng thì thầm lời thô tục.

"Cái lỗ lồn của em ngon thật đấy. Đáng lẽ tôi phải địt em từ lâu rồi mới phải. Sao ? Có sướng không"

"Ưmm... câm...aa...câm mồm ! Thằng chó biến thái...aaa..đừng.."

Cậu đang rất đau. Không chỉ đau do sự va chạm xác thịt quá mạnh mẽ kia mà còn đau ở nơi đáy lòng. Cả hai đều đau, cậu không biết nơi nào đau đớn hơn nữa. Nhưng cậu không có khả năng để suy nghĩ này. Cậu đang phải thống khổ nén xuống tiếng rên rỉ dâm đãng.

Vương Dĩnh Nghiên lại không thích điều này, gã vừa địt vào cái lỗ hồng chặt chẽ, vừa vỗ liên tục lên mông cậu. Gã chơi cậu mạnh đến nỗi lôi cả mị thịt đỏ hỏn ra bên ngoài. Cả gian phòng chỉ còn lại tiếng bùi dái dập mạnh vào mông "bạch bạch bạch" cực kỳ kích thích. Gã quyết phải làm cho người dưới thân rên như đĩ.

"Rên lên đi chứ, chẳng phải người em yêu đang địt tung lồn em sao ? Em phải sung sướng mà cầu xin tôi địt em mạnh lên chứ ?"

Cậu cắn chặt đôi môi của mình, cắn nát, miệng cậu toàn mùi máu. Những câu nói của Vương làm trái tim cậu càng tê tái. Người này căn bản không hề quan tâm đến cảm xúc của cậu, gã chỉ muốn hạ nhục cậu, muốn tìm niềm vui từ thân thể cậu mà thôi.

Nhưng Vương Dĩnh Nghiên địt rất mạnh, lực cực kỳ lớn, thiếu điều chỉ muốn nhét hai hòn dái vào lỗ đít đáng thương đang rỉ máu kia. Máu trộn lẫn nước dâm tạo thành chất bôi trơn giúp con cặc của gã đêm chọc dễ dàng hơn trong cơ thể cậu. Vương Dĩnh Nghiên dùng giọng ôn nhu nhưng câu nói lại hết sức vô sỉ.

"Em yêu tôi mà, nếu em rên hay biết đâu tôi lại yêu em"

Nghe được từ "yêu em" tim cậu khẽ động, hàm răng đang cắn chặt môi vô thức nhả ra.

"Aaa...umm...đừng...ư...đauu"

Răng môi vừa hé, một chuỗi âm thanh dâm đãng phát ra. Cậu trợn mắt, muốn ngậm lại như cũ nhưng Vương Dĩnh Nghiên đã nhanh tay nhét vào khoang miệng cậu một quả bóng cao su chuyên dùng bịt mồm khiến cậu không thể cắn môi lại được nữa. Bị bóng nhỏ chặn họng cậu không thể nói rõ tiếng mắng chửi gã mà chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm a" dâm loạn mà thôi.

Nghe được tiếng rên như ý, Vương Dĩnh Nghiên hưng phấn, địt mạnh một cái, trúng ngay điểm nứng. Cậu hét lên toàn thân run rẩy, bắn liền bắn ra một dòng tinh dịch đặc sệt.

Vương Dĩnh Nghiên quết tinh dịch từ con cặc nhỏ vừa bắn, bôi lên mặt cậu rồi cả hai đầu vú của cậu.

"Em xem, miệng thì chửi tôi nhưng lại bị tôi địt lồn đến bắn tinh. Xem ra cơ thể em vẫn là thành thật nhất"

Cậu mới bắn ra, mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng con cặc to lớn của Vương Dĩnh Nghiên vẫn đóng cọc ở lỗ đít. Lông cặc cùng bìu dái đập vào mông cậu liên tục, khiến chỗ giao hợp đỏ lừ thêm phần nóng mắt. Gã lật ngược người cậu lại để có thể nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng, không còn tỉnh táo của cậu khi bị địt.

Đột nhiên, Vương Dĩnh Nghiên cúi xuống, cắn đầu vú nho nhỏ đã dựng đứng từ bao giờ của cậu. Lần đầu bị chơi vú mạnh bạo như vậy, đằng sau còn liên tục bị địt vào chỗ sướng, khiến cậu hoàn toàn mất khống chế. Cậu không còn sức phản kháng, chỉ nằm im rên rỉ, bị cắn đầu vú thì con cặc tự động đứng thẳng bắn ngay lập tức.

"Chà chà, em dâm như đĩ vậy. Chơi vú cũng làm em bắn. Như này em ở chỗ tôi, có ngày em sẽ chết vì bắn tinh quá độ đấy haha"

Người cậu vã mồ hôi, tai cũng ù đi, không nghe rõ gã nói gì nữa. Cậu đã gần như mất hết ý thức, cơ thể chủ động làm bừa, chân dạng ra rộng hơn để đón nhận con cặc to lớn, người cũng rướn lên cho gã tha hồ liếm vú.

Vương Dĩnh Nghiên địt cậu hơn trăm cái nữa rồi mới bắn tinh. Dòng tinh dịch nóng hổi chảy vào cơ thể khiến cậu run rẩy kịch liệt, mắt trắng dã, người cong lên như con tôm, cậu lại xuất tinh thêm lần nữa. Trên người cậu bây giờ hết thảy là tinh dịch nhầy nhụa vừa dâm tiện vừa bẩn thỉu.

Gã rút con cặc vẫn cương cứng ra khỏi thân thể cậu. Thịt non cũng bị kéo ra ngoài một ít, cái lỗ đít của cậu không khép lại được tạo thành một hình tròn nhỏ, tinh dịch trắng đục theo đó mà chảy ra sofa. Vương Dĩnh Nghiên cảm thán.

"Đúng là một con đĩ ngon, ai nhìn cũng muốn địt"

Cậu đang rất mệt mỏi, đứng dậy không nổi, chỉ có thể nằm bất động trên ghế để mặc gã đánh giá thân thể mình.

Vương Dĩnh Nghiên lục lọi quần áo cậu, lôi ra từ ví tiền một tấm thẻ. Gã vui vẻ để tấm thẻ lên trước ngực cậu rồi cầm điện thoại chụp lại cơ thể vừa bị hiếp dâm phủ đầy tinh trùng cùng tấm thẻ có đề thông tin :

"THẺ HỌC SINH
Trường THPT XXX
Họ tên : Chu An
Lớp : 11A3"

Chụp xong xuôi Vương Dĩnh Nghiên ném tấm thẻ qua một bên, mang con cặc của mình một lần nữa cắm vào lỗ dâm của Chu An, tiếp tục hãm hiếp...

———-

Candybaeeee comeback rồi nè !

Couple phụ Vương Dĩnh Nghiên x Chu An chính thức lên sàn nhaaa !

Nhưng theo bản thảo thì truyện sẽ đề cập khá ít về couple phụ nên mình đã quyết định viết thêm một truyện riêng cho couple Nghiên An. Truyện đã ra lò, mong được mọi người ủng hộ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro