Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đã nghe lời nói mà Phàm Tân Thiên vừa nói xong, y ngẩn ngơ vài phút rồi đi vào nhà. Hôm nay cậu ở nhà một mình. Bố mẹ cậu đi Đài Loan trước khi cậu gây ra chuyện làm thương Lưu Đường Vũ nếu không chắc cậu bây giờ cũng không ở nhà mà phải ở trường. Coi như cũng giảm đỡ một phần căng thẳng. Triều Vương Phong còn có một người chị tên Triều Hân Mễ, chị tính tình...kỳ quái lắm...Nhưng mà từ khi nghe y kể lại cái chuyện làm thương Lưu Đường Vũ thì chị cũng chả ý kiến gì nhiều chỉ hỏi y là có cần chị xin lỗi hộ không nhưng y đã từ chối. Chị a~ đối với y rất tốt dù tính có hơi kỳ quặc...Từ ngày mà làm thương tên họ Lưu thì chị cũng khuyên y nên nghỉ học 1 tuần đi bởi vì tên họ Lưu đang tức vì cái vụ đó nên tên họ Lưu sẽ không bỏ qua cho y dễ dàng đâu. Chị còn giúp y giữ bí mật chuyện này với bố mẹ nữa.

Đi lên phòng của mình, Triều Vương Phong lấy điện thoại gia gọi điện cho ai đó.

Reng....reng....reng...-- Kéo dài một lúc sau mới có người nghe.

-" Uy..." - Giọng của một người con trai phát lên.

Người con trai đó là bạn thân của Triều Vương Phong cấp 2. Đúng rồi a~ Từ hồi cấp 2 rất nhiều người nghĩ y không có bạn bè, cũng đúng nhưng phải không có mà không thích công khai tại vì y thấy làm thế rắc rối lắm.{ Uầy =]] Chỉ vì thế thôi sao =]]] :v } Nhưng dù thế y cuối cùng vẫn duy trì giữ liên lạc với một người. Người đó là Lâm Hộc, hiện tại cậu đang học trường xx.

Triều Vương Phong: Lâm Hộc? Bây giờ đang làm gì vậy? Rảnh không? Gặp nhau đi a!

Lâm Hộc: Ayda, Tiểu Phong. Nói từ từ thôi! Ta nghe không có kịp. Ngươi nói cứ như sắp có giết người ý! Có chuyện gì sao? Hay nhớ ta quá nên muốn gặp ta? Nếu thế thì chúng ta cùng gặp nhau đi!~ Ta hiện tại đang rất rảnh và chán mà không biết làm gì đây này~~

Triều Vương Phong: Tiểu tử ngốc! Lại trốn học sao!?

Lâm Hộc: Hu hu...sao ngươi có thể nói ta ngốc? Ta thông minh cơ mà việc gì phải học. Ta là rất muốn gặp ngươi a~ 1 tiếng nữa chúng ta gặp nhau tại quán coffee xxx nha. Giờ ta phải cúp máy rồi. Bye bye~ Moaaa~~

Tít-Tít-Tít-

Triều Vương Phong: Ay ay, đợi đã tiểu tử chết tiệt kia!!

Triều Vương Phong chưa nói xong đã bị Lâm Hộc tắt máy, y thở dài rồi nhìn đồng hồ ở trên màn hình điện thoại.

Bây giờ là 10h kém 10 ( 9h50 phút ) vậy 10h50 là phải ra quán cà phê xxx để gặp Lâm Hộc.

Triều Vương Phong để điện thoại lên bàn học rồi vươn vai mấy cái thấy người dễ chịu hẳn ra.

Y nghĩ:" Vẫn còn sớm hay là mình làm cái gì trước đi vậy! " Rồi bắt đầu nghĩ nghĩ xem nên làm cái gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chả nghĩ được cái gì. Bây giờ nghĩ lại, bán thời gian sao vào lúc muốn gặp Lâm Hộc khó thế này... Thở dài rồi cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lâm Hộc.

Triều Vương Phong: Con mẹ nó, gặp luôn bây giờ không được sao, ông đây không muốn đợi lâu!!

3-4 phút sau...

Lâm Hộc: Được rồi!! Được rồi!! Bình tĩnh chút đi, gặp luôn thì gặp luôn, sợ gì a!

Nhận được tin phản hồi của Lâm Hộc, Triều Vương Phong liền thay quần áo rồi cấp tốc đi ngay.

[ Quán cà phê xxx ]

Triều Vương Phong đẩy cửa đi vào, ngó nghiêng tìm Lâm Hộc.

-" Bên này ~ Bên này " - Lâm Hộc vẫy tay gọi Triều Vương Phong.

Thấy Lâm Hộc gọi liền quay đầu lại, đi đến chỗ Lâm Hộc.

Ngồi xuống bàn đối diện Lâm Hộc, vẫy tay cho phục vụ, phục vụ liền đưa menu cho y, xem xem rồi bắt đầu quay sang phục vụ gọi đồ uống:" Cho một cốc sinh tố dưa hấu, cảm ơn. À mà tính tiền vào phần cậu ta nha, cậu ta trả tiền. " - Nói rồi vừa chỉ tay vào Lâm Hộc vừa cười rất " tươi " nha.

Phục vụ gạt đầu:" Vâng thưa quý khách, xin quý khách đợi một tý! " - Nói xong liền quay đi.

-" Tiểu Phong~~ huhu ~~ (sao ngươi có thể làm vậy với ta! Tiền ăn vặt của ta một tháng rất ít rồi đã vậy ngươi lại bắt ta trả tiền nước uống cho ngươi nữa ~~ Lâm Hộc ta đây muốn đánh chết ngươi, Tiểu Phong!!! " - Cậu hiện tại rất muốn đánh y nga~

-" Hahaha...Tiểu tử ngốc đừng giận ta a~ Ngoan, ra đây cho ta ôm cái coi~~ " - Triều Vương Phong đứng lên đi ra chỗ Lâm Hộc, dang rộng hai tay ý định muốn ôm Lâm Hộc.

-" Mẹ nó! Đây là nơi công cộng đấy! Đừng có làm những điều gì kì quặc!! " - Nhìn mặt Lâm Hộc hơi hơi đỏ lên.

Triều Vương Phong thản nhiên trả lời:" Thì có sao đâu! Dù gì cũng chỉ ôm cho thể hiện tình cảm bạn bè lâu ngày không gặp thôi mà~~~~ "

Chưa đợi Lâm Hộc trả lời thì y đã liền nói thêm một câu nữa :" Nhanh lên đi a! Tay ta sắp rụng đến nới rồi!~ "

Lâm Hộc thẹn quá hóa giận đành phải đứng lên ôm Triều Vương Phong.

Ôm Lâm Hộc, Triều Vương Phong liền mấy cái vào lưng cậu:" Tiểu tử ngốc~ Ta là rất nhớ ngươi!! "

Nghe thấy vậy, Lâm Hộc cũng đáp lại:" Ta cũng vậy a!! Giờ ngươi bỏ ta ra được không? "

Triều Vương Phong giật mình liền cười gượng đẩy nhẹ Lâm Hộc ra, cười cười rồi lại đi về chỗ ngồi của mình.

-------------------------------------------

Hóng tiếp đi a~~~~ Tối ta viết tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro