Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự kiện sữa bò Kỳ Tử Gia cứ vào phòng liền khóa cửa, không để cho Lâm Hạo có cơ hội, ai biết mê JIAN (gian) bất thành, Lâm Hạo dứt khoát tập kích ban đêm.

Đêm đó Kỳ Tử Gia tắm rửa xong đang ngồi ở đầu giường lau tóc, đột nhiên thấy rèm cửa sổ dị động bất thường.

Kỳ Tử Gia như mọi khi cởi áo ngủ, tiến vào trong chăn, tắt đèn, bất động thanh sắc móc khẩu súng lục cỡ nhỏ ở dưới gối ra. Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Kỳ Tử Gia có thể nghe được tiếng người thở dốc rõ ràng ngoài cửa sổ.

Chẳng lẽ là một người thường?

Rèm cửa sổ rốt cục bị vén lên, một bóng người chợt tiến vào, rón ra rón rén tiếp cận...

Súng Kỳ Tử Gia càng nắm càng chặt, một khắc đang định rút ra, người kia vấp phải chân giường, phát ra một tiếng "bịch", sau đó gục ở trên người anh.

Bật đèn tường lên, cái tên đang đau đến nhe răng cứng miệng, lông mày cũng nhăn thành nhúm —— Ngoại trừ Lâm Hạo còn ai vào đây?

"A, bị phát hiện rồi!" Lâm Hạo rất đáng tiếc hừ một tiếng, chống đỡ thân thể, an vị trên lưng anh xoa chân.

"Cậu điên rồi sao?"

"Vì yêu điên cuồng mà!"

Lâm Hạo cười hì hì không để tầm, Kỳ Tử Gia ngược lại một thân mồ hôi lạnh.

Chưa cần nói có chút sơ suất, anh coi tên này thành sát thủ giết chết, chỉ cần nói đến cái hành động leo ban công này, phải biết rằng ngoài cửa sổ có hàng rào điện, vạn nhất đụng phải, sẽ đi uống trà với Thượng Đế lão nhân.

Tiểu tử này có thể vào bình an vô sự, chỉ có thể nói cậu ta mạng lớn.

"Cùng nhau ngủ đi!" Hành động đánh lén không thành công, Lâm Hạo cũng không thấy thất vọng nhiều, ra vẻ đấm đấm thắt lưng, ngáp một cái, tựa như chả phát sinh cái gì chui vào ổ chăn.

Kỳ Tử Gia nhanh chóng giữ chăn, mặt lộ vẻ tức giận: "Cậu ở bên cạnh tôi không ngủ được!"

"Nói bậy, ở khách sạn suối nước nóng anh rõ ràng ngủ rất ngon!"

"..." Bị một câu nói chặn đến muốn biện (giải) cũng không thể biện, Kỳ Tử Gia không thể làm gì khác hơn là mắt mở trừng trừng nhìn cậu chui vào, nhưng không quên cảnh cáo: "Ngủ bên cạnh thì an phận chút, chạm vào tôi một cái liền vứt cậu ra ngoài!"

"Xí! Lòng dạ hẹp hòi!" Lâm Hạo bĩu môi, ngược lại thực sự dịch đến một bên, duy trì cự ly 10cm với Kỳ Tử Gia, vùi đầu ngủ.

Kỳ Tử Gia ngửa đầu, nhìn trần nhà, vẫn không rõ, luôn không thích cậu ta xâm nhập vào lãnh địa của mình, sao cứ bị người này một lần lại một lần thực hiện được?

Thở một hơi thật dài, tắt đèn tường đi, Kỳ Tử Gia cũng nhắm mắt lại đợi bóng đè vẫy gọi.

Lâm Hạo ngủ cũng không quá an ổn, thỉnh thoảng động một cái, lò xo giường khó tránh khỏi lay động, khiến Kỳ Tử Gia có xung động muốn mắng chửi người, lúc này, vị bên cạnh kia đột nhiên nở nụ cười.

"Giả đứng đắn!" Lâm Hạo nói thầm: "Không phải không cho em tới gần sao? Sao còn mặc em?"

Kỳ Tử Gia nhíu nhíu mày.

"Lẽ nào thực sự là đồ ăn bổ có tác dụng?" Lâm Hạo càng nói càng lớn tiếng, ngữ điệu cũng càng ngày càng đắc ý: "Anh có cảm giác ư? Đáng tiếc em hiện tại không có, em cũng không phải loại mời thì đến khua thì đi ——"

Kỳ Tử Gia rốt cục nhịn không được chen vào nói: "Đúng, cậu là không khua đi được!"

Nghe vậy, Lâm Hạo thoáng cái trầm xuống, trừng mắt rống: "Kẻ lấy 'súng' đâm mông tôi, không có tư cách nói lời như thế nhá?!"

"Tôi đâm cậu lúc nào?"

"Còn không thừa nhận!" Lâm Hạo vẻ mặt bắt gian, tay luồn vào ổ chăn tóm... Khi móc ra, dưới ánh trăng súng lục nơi bàn tay ánh lên.

Kỳ Tử Gia ôm bụng cười to: "Ha ha ha —— Thật đúng là một khẩu súng!"

Hô hấp Lâm Hạo thoáng cái trầm trọng hẳn, trầm mặc nửa giây, nhào tới, đè ở trên người anh, tay cấp tốc sờ soạng phía hạ thân anh.

"Em cũng không tin anh không dựng!"

Kỳ Tử Gia lâu dần quen tính tình Lâm Hạo, anh càng giãy giụa tiểu tử này càng hưng phấn, vì vậy dứt khoát giả chết, anh có tin tưởng với năng lực kiềm chế của bản thân.

Móng vuốt lành lạnh tiến vào dò xét trong chăn, trực tiếp bắt được hạ thân chưa lên của Kỳ Tử Gia, vật hình trụ mềm mại bị nắm trong lòng bàn tay. Tay Lâm Hạo mềm mại giống như tay của trẻ con, chỉ có một tầng chai ở trên bụng ngón do chơi bóng lưu lại.

Bị mềm mại bao vây, bị thô ráp ma sát, hai loại cảm giác ở cùng một chỗ, khiến bụng dưới Kỳ Tử Gia đột nhiên hóp lại.

Lâm Hạo nằm trên người anh, môi di chuyển trên gương mặt anh, cuối cùng ngậm tai anh, phun khí nóng, trong vành tai bị liếm đến ẩm ướt, trên trên vành tai, cũng bị răng nghiền nhiều lần.

Kỳ Tử Gia cảm thấy hối hận, anh vì sao lại dung túng người này dâm loạn mình?

Vì vậy giãy giụa chống cự một chút, Lâm Hạo lập tức khẩn trương, càng cố sức đè xuống, động tác trên tay cũng nhanh hơn.

Cậu cũng không biết lấy lòng người khác thế nào, không thể làm gì khác hơn là dùng phương thức thủ dâm đối đãi với Kỳ Tử Gia. Một tay cầm gốc xoay tròn qua lại, một tay cao thấp ở thân, cảm giác trong tay rốt cục cứng lên, hưng phấn có thừa, vuốt ve càng như đạt được cổ vũ.

Kỳ Tử Gia thực sự hối hận, thân thể anh đêm nay rất mẫn cảm, có lẽ là đồ ăn bổ nổi tác dụng, càng kiềm chế càng không ngừng được phần sục sôi kia, máu ở hạ thân đều hội tụ về chỗ kia, mỗi một động tác nhỏ của Lâm Hạo, đều bị cảm nhận phóng đại.

Huống chi động tác của Lâm Hạo không nhẹ, cậu vụng về mà cố chấp nhiều lần loay hoay, mỏi lại đổi tay, di động lên xuống ngón giữa gãi gãi ở trên đỉnh da thịt non mềm nhất, thế nhưng chỉ là nhẹ nhàng trêu một chút, lại lập tức biến mất.

Loại cảm giác bị châm ngòi lại không chiếm được thỏa mãn này thực sự khiến người không thể chịu đựng được, Kỳ Tử Gia nghe rõ ràng lực tự kiềm chế đã sụp đổ trong mình đang tru lên, thời điểm hạ thân cứng đến hoàn toàn có thể tự đứng thẳng, anh dùng cánh tay che nửa khuôn mặt, để che giấu xấu hổ cùng bàng hoàng.

Lâm Hạo một mực hôn da thịt quanh tai anh, Kỳ Tử Gia nhấc tay vừa lúc đánh tới gương mặt cậu. Thân thể nhướn lên một chút, rốt cục dời trận địa, chuyển đến miệng anh.

Môi Kỳ Tử Gia mềm mại lại có lực đàn hồi, thời gian bị hút màu hồng nhạt dần, buông ra thì chậm rãi khôi phục hồng nhuận, sau đó trở nên càng diễm lệ hơn. Hàm răng rất đều, mỗi một cái đều tròn tròn, đầu lưỡi vừa liếm, trên hàm răng liền dính một tầng nước bọt, sáng trong suốt, hết sức đáng yêu.

Lâm Hạo lại hút lại liếm nửa ngày, rốt cục đầu lưỡi đi vào.

Kỳ Tử Gia không đáp lại, thế nhưng cũng không trốn, đầu lưỡi mềm ngoan ngoãn mặc cậu đùa giỡn, mỗi một chút đụng chạm, Lâm Hạo đều kích động đến hơi thở trong mũi phun ra nặng nề, lưng run run lên.

Hạ thân cậu còn nghiêm trọng hơn so với tình huống Kỳ Tử Gia hiện tại, vì vậy tách chân ra, dùng hạ thân cứng rắn cọ đùi Kỳ Tử Gia, giảm bớt một chút cảm giác căng cứng.

Chân Kỳ Tử Gia thoáng run lên, không chống cự.

Lâm Hạo càng thêm táo tợn, kẹp lấy một chân anh, giống như chó nhỏ giao phối, cọ lên cọ xuống. Đồng thời tay cũng không dừng lại, vẫn vụng về âu yếm, chỉ là bởi vì càng lúc càng mỏi, lực đạo giảm bớt, tốc độ thả chậm, vị trí cũng càng ngày càng lệch, hai tay đều chuyển qua mặt trên, bụng ngón tay cọ xát đỉnh non mềm.

Đồng thời hôn môi, nỉ non vang lên: "Anh thế nào... còn chưa bắn... Tinh trùng của anh là bằng kim cương sao? Kiêu ngạo như thế... Em cũng không thể..."

Hạ thân Kỳ Tử Gia đã cứng đến không thể cứng hơn, đã đứng từ hơn nửa giờ trước, nhưng còn chưa đạt tới cao trào, Lâm Hạo cũng đã cọ đến toàn thân phát nhiệt, thần chí không rõ.

"Ô... Nhanh..." Kỳ Tử Gia trả lời xong, liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.

Quả nhiên, tên kia càng ra sức hơn, móng tay gảy đến gảy đi ở lỗ nhỏ, không ngừng có dịch thể trong suốt dũng mãnh tiến ra, nửa người dưới một mảnh ẩm ướt dính dính ngượng ngùng.

"Ưm... Ưm..." Nơi cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ, sau một tiếng đè nén phát ra, dịch thể sền sệt rốt cục tràn ra.

Đồng thời, Lâm Hạo cũng đến cao trào, dịch thể nóng bỏng phun ở trên đùi Kỳ Tử Gia.

Hai người một thân mồ hôi, thở hổn hển kịch liệt, ôm cùng một chỗ. Một lát sau, tay Lâm Hạo rút từ trong ổ chăn ra, giữa ngón tay đều dính dịch.

Kỳ Tử Gia mặt đỏ lên, đẩy cậu ra, xoay người trầm mặc xuống giường muốn đi phòng tắm tắm rửa.

Lâm Hạo ôm lấy anh từ phía sau, hai má cọ lưng anh, yếu ớt nói: "Dứt khoát... làm đầy đủ đi..."

"Đừng tự cho là đúng!" Kỳ Tử Gia đầu nóng lên, xấu hổ không thôi, để hả giận nói kiểu khiển trách: "Đàn ông sinh lý không vấn đề, dù cho bị chó loay hoay như thế cái kia cũng sẽ nổi phản ứng! Này không đại biểu cho cái gì hết!"

Thân thể Lâm Hạo cứng đờ, buông anh ra, cũng nhảy xuống giường, oán hận nói: "Miệng của anh có cần phải hèn hạ như vậy không?"

Sau đó giật cửa đi.

"Thần kinh!" Kỳ Tử Gia lại mắng vài câu, đá văng cửa phòng tắm, động tác thô bạo chà xát lau rửa thân thể.

Rửa dịch thể nhầy dính cùng mồ hôi đi, một mình một người nằm trên giường lớn hai người. Trên người chỉ có mùi sữa tắm, khí tức tình dục cũng không còn một chút, thế nhưng tiếng thở dốc kia, còn quanh quẩn bên tai.

Không phải Lâm Hạo, là chính anh.

Mặc kệ mượn cớ thế nào, tới cao trào ở trong tay tiểu tử kia là chuyện thực không thể phủ nhận.

Phiền não kéo cao chăn trùm đầu mình, trống vắng càng trầm trọng hơn bình thường, không tiếng động phủ xuống.

...

Đối với sự vụ bang phái, tuy Kỳ Tử Gia là đương gia, thế nhưng bộ phận anh tự mình tham dự rất ít, bến tàu khách sạn sòng bạc có chuyên gia kinh doanh, anh chỉ là điều khiển toàn cục, đặt ra hướng mà thôi.

Trong đó trọng yếu nhất là bến tàu, giao cho Tư Tuấn anh tín nhiệm nhất phụ trách. Tư Tuấn là anh họ Kỳ Tử Gia, sớm làm việc trong bang phái, chọn theo Kỳ Tử Gia ở trận đấu quyền lực trước kia, vả lại nhiều công lao.

Đáng ra anh ta cũng rất có địa vị trong bang phái, tiếp quản bến tàu cũng rất thuận lợi. Có một vài nhân vật nguyên lão đi theo cha anh Kỳ Sơn Hải cùng nhau dốc sức làm, không muốn sự nghiệp thành thì lui thân, một bộ giang sơn ta đánh được ta định đoạt, hành sự ngang ngược giống như vài thập niên trước, Tư Tuấn căn bản không áp chế được bọn họ, bất đắc dĩ Kỳ Tử Gia đành phải tự thân xuất mã.

Mùa hè ở trong kho hàng bến tàu không có điều hòa, mấy chục người chen cùng một chỗ, ngột ngạt lại ướt át. Hàng đến tiền trả, quy củ bạch đạo hắc đạo đều tuân theo, ngày hôm nay lại khác.

Đối phương khăng khăng đã giao một nửa tiền hàng làm tiền đặt cọc, người nhận tiền lại là Kỳ Hoán Thần tranh vị với Kỳ Tử Gia thất bại.

Nghe vậy, Tư Tuấn phụ trách trông giữ Kỳ Hoán Thần nhất thời thay đổi sắc mặt.

Quý Tiểu Vũ đứng ra nói: "Hiện tại Kỳ gia ai làm chủ, bọn mày chưa từng hỏi sao?"

"Chỉ cần là họ Kỳ, sẽ có trách nhiệm! Hàng tao phải lấy, dám ngăn cản liền hỏi cái này!" Đối phương nói, móc súng ra. Rút súng chỉ là uy hiếp, không nhất định thật sự là mở đầu của trận sống mái với nhau, người trong cuộc đều rõ ràng.

Thế nhưng lại thực sự có người ngoài nghề không rõ ràng lắm, đột nhiên một bóng người lao tới, nhào tới phía Kỳ Tử Gia.

Kỳ Tử Gia nhấc chân đá, nhưng phát hiện người nọ là Lâm Hạo, một cước về phía đỉnh đầu được nửa đường liền dừng, thân thể mất thăng bằng, bị Lâm Hạo vừa vặn nhào tới. "Bịch" một tiếng, hai người cùng nhau ngã sấp xuống nền bê tông.

Đồng thời Tư Tuấn vẫn luôn cảnh giác cũng móc súng ra định bắn chết cái tên "sát thủ" nhào tới này, may mà Quý Tiểu Vũ kịp thời phát hiện, túm giữ cánh tay anh ta chuyển phương hướng.

"Đoàng!" Tiếng súng qua đi, miếng gỗ phía trên bị trúng rơi xuống.

Trong kho hàng trầm mặc, mặc kệ là bên mình hay bên địch, đều dùng anh mắt thâm sâu nhìn hai người đang ôm nhau cùng một chỗ.

Lâm Hạo ôm chặt Kỳ Tử Gia, thân thể thoáng run lên, sau đó liền giống như đã chết, không nhúc nhích, mặc anh lôi thế nào cũng không xuống.

Tiếng nghị luận vang lên, đối phương thu hồi súng, mấy người đàn ông lộ ra nụ cười hạ lưu.

Vẫn là Quý Tiểu Vũ cơ linh, nhanh chóng túm Lâm Hạo lên, tiểu tử này mơ mơ màng màng hỏi: "Tôi đã trúng đạn chưa?"

Kỳ Tử Gia lạnh lùng mở miệng: "Đầu!"

"Hả? Vậy không phải sẽ chết sao!?" Lâm Hạo kích động đứng lên, thật cẩn thận tìm kiếm ở trên đầu.

"Không sai, ngu chết!" Nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Hạo, Kỳ Tử Gia nghiến răng nghiến lợi nói, nhất là thời điểm phát hiện chân mình thế mà lại bị thương, căn bản không đứng dậy được, gân xanh trên trán nổi lên.

Quý Tiểu Vũ nâng Kỳ Tử Gia dậy, anh miễn cưỡng dùng một chân cùng tay mượn lực đứng lên. Các huynh đệ Kỳ gia thẳng thắn tránh sang một bên, đối phương lấy hàng, mang theo cả nụ cười ái muội nghênh ngang rời đi.

Chỉ còn lại người một nhà, Tư Tuấn lập tức cúi đầu nhận sai: "Đại ca, xin lỗi, tôi không giám thị Kỳ Hoán Thần tốt."

Kỳ Tử Gia tựa trên người Quý Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Anh ba trở về khi nào?"

"Nửa tháng trước..." Tư Tuấn lộ ra thần tình ảo não: "Cậu ấy nói tới tham gia hôn lễ bạn học, tôi liền không... không báo với cậu."

"Anh cùng anh ta ở chung không tồi đi..." Kỳ Tử Gia ngữ điệu nhẹ nhàng, cười trêu chọc vài câu, trái lại trấn an nói: "Đừng tự trách, anh ta ở trên tay anh thì chạy không thoát, nghĩ biện pháp lấy tiền về!"

Tư Tuấn liếc mắt nhìn Kỳ Tử Gia, muốn nói lại thôi.

Kỳ Tử Gia không nói gì nữa, lực chú ý của anh hiện tại đều ở trên chân mình. Không biết là do chân đang đá với lực mạnh lại thu hồi, hay là Lâm Hạo lỗ mãng nhào tới đè, nói chung hiện tại từ mắt cá chân trái trở xuống hoàn toàn không dùng được.

Lâm Hạo phát hiện mình không hề trúng đạn chen lại đây, dang hai tay tay đỡ lấy anh, vẻ mặt khẩn trương: "A, anh sao lại bị thương?"

Kỳ Tử Gia túm áo cậu, muốn nhấc lên, lại nhụt chí buông ra, thấp giọng nói: "Là cậu ban tặng!"

"Em, em cõng anh đi!"

"Không hưởng nổi!" Tàn bạo liếc Lâm Hạo, kế tiếp cự tuyệt cậu, Kỳ Tử Gia dưới sự giúp đỡ của Quý Tiểu Vũ cùng Tư Tuấn ra khỏi kho hàng, lên xe.

Lâm Hạo còn ngơ ngác đứng ở cửa.

Kỳ Tử Gia rốt cục nhịn không được rống lên: "Không muốn lên xe liền chạy trở về Lâm gia đi!"

Lâm Hạo lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng chạy qua, tiến vào trong xe, yên lặng ngồi ở một bên, không dám tùy tiện mở miệng.

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, Kỳ Tử Gia mở miệng chất vấn: "Cậu sao theo tới?"

Lâm Hạo nhỏ giọng đáp: "Vệ tinh trường chúng em đặt ở trên núi gần bến tàu... Em buổi sáng quan sát vệ tinh, thấy Tư Tuấn đến kiểm tra địa hình, cho nên..."

Lâm Hạo hiện đang là sinh viên* năm ba, khoa vật lý thiên thể, có người nói chính một sinh viên loại ưu. (*chính xác là học sinh, bên Trung lên đại học vẫn là học sinh, hình như cao học mới là sinh viên)

Kỳ Tử Gia thở dài, lại hỏi: "Cậu tới làm gì?"

"Muốn nhìn thử... anh bình thường, rốt cuộc là làm xã hội đen như thế nào."

Tham quan học tập sao? Thật đúng là có cảm giác "thê tử hắc đạo".

"Nhào ra làm gì?"

Lâm Hạo vẫn cúi thấp đầu như cũ, buồn bã mở miệng: "Em muốn chắn súng thay anh!"

Điều hòa xe giống như bị hỏng, trong xe oi bức khó chịu. Kỳ Tử Gia xoay cửa kính xe xuống, chạy trên đường cao tốc, gió mạnh đập vào mặt, tóc rối bay bay.

Nhiều năm về trước, anh từng chắn dao nhỏ thay Ân Gia, thời điểm máu chảy như trút lại giống như anh hùng cứu mỹ nhân nói: 'Chỉ cần anh không việc gì là được rồi!'

Loại tâm tình này, anh hiểu rõ.

Cũng không phải lấy mạng đổi mạng, thuần túy là không muốn người kia bị thương... Bởi vì đó là người rất quan trọng, quan trọng đến suy nghĩ có ngừng, thân thể cũng sẽ tạo ra động tác bảo vệ.

Hôm nay, đối với Lâm Hạo mà nói, anh đã quan trọng đến có thế lấy mạng để bảo vệ sao?

"Vì sao?" Rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

"Yêu anh á!" Cũng vẫn là trả lời không cần suy nghĩ như trước.

Lâm Hạo hiện tại, còn có thể tùy tiện vì "yêu" mà chết, thế nhưng cậu không rõ, chỉ có sống, "yêu" mới có ý nghĩa.

Sinh mệnh quá nặng nề, không ai có thể gánh vác.

Phòng ngủ ở tầng ba, phải đi qua một thang xoay thật dài.

Lâm Hạo nửa ngồi trước người Kỳ Tử Gia, vỗ vỗ vai mình.

"Em cõng anh lên!"

Không cự tuyệt lần hai, Kỳ Tử Gia leo lên lưng Lâm Hạo, thân thể được nhẹ nhàng nâng lên một chút, thanh niên đứng dậy, chậm rãi lên cầu thang.

Tóc Lâm Hạo rất cứng, gần đây không cắt tỉa, tóc có chút dài tủa ra, đâm vào mặt Kỳ Tử Gia. Hình dạng tai cậu rất đẹp, vành tai dày dày, rất mềm, rất có phúc khí. Dường như sinh mệnh đã định trước là một công tử nhà giàu, cơm áo cả đời không phải lo, cho dù có họa cũng có thể gặp dữ hóa lành, chính là tên mệnh tốt đến không còn gì để nói.

Không như anh ấy... Môi mỏng tai mỏng, trời sinh bạc mệnh, hai má không thịt, vô phúc vô thọ.

Được đặt ở trên giường mềm mại, Lâm Hạo ngồi xổm xuống, nâng mắt cá chân anh lên, tháo tất, xem tỉ mỉ, ảo não nói thầm: "A... Sưng lên rồi... Đều do em!"

"Không việc gì, không thương đến xương, ngày mai là tốt ngay!" Kỳ Tử Gia vỗ vỗ vai Lâm Hạo, đứng lên: "Tôi đi tắm!"

"Em giúp anh!"

"Tự tôi có thể!"

"Anh đứng không vững, nếu như ngã vào trong bồn tắm lớn... Anh không sợ sao?"

Kỳ Tử Gia ngẩn ra, sắc mặt trở nên âm trầm.

Lâm Hạo nhanh chóng lại gần, lộ ra nụ cười lấy lòng: "Để em giúp anh... Coi như cho em chút phúc lợi đi!"

Thẳng thắn thành khẩn trắng ra bản thân tâm hoài bất quỹ (lòng mang ý xấu) như vậy, trái lại khiến người không thể từ chối, Kỳ Tử Gia hít một hơi, mặc Lâm Hạo đỡ anh tiến vào phòng tắm, còn vươn tay ra, run run cởi khuy áo anh.

Kỳ Tử Gia ban đầu ngồi ở mép bồn tắm lớn bất động, nhìn cậu nửa ngày cũng không cởi được mấy khuy, mới lười biếng mở miệng: "Tôi là bị thương chân, cũng không phải bị thương tay."

"Nào có người ngại người khác hầu hạ chăm sóc chứ? Cái thứ khuy tồi gì ——" Lâm Hạo phản bác đúng lý hợp tình, lại còn kéo như trút giận, mấy cái khuy bị giật bay, vạt áo mở lớn, cảnh xuân chợt lộ.

Lâm Hạo lộ ra nụ cười thoả mãn, liền cởi thắt lưng anh.

Kỳ Tử Gia lần này không mặc cậu sắp đặt nữa, đẩy tay cậu ra, tự mình cởi, rất nhanh lột sạch.

Lâm Hạo thấy lại bắt đầu mặt đỏ tai hồng, ngay cả nước tắm cũng là Kỳ Tử Gia tự mình mở, cậu ngoại trừ đờ ra căn bản không giúp gì.

Cho dù có Lâm Hạo đỡ, một chân đứng tắm vẫn có chút không tiện, Lâm Hạo tới gần, đề nghị: "Cứ ngồi vào trong bồn tắm lớn đi, đừng nằm hẳn là được!"

"Tôi vốn có thói quen tắm tắm nửa người (ngâm nửa người từ rốn trở xuống trong nước ấm 39 độ - tay cảm giác vừa phải, ngâm 30 phút rồi ra ngoài)!"

"Được, được!"

Trong bồn tắm lớn đầy nước, đỡ Kỳ Tử Gia ngồi vào, Lâm Hạo cởi cái áo ướt, ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn, mê muội nhìn thân thể nõn nà bày trước mặt.

Kỳ Tử Gia vô cùng trắng, trắng đến mơ hồ nhìn được cả mạch máu dưới da, cũng thấy được một vài vết sẹo nhàn nhạt... Nhất là trên cánh tay, lại còn có vết tròn tròn, như là đầu thuốc lá.

Thế nhưng rất mờ, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra.

Lâm Hạo vươn ngón tay sờ sờ, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại có?"

"Đánh nhau!"

"Anh rất thích đánh nhau sao?"

"Xã hội đen sao có thể không đánh nhau?" Kỳ Tử Gia nửa cúi đầu, như cười như không nói: "Nhưng tôi không phải thể chất lưu sẹo, đừng nói là đấm đá, cho dù dùng dao cắt cũng sẽ không lưu lại vết sẹo kinh khủng, rất tốt đi!"

"Thế nhưng rất đau đi?"

"Không đau..."

"Gạt người..." Lâm Hạo quỳ gối trên sàn, hai tay ôm bờ vai anh, môi dán ở trên cổ, không nhẹ không nặng cắn một ngụm.

Kỳ Tử Gia thoáng cái sợ run, tay đặt lên cánh tay Lâm Hạo, những cuối cùng không đẩy cậu ra.

"Cậu không cần nghĩ đến chuyện quá đau buồn, là cậu quá thuận lợi, phần lớn con trai, đều phải trải qua chút tôi luyện..."

"Lòng em thương anh, không quan hệ với những cái đó." Lâm Hạo nói, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt lóe ánh sáng trong suốt, "Nếu em ở bên cạnh anh thì tốt rồi!"

"Ở bên cạnh tôi... Cậu sẽ thương yêu luyến tiếc tôi?"

"Phải!" Lâm Hạo trả lời chắc như đinh đóng cột. Thời điểm bọn họ gặp nhau, chính là thời khắc Kỳ Tử Gia gian nan nhất!? Nếu khi đó người này không không nói mà đi, cậu nhất định có thể sớm bảo vệ người này giúp đỡ người này hơn, không để người này phải bị nhiều đau khổ như vậy, chịu nhiều khó khăn như vậy.

"Ha ha..." Kỳ Tử Gia đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa là cười lớn, mặt mày đều nhăn lại. Sau đó mới bình tĩnh lại, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lâm Hạo, xoa xoa tóc cậu, cực kỳ nhu tình hỏi: "Cậu thích tôi bao nhiêu?"

"Rất nhiều rất nhiều!"

"Muốn bảo vệ tôi?"

"Phải!"

"Muốn lên giường với tôi?"

"... Phải!"

Kỳ Tử Gia híp mắt, hạ giọng, lại hỏi: "Bị tôi đè cũng chấp nhận?"

Lâm Hạo bĩu môi: "Nói muốn đè anh, sẽ bị đánh chết đi?"

Nghe vậy Kỳ Tử Gia lần thứ hai cười ha ha, khoát tay, Lâm Hạo dìu anh đi ra ngoài.

Vừa đến bên giường, Kỳ Tử Gia liền nhanh chóng đẩy Lâm Hạo ngã lên giường.

Chính là mới chỉ đè lên cậu như này, nhìn cậu từ trên cao xuống, ánh mắt có chút ngẩn ngơ, không có bất luận động tác gì.

"Định bá vương ngạnh thượng cung sao? Hà hà..." Thanh niên dưới thân đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng cùng chờ mong, vả lại như là không đợi được, kéo đầu Kỳ Tử Gia xuống, chủ động đưa môi đến, ngậm cánh môi anh hút nhiều lần.

Kỹ thuật hôn môi của Lâm Hạo tiến bước lớn, không hề chỉ biết gặm cắn như lúc đầu, hiện tại cũng bắt đầu lôi kéo khiêu khích, đầu lưỡi duỗi vào quét răng nanh Kỳ Tử Gia.

Nhiệt độ bụng dưới càng ngày càng nóng, Kỳ Tử Gia vẫn bị động tiếp nhận rốt cục tích cực lên, hôn sâu hơn, tự ý trượt mở môi răng không chút phòng bị nào của Lâm Hạo, đuổi theo đầu lưỡi không an phận của cậu, hai tay dọc theo thắt lưng cậu, tiến vào trong quần rộng thùng thình, một đường trượt về phía bắp đùi, sờ soạng, vuốt ve.

Nụ hôn vừa kết thúc, Lâm Hạo thở hổn hển. Kỳ Tử Gia nằm sấp ghé vào tai cậu, tiếng thở dốc càng sâu, trong đó tựa hồ còn mang theo tiếng khóc rất nhỏ, khiến Lâm Hạo bất an giãy giụa.

"Kỳ Tử Gia... Anh... anh sao vậy?"

"Tôi rất tốt!" Kỳ Tử Gia ngẩng đầu, nhéo nhéo cằm Lâm Hạo, liếm liếm môi, nụ cười trên mặt sâu thêm, tay đặt trên đùi cậu, cũng tăng thêm lực, có chứa chút ý nghiêm phạt, ngắt thật mạnh một cái.

"A..." Lâm Hạo bị đau kêu ra tiếng, kháng nghị đấm sau lưng Kỳ Tử Gia một cái, nhưng vẫn cọ xát rất hào phóng, hai chân tách ra kẹp thắt lưng anh.

Đồng thời kéo đầu Kỳ Tử Gia, hôn lên tóc trán anh.

Bụng dưới Kỳ Tử Gia căng chặt, ngực cũng nghẹn bực một hồi, há miệng cắn xương quai xanh Lâm Hạo, mạnh hút gặm cắn, đồng thời nói: "Tôi nhớ rõ cậu từng nói với tôi... cậu là xử nam?"

"Ừm... Tuyệt đối xử, trước sau đều thế!"

"Vậy sao... sao biết trình tự?"

"Tuy không có thực tiễn... nhưng... nhưng bù lại tri thức lý luận..." Lâm Hạo nói, bắt đầu giãy giụa trên dưới trái phải, cũng không phải cố ý làm tới, thật sự là dục vọng của cậu bừng bừng phấn chấn, khó có thể nhẫn nại muốn cọ xát.

Động tác như vậy đối với Kỳ Tử Gia lý trí chỉ còn treo trên một sợi dây mà nói, không thể nghi ngờ là khiêu khích trí mạng, anh phát ra một tiếng buồn bực, ngón tay vẫn dừng trên bắp đùi Lâm Hạo lần về phía sau tìm kiếm, đầu ngón tay thử thăm dò huyệt khẩu đóng chặt.

Dường như lúc này mới ý thức được mọi thứ, Lâm Hạo thoáng cái kẹp chặt hơn, thế nhưng không khước từ, trái lại ôm càng chặt.

Mắt Kỳ Tử Gia híp lại, "Khẩn trương sao? Tiểu xử nam?"

"Không, không phải..." Lâm Hạo mồm miệng mơ hồ nói, thân thể cũng nhẹ run. Vươn một ngón tay, chỉ chỉ ngăn tủ đầu giường.

Kỳ Tử Gia chống thân, kéo ngăn tủ, thấy dịch bôi trơn cùng bộ bảo hiểm ở bên trong, nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

"Bỏ vào lúc nào?"

"Hà hà... Để đề phòng tình huống cần mà thôi..." Nói xong, Lâm Hạo đã tự giác chủ động cởi cái quần rộng tụt tụt của mình.

Kỳ Tử Gia hít một hơi, tựa đầu chôn ở ngực Lâm Hạo, có chút tình cảm liếm liếm đầu vú cậu, đồng thời tay dính dịch thể trong suốt, bôi về phía hạ thân Lâm Hạo.

Cảm giác lạnh lẽo khiến Lâm Hạo phát ra thanh âm khó chịu, hai chân cũng không kẹp được nữa, liền buông xuống hai bên vặn vẹo, cảm giác ngón tay này vẫn chạy qua lại dọc theo rãnh đùi, sau cùng dùng sức, cắm vào.

"A, a, a ——" Trong nháy mắt Lâm Hạo liền biến thành trẻ con mới sinh, ngay cả thanh âm hoàn chỉnh cũng không phát được, ấp úng hô loạn.

Thật ra cũng không phải đau, chính là khó chịu quái dị, thăm dò xa lạ khiến dây thần kinh đầu cậu đều căng chặt.

Ngón tay bị bao lấy, thân thể bị cọ xát, hô hấp Kỳ Tử Gia càng ngày càng trầm trọng, dục vọng bốc lên, thân thể cũng không tự chủ được run lên.

Nhẹ nhàng hôn vai Lâm Hạo, đầu lưỡi một đường trượt xuống dưới, bọc lấy điểm nổi nâu trước ngực cậu lại hút kịch liệt, lực bắt đầu thô bạo, đồng thời ngón tay thăm dò cũng tăng thành hai ngón.

Lâm Hạo toàn thân hồng như tôm luộc, nửa co quắp, hoàn toàn không biết nên làm gì giờ, vô thức đi sờ soạng bộ vị trọng yếu của Kỳ Tử Gia, kinh hãi phát hiện, anh cũng cực kỳ cứng, nóng đến bỏng tay, khí thế chờ phát.

Vì vậy đầu lưỡi lại quậy: "Thì ra... anh... anh không có vấn đề..."

"Có lẽ là kết quả của đồ ăn bổ..." Vốn là cơ khát khó nhịn, bộ vị trọng yếu lại bị nắm, lưng Kỳ Tử Gia cũng căng lên, cắn một ngụm thật mạnh trước ngực Lâm Hạo.

"Cũng đúng... A ha..." Rên do bị đau, trừ cười ngốc ra, Lâm Hạo căn bản không có phản ứng khác. Tay ngược lại rất tự giác bao lấy lên xuống, cảm nhận được vật vốn đã cứng rắn như que hàn kia căng lớn thêm.

Tuy là âu yếm vụng về, nhưng đã tạo thành khoái cảm mãnh liệt, Kỳ Tử Gia gần như sắp không nhịn được đến cao trào, vì vậy thẳng thắn đẩy tay Lâm Hạo ra, lần thứ hai chống thân.

Lâm Hạo hai mắt mông lung, hơi giật mình hỏi: "Sao vậy?"

Kỳ Tử Gia mở ra bộ bảo hiểm, dán lại: "Muốn tới."

"Cái gì —— A ——" Lâm Hạo hét thảm một tiếng, cả người cứng đờ hoàn toàn không thể động.

Thuận theo khe hở lúc trước thăm dò khuếch trương nhiều lần, phân thân Kỳ Tử Gia chậm rãi đẩy mạnh, đồng thời giữ lấy thắt lưng cậu dùng sức đẩy, rốt cục toàn bộ dục vọng xâm nhập.

Cái quá trình này đối với Lâm Hạo mà nói cứ như lăng trì, đau đến răng phát run, thân thể lúc trước vốn rất có tinh thần cũng lập tức uể oải.

Sau khi triệt để xâm nhập, Kỳ Tử Gia không luật động ngay lập tức, mà nhìn chằm chằm biểu tình Lâm Hạo, chờ cậu thích ứng, không kêu đau nữa, mới chậm rãi động.

Bao vây rất chặt, nhiệt độ cực nóng đều là điều kiện cấu thành khiến người ta điên cuồng, hơn nữa sử dụng dịch bôi trơn, Kỳ Tử Gia cảm thấy lý trí bản thân đang biến mất từng chút, còn lại chỉ là dục vọng nguyên thủy không đáy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro