Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Lâm Hạo mà nói, tuy mọi thứ này đều là cậu chủ động nhiệt tình gắng sức thúc đẩy, nhưng chỉ có chân đao chân thương (tự mình) tiếp nhận rồi kiểm nghiệm mới biết được mùi vị trong đó, không thể nói là hối hận, nhưng nếu biết trước sẽ đau như vậy, có lẽ sẽ chuẩn bị càng vẹn toàn hơn đi!

Trong đầu rối bời, lực chú ý không cách nào tập trung, nhất là thời điểm lần thứ hai hôn, giống như uống say, ngay cả đầu lưỡi cũng không động nổi, hoàn toàn bị động mà bị hút, thế nhưng xúc cảm mềm mại còn khiến tâm trí người mê mẩn.

Cái ôm của Kỳ Tử Gia rất ấm áp, da thịt mềm mại như trẻ con, cọ cọ, căng đau ở hạ thân dường như không khổ như trước.

Mặc dù lực trừu sáp (cắm rút) rất mạnh, nhưng động tác rất ôn nhu, ôn nhu khiến Lâm Hạo cảm thấy bản thân quả thực như được nâng ở lòng bàn tay, ngực nhất thời ngập tràn cảm động, mũi cũng chua xót.

Nụ hôn kết thúc, Lâm Hạo ánh mắt ươn ướt, hé miệng, phát ra thanh âm khàn khàn, nghe không ra là rên rỉ hay mời gọi, nương theo thanh âm cót két của lò xo giường, càng ngày càng có tiết tấu, cũng càng ngày càng lay động lòng người.

Vì thế tần suất va chạm của Kỳ Tử Gia nhanh hơn, lực cũng tăng mạnh, đâm đến Lâm Hạo trượt về phía trước một đoạn dài, toàn bộ ga giường đều xô lại. Ngay tại thời điểm Lâm Hạo cho rằng Kỳ Tử Gia muốn đến cao trào, anh đột nhiên rút phân thân từ trong cơ thể Lâm Hạo ra, lật cậu đã tê liệt lại.

Lâm Hạo hai mắt mù sương, cả người thần chí mơ hồ, hồ đồ quay đầu lại đang sắp mở miệng, dưới thắt lưng bị nhét một cái gối, huyệt đạo còn khẽ co rút lập tức một lần nữa bị lấp đầy.

"Ô..." Lâm Hạo hừ một tiếng, toàn bộ thắt lưng đều nhũn xuống, hoàn toàn không có khí lực, thời điểm Kỳ Tử Gia va chạm lại cùng tiến về phía trước, thời điểm rút ra lại cùng lui về phía sau, cuối cùng bị anh đè lại, mới không động loạn.

"Cánh tay... bị đè rồi..." Lâm Hạo quay đầu nhìn tư thế không được tự nhiên, thanh âm yếu đuối kháng nghị, vẻ mặt thương cảm hề hề.

Loại ánh mắt như chú chó làm nũng này, trái lại càng kích thích thừa tố bạo ngược trong máu Kỳ Tử Gia, trừu sáp thăm dò lập tức chuyển thành va chạm cuồng dã (điên cuồng + lỗ mãng), tùy ý đẩy nội bích đang gắt gao bao lấy hạ thân anh.

Theo động tác nhanh chóng trừu sáp, trên trán và mũi Kỳ Tử Gia cũng trải một tầng mồ hôi mỏng, môi cũng càng đỏ.

Lâm Hạo híp mắt nhìn, trong lòng cũng một hồi rối loạn, vì vậy lại gần hôn môi Kỳ Tử Gia, cảm giác mồm miệng dây dưa khiến cậu lâng lâng như muốn thành tiên.

Cũng không biết là bởi thói quen hay thực sự bởi hôn môi mà sản sinh cảm giác, phân thân mềm nhũn liền chậm rãi đứng lên, Lâm Hạo đưa tay với đến phân thân, tự mình cầm chơi, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, phía sau liền càng ngày càng co rút nhanh, đến cuối cùng ngón chân cũng run lên, nương theo một tiếng gầm nhẹ bên tai, hai người cùng nhau đến đỉnh dục vọng.

Xụi lơ ở trên giường thở hổn hển vô lực, thân thể đè nặng phía sau vẫn nóng chưa tan, còn chưa khôi phục thể lực lại bị kéo lên, nghiêng thân thể lại bị tiến vào lần nữa.

Lâm Hạo run rẩy hoang mang, trong dự đoán của cậu, có thể mê hoặc Kỳ Tử Gia làm một lần cũng xem như đại công cáo thành, ai ngờ anh ta lại tinh thần gấp trăm lần vậy?

Chân trái bị nâng lên, Kỳ Tử Gia lui người rồi tiến đến, nửa cưỡi trên người cậu, liên tục va chạm mãnh liệt, đầu thì chôn ở vai cậu, vẫn tỉ mỉ hôn cổ cậu, ướt ngứa, giống như con chó nhỏ liếm liếm.

Loại ôn nhu ấm áp này khiến Lâm Hạo lệ nóng doanh tròng, không chút nghĩ ngợi liền xoay người nhào đến, nhưng đã quên chân hai người quấn cùng một chỗ, vừa động như vậy Kỳ Tử Gia thiếu chút nữa bị cậu ném xuống giường, phân thân đương nhiên cũng trượt ra ngoài.

Kỳ Tử Gia hai má ửng đỏ, ngay cả mắt cũng đỏ lên ngồi ngốc ở trên giường, một lát mới kịp phản ứng, cười khổ túm giữ mắt cá chân Lâm Hạo, lại kéo cậu lại, cũng không vội cắm vào, mà giữ mặt cậu hôn.

Trán, khóe mắt, đều tỉ mỉ hôn qua, cuối cùng hôn lên môi cậu, đầu lưỡi dây dưa. Vẫn rất kịch liệt, nước bọt không ngừng tràn ra từ khóe miệng, Kỳ Tử Gia còn liếm cằm cậu, hàm răng khiêu khích gặm cắn.

Lâm Hạo giống như cá bị bắt lên bờ hít từng ngụm khí lớn, hầu kết trượt lên trượt xuống, lại bị một ngụm ngậm giữ, cánh tay anh đặt dưới nách, cả người bị nhấc lên, thân thể dán vào thân thể Kỳ Tử Gia, chỗ hai bên cọ xát ngẩng cao, mặc kệ là trên mặt trên người hay nơi riêng tư, đều ướt, là mồ hôi, là dịch thể của sóng tình phun ra.

Như vậy khiến gáy người run lên, ngón tay giật giật không ngừng, Lâm Hạo hoàn toàn thần phục loại thân mật không chút khoảng cách này, thời điểm chân bị tách ra lần thứ hai, lại chủ động ngồi xuống.

Kỳ Tử Gia có chút ngoài ý muốn, nhưng không ngăn cản, đỡ thắt lưng cậu, nhìn cậu hạ xuống từng chút, mà phân thân mình một chút chút cũng không vào.

"A..." Chính là rất đau, Lâm Hạo cứng miệng, khó nhịn hừ hừ, nhưng lập tức miệng bị lấp đầy, hôn nhiệt liệt.

Hạ thân bắt đầu luật động, thể trọng khiến phân thân tiến vào càng sâu, mỗi một lần hạ xuống đều như đụng vào nội tạng, thân éo dán chặt cùng một chỗ, phân thân Lâm Hạo ma xát ở bụng Kỳ Tử Gia, đỉnh ứa ra dịch thể trong suốt, dính dính nhớp nhớp.

Sau lại thay đổi tư thế, chân bị nâng lên vai Kỳ Tử Gia, phần eo ở trên không, ép đến thật mạnh, nơi riêng tư hợp lại không chút khe hở.

Tóc Kỳ Tử Gia rũ xuống, mồ hôi tích giọt, khuôn mặt lãnh tình, lúc này thoạt nhìn mỹ lệ yêu hoặc, giống như hồ ly tinh ngàn năm, bốn mắt nhìn nhau thì hoàn toàn không trốn thoát, bị anh hút khô tinh lực cũng cam tâm tình nguyện.

Lâm Hạo ôm càng chặt hơn, cầu đại hồ ly này chỉ hút một mình cậu, ăn no rồi liền cuộn mình bên người, mặc cậu vuốt ve bộ lông trơn bóng mềm mượt, không bỏ không rời. Nghĩ nghĩ vành mắt liền ươn ướt, khóc hức hức.

Kỳ Tử Gia cho là cậu quá sung sướng, một bên hôn môi một bên đong đưa vòng eo, tiếng thân thể va chạm "ba ba" vang lên ầm ầm.

Lại nhiều lần tới cao trào, đến cuối cùng dứt khoát không dùng bảo hộ, tinh dịch bắn vào trong thân thể, nóng đến Lâm Hạo không ngừng vặn vẹo, chính mình cũng khiến bụng Kỳ Tử Gia toàn là dịch trắng.

Phía sau hoàn toàn tê liệt, cảm giác phân thân Kỳ Tử Gia mềm xuống còn ở bên trong, mà tinh dịch cũng còn ở đó. Trên người dính đầy mồ hôi cùng dịch rất khó chịu, thế nhưng lại sức cùng lực kiệt động cũng không muốn động, vì vậy mơ mơ màng màng, liền ngủ tại ngực Kỳ Tử Gia.

Một đêm không mộng, sáng sớm khi Lâm Hạo tỉnh lại, khóe miệng còn mang ý cười. Xoay người ôm người bên cạnh, nhưng chỉ vồ được khoảng không, quơ quơ một hồi liền mở mắt ra, bên người trống rỗng, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, trong phòng tắm cũng không có tiếng nước, Kỳ Tử Gia không ở.

Giường chiếu rất sạch sẽ, trên người cũng thoải thoải mái mái, còn mặc áo ngủ, phía sau ngoại trừ tê tê, cũng không có cảm giác quá khó chịu, xem ra đã được chỉnh lý cẩn thận rồi.

"A... A... Thật xấu hổ a..."

Lâm Hạo rên rỉ, ôm lấy gối đầu, lăn qua lăn lại, chờ Kỳ Tử Gia trở về, bưng bữa sáng, kéo chăn ra, nâng mặt cậu lên, tặng cậu một nụ hôn chào buổi sáng dịu dàng ngọt ngào, sau đó thâm tình chân thành nói: "Anh sẽ có trách nhiệm với em!"

Thế nhưng chờ phải chờ trái, đợi đến bụng kêu giục, cũng không có người tiến vào, nhiều lần giãy giụa, rốt cục buông tha tiết mục "đầu vui sướng sau ôn tồn", từ trên giường ngồi dậy.

"A..." Mông phải chịu lực lớn, liền nhịn không được rên rỉ.

Nằm không cảm giác, thế nhưng như này thì cảm giác được, nơi đó giống như bị nứt, vừa đau vừa ngứa.

Vịn tường ra khỏi cửa, góa phụ Lý tẩu đang lau cầu thang nhe răng cười với cậu.

"Dậy rồi?"

"Dạ..." Chào hỏi rất bình thường, nhưng khiến Lâm Hạo đột nhiên đỏ mặt.

"Thiếu gia nói cậu mệt, bảo chúng tôi không được ầm ĩ cậu, đã gọi điện thoại cho trường học cậu xin nghỉ rồi!"

"A a... Không phiền..." Lâm Hạo đột nhiên ngay cả tay chân cũng không biết đặt ở đâu, một loại cảm giác ngượng ngùng của người mới làm vợ đột nhiên nảy sinh, đồng thời lại có một cảm giác ngày xưa là tù nhân, hôm nay thành chủ nhà, rốt cục hãnh diện.

"Lý tẩu, làm cho tôi chút đồ ăn dễ tiêu hóa."

Lâm Hạo rẽ lại rẽ đi xuống tầng, Quý Tiểu Vũ ngồi trên sô pha cười meo meo nhìn cậu.

"Anh Hạo!"

"Ừm..." Lâm Hạo kéo một cái đệm ở chỗ tay vịn ghế, nghiêng người ngồi xuống, xấu hổ lại kiêu ngạo nói: "Sau này đừng gọi tôi anh Hạo nữa!"

"Vậy gọi ngài là gì?"

"Cậu thường gọi Kỳ Tử Gia là gì?"

"Đại ca!"

"Vậy gọi đại tẩu đi!"

Quý Tiểu Vũ thiếu chút nữa bị nước bọt sặc chết, nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắn của Lâm Hạo, liền không thể phản bác, đành phải kêu giòn giã: "Đại tẩu!"

Lâm Hạo bề ngoài tỉnh bơ, trong lòng sớm vui như hoa nở —— Tuy trước đây cũng tự cho mình là người yêu của Kỳ Tử Gia, nhưng dù sao vẫn lo lắng chưa đủ, mà hiện tại thì thành chủ nhân danh chính ngôn thuận, hợp lý hợp pháp.

"Kỳ Tử Gia đâu?"

"Đại ca sáng nay lên máy bay, đến Nhật Bản rồi."

"Cái gì?" Tròng mắt Lâm Hạo thiếu chút nữa rớt ra, tức đến mũi cũng đỏ, ồm ồm hỏi: "Là đi gặp riêng với cái tên tiểu quỷ kia phải không?"

"Á... Là bàn chuyện làm ăn với Hạ gia..."

"Bàn chuyện làm ăn sao không dẫn cậu theo?"

"Em vốn là phải đi theo, nhưng sáng nay đại ca lại bảo em ở lại chăm sóc anh H... chiếu cố đại tẩu anh!"

Nghe vậy, bực tức Lâm Hạo nghẹn ở ngực tan chút. Coi như là bận chuyện làm ăn, cũng biết săn sóc "vợ", chỉ là gặp cái tên tiểu quỷ vẻ mặt giả thuần khiết kia, xác thực khiến người ta không hài lòng.

"Đi bao lâu?"

"Cả đi cả về tổng cộng ba ngày."

"Lâu như vậy..."

Lý tẩu luôn làm việc nhanh chóng, chỉ một lát sau, một bữa ăn đơn giản phù hợp yêu cầu đã bưng lên. Lâm Hạo cầm thìa, múc một miếng cháo ăn... Nhất thời cảm thấy vắng vẻ. Loại thời điểm này, phải là cùng Kỳ Tử Gia ở trên giường, anh một ngụm em một ngụm ăn mới viên mãn!

Quý Tiểu Vũ nhận điện thoại, thay đổi sắc mặt, oán giận với bên kia: "Nếu anh không thể đi, còn có ai có thể làm đại diện? Được rồi... Ai..."

Lâm Hạo hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy?"

Quý Tiểu Vũ cúp điện thoại, mặt ủ mày chau nói: "Đêm nay là đại thọ chín mươi của lão thái gia Thẩm gia, vốn là sắp xếp Tư Tuấn dự thay đại ca, nhưng anh ấy bị thương, đêm nay sợ là đi không được... Thế nhưng Thẩm gia sớm đã đưa thiệp mời, Kỳ gia không để một người có trọng lượng đi, về thể diện quá không nể."

Nghe vậy, Lâm Hạo vỗ ngực: "Đừng lo, tôi đi!"

"Hả?"

"Tôi là đại tẩu của các cậu mà!"

"Cái này... Cũng được!" Quý Tiểu Vũ vốn muốn ngăn cản, thế nhưng lại nghĩ, chưa nói cậu cùng đại ca đến tột cùng là quan hệ gì, chỉ nói cậu là thiếu gia Lâm gia, điểm này đã xác thực đủ trọng lượng, ai cũng không dám không để thể diện cho Lâm gia, vì vậy gật đầu, vui vẻ đồng ý.

Buổi tối, Lâm Hạo cả người tây trang màu đen, tinh thần phấn chấn xuất hiện tại cổng lớn Thẩm gia. Thẩm gia là gia tộc trăm năm, tòa nhà là kiến trúc cổ xưa, có điều nói về quy mô vẫn kém chút so với Lâm gia.

Lâm Hạo đưa thiệp mời ra, bước đi bình ổn, phong thái hiên ngang tiến vào cổng lớn Thẩm gia, tuổi trẻ anh tuấn, đoạt ánh mắt mọi người.

Có người đến bắt chuyện, Lâm Hạo cũng đường đường chính chính tự giới thiệu: "Vãn bối Lâm Hạo, anh trai là Lâm Thừa Hiến thường nhắc tới ngài chiếu cố anh ấy rất nhiều, lần này là thay mặt Kỳ Tử Gia chúc mừng đại thọ Thẩm lão thái gia!"

Nói rõ ràng từng chữ, thanh âm to, lễ nghi thoả đáng, hoàn toàn không có bộ dáng lưu manh mặt dày lúc trước, một bộ phong thái thanh niên tài giỏi.

Quý Tiểu Vũ cũng giơ ngón cái từ tận đáy lòng: "Đại tẩu, ngài thật là xuất sắc!"

Lâm Hạo chống nạnh ngửa đầu cười to: "Ha ha —— Tôi hết sức khẳng định tán thưởng của cậu với tôi!"

Thẩm gia lão thái gia nhìn thân thể bình thường, nhưng kỳ thực đã không rõ ràng việc đời rồi, trong mắt đục của ông lão nhìn ai cũng đều là một hình dạng, ngay cả con của mình cũng không nhận ra, chỉ tại thời điểm cắt bánh sinh nhật đi ra cùng mọi người gặp mặt, không đến mười phút đã lại bị đẩy vào.

Khách khứa trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thử thăm dò lẫn nhau, cũng thể hiện ra. Chi hệ Thẩm gia đông đảo, con cháu đầy cả sảnh đường, tranh quyền đoạt thế còn náo nhiệt hơn Kỳ gia lúc trước. Lần này cũng là một hồi tiết mục tranh giành thế lực, Lâm Hạo tuy không hiểu chuyện hắc đạo, nhưng nói tới cùng cũng không có gì khác quan trường và thương trường, cậu trước đây tham gia cũng thấy không ít.

Bất quá chỗ Kỳ Tử Gia là một dạng mà cậu không biết, cho nên mặc kệ ai tới bắt chuyện, cậu chỉ mỉm cười, không nhiều lời.

Uống ly nước trái cây, thấy thời gian cũng đã tới, đang định từ biệt mà thần không biết quỷ không hay, một người đàn ông trung niên mang theo men say ngả nghiêng qua đây, ngăn cản lối đi của cậu.

"Kỳ Tử Gia sao không đến?"

Mặc dù hắn ta mùi rượu ngất trời thái độ cũng rất xúc phạm, Lâm Hạo vẫn duy trì phong độ nói: "Anh ấy có việc không thể có mặt."

"Khinh thường Thẩm gia bọn tao sao?"

Người đàn ông quả nhiên là tới phá, trong nháy mắt tức giận, vươn tay muốn túm áo Lâm Hạo, Quý Tiểu Vũ nhanh chóng chắn ở trước người cậu.

"Thẩm nhị gia, ngài uống nhiều rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi!"

"Mày một thằng hạ nhân dựa vào cái gì mà lắm miệng!" Thẩm lão nhị đẩy Quý Tiểu Vũ tuổi còn trẻ ra, quay đầu tiếp tục làm khó dễ Lâm Hạo: "Hắn không đến thì thôi đi, phái mày tới tính làm gì?"

Lâm Hạo mím mím môi, mặc dù ngực bùng cháy, nhưng cậu là thay mặt Kỳ gia tới, không thể gây chuyện thị phi.

"Hay hai người bọn mày thực sự thân như một nhà rồi?" Con ma men đột nhiên hèn mọn cười rộ lên: "Ha ha ha —— hai thằng đàn ông, lại sống với nhau như vợ chồng, bọn mày có ghê tởm không?"

Thẩm lão tam chạy lại, vội vàng xin lỗi Lâm Hạo đang nắm chặt tay, mặt không biểu cảm.

Mấy người hầu Thẩm gia nhanh chóng nâng người đàn ông đi về phía phòng ngủ, Thẩm lão nhị lại vẫn kêu gào thô tục: "Kỳ Hoán Thần chính là uất ức, cư nhiên bại bởi tên bán mông cho đàn ông ——"

"Tao thao (*** chởi bậy) ông nội mày!" Lâm Hạo đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ, giống như đã điên rồi mà tiến lên, xách cổ áo người đàn ông, nện xuống một đấm thật mạnh, nhất thời máu thịt mơ hồ.

Tình hình bữa tiệc loạn một đoàn, Quý Tiểu Vũ cực lực che chở Lâm Hạo, ngực hối không kịp.

Đại ca, quả nhiên không có anh, đại tẩu giống như là con cọp hung mãnh nguyên thủy trong rừng rậm, mặc kệ biểu hiện dịu ngoan thỏa đáng thế nào, một khi phát tác, chính là trí mạng!

Ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, vốn đặt trước chuyến bay sáng mai, thế nhưng nhận được tin Lâm Hạo đại náo thọ yến Thẩm lão thái gia, sau đó bị giam, Kỳ Tử Gia liền bỏ công việc chưa xong lại, suốt đêm vội trở về.

Trở lại đại trạch Kỳ gia, Quý Tiểu Vũ lập tức chào đón.

"Đại ca, ngài đã về."

"Sao rồi?" Kỳ Tử Gia cởi áo khoác ném cho người hầu, kéo cà vạt trên cổ áo trễ xuống, thân thể rơi xuống sô pha mềm mại.

Quý Tiểu Vũ cẩn cẩn thận thận trả lời: "Đại tẩu cho Thẩm gia nhị gia vài quyền, mũi bị đấm vỡ, làm bị thương mấy người vệ sĩ của Thẩm gia, còn phóng hỏa thiêu đại trạch Thẩm gia, may mà chưa thực hiện được..."

"Tôi biết rồi, cậu ấy* thế nào?" (nguyên văn là hắn nên khó đoán là hỏi ai)

"Thẩm nhị gia rất tức giận, nghe nói bệnh tim suýt chút nữa phát tác, nhưng hiện tại không ngại ——"

Kỳ Tử Gia ngón tay gõ tay vịn gỗ lim, nhịn không được cắt lời: "Tôi là hỏi Lâm Hạo thế nào?!"

"Thẩm gia có tức giận thế nào cũng phải bận tâm đại ca ngài cùng mặt mũi Lâm gia, không dám làm gì đại tẩu, sáng sớm còn sai người đưa về."

Nghe vậy, Kỳ Tử Gia thở ra một hơi, móc bao thuốc từ trong túi áo ra, Quý Tiểu Vũ lập tức bước lên phía trước châm cho anh. Anh ngược lại không đưa vào miệng, chỉ để ở đầu ngón tay cho khói lượn lờ, nét mặt ẩn trong làn khói, nhìn không rõ.

Anh vừa mới nắm quyền, kỳ thực còn ngoài lo trong lắng, thế nhưng trước đó đã làm được mấy vụ làm ăn lớn, tài nguyên ào ào đến, đám già cả thấy tiền sáng mắt kia ngược lại cũng sẽ không nói gì.

Huống chi hiện tại bàn chuyện vận chuyển đường biển Đông Á cùng Hạ Nguyên Sam cũng đã ổn, sau đó thế lực sẽ càng lúc càng lớn, Thẩm gia sớm muộn cũng phải chiếm đoạt, chỉ là bây giờ còn chưa phải thời điểm trở mặt.

Từng bước từng bước đi gần đến nguy hiểm, thế nhưng cơ bản ở trong lòng bàn tay, ngoài ý muốn duy nhất... Điếu thuốc cháy tận, suýt nữa bỏng tay. Kỳ Tử Gia đứng dậy, lên tầng hai, đi tới nửa quay đầu lại, nhướng mày.

"Cậu gọi Lâm Hạo... là gì?"

"Đại, đại tẩu..." Quý Tiểu Vũ run run, cẩn cẩn thận thận nói: "Kỳ thực Lâm Hạo không sai, là có người nhục mạ đại ca trước, anh ấy mới động thủ..."

"Các cậu trái lại đều bị cậu ta thu mua rồi!" Kỳ Tử Gia hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Lâm Hạo nằm ở trên giường, nửa mê nửa tỉnh, thấy Kỳ Tử Gia vào cửa, vội vã từ trên giường bật dậy, sắc mặt có chút trắng xanh.

"Anh đã về rồi?"

"Ừm..." Kỳ Tử Gia đứng ở bên giường, chăm chú nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Dọa đến sợ rồi?"

"Không, mấy tên hồng nhuyễn kia em không để vào mắt." Lâm Hạo tốt xấu gì cũng luyện qua mấy chục năm quyền đạo, tuy thực chiến không rành, nhưng sức lực không thua người. "Chỉ là... Em đánh Thẩm lão nhị ở thọ yến Thẩm lão gia, có phải gây phiền toái cho anh không?"

Kỳ Tử Gia đột nhiên nở nụ cười, nhún nhún vai không hề gì: "Dù sao cũng không phải lần đầu, tôi quen rồi!"

Nghe vậy, Lâm Hạo bĩu môi, rồi lại bởi Kỳ Tử Gia nói đúng sự thực, không có sức phản bác, chỉ có thể gục đầu xuống. Bị Thẩm gia giam một đêm, tinh thần có chút uể oải, không nhịn được ngáp một cái.

"Cậu tiếp tục ngủ đi!" Kỳ Tử Gia tiến lên một bước, ấn cậu trở lại trong chăn, còn cẩn thận tỉ mỉ đắp chăn cho cậu.

Cử chỉ ôn nhu như vậy khiến Lâm Hạo bị đả kích lớn lòng tin lập tức sống lại, vỗ vỗ chỗ trống bên người, "Ngủ cùng nhau?"

"Tôi không buồn ngủ, ngồi đây nhìn cậu!"

Lâm Hạo cười đến càng vui vẻ hơn, buồn nôn nắm lấy tay Kỳ Tử Gia, áp lên gò má mình, với dáng người như gấu ảo tưởng mình là con mèo nhỏ, còn cọ đến cọ đi.

Kỳ Tử Gia nhân tiện ngồi bên gối cậu, chăm chú nhìn mặt cậu, ngũ quan Lâm Hạo không khác mấy với lúc nhỏ, vẫn như lần đầu tiên nhìn thấy, vẻ ngoài có chút kiêu ngạo.

"Lâm Hạo... Cậu có mấy người anh?"

"Hử?" Thanh niên buồn ngủ dụi dụi mắt, mơ hồ không rõ nói: "Chỉ một người... anh trai của em..."

Lâm Hạo dùng mái tóc xù xù cọ lòng bàn tay Kỳ Tử Gia, nặng nề ngủ.

Cậu... Cậu quả nhiên không nhớ... Kỳ Tử Gia nắm tay, trong lòng co thắt một hồi.

...

Thời điểm sáu tuổi, Kỳ Tử Gia lần đầu tiên gặp Ân Gia.

Ngày đó là thọ yến sáu mươi của lão gia tử Lâm gia, hắc đạo bạch đạo quan trường thương trường, nhân vật có uy tín danh dự đều đến mừng thọ. Kỳ Tử Gia tuổi nhỏ đi theo sau mấy người anh chị, dưới sự hướng dẫn của quản gia, đến phía sau viện chơi đùa cùng con út Lâm gia.

Anh trai khác mẹ Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu đi tuốt đằng trước, một thân lễ phục nhỏ hồng nhạt, tựa như đóa hoa xinh đẹp.

Đi tới trước cửa chỗ tiểu thiếu gia Lâm gia ở, quản gia đi vào tìm người, một hồi cũng không thấy đi ra, dưới ánh nắng chói chang mấy đứa nhỏ mặc kín mít đều bị phơi nắng đến khó chống đỡ nổi, nhất thời tiếng oán than dậy đất.

Kỳ Hoán Thần nóng đến kéo nơ hứng gió, nhìn nhìn khắp nơi, thấy cuối hàng, Kỳ Tử Gia mặc lễ phục màu đen trầm lặng dọa người, béo tròn tròn, con mắt nửa híp nhìn mặt đất, không rên một tiếng, đột nhiên một cơn tức giận nổi lên.

Nó bước qua, vươn tay mạnh đẩy đứa nhỏ.

"Mày theo tới làm gì? Người ta mời đứa nhỏ của Kỳ gia đến đây, mày cũng không phải trẻ con Kỳ gia, mày cút, mày cút, đừng để mất mặt Kỳ gia."

Kỳ Tử Gia vừa lùn vừa béo thân thể lại yếu, bị nó đẩy một cái lảo đảo ngồi trên mặt đất, vội vàng đứng lên lại bị đẩy ngã.

Mấy người chị Kỳ gia thấy nhưng không bảo gì, cũng không ai đến ngăn cản.

"Cấm động ——" Lúc này, một tiếng quát lớn của trẻ con truyền đến: "Đứa nhỏ béo, mày giẫm lên hoa của tao!"

Ở trên cây to che trời cạnh cửa, một đứa nhỏ nam năm, sáu tuổi bò xuống, y phục tinh tế bị cọ đến bẩn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thô bạo cùng quái đản. Thằng bé bước nhanh tới trước mặt hai người, một tay túm Kỳ Tử Gia bị Kỳ Hoán Thần đẩy tới tàn nhẫn đẩy trở lại.

Đầu Kỳ Tử Gia đập vào cửa, trán nhất thời sưng một khối.

"Bọn mày là ai?" Thằng bé ngẩng đầu, trong mắt phượng lóe quang mang ngạo mạn. "Ở cửa nhà tao làm gì?"

Kỳ Hoán Thần liếc mắt nhìn ra đây là Lâm Hạo con trai Lâm lão gia tử, vì vậy tiến lên một bước nói: "Tớ là Kỳ Hoán Thần, mẹ cậu bảo tớ chơi cùng cậu."

Lâm Hạo đánh giá Kỳ Hoán Thần mảnh mảnh mai mai, trong mắt hiện lên tia xem thường, một ngón tay chỉ về phía Kỳ Tử Gia co ở góc tường, lớn tiếng hỏi: "Mày là ai?"

Kỳ Tử Gia xoa trán, như là không nghe được không đáp lời.

Lâm Hạo lúc nào thì lại bị coi thường như vậy, cơn tức nhất thời nảy lên, vọt tới trước mặt Kỳ Tử Gia, không nhịn được đẩy đầu đứa nhỏ.

"Tao hỏi mày nói đi! Mày là ai? Mày tên gì? Mày bao nhiêu tuổi?"

Kỳ Tử Gia cắn chặt môi, mặc thằng bé đẩy đến đẩy đi, thân thể liên tục đụng trên tường, thế nhưng không rên một tiếng.

"Nó là kẻ ngốc." Kỳ Hoán Thần đi tới, kéo tay Lâm Hạo, lãnh đạm nói: "Nó kém thông minh, nói cũng không nói rõ được, chúng ta đừng để ý đến nó, đi chơi đi."

Ai dè Lâm Hạo lại chuyển mắt, đĩnh đạc hỏi: "Mẹ tao nói kém thông minh là di truyền, mày cũng là kém thông minh sao?"

"Mới không phải!" Kỳ Hoán Thần mặt đỏ tới mang tai phản bác: "Nó là con gái điếm sinh, mới không phải con Kỳ gia chúng tôi!"

Nghe vậy, Lâm Hạo đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lóe tia tàn bạo. Cậu móc một que kẹo từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Kỳ Tử Gia.

"Cho cậu ăn."

Kỳ Tử Gia kinh ngạc ngẩng đầu, không nhận.

Lâm Hạo làm bộ nhẹ nhàng chọc chọc cằm nhóc, "Cho cậu ăn, nhận đi."

Do dự, do dự, Kỳ Tử Gia vươn tay, nhận kẹo. Lại nhìn Lâm Hạo, vẫn mỉm cười cổ vũ.

"Ăn đi!"

"Cảm ơn." Kỳ Tử Gia nhỏ giọng nói lời cảm ơn, kẹp búp bê dưới nách. Bàn tay nhỏ bé đầy thịt bóc vỏ kẹo, vừa muốn đưa vào miệng, đã bị Lâm Hạo tát một cái làm rớt.

"Ai muốn cho mày ăn?! Tiểu tạp chủng gái điếm sinh!"

Kỳ Tử Gia giật mình, trừng lớn mắt lặng người nhìn đứa nhỏ xa lạ trước mắt, một giây trước còn cười meo meo.

Lâm Hạo lại tát một cái, đánh thật mạnh vào gương mặt anh. "Nhìn nữa tao liền móc mắt mày!"

Vì vậy Kỳ Tử Gia cúi đầu khép mi, không hề nói gì. Thái độ nhu thuận thần phục như vậy, khiến kẻ đánh người rất không thỏa mãn, vì vậy quyền cước càng thô bạo hơn như bão tố phủ xuống. Trẻ con ra tay chẳng biết mức độ, đánh loạn đá loạn liên tục, Kỳ Tử Gia che đầu, ngồi xổm xuống, sớm quen quyền cước khiến cảm giác đau cũng chậm đến.

Thực sự... hoàn toàn không đau! So với tim đau, so với bất lực cùng tuyệt vọng bị vứt bỏ ở góc xó tối tăm, những nắm đấm nhỏ này tính là cái gì?

Đánh tận hứng, Lâm Hạo thở hổn hển đạp Kỳ Tử Gia một cước cuối cùng, bỏ lại một câu: "Mẹ tao nói, với con của gái điếm, phải giáo huấn nghiêm khắc!" Liền cùng đám người Kỳ Hoán Thần nghênh ngang đi.

Bọn họ đi xa rồi, Kỳ Tử Gia mới chậm rãi đứng lên, lưng bụng đau vô cùng, đầu khớp xương như rã rời, ngồi dưới đất một chút, mồ hôi lạnh từ trán tràn ra.

Quen lạnh nhạt quen bạo lực thế nào đi nữa, nó cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, lúc này ở góc không người, nước mắt chính là nhịn không được, tràn mi. Nhưng lập tức dùng tay áo mạnh mẽ lau đi, y phục dính đầy bụi bặm cọ đỏ làn da non mềm.

Khóc có ích lợi gì? Cái người phụ nữ tự xưng là mẹ nó kia ngày ngày khóc ở trong phòng, khóc đến mắt đã mù cũng không thể được kết quả bà ta muốn.

Lúc này, một chiếc khăn tay không tính là trắng sạch, được đưa tới trước mắt.

Kỳ Tử Gia lập tức thu hồi vẻ mềm yếu cùng đau xót, thay thành bộ dáng mặt không biểu cảm, ngẩng đầu nhìn cái tên giả tốt xem náo nhiệt... Kết quả thấy một đứa nhỏ nam bẩn hề hề, vẻ mặt bám bẩn, vừa lùn vừa gầy, giống như con khỉ.

Đứa nhỏ bị ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Tử Gia trừng, lập tức nhũn chân, bỏ lại khăn tay chạy, lại bị anh túm cổ tay.

Đứa nhỏ lui thân, nhỏ giọng nói thầm: "Xin lỗi..."

"Gì?"

"Bọn họ đánh cậu... tôi không thể giúp cậu..." Đứa nhỏ nói, hình như sắp khóc, vươn ngón tay tinh tế, lau lau khóe mắt Kỳ Tử Gia. "Rất đau đi..."

Kỳ Tử Gia lắc đầu.

Đứa nhỏ móc mấy cái băng OK (eurgo) từ trong túi ra, xé thật cẩn thận, dán lên trán Kỳ Tử Gia.

"Đau đau bay đi... bay đi..." Đứa nhỏ cử chỉ ngây thơ, trên khuôn mặt bẩn không thấy rõ ngũ quan, trong đôi mắt to lóe tia chân thành. "Còn đau không?"

Kỳ Tử Gia lắc đầu, vịn tường đứng lên, anh so với bạn cùng lứa tuổi chung quy không tính là cao, lại cao hơn đứa nhỏ này nửa cái đầu.

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Chín tuổi."

Thế mà lớn hơn anh ba tuổi, nhưng bộ dáng thoạt nhìn nhỏ gầy chỉ tầm bốn, năm tuổi.

"Cậu tên gì?"

Đứa nhỏ mấp máy môi: "Lâm... Không... Du... Du Tiểu... Tôi, tôi không có tên..."

"Vì sao?"

Đầu đứa nhỏ cúi càng thấp, thanh âm nhỏ đến khó có thể nghe thấy: "Tôi là con gái điếm sinh, không xứng có tên."

Tim Kỳ Tử Gia đau như bị kiếm cùn đâm xuyên từng chút, đau như máu từng giọt bị rút đi. Nỗi đau mà thời điểm bị vợ hợp pháp của ba hành hạ, bị anh trai khác mẹ chỉnh, cũng chưa từng có.

Đau đến anh đứng không nổi, ôm cổ đứa nhỏ, thanh âm run run: "Em là Tử Gia, anh giúp em có ân với em, anh liền gọi Ân Gia, anh liền là thân nhân của em, là anh trai của em!"

Ân Gia... Thân nhân duy nhất, Ân Gia...

Ân Gia ôn nhu yếu đuối như vậy, sau nhiều năm, thế nào lại biến thành một cái xác không hồn?

Run rẩy không ngừng... Rốt cục, đưa đôi tay khô gầy tái nhợt đến trước mặt anh.

Mắt đầy tơ máu, môi khô khốc phát ra thanh âm khàn như quỷ đêm khóc nỉ non: "Tử Gia... Cho anh... Cho anh..."

Sau nhiều lần cự tuyệt, Kỳ Tử Gia phạm phải sai lầm khiến cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Anh thả bụi phấn màu trắng trăm cay nghìn đắn kiếm ra vào lòng bàn tay Ân Gia, đồng thời hủy diệt linh hồn anh ấy.

...

"Tử Gia... Tử Gia cứu tôi... cứu tôi..."

"Kỳ Tử Gia!"

Thiếu niên trên giường đột nhiên kêu một tiếng, tha anh từ đầm lầy hồi ức ra.

Thân thể Lâm Hạo không ngừng giãy giụa, nút buộc tuột ra khiến áo ngủ lộn xộn, cổ áo trượt xuống lộ ra dấu hôn chỗ xương quai xanh... Đó là vết tích anh tận tình lưu lại.

Đêm hôm đó, anh giống như điên rồi.

Là bị hành động đỡ đạn của cậu ta làm cảm động? Hay là bị câu không biết trời cao đất rộng "Nếu em ở bên cạnh anh thì tốt rồi" kia làm mất bình tĩnh?

Cậu vẫn ở bên cạnh tôi, cậu là người tồn tại đối với tôi cùng Ân Gia mà nói chính là ác mộng, đau xót của tôi chính là đám tiểu thiếu gia giống như cậu mang lại —— Loại người tàn bạo như cậu lại còn muốn bảo vệ tôi?!

Chân tâm như vậy, muốn anh làm sao tín nhiệm?

Thẳng đến khi Tư Tuấn chạy tới gõ cửa, Kỳ Tử Gia mới thoát ra từ giữa hồi ức. Đi tới thư phòng, Tư Tuấn đặt một chồng lớn tư liệu lên bàn.

"Đây là bản fax Hạ Nguyên Sam gửi tới."

"Ừm..." Kỳ Tử Gia tùy ý lật xem, hỏi: "Đại trạch Thẩm gia cháy bao nhiêu?"

"Lâm Hạo vừa mới phóng hỏa người ta liền phát hiện rồi, không có tổn thất gì, chỉ là về mặt mũi khẳng định làm khó dễ, Tử Gia cậu muốn đến Thẩm gia nhận lỗi sao?"

"Nhận lỗi tất nhiên là phải đi... Ha ha..." Kỳ Tử Gia ngẩng đầu, một tay nâng má, mặt mang nét cười: "Anh nói tòa nhà Thẩm gia cũng có chút niên đại rồi đi?"

"Thế nào cũng có trăm năm rồi."

"Cũng nên tân trang lại đi?"

"Tử Gia?" Hàm ý ẩn bên trong lời nói khiến Tư Tuấn kinh hã.

Kỳ Tử Gia cười càng rực rỡ hơn, như đứa nhỏ lập kế hoạch đùa dai hứng thú tràn trề: "Đêm nay, chúng ta đem chuyện Lâm Hạo chưa làm được, làm lại một lần!"

"Tử Gia... Tôi không hiểu cậu đang nghĩ cái gì?"

"Lâm Hạo không hiểu nhiều quy củ, nhưng cậu ta là người đại diện Kỳ gia chúng ta đi, muốn dạy dỗ là chuyện của Kỳ gia chúng ta, người khác dám chọc cậu ta không vừa ý, chính là làm chúng ta không vừa ý, phải khiến kẻ đó phải trả giá đại giới, hiểu chưa?!"

Kỳ Tử Gia đứng dậy, kéo rèm cửa sổ dày ở thư phòng, ánh mặt trời buổi trưa chiếu thẳng đến, bên trong một mảnh ấm áp sáng sủa, nhưng ánh sáng như vậy, lại không cách nào xua tan được nội tâm âm u lạnh lẽo của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro