Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận hỏa hoạn, từ khu hoang vắng phía sau nhà cũ Thẩm gia nổi lên, không ai thương vong, tòa nhà bị hủy hơn phân nửa.

Phóng viên ở chân núi chụp ngọn lửa, nhắc nhở đông đảo dân thành phố trời hanh vật khô chú ý phòng cháy, Lâm Hạo ở trước TV thấy mấy vệ sĩ Thẩm gia từng giam cậu mặt xám mày tro, mừng đến khoa tay múa chân.

Đáng tiếc không ai chia sẻ niềm vui với cậu, Kỳ Tử Gia sắp xếp xong những thứ này liền đi Mỹ rồi, nghe nói phải một tuần mới có thể trở về, còn dẫn Quý Tiểu Vũ đi, để Tư Tuấn không hợp mọi điều với cậu lại, không mở miệng một bộ mặt người chết, vừa mở miệng chính là nói móc châm biếm.

"Người yêu" không ở bên người, "phòng không gối chiếc" đã chịu hai ngày, Lâm Hạo tính tính toán toán dọn qua đây đã nửa năm rồi, lúc này rất nhớ người nhà, liền thu dọn một bọc nhỏ, ngồi taxi trở về Lâm gia.

Sau bữa cơm chiều, chị dâu dẫn cháu trai nhỏ đến tìm cậu nói chuyện phiếm.

Lâm Hạo tổng cộng có hai đứa cháu, đứa lớn năm nay học cấp ba, tuy gần tuổi Lâm Hạo, tính tình lại một bộ chứng chạc trầm lặng dọa người, quả thực là phục chế phẩm (đồ làm lại) của Lâm Thừa Hiến, hai người bọn họ luôn không thân. Cháu trai nhỏ Bảo Nhi mới sáu tuổi, thấm đẫm chân truyền của Lâm Hạo, nghịch ngợm gây sự, hai người bộ dáng cũng rất giống nhau, Lâm Hạo từ nhỏ đã yêu thương nó.

Nửa năm không gặp, Lâm Hạo ôm cháu trai nhỏ béo mà tung đến tung đi, khiến đứa nhỏ kêu bô bô loạn.

Hai người đùa đầy người mồ hôi, Lâm Hạo véo mặt béo nhỏ của cháu trai nói: "Chị dâu, đêm nay để Bảo nhi ngủ cùng em!"

Chị dâu gật đầu, thử thăm dò hỏi: "Em cũng thật thích trẻ con... Khi nào cũng sinh một đứa?"

"Em cùng Kỳ Tử Gia cũng không thể sinh á?"

Chị dâu giận đến muốn hộc máu: "Ai nói hai người các em sinh, chị là nói... Em bao giờ kết giao một người bạn gái?"

Lâm Hạo vẻ mặt vô tội: "Em cũng có bạn trai rồi còn có thể kết giao bạn gái?"

"Em cùng Kỳ Tử Gia... Thật sự... Thật sự..."

"Ừm... Chúng em rất tốt!" Lâm Hạo nói xong, rồi đột nhiên đỏ mặt, "Anh ấy phương diện kia cũng rất tốt!"

Nước mắt chị dâu dâng lên tràn ra, ôm đứa con béo chạy vội đi.

Công việc Lâm Thừa Hiến rất bận, hơn nữa đã tới cuối năm xã giao lại nhiều, về nhà cũng đã là đêm khuya rồi, luôn muốn nói chuyện với Lâm Hạo lại không tìm được cơ hội, mỗi lần chỉ có thể nói vài câu, lại thường bị Lâm Hạo chọc giận đến huyết áp tăng cao.

Vì thế Lâm Hạo càng cô đơn... Lại không tìm thấy người có thể hiểu, quả nhiên trừ Kỳ Tử Gia ra không ai có thể hiểu được tâm tình của cậu!

Nhưng Kỳ Tử Gia đến tột cùng là nghĩ thế nào? Sau khi hai người tiến thêm một bước lại không chăm sóc thật tốt nữa. Chỉ thấy mặt vào sáng sớm anh từ Nhật Bản trở về, nói cũng chưa nói vài câu. Buổi chiều Lâm Hạo tỉnh dậy, Kỳ Tử Gia đã ở trên máy bay đi Mỹ.

Anh đối với cậu... rốt cuộc có ý hay không?

Vì thế ở bên ao sen sau đại trạch Lâm gia, thường xuyên có thể thấy một thanh niên mặc áo bông lớn, lộ hai hàng nước mũi ngồi khoanh chân trên ghế đá, thẹn thùng vô hạn ngắt một bó cúc non: "Anh ấy yêu mình, anh ấy không yêu mình, anh ấy yêu mình, anh ấy không yêu mình..."

Người Lâm gia thấy thấy chuyện quái lạ nhưng không cảm thấy quái lạ, nhưng Quý Tiểu Vũ lần đầu tiên nhìn thấy, vẫn là rùng mình một cái.

"Đại tẩu!"

"Tiểu Vũ? Cậu đã về rồi?" Lâm Hạo đứng lên, dùng tay áo lau lau nước mũi, "Kỳ Tử Gia cũng về rồi? Cậu chờ tôi thu dọn đồ đạc ——"

"Đại tẩu, đại ca cũng tới rồi, hiện tại ở phòng khách."

"Hả... Anh ấy, anh ấy tới đón tôi?!" Nghe vậy, Lâm Hạo cả người run run rẩy rẩy, cúc non đáng thương trong tay kia nháy mắt bị nắm thành một đống.

"Không phải..."

"Anh ấy quả nhiên là yêu tôi ——" Ném hoa đi, Lâm Hạo sải chân chạy về phía phòng khách.

...

"Gần đây, Lâm Hạo đã gây cho cậu rất nhiều phiền toái..." Trong phòng theo phong cách cổ xưa, Lâm Thừa Hiến tay cầm ấm trà, rót đầy chén trà trước mặt Kỳ Tử Gia. "Cậu không thể quá chiều nó, kỳ thật nó rất thông minh, cậu dạy nó, nó có thể giúp cậu ——"

Lâm gia là thế gia (gia đình qua nhiều đời, đại ý là gia tộc lâu đời) chính trị, anh trai Lâm Hạo Lâm Thừa Hiến bắt đầu thời thiếu niên đã theo cha Lâm phiêu bạt quan trường, rồi sau đó con thừa nghiệp cha vả lại còn nâng lên một tầng. Đồng thời mấy người con gái Lâm gia lang bạt, dựa vào nhân mạch gia tộc cùng tự kinh doanh, tài lực hùng hậu.

Có thể nói trừ Lâm Hạo ra, thành viên Lâm gia đều là đại nhân vật hô mưa gọi gió.

"Tôi cũng không dám quản cậu ta." Kỳ Tử Gia trên mặt là nụ cười không chê vào đâu được.

"Thế nhưng Lâm Hạo gần đây đã đắc tội rất nhiều thế gia..."

"Thế gia?" Kỳ Tử Gia cười: "Chỉ là một trùm đám lưu manh, trùm lưu manh giống tôi."

Lâm Thừa Hiến đứng dậy, mở cửa phòng ra, gió hành lang thổi vào, một phòng khô nóng được xua tan.

Màu da Kỳ Tử Gia như tuyết, tóc đen như tơ, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, là mỹ nam tử hiếm thấy. Nụ cười thường treo ở khóe miệng, nhưng thế nào cũng cảm thấy như là đeo mặt nạ.

Cho dù khiêm tốn nghe người ta dạy bảo, trong mắt chung quy vẫn thờ ơ, làm việc rất chặt chẽ cẩn thận, thủ đoạn lại hoàn toàn không bảo thủ thậm chí là cấp tiến. Thời gian gần một năm này, mỗi lần đều rất mạo hiểm, anh lại mỗi lần đều hóa nguy thành an.

Mặc dù Lâm Thừa Hiến là chìm nổi ba mươi mấy năm ở quan trường và thương trường, cũng là lần đầu tiên thấy người như vậy.

Lúc trước mặc dù là dưới sự nhõng nhẽo cứng rắn của Lâm Hạo mới đáp ứng cho Kỳ Tử Gia cơ hội, nhưng bị cậu ta thuyết phục, bỏ Kỳ Hoán Thần ngược lại hỗ trợ cậu ta, cũng đã nhận ra thực lực của cậu ta, cũng bắt đầu lý giải sự mê luyến của em trai với Kỳ Tử Gia, không hoàn toàn là bị mỹ mạo của cậu ta làm mờ mắt.

Thế nhưng thưởng thức là thưởng thức, người quá mạnh thường không phải đồng bọn hợp tác lý tưởng, nếu không có Lâm Hạo, Lâm Thừa Hiến vô luận thế nào cũng sẽ không mạo hiểm hợp tác với Kỳ Tử Gia nham hiểm này.

Đang cảm thán, Lâm Hạo hùng hổ vọt vào, vừa thấy Kỳ Tử Gia, lập tức nhào tới.

"Thân mến anh đã về rồi!" Lực của Lâm Hạo rất mạnh, đụng đổ chén trà, hắt Kỳ Tử Gia đầy đầu đầy mặt.

May mắn trà cũng không nóng, Kỳ Tử Gia chỉ dùng ngón tay gạt lá trà dính trên lông mi, khóe miệng thoáng giật giật.

Lâm Hạo nhanh chóng dùng tay áo lau mặt cho anh, Kỳ Tử Gia thấy vết bẩn khả nghi phía trên, vội vàng rụt đầu tránh, đồng thời đặt cậu lên ghế, ánh mắt chuyển về phía Lâm Thừa Hiến đối diện, như cười như không nói: "Nhìn em trai của anh như vậy, không phải rất ngây thơ đáng yêu sao?"

"..." Lâm Thừa Hiến trừng mắt nhìn em trai không ham tranh giành một cái, tiếp tục đề tài cùng Kỳ Tử Gia: " Có qua lại với thông đạo Bắc Mĩ?"

"Đúng vậy, thực khéo, tình nhân của lão đại mafia Mỹ là một người Hoa, giúp tôi rất nhiều!"

Lâm Hạo lập tức trừng mắt: "Anh cùng tình nhân nhà người ta quen thuộc như vậy làm gì?"

Kỳ Tử Gia nhẹ nhàng hỏi lại: "Làm người phụ nữ tình nhân thì không phải người sao?"

Lâm Hạo lúc này mới cảm thấy lỡ lời, chầm rãi nói: "Thực xin lỗi... Em chỉ là ghen thôi!"

"Khụ khụ!" Lâm Thừa Hiến lại khụ hai tiếng, khuyên nhủ nói: "Làm việc phải lưu vài đường sống, như Thẩm gia vẫn là đừng xung đột chính diện..."

Kỳ Tử Gia bắt lấy tay Lâm Hạo đang vuốt ve trên lưng mình, lạnh nhạt nói: "Anh, đây là sinh ý, không phải tình ý."

Lâm Thừa Hiến thoáng nhíu mày: "Kỳ Tử Gia, có dã tâm là chuyện tốt, nhưng bây giờ còn chưa phải thời cơ đi?"

"Cho nên cần trợ giúp của anh trai ngài!" Đây là lần đầu tiên Kỳ Tử Gia dùng loại xưng hô thân mật này đối thoại với Lâm Thừa Hiến: "Hơn nữa thứ chướng mắt rất nhiều, tương lai cũng không có lợi, anh trai ngài nói có phải không?"

Lâm Thừa Hiến giận tái mặt. Kỳ Tử Gia rõ ràng tính kéo Lâm gia dính vào. Tuy Lâm gia vốn cũng không sạch sẽ, nhưng vẫn một mực khiêm tốn thận trọng, thuần túy là thế lực phía sau, hơn nữa ít tham dự tranh đấu giữa bang phái.

Nhưng thấy vẻ mặt Lâm Hạo nhìn Kỳ Tử Gia say đắm... Lâm Thừa Hiến cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, đâm lao phải theo lao!

Kỳ Tử Gia ở lại ăn cơm chiều, Lâm phu nhân trăm điều yêu thương Lâm Hạo cũng ngồi cùng, bởi vì có quan hệ với con trai bảo bối, bà đối với Kỳ Tử Gia cũng coi như quan tâm. Lâm Thừa Hiến lại đi tham gia tiệc rượu, vợ Lâm dặn phòng bếp đun trà giải rượu.

Kỳ Tử Gia thở dài: "Anh trai chị dâu cảm tình thật tốt!"

Lâm Hạo ở một bên liều mạng gật đầu: "Vợ chồng buồn nôn!" Nói xong, nhét tôm vào miệng Kỳ Tử Gia.

Kỳ Tử Gia một bên nhai, một bên mập mờ nói: "Sớm nghe nói, Lâm phu nhân cùng Lâm lão tiên sinh, cũng là một đôi vợ chồng ân ái!"

Lâm phu nhân bảo dưỡng tốt, khoan thai sang đẹp thở dài: "Ai, nếu ân ái ông ấy sẽ không đột nhiên bỏ tôi mà đi!"

"Cho dù như vậy, cũng là một đường dìu nhau đến bạc đầu..." Kỳ Tử Gia lộ ra vẻ mặt thương cảm: "Thật khiến người hâm mộ, nếu mẹ của cháu cũng có phúc khí như Lâm phu nhân thì tốt rồi!"

Xuất thân Kỳ Tử Gia tất cả mọi người đều biết, giữa bữa tiệc không khỏi có chút xấu hổ.

Chị dâu Lâm Hạo cười hai tiếng: "Này còn không đều là lỗi hoa tâm của đàn ông?!"

"Đúng vậy... Đều là lỗi của đàn ông, thế nhưng..." Kỳ Tử Gia chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm phu nhân, gằn từng chữ: "Nếu vợ của ba cháu, thiện lương nhân hậu như Lâm phu nhân, cháu cùng mẹ cháu cũng có thể chịu ít khổ chút, mẹ cháu cũng đã có thể sống nhiều thêm vài năm."

Nụ cười trên mặt Lâm phu nhân không giữ nổi, rời khỏi bàn tiệc trước.

Thời điểm cơm chiều ngoài cửa sổ rơi tuyết lớn, Lâm gia ở trên sườn núi, xuống núi rất khó khăn, Kỳ Tử Gia đành phải ở lại qua đêm. Kỳ Tử Gia một chân bước vào phòng ngủ của Lâm Hạo, không khỏi mở miệng thở dài: "Thật đúng là Trung Quốc và Tây phương kết hợp, có phong tình khác!"

Phòng Lâm Hạo cũng loạn tung giống phòng phần lớn nam thiếu niên trẻ tuổi, nơi nơi đều là đồ thể dục cùng thiết bị âm nhạc đủ loại.

Phòng của cậu cũng đủ lớn, trang trí căn bản cũng tương đối xa hoa, thế nhưng rõ ràng là bình phong vẽ tay cổ xưa, phía trên lại treo thanh kiếm Tây phương, bàn vuông chạm khắc, lại bày bình cà phê, ngọc lưu ly trong suốt lập tức còn theo một figure bản giới hạn.

Chia nhau tắm rửa, hai người nằm ở giường đơn cỡ lớn.

Lâm Hạo nắm lấy cổ tay Kỳ Tử Gia, đùa nghịch ngón tay anh.

Nhớ tới lời Lâm Thừa Hiến, Kỳ Tử Gia hỏi: "Cậu đối với chuyện buôn bán của tôi, có hứng thú không?"

"Kỳ thật không hứng thú lắm, nhưng nếu anh muốn em giúp anh, em cũng rất vui."

"Lý tưởng của cậu là gì?"

"Em... Kỳ thật em muốn làm cảnh sát!" Lâm Hạo mở lớn hai mắt, cười đáng khinh: "Sau đó là có thể danh chính ngôn thuận bắt anh vào phòng tối, khà khà khà khà --"

Lâm Hạo lên đại học vốn muốn học tư pháp hoặc là hình sự chuyên nghiệp, tương lai làm kiểm sát trưởng các thứ, hơn nữa loại ngành này nhân mạch Lâm gia rộng, con thừa nghiệp cha anh cũng tiện.

Thế nhưng cha Lâm khi còn sống đã quy định Lâm Hạo tuyệt đối không thể theo chính trị, thậm chí không cần kinh doanh, tốt nhất làm ngành nghệ thuật, hội họa, chụp hình, bằng không đi viết tiểu thuyết văn chương trữ tình, đi du lịch khắp nơi cũng được.

Lâm Hạo rất bất mãn việc này, trải qua kháng nghị, cha lại chỉ bỏ lại một câu không mặn không nhạt: "Không chuyện nhẹ thân."

Lâm Hạo cảm thấy cha khinh thường mình, giận dỗi mới theo chuyên ngành vật lý thiên thể, chỉ có điều chưa đợi cậu báo danh, cha Lâm đã qua đời, hệ học của Lâm Hạo cũng thành nguyện vọng của cha, càng không thể đổi.

Nhớ đến cha, Lâm Hạo lại nghĩ tới thân thế của Kỳ Tử Gia, có chút do dự hỏi: "Anh... Anh rất oán hận sao?"

"Hả?"

"Xuất thân của anh, anh rất oán hận sao?"

"Không! Mọi người đều có mệnh!"

Lâm Hạo thật cẩn thận hỏi: "Mẹ anh... tại sao phải làm tình nhân?"

Kỳ Tử Gia rút tay lại, lạnh lùng mở miệng: "Bà ấy thấp hèn!"

"Thật là tên miệng xấu!"

"Tôi vốn đã là người xấu... Chẳng lẽ cậu không biết, làm người đàn bà tình nhân của người ta rất thấp hèn, đứa con là con gái điếm sinh sao?"

"Em không nghĩ..."

"Thật?!"

Lâm Hạo nghiêm túc gật đầu: "Thật! Sau khi em biết anh, cho tới bây giờ không nghĩ anh là con riêng có gì không tốt!"

Kỳ Tử Gia lại cười không nổi. Câu "Với con của gái điếm, phải giáo huấn nghiêm khắc" kia còn quanh quẩn bên tai, bộ dáng Ân Gia hoảng sợ, vẫn khắc sâu trong đầu như cũ.

Thế nhưng những tàn nhẫn cùng hung ác nhỏ dại này, là bản tính của đứa nhỏ có, hay là kiêu ngạo cùng tàn khốc bề trên dạy, đối với đám người Lâm Hạo cùng Kỳ Hoán Thần mà nói, giống như là bóp chết một con cá vàng, căn bản là không phải tội ác tày trời. Sau khi chậm rãi lớn lên, có ai lại đi so đo?

Mà những thứ này lại thành vết thương của anh cùng Ân Gia... Là anh phải khắc ghi, mỗi đêm một lần lại một lần đến lăng trì bản thân, nỗi đau của anh cùng Ân Gia!

Vào đêm, bên gối truyền đến tiếng ngáy nhẹ nhàng, còn cùng tiếng líu ríu mơ hồ.

Kỳ Tử Gia trợn to mắt nhìn trần nhà, không buồn ngủ.

Bữa tiệc thấy mẹ Lâm Hạo một bộ cao quý thiện lương, góc nào đó trong lòng anh liền sinh ra ngọn lửa âm u.

Mẹ Kỳ Tử Gia là tình nhân, bà từ nông thôn đến, không có năng lực kiếm sống liền làm gái nhảy, khi đó Kỳ Sơn Hải cũng chỉ là cai quản vài quán ăn đêm mà thôi.

Kỳ Sơn Hải không chỉ có một người phụ nữ, trong đó có thủ đoạn nhất chính là mẹ Kỳ Hoán Thần. Người phụ nữ này cũng là gái nhảy, sau đó làm chủ quán ăn đêm, giúp Kỳ Sơn Hải không ít việc, về sau lại còn sinh cho ông ta con trai, chờ Kỳ Sơn Hải có chút thế lực, liền cưới bà ta.

Mẹ Kỳ Tử Gia vẫn làm tình nhân của Kỳ Sơn Hải như cũ, sau khi sinh Kỳ Tử Gia liền không làm gái nhảy nữa, toàn tâm toàn ý... Cũng có thể nói tự cam lòng thấp hèn làm thiếp người ta.

Mẹ Kỳ Hoán Thần tra tấn bọn họ cũng không phải tranh giành tình nhân, chỉ là không muốn địa vị con mình bị uy hiếp. Kỳ Hoán Thần mưa dầm thấm đất, cũng không xem Kỳ Tử Gia làm người.

Bọn họ thủ đoạn không tính cao minh, chính là những người đàn bà nhẫn tâm cùng đứa con tàn nhẫn trong TV, lại khiến Kỳ Tử Gia cùng mẹ anh sống không bằng chết.

Kỳ Tử Gia từng nói với bà, chúng ta rời khỏi nơi quỷ quái này. Thế nhưng người phụ nữ kia không chịu, khóc sướt mướt còn hy vọng Kỳ Sơn Hải có thể làm chủ cho bọn họ, sống khờ dại hơn ba mươi năm giống như một đứa nhỏ mười ba tuổi.

Không biết có phải ác hữu ác báo không, mẹ Kỳ Hoán Thần lấy chổi lông gà đánh Kỳ Tử Gia dưới trời mưa, kết quả đuổi tới cửa trượt một bước, ngã chết.

Kỳ Sơn Hải chỉ lạnh lùng cho anh một bạt tai, Kỳ Hoán Thần vì vậy hận không thể lột da lọc xương anh.

Thế nhưng mẹ Kỳ Tử Gia cũng không vì vợ cả chết được lợi ích gì, chưa đầy một năm, bà cũng bởi uất ức thành bệnh, thời điểm chết còn chưa đến bốn mươi tuổi.

Không có người thân, Kỳ Tử Gia đơn giản bỏ nhà ra đi, cùng Ân Gia làm thuê, vạch kế hoạch tương lai... Đáng tiếc cái chết của Ân Gia khiến những kế hoạch này vĩnh viễn bị mắc cạn, năm ấy anh mười tám tuổi không thể không trở về Kỳ gia giống như địa ngục, bắt đầu tranh đoạt quyền thế anh vốn khinh thường, hiện tại lại phải đạt được.

"Ưm ưm... Bảo bối..."

Bên gối truyền đến tiếng lẩm bẩm, không đợi Kỳ Tử Gia phản ứng, một cánh tay vung sang, "bốp" vào mặt anh, má đau rát.

Kỳ Tử Gia đẩy tay Lâm Hạo, căm giận ngồi dậy, cầm gối muốn đè đầu cậu, nửa đường dừng tay lại.

Miệng Lâm Hạo vẫn luôn mấp máy, lẩm bẩm không rõ nói cái gì, thế nhưng quầng thâm dưới mắt lại rất lớn, đó là chứng cứ mất ngủ.

Cái tên dính gối liền ngủ này, lại cũng biết mất ngủ? Cậu sẽ có cái phiền não gì?

"Kỳ Tử Gia... Ưm... Em yêu anh... Ưm..."

Phiền não của cậu, là ái tình mơ hồ sao?

Trước luôn miệng nói, ăn em đi, không cần trả giá đại giới, thế nhưng một khi nguyện vọng thực hiện được, lại nghĩ đến tâm... Chỉ là, anh có thể phân biệt, loại mưu cầu cùng dục vọng này, rốt cuộc là yêu nhiều hơn, hay là mê loạn thanh xuân hay không?

Hiện tại, Kỳ Tử Gia đã không thể phân biệt.

Yên lặng thở dài, Kỳ Tử Gia cúi xuống cái tên đang như con koala ôm lấy người mình, thân thể thả lỏng phối hợp tứ chi dây dưa của cậu. Đầu dựa vào, hai má kề hai má, hơi thở nóng bỏng vây lẫn nhau, xua đi cái lạnh giá của đêm đông.

...

Được đường đường chính chính đón trở về, uy phong chúa mẫu đương gia (người phụ nữ làm chủ gia đình) của Lâm Hạo càng đậm, nghênh ngang trở lại Kỳ gia, vào phòng khách, lại nhìn thấy một thằng con trai đẹp yêu hoặc nửa nằm trên salon phòng khách xem TV, tư thế ghẹo người, ánh mắt câu dẫn.

Lâm Hạo lập tức nhảy dựng lên chất vấn: "Tiểu yêu tinh bất nam bất nữ này là ai?"

Người con trai đẹp thay đổi tư thế, vẫn mị hoặc vô hạn như cũ, lười biếng mở miệng: "Cậu là ai? Tới nhà tôi làm gì?"

"Cái gì nhà mày? Đây là nhà tao!"

"Vậy cậu hỏi người đàn ông của cậu một chút, đây có phải nhà tôi không?"

Kỳ Tử Gia đột nhiên nở nụ cười, khách khách khí khí mở miệng: "Anh Hoán Thần? Sao lại rảnh trở về?"

"Đến xem vợ của em tôi, không được sao?" Kỳ Hoán Thần đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Hạo, đánh giá tỉ mỉ. Anh ta thấp hơn Lâm Hạo nửa cái đầu, thế nhưng khí thế áp người, lông mày khẽ nhíu trong mắt tràn đầy khinh thường: "Tử Gia, thật sự là ủy khuất em rồi!"

"..." Sắc mặt Lâm Hạo xanh đen một hồi, nắm chặt tay, chính là giống như có thể một quyền đánh bay Kỳ Hoán Thần gầy yếu.

Kỳ Tử Gia đột nhiên lại gần, nói nhỏ ở bên tai Kỳ Hoán Thần: "Sao lại ủy khuất... Cậu ta đối với em tốt giống như anh Tư Tuấn đối với anh vậy!"

Kỳ Hoán Thần nháy mắt thay đổi sắc mặt, ngạo khí trong con ngươi chuyển thành hận ý khắc sâu.

Kỳ Tử Gia lộ ra nụ cười vừa lòng, ôm thắt lưng Lâm Hạo, lên tầng, "Anh, nếu về nhà xin cứ tùy tiện, chúng em xin lỗi không tiếp được."

Vào phòng ngủ, Lâm Hạo ôm lấy anh từ phía sau lưng, cằm đặt trên vai anh.

"Anh ta chính là người muốn hại anh?"

"Ừm!"

"Em giúp anh báo thù --"

"Trước tự chăm sóc tốt bản thân đi!" Kỳ Tử Gia nói xong, đẩy Lâm Hạo ra ngoài.

Ngoài ý muốn... Thấy Kỳ Hoán Thần, anh lại không đau như trước.

Trước kia mỗi lần thấy Kỳ Hoán Thần cùng mẹ anh ta, đầu Kỳ Tử Gia như muốn nổ tung, tất cả đều là tư tưởng bạo lực hình ảnh đẫm máu.

Về sau cùng Kỳ Hoán Thuần trong ngoài bất nhất, hoàn toàn là cắn chặt răng kiềm chế xúc động khát máu, sau khi thành sự lại ngay cả khoe ở trước mặt anh ta cũng chẳng muốn, đêm đó bảo Tư Tuấn dẫn anh ta đi.

Mà vừa rồi gặp mặt, trừ thói quen khó chịu ra, thật không có phản ứng kịch liệt... Mặc kệ thù hận dạng gì, cũng có thể bị thời gian tẩy rửa phai màu sao?

Gọi điện cho Tư Tuấn, anh ta hiện đang ở phía nam xử lý công việc, nghe thấy Kỳ Hoán Thần đột nhiên chạy về Kỳ gia, chấn động, liền nói phải gấp rút trở về xử lý.

Kỳ Tử Gia trực tiếp hỏi: "Tư Tuấn, anh cùng Kỳ Hoán Thần hiện tại là quan hệ thế nào?"

Thanh âm Tư Tuấn hoảng loạn: "Tử Gia, em... em nghe anh giải thích, anh... anh cùng cậu ấy..."

"Thật như em nghĩ sao?"

"... Phải" Tư Tuấn buông tha cho việc giải thích, thanh âm rất uể oải: "Cậu ấy cũng không dùng thủ đoạn gì, là anh khống chế không được bản thân... Thật có lỗi, Tử Gia, thế nhưng anh sẽ không phản bội em!"

"Em đương nhiên tin anh!" Kỳ Tử Gia nhẹ giọng trấn an nói: "Anh yên tâm, em trước kia không diệt trừ anh ta, hiện tại đương nhiên cũng sẽ không động anh ta."

Cúp điện thoại, Kỳ Tử Gia không khỏi cười khổ vì tình cảm khó có thể nắm bắt.

Sau bữa cơm tối Kỳ Tử Gia dẫn Quý Tiểu Vũ đi dạo khách sạn sòng bạc một vòng, thời điểm rạng sáng trở về, theo lý trước tắm rửa, khỏa thân phủ thêm áo khoác tắm, lau tóc ra khỏi phòng tắm, bất ngờ thấy Kỳ Hoán Thần ngồi ở trên giường king size.

Kỳ Hoán Thần hai mươi bốn tuổi mặc áo ngủ tơ tằm màu lam nhạt, cổ áo mở rộng, dùng tư thế mị hoặc chiếm cứ trên giường.

"Cậu cùng Lâm Hạo là phân phòng ngủ?"

"Có người ở bên cạnh tôi ngủ không ngon."

"Nếu người cùng cậu ngủ là tôi thì sao?" Kỳ Hoán Thần đứng dậy đi tới, một tay đặt lên vai anh, tay kia thì cách áo ngủ vẽ vòng ở trước ngực anh. "Anh trai ôm em, em sẽ không ngủ không ngon nữa."

"Dáng tôi ngủ rất xấu, sợ tôi trong mộng vung tay, bị thương khuôn mặt xinh đẹp này của anh!" Kỳ Tử Gia dựa vào bàn, rút ra một điếu thuốc, châm.

"Ha ha, chỉ sợ cậu là muốn bầm thây vạn đoạn tôi đi?"

"Cũng như nhau."

"Thật đúng là thẳng thắn..." Kỳ Hoán Thần cười đùa: "Tôi cho cậu cơ hội này..."

Nói xong, tháo đai lưng bản thân, áo ngủ tơ tằm tuột xuống, thân thể trắng nõn mảnh khảnh hoàn toàn dựa sát vào ngực Kỳ Tử Gia, tay kia kéo đai áo anh.

Kỳ Tử Gia đè tay anh ta lại, cười lắc đầu, "Anh..."

"Ừm..." Kỳ Hoán Thần chu miệng, lại gần môi Kỳ Tử Gia.

"Người của anh Tư Tuấn, tôi không dám đụng vào."

"Cậu --"

"Kỳ Tử Gia, tôi ngủ không được --" Lâm Hạo mặc đồ ngủ hình mèo con hoạt hình, dụi mắt đẩy cửa phòng Kỳ Tử Gia ra, giọng điệu làm nũng đang chứng kiến một màn trước mắt, rồi đột nhiên cao giọng: "Các người đang làm gì đó?!"

Kỳ Hoán Thần khỏa thân cũng không ngại bị nhìn sạch, ngược lại hào phóng: "Chúng tôi huynh hữu đệ cung, cậu có ý kiến sao?"

Môi Lâm Hạo phát run, trong mắt tụ tập gió lốc, nhìn chằm chằm Kỳ Tử Gia.

Kỳ Tử Gia cảm thấy tình cảnh bắt gian này quả thực hoang đường đến cực điểm, nhún nhún vai, căn bản lười giải thích.

Nhưng mà thái độ như vậy, ở trong mắt Lâm Hạo, lại thành cam chịu.

"CÁC NGƯỜI BẬN!" Cậu nghiến răng nghiến lợi vứt mấy chữ này, xoay người nổi giận đùng đùng xuống tầng, tiếng quát truyền trở lại: "Chuẩn bị xe, tôi muốn đi chém người!"

"Đại tẩu?!" Quý Tiểu Vũ vội vã chạy tới có chút lơ mơ: "Đại tẩu muốn đi chém ai?"

Lâm Hạo không để ý tới cậu ta, vung tay đi về phía gara, nhảy lên xe thể thao ngân bạc, nhấn ga lao ra ngoài.

Mấy thuộc hạ vội vàng chạy tới, theo Quý Tiểu Vũ ngồi xe đuổi theo, còn chưa rõ tình hình lắm hỏi: "Chúng ta đi chém ai?"

"Trên đường cái tùy tiện chém đi? Trong mắt kẻ ghen ai cũng là dâm phụ!" Quý Tiểu Vũ hít một hơi, gọi điện thoại cho Kỳ Tử Gia báo cáo tình hình.

Thanh âm bất đắc dĩ của Kỳ Tử Gia truyền tới từ trong ống nghe: "Các cậu đi theo cậu ta, chắc cậu ta cũng làm không ra chuyện gì quá giới hạn... Bảo vệ cậu ta đừng để cậu ta chịu thiệt."

Cúp điện thoại, Kỳ Tử Gia nhặt áo ngủ phi lên người Kỳ Hoán Thần. "Người tới, đưa anh Hoán Thần trở về phòng đi."

Kỳ Hoán Thần cúi đầu không có dị nghị, đi tới cửa, nhịn không được quay đầu hỏi: "Đây là cậu tra tấn tôi sao?"

"Sao lại nói vậy?"

"Cậu vì đạt được sự hỗ trợ của Lâm gia, bất đắc dĩ dây dưa không rõ với Lâm Hạo, vì thế, cũng dùng phương thức đồng dạng trừng phạt tôi, không giết tôi lại khiến tôi bị một người đàn ông độc chiếm -- Hay là nói, đây là báo thù mà cậu thay mẹ cậu?"

Kỳ Tử Gia ấn thuốc lá vào gạt tàn thủy tinh, thanh âm lành lạnh: "Anh nghĩ nhiều rồi, anh Tư Tuấn đối với anh là thật tâm."

Kỳ Hoán Thần cười lạnh: "Tôi là một người đàn ông, tôi muốn thật tâm của một người đàn ông làm gì? Lâm Hạo đối với cậu cũng là thật tâm, cậu lại chà đạp thế nào?"

Kỳ Tử Gia khoát tay, người làm đóng cửa lại, khôi phục một phòng yên tĩnh.

"Chà đạp..." Ở trong mắt người ngoài, anh vẫn luôn chà đạp tim Lâm Hạo sao?

Kỳ Tử Gia đi đến trước giường, kéo ga giường màu xanh đen, cuộn thành một nắm vứt vào thùng rác, đến thư phòng tra tư liệu, mới vừa vào cửa liền nghe được chuông điện thoại nội bộ.

Thanh âm Quý Tiểu Vũ thở dài truyền đến: "Đại ca, đại tẩu một mạch vượt đèn đỏ."

"Ừm, nhớ ngày mai đến cục cảnh sát nộp tiền phạt."

Mở máy tính ra, xem tin tức thời sự quan trọng hôm nay, đại khái là Trung Đông lại không thái bình, giá cả dầu mỏ lại tăng cao, quốc hội Mỹ bỏ phiếu thông qua dự luật mới... Như vậy, thật là một thời cơ tốt đả thông con đường buôn lậu Bắc Thái Bình Dương.

Chuông điện thoại lại vang lên, anh ấn tự động phát loa ngoài nghe.

Thanh âm Quý Tiểu Vũ ít nhiều có chút khẩn trương: "Đại ca, đại tẩu chạy đến địa bàn Thẩm gia đập phá!"

"Ừm, giúp cậu ta đập, cẩn thận đừng làm bị thương người không liên quan."

Thời điểm anh ở Mỹ, Lý Lâm Tâm tình nhân mafia giúp rất nhiều việc, vả lại vừa vặn cô ta kiểm tra có thai hai tháng, lão đại tâm tình tốt, vì thế đàm phán cũng phá lệ thuận lợi.

Không thể không nói là nhờ phúc của thai nhi kia.

Điện thoại reo một tiếng, loa ngoài vang lên: "Đại ca, đại tẩu lấy súng bắn cá ở bến tàu!"

"Ừm, cẩn thận một chút đừng để cậu ấy rơi xuống."

Kỳ Tử Gia mở tin tức thời thượng trên mạng, xem xét từng cái, tính toán chọn quà tặng Lý Lâm Tâm. Người phụ nữ kia chưa đến ba mươi tuổi, lớn lên không tính là xinh đẹp, nhưng rất có đầu óc, tính cách cũng coi như ôn hòa. Có thể mê hoặc lão đại mafia phong lưu đến thần hồn điên đảo, đương nhiên có thủ đoạn của cô ta.

Điện thoại lại gọi tới, thanh âm Quý Tiểu Vũ rất bất đắc dĩ: "Đại ca, đại tẩu đến địa bàn của chúng ta đập đồ!"

"Ừm, đừng bắn đến một thân đầy máu."

Chọn xong một dây chuyền ngọc đẹp, nghe nói là có tác dụng tĩnh tâm an thai, sau khi đặt hàng đứng dậy vào trong quầy bar cỡ nhỏ, pha một ly cà phê Brazil thượng hạng.

Trong loa ngoài truyền đến thanh âm Quý Tiểu Vũ run rẩy: "Đại ca, đại tẩu... đại tẩu vào khách sạn gọi tiểu thư!"

"Ừm, đi mua bộ bảo hiểm cho cậu ta."

Thả đường vào trong ly, rồi sau đó rót cà phê nồng đặc vào trong, nhất thời hương tỏa bốn phía. Không khuấy, bưng lên, đôi môi hé mở, nhẹ nhàng nhấp một hơi, rất đắng, nhưng tinh tế thưởng thức, lại thấy một phần hương thuần tràn khắp miệng.

Quý Tiểu Vũ tựa hồ cũng nhận thấy tâm tình tốt của lão đại nhà mình, thanh âm trong loa ngoài nhảy nhót : "Đại ca, đại tẩu đã trở lại!"

"Ừm... Không chơi tiểu thư cũng phải trả tiền."

Uống cạn cà phê còn thừa, đường đọng lại, hương vị ngọt ngào khi tận cùng vị đắng.

Mở cửa sổ ra, ánh rạng đông chân trời bắt đầu hiện ra, thời điểm mặt trời đỏ hoàn toàn nhô lên, dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào. Lâm Hạo còn mặc bộ đồ ngủ đáng yêu khi rời nhà kia, nhưng vẻ mặt xơ xác tiêu điều.

Kỳ Tử Gia dựa trên cửa sổ, xấu xa nghĩ cậu có phải không chơi được gái, đến mức dục hỏa thiêu đốt.

Khi Lâm Hạo đi ngang qua trước phòng sách, Kỳ Tử Gia mở cửa.

Lâm Hạo giống như không phát hiện ra anh, trực tiếp đi về phía trước, Kỳ Tử Gia lại lên tiếng, "Lâm Hạo!"

Lâm Hạo dừng bước, nghiêng người, trong mắt phượng tràn đầy hung ác, nhưng còn có một tia hy vọng, một bộ cao ngạo anh giải thích tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.

"Cậu có phải trộm súng của tôi không?"

Nghe vậy, Lâm Hạo lộ ra vẻ mặt không dám tin, ngọn lửa phẫn hận gần như phun ra từ trong mắt. Cậu lấy súng lục nhỏ nhắn từ trong túi áo ra, vứt đến người Kỳ Tử Gia, xoay người đi nhanh vào phòng của mình, sập cửa thật mạnh.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tư Tuấn từ phía nam vội vã trở về đón Kỳ Hoán Thần đi. Kỳ Hoán Thần ngược lại với vẻ mỹ nhân xinh đẹp đêm qua, trở nên rất im lặng, ngoan ngoãn, xem ra giữa hai người bọn họ cũng không phải Tư Tuấn đơn phương tình nguyện.

Thời điểm lên xe Kỳ Hoán Thần vứt cho Kỳ Tử Gia ánh mắt tràn đầy hận ý.

Kỳ Hoán Thần mang dã tâm, Kỳ Tử Gia không phải không phát hiện, thả hổ về rừng ngày sau tất thành họa lớn, đạo lý này Kỳ Tử Gia thân là mãnh hổ cũng không phải không hiểu, thế nhưng anh dường như vẫn thiếu quyết liệt nhổ cỏ tận gốc.

Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ bởi vì anh chính là bởi mẹ Kỳ Hoán Thần còn chưa đủ ác độc mà may mắn sống sót, cho nên mới không làm đuổi tận giết tuyệt được đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro