12/ Có điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Có điện

Lúc bầu trời sáng tỏ, người nào đó còn đang lim dim tỉnh ngủ thì Khưu Thành đã sớm đi ra ngoài. A Thường từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối bời, trong lòng có chút mất mát.

Trước khi Khưu Thành rời đi, cậu đã tưới qua nước cho mấy cây hoa màu, quả cà chua cùng ớt chín cũng đều bị hái xuống. Đánh cái ngáp rồi đi đến ban công, A Thường đảo hai vòng dọc theo lối đi hẹp, sau đó lại hạ thấp người xuống bên một giỏ gỗ đang trồng ớt. Hắn trước đem mũi lại gần hít ngửi, sau đó vươn hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kéo một cành, đem trái ớt chín đỏ ẩn núp phía sau cành lá hái xuống, phóng tới bệ cửa cách đó không xa. Khưu Thành mỗi lần hái ớt chín, đều đem bọn nó đặt ở nơi này.

Sau khi ngắt xong ớt, A Thường không có lập tức ra ngoài, hắn ngồi ở trên ban công suy tư một hồi lâu. Tuy rằng Khưu Thành đã đem toàn bộ căn phòng bao bọc ở trong Tụ Linh trận, thế nhưng hắn vẫn cảm giác ban công này luôn đặc biệt khiến hắn cảm thấy thoải mái nhất.

A Thường không có ký ức về cuộc sống sinh hoạt của xã hội loài người, hắn cũng không có quan niệm về thời gian. Lúc trước khi ở cùng lão Miêu, bọn họ vẫn thường thường tìm một chỗ thanh tĩnh nằm bẹp ra phơi nắng, có khi còn phơi cả một ngày. Trừ khi phải đi săn mồi cùng tuần tra cứ điểm của mình thì đại đa số thời gian, bọn họđều không có việc gì làm.

A Thường không rõ Khưu Thành vì cái gì mỗi ngày đều phải bận rộn như vậy, tại sao không thể cùng hắn phơi nắng chứ? Hắn đi đến buồng vệ sinh, cầm lấy một cái bàn chải màu xanh biếc, ấn theo những gì Khưu Thành dạy hắn, thông thạo chải chải răng nanh của mình.

Loại đồ vật tên bàn chải này hắn lúc trước cũng tìm được không ít, cùng với bàn chải hắn còn đồng thời tìm được một đồ vật có thể bóp ra được thứ mềm mềm, hương vị của nó lúc ăn vào có hơi kì lạ, hắn không thích lắm. Mấy thứ nọ, hắn đều giấu ở trong một chung cư nằm phía bắc trường học, hắn mỗi lần đều sẽ ra vào bằng cửa sổ lầu hai, nên cửa của chung cư không bị phá hư. Hôm nào hắn phải đến đó tìm một chút, nói không chừng lúc Khưu Thành nhìn thấy chúng nó sẽ rất vui vẻ.

Mà cả ngày hôm nay, ngoại trừ đi cắt bó cỏ về cho ba con dê nhà mình, A Thường chuyện gì cũng không làm, chỉ nằm một chỗ phơi nắng, một bên gật gà gật gù, một bên vẫn không quên chú ý đến động tĩnh dưới lầu. Trong khoảng thời gian này, số lượng người hoạt động ở vùng phụ cận càng ngày càng nhiều, điều này đã làm cho hắn cảm thấy rất bất an. Nếu không phải vì Khưu Thành, nói không chừng hắn đã sớm chuyển đến một xó núi nào đó không có bóng người.

Khi trời đã chạng vạng, Khưu Thành liền trở lại. Cậu mang về hơn mười cái bánh ngô cùng với mấy quả cà chua và hành lá bán còn dư lại.

Cậu lấy xuống hai khối thịt chuột treo ở cửa sổ phòng bếp xuống, nấu chung cùng hành lá, còn lại chút hành thì rắc lên canh cà chua. Hai người mỗi người một miếng thịt một chén canh còn cắn thêm bánh ngô, ăn no đến cái bụng tròn xoe.

Lấp đầy bụng xong, sắc trời cũng dần dần trở tối, A Thường cũng đến lúc ra ngoài bắt chuột đồng. Ban ngày chuột đồng rất ít đi ra khỏi hang, mà chỗ nào cũng sáng trưng như thế lại không tiện cho việc ẩn núp, bình thường rất khó bắt được chuột đồng, nhưng ban đêm thì ngược lại.

Lúc trước A Thường đã học được kỹ năng bắt chuột từ lão Miêu, tất cả đều dựa vào kinh nghiệm phong phú, cảm quan sâu sắc cùng với kỹ thuật ẩn núp cao siêu, còn có thân thủ nhanh nhẹn.

Đại khái là vì A Thường từ trước không thích ăn thịt chuột, cho nên lão Miêu cũng không hề che dấu hắn phương pháp bí mật để có thể dễ dàng bắt được chuột. Mà lão Miêu đối với từng con chuột trên địa bàn của mình đều nắm rõ như lòng bàn tay, mỗi khi đói bụng, nó chỉ cần tùy tiện chọn một chỗ cắm chốt, kết quả đều luôn có thu hoạch.

Thời điểm A Thường đi ra ngoài, Khưu Thành cũng không nhàn rỗi. Thái độ của tổ trưởng ngày hôm nay đã rất rõ ràng, lần tới nếu cậu còn đến muộn, sợ là không thể dễ dàng qua cửa như vậy nữa. Điều này không chỉ liên can đến việc cậu có thể giữ được công việc mai sau hay không, mà còn quan hệ đến việc đánh giá công tác của cậu trong khoảng thời gian này. Chỉ cần một lời đánh giá không tốt, rất có khả năng sẽ khiến cho con đường tìm việc của cậu trở nên nhấp nhô.

Vì thế cậu đã đưa ra quyết định mấy ngày nay sẽ không đi vào nội thành bán chuột đồng. Số chuột bắt được trong thời gian tới, trước hết sẽ nuôi ở nhà, đợi công việc trước mắt kết thúc rồi tính sao.

Lúc trước, gỗ dùng để đóng giỏ vẫn còn dư một ít, Khưu Thành liền dùng chúng đóng thành thùng gỗ, cao ước chừng nửa mét rộng một mét, lại làm thêm cái nắp đậy cho nó. Thùng gỗ được cậu đặt sát bên cái tủ để TV, dựa vào sát tường. Loài chuột đồng này cũng không thể so bì với mấy con dê thành thật nhà mình, nếu để chúng ở căn phòng đối diện cậu không yên lòng chút nào, sợ chúng nó sẽ nửa đêm cắn lồng sắt chạy mất.

Đợi A Thường bắt chuột đồng trở về, đã là nửa đêm về sáng, mọi thứ chung quanh đều tối om, cây nến trong nhà cũng không còn lại bao nhiêu, cho nên Khưu Thành cũng không có lập tức bắt tay vào xử lý chuột đồng. Cậu dời nắp đậy thùng gỗ qua một bên để A Thường đem chuột đồng đổ vào, sau đó đậy thật kỹ, nghĩ nghĩ cậu lại chèn thêm một đống sách chuyên ngành thật dày ở phía trên.

Sáng sớm hôm sau, Khưu Thành bắt vài con chuột đồng to bự từ trong thùng gỗ ra xử lý. Mấy con chuột đồng béo này ăn nhiều mà lớn chậm, dưỡng không có lời, nên cậu dứt khoát làm thành chuột khô phơi lên. Còn lại vài con chuột đồng nhỏ hơn chút thì trước hết đặt ở trong thùng nuôi lớn thêm tí. Thời điểm ban ngày lúc A Thường đi ra ngoài cắt cỏ cho dê, cũng có thể thuận tiện lấy một chút rễ cỏ hay hạt cỏ về cho chúng nó.

Chuột đồng cũng là loại rất dễ nuôi, chỉ cần cho chúng ăn đủ mấy thứ như rễ cỏ bông cỏ này nọ, thì dáng dấp chúng nó phát triển cũng không tệ. Mà vào mùa này, rơm rạ hay bông cỏ đều có thể tùy ý tìm thấy ở những đồng ruộng bỏ hoang quanh vùng phụ cận. Sau khi kết thúc công việc, chiều nào Khưu Thành cũng dạo mấy vòng chung quanh nhà, nhổ được không ít bông cỏ mang về.

Vì tận lực tránh cho vi khuẩn nảy sinh, Khưu Thành còn bỏ không ít cỏ khô vào trong thùng, còn về phần mấy bạn chuột đồng, chúng nó đều sẽ biết tự làm tổ cho mình. Bởi vì có thức ăn sung túc, lại không phát sinh xung đột gì, ngẫu nhiên sẽ có vài con chuột đồng bị giam trong thùng làm ầm làm ĩ, Khưu Thành cũng chỉ có thể bắt chúng đem đi xử lý, làm thành chuột đồng phơi khô.

Lúc xử lý chuột đồng sẽ dư lại mấy thứ như lông, đầu, nội tạng, móng vuốt, đuôi linh tinh, Khưu Thành cũng đều không ném chúng đi, mà nhét vào trong một cái bình dầu, bỏ nước cùng với khuẩn EM phơi ở dưới nắng để lên men, đợi qua một hai tháng, những thứ này sẽ trở thành phân bón vô cùng tốt.

Bình dầu này cũng không biết A Thường cầm từ nơi nào đến, lúc đầu trong bình còn có một ít dầu, nhưng đã bị Khưu Thành dùng để nấu chuột đồng. Kết quả vừa ăn xong không bao lâu, hai người liền mặt mày xanh mét lao thẳng xuống dưới lầu. Sau khi giải quyết xong, hai người nguyên bản định quay về nhà, nhưng còn chưa bò được đến tầng 14, liền phải lộn trở lại, kế đến bọn họ liền lắc lư hơn nửa buổi trời bên ngoài, chỉ tới khi cái bụng hoàn toàn yên tĩnh thì bọn họ mới dám trở lên.

Nhờ công tác sửa chữa và phục hồi đều được tiến hành đâu vào đấy, rất nhanh, tổ kỹ thuật điện của bọn họ liền tiến đến tiểu khu Gia Viên thực hiện công tác trùng tu. Hai ngày trước, Khưu Thành đã tốn vài cái bánh ngô nhờ lão Lý giúp cậu đổi một cái ổ khóa. Sau đó cậu lại đem ổ khóa ở căn phòng đối diện phá bỏ, lắp vào một ổ khóa mới.

Đến thời điểm nhân viên công tác lại đây gõ cửa phát hiện không có ai, liền sẽ đem tư liệu tập hợp lại, xác nhận căn phòng này có chủ hay không. Mà trừ phi đã xác định được căn phòng này vô chủ hay đã sắp xếp những người khác vào ở, bằng không bọn họ bình thường sẽ không mở cửa đi vào.

Mà công việc của tổ kỹ thuật bọn họ cũng chỉ phụ trách mấy đường dây điện chính có thể truyền dẫn điện ở trong tiểu khu, mặt khác lại đảm bảo các hộ có người ở vẫn dùng điện bình thường là được. Theo chỉ thị, bọn họ không cần phí công với những phòng trống, còn đối với các hộ gia đình, bọn họ cũng chỉ tiến hành sửa chữa công tơ điện.

Ngoài ra, còn phải đảm bảo chắc ăn ba con dê kia sẽ không kêu bậy kêu bạ vào thời khắc mấu chốt, mà việc này Khưu Thành không có biện pháp nào, chỉ có thể giao cho A Thường xử lý.

Trong hai ngày qua, Khưu Thành vẫn thật khẩn trương. Mỗi ngày lúc đi ra ngoài cùng về nhà, cậu đều nhịn không được ngẩng đầu lên từ mặt đất quan sát ban công nhà mình, còn khi có thời gian cậu đều đem mấy cái cây trên ban công xê tới xê lui vài lần. Mấy cây cao cao thì cậu bê vào bên trong, bên ngoài chỉ để mấy cây thấp bé, làm xong mọi thứ, cậu còn xác nhận thêm nhiều lần rằng không thấy được bất cứ dị thường gì từ bên dưới.

Cuối cùng vì không yên lòng, cậu liền dùng một ít rèm cửa cùng drap giường phủ lên lan can quanh ban công. Độ cao lan can nhà cậu chừng một mét năm, sau khi phủ lên mặt trên đệm trải giường cùng rèm cửa bằng vải, nếu nhìn từ bên dưới, căn bản không thể biết được tình hình trên ban công nhà bọn họ.

Thời điểm phân chia công việc, sau khi biết được Khưu Thành sống ở nơi này, tổ trưởng nhóm kỹ thuật điện liền thực tự nhiên đem công tác kiểm tra cùng tu sữa khu chung cư này giao cho cậu cùng lão Lý.

Sau đó Khưu Thành cùng lão Lý lại phân chia việc cho nhau, lầu một đến lầu bảy do lão Lý phụ trách, còn từ tầng tám đến mười lăm sẽ do Khưu Thành phụ trách. Đây chỉ là công tác kiểm tra bình thường, căn bản không cần đến hai người, chia nhau ra hành động mới thật sự hiệu quả nhất. Lão Lý biết Khưu Thành sống ở tầng thứ mười bốn trong chung cư này, lại thấy cậu chủ động đưa ra đề nghị muốn phụ trách những tầng cao, nên hắn cũng vui vẻ bò ít đi mấy tầng, chung quy chân tay của hắn cũng đã già cỗi không ít, không thể so bì với người trẻ tuổi.

Khưu Thành mỗi ngày đều lên lên xuống xuống tầng 14, cậu biết rõ cả tầng lầu này chỉ có mình cậu ở, còn lại đều là phòng trống. Sau khi kiểm tra thiết bị chiếu sáng nhà mình cùng đường dẫn điện của khu vực công cộng xong, cậu liền lên tầng 15, kiểm tra thiết bị chiếu sáng cùa đường dẫn điện chung.

Cậu đi qua hành lang tầng 15, toàn thấy những cánh cửa giống nhau như đúc. Loại cửa này là lúc ban đầu khi chung cư vừa được xây dựng đã thống nhất gắn đồng bộ cho mỗi hộ gia đình. Ván đóng cửa thì mỏng muốn chết, khóa cửa cũng lỏng lẻo, hễ nhà nào đã tiến hành trùng tu, liền không thể không đổi cửa mới. Nhưng tầng 15 trống rỗng này vẫn đồng bộ như cũ, khi Khưu Thành gõ cửa từng phòng, cũng không có một chút động tĩnh.

Sau đó cậu lại đi xuống tầng 13, vẫn im lặng như vậy, sau đó là tầng 12...

"Trời ạ, tớ không leo nổi nữa rồi, cậu nói xem sao bọn họ không sửa thang máy trước đi, lại để cho tụi mình..." Lúc Khưu Thành đang xuống cầu thang thì nghe được phía dưới truyền đến thanh âm nói chuyện của một người phụ nữ.

"Cậu nghĩ bọn họ có thể ôm đồm cả chuyện này nổi sao?" Một thanh âm cười nhạo khác vang lên. Khưu Thành vừa nghe khẩu khí của người kia, lập tức liền nhận ra, đây chính là người đã bán ngọc vỡ cho cậu mấy hôm trước, tên Thẩm Tinh.

"Ai, kiếm miếng ăn thật không dễ dàng à." Người phụ nữ vừa lên tiếng đầu tiên than thở.

"Hay ngồi chỗ này nghỉ chút đi, còn có vài tầng nữa thôi." Thẩm Tinh nói.

Người còn lại vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiếng bước chân đát đát vọng lại từ cầu thang. Hai người liếc nhau, đều có chút khẩn trương, nghe nói càng tới gần vùng ngoại thành, trị an lại càng không tốt, đặc biệt là mấy tòa chung cư trống rỗng thế này, lại càng đặc biệt khiến người khác sợ hãi hơn.

"Trên lầu cũng không có ai, các cô không cần lên nữa." Một thoáng sau, Khưu Thành liền vác theo thùng dụng cụ xuất hiện ở trước mặt hai người.

"Là anh à?" Vừa thấy là Khưu Thành, Thẩm Tinh nhất thời liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cậu biết anh ta?" Người phụ nữ còn lại hỏi.

"Tổ kỹ thuật, lúc trước trong thành phố chỉ gặp sơ qua." Thẩm Tinh không cùng cô nhiều lời.

"À!" Cô gái kia gật gật đầu, lại hỏi Khưu Thành: "Trên lầu đều còn trống sao? Không có người ở?"

"Tầng khác tôi không biết, các cô tốt nhất là đợi đến khi mở điện rồi hãy xác nhận lần nữa. Tầng 14 chỉ có mỗi nhà tôi, tầng 15 không có người ở." Khưu Thành giản lược kể sơ qua tình huống nơi này cho các cô.

"Anh sống ở nơi này? Vậy anh xem phần tài liệu này chút đi, nếu không thành vấn đề thì ký tên vào, còn có giấy tờ sở hữu nhà ở này, anh cũng điền vào luôn đi." Thẩm Tinh lưu loát đem đống hồ sơ trong tay đưa cho Khưu Thành.

Trong khoảng thời gian Khưu Thành làm việc ở các tiểu khu, cũng thường xuyên đụng phải nhóm người các cô trong khi đang làm công tác tuyên truyền cùng công tác thống kê dân số. Cậu biết theo chính sách dùng điện hiện tại, chính phủ sẽ ấn theo số người ở mỗi nhà mỗi hộ mà đưa ra mức định mức. Đèn chiếu sáng trong khu vực công cộng thì không có hạn chế, thang máy thì có, dựa vào nhân số mà đưa ra mức hạn ngạch. Mỗi tháng sau khi đã dùng xong số điện quy định, thang máy của chung cư sẽ không thể hoạt động.

Khưu Thành điền vào tư liệu nhà ở của mình, lại ký tên lên một phần văn kiện khác, rồi đem tất cả giấy tờ đưa lại cho các cô. Sau đó Khưu Thành cũng không nhiều lời mà đi xuống lầu dưới, Thẩm Tinh các cô cũng vội vội vàng vàng đuổi kịp. Tòa chung cư trống rỗng này thật sự rất đáng sợ, bên cạnh có một người đàn ông, ít nhiều sẽ khiến cho các cô cảm giác càng thêm an toàn.

Ba người cùng nhau xuống lầu, lúc Khưu Thành tiến hành kiểm tra và sửa chữa đường dây điện, Thẩm Tinh cùng đồng sự của cô liền đi xuống tầng từng gõ cửa từng nhà. Khi gõ đến tầng thứ 8, bọn họ tìm được một hộ có người sống. Trong phòng là một đứa nhỏ, cách một tấm ván cửa nói chuyện cùng các cô. Đứa nhỏ nói cha mẹ của nó không có ở nhà, cửa khóa trái, bé mở không được.

Khưu Thành xuống lầu tìm lão Lý, tình huống của hắn so với bọn Khưu Thành bên này thì tốt hơn một chút, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. Không biết có phải do hiện tại là ban ngày hay không, các hộ gia đình đều đi ra ngoài, đợi đến buổi tối, nhóm người của Thẩm Tinh còn phải xác nhận lại một lần nữa.

Chung cư này hiện tại vẫn còn mới, chủ yếu là do công trình kiến trúc không bị phá hủy quá nhiêm trọng, nên mới không có vấn đề gì lớn. Tổng thể kiểm tra qua một lần, sau khi giải quyết vài vấn đề nhỏ, lại để cho tổ trưởng báo cáo tiến độ công tác lên trên, nếu thuận lợi, đêm nay liền có thể mở điện.

Hôm đó sau khi Khưu Thành tan tầm, Thẩm Tinh lại tìm tới cậu.

"Anh còn cần ngọc vỡ không?" Cô hỏi thẳng vào vấn đề.

"Nếu thích hợp thì sẽ mua một ít." Việc này dù cho Thẩm Tinh không đề cập tới, Khưu Thành cũng sẽ đi tìm cô hỏi thử.

Cậu gần nhất có dành thời gian nghiên cứu qua "Mộc Tu bút kí", tuy rằng vẫn không thể hiểu nổi rốt cục phải tu hành thế nào, vì mỗi khi đọc mấy cái khẩu quyết tâm pháp cậu đều như lọt vào trong sương mù, thế nhưng đối với linh khí cùng Tụ Linh trận, cậu đã tiến thêm một bước lý giải.

Khi cậu bày ra Tụ Linh trận tụ tập linh khí thiên địa, cũng giống như việc múc lên một gáo nước từ sông lớn. Với cậu mà nói chuyện này có lợi rất nhiều, nhưng đối với thiên địa rộng lớn, lại là chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Trong Tụ Linh trận, linh khí cũng không phải là yên lặng bất động. Trận pháp này do ngọc thạch ẩn chứa linh lực bên trong thôi động, khiến cho linh khí trong trận pháp dựa theo quy luật nhất định vận chuyển, mà động tác vận chuyển này lại khiến cho linh khí tụ lại chứ không tiêu tan. Đây chính là nguyên lý vận hành của Tụ Linh trận, mà muốn duy trì việc vận chuyển linh khí, thì tất nhiên phải có sự tiêu hao. Đợi đến khi mấy mảnh ngọc dùng để bày trận hao hết linh lực, trận pháp liền sẽ mất đi hiệu lực.

Đàm xong chuyện ngọc thạch, Khưu Thành lại hỏi Thẩm Tinh: "Cô có thể tìm một chút tư liệu về tòa chung cư này không? Tôi chỉ cần tầng 14 cùng tầng 15."

"Anh cụ thể muốn căn hộ nào? Tôi có thể nhờ người giúp anh kiểm tra xem, bất quá..." Cô sẽ không làm không công.

"Căn hộ ở trên tầng nhà tôi, 1506." Khưu Thành đưa cho cô một cái bánh ngô, sau đó còn nói thêm: "Nếu có thể, cô hãy làm trung gian giúp tôi mua căn phòng kia. Đến lúc mua được tôi sẽ cho cô năm cái bánh."

Khưu Thành gần nhất càng ngày càng cảm thấy diện tích ban công nhà cậu quá nhỏ không đủ dùng. Tuy căn phòng đối diện nhà họ cũng rất được, nhưng phương hướng không tốt lắm, đối diện hướng bắc, lại thiếu sáng. Phương hướng nhà bọn họ thì tốt hơn, vị trí ban công nằm ngay góc tây nam, phía tây cùng phía nam đều không có vách tường che, ánh mặt trời rất sung túc. Mà số phòng nhà cậu là 1406, còn phía trên chính là 1506.

Cũng trong hai ngày nay, tổ kỹ thuật của họ rất nhanh sẽ phải giải tán, đến thời điểm đó Khưu Thành không cần phải đi làm, có thời rảnh cả ngày, cậu có thể đem chuột đồng khô, sốt cà chua mà bọn họ tích cóp được trong thời gian qua, đem đi bán. Hơn nữa, khoai tây cùng bắp sẽ rất nhanh chín, cậu tin tưởng lấy giá thị trường hiện tại, nếu muốn mua căn hộ ở phía trên cũng không thể không có khả năng. Mà cụ thể có thông suốt hay không, cậu dù sao cũng phải thử một lần mới biết được. Dù sao phòng ở hiện tại cũng rất dễ mua, đợi qua thêm ba năm tháng nữa, sợ sẽ rất khó khăn.

Chạng vạng, Khưu Thành ngồi xổm trên ban công đào khoai tây. Dựa theo thời gian và chu kỳ sinh trưởng của cà chua cùng ớt để tính, mấy củ khoai tâynàyhẳn cũng có thể đào được rồi.

Lúc mới đầu, Khưu Thành còn có hơi thấp thỏm, bất quá cậu vừa đào vài cái, liền đào trúng ngay vỏ ngoài vàng nhạt của khoai tây. Nhờ vậy mà trong lòng cậu càng thêm kiên định, còn kêu A Thường đến làm cùng cậu nữa. Hai người đem từng khuông khoai tây từ ban công chật kín chuyển đến phòng khách tương đối rộng rãi, lại đem từng đám khoai tây đào ra khỏi đất.

"!"

Ngay lúc bọn họ đang đào đến vô cùng hăng say, thì ngọn đèn treo trên đỉnh đầu đột nhiên vô thanh vô tức sáng lên. Phòng khách nguyên bản mờ tối nhất thời trở nên sáng trưng. Ngọn đèn sáng ngời đem mỗi một vật trong phòng khách đều chiếu rọi nhất thanh nhị sở. Từ bóng tối biến thành ánh sáng, cho dù là ai cũng đều nhịn không được cảm khái, đèn điện thật sự là một tồn tại thần kỳ đến cỡ nào.

"Có điện rồi!" Khưu Thành ngừng động tác trong tay, thẳng đến giờ khắc này, cậu mới rõ ràng cảm nhận được thảm họa đã qua đi, bọn họ đã về đến thế giới lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro