13/ Chàng mèo khoe của

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Chàng mèo khoe của

Sau khi đem hai giỏ khoai tây đào sạch, Khưu Thành và A Thường lại cùng nhau tỉ mỉ vung xới cho lớp đất đã hơi có chút cằn cỏi, trộn vào một ít phân dê đã được ủ lên men, lại trồng vào một ít gừng tỏi và rau hẹ ở hai giỏ gỗ. Gừng tỏi thì trồng cùng một giỏ, rau hẹ một giỏ.

Vài hôm trước, Khưu Thành đã thông qua lão Lý đổi được một ít hạt giống, trong đó có tỏi, gừng, dây mướp, khổ qua, bí đỏ, rau hẹ, cải trắng, bên cạnh đó còn có khoai tây cùng ớt, hai thứ này Khưu Thành đều đã đổi được từ trước nhưng lão Lý lại không biết.

Còn hai đám khoai tây bọn họ vừa thu hoạch lúc nãy, ước chừng có thể nặng đến mười sáu mười bảy cân, lại xem xem mấy cây bắp trên ban công, ở mỗi gốc cũng chỉ kết có một hai trái, Khưu Thành cảm thấy trồng chủng khoai tây này thật sự là có lời hơn cây bắp rất nhiều.

Hơn nữa căn cứ vào kinh nghiệm gieo trồng tại căn cứ lâm thời trước đây của Khưu Thành để phán đoán, mấy cây bắp dù có trồng trong Tụ Linh trận, thì sự sinh trưởng của nó cũng không tính là quá nổi bật. Điều này cũng là do liên quan đến vấn đề ánh sáng, trước mắt chính là mùa xuân, cường độ của ánh nắng cũng không lớn, khoai tây là một loại cây ưa bóng râm, nên còn có thể sinh trưởng được. Nhưng ngô thì lại là một loại cây ưa ánh nắng, mà điều kiện khí hậu hiện tại đại khái cũng không quá thích hợp để chúng nó sinh trưởng.

Hai ngày sau, tổ kỹ thuật của Khưu Thành rốt cuộc đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, tuyên bố giải tán. Chỗ ở tại nông thôn mà cả nhà lão Lý sẽ sống cũng đã được xác định, đó là một thị trấn nằm gần thành phố Tân Nam, chỉ cần ngồi xe khoảng hai giờ lộ trình.

Khưu Thành lúc trước có một đứa bạn cũng ở nơi này, nghe nói là một vùng đất lành lắm cá nhiều thóc non xanh nước biếc. Nhưng dù sao cũng đã trôi qua 5 năm, mà nơi từng là đất lành kia hiện tại không biết đã trở thành cảnh tượng gì rồi.

"Ở chỗ kia nếu sống không dễ chịu thì mọi người hãy trở về nơi này." Vào ngày cuối cùng sau khi tan tầm, Khưu Thành đã từ biệt lão Lý. Cậu đã nghĩ trong lòng, tới lúc đó chỉ cần đủ khả năng, cậu liền giúp đỡ bọn họ một chút.

"Mấy người ở trên kia có thể mua bán lỗ vốn sao? Làm gì có chuyện muốn đi thì đi chứ? Hiện tại hợp đồng lao động đã ký, phòng ở bọn anh cũng đã mượn, qua một năm rưỡi tới nếu giao không ra lương thực, cả nhà già trẻ lớn bé chỉ có nước ngủ ngoài đường cái." Lão Lý cười nói.

"Thế chấp bất động sản?" Không phải nói ký hợp đồng là được rồi sao? Còn có rất nhiều người hiện tại cũng đang sống tại nơi không phải là nhà của mình, tất cả đều là do thành phố an trí hết, thế chấp bất động sản là có ý gì? Khưu Thành mơ hồ nghĩ.

"Cậu tưởng ai cũng có thể đi à? Chuyện này cần phải có uy tín, có bảo đảm, bằng không mấy cái tên vô lại hỗn trướng ngoài kia đã sớm vui đến điên rồi, tùy tiện ký hợp đồng liền có thể ăn không mấy tháng cơm trắng. Tới lúc đó chỉ cần nói một câu giao không được lương thực, cậu nói mấy người ở trên kia biết làm gì để đối phó chúng? Tuy nói là ai cũng có thể xin, kỳ thật bọn họ có thể lấy ra được bao nhiêu lương thực? Mà số lương thực này đến cùng nên đầu tư trên người ai, đã không phải là một cuộc phiêu lưu lớn rồi sao?" Lão Lý coi như cũng rất minh bạch chuyện này.

"Vậy còn vụ nhà thì sao?" Vài hôm trước trong thành phố tuy đã tiến hành an trí cho các cư dân gặp phải thảm họa, nhưng đó chỉ là vấn đề về chỗ ở, chứ bọn họ vẫn chưa phát giấy tờ sỡ hữu bất động sản, cho nên những căn phòng đó cho đến cùng vẫn chưa thuộc về bọn họ.

"Không có thì thôi vậy." Lão Lý lắc đầu, lúc trước khi hắn thấy nơi ở của một bà con xa bị sụp mất, không nơi trú ngụ, còn được an trí một nơi mới ở trung tâm thành phố phồn hoa, trong lòng hắn còn âm thầm hâm mộ không thôi. Hiện tại xem ra, chuyện tốt kiểu như trên trời rớt xuống miếng bánh quả nhiên là không có. Nếu muốn có cuộc sống tốt lành, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Tiểu tử cậu cũng phải bảo trọng, một hai tháng tới còn chưa biết sẽ thế nào. Nếu tới khi ấy thành phố này quá khó sống, cậu cứ xuống nông thôn theo anh mày lăn lộn, ăn rễ cạp vỏ cây, vẫn có thể sống qua ngày." Lão Lý nữa nói đùa bảo, trên tay lại nghiêm túc đưa cho Khưu Thành một tờ giấy, trên đó có viết địa chỉ nhà của bọn họ vào mấy tháng tới.

"Được." Khưu Thành tiếp nhận tờ giấy, trịnh trọng gật gật đầu.

Không cần phải đi làm, Khưu Thành liền có cả một bó lớn thời gian rảnh rỗi. Thế là cậu quyết định bỏ chút công phu hảo hảo nghiên cứu quyển "Mộc Tu bút kí". Mặt khác cậu cũng muốn nhân mấy tháng này, tận lực tích góp thật nhiều tài phú, tốt nhất là có thể mở rộng thêm diện tích gieo trồng.

Chạng vạng hôm đó, Khưu Thành nhổ một bó bông cỏ ở mảnh đất hoang phụ cận đem về để uy chuột đồng, sau đó lại đem cái máy vi tính để bàn đã lâu chưa sử dụng chuyển đến bàn trà ở phòng khách, chuẩn bị quét dọn tro bụi. Lúc mở ra thùng máy, nhìn thấy bản "Mộc Tu bút kí" sao chép, cậu liền thuận tiện đem nó nhét xuống dưới nệm sofa.

Từ trước, cậu còn tôn sùng A Thường thành cao nhân gì đó, còn lo lắng đề phòng một đoạn thời gian, hiện tại thì đã minh bạch tất cả. Tên này căn bản không biết chữ, đánh bậy đánh bạ không biết từ chỗ nào đào trở về một quyển sách như vậy, nguyên bản chàng ta định đem chúng làm củi đốt như mấy quyển sách khác, cuối cùng lại bị Khưu Thành lượm được.

Khưu Thành làm xong công tác vệ sinh bảo trì máy tính, thì đem nó kết nối với TV ở phòng khách. Vừa nhấn vào cái nút khởi động máy, cậu lập tức nghe được thanh âm chuyển động vù vù của quạt gió, một thoáng sau thì máy được khởi động bình thường. Máy tính còn có thể dùng, điều này đã làm cho Khưu Thành vô cùng cao hứng. Cậu bấm vào một file video trong ổ đĩa G, rất nhanh, trên màn hình liền xuất hiện một robot cũ nát đang hoạt động trong thành phố toàn phế tích.

"!" A Thường ráng rướn cổ đến trước màn hình quan sát, chuyên chú nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV. Một lát sau, rốt cuộc dưới sự thúc giục của lòng hiếu kì, hắn chậm rãi vươn tay, dùng tốc độ như điện xẹt chạm vào thứ đó trong nháy mắt rồi nhanh chóng rút về.

Khưu Thành cũng không quản hắn, thản nhiên ngồi ở sofa, dùng một cái thìa inox cạo vỏ khoai tây. Có đôi khi cậu lại cảm thấy hành vi cử chỉ của A Thường thật sự rất giống một con mèo, không biết đối phương đã trải qua chuyện gì mà lại khiến cho hắn biến thành bộ dạng như hôm nay.

Gọt xong vỏ khoai tây, cậu đem chúng rửa sạch cắt khúc, đặt ở trong nồi cơm điện nấu chín, thêm chút muối, nhỏ vài giọt xì dầu, rắc thêm vài miếng hành, lại dùng chiếc đũa trộn đều, thế là bữa tối hôm nay của bọn họ đã hoàn tất.

"Đinh đong! đinh đong!" Ngay vào lúc hai người bọn họ ăn khoai tây xem điện ảnh thì chuông cửa vang lên.

"Ai?" Hai người trong phòng đồng thời dừng lại động tác ăn uống, đề phòng nhìn về phía cửa.

"Là tôi, Thẩm Tinh." Từ bên ngoài truyền đến một thanh âm của phụ nữ.

Khưu Thành vừa nghe là cô, liền nhớ đến chuyện mà mình trước đó có nhờ cô ta hỗ trợ hỏi thăm. Cậu đứng dậy khỏi sofa, lưu loát đem bức màn giữa phòng khách cùng ban công kéo chặt, lại đến chỗ lồng chuột ném lên vài bộ quần áo dơ bẩn. Sau khi nhìn chung quanh phòng không có cái gì dị thường rõ rệt, cậu lúc này mới đi mở cửa.

"Sao muộn như vậy cô còn tới đây?" Xem xem thời gian, hiện tại đã gần đến tám giờ.

"Tôi lúc này mới tan tầm." Thẩm Tinh nói, từ trong túi áo cầm ra một cái túi vải nho nhỏ: "Anh lần trước nói có cần ngọc vỡ, tôi liền đi tìm thử một ít. Anh xem xem, đều là vài miếng ngọc tốt đấy."

"Muốn bao nhiêu?" Khưu Thành nghiêng người để cho ánh đèn trong phòng chiếu ra một ít, rồi nương theo ngọn đèn quan sát kỹ mấy miếng ngọc vỡ. Loại ngọc cô mang tới hiện tại tương đối hỗn tạp. Có một miếng Phật ngọc thiếu mất góc, cũng có ngọc ban chỉ bị vỡ thành hai khối, còn có mấy mặt dây chuyền chất liệu không phải quá tốt, dư lại một ít đều là nguyên liệu làm ngọc thừa thãi trong tiệm.

"Cứ theo giá như lần trước." Thẩm Tinh nói xong, cẩn thận quan sát phản ứng của Khưu Thành. Số ngọc nát lần này cô mang đến so với lần trước nhiều hơn một chút, thế nhưng trừ cái ngọc Phật cùng ngọc ban chỉ, còn lại vài thứ nguyên liệu thừa kia thật sự không thể xem là đồ tốt.

"Được." Khưu Thành ngược lại không có trả giá, cậu cầm lấy một miếng ngọc vỡ rõ ràng là nguyên liệu thừa, nói: "Loại ngọc vỡ này cô có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Anh cần bao nhiêu?" Hai mắt Thẩm Tinh sáng người.

"Nhỏ một chút cũng không sao, nhưng chất ngọc không thể quá kém, nếu mua theo cân nặng, giá ước chừng thế nào?" Nếu Thẩm Tinh có nguồn cung cấp, Khưu Thành cũng tính toán thừa dịp hiện tại mua nhiều ngọc vỡ một chút để tích trữ. Đợi mai mốt thị trường kinh tế vực dậy, tới lúc đó cậu có muốn mua ngọc giá rẻ cũng không dễ dàng gì. Mà giá ngọc vừa lên, thì phí tổn trồng trọt của cậu cũng tăng theo, như vậy thật sự rất bất lợi, tân tân khổ khổ bận rộn một phen, cuối cùng còn bị lỗ vốn.

"Mười cân trở lên, hai bánh ngô một cân." Thẩm Tinh hơi hơi nâng cằm.

"Một cái bánh ngô một cân, tôi muốn năm mươi cân, bất quá nếu mấy loại ngọc cô đưa tôi đều là phế phẩm, tôi sẽ không lấy."

"Vậy anh phải đưa tiền đặt cọc trước đã."

Khưu Thành gật gật đầu, về phòng cầm năm cái bánh ngô cho cô. Thẩm Tinh tiếp nhận bánh ngô, trên mặt rốt cuộc cũng hiện ra một ít cao hứng. Sau đó, cô từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Khưu Thành: "Đây là tin tức về mấy căn hộ ở tầng 14 và tầng 15 trong tòa chung cư này, còn có cả thông tin về căn phòng 1506 anh nói với tôi trước đó. Tôi hiện tại đang thương lượng với chủ nhà, hắn nói nếu không có hai trăm cân bột ngô sẽ không bán."

"Người chủ kia là loại người nào?" Khưu Thành hỏi.

"Xì, chỉ là một công ty bất động sản nhỏ nhoi mà thôi, chuyên môn lựa mấy vùng ngoại thành thế này xây lên mấy căn phòng diện tích nhỏ xíu. Chỉ nói căn phòng thô trên lầu nhà anh, chính là kiểu chung cư hình thức nhà nghỉ, một phòng ngủ với một phòng khách, ngay cả phòng bếp cũng không có, giữa gian phòng lại xây có mỗi phòng tắm, đã vậy còn bày đặt xây tới hai cái ban công lớn nhỏ để khoe mẽ. Chậc, từ mái nhà nhảy xuống một cái liền có thể trèo vào hai cái ban công kia rồi, chẳng hiểu sao anh lại để ý căn phòng đó, không bằng đổi căn khác đi?" Thẩm Tinh như bị điểm trúng công tắc, đùng đùng nói một mạch không ngừng nghỉ.

"Trên sân thượng quanh năm đều bị khóa lại." Hai ngày trước, Khưu Thành đã phát hiện cái khóa kia bị hỏng, chính cậu đã đi đổi một ổ khác treo lên. Lúc trước khi Khưu Thành mua phòng ở, trên giấy tờ nhà đất đã viết rất rành mạch, sân thượng ở trên tầng chót sẽ thuộc về quyền sở hữu chung của những người ở tầng 15, không liên can đến những người ở tầng dưới. Hiện tại tầng 15 không có người ở, cậu muốn đổi khóa mới thì đổi khóa mới, cũng không có ai tới tìm cậu truy vấn.

"Anh thích là được." Thẩm Tinh nhún nhún vai, đầy mặt không quan trọng: "Mai mốt tôi lại nói chuyện với hắn lần nữa."

Trước mắt lương thực hiện tại vô cùng trân quý, còn phòng trống thì nơi nơi đều có. Một căn phòng thô nhỏ như lỗ mũi mà đòi tới hai trăm cân bột ngô, hiển nhiên là đòi hỏi quá đáng mà.

Hai người cứ thế đứng trước cửa bàn chuyện, mặc dù có hơi không quá phải phép, nhưng Khưu Thành lại không muốn để Thẩm Tinh vào phòng. Dù sao cậu còn nuôi rất nhiều chuột đồng bên trong, trên ban công còn có một đống cây hoa màu, mấy thứ này tuyệt không thể để cho cô ta nhìn thấy.

Sau khi bàn xong mọi chuyện, Khưu Thành thấy sắc trời đã quá muộn, liền tiễn cô một đoạn đến đường cái bên ngoài tiểu khu.

A Thường ngồi xổm trên lan can ban công, duỗi cổ nhìn Khưu Thành cùng Thẩm Tinh ra khỏi chung chư, xuyên qua khu xanh hóa, càng đi càng xa...

Một hồi lâu sau, hắn mới nhảy xuống từ trên lan can, tay chân rón rén đi đến phòng tắm, nương theo chút ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, đem mặt mình dí sát vào gương, rồi cứ thế không nhúc nhích nhìn chằm chằm chính mình trong gương, nhìn rồi nhìn, trong lòng hắn lại đột nhiên sinh ra một ít thất lạc. Một chút cũng không đẹp tí nào.

Khưu Thành đưa Thẩm Tinh đến đường lớn xong, liền tự mình quay ngược trở về. Tới khi vào nhà cậu lại phát hiện đèn trong phòng khách đang bật sáng, nhưng A Thường thì không thấy đâu. Còn tưởng rằng hắn đã đi ra ngoài bắt chuột đồng rồi, không nghĩ tới một lát sau, người này lại khiêng một cái bao tải to trở về, làm như hiến vật quý đi tới trước mặt Khưu Thành, lấy ra từng thứ từng thứ bên trong cái bao to.

Dép lê, áo phông cũ, bút bi, máy đóng sách, sữa rửa mặt, bàn chải, kem đánh răng, mắt kính cận, tất chân... Thật sự là cái gì cần có đều có.

Đem mấy thứ này từng món từng món đặt ở trước mặt Khưu Thành, A Thường rốt cuộc tìm về được một chút tự tin. Hắn dùng tiếng phổ thông lắp ba lắp bắp của mình cố gắng thể hiện sự giàu sang với bạn lữ: "Còn có rất nhiều!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro