16/ Một bà xã tốt phải biết ăn ít

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Một bà xã tốt thì phải ăn ít

Chuyện này trôi qua khoảng một hai hôm, thành phố Tân Nam lại tổ chức cho một nhóm người xuống nông thôn. Khưu Thành nghe mấy người ở trong chợ đêm nói, lần này những người rời đi đều được điều động từ các cơ quan hành chính cùng đơn vị sự nghiệp, cứ như vậy, chính phủ thành phố cũng không cần tăng thêm việc chi tiêu lương thực ngoài danh ngạch nữa.

Nguy cơ lương thực vừa đến, trong chợ đêm ngoại trừ thức ăn ra thì mấy thứ khác đều trở nên không đáng giá tiền. Mỗi buổi tối, khi A Thường cùng Khưu Thành đi chợ đêm, phát hiện mấy vật trong kho tàng của mình vậy mà lại không được hoan nghênh bằng thịt chuột đồng, trong lòng hắn không khỏi có chút mất mát.

Lão Miêu đã đúng, chuột đồng quả thật là thứ tốt, hắn trước kia đã quá ngu ngốc rồi. Nếu hắn khi đó có thể bắt được thêm càng nhiều chuột đồng thì tốt biết mấy, hắn có thể tìm một căn phòng riêng để nuôi chuột, nuôi cả một phòng đầy chuột đồng, đến lúc đó Khưu Thành thấy được khẳng định sẽ rất là vui vẻ, đúng chứ?

A Thường ngồi xổm bên ban công than than thở thở, Khưu Thành hoàn toàn không biết hắn hiện đang rối rắm cái gì, vừa nói muốn đi hái cà chua, kết quả lại ngồi nơi đó hơn nửa ngày cũng chưa tiến vào.

Khưu Thành cậu mấy hôm nay đều bề bộn công chuyện, nào là vội vàng thu gom củi đốt, rồi vội vàng đóng giỏ gỗ. Một đống quần áo được sửa sang lại vài hôm trước đó cũng không đáng giá bao nhiêu, cậu lựa ra vài cái thoạt nhìn cũ nát, nhưng chất vải lại bền chắc, hủy đi sau đó chắp vá lại, làm một tầng vải lót bên trong giỏ gỗ. Có thêm lớp lót này, đến thời điểm bùn đất được đổ vào trong giỏ mới sẽ không rơi vãi ra bên ngoài kẽ hở. Mà phần lớn vải vóc may quần áo đều thông khí, không chỉ thông khí mà nó còn có lợi cho sự sinh trưởng của thực vật.

"A Thường, xỏ kim." Khưu Thành ngồi trên sofa hết vá lại may, thấy trên bàn trà không còn kim đã được xỏ chỉ, cậu liền hô một tiếng về phía ban công.

"Nga." A Thường có chút ảo não cào cào tóc, từ trên ban công đứng lên, xuyên qua vài bụi cây cà chua cao bằng nửa người, trở lại bên trong phòng khách, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Khưu Thành, cầm lấy cuộn chỉ cùng cây kéo, lại từ trên bàn trà quét tới mấy cây kim Khưu Thành vừa dùng qua, xỏ chỉ qua từng cái.

Hắn rướn cổ, đem kim may đưa đến gần, so vị trí bằng đôi mắt tinh của mình, cau mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm lỗ kim, một tay niết đầu sợi chỉ. Khi đầu sợi chỉ chầm chậm xuyên qua lỗ kim, độ cong bên khóe môi của hắn cũng chầm chậm nâng lên.

Xỏ xong một cây kim, hắn đầy mặt cao hứng nhìn về phía Khưu Thành, gặp Khưu Thành vẫn đang vùi đầu phấn đấu cùng một chiếc quần bò, căn bản không chú ý tới hắn bên này, vì thế hắn liền có chút mất mát buông xuống khóe miệng, tiếp tục xỏ cây kim thứ hai...

"Đinh đong... Đinh đong, đinh, đong..."

"Ai vậy?" Chuông cửa vang lên, Khưu Thành cứ nghĩ hẳn là Thẩm Tinh. Người có thể tìm tới nơi này dường như cũng chỉ có một mình cô.

Đêm qua Thẩm Tinh lại tới, cùng Khưu Thành bàn về chuyện ngọc nát lần trước. Nếu như cậu muốn mua một trăm cân, cô cũng chỉ thu tám mươi cái bánh ngô, Khưu Thành nghĩ nghĩ, trả giá bảy mươi lăm cái, mọi chuyện liền được định ra như vậy.

"Chào cậu, chúng tôi là người lầu trên." Ngoài cửa truyền đến một thanh âm của phụ nữ, bất quá không phải Thẩm Tinh.

"Chuyện gì?" Khưu Thành xuyên qua lỗ mắt mèo nhìn một đôi vợ chồng trung niên đứng ngoài cửa.

"Chúng tôi nghe nói có người muốn mua phòng ở trên lầu, có phải là cậu không?" Người phụ nữ kia lại hỏi.

"Hai người nghe được chuyện này từ đâu?" Khưu Thành mở cửa đi ra ngoài, thuận tay khép kín cửa ra vào, rồi đứng ở trên hành lang cùng bọn họ nói chuyện.

Đôi vợ chồng này cứ như thế tìm tới cửa thật sự có điểm kỳ quái. Cậu tuy rằng đã ủy thác cho Thẩm Tinh chuyện liên hệ mua phòng, thế nhưng Thẩm Tinh cũng rất khôn khéo, không có khả năng lúc sinh ý còn chưa đàm thành thì đã để cho đối phương biết người mua là ai, không thì đến lúc đó cô còn có được lợi lộc gì?

Khưu Thành vốn không phải người giỏi về cò kè mặc cả, cậu cũng không có nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, mà thực sự có đi chăng nữa, cậu thà rằng dùng nó để tỉ mỉ nghiên cứu quyển "Mộc Tu bút kí" còn hơn.

"À, căn phòng ở tầng trên nhà cậu chính là của em dâu của tôi." Người phụ nhân lại nói.

"Cô ấy nói chuyện này với các người?" Về chuyện đôi vợ chồng trên lầu, Khưu Thành cũng đã nghe Thẩm Tinh nói qua một chút, đều là người phi thường khôn khéo. Hiện tại chính là thời kì mấu chốt để cò kè mặc cả, bọn họ cũng sẽ không hủy đi cơ hội tự lên đài của mình vào lúc này, hơn nữa bọn họ hẳn là không biết ai là người mua mới đúng.

"Không phải, ngày hôm qua khi nghe cô ấy nói việc này, tôi cùng cha thằng bé đã suy nghĩ qua, dù sao hôm nay hai chúng tôi cũng không có chuyện gì, liền tới đây hỏi thăm một chút. Bọn họ nói ở tầng 14, tầng 15 cũng chỉ có một mình hộ của cậu, nên chúng tôi mới tới đây hỏi thăm."

Hộ gia đình dưới lầu cũng không nhiều lời với bọn họ, người nọ đầu tiên là ấp a ấp úng tiết lộ một chút tin tức, sau đó khi bọn họ cầm ra một cái bánh ngô, đối phương mới chịu nói hết.

"... Hai người nói có người muốn mua phòng ở tầng 15, tôi xem trừ cậu ta ra liền không có người khác. Mỗi ngày tới buổi tối cậu ta mới ra ngoài, đến hơn nửa đêm mới trở về, mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy cậu ta không biết từ nơi nào lôi trở về thật nhiều quần áo, từng xe từng xe chuyển đến bờ sông giặt giũ. Mà mấy thứ quần áo này cũng chỉ là mặt ngoài, ai biết bên trong nhà cậu ta còn có thứ gì?"

"Mấy ngày nay còn mang về nhà một tên thanh niên, tóc dài, bộ dạng lại cao khỏe, thoạt nhìn rất hung hãn. Lần trước tôi chỉ nhìn bọn họ nhiều một chút, ai u hai người không biết đấy, ánh mắt của tên kia lúc quay đầu nhìn tôi, thật sự là dọa chết người..."

"Căn phòng trên lầu của các người là số mấy?" Khưu Thành không biết hộ gia đình dưới lầu đã nói rất nhiều "lời hay" về mình.

"1501,1502,1503,1504, đều là nhà của chúng tôi." Người phụ nhân kia đầy mặt cao hứng nói, xem ra bọn họ đã tìm đúng người.

"Mấy người ra giá bao nhiêu?" Phòng từ 1501-1504 vị trí đều rất tốt, đều là hướng về phía nam, có thể bày Tụ Linh trận trồng hoa màu.

Phụ nhân nhìn thoáng qua chồng mình, người đàn ông lập tức ra giá: "Một mét vuông một cân bột ngô."

"Tôi mua không nổi." Khưu Thành lắc đầu, từ trong túi áo lấy ra chìa khóa, tính toán mở cửa vào phòng. Việc hôm nay cậu lát nữa có thể nói với Thẩm Tinh, để cho cô bàn chuyện với bọn họ.

"Ai, vậy cậu nói bao nhiêu?" Phụ nhân vội vàng lên tiếng.

"Lúc trước khi mấy người mua phòng ở, tổng cộng mất hết bao nhiêu tiền?" Khưu Thành hỏi.

"Hơn một trăm ba mươi vạn, cậu hỏi vấn đề này để làm gì?" Người đàn ông nói.

"Tôi có thể đưa cho các ngươi hơn một trăm ba mươi cân bột ngô, số lượng cụ thể, cần phải dựa vào hợp đồng lúc mấy ngươi mua phòng ở." Khưu Thành ra cái giá này cũng tương đối phúc hậu rồi. Hơn một trăm ba mươi cân bột ngô, nếu ăn tiết kiệm, hẳn là cũng đủ cho bọn họ chịu đựng qua hai ba tháng gian nan nhất.

"Một cân bột ngô tương đương một vạn khối?" Trên mặt người phụ nữ có chút tức giận bất bình, lại có chút đau lòng bất đắc dĩ.

"Không thể tính như vậy." Khưu Thành nhíu mày: "Trước mắt cho dù tiền giấy còn có thể dùng, phòng ở cũng không thể được giá như trước. Chết nhiều người như vậy, trên khắp cả nước có bao nhiêu phòng trống không ai cần, căn bản không đáng giá tiền. Lại nói, chắc mấy người cũng biết tình thế trước mắt, phòng ở trung tâm thành phố đều bán không được, huống chi là mảnh đất hoang vu này. Tôi ra giá này cũng đã phúc hậu lắm rồi, các ngươi suy nghĩ đi, nếu còn muốn tăng giá, đó là chuyện không có khả năng."

Mấy thứ này đều là chuyện xảy ra rõ ràng ở bề ngoài, mà người phụ nữa kia lại như bừng tỉnh khi nghe thấy. Chỉ từ góc độ của bản thân mình mà tính toán được mất, nếu người người đều như bà ta vậy, cuộc sống này sẽ ra làm sao?

"Nghe nói tháng sáu năm nay các đơn vị sẽ khôi phục thi đại học, đến thời điểm đó khu đất này sẽ rất sôi động." Người đàn ông lại có ý đồ tranh thủ một ít bột ngô.

Giống như là Khưu Thành đã nói, gần nhất nhân tâm ở toàn bộ thành phố Tân Nam đều rất hoảng sợ, trong tay có chút lương thực, cũng đều gắt gao giữ chặt không chịu lấy ra. Mấy căn phòng của bọn họ ở trung tâm thành phố đều bán không được, cho dù có người ra giá, thì cũng thấp đến mức thái quá, tương đối mà nói, cái giá này của Khưu Thành quả thật đã coi như phúc hậu.

"Cho dù có khôi phục thi đại học, hiện tại toàn quốc còn có bao nhiêu thí sinh?" Huống chi nếu so sánh đại học Tân Nam nơi này với vô số những trường cao đẳng đại học trong quốc nội, căn bản cũng không tính là loại hai.

"Cậu mua hết bốn căn phòng kia sao? Lúc nào giao dịch?" Người đàn ông khẽ cắn môi, đưa ra quyết định.

"Hiện tại tôi cũng không có nhiều bột ngô như vậy, trước giao trước một phòng, sau đó lại ký một phần hợp đồng, giao hẹn ba phòng còn lại sẽ hoàn thành giao dịch trong vòng một tháng."

"Vậy phòng 1501 trước." Người phụ nữa lại lên tiếng, đau lòng thì đau lòng, nhưng vấn đề kiếm sống vẫn đang đặt ở trước mặt, cho dù không cam lòng thế nào cũng phải chấp nhận thôi. Phòng 1501 có diện tích lớn nhất mà vị trí cũng tốt nhất, lúc trước bọn họ cũng bỏ nhiều tiền nhất để mua nó. Có được số lương thực này, đại khái có thể cam đoan cả nhà bọn họ trong một tháng kế tiếp sẽ không có người chết đói.

"Được, đến lúc đó tôi sẽ dùng hai mươi cân bánh ngô để thay cho mười hai cân bột ngô thế nào?" Tỉ lệ trao đổi của bánh ngô cùng bột ngô, ở ngoài chợ đêm đều phổ biến là 1:5.5, Khưu Thành hi vọng có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó.

"Không cần hai mươi cân nhiều như vậy, ăn không xong sẽ hỏng, chỉ cần mười cân là được." Phụ nhân vẫy tay. Hiện tại trên thị trường có không ít người đổi bột ngô cùng bánh ngô kiếm giá chênh lệch, nếu bọn họ cầm sáu cân bột ngô, dù đổi không được mười cân bánh ngô, ít nhất cũng được sáu cân rưỡi.

"Như vậy, lúc nào giao dịch?" Khưu Thành không có dị nghị.

"Ngày mai buổi sáng lúc mười giờ, cậu hãy mang theo giấy tờ đến sở địa chính." Người đàn ông nói.

"Đúng rồi, căn phòng của mấy người không còn phải trả góp chứ?" Khưu Thành đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

"Yên tâm đi, đến lúc đó cậu có thể tra rõ."

Trở lại trong phòng, Khưu Thành nhịn không được lại đến ban công nhìn mấy cây bắp. Tất cả hạt bắp thật ra đều đã căng tròn trưởng thành, nhưng vẫn còn hơi non, Khưu Thành chọn một gốc bắp, bẻ hai trái bắp phía trên xuống, sau đó lại đem thân cây nhổ ra, dùng cái xẻng ở bên cạnh xới đất cho tơi, thêm vào một ít phân dê đã ủ tốt trộn trộn. Làm xong, cậu cầm ra một củ khoai tây nhỏ từ trong phòng vùi vào đất, lại tưới nước lên trên.

Khưu Thành lôi một cái chậu tráng men ra, lột bỏ vỏ bắp, dùng đũa dài xuyên qua chúng, tính làm bắp nướng ngay trong phòng khách. Chậu tráng men không trực tiếp đặt ở trên sàn, dưới đáy còn lót một chiếc giỏ gỗ úp ngược.

Từ sau khi A Thường đem vài món bảo tàng của mình sung vào công quỹ, nhà bọn họ liền nhiều thêm vài thứ tạp nham này nọ. Giống như một đống kim chỉ mà bọn họ vừa dùng qua lúc nãy, còn có cái chậu tráng men, ở bên trong căn phòng trống đối diện còn có không ít thứ, thời điểm cần dùng đến, bọn họ liền qua bên đó lấy xài.

A Thường lúc trước đã trộm gặm qua một miếng bắp ở ngoài căn cứ lâm thời, lại chưa từng được nếm qua mùi vị ngô nướng. Hắn đầy mặt hiếu kì ngồi ở bên cạnh nhìn nhìn, đợi đến khi hai trái bắp tản mát ra từng trận mùi hương thơm ngọt, hắn liền có điểm ngồi không yên, giống như chú mèo tham ăn không ngừng đảo quanh người Khưu Thành. Thẳng đến khi Khưu Thành đem hai trái bắp nướng xong, đưa qua cho hắn một trái.

"Ăn ngon không?" Thấy A Thường đã cạp xong trái bắp, còn ôm cùi bắp không chịu buông tay, Khưu Thành nhịn không được nở nụ cười, bắp nướng thơm như vậy ngọt như vậy, chính cậu cũng đã thật lâu chưa nếm qua rồi.

"Ăn ngon." A Thường liếm liếm miệng, nhịn không được đem ánh mắt rơi xuống nữa trái bắp nướng ăn còn thừa trong tay Khưu Thành.

"Anh ăn đi!" Thấy hắn như vậy, Khưu Thành nhịn không được lại đem hắn đánh đồng với đứa nhỏ.

"Không." A Thường có chút ngại ngùng gục đầu xuống, khi có khi không lay động cái cùi bắp đã bị hắn gặm đến hoàn toàn biến dạng.

"Ăn đi, tôi ăn no rồi." Khưu Thành lại đem bắp nướng đẩy đẩy đến trước mặt hắn.

"?" Đã vậy mà no rồi? A Thường nghi hoặc nhìn cậu.

"No rồi." Khưu Thành hướng hắn cười cười, hai đáy mắt trong trẻo trong trẻo, một chút cũng không chứa sự dối gian.

A Thường tiếp nhận nửa trái bắp nướng cắn một ngụm, lập tức liền bị mỹ vị cực hạn này mê đắm cho thần hồn điên đảo, ngay cả hai mắt tràn ngập nghi ngờ ban nãy cũng nhịn không được mị lên. Trong lòng của hắn thiệt ra đang mừng thầm, Khưu Thành chỉ cần ăn ít như vậy liền no rồi, thật tốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro