65/ Uy lực của đèn UV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: Uy lực của đèn UV

Sau khi vụ lúa kế tiếp được cấy xuống, Khưu Thành cùng A Thường liền không còn bận rộn như trước nữa. Mỗi ngày chỉ cần làm từng bước chiếu cố cho hoa màu trong nhà thật tốt, thời gian nhàn hạ, Khưu Thành liền thuận tay bắt đầu chuẩn bị chuồng heo.

Cách thời gian nhận heo con còn đến ít ngày, bọn họ có thể chậm rãi chuẩn bị mọi thứ. Chung quy, chuồng heo có chút bất đồng với mấy thứ khác. Vì tránh cho xuất hiện tình huống rỉ nước, Khưu Thành đã tận lực đem xi măng chống nước trát dầy thêm mấy tầng. Thậm chí cái buồng vệ sinh được trát xi măng sau khi khô còn có thể được dùng như một cái hố chứa nước.

Mặt sàn phòng tắm cũng được chú ý đến. So với sự bằng phẳng khi xưa, mặt sàn đã được trát một tầng ximăng từ cao đến thấp dần, nghiêng về hướng miệng cống thoát nước, để đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống đọng nước. Bên phía cửa buồng, cậu lại dựng lên một bức tường thấp khoảng chừng một thước, phía dưới tường thấp là một máng ăn, tất cả đều được xây bằng xi măng chống nước vây kín toàn bộ buồng vệ sinh.

Bởi vì thời gian không cần gấp, Khưu Thành chỉ một mực chậm rãi mang theo A Thường làm việc, ngay cả khe hở trong góc tường cũng đều bị bọn họ trau chuốt thập phần cẩn thận.

Đến vài ngày sau, đèn UV ở bờ sông Tân Nam rốt cuộc được bật sáng. Trên mảnh đất bằng ở phía sau tấm lưới sắt, cũng nhiều ra một đám vịt choai choai. Bộ dạng của mấy con vịt con này thoạt nhìn đều không sai biệt lắm so với mấy con gà nhà Khưu Thành, trăm phần trăm là đã được nuôi dưỡng ở chỗ khác trước đó. Khưu Thành suy đoán đại khái là nuôi ấp bên trong phòng ấm, bởi vì mấy con vịt này thoạt nhìn rất có thịt, không giống với lũ gà lũ vịt suốt ngày xun xoe chạy rong ở bên ngoài.

Đến chạng vạng tối, sân nuôi vịt ở bờ sông Tân Nam vụt sáng ánh đèn UV. Lũ côn trùng sâu bọ trong phạm vi mấy km đều nhào về phía bên này đuổi tới. Loài cán đích đầu tiên chính là một ít côn trùng giáp xác có tốc độ phi hành cực nhanh, sau đó chính là các loại bướm đêm.

Khưu Thành cùng A Thường đứng ở trên mái nhà, nhìn về hướng bờ sông Tân Nam. Nhóm vịt con lúc này đang oang oác kêu to truy đuổi theo thức ăn. Nhóm công nhân thì ai nấy cũng đều lo phần mình, cầm một túi vải đến dưới đèn UV, tiến hành việc dùng sức người hỗ trợ bắt côn trùng.

Côn trùng vẫy loạn bên người bọn họ, có con dừng ở trên tóc, còn có người bởi vì bị sâu bò vào trong quần áo, sau khi khẽ á một tiếng liền vội vàng kêu đồng nghiệp đến giúp mình bắt ra.

"Nhiều sâu như vậy, mấy con vịt làm sau ăn hết?" Có nhóm công nhân tốp năm tốp ba vừa bắt trùng, vừa nói chuyện cùng nhau.

"Ăn không hết thì đưa đến trung tâm ươm giống, bên kia còn có thể làm ra chút thức ăn chăn nuôi." Một người khác nói.

"Phi phi, đừng nói nữa, chúng nó bay cả vào miệng rồi này."

"ĐM, nhiều như vậy, đem chổi quét còn không hết nữa là."

Côn trùng từ bốn phương tám hướng bay về phía bọn họ quả thật rất nhiều. Chỉ trong một buổi tối hôm nay, đèn UV bên bờ sông Tân Nam chỉ mở hơn 2 giờ liền đóng lại hết. Khưu Thành biết bọn họ đã bắt được đủ côn trùng sâu bọ để dùng rồi.

Sau khi số đèn UV bên phía họ bị tắt đi, đám côn trùng mới bay được nửa đường chợt mất đi mục tiêu. Thế là chúng liền theo bản năng hướng về phía nguồn sáng gần nhất nhào tới.

"Ối cha mẹ ơi! Sao lại có nhiều côn trùng như vậy chớ?" Rất nhanh, từ dưới lầu liền vọng lên tiếng thét kinh hãi của người dân.

"Đóng cửa sổ! Mau đóng cửa sổ!"

"Các hộ gia đình nhanh chóng đem cửa sổ đóng hết lại, đêm nay côn trùng còn bay đến nhiều lắm." Có người trước khi đóng cửa sổ, còn không quên nhiệt tâm nhắc nhở hàng xóm một tiếng.

Thời điểm Khưu Thành phát hiện đèn UV tại bờ sông sáng lên, cũng đã sớm đem tất cả các cánh cửa sổ trong nhà đều đóng lại. Từ tầng thứ chín của chung cư này trở lên cũng chỉ có mỗi cậu cùng A Thường sinh sống. Đèn nhà bọn họ đã tắt hết, khúc trên tự nhiên chỉ còn lại một mảnh tối đên, về cơ bản sẽ không có con côn trùng nào hứng thú bay về phía họ.

"Đi thôi, đi ra ngoài bắt côn trùng." Khưu Thành gọi A Thường một tiếng, hai người một trước một sau đi cùng nhau từ sân thượng xuống dưới. Gần đây, lũ gà nhà họ càng lúc càng dài càng to, sức ăn cũng thừa dịp tăng nhanh chóng mặt. Côn trùng sâu bọ này nọ, đưa cho chúng còn chê là ít.

Thời điểm đi ra ngoài, hai người đều mang bao tay. Một người còn khiêng theo cái bao tải to, trong bao tải còn chứa không ít chai lớn chai nhỏ. Số chai này đều có miệng bình rất nhỏ, côn trùng sau khi bị bỏ vào rồi rất khó chui ra lại. Còn việc bọn họ mang bao tay là do có vài con côn trùng khá bốc mùi, có con trên cánh còn bám cả bột phấn, có con thì sẽ đốt hoặc công kích cắn người.

Phải nói là Khưu Thành cùng A Thường mấy ngày nay bắt nhiều côn trùng đến nỗi đã sớm kinh nghiệm đầy mình.

Lúc hai người bọn họ đi đến dưới lầu, vừa dịp đụng phải không ít người dân trong chung cư. Mọi người đều có ý định đi ra ngoài bắt côn trùng. Những người này Khưu Thành trên cơ bản đều nhận thức, bởi vì phần lớn họ lúc trước đều qua mua chuột đồng ở chỗ cậu.

Sức ăn của lũ chuột đồng lớn đến không tính được, nên đối với một ít người không am hiểu chuyện bắt côn trùng, muốn bắt đủ khẩu phần thức ăn cho chúng nó, cũng không phải dễ dàng gì. Nếu không có côn trùng, bọn họ liền dùng rễ cỏ và hạt cỏ trên đỉnh cây thay thế. Nhưng khi dùng phương thức này nuôi chuột đồng, thường thường sẽ khó dưỡng cho chuột đồng béo tốt.

"Tiểu Khâu à, hai đứa xuống dưới lầu hả?" Khưu Thành vừa cùng những người lầu dưới chào hỏi, cả nhà thím Trần cũng vừa từ trên lầu xuống. Bởi vì hiện giờ là buổi tối, mấy người trẻ tuổi nhà bọn họ đều đang ở nhà, lúc này cũng đều đi ra ngoài cùng mẹ mình.

"Đúng vậy, mọi người tính đi đâu bắt trùng?" Khưu Thành nhìn bọn họ cầm trong tay một cái đèn nạp điện, hiển nhiên không chỉ có ý định ở trong tiểu khu có đầy đủ ánh sáng từ đèn đường, tùy tiện bắt mấy con cho xong việc.

"Con gái bác nói đường cái bên ngoài có đèn đường chiếu sáng lắm! Lũ côn trùng khẳng định so với chỗ chúng ta còn nhiều hơn. Bởi vậy bác mới muốn qua bên kia, trong nhà lại mới có thêm một ổ chuột con, sức ăn lại tăng lên." Thím Trần ha ha cười nói, hiển nhiên thật cao hứng. Lúc trước, Khưu Thành lựa chọn chuột mẹ cho nhà bọn họ đều tương đối tốt, tới nay, đã sinh tới hai ổ chuột.

"Chúng cháu cũng định đi qua bên kia." Khưu Thành nguyên bản cũng có ý định đi qua bên đó. Vừa nãy lúc ở trên mái nhà, cậu đã nhìn thấy phía dưới loạt đèn đường kia có cực kì nhiều côn trùng.

"Vậy chúng ta vừa vặn có thể đi cùng nhau." Thím Trần cười nói. Con đường cái kia rất dài, đèn đường cũng nhiều, căn bản không sợ có người tranh sâu với nhà họ. Nếu đi cùng hai anh em nhà Khưu Thành lại càng tốt hơn. Vì trời đã tối khuya, nhà họ sợ đụng phải kẻ xấu, nên mới mang theo đèn tích điện, cũng là vì muốn tăng thêm can đảm. Kỳ thật đèn trên đoạn đường từ tiểu khu nhà họ đến đường lớn bên ngoài đều tối tù mù.

"Ôi chao, chúng tôi cũng đi bên kia. Dù sao nhiều côn trùng như vậy, thời tiết lại nóng, không mở cửa sổ nguyên cái nhà căn bản chẳng thể cho người ở nổi nữa. Đi ra ngoài một chút cũng tốt."

"Thời tiết nóng sao anh không mở điều hòa?"

"Phí điện đắt như vậy, 1kWh muốn hơn 3 đồng, ai dám bỏ ra chứ?"

"Anh không biết giá hàng hiện tại hả? Hơn 3 đồng đã là cái giá có lương tâm lắm rồi đó."

"Tôi biết là giá rẻ, vấn đề là tôi không có nhiều tiền như vậy."

"..."

Đoàn người vừa nói chuyện vừa hướng đến đường lớn. Đợi đến khi tới nơi, mọi người vừa thấy quả nhiên có rất nhiều côn trùng, liền quần tam tụ ngũ phân tán ra, phần mình tự đi bắt côn trùng.

Dưới mỗi một ngọn đèn đường đều có cực kì cực kì nhiều côn trùng. Có mấy con vì bay quá mệt mỏi, lúc này đang bò la liệt trên mặt đất, mọi người đều lần lượt xoay người túm lấy chúng. Khưu Thành cùng A Thường cũng cầm mấy cái chai từ trong bao tải ra, gia nhập vào giữa hàng ngũ bắt trùng.

Đêm nay, loài côn trùng bọn họ nhặt được nhiều nhất chính là bọ rầy. Từng con bọ rầy bò trên mặt đường xi măng, ngẫu nhiên có mấy con quạt cánh bay lên. Tiếng ong ong dấy lên, vang vọng khắp nơi như một trận gió xoáy nhỏ nhỏ. Lúc đụng vào người sẽ vang lên một tiếng "bụp" khe khẽ, mọi người nghe vào tai cũng cảm thấy thú vị.

Khưu Thành bắt đầy một lọ sâu, vặn chặt nắp bình bỏ vào trong bao tải, rồi từ bên trong cầm ra một cái bình khác. Cậu đảo mắt qua đồng ruộng ven đường, trong lòng có chút trầm trọng.

Ở bên đường cái đối diện đại học Tân Nam, có một mảnh ruộng đất bạt ngàn. Cây ngô non trong ruộng đã sắp dài đến chiều cao một người, lúc này Khưu Thành đã nhìn thấy phía trên cây ngô non có rất nhiều côn trùng đang bò quanh.

Tại một đầu khác của mảnh ruộng, đã có vài người đàn ông khiêng cuốc và đòn gánh hướng đến phía bọn họ bên này. Đại khái là do động tĩnh bên phía bọn họ có chút lớn, nên có người sợ bọn họ đến trộm hoa màu trên ruộng.

Đây cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Còn nhớ mấy ngày trước, Khưu Thành đứng ở trên nóc nhà, còn nhìn thấy có mấy người nhổ bật vài góc ngô non còn chưa kết trái từ mảnh ruộng ven đường, vuốt hết lá đi, cầm bắp ngô cạp như cắn mía.

"Này! Mấy người ở chỗ này làm gì vậy?" Nhóm người kia sau khi tới nơi, quả nhiên chẳng cho bọn họ lấy sắc mặt hòa nhã.

"Bắt côn trùng, cầm đi cho chuột đồng. Bất quá đồng hương à, ruộng của các anh nhiều côn trùng như vậy mà không lo gì hết sao?" Khưu Thành nói rồi chỉ chỉ bắp ngô nói.

"Côn trùng?" Những người này hiển nhiên còn chưa phát hiện tình hình hiện tại. Chủ yếu là do mấy con trùng tới quá nhanh, dưới điều kiện tự nhiên, chỉ cần không phát sinh nạn sâu bệnh nghiêm trọng, bình thường đều sẽ không có đội quân côn trùng quy mô lớn xuất hiện trong thời gian cực ngắn như vậy.

"Trời ơi! Thật là nghiệp chướng, nhiều côn trùng như vậy, bắp ngô đều hỏng hết."

Nhóm người trẻ tuổi bên nhà thím Trần vừa nghe Khưu Thành nói đồng ruộng ven đường có thật nhiều côn trùng, liền đem đèn tích điện bọn họ mang theo mở lên, hướng ruộng chiếu sáng. Quả nhiên, cả đám người liền nhìn thấy một khung cảnh tràn ngập côn trùng, trên lá bắp thân bắp cũng đều bò không ít con.

Nhóm cô dì chú bác ở tiểu khu Gia Viên cùng bọn hắn đi bắt côn trùng, vừa thấy cảnh này, có người liền đau lòng kêu to. Một mảnh ruộng ngô lớn như vậy, nếu thành thục sẽ có được không biết bao nhiêu là ngô, cũng không thể cứ như vậy mà hỏng mất được.

Lúc này, vài người đàn ông phụ trách trông coi mảnh ruộng cũng đã phát hiện ra dị thường, sắc mặt cả đám đều rất khó xem.

"Đột nhiên sao lại có nhiều côn trùng như vậy?"

"Thật mẹ nó tà môn mà!"

"Bây giờ còn quản nhiều như vậy làm gì, nhanh chóng kêu người qua đây bắt sâu đi!"

"Thật muốn mạng người mà! Tôi trở lại kêu vài anh em đến."

"Nhanh đi, đi xe máy ấy. Nhớ mang chút thuốc trừ sâu đến, tôi bên này không có bao nhiêu."

"Biết rồi."

"Ê, nhớ rõ đem theo thẻ căn cước, đừng có bừa bãi mà làm lỡ chuyện chính của lão tử."

"Yên tâm đi, mỗi ngày đều mang theo mà."

"Mấy người muốn bắt trùng cũng nhanh lên đi. Chờ một lát nữa phun thuốc, liền không thể cầm đi cho súc vật được nữa."

Người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn giống như người đứng đầu đã nói với nhóm người Khưu Thành như vậy. Nếu không phải nhờ những người này, bọn họ đêm nay không chừng còn chẳng biết chờ tới khi nào mới phát hiện tình hình trên ruộng nữa. Bởi thế, thái độ của hắn lúc này đã tốt hơn trước rất nhiều.

Mọi người trong tiểu khu Gia Viên vừa nghe vậy, vội vàng tản ra bắt côn trùng với tốc độ siêu nhanh, Khưu Thành cùng A Thường cũng giống như vậy. Trong chốc lát, mấy người này mà phun thuốc vào ruộng thì mấy con trùng trên đường cái khẳng định sẽ bị ô nhiễm.

Rất nhanh, một đầu khác của mảnh ruộng cũng có động tĩnh, có người đã bắt đầu phun thuốc từ phía đó. Có khi lại có vài ngọn đèn mỏng manh chợt lóe rồi tắt trong ruộng, bọn họ lúc này cũng không dám bật đèn, sợ sẽ đưa tới càng nhiều trùng hơn.

Người trẻ tuổi vào trong thành phố kêu cứu viện rất nhanh liền trở lại. Phía sau xe máy của cậu ta còn chở theo một người, mà trên lưng người nọ còn vác theo một cái ba lô. Sau khi xuống xe, người kia liền ném ba lô về phía người đứng đầu:

"Sao nhiều như vậy chứ, con mẹ nó liệu mà dùng tiết kiệm cho lão tử một chút!"

Người dẫn đầu tiếp nhận ba lô, nhanh chóng an bài người lấy thuốc đến ruộng phun, để cho mọi người nhất định phải chia ra dùng hết. Nhưng tính đến cuối cùng, mảnh ruộng này còn chưa phun qua một lần, nông dược đã hết sạch.

"Mày mau nói rõ chuyện này cho anh nghe xem, đến cùng là chuyện gì xảy ra. Con mẹ nó mấy con quỷ trùng cũng sắp đem mảnh ruộng chôn luôn cùng rồi. Sao mày đến giờ mới phát hiện?" Người nọ nhìn đàn em đem mọi chuyện đều dặn dò xong, lúc này mới tìm hắn tính sổ.

"Hoàng ca, bên đó khẳng định có vấn đề. Thời điểm trời chạng vạng còn chưa tối hẳn, em mang theo vài anh em tuần tra qua một lần. Khi đó còn tốt lắm, căn bản không thấy qua mấy con côn trùng. Có được vài con, cũng bị tụi em thuận tay bắt hết." Người đầu lĩnh ban nãy cũng không có vẻ quá bối rối. Hắn nếu có thể được ủy thác trọng trách, tự nhiên không phải là loại người sợ hãi vô năng.

"Hừ, việc này khẳng định phải tra rõ. Nếu điều tra ra vấn đề trên người mày, mày cứ ở đó chờ lão tử. Còn nếu vấn đề không ở trên người mày, anh khẳng định sẽ không oan uổng cho mày đâu. Phun một lần khẳng định không thể xong việc, trong chốc lát mày mang theo các anh em xuống ruộng bắt trùng. Đêm nay, mọi người khẳng định phải vất vả một đêm, ngày mai nhớ rõ phải phát trợ cấp cho mọi người."

Vị Hoàng ca kia oán hận nói xong mọi chuyện, lại dưới sự dẫn dắt của đàn em, đi đến chung quanh ruộng nhìn một vòng. Chờ tới khi hắn trở lại bên đường cái, nhìn thấy vài cư dân phụ cận đang nắm chặt thời gian bắt côn trùng, rất nhanh liền đem ánh mắt đặt ở trên người bọn Khưu Thành.

"Này anh bạn, hôm nay thật sự là cảm ơn cậu. Nghe anh em của tôi nói, cậu là người sớm nhất phát hiện ra côn trùng phải không?" Thời điểm Hoàng ca cùng Khưu Thành bọn họ nói chuyện, nửa điểm cũng không có vẻ hung dữ như khi đối mặt thủ hạ.

"Đúng vậy." Khưu Thành đáp. Kỳ thật vị Hoàng ca này cậu cũng nhận thức. Hồi trước lúc đi chợ sáng mua hạt mầm, cậu đã gặp qua một lần, chính là cái người kêu Ô Quy Hoàng kia. Lúc trước khi đến tỉnh lị, cậu cũng đã nghe Bạch lão đại đề cập qua tên này.

"Hôm nay may mà có cậu hỗ trợ, về sau anh em cậu nếu gặp phải cái gì phiền toái, cứ việc tới tìm Ô Quy Hoàng, chuyện tôi có thể giúp nhất định sẽ ra tay." Ô Quy Hoàng nói rồi vỗ mạnh bả vai Khưu Thành.

"!" Ánh mắt nguyên bản nhìn về phía bên này của A Thường, lúc này mạnh mẽ ngưng đọng, khóa chặt trên cái tay đặt trên vai Khưu Thành.

"Ai nha, không có ác ý, tôi không có ác ý mà." Ô Quy Hoàng ở trên xã hội lăn lộn tới tận giờ, đối với thứ sát khí này luôn cực kì mẫn cảm. Bị A Thường nhìn như vậy, hắn lập tức vội đem cái tay rụt trở về. Con mẹ nó đại trượng phu co được dãn được, mặt mũi sao có thể trọng yếu như cánh tay của hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro