THẾ GIỚI 1.3: Giao dịch được Thành lập!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Được vùi mình trong vòng tay của Thẩm Trường Thanh, Cậu cảm thấy ấm áp quá. Cậu cứ không để ý như vậy Ôm chặt lấy Hắn, không nỡ buông tay.

Chỉ là thiếu vắng quá, hình như chưa đủ… chưa đủ chút nào. Một người ấm áp như vậy đáng ra còn phải ấm áp hơn. Miên man mãi, trong bất giác không biết từ lúc nào Cậu đã vươn mình lên, dùng hết sức cắn mạnh vào cổ Hắn.

Từng giọt máu đỏ chậm rãi luồn qua kẽ răng, thấm đẫm một góc áo của Thẩm Trường Thanh. “Ah… Màu đỏ đây rồi, ấm áp quá” - Cậu đỏ mặt mà nhìn những vệt máu rỉ ra ở cổ Hắn một cách si mê. Một thứ thiếu vắng gì đó trong lòng Cậu cuối cùng đã được lấp đầy.

….
Khi Cậu hoàn hồn lại nhận ra bản thân đã làm gì thì cũng đã muộn, người đàn ông lúc này đã nhìn chằm chằm vào Cậu. Nhưng Cậu cũng chẳng bận tâm, chỉ là cảm thấy mình hiện tại có chút lạ mà thôi. Chắc do hiện tại là Con người nên Cậu cũng có cảm nhận khác hẳn khi là Thần minh.

“Thật thú vị” - Cậu nghĩ thế!
Có vẻ như một thứ gì đó mà trước nay Cậu không hề biết đang dần xuất hiện. Theo như Hệ thống nói thì là Nhân tính thuộc về Con người chăng?

Vị Thần nào đó không biết, cũng không hiểu nhưng nó không ngăn cản việc Cậu ta cảm thấy hứng thú với điều này. Có vẻ như Nhân tính cũng không Tệ như Cậu nghĩ, ít nhất thì Cậu không bài xích nó. Xem ra phải nghiêm túc làm Người hơn rồi.

Ta là Thần, Ta muốn làm gì cũng được. Phải không?

Biết mình cần phải làm gì xong, Cậu liền nghĩ cách xử lí tình huống hiện tại. Để xem nào, hmm…. một đứa trẻ con người khi phạm lỗi cần phải biểu tình như thế nào. Hmm…. *Suy nghĩ*

Ah! Đã biết. Tìm được giải pháp, cả thân mình Cậu bất chợt liền trở nên run rẩy mà siết chặt áo Hắn, từ đôi mắt khẽ chảy ra những giọt nước mắt và cúi gằm mặt xuống, không dám ngước đầu lên nhìn Hắn, miệng Cậu chỉ lắp bắp mãi không thành lời “Thanh Thanh… Ta… Thanh Thanh… Ta không…”

Thẩm Trường Thanh không đợi nghe hết lời Cậu nói đã đưa hai tay giữ chặt hai bên đầu Cậu lại, ép Cậu phải nhìn thẳng vào mình mà thầm nghĩ: (Thanh Thanh? Gọi mình sao? Thôi cũng được. Chỉ là nhìn giả quá. Chậc! Giả tạo quá. Đến người mù có khi cũng phải sáng mù mắt tró khi thấy diễn xuất đầy sơ hở này!)

(À, suýt quên mất. Mình là Bác sĩ khoa Tâm lí nên mình nhìn ra được tâm lí của đứa trẻ này biểu hiện không hợp lý chứ người bình thường thì chưa chắc. Tiêu biểu là như ông anh rể hờ của mình vậy. Nhìn kiểu gì ra đứa trẻ này bị Tự kỉ các kiểu thế? Có giống sao?)

(Một đứa trẻ khi bị người khác Rape, bị xâm hại còn không có biểu tình gì vậy mà chỉ lỡ cắn mình 1 cái liền run rẩy, khóc lóc sao? Tận mắt nhìn thấy Papa mình bắn vỡ sọ người khác cũng chỉ như lạc vào thế giới khác, không để ý đến người Thầy dạy nhiều năm đã Chết của mình vậy mà lại quan tâm người Cậu hờ không gặp được mấy lần ư?)

(Vô lí, Quá vô lí rồi. Nhìn kiểu gì cũng cứ như Nhóc ấy cố tình làm thế cho mình xem vậy. Chỉ là Mình có nên vạch trần nhóc ấy không? Vì sao phải làm như thế? Hmm… Thú vị thật. Mình sẽ tự tìm hiểu. Để xem đứa trẻ này tính cho mình xem vở kịch gì nào.)

Trong lúc Thẩm Trường Thanh đang định phối hợp diễn với Cậu, tiếp tục giả vờ như không biết gì, dịu giọng mà an ủi Cậu các kiểu thì bất chợt Cậu lại lên tiếng trước cắt ngang dự định của Hắn.

“Thanh Thanh… Ngươi… lạ lắm, hình như Ngươi đang vui? Vì sao vậy?”
Lần này thì ngược lại. Không biết từ lúc nào Cậu đã ngừng khóc, thân thể cũng không còn run rẩy, mắt đối mắt với Hắn đầy nghi hoặc. Mặc dù không giống với Hắn biết nắm bắt tâm lí người khác nhưng thiên sinh dị bẩm của Cậu chính là cảm nhận.

Cậu không nhìn sự vật ở bề nổi mà là cảm nhận từ bên trong nên Cậu biết trong lòng Hắn lúc này đang cảm thấy tò mò và hứng thú, đó không phải là một nội tâm phù hợp khi nhìn thấy một đứa trẻ đang khóc. Nó gần giống như cảm nhận của Cậu lúc nãy vậy. Chỉ là Cậu không biết gọi nó là gì. Chắc là vui chăng? Cậu không chắc lắm nhưng đoán vậy.

Nụ cười tiêu chuẩn của Hắn chưa kịp nở đã vội ngưng bặt. Đây là lần đầu tiên Hắn bị người ta vạch trần như thế. Là sao đây? Đồng loại à? Để xác minh ý nghĩ Hắn vội đặt ra câu hỏi.

“Noah. Tại sao Con lại nghĩ như vậy?”

“Đoán!”

“Đoán ư?!” (Mình dễ đoán vậy à?)

“Này, Thanh Thanh. Ngươi có phải Nhân loại không?” *Nghi hoặc*

“Gì cơ?”

“Từ lần đầu tiên mở miệng Ta đã cảm thấy Ngươi lạ lắm. Ta cảm thấy Ngươi là người có thể mang đến ấm áp cho Ta. Trong cảm nhận của Ta Ngươi đích xác là Nhân loại nhưng mà cũng cũng là cái gì không giống lắm.”

“Ít nhất Ta chưa từng gặp ai có nội tâm khó hiểu như Ngươi. Nó khá là mâu thuẫn nhưng biểu hiện bên ngoài của Ngươi rất tuyệt, Ngươi có thể cười, nói một cách vui vẻ bình thường. Ta muốn nó. Ngươi cho Ta đi, như vậy Ta sẽ giống Nhân loại hơn. Không phải trong lòng Ngươi nói Ta diễn rất dở à?!”

“Hả? Gì cơ?” (Hoang mang)

“Ngươi không cần giả khờ với Ta. Tâm lí học của Ngươi đã nói cho Ngươi biết Ta không hề nói dối. Và Ngươi đang cảm thấy phấn khích” - Cậu vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào Hắn, nhất quyết không cho Hắn cự tuyệt ý nghĩ của mình.

“Phụt!”
“Hahhh… Ahahhh… hhh…”

“Được, được! Ta thừa nhận, Ta thừa nhận được chưa? Vui quá, Hahhh… Ta vui quá Noah ah…” Thẩm Trường Thanh vừa cười, vừa vòng tay siết chặt lấy Cậu “Noah này, Con biết không? Đã lâu lắm rồi Ta không cười lớn như thế này đó. Chính Ta cũng suýt quên mình có khả năng cười như thế a.”

“Con nói đúng. Ta đang hưng phấn, rất hưng phấn. Ta yêu Con quá. Ta đây là lần đầu tiên bị bắt thóp đấy. Ta không hiểu Con người nên Ta học cách nắm bắt Tâm lí con người. Bấy lâu nay Ta vẫn luôn rất tự hào rằng mình hiểu Con người nhưng hiện tại Ta có chút không hiểu Con. Ta không biết vì sao Con có thể nhận ra Ta đang cảm thấy gì nhưng không tệ. Ta đang tận hưởng nó!”

“Ta không có hứng thú việc Ngươi đang cảm thấy gì. Ta chỉ muốn cách thể hiện làm người của Ngươi. Cho Ta đi.”

“Cái này không cho được. Cái này là Ta nhận thức và diễn từ nhỏ tới giờ mà thành. Nó hiện tại đã ăn sâu vào máu và trở thành một loại bản năng. Noah có thể hiểu như là Khi 1 người nhập vai quá sâu thì không biết mình đang là mình hay là người mình đang diễn. Nhưng nếu Con muốn có thì Ta có thể dạy Con, Con bây giờ còn nhỏ vẫn có thể học được!”

“Điều kiện của Ngươi là gì? Không dưng sẽ không có miếng bánh từ trên trời rơi xuống.”

“Noah thông minh quá!” Vừa nói, Thẩm Trường Thanh vừa khẽ xoa đầu Cậu một cách dịu dàng “Chúng ta làm giao dịch đi.”

“Ngươi muốn gì?”

“Ta muốn tìm hiểu về Con. Noah làm Ta rất tò mò. Khi Con hỏi Ta có phải Nhân loại không? Ta liền biết Con không phải là Người, ít nhất thì lúc trước không phải, vì Tâm lí Con người sẽ không biểu hiện như vậy. Sở dĩ Ta cũng không nghĩ đến trường hợp Con mắc bệnh tâm thần như hoang tưởng gì đó thì là bởi Ta tin vào trực giác của chính Ta.”

“Vì là trực giác nên Ta cũng không biết giải thích vì sao. Nhưng mà trực giác của Ta luôn đúng. Ta không biết trước đó Con là ai, là sinh vật gì? Nhưng Ta có thể dạy Con cách giống Người hơn. Ít nhất về mặt Tâm lí biểu hiện. Người bình thường sẽ không thấy Con khác biệt ở đâu.”

“Ngược lại Con sẽ phải cho Ta khám phá về bản thân mình. Ta rất hứng thú với Con nên Ta muốn tìm hiểu thêm về Con. Ta sẽ không trực tiếp hỏi Con các vấn đề trực tiếp vì thời gian còn dài, cứ từ từ chơi. Khi cần thiết Con chỉ cần trả lời Ta 1 câu trả lời thẳng thắn là được. Noah cứ xem như đây là 1 trò chơi nhỏ giữa Chúng ta. Con dám không?” - Nói rồi hắn nắm ba ngón tay ở lại, chìa ngón cái và ngón út trước mặt Cậu.

“Ta có gì mà không dám. Chơi thì chơi. Dù sao trò chơi cũng là 1 phần của Nhân loại mà.”

“Được, được! Vậy chúng ta móc tay đóng dấu nhé? Ai không thực hiện đúng giao dịch sẽ phải làm Thỏ con được không?”

“Vì sao lại là Thỏ con?” - Cậu nghi hoặc mà hỏi.

“Vì Thịt Thỏ rất Ngon.”

“Ngon sao? Vậy được thôi!” - Nói rồi Cậu ngoắc ngón út của mình vào ngón út Hắn, 2 ngón cái của hai người chạm nhau đóng dấu lại.

Thế là giao dịch đã được thành lập!

.
.
.
______

[Ở một không gian hệ thống nào đó]

Tao Linh hoá hình vừa nằm vắt chân nghe nhạc, vừa xem Kí chủ của nó làm nhiệm vụ. Xem cả quá trình, thực tế nó chỉ muốn nói 1 câu cho Kí chủ nghe nhưng vì ước định không can thiệp nên chỉ dành bày tỏ cho độc giả nghe rằng:

"Kí chủ! Ngài OOC. Thì ra không phải Ngài ít nói, trầm tính. Chẳng qua là Ngài không muốn nói chuyện với Ta và đám đa chủng tộc ở Đại Lục Randolph mà thôi. Uổng công Ta còn vì Ngài mà cố tìm kiếm 1 nhận vật cùng tên lại còn ít nói như Ngài nữa chứ. Xem ra là Ta quá thừa thải rồi!"
QAQ!

_______________________

TỚ LÀ SO 2308
Cảm ơn mọi người đã đón xem!
Chap sau Chúng ta sẽ biết thêm về những bài học mà anh Thanh×2 sẽ dạy cho Cậu! 😇🍀♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro