Chương 2: Cha Mẹ An Ủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đám người ở dưới tầng thích xem TV liền xem TV, thích chơi bài liền chơi bài, chỉ có Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đứng ngồi không yên chờ đợi tin tức. Yến Tường vốn cũng đứng ngồi không yên, lại bị Vệ Văn Bân bọn họ kéo qua chơi bài.

Đợi tới hơn 12 giờ, trên tầng rốt cuộc cũng có động tĩnh, mọi người đồng thời buông xuống đồ vật trong tay, nhìn về phương hướng cầu thang. Người xuống tầng chính là Tôn Kính Trì, vừa thấy y, vài người đồng thời hỏi: "Thu phục rồi?"

Tôn Kính Trì mỉm cười, hạ giọng trả lời: "Không có việc gì, chẳng qua vẫn có chút không thể tiếp nhận, anh ấy nói khẳng định sẽ bị mọi người cười nhạo, sống chết không chịu đi xuống. Tôi xuống lấy sữa cho anh ấy, anh ấy cũng đang buồn ngủ."

"Có gì mà phải xấu hổ, chúng tôi cam đoan tuyệt đối không cười nhạo cậu ấy." Tần Trữ mở to đôi mắt hồn nhiên, thề thốt.

Tôn Kính Trì đi vào phòng bếp lấy sữa, không khách khí nói: "Anh ấy lo lắng nhất chính là anh cùng Vệ Văn Bân, đặc biệt là anh."

"Tôi hâm mộ còn không kịp, làm sao sẽ cười nhạo cậu ấy." Vệ Văn Bân cái miệng so với đại não nhanh hơn một giây phản bác, nói xong cậu liền đỏ mặt. Thấy vậy Park Tae Seok nhịn không được hôn cậu một cái.

"Tôi là bạn trai!"

Rốt cuộc có chịu yên hay không? Trừ bỏ ba người Yến gia, những người còn lại toàn bộ trợn trắng mắt, thật sự chịu không nổi vị tiểu bạch này. Tôn Kính Trì cầm cốc sữa từ trong phòng bếp đi ra, nói: "Mọi người về trước đi. Mấy ngày này Phi khẳng định không muốn gặp ai, chờ anh ấy tâm tình tốt hơn, tôi sẽ gọi điện thoại cho mọi người, nhất định phải chúc mừng một phen. Hắc ca, Yến thúc bọn họ liền giao cho anh."

"Anh đưa bọn họ trở về."

Hà Khai Phục đứng lên, chuẩn bị rời đi. Xem chừng đêm nay không thể thấy được Yến Phi, mọi người cũng có thể lý giải. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương không muốn đi, muốn ở lại chiếu cố con trai. Tôn Kính Trì hiểu rõ nói: "Yến thúc, các người trở về đi, bên này có ba anh em chúng tôi chăm sóc Phi là đủ rồi. Ngày mai ban ngày chú dì cứ tới đây."

Vừa nghe ban ngày có thể tới đây chiếu cố con trai, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương an tâm, lập tức gọi Yến Tường về nhà. Đến đế đô đã một tháng, ba người Yến gia trước mắt xem như khá thích ứng, chủ yếu chỗ ở rất thoải mái, cũng rất yên tĩnh. Tiếp xúc nhiều hơn, mấy người Tôn Kính Trì không còn gọi bác trai bác gái, mà gọi là 'Yến thúc, Yến di', thân thiết hơn một chút, cũng sẽ không làm cho Yến Tam Ngưu bọn họ khẩn trương. Bất quá nói thật, bọn họ quả thực không gọi được một tiếng 'cha, mẹ', căn bản ở trong lòng bọn họ Yến Phi là 'Chung Phong', cũng không thể xem như con trai của vợ chồng Yến Tam Ngưu.

Mọi người về rồi, Tôn Kính Trì tâm tình sung sướng đi lên tầng, ngâm nga ca hát. Yến Phi trước mắt rối rắm không phải vấn đề thân thể đặc thù sẽ di truyền của bản thân mà là chuyện hắn có thể mang thai, hơn nữa cũng chỉ là rối rắm, tuyệt đối không đến mức buông tha sinh mệnh của đứa nhỏ. Kế tiếp chính là trấn an ông bầu cùng chờ đợi đứa nhỏ được sinh ra, y có thể không ngâm nga ca hát sao.

Tiến vào phòng ngủ, Yến Phi đã tắm rửa sạch sẽ ngồi ở trên giường, Tiêu Tiếu tự mình sấy tóc cho hắn. Từ khi về nhà, hắn không còn gặp phải tình huống ngửi mùi dầu gội đầu liền buồn nôn. Đi tới bên giường, Tôn Kính Trì đem cốc sữa đưa cho Yến Phi. Sữa là sữa tươi, kỳ hạn bảo đảm chất lượng chỉ có ba ngày. Đương nhiên không phải loại sữa tươi trực tiếp vắt ra từ trong bụng bò sữa, mà đã trải qua gia công. Chẳng qua tuyệt đối không chứa chất bảo quản linh tinh gì đó, hoàn toàn nguyên chất thiên nhiên. Sau khi xác định Yến Phi mang thai, ba người trực tiếp mua một nông trại sữa tư nhân, đặc biệt cung cấp sữa cho Yến Phi cùng đứa nhỏ sau khi sinh ra.

Tắt máy sấy, Yến Phi lên tiếng: "Bọn họ về hết rồi?"

"Về rồi." Tôn Kính Trì nói: "Vợ chồng Yến Tam Ngưu muốn lưu lại chăm sóc anh, nhưng em bảo bọn họ về trước, ngày mai qua sau."

"..." Yến Phi trầm mặc uống sữa, Tôn Kính Trì tiếp tục trấn an: "Bọn họ là người cha người mẹ tốt. Điền Vãn Hương nói trong khoảng thời gian anh ở cữ, sẽ trợ giúp trông đứa nhỏ."

"A —–" Yến Phi cào đầu, tay bị Nhạc Thiệu cầm lấy, "Anh như thế nào lại sống lại trên một bộ thân thể như vậy, đời này nhất định sẽ bị người ta cười nhạo tới chết."

"Không có ai cười nhạo anh, anh nghĩ nhiều quá rồi." Quỳ xuống trước mặt Yến Phi, Tôn Kính Trì ôm lấy thắt lưng của hắn, ở trên bụng hắn hạ xuống vài nụ hôn, "Bọn họ là bằng hữu của chúng ta, thậm chí có thể coi như người nhà. Bọn họ sẽ chúc phúc cho chúng ta, tuyệt đối không cười nhạo anh. Anh trai, em sắp trở thành ba ba."

Đẩy Tôn Kính Trì ra, Nhạc Thiệu quỳ xuống trước mặt Yến Phi, hôn lên bụng hắn, ngửa đầu cười ngây ngô: "Em cảm thấy đứa nhỏ khẳng định là của em."

"Em còn dám nói!" Nhéo cái mũi.

Tiêu Tiếu đẩy Nhạc Thiệu, cũng quỳ xuống hôn bụng của Yến Phi, ánh mắt mang theo ý cười: "Khẳng định có một đứa của em."

"Thiếu đánh đi! Có biết cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự không!" Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nổi giận.

"Không biết."

"Thật sự thiếu đánh!"

Đem Tiêu Tiếu đẩy ngã trên mặt thảm, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nắm tay không chút lưu tình, Tiêu Tiếu thì ra sức phản kháng. Yến Phi đem chân lùi về trên giường, nhìn ba anh em bọn họ náo loạn, cũng không ngăn cản. Bản thân hắn còn đang buồn bực đây. Như thế nào lại sống lại trên một bộ thân thể như vậy? Thật sự không khoa học!

Đánh cho Tiêu Tiếu một trận, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đứng lên, một trái một phải ôm lấy Yến Phi. Tiêu Tiếu ngồi xổm, ôm lấy hai chân của Yến Phi: "Anh trai, anh nhìn xem, hai người bọn họ lúc nào cũng bắt nạt em như vậy."

"Cút qua một bên." Hai người vô cùng tức giận, dựa vào đâu có một đứa thuộc về tiểu tử này? Đứa nhỏ cộng lại chỉ có hai mà thôi, lớn nhỏ phải có thứ tự a.

Nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của Tiêu Tiếu, Yến Phi nhịn không được 'Phì' một tiếng bật cười. Chọc được Yến Phi nở nụ cười, Tiêu Tiếu càng thêm cố gắng giả bộ đáng thương: "Anh ở đây các cậu ấy còn bắt nạt em như vậy, anh không ở đây em càng thêm đáng thương a. Anh trai, đêm nay em muốn ngủ cạnh anh."

"Cút!" Hai vị huynh trưởng không hề có phong độ của huynh trưởng.

Đem cốc sữa uống hết đặt lên bàn trang điểm, Yến Phi xoa xoa khuôn mặt vừa rồi bị hắn véo đỏ, bây giờ còn chưa tiêu hết của Tiêu Tiếu, hít hít cái mũi, hỏi: "Hiện tại đã tra ra là đứa nhỏ của ai chưa?"

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì càng thêm thoải mái nở nụ cười, Tiêu Tiếu ôm chặt thắt lưng của Yến Phi. Nhạc Thiệu đáp: "Trọng Bình nói thân thể của anh rất đặc thù, phương pháp rút nước ối em ấy không dám dùng, phải chờ đến khi đứa nhỏ sinh ra mới có thể kiểm tra."

"A —– anh vẫn không thể tiếp nhận được." Yến Phi tiếp tục cào đầu, lại bị người cầm lấy tay.

"Anh trai, em cao hứng muốn chết." Nhạc Thiệu hôn lên môi Yến Phi.

"Em cũng vậy." Tôn Kính Trì hôn mặt của Yến Phi.

"Em sắp được làm ba ba." Tiêu Tiếu hôn bụng của Yến Phi.

"Ừm ừm...!" Anh không muốn làm ma ma!

Đêm nay, Yến Phi trong mộng lúc là ánh mặt trời lúc là đứa nhỏ lúc là đời trước lúc là đời sau, đổi tới đổi lui, mệt muốn chết. Mới 9 giờ hắn đã tỉnh lại, so với thường ngày dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ. Thời điểm tỉnh lại trong phòng nhiệt độ vừa vặn, không lạnh không nóng, nhưng ba người kia cũng không ở trong phòng.

Đầu óc tỉnh táo lại, Yến Phi nhớ đến đại sự đã xảy ra tối hôm qua. Trong lòng có buồn bực, có khó chịu, nhưng mà... lại giống như có chút mừng thầm? Hắn chính là nam nhân! Nam nhân! Cự tuyệt thừa nhận bản thân mừng thầm. Yến Phi một tay ôm bụng, nơi này thế nhưng có đứa nhỏ, vẫn không thể tin được a. Còn là hai đứa. A, hai đứa làm sao phân chia đây.

A a a a, phiền a phiền a, hắn như thế nào lại có thể sinh đứa nhỏ chứ? Mặc dù đã làm tốt chuẩn bị để Thiệu Thiệu bọn họ tìm người mang thai hộ, nhưng hắn không có ý định tự mình sinh con a. Haiz, chẳng qua như vậy cũng không cần phải rối rắm đứa nhỏ về sau sẽ giống mấy đứa Thiệu Thiệu hay là giống một nữ nhân nào đó. A a a a, nhưng mà vì sao lại do hắn sinh a! Hắn không muốn làm gà trống biết đẻ trứng! Yến Phi lại vò đầu bứt tóc một phen, tương đối xoắn xuýt cùng mâu thuẫn.

Ở trong chăn rối rắm hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên cớ, đứa nhỏ chung quy không thể xóa bỏ. Phi phi phi, nghĩ cũng không được nghĩ! Yến Phi cũng không xoắn xuýt nữa, từ trên giường ngồi dậy, chủ yếu là đói bụng rồi. Nhẹ nhàng sờ sờ bụng, Yến Phi cực kỳ không vui nói: "Khó trách mỗi ngày đều giống như nuôi heo, hóa ra trong bụng có hai con heo con! Thật sự bị người ta chê cười muốn chết. Chỉ riêng chuyện sống lại thôi cũng đủ để bị nhà khoa học bắt tới nghiên cứu, hiện tại còn có thể sinh con, xem chừng bản thân phải trốn ra ngoài không gian đi."

Nhìn chằm chằm phần bụng trong chốc lát, Yến Phi xuống giường rửa mặt. Đi vào phòng tắm, thấy góc tường mỗi tối hắn đi tiểu đêm nhất định đều lót thảm nhựa, cái trán của hắn nhất thời toát ra vài hắc tuyến, nhưng trong lòng lại mềm nhũn. Khó trách lại có thảm nhựa ở đây...

"Hừ! Dám gạt anh lâu như vậy, nói cái gì mà sa dạ dày, hại anh tưởng rằng dạ dày sẽ bị lệch xuống tận mông."

Khó chịu cầm lấy bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng, Yến Phi tâm tình tương đối phức tạp. Bất quá không còn giận dữ như ngày hôm qua.

Thời điểm đánh răng lại có chút buồn nôn, lúc này Yến Phi không cần lo lắng thân thể của mình có vấn đề gì đó. Được rồi, quả thực có vấn đề, nhưng không phải vấn đề về phương diện sức khỏe. A, cảm giác mang thai thật sự không tốt. Mang thai... Yến Phi run rẩy một chút, vì sao hắn lại mang thai, chuyện này rất không khoa học!

Đánh răng xong, rửa mặt sạch sẽ, Yến Phi lại không tự chủ được cúi đầu, nhìn nhìn phần bụng của mình. Hắn chỉ mặc quần lót cùng áo ba lỗ, kéo áo ba lô lên, kéo quần lót xuống, rõ ràng bụng so với trước kia béo hơn một chút. Sờ sờ, trong lòng có chút rung động, tiếp tục sờ sờ, lại có chút rung động. Yến Phi buông xuống áo ba lỗ, kéo lên quần lót, vẫn có chút không thể tin được bản thân đang mang thai. Hắn rõ ràng là nam nhân 100%! Kéo ra cạp quần lót, khí quan chỉ thuộc về nam tính bại lộ ở trước mắt, trừ bỏ phần lông có chút thưa, thứ đồ vật kia có chút nhỏ, hắn cùng nam nhân có gì khác biệt?!

Lưng đột nhiên co rút lại, Yến Phi lông tơ trên người toàn bộ dựng đứng. Thân thể hắn quả thực có một địa phương đặc biệt, rất mẫn cảm... Mơ hồ nhớ lại A Trì bọn họ tối hôm qua nói với hắn rằng cấu tạo thân thể của hắn có chút đặc thù, Yến Phi đột nhiên hít vào một ngụm. Nói như vậy, chỗ đó của hắn vốn chính là dùng để làm chuyện ân ái?! Nói như vậy... thân thể này của hắn là di truyền từ Yến Tam Ngưu bên kia?!

"Cái đệch!"

Không nhìn phần bụng hơi nhô lên nữa, Yến Phi lao như bay ra khỏi phỏng tắm, nhanh chóng mặc vào quần áo ngủ, đẩy cửa ra ngoài. Cái đệch! Thân thể hắn có thể di truyền đặc điểm đặc thù như vậy từ Yến Tam Ngưu, vậy đứa nhỏ thì sao!

"A Trì! A Trì?"

Từ trên tầng truyền đến tiếng kêu của Yến Phi, ba người trong phòng khách cùng ba người Yến gia vừa tới không bao lâu đồng thời đứng lên, cả ba chạy về phía cầu thang. Ngay sau đó, bọn họ liền sợ hãi quá mức: "Phi! Đừng chạy!"

Yến Phi từ trên tầng chạy như bay xuống dưới!

"A Trì! Anh hỏi em!" Yến Phi được ba người thiếu chút nữa bị dọa tới vỡ gan vững vàng tiếp được, lời đến cửa miệng sau khi nhìn thấy Yến Tam Ngưu liền ngậm mồm im lặng, túm lấy bàn tay đang quấn trên eo mình, hắn kéo Tôn Kính Trì đi về hướng phòng ngủ dành cho khách. Tôn Kính Trì vội vàng ôm lấy hắn: "Chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận đứa nhỏ!" Loại thời điểm này, những lời như vậy cứ tự nhiên mà nói ra.

"Anh muốn nói với em chuyện của đứa nhỏ!" Yến Phi lỗ mãng như vậy cũng bởi vì adrenaline đang tăng vọt. Ba người thật cẩn thận che chở Yến Phi đi vào trong phòng ngủ dành cho khách ở tầng một. Vừa đóng cửa, Yến Phi hạ giọng liền hỏi: "Đứa nhỏ có thể hay không sẽ giống anh, có khả năng sinh con?" Phi phi phi, lời này nói ra như thế nào lại không được tự nhiên như vậy?

* adrenaline: đôi khi gọi là epinephrin hay adrenalin, là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm

Người này chẳng lẽ đến bây giờ mới phản ứng lại chuyện này? Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đồng thời hướng Tôn Kính Trì nháy mắt, để y mau chóng trấn an. Tôn Kính Trì tâm tình trầm thấp, y tưởng rằng người này ngày hôm qua phẫn nộ như vậy đã bao gồm cả vấn đề này. Vuốt ve phía sau lưng của Yến Phi, Tôn Kính Trì trước hết hỏi ngược lại: "Anh trai, nếu đứa nhỏ, giống anh, anh chẳng lẽ sẽ không thương bọn nhỏ?"

Yến Phi nhíu nhíu mày: "Thật sự sẽ di truyền?"

Tôn Kính Trì không lảng tránh: "Có 50% khả năng di truyền. Tường tử không sinh được đứa nhỏ."

Yến Phi mở to hai mắt: "Vì sao anh có thể mà em ấy không thể?"

"Bởi vì xác suất di truyền chỉ có 50%, không phải 100%." Ba người có chút không xác định được tâm lý của Yến Phi giờ phút này. Yến Phi một tát đập lên bả vai của Tôn Kính Trì, tức giận: "Anh đây là vận cứt chó gì vậy? Xác suất chỉ có 50% mà anh vẫn có thể đụng trúng!"

Tôn Kính Trì nở nụ cười, ôm lấy hắn: "Đây là ông trời thương hại, bồi thường cho bọn em năm năm mất đi anh. Anh trai, mặc kệ đứa nhỏ có di truyền hay không, đứa nhỏ vẫn là bảo bối của chúng ta. Nếu đứa nhỏ di truyền, chúng ta sẽ bảo vệ đứa nhỏ thật tốt."

"Con gái thì không sao, nếu là con trai... vẫn đừng di truyền thì tốt hơn, bằng không rất thiệt a. Vậy đứa nhỏ về sau rốt cuộc tìm nam nhân hay là nữ nhân nha." Yến Phi càng thêm rối rắm. Hắn đây là vận khí gì vậy? Vận khí gì vậy?!

Nghe vậy Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều thở phào một hơi, Nhạc Thiệu không chút bận tâm nói: "Đứa nhỏ về sau thích ai liền tìm người đó. Yến Tam Ngưu không phải cưới nữ nhân hay sao."

"Thân thể này sao lại kỳ dị như vậy? Bản thân có thể mang thai còn có thể khiến cho nữ nhân sinh đứa nhỏ, nếu để người ngoài biết được, anh nhất định sẽ bị nhà khoa học bắt lấy giải phẫu nghiên cứu." Yến Phi rất tức giận, nhưng không biết tức giận cái gì. Ai bảo hắn chết không chết luôn còn sống lại trên thân thể của 'Yến Phi'.

"Ai dám đụng vào một đầu ngón tay của anh, lão tử giết cả nhà hắn ta." Nhạc Thiệu ở trên miệng Yến Phi hôn một cái, sờ sờ bụng, "Đói bụng rồi đi, em đi lấy bữa sáng cho anh."

Không muốn ăn... chính là hai con heo con trong bụng đang kêu to, Yến Phi không cam lòng nguyện ý gật gật đầu: "Đi lấy đi. Dù sao có cũng thì đã có rồi, không sinh ra cũng không được nha."

"Phi!" Tiêu Tiếu đột nhiên kích động đem Yến Phi kéo vào trong lòng mình, ánh mắt lấp lóe, "Anh nguyện ý sinh đứa nhỏ?"

Yến Phi lúc này đen mặt: "Chỉ một lần này, không có lần sau!"

"Phi —–" Ba người kêu rên, "Đứa nhỏ chỉ có hai, không đủ chia a!"

"Không đủ chia thì đi tìm người mang thai hộ đi!" Yến Phi nhe răng.

"Không cần! Bọn em chỉ muốn đứa nhỏ do anh sinh ra!"

"Cút xa một chút!"

Đẩy Tiêu Tiếu ra, Yến Phi 'hổn hển' mở cửa đi ra ngoài. Vừa thấy hai người đầy mặt lo lắng ngồi trên sopha trong phòng khách, hắn sửa sang lại biểu tình trên mặt, đi qua. Yến Tường đang ở trong sân chơi xe điện cân bằng nhìn thấy anh trai xuống dưới tầng, lập tức nhảy xuống xe điện, chạy vào nhà.

"Anh trai." Gọi thật sự rất ngượng ngùng.

Yến Phi hung tợn đánh đòn phủ đầu: "Em nếu dám coi anh là chị gái, anh liền lấy thắt lưng quất chết em!"

Yến Tường run rẩy một cái, mãnh liệt lắc đầu: "Anh, anh là anh trai! Em, em đi chơi đây!" Sau đó xoay người bỏ chạy, sợ ngay sau đó anh trai sẽ lấy thắt lưng quất mình, trước đó cậu quả thực cũng nghĩ thế. Bất quá hiện tại có đánh chết cậu cậu cũng không dám có suy nghĩ như vậy, rất đau a!

Vô cùng xấu hổ ngồi xuống sopha, Yến Phi cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương. Nếu biết hai người ở dưới tầng, hắn khẳng định sẽ không xuống. Hai vợ chồng làm sao không nhìn ra con trai đang xấu hổ, Điền Vãn Hương vươn tay cầm lấy tay con trai, thân thể của Yến Phi khe khẽ chấn động.

"Con lớn a." Điền Vãn Hương từ ái sờ sờ đầu con trai, "Trong bụng có đứa nhỏ, phải cẩn thận một chút. Con là bé trai, ba má cùng em trai con đều biết rõ chuyện này. Viện trưởng người ta cũng nói, con đây là thân thể đặc thù. Má thấy nếu đã mang thai, cũng đừng suy nghĩ tới chuyện là nam hay là nữ, sinh đứa nhỏ vẫn là quan trọng nhất, con nói có phải hay không?"

Yến Phi không tự giác oán hận: "Nhất định sẽ bị người ta cười chết."

"Chuyện này có gì buồn cười. Ba cùng má con sẽ không nói ra bên ngoài, Tường tử cũng vậy." Yến Tam Ngưu mở miệng, còn mang theo một chút giáo huấn, "Con xem con vừa rồi, từ trên tầng chạy xuống, có bao nhiêu nguy hiểm. Kính Trì bọn họ đối đãi với con tốt như vậy, con có thể sinh đứa nhỏ cho người ta không những không vui, còn cáu kỉnh. Có thể tự mình sinh đứa nhỏ, chung quy so với ra ngoài nhận nuôi tốt hơn nhiều. Đứa nhỏ sinh ra ba má sẽ phụ giúp trông nom, không cần con quan tâm."

Nghe những lời này, Yến Phi vừa囧lại vừa uất ức, nhịn không được lẩm bẩm: "Con đâu có nói là con không muốn trông đứa nhỏ. Con là một nam nhân, đột nhiên có thể sinh đứa nhỏ, cũng phải cho con thời gian để thích ứng chứ. Ai mà ngờ tới gà trống có thể đẻ trứng a."

"Con đây là sinh đứa nhỏ chứ không phải đẻ trứng." Yến Tam Ngưu sửa đúng.

Điền Vãn Hướng ám chỉ nói: "Nếu có thể tự mình sinh ra nuôi nấng là tốt nhất, ba má đối với con càng thêm yên tâm, bằng không về sau già rồi sẽ cô đơn tịch mịch."

Yến Phi chóp mũi có chút chua xót, hốc mắt có chút nóng bỏng. Mấy câu nói này cũng không có gì đặc biệt, hắn như thế nào cảm xúc lại dao động lớn tới như vậy? Cầm ngược lại bàn tay của Điền Vãn Hương, hắn nói: "Cho con chút thời gian để thích ứng, có thì cũng đã có rồi, con cũng không thể vứt bỏ đứa nhỏ."

Tôn Kính Trì đúng lúc xen vào nói: "Phi, mau ăn sáng. Ăn xong bọn em cùng anh tới bệnh viện."

"Tới bệnh viện làm gì?" Yến Phi hiện tại càng thêm chán ghét đi tới bệnh viện.

Tiêu Tiếu mặt không chút thay đổi nói ra hai chữ càng khiến cho Yến Phi hận không thể đem bản thân chôn vùi một lần nữa sống nữa: "Kiểm sản."

* kiếm sản: kiểm tra tình hình thai nhi

"... Đệch!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro