Chương 23: Chung Dũng Gửi Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương và Yến Tường cả đời đều không thể quên được. Bọn họ không chỉ tận mắt gặp được hai vị 'Hoàng đế' cùng 'Tể tướng' tiền nhiệm cùng đương nhiệm, còn cùng bọn họ nắm tay! Nói chuyện! Bọn họ ngồi ở nơi chỉ có thể nhìn thấy trong bản tin trên TV, gặp được những nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trong bản tin trên TV, ba người trực tiếp trực tiếp ngây ngốc cả tháng trời, đặc biệt là Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương, nửa đời sau vẫn luôn sống trong ngây ngốc.

Ngày hôm nay, Yến Tam Ngưu uống rượu, ông cao hứng, cực kỳ cao hứng. Làm một người cha không có bản lĩnh, ông không liên lụy đến con trai, có thể tận mắt nhìn thấy con trai hạnh phúc, ông cao hứng, cao hứng tới mức lão lệ tung hoành.

* lão lệ tung hoành: ý nói người đã lớn tuổi nước mắt ngang dọc

Ngày hôm nay, nước mắt của Điền Vãn Hương không ngừng chảy xuống. Trên trời trong bùn. Cuộc sống trước kia là ở trong bùn, cuộc sống hiện tại chính là ở trong tiên cung trên trời. Chuyện cha mẹ cao hứng nhất không phải là nhìn thấy con cái của mình có tiền đồ, hạnh phúc sao? Hai đứa con của bọn họ vô cùng có tiền đồ, con trai lớn hiện tại rất hạnh phúc, bọn họ tin tưởng con trai nhỏ cũng sẽ rất hạnh phúc, cho nên cực hỉ mà khóc.

Trong phòng tổ chức tiệc rượu không khí cũng không bởi vì nhân số không nhiều lắm mà giảm bớt náo nhiệt, cũng không bởi vì tới đây đều là đại nhân vật có thân phận mà quá mức câu nệ. Hai vị 'Hoàng đế' đều lên tiếng chúc phúc bốn vị nhân vật chính ngày hôm nay, cho dù không nói thẳng ra, nhưng trong lời nói đã là ý tứ kia. Về phần có ai đó tò mò về vấn đề Yến Phi tuổi còn trẻ mà đã có bụng bia hay không, Yến Phi không chút nào quan tâm. Ý nghĩa chính trị của hôn lễ này so với chính bản thân hôn lễ càng có giá trị cao hơn.

Buổi chiều 3 giờ, trên đường bên ngoài Quốc Tân Quán, sau khi từng chiếc từng chiếc xe đặc thù rời đi liền giải trừ cấm đường. Giao thông đế đô cùng sinh hoạt ra vào của người dân thành thị lại khôi phục thường ngày, nhưng đối với một ít người mà nói, cuộc sống của bọn họ vừa mới bắt đầu.

Đem phần 'tròn tròn' ở trên bụng nhẹ nhàng sờ từ trên xuống dưới, Yến Phi buông xuống điện thoại, hô lên: "Mẹ, Bách Chu, Tiểu Dương, Văn Bân buổi tối tới đây ăn cơm, người chuẩn bị nhiều một chút."

"Được."

Đỡ tay vịn sopha cố sức chậm rãi đứng lên, Yến Phi mang bụng bầu đi vào phòng bếp, hắn vừa mới ngủ dậy không bao lâu. Từ sau khi hai đứa nhỏ có thể máy thai, bụng của hắn liền nổi lên tựa như bong bóng được bơm phồng, vèo vèo vèo nhanh chóng lớn lên. Đứa nhỏ đã gần sáu tháng, bụng của hắn cùng bụng của người khác mang thai bảy tháng không sai biệt lắm. Hôm trước vừa mới đi kiểm sản, hết thảy đều bình thường. Hắn hiện tại đi đường phải đặc biệt chú ý, bởi vì không nhìn thấy bàn chân.

Đương nhiên, không có khả năng không khó chịu. Eo mỏi, lưng đau, chân bị chuột rút những bệnh lặt vặt này không cần nói đến. Dạ dày trướng, tiểu liên tục, tinh thần kém, khó ngủ... các loại vấn đề dồn dập ập tới. Hơn nữa hắn lại là song bào thai, trình bộ khó chịu là gấp đôi người khác. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hiện tại cũng không đi công tác, mỗi ngày trên cơ bản sẽ đúng giờ về nhà, mỗi tuần lễ chung quy sẽ rút ra một hai ngày ở nhà bồi hắn, chiếu cố hắn. Chẳng qua đối với khó chịu trên thân thể, Yến Phi không chút nào oán giận, nhìn thấy ảnh chụp siêu âm B khó chịu gì đó đều không còn. Hai sinh mệnh nhỏ đang ở trong cơ thể mình dần dần lớn lên, loại cảm giác thần kỳ này vượt qua hết thảy khó chịu của thân thể. Cảm nhận được hai đứa nhỏ đang ở trong bụng không ngừng cử động, Yến Phi liền cảm thấy đặc biệt thành công. Ai bảo nam nhân không thể sinh đứa nhỏ? Hắn có thể! Còn một lần hai đứa, ai có thể sánh bằng hắn?

Nhân tiện nhắc tới, giới tính của đứa nhỏ còn lại ở đợt kiểm tra tháng trước đã tra ra, cư nhiên cũng là bé trai! Vốn ba nhà đã tranh đoạt kịch liệt, bây giờ cơ hồ tranh tới ngươi sống ta chết, tranh tới mức Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hiện tại căn bản không trở về đại viện.

Thai nhi sáu tháng vô cùng hoạt bát, chỉ cần không ngủ, cơ hồ mỗi phút đều cử động, cho nên làm cho bụng của Yến Phi không ngừng nổi lên 'bọc nhỏ'. Hệ thống thính giác của thai nhi đã phát dục, là thời gian dưỡng thai vô cùng tốt. Yến Phi không cần phải nói, ba vị sắp được làm ba ba khác lúc rảnh rỗi sẽ ghé ở trước bụng của Yến Phi nói chuyện với con chuyện.

ĐI vào phòng bếp, Yến Phi nhìn nguyên liệu nấu ăn tối nay, sau đó lấy tạp dề đeo vào. Điền Vãn Hương không ngăn cản con trai, bụng càng lớn càng phải hoạt động nhiều, như vậy mới có lợi. Yến Phi để mẹ chuẩn bị lương khô cho bữa tối, hắn xào rau. Trong phòng khách bật nhạc dưỡng thai, Yến Phi ngâm nga theo. Điền Vãn Hương khóe miệng mang theo ý cười, Yến Tam Ngưu ở trong sân thu chăn đệm phơi buổi sáng. So với ba tháng trước, tinh thần diện mạo của hai người đã thay đổi lật trời. Vòng phỉ thúy đeo trên cổ tay của Điền Vãn Hương vẫn không tháo xuống, Yến Phi không cho phép. Có câu ngọc thạch bảo hộ bình an, hắn muốn mẹ mình đeo.

Bụng đã hoàn toàn nổi lên, Yến Phi cũng không ra ngoài một mình, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mỗi tuần sẽ tự mình lái xe dẫn hắn đến địa phương tư nhân để hóng gió, dạo chơi, du ngoạn vùng ngoại ô.

"Anh trai, mẹ, con về rồi."

Bàn tay đang thái rau của Yến Phi dừng lại, đối với mẹ mình nói: "Tường tử về rồi."

Ngay sau đó, Yến Tường chạy vào, khuôn mặt đỏ bừng, còn thở phì phò. Yến Phi cười hỏi: "Làm sao, thở dốc đến như vậy?"

"Anh trai, em quyết định. Về sau mỗi ngày sau khi tan học, em sẽ xuống xe trước một trạm, chạy bộ về nhà."

Yến Tường hiện tại gần như đều ở tại Đông Hồ bên này, nơi này gần với vị trí trường học của cậu. Yến Tường không cho 'chị dâu' phái người tới đón mình, mỗi ngày tự mình đi học bằng giao thông công cộng.

"Tốt, rèn luyện thân thể. Người trẻ tuổi vận động nhiều một chút mới có lợi."

"Ừm! Em chính là nghĩ như vậy! Anh trai, trường học cuối tuần này sẽ cử hành đại học thể dục thể thao, em báo danh chạy đường dài 800 mét cùng 3000 mét."

Yến Phi cho em trai một ánh mắt bội phục, nói: "Cố gắng chạy a!"

"Dạ!"

Bài vở trên trường không đơn giản, Yến Tường học tiếng Anh có chút khó nhọc, Yến Phi giúp cậu tìm một gia sư bổ túc. Yến Tường mỗi ngày thứ bảy cuối tuần sẽ học tiếng Anh 4 tiếng đồng hồ, chủ nhật còn dùng hơn nửa ngày đến quân doanh huấn luyện, thời gian khác phải làm bài tập, cơ bản không có thời gian chơi đùa. Nhưng những thứ này đều là Yến Tường tự mình yêu cầu, Yến Phi liền ủng hộ cậu. Có lẽ là bởi vì ở bên cạnh anh trai, lại bởi vì gặp qua một vài đại nhân vật siêu cấp, mặc dù thành tích của bản thân hiện tại ở trong lớp không tính là nổi trội, bản thân lại là từ nông thôn chuyển trường tới, thanh âm vẫn còn chưa đủ chuẩn, nhưng Yến Tường một chút cũng không tự ti, trái lại còn quen được hai người bạn.

Nhận được sự cổ vũ của anh trai, Yến Tường ở trong phòng bếp cầm lấy một trái táo sau đó đi ra ngoài, đi làm bài tập.

Yến Tam Ngưu đem toàn bộ chăn đệm gì đó thu hồi vào nhà. Giúp con trai trải ga giường, chăn được phơi nắng cả một ngày, con trai buổi tối ngủ sẽ càng thoải mái hơn một chút. Nghĩ đến con trai thân thể khó chịu cùng hai chân sưng phù, Yến Tam Ngưu không phải không đau lòng, nhưng sinh đứa nhỏ không phải là như vậy sao. Ông không chịu thay được con trai, có thể làm chính là tận tâm tận lực chiếu cố tốt con trai. Chuông cửa vang lên, Yến Tam Ngưu đi ra mở cửa, là Tiêu Dương bọn họ tới đây.

Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đều lấy thành tích xuất sắc nhất thông qua cuộc thi tiếng Anh để du học, cũng đều thuận lợi xin vào được Viện Công nghệ Massachusetts. Ba người sau khi đến Mỹ trước hết sẽ tiến vào học tập tiếng Anh có hệ thống bốn tháng, kế tiếp ở Viện Công nghệ Massachusetts bắt đầu theo học khoa chính quy cấp bậc ba năm, mục tiêu của ba người đều là lấy được học vị thạc sĩ, dù sao hàm kim lượng của học vị thạc sĩ khoa truyền thông kỹ thuật Massachusetts là cực kỳ cao. Ba người đặt mục tiêu cho bản thân muộn nhất là 6 năm sau về nước.

* hàm kim lượng: chỉ giá trị của học vị thạc sĩ của Viện Công nghệ Massachusetts

Ngày xuất phát cũng đã quyết định, ngày 18 tháng 10, sau ngày Yến Phi đi kiểm sản. Trước đó Yến Phi bảo Nhạc Thiệu mua cho ba người một căn hộ ở gần Viện Công nghệ Massachusetts, đỡ cho mấy người Tiêu Dương còn phải thuê nhà, kết quả bị người khác 'nhanh chân đến trước'. Vị Thái tử gia Hàn Quốc nào đó tự mình bay qua Massachusetts trước để khảo sát một phen, sau đó ở ngay khu cộng động cách trường học một quảng trường mua một căn biệt thự nhỏ hai tầng, cấp cho ba người làm ký túc xá.

* khu cộng đồng: là khu vực nhà ở cho sinh viên (thường là các du học sinh) thuê nằm quanh các trường đại học

Nguyên văn vị Thái tử kia nói là: "Bân Bân của tôi sao có thể ở trong loại nhà ở phải đi thang máy này." Người nghe được lúc ấy đều ói ra, chỉ có Vệ Văn Bân không nôn, cậu đỏ mặt. Nếu Park Thái tử đã mua, Nhạc Thiệu cũng không cùng gã tranh cướp, có người tiết kiệm tiền hộ anh, anh rất vui lòng a. Ba người đã gói ghém xong một phần hành lý chuyển qua bên Mỹ trước. Chờ đến ngày bọn họ xuất phát kia, bọn họ sẽ không cần phải mang túi lớn túi nhỏ quá nhiều đồ vật.

"Yến Phi." Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân đi vào phòng bếp, ba người vô cùng tự giác hỏi: "Có cần bọn tôi giúp gì không?"

"Rửa thức ăn."

"Được a."

Ba người xắn tay áo, chuẩn bị làm việc. Yến Phi nhìn Vệ Văn Bân vài lần, tò mò hỏi: "Vị kia nhà cậu không tới đây sao?" Hôm nay đã là ngày 14, lấy tính cách dính người của tên Park Tae Seok kia, bây giờ còn chưa tới đế đô có chút không bình thường.

Vệ Văn Bân quang minh chính đại ăn vụng cà chua bi, không quan tâm đáp: "À, anh ấy gần đây có chút bận, không đến tiễn tôi. Dù sao anh ấy thường xuyên tới Mỹ công tác, cũng có thể gặp nhau. Không gặp nhau cũng tốt, vừa lúc tôi có thêm không ít thời gian học tập."

"Phi, cậu lừa ai vậy." Tiêu Dương hiện tại thích nhất là vả mặt Vệ Văn Bân, "Là ai chỉ cần ở ký túc xá liền mỗi ngày buổi tối sẽ làm ra loại hành vi buồn nôn chết người nấu cháo điện thoại, tôi thấy cậu cũng hận không thể dính ở trên người Park Tae Seok nhà cậu."

Vệ Văn Bân bĩu môi: "Tôi đây nhìn thấy Tae Seok cũng không nằm bò trên vai người ta a."

"Cái đệch!" Bị Vệ Văn Bân hoàn mỹ đánh trả, Tiêu Dương thẹn quá hóa giận, "Hai ta đi ra ngoài đấu một trận!"

"Hai người mau mau biến ra ngoài, đừng ở chỗ này ô nhiễm lỗ tai con tôi." Yến Phi phất tay đuổi người. Vệ Văn Bân và Tiêu Dương đi ngoài đấu một trận, Tiêu Bách Chu cười ha ha, không đi theo. Yến Phi hỏi Tiêu Bách Chu: "Ngày đó cậu đi, Nhạc Lăng có thời gian đến tiễn cậu không?"

Tiêu Bách Chu ngọt ngào nói: "Anh ấy đã xin phép nghỉ, ngày mai sẽ không tới trường."

"Vậy thì tốt. Mấy ngày này các cậu hãy tận hưởng ngọt ngào hạnh phúc đi."

"Đó là đương nhiên."

Trong phòng khách truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vệ Văn Bân, trong chốc lát lại truyền đến tiếng gào đau của Tiêu Dương. Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu phản ứng chính là tiếp tục chú tâm làm việc của mình, làm bộ không nghe thấy. Điền Vãn Hương đã thành thói quen đối với hữu tình đặc biệt giữa mấy đứa nhỏ này, chỉ cười cười.

Đến khi Yến Phi từ trong phòng bếp đi ra, chỉ chờ ba người kia trở về sẽ bắt đầu nấu thức ăn, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân cũng đánh xong. Hai người quần áo hỗn độn ngồi trên sopha lè lưỡi. Yến Phi đi qua đỡ tay của Tiêu Bách Chu đang muốn ngồi xuống, Tiêu Dương đứng lên, nói: "Yến ca, em có việc muốn nói với anh."

Yến Phi thấy thế, buông ra cánh tay của Tiêu Bách Chu: "Đến phòng vẽ tranh nói chuyện đi."

"Được."

Cùng hai người Tiêu Dương đi vào phòng vẽ tranh, Yến Phi một tay ôm phần bụng, một tay vịn tay của Tiêu Dương ngồi xuống, sau đó thở hắt ra. Chung quy cảm thấy tim phổi bị hai con heo con ở trong bụng đè ép.

Tiêu Dương từ trong túi áo lấy ra một phong thư, đưa qua: "Chung Dũng viết thư cho anh, gửi đến trường học."

"Chung Dũng?"

Yến Phi kinh ngạc tiếp nhận, hắn đã rất lâu rồi không nhận được tin tức của Chung Dũng, cũng không hỏi đến. Hỏi cũng không có ai nói cho hắn. Tiêu Dương nói: "Anh ta chắc hẳn vẫn chưa biết là anh nghỉ học, cho nên gửi đến trường học."

Yến Phi xé mở phong thư, lấy ra lá thư, mở ra.

Yến Phi:

Xin chào.

Quay về đế đô dự cuộc họp, nghe nói cậu cùng bọn họ đã tổ chức hôn lễ vào cuối tháng 8, xin nói một tiếng chúc mừng muộn. Vốn định gọi cho cậu một cú điện thoại, lại sợ làm cho cậu rước lấy phiền toái không cần thiết, vì vậy đành viết một phong thư gửi theo kiểu cũ. Ở Thập Nghiễn không có công ty chuyển phát nhanh, chỉ có thể gửi thư thông qua con đường thư tín của quân đội, đến được tay cậu có lẽ cũng sắp tới tháng mười.

Điều kiện của Thập Nghiễn mặc dù gian khổ, nhưng mà tôi ở nơi này đã tìm được vị trí của bản thân. Tôi muốn dựa vào cố gắng của chính mình để làm nên một phen thành tích, ở nơi này, tôi có thể phát huy khát vọng của mình. Có lẽ cậu sẽ cho rằng tôi thật dối trá, nhưng tôi thật lòng muốn nói với cậu một câu: "Cảm ơn". Chung gia đã hoàn toàn biến mất khỏi vũ đài chính trị. Người cha cả đời cố chấp kia của tôi mãi đến giờ khắc này mới ý thức được thái độ sai lầm mà ông ấy đối với em trai tôi, nhưng đã quá muộn. Chung Phong, vĩnh viễn không về được. Chung gia thực ra ở sau khi em ấy chết cũng đã đi lên tuyệt lộ, chẳng qua cha tôi vẫn không chịu nhìn thẳng vào sự thật.

Trận bão táp chính trị này của Chung gia cũng không quét đến trên người tôi, tôi biết đây nhất định lại là cậu tìm biện pháp trợ giúp tôi, cho nên tôi vẫn muốn lại một lần nữa nói với cậu một tiếng cảm ơn. Không chỉ cảm ơn cậu khiến bọn họ đối với tôi hạ thủ lưu tình, cũng cảm ơn cậu khiến tôi có thể hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích nặng nề kia của Chung gia. Từ nay về sau, tôi sẽ không lại bị cha mình kiềm chế, sẽ không lại bị quan hệ tình cảm thân thích cao thấp của Chung gia làm cho mệt mỏi, tôi có thể thả lỏng thoải mái phát huy phục thù của bản thân.

* phục thù: nghĩa gốc là phản kích lại người phê bình mình hoặc làm tổn hại đến lợi ích của mình, nhưng ở đây ý của Chung Dũng là suốt bao năm bị áp đặt kiềm chế, hiện tại đã thoát được khỏi gông cùm xiềng xích của cha Chung và Chung gia, anh ta sẽ thoải mái sống theo ý mình, làm những gì mình thích, nỗ lực cố gắng tạo nên thành tích thuộc về bản thân để bù đắp nhiều năm bị áp đặt kiềm chế

Vài chục năm, tôi cùng Chung Phong vẫn luôn sống dưới áp chế của cha tôi. Tôi lựa chọn vâng theo; em ấy lại lựa chọn phương thức cực đoan nhất. Em ấy đem cốt nhục trả lại cho Chung gia, linh hồn của em ấy chiếm được tự do. Tôi nghĩ chỉ có chờ đến sau khi cha tôi qua đời, tôi mới có thể chân chính đạt được tự do, không nghĩ tới ngày này đến sớm hơn rất nhiều so với dự đoán trước đó của tôi.

Tôi tưởng rằng cha tôi sẽ rơi vào kết cục ngồi tù thậm chí là tử hình giống như Quyền gia, không ngờ tới cha chỉ mất đi chức vị của ông ấy cùng với một ít tiền tài. Làm con trai, tôi đối với kết quả như vậy đã cực kỳ cực kỳ hài lòng, cho nên tôi muốn nói với cậu một tiếng cảm ơn. Tôi biết, nếu không có cậu can thiệp, Chung gia sẽ rơi vào kết cục giống với Quyền gia.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi dự tính về sau sẽ ở tây bắc phát triển, cho dù thời gian rèn luyện kết thúc, tôi cũng sẽ xin tiếp tục ở lại tây bắc. Đánh vỡ gông cùm xiềng xích trên người, tôi muốn ở địa phương của mình phấn đấu. Hiện tại, tôi có thể lý giải một chút vì sao Chung Phong lại lựa chọn tự sát. Một người, nếu ngay cả cuộc sống của chính mình cũng không thể nắm giữ ở trong tay, đó là cực kỳ bi ai. Nếu có thể, xin hãy thay tôi thắp cho em trai tôi một nén hương, thay tôi nói với em ấy một câu: "Thực xin lỗi". Thực xin lỗi vì đã không ở thời điểm em ấy cần giúp đỡ em ấy, thực xin lỗi vì đã không ở thời điểm em ấy thống khổ làm những điều một người anh trai phải làm, thực xin lỗi vì đã trợ giúp cha tôi ép buộc em ấy kết hôn... Tôi đối với em ấy, đã làm rất nhiều việc có lỗi.

Đêm dài tĩnh lặng, viết xuống những lời hỗn loạn này, vẫn xin cậu thứ lỗi. Chúc cậu mọi chuyện bình an tốt lành.

—– Chung Dũng, rạng sáng ngày 23 tháng 9 năm 2016.

~ ~ ~ ~ ~

* biệt thự nhỏ hai tầng (small villa):

* cà chua bi:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro