Chương 24: Tiễn Người Du Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Phi cau mày, Tiêu Dương hối hận, cậu nên đem bức thư này đưa cho anh trai! Cậu khẩn trương hỏi: "Yến ca, anh ta viết cái gì?"

Yến Phi đem nội dung bức thư xem lại một lần, sau đó gấp lại, nhìn về phía Tiêu Dương: "Chung gia xảy ra chuyện gì?"

"A!" Tiêu Dương thân thể mạnh mẽ ngửa về phía sau, xong đời!

Yến Phi thở ra một hơi, thả mềm ngữ khí: "Trong thư Chung Dũng nói rất rõ ràng, anh chỉ hỏi em, người cha đời trước của anh hiện tại như thế nào rồi?"

Tiêu Dương xém khóc, cậu lại làm chuyện ngu ngốc rồi.

"Yến ca, anh trai tốt, anh trai em sẽ lột da em."

"Em nói đi, anh sẽ không mất hứng."

Tiêu Dương không dám nói. Yến Phi kéo tay của Tiêu Dương qua đặt ở trên bụng mình, Tiêu Dương nháy mắt không dám động, sau đó hai mắt trợn lên, ngừng lại hô hấp. Dưới bàn tay là động tĩnh rõ ràng!

Yến Phi thản nhiên nói: "Từ sau khi đứa nhỏ có thể cử động, nhìn phản ứng mấy người anh trái của em, anh càng không thể hiểu được cha mẹ đời trước của anh đối với anh thái độ vì sao lại như vậy. Cho dù chỉ cần nhìn cha mẹ của anh hiện tại, bọn họ một đôi cha mẹ sống ở dưới tầng chót xã hội này tình yêu đối với con cái cũng vô tư và vĩ đại như thế, anh liền càng không thể lý giải. Cho nên em nói đi, anh chỉ là muốn biết tình hình, sẽ không cùng mấy người anh trai của em cáu giận. Đó là chuyện đời trước của anh."

Tiêu Dương một cử động nhỏ cũng không dám. Ba người Nhạc Thiệu không cho phép người khác tùy tiện sờ vào bụng của Yến Phi, cho nên Tiêu Dương mặc dù thèm nhỏ dãi, nhưng không có cơ hội. Lúc này đụng vào, cậu cả người đều cứng ngắc.

"Tiểu Dương." Yến Phi thúc giục.

Tiêu Dương cắn cắn môi, do dự nói: "Ách, nghe kể lại, em cũng không rõ lắm, anh trai không nói với em. Ừm, Hứa ca có đề cập qua một lần, hình như là cắt chức của Chung Chấn Tả, phạt ông ta chút tiền, chỉ như vậy."

"Những người khác của Chung gia thì sao?"

"... Cũng không khác biệt nhiều lắm."

Yến Phi trầm mặc. Tiêu Dương có chút sợ hãi hỏi: "Yến ca, anh thật sự không tức giận chứ?"

Yến Phi không đáp lời cậu, mà nói: "Em đưa di động cho anh."

Tiêu Dương trong lòng hoảng loạn đem di động của mình đưa cho Yến Phi, nghĩ có nên hay không gọi điện thoại cầu cứu Hứa ca. Từ sau khi mang thai, Yến Phi trên cơ bản liền không đụng đến di động, người khác tìm hắn cũng là gọi tới điện thoại trong nhà. Rất dễ dàng ở trong di động của Tiêu Dương tìm được số điện thoại của Hứa Cốc Xuyên, Yến Phi gọi qua. Vừa thấy người Yến Phi tìm là Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương tựa hồ thấy được chỗ dựa vững chắc, nháy mắt không còn sợ hãi.

Di động của Hứa Cốc Xuyên vang lên nửa ngày mới được tiếp nhận: "Tiểu Dương?"

"Cốc Xuyên, là tôi, Yến Phi."

Hứa Cốc Xuyên ở bên kia tò mò: "Cậu như thế nào lại dùng di động của Tiểu Dương? Hai người đang ở bên ngoài? Hay là Tiểu Dương xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Dương đang ở bên cạnh tôi a, em ấy không có chuyện gì, là tôi muốn tìm cậu để hỏi một việc."

"Việc gì?"

"Chung gia hiện tại tình huống như thế nào?"

"..." Hứa Cốc Xuyên lúc này cau mày, "Đang yên đang lành hỏi bọn họ làm gì? Hay là Tiểu Dương nói với cậu cái gì?"

"Em ấy không nói với tôi cái gì hết. Chung Dũng viết cho tôi một bức thư rồi gửi tới trường học, em ấy mang tới Đông Hồ cho tôi. Trong thư Chung Dũng có nhắc đến sự tình của Chung gia, cho nên tôi hỏi cậu một chút. Cốc Xuyên, cậu chỉ cần nói cho tôi biết tình hình thực tế là được, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi trực tiếp tìm cậu. Tìm mấy đứa Thiệu Thiệu, bọn họ tuyệt đối sẽ mất hứng, tôi chỉ muốn biết một chút tình hình, sẽ không nghĩ quá nhiều."

Hứa Cốc Xuyên trầm ngâm vài giây, mở miệng: "Sự tình của Chung gia không đơn giản là ba người Nhạc Thiệu chế tạo ra, nghiêm khắc mà nói hẳn là ý tứ của trưởng bối bốn nhà chúng tôi."

Yến Phi mi tâm nhíu chặt lại, hắn hoàn toàn không ngờ tới.

"Sau khi cậu gặp chuyện không may, trưởng bối ba nhà đối với Chung Chấn Tả cũng đã có ý kiến rất lớn. Có thể nói, ông ta không chỉ hủy đi cậu, còn hủy đi ba người kia. Nhưng Nhạc Thiệu bọn họ bởi vì liên quan đến cậu cho nên không đối với Chung gia toàn lực hạ sát thủ, vẫn lưu lại một chút đường sống. Chung Chấn Tả sai là sai ở chỗ thủy chung không chịu thừa nhận sai lầm của bản thân, đặc biệt là sau khi cậu 'trở về' ông ta bảo Chung Dũng tới đòi tro cốt của cậu, thậm chí không ngừng biểu hiện ra ý tứ cậu làm cho Chung gia mất thể diện. Đấu tranh chính trị giống như chiến trường giết địch, không thể cấp cho đối phương đường rút lui. Đối với trưởng bối ba nhà mà nói Chung gia là một quả bom nổ chậm, có lẽ bọn họ không tạo nên bọt nước quá lớn, nhưng nói không chừng thời điểm nào đó sẽ mang đến cho các cậu một chút phiền toái, cho nên phương pháp tốt nhất chính là để Chung gia hoàn toàn rời khỏi vũ đài chính trị."

"Đại Phi, có lẽ cậu sẽ mất hứng, nhưng tôi cũng đồng ý với cách làm của các vị trưởng bối. Cuộc sống của cậu cùng Nhạc Thiệu bọn họ không nên lại vắt ngang một Chung gia. Chẳng qua cậu yên tâm, Chung Chấn Tả chỉ là bị cắt chức, nộp lên trên một phần tài sản mà ông phi pháp chiếm được, bên trong tổ chức sẽ cấp cho một tội danh xử phạt. Chung gia không có ai ngồi tù. Hơn nữa đối với Chung Dũng, chúng tôi cũng tôn trọng ý tứ của cậu, không chèn ép hắn ta. Hắn ta có thể đi đến bước nào liền phải xem bản lĩnh của hắn ta."

Yến Phi không nói lời nào, Hứa Cốc Xuyên cũng không thúc giục hắn, Tiêu Dương thì thở mạnh cũng không dám. Chuyện này nếu xử lý không tốt hoặc là để cho mấy người anh trai biết, cậu tuyệt đối chết chắc rồi!

Một hồi lâu sau, Yến Phi hỏi: "Mẹ tôi đâu?" Hỏi tự nhiên là mẹ của 'Chung Phong'.

Hứa Cốc Xuyên nghe ra ý tứ của Yến Phi, nói: "Năm thứ ba sau khi cậu tự sát, mẹ cậu chuyển qua chỗ của Chung Dũng để giúp hắn ta chăm sóc đứa nhỏ. Nói là chăm sóc cháu trai, tôi thấy kỳ thực là cùng Chung Chấn Tả ly thân, bà ấy đem toàn bộ đồ đạc của mình chuyển đi, rất ít trở về gặp Chung Chấn Tả. Bà ấy hiện tại cùng con dâu và cháu trai ở chung một chỗ, cuộc sống không bị ảnh hưởng. Chung Chấn Tả trở về quê, ông ta vẫn còn nhà cũ ở đó, Chung Dũng thuê bảo mẫu cho ông ta, mẹ cậu không về cùng."

Yến Phi nặng nề thở ra một hơi, từ sau khi sống lại hắn vẫn luôn tránh né chuyện này, hành động của mẹ hắn thật sự là ngoài dự kiến của hắn. Hứa Cốc Xuyên ngừng lại, cấp cho Yến Phi thời gian tự hỏi. Lại một khoảng thời gian dài trầm mặc, Yến Phi lên tiếng: "Chung Dũng thì để cho anh ta ở tây bắc dốc sức cố gắng đi, về phần Chung gia, cứ như vậy đi. Người của Chung gia về sau nếu có thể dựa vào năng lực của chính mình lại một lần nữa đứng lên, tôi đây chúc phúc bọn họ. Về sau tôi sẽ không hỏi đến chuyện của Chung gia nữa. Việc này không cần nói với mấy đứa Thiệu Thiệu."

"Tôi biết. Chẳng qua cậu thật sự có thể buông ra?"

Yến Phi ảm đạm cười: "Tôi hiện tại là Yến Phi, có cha mẹ yêu thương."

Sắc mặt của Hứa Cốc Xuyên khôi phục thoải mái, nói: "Đúng vậy, cậu hiện tại có cha mẹ, không cần phải để ý đến chuyện đời trước nữa. Đứa nhỏ thế nào rồi? Nghe Tiểu Dương nói bụng của cậu hiện tại rất lớn."

"Rất lớn, tuyệt đối là một khối cầu lớn."

"A, thời điểm cậu sinh tôi sẽ trở về."

"Đến lúc tôi sinh rồi nói sau. Trước khi Tiểu Dương đi cậu phải trở về, chuẩn bị mùng mấy thì xuất phát?"

"Tiểu Dương muốn nhìn tình huống của tôi bên này một chút. Tôi bảo nhóc ấy sáng sớm ngày 16 tới đây, buổi tối tôi đưa em ấy quay về đế đô, ngày 18 tiễn nhóc ấy ra sân bay."

"Được. Vậy chờ cậu trở về."

"Được, gặp lại sau."

"Tạm biệt."

Cúp điện thoại, đem di động trả cho Tiêu Dương vẫn còn bất an, Yến Phi cười cười: "Được rồi, đừng sầu mi khổ kiếm, anh tuyệt đối không nói với mấy người anh trai của em."

* sầu mi khổ kiếm: mặt mày ủ rũ, chán chường

Tiêu Dương buồn bực: "Nếu anh trai của em biết em đem thư của Chung Phong đưa cho anh, em khẳng định tiêu đời."

"Em sắp qua Mỹ rồi, trời cao Hoàng đế ở xa, em sợ cái gì."

A? Đúng nha. Tiêu Dương tức thì không sợ nữa.

Yến Phi lại thở hắt ra, lúc này thuần túy là do bị đứa nhỏ đè ép.

"Chuyện bức thư anh sẽ không nói với mấy người anh trai của em. Bức thư này của Chung Dũng không phải vì nói cho anh biết tình hình của Chung gia, mà là muốn mượn miệng của anh làm cho mấy đứa Thiệu Thiệu không cần chèn ép anh ta. Mọi người của Chung gia đều xảy ra chuyện, chỉ còn lại một mình anh ta, anh ta khó tránh khỏi sẽ lo lắng. Anh chốc lát nữa sẽ nhắn cho anh ta một tin nhắn, cho anh ta một viên thuốc an thần. Anh ta nói anh ta muốn dựa vào năng lực của bản thân xông ra một phen thiên địa, anh bằng lòng cho anh ta cơ hội này."

* xông ra một phen thiên địa: làm nên chuyện lớn, thành tích cao và nổi bật

"Anh gửi tin nhắn cho anh ta, nếu anh trai em biết thì phải sao?" Tiêu Dương không sợ anh trai cậu biết, mà là sợ ba ông anh trai đồng thời biết.

Yến Phi nói: "Em không mật báo, bọn họ làm sao biết được."

Tiêu Dương gãi gãi cái mũi, sau khi cân nhắc lợi hại, cậu nói: "Em tuyệt đối không để lộ một chữ."

Yến Phi vịn bả vai của Tiêu Dương chầm chậm đứng lên: "Được rồi, ra ngoài thôi." Tiêu Dương nhanh chóng đỡ lấy Yến Phi, nhìn thấy Yến Phi bụng lớn như vậy, nghĩ mới sáu tháng đã thế, cậu không khỏi vừa tò mò vừa lo lắng —– vậy đến khi sinh thì bụng sẽ lớn đến mức nào?

"Yến ca, trong bụng có đứa nhỏ rốt cuộc là có cảm giác như thế nào a? Có phải hay không giống như ôm một quả cầu?"

"Giống như một hơi nuốt vào hai trái dưa hấu."

"..." Ừm, kỹ thuật này có độ khó rất cao, tưởng tượng không nổi.

Ra khỏi phòng vẽ tranh, Yến Phi một mình đi lên phòng ngủ. Từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường lấy ra di động, khởi động máy. Đứng suy ngẫm một lát, hắn tìm được số điện thoại di động của Chung Dũng sau khi đến Thập Nghiễn gửi cho hắn, nhắn qua một tin nhắn —– [Thư đã nhận được, bảo trọng.] Sau đó hắn đem tin nhắn này cùng với số điện thoại của Chung Dũng xóa bỏ, tắt máy, đem di động một lần nữa bỏ vào trong ngăn kéo. Ở sau khi biết được Chung gia 'gặp chuyện không may', Yến Phi cũng phải kinh ngạc vì sự bình tĩnh của mình, chỉ đến khi nghe được chuyện mẹ mình chuyển qua ở với Chung Dũng trái tim của hắn mới có chút đau đớn, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Tại trong 26 năm cuộc đời của 'Chung Phong', mẹ trong trí nhớ đa số đều là tận tình khuyên bảo hắn nghe lời cha hoặc là bởi vì mâu thuẫn của hai cha con bọn họ mà khóc. Không ai có thể phản kháng sự cường thế tuyệt đối của cha hắn, cho dù là người được gọi là vợ.

Từ trên xuống dưới nhẹ nhàng vuốt ve bụng, đem mấy bọc nhỏ nổi lên do đứa nhỏ đá chân cử động ôn nhu sờ xuống, Yến Phi biết bản thân sẽ không trở thành người mẹ không thể bảo vệ đứa nhỏ giống như Chung mẫu, ba người kia cũng không phải là người cha sẽ bức bách đứa nhỏ giống như Chung Chấn Tả. Liền như hắn nói với Hứa Cốc Xuyên, hắn là Yến Phi. Có một người cha thành thật gọi là Yến Tam Ngưu, có một người mẹ hiền lành gọi là Điền Vãn Hương, còn có một người em trai đơn thuần hàm hậu, còn có hai con heo con đang dần dần lớn lên. Cười cười, Yến Phi đi ra ngoai. Heo con náo loạn muốn đi ra ngoài tản bộ.

Hứa Cốc Xuyên không để lộ chuyện này với Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu. Chung gia đã trở thành lịch sử, anh cũng không muốn làm phức tạp thêm, nhất là thái độ của Yến Phi rất rõ ràng. Tiêu Dương sau khi trải qua đấu tranh tâm lý kịch liệt cũng lựa chọn giấu diếm, cậu sắp đi Mỹ, thật sự không muốn trước khi đi bị anh trai của cậu tước một tầng da, không đáng, dù sao Yến Phi cũng không để ý.

Ngày 16 tháng 10, Tiêu Dương sáng sớm liền ngồi máy bay trực thăng quân đội đi đến Trường Phản, tối hôm đó, cậu và Hứa Cốc Xuyên hai người từ Trường Phản trở lại đế đô, không qua đêm ở Đông Hồ, mà là ở tại trong căn hộ của Hứa Cốc Xuyên. Bắt đầu từ ngày 15, Nhạc Lăng cùng Tiêu Bách Chu cũng mất tích, chỉ có Vệ Văn Bân ngoài dự đoán của mọi người không có bạn trai ở bên cạnh, mà ở chung một chỗ với cha mẹ tới đế đô chuẩn bị tiễn mình đi du học.

Ngày 17, Yến Phi đi cùng ba người Nhạc Thiệu đến bệnh viện làm kiểm sản. Trên máy siêu âm B, tứ chi và khuôn mặt của thai nhi đều rất rõ ràng, thậm chí có thể thấy rõ ràng móng tay của đứa nhỏ, nhìn mà Yến Phi kinh ngạc hô lên liên tục, sinh mệnh thật sự thần kỳ không thể tả! Từ bệnh viện trở về, bốn vị sắp trở thành ba ba nhìn chằm chằm nghiên cứu ảnh chụp 3D siêu âm B, nhìn trái nhìn phải, bọn họ cũng không thể xác định được đứa nhỏ bộ dạng rốt cuộc giống ai —– đều là mặt nhiều nếp nhăn. Điền Vãn Hương thật sự nhìn không nổi, nói: "Hiện tại làm sao nhìn ra được a. Cho dù là đứa nhỏ đã sinh ra cũng là mỗi ngày một khác."

Tiêu Tiêu buông ảnh chụp xuống, khô khan nói: "Hay là không cầm qua đi, đứa nhỏ càng ngày càng rõ ràng, tớ sợ bọn họ sẽ trực tiếp đánh lộn."

Nhạc Thiệu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Tôn Kính Trì không chút hy vọng nói: "Chúng ta không đưa cho họ, bọn họ cũng sẽ tìm Trọng Bình đòi. Chẳng qua cũng không sao hết, bản thân chúng ta còn không nhìn ra đứa nhỏ giống ai, bọn họ một đám lão thị càng không nhìn ra."

* lão thị: là một tật về mắt thường xuất hiện ở tuổi già. Khi người ta càng nhiều tuổi thì thủy tinh thể càng kém đàn hồi. Thường thì ở độ tuổi 40 đến 60 thì người ta nhận thấy bản thân bị lão thị. Lão thị cũng giống như viễn thị là nhìn gần không rõ do đó có thể khắc phục được bằng việc đeo một thấu kính lồi phù hợp. Càng nhiều tuổi thì tật lão thị càng trở nên nặng hơn đòi hỏi phải sử dụng thấu kính có độ lồi lớn hơn

Yến Phi tổng kết: "Cho nên kỹ thuật y học phát triển cũng có chỗ không tốt nhất định. Trước kia căn bản không có ảnh chụp 3D, 4D gì đó, chỉ có thể chờ đến khi đứa nhỏ sinh ra rồi lại xem mặt."

Năm người ở đây đều gật đầu, kể cả Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương. Theo đứa nhỏ dần dần lớn lên, chiến tranh tranh đoạt cháu trai của ba nhà cũng tiến vào gay cấn, nhìn mà Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng run lẩy bẩy. Điện thoại bên sopha vang lên, vừa nhìn số gọi đến, Nhạc Thiệu ngồi bên cạnh điện thoại không phản ứng.

"Thiệu Thiệu?"

"Là điện thoại của nhà em."

"... Tránh được mùng một tránh không khỏi mười lăm, nhận đi."

Cùng ngày buổi chiều, cha mẹ ba nhà lại tề tụ tại Nhạc gia, từng vị đeo kính lão nhận cháu trai, ai cũng cảm thấy cháu trai lớn lên giống thằng con nhà mình, đại chiến tranh đoạt lại trình diễn, vì thế cho nên Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu không thể không đem số điện thoại nhà mình cùng số điện thoại của cha mẹ chuyển tới trong danh mục lọc số điện thoại, bọn họ sắp bị bức điên rồi. Chỉ có Yến Phi, vô tâm vô phế ở bên kia cười ha ha, hắn cũng không biết trưởng bối ba nhà còn có một mặt đáng yêu như vậy. A, hắn có chút hiếu kỳ rốt cuộc là ai cùng hai đứa nhỏ này vô duyên. Là Thiệu Thiệu? Hay là A Trì? Hoặc là Tiểu Tiểu? A, hắn có phải hay không là rất quá đáng?

* lọc số điện thoại: là dạng chặn số điện thoại không hoàn toàn

Trước tạm thời mặc kệ Yến Phi có phải hay không rất quá đáng. Ngày Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân xuất ngoại du học đã tới. Sau ngày kiểm sản, 8 giờ sáng, Yến Phi liền dậy. Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân phải lên chuyến bay lúc 12 giờ 20 để sang Mỹ, đi theo có bốn vị bảo tiêu, trong đó có hai vị là Hứa Cốc Xuyên đặc biệt phái tới 'giám sát' Tiêu Dương. Cha mẹ của Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bên đều từ Tây Hàng đến đế đô, tiễn con trai. Chỉ có Tiêu phụ cùng Tiêu mẫu là không xem trọng chuyện con trai út đi du học, tâm tư của hai người hiện tại ngoài công tác ra còn lại toàn bộ đều dồn vào việc tranh cướp cháu trai. Trong mắt của bọn họ, Tiêu Dương một người lớn như vậy ra nước ngoài tìm tòi học hỏi là chuyện cực kỳ bình thường. Từ sau khi Tiêu Tiếu tròn 18 tuổi bọn họ đã không còn quản cậu, thái độ đối với hai người con trai đều như nhau, huống chi bây giờ còn có 'người khác' thay bọn họ quan tâm.

Yến Phi mang thai, lo lắng tới tâm tình của Yến phi, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đều rất ăn ý không cho nhà đến sân bay tiễn mình. Hai người ở khách sạn cùng người nhà nói lời tạm biệt trước, sau đó ngồi xe của Nhạc Lăng trước hết tới Đông Hồ bên này. Hà Khai Phục cùng Tần Trữ đã ở đây, bọn họ cũng nằm trong đội ngũ đi tiễn. Trong phòng khách, Hứa Cốc Xuyên và Tiêu Dương dính sát vào nhau, Hứa Cốc Xuyên ôm Tiêu Dương. Nhạc Lăng và Tiêu Bách Chu cũng gắt gao dán sát vào chung một chỗ, Nhạc Lăng ôm Tiêu Bách Chu. Vệ Văn Bân một thân đơn côi ngồi ở trên thảm gặm cổ vịt, qua Mỹ rồi sẽ không có mà ăn, hơn nữa thứ này không cho mang lên máy bay, cậu phải tranh thủ thời gian gặm thật nhiều. Ít nhất từ mặt ngoài nhìn không ra Vệ Văn Bân có bất luận thương tâm gì đó khi bạn trai không đến tiễn.

Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương không ai nói chuyện, thầm nghĩ tận lực cảm thụ hơi thở của một nửa khác nhiều một chút, thương cảm ly biệt đã tràn ngập giữa hai đôi tình nhân. Nên nói vài ngày trước đều đã nói, Yến Phi cũng không nhiều lời nữa, chỉ bảo: "Kiểm tra lại hộ chiếu hành lý của các cậu, xem có quên gì không."

Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu không di chuyển, Hứa Cốc Xuyên và Nhạc Lăng kiểm tra hộ bọn họ. Vệ Văn Bân nói: "Cha mẹ đã kiểm tra hộ tôi, yên tâm đi."

Nhìn nhìn thời gian, Hà Khai Phục đứng lên: "Phải đi rồi."

Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu thân thể chấn động, hai người viền mắt đồng thời đỏ lên. Hứa Cốc Xuyên vỗ vỗ Tiêu Dương, kéo ra hai cánh tay đang ôm eo mình của cậu, đứng dậy. Nhạc Lăng hôn lên mặt Tiêu Bách Chu, cũng kéo ra hai tay đang ôm lấy mình của y, đến giờ đi rồi.

Yến Phi không đành lòng nhìn hai người khổ sở, cố ý trêu ghẹo nói: "Các cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối canh chừng cẩn thận hai người bọn họ giúp các cậu, không để bọn họ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm."

Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương nở nụ cười, nhưng lại càng thương tâm, không muốn đi, không muốn đi.

"Đi thôi."

Hứa Cốc Xuyên lôi kéo tay của Tiêu Dương dẫn đầu xuất phát, Nhạc Lăng mím môi nắm chặt tay của Tiêu Bách Chu đuổi kịp. Yến Phi khoác áo khoác Tiêu Tiếu phủ lên cho hắn, hắn cũng muốn đi ra sân bay tiễn người.

~ ~ ~ ~ ~

* cổ vịt:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro