Chương 33: Vỡ Nước Ối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn cơm trưa Yến Phi cũng không có bao nhiêu khẩu vị. Đứa nhỏ lớn tới mức hắn căn bản không thể ngồi thẳng, phải dựa vào lưng ghế mới ngồi được. Mỗi lần nhìn thấy hắn khó chịu như thế, ba người đều đặc biệt áy náy, cũng nóng trông đứa nhỏ có thể sớm một chút chui ra, không cần tiếp tục tra tấn 'ma ma' của bọn chúng.

Thời điểm bồi Yến Phi ngủ trưa, Tôn Kính Trì nói: "Phi, lễ Giáng sinh mời Tần Trữ, Hắc ca bọn họ đến nhà tụ tập đi, tưng bừng náo nhiệt."

"Được a." Yến Phi không có tinh thần gì ngáp một cái. Tiêu Tiếu ở phía sau xoa xoa thắt lưng cho hắn, Nhạc Thiệu nằm ở một bên khác giúp hắn sờ bụng, cơn buồn ngủ của Yến Phi đánh úp lại, ý thức rất nhanh mơ hồ. Ba người cũng không có ý tứ đi ngủ, chỉ là muốn bồi Yến Phi. Yến Phi vừa mới ngủ khoảng 10 phút đồng hồ, hắn tỉnh lại, muốn đứng dậy. Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu nằm bên cạnh hắn nhanh chóng nâng hắn dậy.

"Làm sao vậy?"

"Đi vệ sinh."

Vịn tay của Tiêu Tiếu xuống giường, Yến Phi đi vào phòng vệ sinh. Trước khi lên giường vừa mới đi qua, hiện tại lại muốn đi. Tiêu Tiếu đỡ Yến Phi vào phòng vệ sinh, Yến Phi không ngừng thở hắt ra, Tiêu Tiếu vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Đau thắt lưng." Yến Phi một tay đỡ eo, một tay cởi quần. Tiêu Tiếu ở phía sau xoa xoa thắt lưng cho hắn, lại hỏi: "Rất đau?"

"Ừ, đột nhiên vô cùng đau."

Yến Phi gian nan lên giường, nằm nghiêng. Ba người nhanh chóng xoa thắt lưng cho hắn. Yến Phi chỉ cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, nhưng thắt lưng lại đau tới không ngủ được. Nhắm mắt lại dưỡng thần, ba người lại giúp hắn xoa thắt lưng cùng mát-xa chân, Yến Phi hi vọng bản thân có thể ngủ một lát.

Nhưng nằm không đến 10 phút, Yến Phi lại đứng dậy đi vệ sinh. Tôn Kính Trì ở sau khi Yến Phi lần nữa lên giường liền lấy tới cuốn <Bách khoa toàn thư những vấn đề phụ nữ mang thai cần chú ý> kia. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu tiếp tục mát-xa cho Yến Phi. Lông mày của Tôn Kính Trì càng lúc càng nhíu chặt lại, càng đọc sắc mặt của y càng ngưng trọng. Xuống giường, Tôn Kính Trì rời đi, Nhạc Thiệu gọi y: "Cậu đi đâu đấy?"

"Tớ tìm Yến di hỏi chút chuyện." Không giải thích nhiều, Tôn Kính Trì đi ra ngoài. Nhạc Thiệu nhìn cuốn <Bách khoa toàn thư những vấn đề phụ nữ mang thai cần chú ý> y đặt ở trên giường, trong lòng đột nhiên kêu lộp bộp. Đi đến trước cửa phòng nhỏ mà Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương nghỉ ngơi buổi trưa, Tôn Kính Trì gõ cửa. Đợi một lát, có tiếng bước chân truyền ra, cửa mỏ. Mở cửa chính là Yến Tam Ngưu.

"Yến thúc, tôi tìm dì hỏi chút chuyện."

Ba người cùng Yến Phi kết hôn, thế nhưng xưng hô đối với cha mẹ lẫn nhau đều không thay đổi. Yến Tam Ngưu lập tức nghiêng người, để Tôn Kính Trì tiến vào. Điền Vãn Hương lúc này đã xuống giường, Tôn Kính Trì vừa tiến vào liền hỏi: "Dì, trước khi sinh sẽ có triệu chứng gì?"

Điền Vãn Hương nghe vậy sửng sốt, tiếp đó liền cả kinh hỏi: "Con lớn làm sao?"

Tôn Kính Trì nói: "Anh ấy không ngừng đi vệ sinh, sau đó nói thắt lưng vô cùng đau."

"A?!" Điền Vãn Hương sốt ruột, "Là đột nhiên đau thắt lưng hay là liên tục đau? Trước khi sinh thắt lưng sẽ đau hơn so với bình thường, rất có khả năng sẽ buồn đi vệ sinh."

Tôn Kính Trì không có biện pháp bình tĩnh: "Anh ấy hình như mới vừa rồi bắt đầu không ngừng đi vệ sinh, sau đó nói đau thắt lưng, không đứng thẳng nổi."

"A a..." Điền Vãn Hương hoang mang lo sợ, "Hiện tại còn chưa đến tháng 1, làm sao sẽ..."

"Tôi lập tức gọi điện thoại Trọng Bình!"

Tôn Kính Trì xoay người bỏ chạy, đi gọi điện thoại. Điền Vãn Hương cùng Yến Tam Ngưu không có tâm tư nghỉ ngơi, đều đi ra khỏi phòng. Trong phòng khách, Tôn Kính Trì đang cùng Giản Trọng Bình nói chuyện điện thoại. Sau khi nghe anh họ nói xong tình huống, Giản Trọng Bình cũng nhịn không được thần sắc ngưng trọng: "Tình huống của Yến ca rất đặc thù, hiện tại cũng không thể loại bỏ khả năng thời gian mang thai của anh ấy không đến chín tháng, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng có liên quan tới việc tháng trước đứa nhỏ bị dọa sợ. Nếu tình huống của Yến ca tiếp tục kéo dài hơn nữa nghiêm trọng hơn, phải lập tức đưa tới bệnh viện."

"Anh biết rồi." Tôn Kính Trì cúp điện thoại, quay đầu lại, y đối với hai người đang sốt ruột đứng ở nơi đó nói: "Tình huống của Phi nếu tiếp tục kéo dài có thể chính là muốn sinh. Hai người đi chuẩn bị trước, tôi trở về phòng xem thế nào."

"Ừm, chúng tôi đi chuẩn bị."

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đi thẳng vào trong phòng bếp, xem xem canh gà đun từ sáng thế nào rồi, muốn mang vào bệnh viện cho con trai ăn, cho dù đến ngày cũng không thể sinh ngay lập tức, khẳng định phải ăn một bữa cơm ở bệnh viện. Trở lại phòng ngủ, Tôn Kính Trì nhìn thấy Yến Phi nằm nghiêng ở trên giường, tựa hồ đang ngủ. Nhưng rõ ràng rất không thoải mái. Y hướng Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu vẫy tay, sau đó lại đi ra ngoài. Hai người rất nhanh đi ra, đóng cửa, Tôn Kính Trì nhỏ giọng nói: "Trong sách nói phụ nữ mang thai trước khi sinh số lần đi vệ sinh sẽ tăng rõ ràng, hơn nữa sẽ kèm theo đau thắt lưng dữ dội. Tới vừa rồi hỏi Yến di, dì cũng nói như thế. Tớ thấy tình huống của Phi có chút giống a."

"Cái gì?!" Hai tiếng hô kinh sợ. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nhất thời choáng váng, Tôn Kính Trì lập tức nói: "Tớ gọi điện thoại cho Trọng Bình, em ấy nói nếu tình huống tiếp tục kéo dài hoặc càng thêm nghiêm trọng, cần lập tức đưa Phi đến bệnh viện."

Tiêu Tiếu mở cửa đi vào phòng ngủ, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng theo sát đi vào. Ba người thật cẩn thận leo lên giường, bàn tay của Tiêu Tiếu tiến vào trong ổ chăn, sờ lên bụng Yến Phi. Cũng không biết có phải là ảo giác của cậu không, cậu liền cảm thấy đứa nhỏ so với ngày thường cử động càng thêm kịch liệt một chút. Ba người không ai lên tiếng, canh giữ ở bên người Yến Phi, chú ý tình huống của hắn. Kết quả không đến 10 phút, Yến Phi lại đứng dậy đi vệ sinh. Trước trước sau sau vài lần, hắn căn bản không có cách nào ngủ một cách bình thường. Trái tim của ba người một đường trầm xuống. Lại một lần nữa, Yến Phi mở mắt.

"Đi vệ sinh..."

Nhịp tim của ba người liên tục gia tốc, Yến Phi không nhúc nhích, thoạt nhìn không có khí lực gì. Ba người đồng thời nâng hắn dậy, Yến Phi hừ hừ hai tiếng. Tôn Kính Trì vội hỏi: "Bụng đau sao?"

* gia tốc: tăng nhanh tốc độ

"Thắt lưng đau..." Yến Phi thở gấp, "Trước đỡ anh vào phòng vệ sinh."

Ba người cổ họng khô khốc nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tiêu Tiếu đi dép lê cho Yến Phi, cùng Tôn Kính Trì dìu hắn đi vệ sinh, Nhạc Thiệu đi theo phía sau, thần sắc lộ rõ luống cuống. Yến Phi đi vệ sinh, lượng nước tiểu cũng không nhiều lắm. Chờ đi vệ sinh xong rồi, hắn đối với ba người nói: "Các em đi ra ngoài."

"Làm sao vậy?"

"Đi ra ngoài." Yến Phi có chút thẹn thùng, "Anh còn muốn đi vệ sinh, đi ra ngoài chờ, một lát nữa anh gọi các em."

Hiểu được hắn muốn làm cái gì, ba người cho dù lo lắng, nhưng vẫn đi ra ngoài, đóng lại cửa nhà vệ sinh. Yến Phi cởi quần ngủ cùng quần lót ngồi ở trên bồn cầu. Có một loại cảm giác muốn đi, nhưng lại không đi ra được. Ngồi hơn nửa ngày, thắt lưng càng thêm đau, Yến Phi không thể không đứng lên. Lau chùi một phen, hắn mặc lại quần, hô: "Anh xong rồi."

Ba người đi vào, lại đỡ hắn trở về trên giường. Nằm nghiêng, Yến Phi khó chịu nói: "Chung quy cứ cảm thấy không thoải mái, thắt lưng đau, bụng nặng trĩu."

"Bụng nặng trĩu?!" Tiếng hô kinh sợ của ba người truyền ra ngoài cửa.

Tôn Kính Trì xuống giường liền nói: "Tới bệnh viện!"

Yến Phi hồ đồ: "Làm sao vậy? Bụng không thể nặng trĩu sao?"

"Phi!" Thanh âm của Nhạc Thiệu run rẩy, "Anh, anh có khả năng sắp sinh."

"A?!" Yến Phi ngây ngốc, hiện tại là ngày bao nhiêu a.

Tiêu Tiếu đã hỏa tốc mặc xong quần áo lao ra ngoài: "Em đi lấy xe!"

Nhạc Thiệu nâng Yến Phi dậy, cùng Tôn Kính Trì thay quần áo cho hắn, Yến Phi vẫn còn đang ngây ngốc: "Không phải tới mùng 10 tháng 1 mới sinh sao? Còn chưa đến tháng 1 a."

Nhạc Thiệu vô cùng lo lắng nói: "Trọng Bình nói nếu thắt lưng trở nên vô cùng đau, lại thường xuyên đi vệ sinh, chính là triệu chứng của sắp sinh. Anh vừa rồi nói bụng của anh nặng trĩu, vậy khẳng định là sắp sinh!"

Yến Phi cũng choáng váng, lắp bắp: "Vậy, vậy không phải là sinh non sao?"

Tôn Kính Trì một bên mặc quần áo cho hắn, một bên trấn an: "Tình huống của anh đặc thù, Trọng Bình nói chưa đủ tháng cũng là chuyện hết sức bình thường. Cục cưng của chúng ta lúc kiểm tra siêu âm B không có vấn đề gì, sẽ không phải là sinh non."

Có người gõ cửa, Tôn Kính Trì đầu không quay lại, hô lên: "Vào đi!"

Cửa mở, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đi vào. Yến Phi bên này nói: "Vậy tới bệnh viện đi. Nghe các em nói, anh cũng cảm thấy không sai biệt lắm. Chung quy cứ cảm thấy có cái gì đó ở trong bụng rơi xuống phía dưới."

Điền Vãn Hương vừa nghe lập tức hỏi: "Con lớn a, con cảm thấy bụng nặng trĩu?

"Ừm." Yến Phi trái tim đập loạn, "Muốn đi vệ sinh nhưng không đi được."

Điền Vãn Hương hỏi: "Bụng có đau không?"

"Không đau, nhưng thắt lưng rất đau, từ trước khi ăn cơm liền bắt đầu đau, hiện tại vô cùng đau đớn."

Điền Vãn Hương vội la lên: "Vậy thật sự là sắp sinh. Ba má đi lấy đồ đạc cho con."

"Được."

Những thứ Yến Phi thu xếp từ trước muốn mang đến bệnh viện đều đặt ở trong phòng trẻ em. Hai người tới phòng trẻ em lấy đồ đạc, Tiêu Tiếu đã khởi động sẵn xe. Cậu từ bên ngoài trở lại giúp đỡ Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đem một túi đồ đạc để vào trong xe. Yến Phi đã mặc xong quần áo, hắn thắt lưng đau đớn được Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nâng đỡ, từng bước từng bước chậm rãi đi ra ngoài. Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn khẳng định là sắp sinh.

Nhạc Thiệu lái một chiếc xe chở Yến Phi cùng Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu lái một chiếc xe chở Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương. Tôn Kính Trì là người tỉnh táo nhất trong những người có mặt tại đây, loại thời điểm này y nhất định phải ở bên cạnh Yến Phi. Yến Phi dựa vào Tôn Kính Trì, từ dưới hướng lên trên không ngừng nhẹ nhàng sờ bụng, nếu không phải Yến Phi sau khi mang thai có chút sợ độ cao, y tuyệt đối sẽ gọi máy bay trực thăng lại đây.

Yến Phi không ngừng thở gấp, Tôn Kính Trì đang sờ bụng hắn, dưới bàn tay của động tĩnh rõ ràng mà đứa nhỏ tạo ra. Đột nhiên, Yến Phi đột nhiên dùng sức cầm lấy bàn tay đang sờ bụng hắn, sau đó thở gấp: "Bụng, đau một chút."

Tôn Kính Trì thở dốc vì kinh ngạc, da đầu của Nhạc Thiệu một trận tê dại, đạp xuống chân ga.

"Bụng đau?" Cho dù Tôn Kính Trì có bình tĩnh hơn nữa, loại thời điểm này cũng hoảng sợ luống cuống.

Yến Phi liếm liếm miệng: "Vừa rồi, đau một chút."

"Lão tam, mau chóng gọi điện thoại cho Trọng Bình."

Tôn Kính Trì tay chân luống cuống lấy ra di động gọi điện thoại cho Giản Trọng Bình, ngay tại thời điểm y cùng Giản Trọng Bình nói chuyện, Yến Phi lại đột ngột dùng sức túm lấy y, bụng đau.

"Trọng Bình, em nói cho cha mẹ của bọn anh biết, bọn anh hiện tại không rảnh gọi điện thoại về nhà. Em mau chóng chuẩn bị, bọn anh đang ở trên đường."

Sốt ruột nói xong, Tôn Kính Trì nhanh chóng cúp điện thoại, ôm Yến Phi: "Đau như thế nào?"

"Từng hồi từng hồi." Yến Phi từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, "Hiện tại lại không đau."

"Đây là sắp sinh!" Tôn Kính Trì nghiên cứu rất kĩ cuốn sách kia, gào lên.

Yến Phi có chút sợ hãi, từ lúc mang thai đến nay, lần đầu tiên có chút sợ hãi, "Heo con đây là không muốn ở trong bụng nữa sao?" Vừa nói xong, Yến Phi lại 'ách' một tiếng nắm chặt tay của Tôn Kính Trì. Nhạc Thiệu sợ tới mức sắp không còn lý trí, "Cục cưng, đừng tra tấn ba ba, có nghe hay không!"

"Chúng nó mới không chịu, nghe lời em." Yến Phi lại nở nụ cười, "Cái đệch, cuối cùng, cũng chịu chui ra. Rốt cuộc không cần, mang trên người một quả cầu to đùng." Bụng từng trận co rút, so với lần đó bị dọa sợ còn kịch liệt hơn, chính hắn cũng cảm thấy e rằng đã đến lúc. Yến Phi cười khẽ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lái xe ở phía sau đều bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh. Nhất là Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì, bị từng đợt co rút đau đớn của Yến Phi ảnh hưởng tới mức phía sau lưng ướt đẫm.

Một đường thuận lợi bình an tới bệnh viện, Giản Trọng Bình cùng hai vị bác sĩ đã đứng chờ sẵn ở cổng. Yến Phi lại một lần nữa được đỡ ngồi lên xe lăn, đi thẳng đến phòng bệnh nằm ở một khu riêng biệt kia. Ở sau khi Yến Phi vào trong phòng bệnh, Giản Trọng Bình giới thiệu hai vị bác sĩ nam đi theo cậu kia, nói: "Chị dâu, hai vị này chính là bác sĩ chủ chốt của tổ điều trị bọn em, sáu thành viên khác cũng lập tức sẽ tới."

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã gặp qua tám vị thành viên của tổ điều trị này, đều là người đã trải qua quá trình sàng lọc nghiêm khắc. Hai vị bác sĩ nam bộ dạng phổ thông kia đối mặt với Yến Phi mang thai thật giống như nhìn thấy một phụ nữ mang thai bình thường, từ đầu tới cuối không có một tia kinh ngạc, rất là bình tĩnh. Một vị bác sĩ trong đó nói: "Nước ối đã vỡ chưa?"

Yến Phi không trả lời, rất囧. Tôn Kính Trì trả lời thay: "Chưa vỡ."

Vị bác sĩ kia lập tức nói: "Từ giờ đến lúc đứa nhỏ muốn chui ra còn phải chờ một lát, phải chờ nước ối vỡ mới là có thể sinh. Chúng tôi trước hết đi bố trí phòng sinh, thời gian so với ngày sinh dự tính sớm hơn rất nhiều, phòng sinh còn chưa kịp bố trí."

"Các người đi đi." Nhạc Thiệu thấp thỏm sốt ruột khoát tay. Hai vị bác sĩ cùng Giản Trọng Bình rời đi. Tiêu Tiếu theo sát đi ra ngoài, Tôn Kính Trì cũng đi ra ngoài. Yến Phi nằm nghiêng trên giường bệnh chờ nước ối của mình vỡ. Càng nghĩ hắn càng囧. Hắn cảm thấy bản thân lúc trước đi vệ sinh dùng sức một chút liền có thể đem hai con heo con lôi ra. Được rồi, hình dung này có chút lạnh gáy. Là sinh, sinh ra.

Điền Vãn Hương ngồi ở bên giường lau mặt cho con trai, nói: "Con lớn, không sợ a. Sinh đứa nhỏ sẽ đau, vượt qua đau đớn thì tốt rồi."

"Ừm, con không sợ. Heo con nếu không muốn ở trong bụng nữa liền mau chóng chui ra đi. Con sắp buồn bực muốn chết." Yến Phi trái lại còn có tâm tư trấn an mẹ mình cùng Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn. Không bao lâu sau, Yến Phi lại bắt đầu đau bụng sinh. Thời gian đau bụng sinh rất ngắn, vài giây đến mấy chục giây, chỉ đau một lát rồi lại đau một lát.

Một giờ sau, Nhạc phu nhân, Tôn phu nhân, Tần Trữ cùng Hà Khai Phục lại đây, tần suất đau bụng sinh của Yến Phi so với trước cũng nhiều hơn một chút. Lại qua 20 phút, Tiêu phu nhân cùng Tiêu phụ cũng chạy tới. Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh còn đang họp, sau khi họp xong cũng sẽ lập tức đến bệnh viện. Nước ối của Yến Phi còn chưa vỡ, nhưng đau bụng sinh thì càng ngày càng rõ ràng, thời gian đau bụng sinh cũng càng lúc càng kéo dài.

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu canh giữ ở bên giường, giúp Yến Phi mát-xa, sờ bụng, nỗ lực giảm bớt đau đớn của hắn. Yến Phi chỉ cảm thấy ruột của mình bị người ta túm đến túm đi còn kéo mạnh xuống, cực kỳ muốn đi vệ sinh. Đứa nhỏ này gấp gáp muốn chui ra sớm, các vị trưởng bối ba nhà vừa vui lại vừa gấp. Vui tự nhiên là sắp được gặp cháu trai nhỏ, chứ không phải chỉ xem tấm ảnh chụp siêu âm B kia. Gấp tự nhiên là Yến Phi phải trải qua thống khổ, đứa nhỏ có thể hay không bình an sinh ra, sốt ruột nhất chính là, đứa nhỏ rốt cuộc là của nhà ai.

Yến Phi trên mặt cơ hồ không còn chút huyết sắc, từng đợt đau đớn tra tấn hắn. Tiêu Tiếu thỉnh thoảng lại lau mồ hôi cho hắn, sắc mặt cùng Yến Phi chẳng khác là bao. Yến Phi không còn tinh lực đi trấn an ba người bị dọa sợ, hắn hiện tại chỉ có thể tận lực lưu lại đủ thể lực để ứng phó với một cửa gian nan nhất kia. Tần Trữ, Hà Khai Phục cùng Nhạc Lăng ngồi ở bên ngoài, nếu lúc đầu bọn họ còn cảm thấy Yến Phi có thể mang thai là một chuyện tốt, giờ phút này, bọn họ đều cho rằng Yến Phi có thể mang thai quả thực là chịu khổ.

Yến Phi từ lúc một giờ hơn bắt đầu đau bụng sinh, hiện tại đã là hơn 5 giờ chiều, nước ối của hắn còn chưa vỡ. Nếu không phải Yến Phi sống chết không muốn sinh mổ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tuyệt đối sẽ để cho Giản Trọng Bình động dao.

5 giờ rưỡi, tiếng bước chân vội vàng từ hành lang truyền đến, cửa phòng bệnh bị mạnh mẽ đẩy ra, trừ bỏ ba người, tất cả mọi người đều nhìn qua. Nhạc phu nhân cùng Tôn phu nhân sốt ruột đi qua, nói: "Bây giờ còn đang đau bụng sinh trước khi sinh sản." Là Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh sau khi họp xong liền trực tiếp qua đây, hai người ngay cả quần áo cũng không kịp thay. Ngoài bệnh viện là rất nhiều đặc công cùng thành viên đội bảo vệ canh gác, đều là trưởng bối ba nhà mang tới. 'Hoàng đế' cư nhiên cũng phái con trai tới, tựa hồ thật sự rất để ý việc cùng ba nhà 'đính hôn từ nhỏ'.

Di động của Nhạc Lăng cùng Tiêu phu nhân vang lên. Trong mắt của Nhạc Lăng hiện lên nhớ nhung, lập tức tiếp nhận: "Bách Chu."

"Nhạc Lăng, Yến Phi sắp sinh sao? Có phải hay không sinh non?"

"Bây giờ vẫn chưa thể kết luận có phải là sinh non hay không. Trọng Bình ca nói tình huống của Yến Phi đặc thù, chỉ có thể chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra rồi làm kiểm tra mới có thể xác định."

"Yến Phi hiện tại thế nào rồi?"

"Vẫn đang đau bụng sinh trước khi sinh sản, còn chưa đến thời điểm chính thức sinh."

"Văn Bân đang đặt vé máy bay, Tiêu Dương đi xin phép, đặt vé máy bay xong ba người bọn em sẽ lập tức trở về đế đô."

"Ừm." Nhạc Lăng lại bỏ thêm một câu, "Xin nghỉ nhiều thêm vài ngày."

Tiêu Bách Chu nở nụ cười. Không nói thêm nữa, y kết thúc cuộc gọi. Hiện tại vừa vặn sắp đến Giáng sinh, dễ xin nghỉ. Điện thoại của Tiêu phu nhân là Tiêu Dương gọi tới, cũng là để hỏi tình huống của Yến Phi. Tiêu phu nhân không phản đối con trai xin nghỉ trở về, nếu cháu trai có một đứa là của nhà bọn họ, vậy nhất định phải chúc mừng nha. Trưởng bối ba nhà đều ở trong lòng yên lặng lặp đi lặp lại: Có của nhà mình, có của nhà mình, có của nhà mình...

Người tới rất nhiều, trừ bỏ Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương, những người khác đều chờ ở bên ngoài. Điền Vãn Hương để ba người đút cho con trai uống hết hai bát canh gà, ăn một ít thịt gà cùng hai miếng bánh ngọt, tích trữ thể lực để lát nữa sinh sản. Yến Phi đau đến mức căn bản không có khẩu vị, nhưng hắn cũng rõ ràng bản thân phải có đủ thể lực, bằng không cũng không có khí lực sinh hạ hai đứa con trai. Lựa chọn sinh tự nhiên có biến số rất lớn. Yến Phi có thể sẽ đau như vậy cả một ngày, cũng có thể rất nhanh sẽ sinh xong. Yến Phi ngồi dựa vào trong lòng Nhạc Thiệu, nhẫn nhịn chịu đựng từng đợt đau đớn. Nhạc Thiệu đau lòng muốn chết, càng không ngừng dùng ngôn ngữ cùng động tác trấn an Yến Phi, nỗ lực giảm bớt đau đớn của hắn.

"Anh muốn, đi vệ sinh."

Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì dìu hắn xuống giường, Yến Tam Ngưu mở cửa phòng vệ sinh. Yến Phi từng bước từng bước đi vào phòng vệ sinh, không đem ba người đuổi ra, hắn ngồi lên bồn cầu. Vừa mới ngồi xuống hai giây, Yến Phi sắc mặt đột ngột thay đổi: "Hình như anh, vỡ nước ối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro