Chương 34: Sinh Con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người hít một ngụm khí lạnh, Tôn Kính Trì xoay người mở cửa chạy ra ngoài, gọi người. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu vội vội vàng vàng nâng Yến Phi dậy, Yến Phi phía dưới quả nhiên đang chảy nước. Yến Phi mặc đồng phục bệnh nhân dành riêng cho sinh sản, là một chiếc áo ngắn tay vừa rộng vừa dài. Phía dưới chiếc áo rất nhanh bị thấm ướt một mảnh. Cửa phòng vệ sinh lại mở ra, Giản Trọng Bình cùng hai vị bác sĩ đã tới. Vừa thấy áo bệnh nhân của Yến Phi bị thấm ướt nước, một vị bác sĩ trong đó nói: "Vỡ nước ối, đưa vào phòng sinh."

Sắp sinh, sắp sinh! Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ba vị đại nam nhân không sợ trời không sợ đất này tập thể chân mềm nhũn, đường cũng đi không nổi. Hộ sĩ đẩy tới cẩng đẩy, Giản Trọng Bình cùng hai vị bác sĩ đồng thời đem Yến Phi dìu ra khỏi phòng vệ sinh, đỡ lên cáng đẩy.

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu sắc mặt so với giấy còn trắng hơn. Ba người tay chân mềm nhũn theo sát phía sau cáng đẩy đi ra khỏi phòng bệnh. Ngoài phòng bệnh, vừa thấy Yến Phi bị đẩy ra, không khí đồng dạng đột ngột thay đổi.

"Thiệu Thiệu, các con mau theo sát tiến vào!" Nhạc tư lệnh hạ lệnh. Chẳng qua Nhạc tư lệnh là suy nghĩ nhiều, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu sao có thể không theo sát tiến vào.

Yến Phi một tay đặt ở trên bụng đang mấp máy, một tay hướng thân nhân bằng hữu khua khua: "Con phải, vào phòng sinh, mọi người, cổ vũ cho con."

"Cố lên! Đại Phi!" Hà Khai Phục cùng Tần Trữ theo sát chạy đến trước cửa phòng sinh.

"Yến ca, cố lên!" Trái tim của Nhạc Lăng cũng sắp vọt ra khỏi cổ họng.

"Yến Phi a, chú dì ở bên ngoài chờ con!"

"Con lớn, đừng sợ a, ngàn vạn lần đừng sợ." Trong chớp mắt trước khi cửa phòng sinh đóng lại, Điền Vãn Hương vành mắt rưng rưng hô lên.

"Anh trai! Anh phải bình an a!" Yến Tường xin nghỉ học trực tiếp chạy đến bệnh viện đỡ lấy mẹ mình, bật khóc. Cậu cảm thấy anh trai thật vĩ đại, vô cùng vĩ đại!

Cửa phòng sinh đóng lại, đem người liên quan đang sốt ruột cùng chờ đợi nhốt ở bên ngoài. Trong phòng sinh, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu dựa theo yêu cầu của Giản Trọng Bình sát trùng khử trùng thay quần áo bồi sinh. Tiếp đó, Giản Trọng Bình đưa cho bọn họ một cái quần rất đặc thù, bảo bọn họ thay cho Yến Phi. Chị dâu của mình, Giản Trọng Bình cũng không dám để người khác thay hộ, cho dù là chính cậu.

* bồi sinh: là người ở bên cạnh để động viên bà bầu trong quá trình sinh sản, thường là người thân hoặc là chồng của bà bầu

Chiếc quần này là đặc biệt thiết kế cho Yến Phi. Sau khi mặc vào sẽ chỉ lộ ra bộ phận sinh sản của hắn, bộ phận đặc thù thuộc về nam tính kia sẽ hoàn toàn bị bao lại. Hơn nữa chiếc quần này độ co giãn rất tốt, vải dệt lại rất mềm mại mỏng nhẹ, sẽ không làm cho Yến Phi có cảm giác gì không thoải mái. Trong phòng sinh ngoại trừ Giản Trọng Bình, chỉ có một vị bác sĩ khoa sản (Triệu), một vị bác sĩ khoa nhi (Lý), một vị bác sĩ ngoại khoa (Tào), ba vị hộ sĩ, toàn bộ đều là nam.

Đổi xong quần cho Yến Phi, Tiêu Tiếu hỏi: "Có phải hay không sắp sinh?"

Bác sĩ Triệu nói: "Còn chưa xác định. Chúng tôi trước hết phải đối với tình huống của Yến tiên sinh tiến hành quan sát đánh giá, cậu ấy rất đặc thù." Sau đó, gã nói với Yến Phi: "Yến tiên sinh, nếu cậu cảm thấy có chỗ nào đó rơi xuống, phải lập tức nói với chúng tôi."

"Ừm." Yến Phi phát ra một tiếng như vậy liền đau tới một đầu mồ hôi.

Một vị hộ sĩ nhấc lên đồng phục sinh sản của Yến Phi, lộ ra phần bụng của hắn. Bụng vừa mới lộ ra, ba tiếng hút khí vang lên. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hai mắt như muốn vọt ra trợn trừng nhìn phần bụng của Yến Phi, bụng đang chuyển động!

Một vị hộ sĩ khác đem dung dịch gel bôi lên phần bụng đang kéo căng của Yến Phi. Bác sĩ Triệu lợi dụng siêu âm B kiểm tra quan sát tình huống của đứa nhỏ. Trên màn hình, một đứa nhỏ cái đầu rõ ràng hướng xuống dưới, chuẩn bị sẵn sàng chui ra. Giản Trọng Bình giải thích: "Đây là lão đại, cậu nhóc muốn ra ngoài."

Ba người nhất thời lệ nóng doanh tròng, Yến Phi chịu đựng đau đớn, đồng dạng kích động nhìn heo con sắp chui ra. Cẩn thận kiểm tra một phen, bác sĩ Triệu thu hồi đầu dò. Hộ sĩ đem bụng của Yến Phi lau sạch sẽ. Bác sĩ Triệu lại đem một chiếc gương theo dõi rất rất nhỏ, cùng sợi tóc không sai biệt lắm, tiến vào trong hậu huyệt đã hơi hơi mở ra của Yến Phi. Loại thời điểm này Yến Phi chỉ cầu đứa nhỏ bình an đi ra, cũng không để ý những chuyện khác.

Ở trên màn hình biểu hiện rõ ràng tình huống bên trong hậu huyệt của Yến Phi, sản đạo tồn tại độc lập riêng biệt bên trong hậu huyệt tại lần kiểm tra trước đó vẫn luôn không phát hiện ra, hiện tại rõ ràng rành mạch xuất hiện ở trong mắt của mỗi người. Lúc này liền ngay cả bác sĩ cũng không khỏi sợ hãi cảm thán. Thật sự là thân thể hoàn mỹ.

Tiếng kêu đau của Yến Phi dần dần không nhịn được. Hắn liều chết cầm lấy tay của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu, Tôn Kính Trì không để hộ sĩ lau mồ hôi cho Yến Phi, mà tự mình động thủ. Miệng không ngừng dỗ dành: "Lập tức sẽ tốt, lập tức sẽ tốt, đứa nhỏ rất nhanh sẽ chui ra." Chỉ có bản thân y biết y có bao nhiêu sợ hãi.

"Ách..." Yến Phi kêu lên. Từ giữa trưa bắt đầu đau bụng sinh hắn vẫn luôn chịu đựng, hiện tại chịu không nổi nữa.

Bác sĩ Triệu vẫn luôn quan sát tình huống bên trong sản đạo của Yến Phi. Ở sau tiếng kêu của Yến Phi ước chừng 10 phút, gã rút ra gương theo dõi, đối với những người khác gật gật đầu: "Đứa nhỏ sắp chui ra."

Gã vừa dứt lời, thanh âm của Yến Phi đột ngột đề cao hai độ: "A —–!"

"Phi!" Ba người cơ hồ hồn bay khỏi thân thể.

Ngoài phòng sinh, mọi người đứng ngồi không yên lo lắng chờ đợi. Bên trong như thế nào im lặng như vậy? Phảng phất qua một thế kỷ, trong phòng sinh truyền ra tiếng kêu của Yến Phi, trái tim của mọi người nháy mắt co rút lại. Mặc dù nói sinh đứa nhỏ chính là như vậy, nhưng Điền Vãn Hương vẫn không thể nhịn được rớt nước mắt. Đó là con trai của bà nha.

"A —–! A a —–! Đau muốn chết —–!"

Yến Phi ở trong tiếng 'dùng sức' của bác sĩ và hộ sĩ, túm lấy tay của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu.

"Hô hô... A ách —–!"

"Phi, dùng sức, dùng sức!"

Ba vị sắp làm ba ba cơ hồ gào rách cổ họng. Yến Phi hô to: "Vì sao lại đau như vậy!"

"Dùng sức!"

"A a —–!"

Yến Phi dám nói bản thân đời trước thời điểm chết đi cũng không đau như vậy. Nếu hai con heo con về sau dám không ngoan, hắn nhất định sẽ đem mông của chúng nó đánh cho nở mười sáu cánh hoa!

"Ra rồi! Nhìn thấy đầu của đứa nhỏ!"

Hả? Sao lại nhanh như thế?

Yến Phi đau tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trên mặt trên người toàn là mồ hôi, chật vật nôn nóng. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ánh mắt đỏ bừng, ngây ngốc. Tôn Kính Trì kích động hô lên: "Phi! Dùng sức! Đứa nhỏ sắp chui ra rồi! Heo con sắp chui ra rồi!"

"A —–!"

Theo một tiếng kêu thảm thiết của Yến Phi, một đứa nhỏ bị bác sĩ lôi ra khỏi cơ thể của hắn.

"Oa a!"

Tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con làm cho năm người kích động rơi nước mắt, bốn người cha cùng một người chú. Ngoài phòng sinh, đột ngột phát ra tiếng hoan hô. Sinh! Sinh được một đứa rồi!

Bác sĩ Triệu cắt bỏ cuống rốn đem đứa nhỏ giao cho hộ sĩ xử lý. Một vị hộ sĩ khác lại đem dung dịch gel bôi lên trên bụng Yến Phi. Ba người vinh quang thăng cấp trở thành ba ba lau mặt, lau mồ hôi cho Yến Phi.

"Còn một đứa nữa, rất nhanh liền tốt rồi."

"Đau chết đi được, anh..." Yến Phi thả ra bàn tay bị túm đến tím bầm của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu, lại đau tới rên rỉ. Trên màn hình siêu âm B, đứa nhỏ thứ hai quả nhiên bắt đầu ở trong bụng của Yến Phi cử động. Bác sĩ Triệu kinh nghiệm phong phú ở trên bụng Yến Phi khẽ sờ. Một phút đồng hồ sau, Yến Phi lại kêu gào thảm thiết.

"Cái đệch! A —–! Không bao giờ con mẹ nó sinh nữa!"

"Được được, không sinh, tuyệt đối không sinh nữa!"

"Ách a —–!"

Ngoài phòng sinh, vui mừng lại biến thành lo lắng. Cổ họng của Yến Phi kêu gào tới khản đặc. Sau 20 phút, lại một tiếng khóc của trẻ con vang vọng, Yến Phi nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nếu không đi ra hắn sẽ đập đầu vào tường.

"Phi, sinh rồi, hai cục cưng đều thuận lợi ra ngoài."

"Phi, anh chịu khổ rồi, em đã trở thành ba ba, chúng ta có cục cưng."

"Phi, vất vả cho anh. Đứa nhỏ rất đáng yêu."

Ba vị nam nhân cuối cùng cũng chính thức trở thành ba ba ôm lấy Yến Phi, vừa gặm vừa cười lại vừa hô, nói năng lộn xộn. Yến Phi ghét bỏ đẩy bọn họ: "Bẩn muốn chết." Câu tiếp theo: "Anh muốn tắm rửa."

Giản Trọng Bình lúc này cười ha ha xen mồm: "Chị dâu, lần này anh sinh đúng là rất nhanh. Từ lúc vào phòng sinh đến lúc đứa nhỏ thứ hai ra đời, trước sau không tới 50 phút. Tố chất thân thể của anh thật sự rất tốt."

"Nhanh cái rắm." Yến Phi chịu cực khổ một chút cũng không cao hứng, "Chẳng khác nào táo bón một tháng, đau muốn chết."

"Phi..." Ba vị ba ba kháng nghị.

"Ha ha ha..." Những người khác toàn bộ bật cười.

Tố chất thân thể của Yến Phi quả thực không tồi, bản thân hắn sau khi mang thai rất chú ý vận động, dinh dưỡng cũng không kém, hơn nữa hắn còn trẻ, mới 20 tuổi. Đứa nhỏ sinh rất nhanh, sinh xong hắn liền cảm thấy không còn quá khó chịu. Hộ sĩ rửa sạch miệng vết thương cho Yến Phi, sau đó ba người giúp Yến Phi thay quần áo sạch sẽ. Sản đạo của Yến Phi khả năng co rút rất tốt, bác sĩ Triệu phán đoán chuẩn xác, không đối với Yến Phi dùng dao.

Ba người cùng Giản Trọng Bình còn có một vị hộ sĩ đem Yến Phi đẩy ra khỏi phòng sinh. Cửa phòng sinh vừa mở, mọi người chờ ở bên ngoài liền chen chúc xông tới. Thấy Yến Phi khí sắc không tồi, hơn nữa mặt mang theo tươi cười, các vị trưởng bối xem như mới thả lỏng hoàn toàn.

"Tôi còn tưởng rằng phải mất vài giờ đồng hồ, không nghĩ tới nhanh như vậy." Tần Trữ kích động nói.

"Đau chết mất..." Yến Phi khí lực hầu như không còn.

Mọi người đưa Yến Phi về phòng bệnh, Hà Khai Phục cùng Tần Trữ trợ giúp ba người nâng Yến Phi lên trên giường. Điền Vãn Hương cầm tay con trai, sờ sờ mặt con trai, hốc mắt ướt át.

"Cuối cùng, cũng hoàn thành nhiệm vụ." Yến Phi đối với mẹ mình cười cười, đối với mọi người cười cười, mệt mỏi nhắm lại hai mắt. Mọi người cũng không quấy rầy hắn, để hắn thoải mái nghỉ ngơi. Lúc này Yến Phi quả thực chịu khổ chịu mệt. Chẳng qua tất cả mọi người không có rời khỏi phòng bệnh, mà là im lặng xen lẫn nôn nóng chờ đợi.

Trong hành lang truyền đến tiếng vang lanh lảnh của giày da giẫm lên sàn nhà. Nhạc Lăng mở cửa đi ra ngoài nhìn xem có phải hay không có người đến. Một vị nam nhân mặc một thân quân trang màu xanh biếc, mang theo một chiếc valy cũng màu xanh biếc, sau khi nhìn thấy Nhạc Lăng càng tăng nhanh bước chân đi tới.

"Hứa ca." Nhạc Lăng hô một tiếng.

"Yến Phi sinh chưa?"

"Vừa mới sinh xong. Rất thuận lợi. Hai đứa nhỏ đều là sinh tự nhiên."

"Hô!" Hứa Cốc Xuyên thở phào một hơi, trên khuôn mặt luôn âm trầm lộ ra tươi cười, "Đứa nhỏ đâu?"

"Còn chưa ôm ra, bọn em đều đang chờ a."

Hứa Cốc Xuyên gật gật đầu, đi theo Nhạc Lăng vào phòng bệnh. Mọi người trong phòng bệnh nhìn lại, Tôn phu nhân nhẹ giọng nói: "Yến Phi ngủ rồi, ban nãy chính là mệt chết thằng bé."

"Xem ra tôi trở về coi như đúng lúc." Hứa Cốc Xuyên hạ thấp thanh âm.

Trưởng bối ba nhà đều rất vừa lòng khi Hứa Cốc Xuyên gấp gáp từ Trường Phản trở về. Nhìn thấy con trai của 'Hoàng đế' thế nhưng cũng ở đây, Hứa Cốc Xuyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó vươn tay cùng đối phương bắt tay. Đối phương tiếp lời đối với những người có mặt tại đây nói: "Chúc mừng Tôn thúc, Nhạc thúc, Tiêu thúc có được cháu trai. Yến Phi bình an sinh hạ đứa nhỏ, tôi cũng có thể trở về cùng cha tôi báo tin vui."

"Hôm nay thật sự vô cùng biết ơn cậu có thể tới đây." Cha mẹ ba nhà tiến lên nói chuyện, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu TIếu cũng tiến lên tỏ vẻ cảm ơn. Ngoại trừ nữ nhân ở lại trong phòng bệnh, toàn bộ nam nhân đều ra ngoài tiễn đối phương rời đi.

Nhạc phu nhân sốt ruột nói: "Đứa nhỏ như thế nào còn chưa ôm ra?"

"Đúng vậy." Hai vị phu nhân khác cũng rất sốt ruột. Về phần Hoàng đế đến tột cùng là có ý tứ gì, tạm thời để cho nhóm nam nhân lao tâm khổ trí đi.

~ ~ ~ ~ ~

* đồng phục bệnh nhân dành riêng cho sinh sản:

* quần áo bồi sinh:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro