Chương 4: Tiểu Bánh Bao Tới Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Phi ở nước Đức mua cho cha mẹ vài bộ quần áo, một ít vật phẩm dinh dưỡng, mua cho mẹ hai bộ trang sức châu báu, mua cho cha hai bình rượu đỏ rất ngon. Những người khác Yến Phi cũng đều mua quà tặng. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương dựa vào phong cách ăn mặc của Yến Phi mà đã thoát thai hoán cốt. Tuy bọn họ vẫn mang theo chất phác giản dị của nông dân, nhưng mặc kệ là khí chất hay là tinh thần đều có thay đổi rất lớn. Yến Phi chưa từng cho cha mẹ tiền tiêu vặt, không phải hắn không muốn cho, mà là Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương sống chết không nhận, bọn họ căn bản không dùng gì đến tiền. Trước khi tới đế đô, tiền Yến Phi cho bọn họ vẫn còn nhét ở trong người a. Bọn họ cảm thấy con trai đã tốn không ít tiền cho bọn họ, cho nên tuyệt đối không thể lại lấy tiền của con trai. Hai người có tiền hay không đều không có cảnh hưởng gì, bọn họ không muốn, Yến Phi cũng không miễn cưỡng.

* thoát thai hoán cốt: lột xác

Đem khuyên tai trên lỗ tai của mẹ mình đổi thành khuyên tai sapphire mới mua, Yến Phi chụp cho mẹ mình vài bức ảnh, Điền Vãn Hương bởi vì con trai hiếu thuận liền cười đến tràn ngập hạnh phúc. Bốn đứa nhỏ đã tỉnh, uống sữa nằm ở trên thảm chơi đùa. Điện thoại vang lên, Yến Phi ấn nghe: "Alo?"

"Xin hỏi Yến Phi có ở đó không?"

"Là tôi, ngài là?"

"Tôi là Lý Tầm."

"A, Lý ca, chào anh chào anh."

Yến Phi hết sức kinh ngạc, cư nhiên là con trai của Hoàng đế! Đối phương khách khí noi: "Xin chào, đã rất lâu rồi không gặp, các cậu vẫn khỏe chứ?"

"Rất khỏe, cảm ơn anh đã nhớ thương."

Lý Tầm tiếp lời nói rõ dụng ý gọi cuộc điện thoại này: "Tiểu Bánh Bao mấy ngày trước sinh bệnh, khó chịu vài ngày, tôi muốn mang thằng bé tới chỗ của cậu để cùng mấy người em trai chơi một chút, không biết cậu có tiện hay không."

Nơi nào có thể không tiện. Yến Phi lập tức nói: "Tiện chứ tiện chứ. Tiểu Bánh Bao khỏe chưa?"

"Khỏe rồi. Chỉ là khó chịu quá nhiều ngày, lại phải uống thuốc gì đó, tâm tình của thằng bé không tốt."

"Vậy dẫn thằng bé tới đây. Chỗ tôi cái khác không nhiều chỉ có đứa nhỏ nhiều."

"Ha ha. Được. Vậy buổi chiều tôi mang Tiểu Bánh Bao qua, không biết Tiểu Mặc Mặc mấy đứa nhỏ ngủ trưa đến mấy giờ."

"Bọn nhỏ đại khái 3 giờ liền tỉnh. Buổi tối ngủ rất sớm, ban ngày ngủ không nhiều lắm."

"Vậy 3 giờ rưỡi tôi qua, Tiểu Bánh Bao cũng ngủ đến tầm đó."

"Được được, các người tới đây đi."

"Vậy buổi chiều gặp lại."

"Buổi chiều gặp lại."

Để điện thoại xuống, Yến Phi không rảnh giải thích với mẹ mình, vội vàng bấm điện thoại của Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu đang họp, thấy là điện thoại của Yến Phi, anh lập tức tạm dừng cuộc họp, ra ngoài nghe điện thoại.

"Phi."

"Thiệu Thiệu, ba anh em các em buổi chiều tất cả về nhà. Lý Tầm buổi chiều muốn dẫn Tiểu Bánh Bao nhà anh ta tới nhà chúng ta."

Nhạc Thiệu nhíu mày: "Em biết rồi. Bọn họ buổi chiều mấy giờ tới?"

"Anh nói với anh ta bọn nhỏ phải ngủ đến 3 giờ, anh ta nói 3 giờ rưỡi tới. Không biết là 3 giờ rưỡi tới hay là 3 giờ rưỡi xuất phát."

"Được. Em sẽ nói với lão tam cùng lão tứ."

Để điện thoại xuống, Yến Phi đem chuyện con trai cùng cháu trai của Hoàng đế buổi chiều muốn tới nhà mình nói với cha mẹ, làm cho Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương khẩn trương vô cùng. Yến Phi bảo cha mẹ không cần khẩn trương. Đem đồ chơi trong phòng khách thu dọn, chuẩn bị một ít đồ ăn đứa nhỏ yêu thích là được. Nghĩ nghĩ, Yến Phi vẫn đem tình huống của Tiểu Bánh Bao nói cho cha mẹ biết, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương nghe được Tiểu Bánh Bao cùng con trai đồng dạng có thân thể 'kỳ tích', hai người đối với 'Thái tử' sắp tới chơi từ khẩn trương lập tức biến thành 'thế nhưng có người kỳ tích giống như con trai mình'! Hai người đột nhiên đối với vị Tiểu Bánh Bao sắp được 2 tuổi kia sinh ra hảo cảm cùng cảm giác chờ mong khó hiểu.

Hơn 1 giờ chiều, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu từ bên ngoài chạy trở về. Không chỉ có bọn họ, trưởng bối ba nhà đều tới đây. Bốn đứa nhỏ còn đang ngủ, Yến Phi nhìn trưởng bối ba nhà, không rõ bọn họ như thế nào cũng tới. Tiêu phụ giải thích: "Buổi chiều không chỉ có Lý Tầm tới, Hoàng đế cũng sẽ tới, cho nên chúng ta nhất định phải tới."

"A?!" Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương có chút run chân.

Yến Phi không hiểu: "Như thế nào chính thức như vậy?"

Vẫn là Tiêu phụ: "Hình như là tình huống của Tiểu Bánh Bao không quá tốt. Ta nghe nói Tiểu Bánh Bao hiện tại vẫn chưa biết nói."

"A?" Yến Phi sửng sốt, "Tiểu Bánh Bao cũng sắp 2 tuổi rồi đi. Còn không biết nói?"

"Nghe nói là vậy." Tiêu phụ dặn dò: "Buổi chiều nhìn thấy Tiểu Bánh Bao, các người cũng đừng hỏi vấn đề này. Mặc kệ Tiểu Bánh Bao có vấn đề gì, các người cũng không được biểu hiện ra ngoài."

Yến Phi gật đầu, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương dùng sức gật đầu. Yến Phi nói: "Con đi gọi điện thoại cho Tường tử, tránh cho lúc thằng bé trở về dọa đến thằng bé, cũng tránh để thằng bé dọa đến đứa nhỏ."

"Ừm, nên nhắc trước một tiếng."

Yến Phi đi gọi điện thoại, các trưởng bối ba nhà ở trong phòng thảo luận một phen chuyện buổi chiều, sau đó liền đi tới phòng trẻ em thăm cháu trai. Bốn đứa nhỏ mỗi sáng khẳng định sẽ dậy trước 9 giờ, giữa trưa nhất định phải ngủ trưa, sau 9 giờ tối nhất định phải dỗ ngủ, đồng hồ sinh học vô cùng chuẩn. Nhìn thấy cháu trai, trưởng bối ba nhà đối với chuyện buổi chiều từ lập tức biến thành ngọt ngào cùng phiền muộn. Ngọt ngào là hai nhà Tôn Tiêu, buồn bực chỉ có Nhạc gia. Nhạc Thiệu không dám lượn lờ trước mặt cha mẹ mình, sợ phải nghe bọn họ càm ràm.

3 giờ 10 phút, Tiểu Mộc Dương là người thứ nhất tỉnh dậy, tỉnh dậy liền bắt đầu hừ hừ, vú em vội vàng ôm lấy bé. Bé hừ một cái, Tiểu Mặc Mặc miệng nhỏ giật giật, muốn tỉnh. Tiểu Mạc Mạc đá chân, khua khua tay, con mắt còn chưa mở ra đã khóc, một vú em khác lại vội vàng ôm lấy bé, vỗ vỗ, Tiểu Mạc Mạc ngừng khóc. Tiếng khóc khiến Tiểu Mặc Mặc triệt để tỉnh lại, Tiểu Minh Dương mở mắt, cũng khóc, đồng dạng được ôm lấy, vỗ vỗ. Đứa nhỏ lúc tỉnh dậy sẽ khóc, chẳng qua vỗ vỗ liền không sao.

Thay tã cho bốn đứa nhỏ, cho uống sữa, vú em đem đứa nhỏ ôm ra ngoài. Vừa nhìn thấy cháu trai tỉnh, mấy vị ông nội bà nội nhao nhao đưa tay muốn ôm. Chẳng qua bốn đứa nhỏ vừa mới tỉnh dậy không cho ông nội bà nội ôm, muốn ba ba (bác cả) ôm. Cái này, xét từ quan hệ để nói, hai đứa nhỏ của Hứa gia phải gọi Yến Phi là bác gái cả, khụ khụ! Nhưng xưng hô thế này là không có khả năng, đám người sau khi thương lượng qua, dứt khoát gọi là bác cả, gọi Tiêu Tiếu là chú. Dù sao quan hệ này tóm lại là không thể nói rõ, gọi bác cả so với chú thân thiết hơn. Đứa nhỏ cũng xác thực thân với Yến Phi hơn.

Yến Phi ngồi ở trên thảm, vú em đem đứa nhỏ đặt ở bên cạnh hắn, Yến Phi hôn hôn Minh Dương cùng Mộc Dương, lại ôm Mặc Mặc cùng Mạc Mạc. Cầm đồ chơi cùng bọn nhỏ chơi đùa một hồi, bốn đứa nhỏ vừa tỉnh ngủ cũng không còn cáu kỉnh nữa, đi tìm ông nội bà nội đòi ôm. Kim đồng hồ chỉ đúng 3 giờ rưỡi, Yến Phi không ngồi yên được nữa, đi ra khỏi phòng khách nhìn bên ngoài. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương là đứng ngồi không yên nhất. Bọn họ chỉ mới gặp qua một nhà Hoàng đế vào ngày con trai kết hôn đó, cũng không dám mở miệng nói chuyện. Lúc này Hoàng đế muốn tới nhà, tâm tình của bọn họ trộn đủ hưng phấn, kích động cùng thấp thỏm.

3 giờ 40 phút, bốn chiếc xe dừng ở cổng chính của biệt thự, Yến Phi hô: "Đến rồi, đến rồi!"

Một đám người trong phòng khách toàn bộ ra nghênh đón, bốn cục con được ông nội bà nội ôm ở trong lòng tò mò nhìn ra bên ngoài, chỉ là bản năng cảm giác được có người tới.

Hoàng đế trước hết từ trên một chiếc xe đi xuống, nhìn thấy Yến Phi, ông liền cười ha ha: "Yến Phi a, người một nhà chúng ta tới làm phiền."

"Lý bá bá, cháu có phải hay không có chỗ nào chọc ngài mất hứng a? Ngài nói như vậy, cháu phải quỳ a."

"Ha ha ha..."

Hoàng đế rất yêu thích nhìn Yến Phi, sau đó ông nhìn về phía bốn cục cưng nhỏ đáng yêu, nói: "Ta không cần hỏi cũng biết đứa nào là của Kính Trì, đứa nào là của Tiêu Tiếu."

"Lý bá bá." Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ngoan ngoãn gọi một tiếng, Nhạc tư lệnh cố nhịn xuống dục vọng đem con trai đá qua một bên.

Lý Tầm ôm Tiểu Bánh Bao xuống, Tiểu Bánh Bao trong tay cầm một chiếc xe đồ chơi nho nhỏ. Cửa xe đóng lại, vợ của Lý Tầm không tới cùng. Nhóm bảo tiêu đi theo Hoàng đế ở ngoài cổng lớn tản ra canh gác, tình cảnh này Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đặc biệt quen thuộc. Hoàng đế chủ động hướng hai người chìa tay, hai người thụ sủng nhược kinh, không biết phải nói sao.

"Lão Tiêu bọn họ không chỉ một lần nói với tôi Yến Phi có một đôi cha mẹ cực kỳ đáng kính, tôi nhìn ra được."

"Ngài, ngài... chúng tôi không phải không phải..."

Lời này khiến Yến Tam Ngưu kích động đến lệ nóng doanh tròng, Điền Vãn Hương căn bản không dám mở miệng. Biết thân phận của mình dọa tới bọn họ, Hoàng đế ôn hòa nói: "Đi vào trong nói chuyện đi."

Một đám người lập tức đi vào trong nhà. Yến Phi chủ động đi đến trước mặt Tiểu Bánh Bao, đưa tay: "Tiểu Bánh Bao, cho chú ôm một cái được không?" Hoàng đế dừng bước, quay đầu lại nhìn. Lý Tầm đứng yên bất động, vỗ nhẹ con trai.

Tiểu Bánh Bao nhìn Yến Phi, không cười không khóc không có phản ứng gì. Yến Phi mỉm cười, nói tiếp: "Tiểu Bánh Bao, chú ôm một cái được không."

Sau một khắc, Hoàng đế cùng Lý Tầm trong mắt lộ ra khiếp sợ, Tiểu Bánh Bao duỗi ra hai cánh tay nhỏ mập thịt, thân thể nghiêng về phía trước, chui vào trong lòng Yến Phi. Yến Phi cũng vạn phần giật mình, chẳng qua hắn che giấu rất tốt giật mình, ôm lấy Tiểu Bánh Bao. Thói quen ở trên mặt đứa nhỏ hôn một cái —– Yến Phi sau khi sinh đứa nhỏ liền dưỡng thành thói quen hôn đứa nhỏ —– Yến Phi ôm Tiểu Bánh Bao vào nhà, miệng nói: "Tiểu Bánh Bao thật ngoan."

Tiểu Bánh Bao tò mò nhìn người chú đang ôm mình này, khua khua xe đồ chơi nhỏ tỏng tay. Yến Phi một tay ôm Tiểu Bánh Bao, một tay khác nâng lên: "Cho chú xem ô tô của con được không?"

Lại một lần nữa ngoài dự liệu, Tiểu Bánh Bao đem ô tô đưa cho Yến Phi, còn 'ha ha' phát ra tiếng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý cười, thoạt nhìn đặc biệt yêu thích Yến Phi. Hoàng đế cùng Lý Tầm theo ở phía sau căn bản không để ý đến những người khác, khiếp sợ nhìn Tiểu Bánh Bao đang cười với Yến Phi. Yến Phi đi vào phòng khách, không ngồi trên ghế sopha, mà ngồi ở trên mặt thảm. Tiểu Bánh Bao cũng không biết có chuyện gì vui, vẫn luôn cười với Yến Phi. Lần trước thời điểm gặp Tiểu Bánh Bao, Yến Phi vẫn còn mang bụng bầu, lúc này gặp lại, Tiểu Bánh Bao so với khi đó đáng yêu hơn nhiều. Yến Phi không rõ, đứa nhỏ thích cười lại không sợ người lạ như thế vì sao 2 tuổi rồi còn không biết nói?

Mang theo chút tâm tư cùng Tiểu Bánh Bao chơi đùa, mấy vị phu nhân cũng đem bốn đứa nhỏ đặt ở trên mặt thảm. Yến Phi gọi cha mẹ đang khẩn trương không thôi tới. Mặc Mặc cùng Mạc Mạc không thể tự mình ngồi vững, phải có người đỡ, Yến Phi để cha mẹ tới đỡ hai đứa nhỏ. Bốn nhóc con tò mò nhìn anh trai nhỏ mới tới, Tiểu Bánh Bao cũng tò mò nhìn bốn cậu em trai. Hoàng đế cùng Lý Tầm khẩn trương nhìn chằm chằm Tiểu Bánh Bao, Hoàng đế chủ động nói: "Tiểu Bánh Bao xưa nay không cho người xa lạ ôm, cho dù là ở trong nhà cũng rất ít khi cười."

Những người khác nghe xong đều một mặt giật mình, Tiểu Bánh Bao rõ ràng rất thích cười nha. Xem, hiện tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo ý cười a, chỉ là không còn cao hứng giống như vừa rồi mà thôi, nhưng cũng nhìn ra được là cao hứng.

Yến Phi sờ sờ đầu của Tiểu Bánh Bao, giới thiệu: "Tiểu Bánh Bao, đây là Hàn Mặc, đây là Hàn Mạc, đây là Dương Minh, đây là Mộc Dương, đều là em trai."

"A a." Bốn nhóc con còn chưa biết nói chuyện tò mò đưa tay, muốn sờ sờ anh trai nhỏ. Thấy xe đồ chơi trong tay anh trai nhỏ, Mộc Dương ngồi ở bên người Yến Phi chìa tay muốn cầm. Một màn kinh sợ lại một lần nữa xuất hiện, Tiểu Bánh Bao đưa ô tô nhỏ cho Mộc Dương, sau đó muốn cầm lấy món đồ chơi khác trên mặt thảm. Yến Phi cầm lấy một món đồ chơi có thể phát tiếng vang đưa cho Tiểu Bánh Bao, Tiểu Bánh Bao quơ quơ, có tiếng vang lanh lảnh, bé lại cười 'ha ha'.

"Nhạc Lăng, em đến phòng trẻ em mang ô tô điều khiển lại đây." Yến Phi mở miệng.

Nhạc Lăng lập tức đi lấy. Tiểu Bánh Bao không để Yến Phi ôm, bé đã biết đi đường muốn tự mình chọn đồ chơi thú vị. Yến Phi đem toàn bộ đồ chơi trong rương vừa mới thu dọn buổi sáng đổ xuống trên thảm, bọn nhỏ cao hứng. Tiểu Bánh Bao chọn lấy một chiếc xe lớn hơn, trong miệng phát ra tiếng 'ô ô'. Yến Phi nhân cơ hội nói: "TIểu Bánh Bao, đây là 'Ô —– tô —–'"

"Ô ô..." Tiểu Bánh Bao mô phỏng tiếng còi xe.

Bốn nhóc con còn không hiểu ô tô cùng bóng da khác nhau, cầm lấy đồ vật bản thân có thể cầm liền muốn liếm một cái, khẽ cắn. Yến Phi mặc kệ bọn nhỏ, mặc dù hắn có chứng khiết phích, nhưng hắn biết giai đoạn này đứa nhỏ chính là thông qua phương thức như vậy để cảm giác khác biệt của vật thể, hắn làm bộ không nhìn thấy, nhìn chằm chằm phản ứng của Tiểu Bánh Bao.

Nhạc Lăng lấy tới ô tô điều khiển, hắn đem xe đặt ở trên mặt thảm, đứng ở một bên điều khiển. Có ô tô biết chạy, lập tức hấp dẫn lực chú ý của năm đứa nhỏ. Mặc Mặc cùng Mạc Mạc kêu a a đòi ô tô, Mộc Dương cùng Minh Dương nằm xuống trên thảm, xoay người liền muốn bò đuổi theo. Nhưng bọn nhỏ vừa mới bắt đầu học bò, bò một chút liền nằm xuống.

Tiểu Bánh Bao là người duy nhất biết đi cười đuổi theo ô tô, trong hai cánh tay của bé đều là đồ chơi, dứt khoát vứt bỏ một món mở ra năm đầu ngón tay nho nhỏ, hô: "Á (Muốn) ô ô (ô tô)..."

Yến Phi chuyển hướng về phía Hoàng đế cùng Lý Tầm vạn phần kinh sợ, thiếu chút nữa liền hỏi ra: "Tiểu Bánh Bao không phải biết nói chuyện sao?"

Đừng nói Yến Phi, những người khác buồn bực nhìn Hoàng đế cùng Lý Tầm. Tiểu Bánh Bao rất bình thường a?

"Ô ô..." Tiểu Bánh Bao đuổi kịp ô tô, xoay người ôm lấy, một món đồ chơi khác trong tay cũng bị bé ném đi. Bốn nhóc con không lấy được ô tô gấp gáp, muốn khóc. Tiểu Bánh Bao đi đến trước mặt bốn em trai, đem ô tô buông xuống, sau đó đặt mông ngồi xuống, trong miệng lại hô: "Ô —– ô —–"

Lấy được ô tô, bốn đứa nhỏ không khóc, há mồm liếm, xem xem là hương vị gì.

"A —– a —–" Tiểu Bánh Bao không cho em trai liếm, tựa hồ là nói em trai thứ này không phải để ăn.

Tất cả mọi người bị cử động của Tiểu Bánh Bao làm cho đầu óc mơ hồ. Lý Tầm không thể ngồi yên, gã đi đến bên người con trai, nhẹ nhàng dỗ: "Tiểu Bánh Bao, gọi ba ba." Tiểu Bánh Bao còn nhìn chằm chằm ô tô một trái một phải đang di chuyển. Ngay tại thời điểm Lý Tầm cho rằng lại không có kết quả, Tiểu Bánh Bao há mồm, rất rõ ràng hô lên: "Ba ba."

Lý Tầm thở dốc vì kinh ngạc, kích động nhìn về phía cha mình. Hoàng đế cũng không giữ được bình tĩnh, đứng dậy đi tới ôm lấy cháu trai: "Tiểu Bánh Bao, gọi ông nội."

"Ừm..." Không được chơi ô tô, Tiểu Bánh Bao không cao hứng, lắc lắc muốn xuống. Lý Tầm vội vàng dỗ: "Bảo bối, gọi ông nội."

"Ông nhội (Ông nội), ô ô..."

Hoàng đế hốc mắt trở nên ướt át. Tiểu Bánh Bao lại náo loạn đòi xuống, Lý Tầm đem con trai ôm lấy đặt xuống trên mặt thảm. Tiểu Bánh Bao đẩy đẩy ô tô không chịu chạy: "Ô ô! Ô ô!" Nhạc Lăng điều khiển, ô tô lại chạy bên trong phạm vi không lớn.

Điền Vãn Hương chọc chọc con trai còn đang kinh ngạc đến ngây người, nhỏ giọng nói: "Đến giờ ăn dặm rồi."

Yến Phi hoàn hồn, nhìn đồng hồ, đến giờ đứa nhỏ ăn dặm. Hắn đứng dậy đi vào phòng bếp, Yến Tam Ngưu cũng đi cùng. Tiểu Bánh Bao đang chơi tới cao hứng nhìn thấy Yến Phi rời đi, nụ cười trên mặt trong nháy mắt liền biến mất, nhấc chân liền muốn đuổi theo. Yến Phi nhận ra, quay người liền thấy Tiểu Bánh Bao chạy theo mình. Một trái tim của hắn a... xoay người ôm lấy Tiểu Bánh Bao đang chạy tới, Yến Phi dẫn bé đi vào trong phòng bếp, nói: "Em trai phải ăn thịt nghiền nát, Tiểu Bánh Bao có muốn ăn không?"

"Ô ô..."

"Ăn xong thịt nghiền nát lại chơi. Tiểu Bánh Bao muốn ăn cái gì?"

"Ngô..." Dường như đang tự hỏi.

Yến Phi ôm Tiểu Bánh Bao đi vào phòng bếp, không để cha mình đi theo. Yến Tam Ngưu thấy Tiểu Bánh Bao rất yêu thích con trai, ông an tâm lưu lại. Trong phòng khách ngoại trừ thanh âm y y nha nha của bốn đứa nhỏ ra, có chút yên tĩnh quái dị. Hoàng đế kinh ngạc nói: "Chúng tôi vẫn cho rằng Tiểu Bánh Bao không biết nói chuyện. Đây là lần đầu tiên nghe thấy thằng bé mở miệng gọi ba ba, gọi ông nội!"

Lý Tầm nghĩ mãi không ra: "Tôi cùng mẹ thằng bé dạy thằng bé thế nào cũng đều vô dụng, thằng bé chính là không mở miệng. Bác sĩ cũng không kiểm tra ra rốt cuộc là có chuyện gì. Thằng bé có thể nghe thấy thanh âm, cũng có thể phát ra tiếng, chính là không biết nói chuyện."

"Nhưng Tiểu Bánh Bao vừa rồi gọi cậu a." Tôn phu nhân lên tiếng, "Mặc dù có chút không lưu loát, nhưng cũng có thể là bởi vì không thường xuyên mở miệng nói chuyện."

Lý Tầm cùng Hoàng đế lông mày đều nhíu chặt lại, nghĩ không ra nguyên nhân. Trước đó thân thể của Tiểu Bánh Bao là tâm bệnh của hai cha con, nào biết phần tâm bệnh này vừa được tiêu trừ lại tới một phần tâm bệnh khác. Nhưng bây giờ chứng minh đứa nhỏ là biết nói chuyện, vậy vấn đề nằm ở đâu?

Nhạc phu nhân lúc này hỏi: "Vãn Hương, Yến Phi khi còn nhỏ biết nói có muộn không?" Vừa hỏi một câu như vậy, Hoàng đế cùng Lý Tầm trong lòng giật mình, lập tức nhìn Điền Vãn Hương.

Điền Vãn Hương có chút khẩn trương lắp bắp nói: "Con lớn, hơn một tuổi, liền biết nói nha."

Hoàng đế trong lòng thoáng qua một ý niệm, truy hỏi: "Bình thường là bà trông đứa nhỏ nhiều hơn, hay là Tam Ngưu trông đứa nhỏ nhiều hơn?"

Điền Vãn Hương trung thực đáp lời: "Tam Ngưu trông đứa nhỏ nhiều hơn."

Yến Tam Ngưu bổ sung nói: "Vãn Hương đi đứng không tiện, tôi liền trông đứa nhỏ nhiều một chút, lo liệu việc nhà."

"Vậy Yến Phi khi còn nhỏ tính cách sáng sủa chứ?" Hoàng đế lại hỏi.

Điền Vãn Hương nhớ lại nói: "Con lớn khi còn nhỏ ở trong nhà thì không sao, nhưng ra bên ngoài sẽ sợ người lạ. Đi học tiểu học, giáo viên nói thằng bé hướng nội, không thích nói chuyện, thời điểm cấp hai cấp ba còn tốt một chút, nhưng lên đại học lại không thích nói chuyện."

Cái này... Hoàng đế cùng Lý Tầm trầm tư rơi vào một loại suy đoán nào đó. Nhạc phu nhân đề nghị: "Nếu không cứ để Tiểu Bánh Bao ở lại chỗ này vài ngày xem sao. Cũng có thể là do đổi hoàn cảnh mới, lại có bạn nhỏ cùng chơi đùa, thằng bé sẽ cao hứng một chút."

Hoàng đế trầm ngâm gật đầu: "Vậy hai ngày nay Tiểu Bánh Bao liền phiền phức Yến Phi."

"Cũng là vì đứa nhỏ, không có gì phiền phức."

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều không xen vào, sự tình của đứa nhỏ bọn họ hoàn toàn không có ý định xen vào, huống chi còn không phải là sự tình của đứa nhỏ nhà bọn họ, lại càng không có chỗ để cho bọn họ nhiều lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro