Chương 5: Yến Ba Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bếp truyền ra tiếng cười của Tiểu Bánh Bao, Nhạc phu nhân, Tôn phu nhân cùng Tiêu phu nhân đồng thời đi vào phòng bếp, tránh cho Yến Phi quá mức bận rộn. Hoàng đế cùng Lý Tầm cũng vội vàng đi theo, muốn quan sát xem bọn họ đối với Tiểu Bánh Bao nuôi dưỡng đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề. Nhạc phu nhân đi vào phòng bếp liền hướng Tiểu Bánh Bao vươn tay: "Tiểu Bánh Bao, cho Nhạc nãi nãi ôm một cái được không?"

Yến Phi sờ sờ Tiểu Bánh Bao, nói: "Cho bà ôm, chú bổ hoa quả cho con."

Hành động của Tiểu Bánh Bao lại một lần nữa làm cho người ta giật nảy cả mình, cậu nhóc cư nhiên không bài xích Nhạc phu nhân, ôm lấy. Yến Phi đem thịt nghiền nát mà bảo mẫu đã chuẩn bị xong đưa cho Tôn phu nhân cùng Tiêu phu nhân, sau đó làm salad hoa quả cho Tiểu Bánh Bao. Tiểu Bánh Bao chỉ vào dưa hấu, hô: "Dưa..."

"Tiểu Bánh Bao thật lợi hại, biết đây là dưa hấu." Yến Phi lại chỉ chỉ chuối tiêu, Tiểu Bánh Bao hô: "Huối tiêu."

"Đúng, đây là chuối tiêu."

Tiểu Bánh Bao há miệng, muốn ăn ngay bây giờ, Yến Phi dùng dĩa hoa quả xiên một miếng dưa hấu đưa qua, Tiểu Bánh Bao ăn, còn dùng sức gật đầu, tựa hồ nói ăn ngon.

"Muốn ăn nữa không?"

"Uốn (Muốn)!"

Yến Phi lại cho nhóc ăn một miếng. Nhạc phu nhân hỏi: "Tiểu Bánh Bao, bà ôm con ra phòng khách chờ có được hay không?"

Tiểu Bánh Bao lại lắc đầu, nói: "Không zi (đi), uốn ăng (muốn ăn)."

Hoàng đế cùng Lý Tầm kích động đến tột đỉnh, Tiểu Bánh Bao căn bản không hề có bệnh không nói được! Hơn nữa thoạt nhìn đứa nhỏ suy nghĩ cũng rất rõ ràng, biết mình muốn làm cái gì. Nhưng hai người lại cực kỳ nghi hoặc, đây rốt cuộc là tại sao? Tại sao tới nơi này đứa nhỏ liền bình thường a?

Yến Phi làm xong salad hoa quả, Tiểu Bánh Bao thấy hắn làm xong, vươn tay muốn ôm. Yến Phi đem Tiểu Bánh Bao ôm lấy, Nhạc phu nhân cầm lấy bát salad. Một đám người đi ra khỏi phòng bếp. Bốn nhóc con trong phòng khách đang ăn thịt nghiền nát. Yến Phi ôm Tiểu Bánh Bao ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh bàn trà, hỏi: "Tiểu Bánh Bao muốn tự ăn hay là chú đút cho?"

Tiểu Bánh Bao há mồm, ý tứ không cần giải thích thêm. Yến Phi xiên chuối tiêu đút cho Tiểu Bánh Bao, ở sau khi Tiểu Bánh Bao nuốt xuống, hắn nói: "Đây là chuối —– tiêu —–" Phát âm chuẩn xác.

"Huối tiêu..."

"Chuối —– tiêu —–"

"Huối tiêu —–"

"Ngoan quá." Thưởng cho một miếng dưa hấu.

"Dưa —– hấu —–"

"Dưa hấu —–" Hai chữ này phát âm rất chuẩn.

"Quả —– táo —–"

"Chọa cháo —–"

"Quả —– táo —–"

"Quạ cháo —–"

Yến Phi một bên cho Tiểu Bánh Bao ăn trái cây, một bên giúp nhóc tập phát âm. Tiểu Bánh Bao ăn hoa quả, chơi đồ chơi, học theo chú phát ra tiếng, không chút nào cảm thấy không kiên nhẫn. Ăn xong hoa quả, Tiểu Bánh Bao dắt tay Yến Phi muốn đi ra ngoài, muốn đi chơi ngựa gỗ lắc lư trong vườn. Thứ này là sau khi Yến Phi sinh đứa nhỏ Hà Khai Phục mua mang tới, bởi vì tương đối lớn, chỉ có thể đặt ở trong vườn. Bị Tiểu Bánh Bao kéo đi ra ngoài, Yến Phi quay đầu đối với Hoàng đế cùng Lý Tầm vẻ mặt suy nghĩ sâu xa cười nói: "Tiểu Bánh Bao biết cháu và thằng bé là chung một quốc gia."

Nhìn thấy ba ba (bác cả) muốn đi ra ngoài, bốn đứa nhỏ cũng muốn ra ngoài. Náo nhiệt trong phòng khách lập tức chuyển đến ngoài vườn. Hà Khai Phục mua hai con ngựa gỗ lắc lư. Yến Phi để Tiểu Bánh Bao cùng Tiểu Minh Dương ngồi một con, Mộc Dương, Hàn Mặc cùng Hàn Mạc ngồi một con. Nhóm người lớn lung lay ngựa gỗ, năm đứa nhỏ vui vẻ cười ha ha, kêu a a.

Hoàng đế nhìn trưởng bối ba nhà, Nhạc tư lệnh, Tôn phụ cùng Tiêu phụ hiểu ý, ba người cùng Hoàng đế, Lý Tầm đồng thời đi vào trong nhà, những người khác không đi theo. Lần nữa ngồi xuống, Hoàng đế có chút nghiêm túc nói: "Có lẽ Tiểu Bánh Bao thật sự biết thằng bé và Yến Phi là chung một quốc gia."

Tiêu phụ mờ mịt hỏi: "Tiểu Bánh Bao cùng mẹ thằng bé..."

Lý Tầm trả lời: "Thằng bé cũng nghe lời mẹ, nhưng chưa từng dính mẹ giống như vừa rồi dính Yến Phi. Hiện tại nhớ lại, thằng bé đối với tôi tựa hồ thân thiết hơn một chút so với mẹ, nhưng tôi cũng không có cách nào làm cho thằng bé mở miệng nói chuyện."

"Tình huống của Tiểu Bánh Bao xác thực rất đặc biệt." Nhạc tư lệnh nói: "Để Tiểu Bánh Bao ở lại chỗ này với Yến Phi hai ngày, sau đó đón thằng bé về rồi lại xem tình hình. Có lẽ Tiểu Bánh Bao chỉ là nói chậm, hôm nay vừa vặn đụng phải lúc thằng bé nói chuyện."

"Cũng không biết có phải thật sự là bởi vì chung một quốc gia hay không." Hoàng đế không có cách nào thoải mái, "Nếu như lại xuất hiện vài người giống như Yến Phi cùng Tiểu Bánh Bao, chúng ta liền có thể biết rõ." Nghĩ đến bên ngoài cũng có một người như vậy, Hoàng đế mở miệng hỏi: "Tam Ngưu trước kia là tình huống gì?"

Tôn phụ nói: "Tam Ngưu người này ít nói, tính tình thành thật. Tôi từng nghe Kính Trì nói qua, thân thích nhà ông ấy đều bắt nạt ông ấy, cha mẹ cũng là ném cho ông ấy dưỡng lão tống chung. Em trai nhỏ nhất trong nhà đi học cũng là ông ấy một mình bỏ tiền. Kết quả em trai tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong liền tìm một cô nương trong thành phố kết hôn, cắt đứt quan hệ với Tam Ngưu. Học phí học đại học của Yến Phi là do ông ấy cùng người trong thôn gom góp, thân thích thì mặc kệ."

* tống chung: chăm sóc cho người thân trước lúc chết, lo ma chay cho người thân

Hoàng đế hơi hơi nhíu mày nói: "Tam Ngưu người này giản dị, chất phác, phẩm hạnh thiện lương nhất trong nhân tính đều ở trên người ông ấy. Cũng chính vì ông ấy có nhiều mỹ đức như thế, mới có thể có được đứa con trai tốt như Yến Phi. Tôi nghĩ, những thân thích kia của ông ấy ở trên con đường nhân sinh của riêng mình cũng sẽ không đi được quá xa. Người lòng dạ hẹp hòi cho dù thành công cũng có hạn."

"Đúng vậy." Ba vị trưởng bối đều gật đầu đồng ý. Người chân chính làm đại sự, không thể vứt bỏ phẩm hạnh đạo đức cơ bản.

Nhạc tư lệnh nói: "Tam Ngưu hiện tại so với lúc vừa tới đế đô hướng ngoại hơn nhiều. Lần đầu tiên nhìn thấy bọn tôi còn không dám nói, hiện tại sẽ chủ động gọi điện thoại cho bọn tôi, thời điểm ở chung một chỗ cũng có thể tán gẫu cả buổi."

Hoàng đế trầm giọng nói: "Tôi sợ nhất chính là Tiểu Bánh Bao mắc bệnh tự kỷ. Về sau đứa nhỏ giống như thằng bé có lẽ sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta sớm một chút tìm hiểu rõ ràng đứa nhỏ như vậy sẽ có tình huống đặc thù gì, cũng có thể sớm chuẩn bị ở trên xã hội."

Ba vị gia trưởng đều lâm vào trầm tư. Không nói đến sẽ có đứa nhỏ khác như vậy xuất hiện hay không, chỉ riêng Yến Phi có tỷ lệ sinh đứa nhỏ cực kỳ lớn như thế, bọn họ nhất định phải sớm chuẩn bị sẵn sàng. Bọn họ không thể chịu nổi cháu trai (cháu gái) của bọn họ về sau mắc bệnh tự kỷ.

Ở trong vườn chơi đến gần 5 giờ, năm nhóc con đều mệt mỏi, Yến Phi dẫn bọn nhỏ trở về phòng. Hôm nay tương đối hưng phấn, bốn bé con còn nhỏ tuổi ầm ĩ buồn ngủ, vú em dỗ bọn nhỏ đi ngủ. Nhóm em trai đi ngủ rồi, Tiểu Bánh Bao dụi dụi con mắt, cũng muốn ngủ. Yến Phi ôm lấy Tiểu Bánh Bao dỗ bé đi ngủ. Ở trong lòng của Yến Phi, Tiểu Bánh Bao nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ, không bao lâu, bé liền ngủ thiếp đi. Yến Phi đem Tiểu Bánh Bao ôm vào phòng trẻ em, để bé ngủ cùng nhóm em trai.

Đợi Yến Phi từ trong phòng trẻ em đi ra, Hoàng đế nửa thật nửa giả nói: "Yến Phi a, để Tiểu Bánh Bao nhận cháu làm cha nuôi, cháu có chịu không a, cháu xem thằng bé có bao nhiêu thích cháu."

Yến Phi chớp mắt, cười hỏi: "Không phải là cha chồng sao?"

Hoàng đế thoáng sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Ta lại đem chuyện này quên mất, không nên không nên. Cháu nói không sai, phải là cha chồng. Chẳng qua bây giờ Tiểu Bánh Bao còn nhỏ, gọi 'cha chồng' thì quá sớm, gọi là Yến ba ba đi."

Yến Phi nhận được ánh mắt bảo hắn đáp ứng của các trưởng bối, rất thoải mái nói: "Tiểu Bánh Bao đáng yêu như thế, đương nhiên phải tranh thủ thời gian đặt trước, cháu có bốn đứa con trai, kiểu gì cũng có một đứa có thể được Tiểu Bánh Bao coi trọng a." Minh Dương, Mộc Dương chung quy ở mức độ nào đó cũng coi như là con trai của Yến Phi.

"Ha ha..." Hoàng đế cười đến thoải mái, Lý Tầm cũng cười, Hoàng đế nói: "Tiểu Bánh Bao có thêm một ba ba yêu thương, rất tốt, rất tốt." Nếu như nói lần trước đùa giỡn chiếm phần nhiều, vậy một lần này, chính là nghiêm túc. Tiểu Bánh Bao có thêm một vị 'ba ba', Yến Phi lại có thêm một đứa con trai.

Cha con Hoàng đế ở Đông Hồ ăn cơm tối rồi mới rời đi, Yến Tường tan học trở về sau khi chào hỏi hai người liền nỗ lực đem bản thân trở thành người tàng hình. Tiểu Bánh Bao vẫn luôn ngủ, cha con Hoàng đế liền để bé ở chỗ này ngủ, cơm nước xong xuôi lại hàn huyên một hồi liền rời đi. Ở sau khi cha con Hoàng đế rời đi không bao lâu, đồ đạc của Tiểu Bánh Bao được đưa tới Đông Hồ. Yến Phi ngồi trong phòng khách sửa soạn đồ đạc của Tiểu Bánh Bao, hỏi: "Hoàng đế sẽ không phải là chuẩn bị để Tiểu Bánh Bao ở nhà chúng ta đi? Không sợ con dâu mất hứng sao."

Tiêu phu nhân nói: "Tình huống của Tiểu Bánh Bao quá đặc thù. Thằng bé ở trong nhà không nói lời nào, đến chỗ này liền biết gọi người. Trước tạm thời ở lại Đông Hồ quan sát hai ngày, sau đó lại đưa trở về xem xem có thay đổi gì không. Bọn họ dùng đủ loại phương pháp đều vô dụng, Hoàng đế nghĩ tới tình huống của con cùng Tiểu Bánh Bao, muốn lấy ngựa chết làm ngựa sống, đưa đến đây thử xem, nào biết được tình huống lại có nghịch chuyển lớn."

* lấy ngựa chết làm ngựa sống: còn nước còn tát

Yến Phi nói: "Tiểu Bánh Bao rất đáng yêu, con cũng không để ý trong nhà lại nhiều hơn một đứa nhỏ. Con chỉ nghĩ vạn nhất Tiểu Bánh Bao sau khi trở về lại không mở miệng nói chuyện thì phải làm sao đây? Tình huống của Tiểu Bánh Bao khác với Minh Dương, Mộc Dương. Cứ luôn để ở nhà chúng ta, mẹ của Tiểu Bánh Bao sẽ có ý kiến."

"Đây cũng là chuyện không có cách nào khác." Tôn phu nhân nói tiếp, "Tiểu Bánh Bao là cháu trai duy nhất của Hoàng đế, vì tốt cho đứa nhỏ cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất con dâu. Mà nghe Lý Tầm nói Tiểu Bánh Bao cũng không quá dính mẹ, dính con còn nhiều hơn so với mẹ thằng bé."

"Thật sự là kỳ quái." Yến Phi quả thực nghĩ mãi không ra.

Tiêu phu nhân nói: "Trước hết quan sát xem sao."

Yến Phi gật gật đầu. Tiểu Bánh Bao chính là muốn dính hắn, hắn cũng không thể nhẫn tâm đem đứa nhỏ đẩy ra a. Ông nội cùng cha của đứa nhỏ đều quyết định làm như thế, Yến Phi cũng không sao hết, dù sao trong nhà tăng thêm một đứa nhỏ cũng không nhiều, bớt đi một đứa nỏ cũng không ít.

9 giờ, trưởng bối ba nhà mới rời đi. Yến Phi đi lên tầng tắm rửa, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng trở về căn cứ. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Nhạc Lăng vẫn còn ở trong phòng khách. Tiêu Tiêu lúc này mới hỏi: "Nhị ca, tam ca, các cậu thấy thế nào?"

Nhạc Thiệu đem chân gác lên trên bàn trà, giọng điệu vô vị nói: "Còn có thể thấy thế nào. Lý bá bá đã để Tiểu Bánh Bao nhận Phi là 'cha chồng'."

"Thật sự chỉ đơn thuần như thế?" Tiêu Tiếu lại hỏi.

"Mặc kệ, dù sao đối với chúng ta không có chỗ xấu." Nhạc Thiệu không chút nào lo lắng.

Tôn Kính Trì mở miệng nói: "Đứa nhỏ của Hứa gia ở nhà chúng ta, ba nhà chúng ta cùng Hứa gia kết minh là chuyện chắc như đinh đóng cột. Hiện tại Cao gia đối với ba nhà chúng ta thái độ so với trước kia khiêm tốn hơn rất nhiều. Lý gia có Tiểu Bánh Bao đứa nhỏ này vốn có thể gây dựng quan hệ với ba nhà chúng ta, Lý gia đương nhiên vui lòng làm. Chẳng qua có lẽ bọn họ cũng không nghĩ tới Tiểu Bánh Bao đối với Phi lại khác biệt như vậy."

"Chẳng lẽ hai người họ thật sự là chung một quốc gia?" Tiêu Tiếu sờ cằm.

Nhạc Lăng tổng kết: "Yến ca rất có duyên với đứa nhỏ."

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều rất tán thành, xem ba người bọn họ liền có thể nhìn ra. Nhạc Thiệu nói với Nhạc Lăng: "Chờ Bách Chu du học trở về, hai đứa liền tranh thủ thời gian sinh đứa nhỏ đi. Bọn nhỏ càng sớm ở chung thì tình cảm càng tốt. Đừng để đứa nhỏ của hai người cách bọn Hàn Mặc mười mấy hai mươi tuổi, giữa nhóm anh em không có tiếng nói chung."

Nhạc Lăng nói: "Chờ Bách Chu trở về em liền làm ngay."

Đang nói, trong phòng trẻ em truyền ra tiếng khóc của một đứa nhỏ, bốn người không tán gẫu nữa, lập tức đứng dậy đi vào phòng trẻ em. Ngay sau đó, trong phòng trẻ em truyền tới vài tiếng khóc, nghe cái liền là bọn nhỏ đều tỉnh dậy. Đẩy cửa đi vào, liền thấy năm đứa nhỏ đều đang khóc, Tiểu Bánh Bao khóc đến thương tâm nhất, ở trong lòng bảo mẫu giãy dụa, không có bảo mẫu ôm, trong miệng hô: "Ba ba, ba ba..."

À, đứa nhỏ tìm ba ba. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu rất nhức đầu. Tôn Kính Trì nói: "Lão tứ, cậu đi xem Phi tắm xong chưa."

Tiêu Tiếu bước nhanh ra khỏi phòng. Tiểu Bánh Bao khóc đến đặc biệt thương tâm, dẫn tới bốn đứa nhỏ khác cũng càng không ngừng gào khóc. Nhạc Thiệu đối với đứa nhỏ nhà khác hoàn toàn không có biện pháp, Tôn Kính Trì để bảo mẫu đem Tiểu Bánh Bao ôm đi, trước hết tách mấy đứa nhỏ ra. Tiếng khóc của Tiểu Bánh Bao truyền đến trên tầng, Yến Phi vốn chuẩn bị nghỉ ngơi nghe xong Tiêu Tiếu nói Tiểu Bánh Bao khóc đòi ba ba, vội vàng mặc vào áo ngủ đi ra ngoài, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ ở dưới tầng, Yến Phi co cẳng chạy xuống.

Trong phóng khách, Tiểu Bánh Bao khóc đến khuôn mặt đỏ bừng, một mực hô 'ba ba, ba ba'. Yến Phi chạy vào, Tiểu Bánh Bao ngồi ở trên sopha không cho bảo mẫu ôm nhảy xuống ghế sopha liền chạy về hướng Yến Phi, trong miệng gọi: "Ba ba, ba ba..." Mấy người đi sau lưng Yến Phi sửng sốt, Yến Phi cũng sửng sốt.

Tiểu Bánh Bao nhào tới, ôm lấy chân của Yến Phi, khóc đến càng thương tâm. Yến Phi đè xuống kinh ngạc ôm lấy Tiểu Bánh Bao, vỗ vỗ dỗ dành: "Chú tới rồi, chú tới rồi."

"Ba ba, ba ba..." Tiểu Bánh Bao khóc đến rất ủy khuất, gọi ba ba.

Yến Phi chớp mắt vài cái, chẳng lẽ đang gọi hắn sao?

"Ba ba, ba ba..." Tiểu Bánh Bao ôm chặt cổ của Yến Phi, khóc ô ô. Trái tim của Yến Phi tại trong tiếng khóc cùng tiếng gọi 'ba ba' của đứa nhỏ hóa thành một đầm nước, hắn ôm Tiểu Bánh Bao đi về hướng phòng bếp, miệng nói: "Ba ba tới rồi, thật xin lỗi, ba ba không biết Tiểu Bánh Bao tỉnh ngủ. Không khóc không khóc, ba ba tới rồi, không khóc."

"Ô..." Tiểu Bánh Bao tiếng khóc so với vừa rồi nhỏ hơn một chút, nhưng càng nhiều hơn vài phần ủy khuất.

"Đây là, tình huống gì?" Nhạc Thiệu nhìn Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu.

Tiêu Tiếu nghiêm túc: "Tớ dám khẳng định Hàn Mặc cùng Hàn Mạc không có một vị anh trai 'ruột' lưu lạc ở bên ngoài."

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cho Tiêu Tiếu một đấm, nói nhảm. Tôn Kính Trì phân tích nói: "Tiểu Bánh Bao rất thích Phi, có lẽ liền vô ý thức đem Phi trở thành ba ba. Thằng bé còn nhỏ, với thằng bé mà nói người rất thân cận đơn giản chính là ba ba hoặc ma ma, cho nên thằng bé gọi Phi là 'ba ba' cũng bình thường."

"Xem ra không muốn nhận Tiểu Bánh Bao đứa con trai này cũng không được." Nhạc Thiệu cũng không biết là cao hứng hay là không cao hứng, nhấc chân đi về hướng phòng bếp. Bốn nhóc con khác đã ngừng khóc, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đi đến phòng trẻ em. Phòng trẻ em cửa khóa trái, vú em hẳn là ở bên trong cho bú, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ngược lại đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Yến Phi ngồi ở trước bệ xử lý thức ăn, để Tiểu Bánh Bao ngồi trên đùi. Tiểu Bánh Bao vẫn còn đang nức nở, Yến Phi đang đút cho bé uống sữa tươi. Nhạc Thiệu đang đun nóng cháo, Tiểu Bánh Bao buổi tối chưa ăn cơm, hiện tại đói bụng. Uống nửa bình sữa, Tiểu Bánh Bao không uống nữa. Nhạc Thiệu cũng đun xong cháo. Tôn Kính Trì vào hỏi: "Có cần làm nóng thêm chút lương khô không?"

Yến Phi nói: "Tiểu Bánh Bao một lát nữa lại ngủ, ăn ít một chút a. Chần một quả trứng là được rồi."

"Để em làm." Tôn Kính Trì lấy ra chảo tráng trứng. Nhạc Thiệu múc một bát cháo nhỏ để tới trước mặt Yến Phi, Yến Phi múc một thìa, thổi nguội rồi đút cho Tiểu Bánh Bao, Tiểu Bánh Bao há mồm ăn, xem ra là đói bụng. Cho Tiểu Bánh Bao ăn cháo, Yến Phi hỏi: "Bọn nhỏ có tỉnh không?"

Tiêu Tiếu trả lời: "Tỉnh. Hiện tại đang uống sữa, ước chừng lại ngủ tiếp."

Yến Phi cầm tay Tiểu Bánh Bao, nói: "Bảo bối, một lát nữa con ngoan ngoãn ngủ cùng mấy em trai có được hay không?"

"Ba ba..." Tiểu Bánh Bao muốn ba ba, hiển nhiên có thể hiểu được ý tứ của Yến Phi.

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lúc này buồn bực, chẳng lẽ trên giường lớn của bọn họ từ nay về sau sẽ tăng thêm một thằng nhóc. Nhạc Thiệu lập tức nói: "Phi, anh cũng đừng tùy tiện đáp ứng."

Yến Phi tiếp tục dỗ: "Con ngủ cùng với nhóm em trai, bao giờ tỉnh dậy liền để dì mang con đi tìm ba ba. Ba ba ở ngay trong nhà, không đi nơi nào hết. Tiểu Bánh Bao không thích em trai sao?"

"Hích (Thích)."

Yến Phi hôn hôn Tiểu Bánh Bao: "Vậy Tiểu Bánh Bao ngủ chung với các em trai có được hay không? Ba ba dỗ con ngủ. Ngày mai ba ba mang Tiểu Bánh Bao cùng các em trai đi bơi có được hay không?"

Tiểu Bánh Bao đang suy nghĩ, Yến Phi sờ sờ lại hôn hôn, chờ bé cân nhắc. Sau một hồi, Tiểu Bánh Bao ngửa đầu: "Ba ba không zi (đi)."

"Tiểu Bánh Bao đáng yêu như thế ba ba làm sao sẽ đi. Các em trai cũng rất thích Tiểu Bánh Bao ca ca, muốn ngủ cùng anh trai."

"Vậy ba ba không zi."

"Ba ba không đi."

Tiểu Bánh Bao há mồm, muốn ăn cháo, cũng không nói có muốn ngủ cùng các em trai hay không, chẳng qua Yến Phi cười, Tiểu Bánh Bao hẳn là đồng ý. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm đứa nhỏ dính ở trên người Yến Phi, trong lòng đều không khỏi có chút ăn giấm.

Cho Tiểu Bánh Bao ăn xong một bát cháo nhỏ, ăn một quả trứng chần, Yến Phi dẫn bé vào trong phòng khách chơi một hồi tiêu thực, sau đó ôm bé trở về phòng trẻ em để đi ngủ. Bốn con heo con trong phòng đều đã ngủ say, Yến Phi tắm rửa cho Tiểu Bánh Bao, thay bộ áo ngủ nho nhỏ, đem bé đặt ở bên cạnh Hàn Mạc, vỗ vễ bé chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Bánh Bao hai mắt mở thật to một mực nhìn Yến Phi, nhìn một hồi, con mắt dần dần đóng lại. Yến Phi vỗ nhẹ không ngừng, Tiểu Bánh Bao xoay người chui vào trong lòng Yến Phi, ngủ thiếp đi. Vỗ nhẹ thêm 10 phút, Yến Phi chỉnh lại chăn cho bọn nhỏ, nhẹ nhàng ngồi dậy, xuống giường. Giường bọn nhỏ ngủ ba mặt đều dựa vào tường, như vậy đứa nhỏ sẽ không bị rơi xuống giường. Nhắc vú em trông đêm nay nếu Tiểu Bánh Bao buổi sáng tỉnh dậy thì đem cậu nhóc ôm đến phòng ngủ ở tầng hai của bọn họ, Yến Phi lại nhìn bọn nhỏ một cái, đi ra ngoài.

Trở lại phòng ngủ chính trên tầng hai, nhìn thấy ba người đang ngồi trên giường chờ hắn, Yến Phi buồn bực: "Làm sao? Mất hứng?"

Nhạc Thiệu vẻ mặt khó chịu nói: "Em chỉ thích con trai của chúng ta gọi anh là ba ba. Tiểu Bánh Bao cũng không phải là không có cha, thằng bé gọi anh là ba ba khiến em rất mất hứng."

Tiêu Tiếu nói tiếp: "Giống như anh với Lý Tầm là người một nhà vậy."

Tôn Kính Trì: "Tiểu Bánh Bao gọi anh là ba ba, cũng gọi Lý Tầm là ba ba, em cảm thấy anh sắp bị cướp đi."

"Ba người các em tẳm rửa chưa." Yến Phi vòng qua ba người cởi quần áo ngủ lên giường.

"Phi, chẳng lẽ anh thật sự muốn làm ba ba của Tiểu Bánh Bao." Tiêu Tiếu bò lên giường.

"Để thằng bé giống như hai đứa Minh Dương gọi anh là bác cả." Nhạc Thiệu yêu cầu.

"Gọi cha nuôi cũng được, ba ba thì miễn." Tôn Kính Trì cho ý kiến.

Yến Phi nằm xuống, đắp thảm lên, nhắm mắt lại nói: "Tiểu Bánh Bao gọi anh là gì không quan trọng. Các em có thể làm cho Tiểu Bánh Bao đổi giọng đổi lại cách xưng hô với các em là được."

Ba người vô cùng buồn bực. Tôn Kính Trì ở bên tai của Yến Phi thổi hơi: "Thằng bé gọi anh là ba ba, bọn em trong lòng không thoải mái."

"Vậy các em nghĩ biện pháp giải quyết Tiểu Bánh Bao." Yến Phi đẩy Tôn Kính Trì ra, muốn ngủ, buồn ngủ.

Tiêu Tiếu nghĩa chính ngôn từ: "Bọn em bị tổn thương, anh phải đền bù cho bọn em."

Yến Phi lập tức mở to mắt, Tiêu Tiếu trong nháy mắt rút đi tấm thảm trên người hắn, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đang cởi quần áo. Yến Phi nổi giận: "Muốn gì cứ nói thẳng! Còn lấy Tiểu Bánh Bao làm lý do. Các em chưa tắm rửa đâu!"

Tiêu Tiếu động tác cực nhanh nhảy xuống giường xông vào phòng tắm, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì bất đắc dĩ đi tắm, cho nên mới nói, tìm bà xã ngàn vạn lần không thể tìm người mắc chứng quá mức sạch sẽ, nếu không chịu tội sẽ là mình.

Ngồi ở trên giường, Yến Phi thở hắt ra, bị Tiểu Bánh Bao gọi là ba ba hắn cũng cảm thấy rất quái lạ, nhưng đó vẫn là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, bạn có thể so đó với bất kỳ ai nhưng không thể so đó với đứa nhỏ. Yến Phi không phủ nhận ở khi Tiểu Bánh Bao khóc gọi hắn, muốn hắn vỗ về, hắn thật sự có một loại cảm giác Tiểu Bánh Bao chính là con của hắn.

"A, trong nhà lại nhiều thêm một đứa nhỏ." Yến Phi cúi đầu nhìn bụng của mình, lẩ bẩm: "Có lẽ không lâu sau đó lại sẽ có thêm một đứa."

Cửa phòng tắm mở ra, Yến Phi ngẩng đầu, tiếp đó quát: "Em tắm sạch chưa!" Mới qua có mấy phút a.

"Mỗi ngày đều tắm căn bản không bẩn." Tiêu Tiếu lẻn đến trên giường, bổ nhào tới Yến Phi, "Cuối tuần em phải đi công tác, anh đừng quên đã đáp ứng em cái gì."

Yến Phi hỏi một vấn đề rất trực tiếp: "Nếu như Tiểu Bánh Bao nhất định muốn anh ở bên cạnh, anh đi kiểu gì? Không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật a. Lý bá bá tự mình ra mặt, em có thể cự tuyệt sao?"

Tiêu Tiếu bàn tay đang vuốt ve dừng lại, hai giây sau, cậu kêu rên: "Anh đã đáp ứng đi cùng em a!"

"Tiểu Bánh Bao phải làm sao đây? Mang theo?"

"... Em mặc kệ!"

Yến Phi nhéo nhéo khuôn mặt của Tiêu Tiếu, im lặng. Người này cho dù là 40 tuổi ước chừng cũng giống như khi còn bé, không thèm nói đạo lý.

"Vậy em đi nói với Tiểu Bánh Bao hoặc là Lý bá bá."

"Em mặc kệ!"

"Mặc kệ cái gì?" Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mở cửa đi vào hỏi.

Tiêu Tiếu quay đầu, dị thường buồn bực nói: "Phi về sau không thể đi tuần trăng mật riêng với chúng ta, bởi vì có một Tiểu Bánh Bao kề cận anh ấy!"

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không đi được! Nhưng bọn họ đã rất trông mong a! Nhất là Tôn Kính Trì, y vốn hai ngày nữa sẽ mang Yến Phi đi cùng!

"Phi, em cảm thấy sự tình của Tiểu Bánh Bao chúng ta phải nghiêm túc thương lượng lại một chút."

Ân ái gì đó trước hết để qua một bên, chuyện này nhất định phải giải quyết, bằng không tính phúc của bọn họ về sau sẽ chịu ảnh hưởng cùng quấy nhiễu nghiêm trọng!

~ ~ ~ ~ ~

* ngựa gỗ lắc lư:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro