Chương 6: Nghịch Nước Bể Bơi Phao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cụ thể thương lượng ra kết quả gì, tạm thời không biết được. Chẳng qua sáng hôm sau Yến Phi không thể thức dậy lúc 7 giờ. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng phải hơn 8 giờ mới từ trên tầng đi xuống. Ba người ăn sáng xong liền đi đến phòng trẻ em nhìn một chút, năm đứa nhỏ còn đang ngủ, ba người đều nhìn Tiểu Bánh Bao thêm vài lần, sau đó lái xe đi làm.

Gần 9 giờ, Tiểu Bánh Bao nằm trên giường tỉnh giấc. Vú em canh giữ ở bên giường thấy bé sắp dậy, vội vàng vỗ nhẹ bé. Tiểu Bánh Bao dụi dụi con mắt, mở ra. Quay đầu thấy em trai còn đang ngủ, bé lại nhìn về phía vú em, sau đó hô: "Ba ba..."

"Dì dẫn còn đi tìm ba ba."

Vú em ôm lấy Tiểu Bánh Bao,Tiểu Bánh Bao không khóc lớn giống như tối hôm qua, chẳng qua không ngừng hô 'ba ba'. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đã tới, cũng từ ba người nơi đó nghe được chuyện tối hôm qua. Cửa phòng trẻ em vừa mở ra, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương liền vội vàng đi đến. Vừa nhìn thấy hai người, Tiểu Bánh Bao sắp khóc vậy mà vươn tay muốn Yến Tam Ngưu ôm. Yến Tam Ngưu thế nhưng thụ sủng nhược kinh muốn chết, không dám chần chờ vươn tay ôm lấy Tiểu Bánh Bao. Tiểu Bánh Bao không gọi 'ba ba' nữa. Vú em thấy thế lập tức nói: "Tiểu Bánh Bao vừa dậy."

"A a..." Yến Tam Ngưu không biết nên làm cái gì, đón lấy, ông cũng cảm giác được trên người mình ẩm ướt, cúi đầu nhìn, Tiểu Bánh Bao tè dầm. Chuyện này Yên Tam Ngưu biết nên làm cái gì. Ông đứng đấy bất động, mãi cho đến khi Tiểu Bánh Bao tè xong, ông ôm đứa nhỏ đi vào phòng tắm thu dọn, Điền Vãn Hương cũng vội vàng đi theo.

Đợi đến thời điểm Yến Phi thức dậy, nhìn đồng hồ vậy mà đã gần 10 giờ! Hắn tranh thủ thời gian đứng lên nhanh chóng đánh răng rửa mặt sau đó xông ra khỏi phòng, trong lòng buồn bực: [Như thế nào không nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bánh Bao?]

Chạy xuống dưới tầng, Yến Phi nghe được tiếng trẻ con. Bước nhanh vào trong phòng khách, Yến Phi ngây ngẩn cả người: "Cha?"

Một già năm nhỏ ngồi ở trên thảm, có một đứa bé lộ ra nụ cười đáng yêu: "Ba ba."

"Ây..." Yến Phi đi qua, không rõ hiện tại là tình huống gì. Tiểu Bánh Bao dĩ nhiên ngồi ở trong lòng cha mình uống sữa tươi! Nhạc Lăng vì hắn giải thích nghi hoặc: "Tiểu Bánh Bao muốn Yến thúc ôm."

"Cha, Tiểu Bánh Bao muốn người ôm?" Yến Phi trong đầu lúc này toát ra một ý nghĩ: [Chẳng lẽ thật sự là bởi vì chung một quốc gia?!] Chẳng qua cha hắn vẫn luôn không biết tình huống thật sự của thân thể mình. Yến Phi không đem câu nói này nói ra khỏi miệng.

Yến Tam Ngưu có chút ngượng ngùng nói: "Ba cũng không biết thế nào, Tiểu Bánh Bao muốn ba ôm."

Điền Vãn Hương cười ha ha nói: "Tiểu Bánh Bao vừa rồi tè dầm, còn muốn ba con tắm rửa cho mình, bé con này không chút nào sợ người lạ a."

Yến Phi lập tức hỏi: "Mẹ, vậy Tiểu Bánh Bao có cho mẹ ôm không?"

"Cho nha." Có thể chiếm được yêu thích của cháu trai Hoàng đế, Điền Vãn Hương không biết có bao nhiêu kiêu ngạo: "Thời điểm tắm rửa má tắm cho thằng bé, thằng bé cũng không náo loạn, chơi đến vô cùng vui vẻ a."

"A? Chuyện này là như thế nào?" Yến Phi hồ đồ rồi. Tối qua Tiểu Bánh Bao khóc lóc tìm hắn, hắn tưởng rằng Tiểu Bánh Bao chỉ nhìn trúng mỗi mình. Đương nhiên, Yến Phi sẽ không mất hứng khi thấy Tiểu Bánh Bao cho cha mình ôm, chỉ là cảm thấy tình huống của Tiểu Bánh Bao hoàn toàn không thể tìm ra cách giải thích hợp lý. Hắn nhìn mọi người ở chỗ này, nói: "Nhạc Lăng, em ôm Tiểu Bánh Bao một cái."

Nhạc Lăng từ trên ghế sopha đứng lên đi đến bên cạnh Tiểu Bánh Bao, vươn tay: "Tiểu Bánh Bao, cho chú ôm một cái."

Tiểu Bánh Bao rất phối hợp giơ tay, Nhạc Lăng ôm, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Yến Phi. Yến Phi nói: "Em ôm Tiểu Bánh Bao ra ngoài."

Nhạc Lăng một bên đáp lời một bên hành động, ôm Tiểu Bánh Bao đi ra ngoài, vừa ra khỏi phòng khách, Tiểu Bánh Bao liền phản ứng, muốn khóc: "Ba ba, ba ba... ông nhội, ông nhội..." Nhạc Lăng lập tức trở về, Yến Phi đem Tiểu Bánh Bao ôm lấy, vỗ về dỗ dành, hắn tựa hồ tìm được điểm mấu chốt.

Chẳng qua vì không làm cho cha mình hoài nghi, Yến Phi nói: "Cha, con rốt cuộc biết con vì sao lại có duyên với trẻ con như vậy, hoàn toàn là di truyền a. Tiểu Bánh Bao khẳng định là cảm giác được 'Yến' gia gia tốt nhất, cho nên mới không thể rời khỏi 'Yến' gia gia."

Yến Tam Ngưu bị con trai thổi phồng tới mức chỉ biết cười ngây ngô. Yến Phi dụ dỗ nói: "Tiểu Bánh Bao, đi bơi với các em trai có được hay không?"

"Hông đi, hông đi."

"Ba ba không đi. Chúng ta thay áo tắm rồi đi bơi đi."

Tiểu Bánh Bao cao hứng, hô hào muốn đi ra bên ngoài. Yến Phi dẫn bé đi thay áo tắm. Nhạc Lăng trợ giúp bảo mẫu đổ nước vào trong bể bơi phao dành cho trẻ em. Thay quần bơi cho năm đứa bé, Yến Phi lợi dụng khi bể bơi trẻ em chưa đổ đầy nước để ăn sáng. Xoa kem chống nắng dành cho trẻ em cho bọn nhỏ, Yến Phi mang bọn nhỏ đi bơi, trên người hắn có vài dấu hôn, còn đặc biệt mặc thêm một chiếc áo phông cỡ lớn. Nhạc Lăng cũng thay quần bơi bồi bọn nhỏ chơi đùa.

Trong nước, Tiểu Bánh Bao cũng không một mực kề cận Yến Phi, bé và các em trai cùng nhau chơi đùa chú vịt nhỏ, bóng da nhỏ, bé thỏ nhỏ, còn xoa xoa người cho các em trai, giống như đang tắm. Năm đứa nhỏ sau lưng đeo phao cứu hộ dành cho trẻ em, ở trong nước bay nhảy tán loạn. Bọn nhỏ đều rất thích nghịch nước, hiện tại lại là mùa hè, chính là thời điểm nghịch nước.

Một hơi chơi đến gần 12 giờ, Yến Phi ôm năm đứa nhỏ vẫn chưa chơi đủ ra khỏi bể bơi phao. Tiểu Bánh Bao không chịu ra, muốn chơi tiếp. Yến Phi kiên quyết nói: "Đến giờ ăn cơm rồi. Ăn xong con cùng các em trai phải đi ngủ trưa, chờ ngủ dậy rồi lại chơi."

"Ba ba, mún chơi."

"Tiểu Bánh Bao ngoan, con phải ăn cơm."

Yến Phi cầm khăn tắm bọc lấy Tiểu Bánh Bao ôm bé vào trong nhà, nhóm vú em ôm bốn đứa nhỏ khác vẫn chưa thỏa mãn đi theo. Trước tiên đi vào phòng tắm tắm vòi sen, lại lau khô người mặc quần áo tử tế cho năm đứa nhỏ, rồi đưa bọn nhỏ ra ngoài, Yến Phi mới có thời gian xử lý bản thân. Đợi đến lúc hắn tắm rửa sạch sẽ đi ra, bốn đứa nhỏ đang được đút cơm, Tiểu Bánh Bao ngồi một mình ở trên ghế trẻ em, trong tay cầm thìa ăn cơm. Yến Phi rất ngạc nhiên, Tiểu Bánh Bao dĩ nhiên tự mình ăn cơm. Điền Vãn Hương trông nom bé nói: "Tiểu Bánh Bao muốn tự mình ăn cơm."

Yến Phi hôn mặt của Tiểu Bánh Bao một cái, khích lệ: "Tiểu Bánh Bao thật ngoan. Ăn cơm xong cùng các em trai đi ngủ, ngủ dậy chúng ta lại đi bơi."

"Mún chơi, mún vịt nhỏ."

Điền Vãn Hương nói: "Bọn nhỏ muốn chơi cứ để cho bọn nhỏ chơi đi, chơi mệt rồi bọn nhỏ buổi tối sẽ ngủ sớm. Trẻ con chơi mệt rồi không cần ai dỗ cũng có thể tự ngủ a."

Yến Phi suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, đồng ý: "Được, ăn cơm xong chúng ta lại đi bơi."

"Hừ..." Hướng Yến Phi phát ra một tiếng cười nũng nịu đặc trưng thuộc về trẻ con, Tiểu Bánh Bao ngoan ngoãn ăn cơm. Yến Phi thật sự thích đứa nhỏ này, quá ngoan.

Ăn xong một bát cơm đầy, Tiểu Bánh Bao miệng còn chưa lau sạch sẽ liền vội vàng muốn đi bơi. Bốn đứa nhỏ khác thấy anh trai đi bơi, cũng không chịu ngủ. Đem ô che nắng chuyển đến bên bể bơi phao, Yến Phi đứng ở bên cạnh bồi mấy đứa nhỏ nghịch nước. Nhạc Lăng ở trong bể bơi chiếu cố đứa nhỏ. Yến Tam Ngưu sợ Nhạc Lăng không chú ý được hết cả năm đứa, mặc quần đùi cùng áo thun cũng tiến vào bể bơi.

Thấy cha mình cùng Nhạc Lăng hoàn toàn có thể chăm sóc được năm nhóc con kia, Yến Phi trở về phòng gọi cho Tiêu phụ một cú điện thoại, nhờ ông nói lại tới Hoàng đế Tiểu Bánh Bao sáng hôm nay làm cái gì, đặc biệt nói rõ tình huống Tiểu Bánh Bao cho cha mình ôm kia. Bởi vì ba tên kia tối qua ăn dấm bậy, Yến Phi cũng tránh liên hệ trực tiếp với Lý Tầm. Để điện thoại xuống chưa được mấy phút, điện thoại riêng trong phòng khách vang lên, Yến Phi nghe máy.

"Alo."

"Yến Phi, là tôi, Lý Tầm."

"A, Lý ca."

"Tôi nghe Tiêu thúc thúc nói tình huống của Tiểu Bánh Bao, buổi chiều tôi và mẹ thằng bé muốn qua thăm thằng bé."

"Được được, Tiểu Bánh Bao rất ngoan, còn tự mình ăn cơm."

"Đem thằng bé giao cho các cậu chiếu cố thật sự là ngại quá. Nếu như tình huống của Tiểu Bánh Bao có thể tiếp tục giữ vững, chúng tôi sẽ mau chóng mang thằng bé về nhà."

"Đừng khách khí như thế, Tiểu Bánh Bao rất ngoan, cha mẹ tôi đều rất thích thằng bé. Anh nếu như thời gian thuân tiện không bằng một lát nữa tới đây, Tiểu Bánh Bao ăn cơm xong muốn đi bơi."

"A, vậy thì quá tốt."

"Được, vậy một lát nữa gặp lại."

"Một lát nữa gặp lại."

Để điện thoại xuống, Yến Phi nói với Nhạc Lăng: "Một lát nữa em bồi bọn nhỏ bơi lội, anh không xuống nước nữa."

"Được."

Vợ chồng Lý Tầm muốn qua, Yến Phi cũng từ bỏ dự định tiến vào bể bơi, mặc quần bơi gặp khách thực sự không thỏa đáng. Yến Phi đi ra ngoài gọi mẹ mình vào để nghỉ ngơi, hắn ở bên bể bơi bồi bọn nhỏ chơi.

Trong sân tiếng nói cùng tiếng cười của đứa nhỏ quanh quẩn, khoảng 40 phút sau, một chiếc xe dừng ở ngoài cổng biệt thự, Yến Phi đi ra mở cổng. Người trên xe quả nhiên là vợ chồng Lý Tầm. Vợ của Lý Tầm vừa nhìn thấy Yến Phi liền liên tục cảm ơn. Yến Phi cũng không ngừng biểu thị không cần khách khí. Đi theo Yến Phi tiến vào, vợ chồng Lý Tầm liền nhìn chăm chú vào con trai đang ở trong bể bơi chơi đùa. Vợ của Lý Tầm gọi: "Tiểu Bánh Bao."

Tiểu Bánh Bao nhìn qua, sau đó lại một lần nữa ngoài dự liệu vui vẻ hô: "Ba ba, ma ma..."

Một tiếng này khiến vợ của Lý Tầm nước mắt chảy ra, Lý Tầm hốc mắt cũng khó có thể kiềm chế. Hai vợ chồng nhanh chóng đi đến bên bể bơi, Tiểu Bánh Bao từ trong nước đứng lên muốn mẹ ôm. Vợ của Lý Tầm không cách nào ngăn được nước mắt. Vội vàng lau mặt, cô không quan tâm quần áo của mình sẽ bị ướt liền ôm lấy con trai. Yến Phi nhanh tay nhanh mắt cầm khăn tắm lớn qua bao lấy Tiểu Bánh Bao.

Ôm lấy con trai, vợ của Lý Tầm hôn lấy hôn để: "Gọi ma ma đi."

"Ma ma."

"Tiểu Bánh Bao, gọi ba ba."

"Ba ba."

Hai vợ chồng kích động không cách nào nói thành lời. Tiểu Bánh Bao cùng cha mẹ thân mật một hồi, lại náo loạn đòi nghịch nước. Vợ của Lý Tầm luyến tiếc đem con trai thả vào trong bể bơi. Tiểu Bánh Bao cầm lấy chú thỏ nhỏ nổi ở trên mặt nước đưa cho cha mẹ xem, khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng yêu.

"Để bọn nhỏ chơi đi, chúng ta đi vào nói chuyện?" Yến Phi lên tiếng.

Vợ của Lý Tầm lau lau nước mắt, Lý Tầm ôm bả vai vợ mình theo Yến Phi đi vào trong nhà. Không để bảo mẫu mang trà theo vào, Yến Phi đóng cửa biệt thự, rót trà cho hai người, ngồi xuống nói: "Đây chỉ là một ít suy đoán của tôi, có lẽ không đúng hoàn toàn, hai người trước hết nghe một chút."

Hai vợ chồng gật gật đầu.

Yến Phi phân tích nói: "Chỉ cần tôi cùng cha tôi có một người ở đây, Tiểu Bánh Bao liền rất bình thường, cũng sẽ để cho người khác ôm. Thằng bé sẽ tự mình ăn cơm, sẽ dùng ngôn ngữ để diễn tả bản thân muốn làm cái gì. Nhưng nếu như tôi cùng cha tôi không ở đây, thằng bé liền tỏ ra rất bất an. Tôi, cha tôi cùng Tiểu Bánh Bao xem như là chung một quốc gia. Tôi liền suy đoán, loại tình huống của Tiểu Bánh Bao này có phải hay không tại giai đoạn nhỏ tuổi cần phải có một người trưởng thành giống như thằng bé ở bên cạnh làm bạn? Hoặc nói cách khác, nếu như thằng bé cảm thấy bên cạnh không có ai giống như mình, thằng bé sẽ bất an. Mà hướng nội cùng tự bế là cách thằng bé tự bảo vệ mình. Tôi không biết suy đoán này của tôi có đúng hay không."

Vợ của Lý Tầm nước mắt lại rơi xuống: "Tôi tưởng rằng Tiểu Bánh Bao không biết nói, không nghĩ tới thằng bé sẽ gọi ma ma."

Yến Phi trấn an nói: "Tiểu Bánh Bao biết ba ba, ma ma, ông nội, bà nội, cũng yêu thích ba ba, ma ma, ông nội, bà nội, chỉ là thằng bé rất sợ hãi, cho nên không muốn nói chuyện. Hai đứa nhỏ nhà tôi đều không di truyền tình huống của tôi, cho nên tôi cũng không dám khẳng định suy đoán của tôi có đúng hay không. Buổi sáng cha tôi ở đây, Tiểu Bánh Bao liền để cha tôi cùng mẹ tôi tắm cho mình, không hề náo loạn. Hiện tại bên người cũng chỉ có một mình Tiểu Bánh Bao, không có đứa nhỏ nào khác giống thằng bé để so sánh, cũng có thể là do cha tôi mỗi ngày đều ở đây, cho nên con trai tôi cho dù có loại tình huống này cũng không nhìn ra."

Lý Tầm nhíu chặt hàng lông mày suy nghĩ sâu xa, vợ của Lý Tầm chờ chồng mình quyết định. Qua thật lâu, Lý Tầm nói: "Chúng tôi để Tiểu Bánh Bao ở lại bên này thêm vài ngày, sau đó chúng tôi đón thằng bé về nhà xem xem tình huống có chuyển biến tốt hay không."

"Được. Nếu như hai người có thời gian thì tới thăm Tiểu Bánh Bao nhiều một chút. Vừa rồi thằng bé rất cao hứng khi nhìn thấy hai người."

Vợ của Lý Tầm nói: "Tôi muốn mỗi ngày đều tới đây bồi Tiểu Bánh Bao, không biết có làm phiền các cậu hay không."

"Không đâu. Tiểu Bánh Bao tốt nhất vẫn là ở bên cạnh ma ma." Cũng tránh cho ba tên kia ăn giấm bậy.

Vợ của Lý Tầm ngừng khóc, Lý Tầm nói: "Cha mẹ tôi tối nay sẽ tới, hai người bọn họ đều rất lo lắng cho cháu trai."

"Nên tới thăm." Yến Phi ngẫu nhiên đề nghị: "Nếu không hai người sinh thêm một đứa, có em trai em gái, Tiểu Bánh Bao có lẽ sẽ không còn bất an."

Lý Tầm nói: "Lúc trước bởi vì lo lắng cho Tiểu Bánh Bao, hai vợ chồng chúng tôi liền không có tâm tư sinh thêm. Chỉ cần có thể tìm ra nguyên nhân Tiểu Bánh Bao tự bế, hai người chúng tôi sẽ cân nhắc sinh thêm một hoặc hai đứa nữa."

Yến Phi lại dặn dò: "Cha tôi không hề biết tình huống thực sự của thân thể mình. Chúng tôi lo lắng cha tôi cùng mẹ tôi sẽ không tiếp nhận được, chỉ nói với cha tôi rằng cha tôi có loại gen di truyền này, cho nên tôi liền được di truyền. Mong hai người đừng lỡ miệng nói ra."

"Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không nói ra."

"Ma ma, ma ma..."

Bên ngoài Tiểu Bánh Bao đang gọi, vợ của Lý Tầm nước mắt lập tức lại rơi xuống, chẳng qua trên môi lại cười đến thỏa mãn. Hai vợ chồng ra ngoài bồi con trai chơi đùa, Yến Phi thở hắt ra, sờ sờ bụng, hắn đột nhiên cũng muốn có một đứa nhỏ giống như Tiểu Bánh Bao. Có một đứa nhỏ cùng mình chung một quốc gia cảm giác có lẽ rất tốt.

~ ~ ~ ~ ~

* bể bơi phao:

* phao cứu hộ:

* ghế trẻ em:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro