Chương 7: Tâm Tư Tôn Kính Trì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối tan làm trở về nhà, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vừa vào cửa liền thấy một nhà Hoàng đế đều ở đây. Trên mặt thảm vẫn là năm đứa nhỏ đang chơi đùa. Mẹ của Tiểu Bánh Bao ôm bé dạy bé phân biệt màu sắc. Bốn nhóc con làm loạn đem đồ chơi ném tới ném đi. Yến Phi đem sự tình hôm nay giải thích một lượt, trong miệng đối với một nhà Hoàng đế nói lời chúc mừng, trong lòng ba người đều đang gõ bàn tính —– Không tồi không tồi, lần này bọn họ có thể mang Phi đi hưởng tuần trăng mật chỉ có hai người.

Ở Đông Hồ ăn cơm tối, gần 8 giờ, một nhà Hoàng đế liền phải trở về. Năm đứa nhỏ hôm nay mệt rồi, buồn ngủ. Vợ của Lý Tầm ôm con trai không muốn buông tay, Yến Phi giữ chặt cha mình không cho ông đi tiễn, hắn cùng cha mình lưu lại trong phòng khách. Tiểu Bánh Bao nằm trong lòng mẹ mình mồm phát ra những tiếng không rõ, vợ của Lý Tầm ôm con trai đi ra ngoài. Hoàng đế không hề cảm thấy Yến Phi không biết lễ phép, ông cũng có ý muốn nhìn xem Tiểu Bánh Bao có chịu để cho bọn họ ôm đi hay không.

Đi thẳng ra ngoài cổng lớn đang chuẩn bị lên xe, Tiểu Bánh Bao đột nhiên , nhìn về phía biệt thự. Vợ của Lý Tầm đứng tại chỗ bất động, Tiểu Bánh Bao rầu rĩ lẩm bẩm: "Ba ba, ông nhội..."

"Tiểu Bánh Bao, về nhà với ba ba và ma ma được không?"

"Ba ba, ông nhội... hông mún."

Hoàng đế mở miệng: "Tiểu Bánh Bao, chúng ta trước hết về nhà, ngày mai lại tới nhà Yến Phi ba ba có được hay không?"

"Ô..." Tiểu Bánh Bao không muốn đi."

Lý Tầm mở miệng: "Cha, nếu không cứ để Tiểu Bánh Bao ở lại bên này đi, chờ mấy ngày nữa thằng bé quen rồi lại ôm về nhà."

Thấy Tiểu Bánh Bao lộ ra biểu tình không muốn, Hoàng đế thở dài: "Được rồi, để thằng bé ở lại nơi này đi."

Lý Tầm ôm lấy Tiểu Bánh Bao, đưa cho Yến Phi. Tiểu Bán Bao thấy cha mẹ cùng ông bà nội sắp về, còn phất phất tay: "Bye bye ~" khiến người một nhà dở khóc dở cười. Tiểu Bánh Bao vẫn ở lại bên này, Yến Phi cảm thấy vợ chồng Lý Tầm quá đáng thương. Chơi một ngày, giữa trưa cũng không ngủ, năm đứa nhỏ ngoại trừ Tiểu Bánh Bao đều đã nằm ngáy o o. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương rửa mặt cho Tiểu Bánh Bao, dỗ Tiểu Bánh Bao đi ngủ, thời điểm Tiểu Bánh Bao ngủ rúc vào trong lòng Yến Tam Ngưu, Yến Tam Ngưu nhất thời cảm thấy bản thân lại có thêm một đứa cháu trai.

Đem ảnh chụp Tiểu Bánh Bao đang ngủ gửi cho vợ của Lý Tầm, Yến Phi mệt mỏi cả một ngày cũng đi lên tầng. Tiểu Bánh Bao không nhìn trúng mỗi mình hắn khiến hắn buông lỏng không ít, đỡ cho ba tên kia quấy nhiễu hắn. Vừa về đến phòng ngủ, ba người không ở đây, nghĩ tới có lẽ bọn họ đang tăng ca, Yến Phi đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Vừa nằm xuống không bao lâu, cửa phòng ngủ mở ra, ba người tiến vào, vừa nhìn nét mặt của bọn họ, Yến Phi lập tức ngăn lại: "Thôi ngay, tối hôm qua còn chưa đủ sao, anh mệt."

"Phi..." Tôn Kính Trì cười rất dâm đãng: "Ngày mốt đi công tác với em a."

"Tháng sau em phải đi Thái Lan." Đây là Tiêu Tiếu.

"Chúng ta đã rất lâu rồi không hẹn hò." Đây là Nhạc Thiệu.

"Anh vừa cùng em hẹn hò trở về!" Yến Phi giận dữ mắng.

"Vậy anh ngày mốt đi công tác với em đi." Tôn Kính Trì đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng. Yến Phi đẩy ba người ra, đắp kín chăn: "Anh muốn đi ngủ!"

"Phi..."

"Cút đi!"

Yến Phi đột nhiên cảm thấy nếu như Tiểu Bánh Bao chỉ dính hắn cũng rất tốt. Tiểu Bánh Bao có dính người mấy cũng không dính người bằng ba tên nhóc con chưa trưởng thành này.

Ở trong trí nhớ của Tôn Kính Trì, cha mẹ càng nhiều hơn là một danh từ biểu thị có quan hệ với y. Hôn nhân của cha mẹ là đám hỏi chính trị điển hình, sinh y ra cũng là vì kéo dài sự nghiệp chính trị của gia tộc. Trong nhà thường xuyên chỉ có một mình y, nếu như miễn cưỡng phải tăng thêm người khác, chính là bảo mẫu phụ trách chăm sóc y cùng cảnh vệ. Cha mẹ vĩnh viễn là như vậy. Cho dù có hai người bọn họ ở nhà, trong nhà vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước kia. Cha mẹ hai người rất ít, hoặc là gần như không giống cha mẹ gia đình bình thường khác cùng đứa nhỏ trò chuyện tâm sự, hoặc là chỉ hai vợ bọn họ đơn thuần trò chuyện cũng rất ít. Dù có nói chuyện tán gẫu, cũng là công việc công việc công việc. Tại thời điểm Tôn Kính Trì lên lớp năm tiểu học, y hiểu được nguyên nhân chân chính kết hôn của cha mẹ, sau đó y bừng tỉnh đại ngộ, khó trách giữa cha mẹ lại tương kính như băng như thế. Từ rất sớm đã không còn đối với quan hệ gia đình bình thường ôm hi vọng, y cũng rất nhanh liền buông xuống.

* bừng tỉnh đại ngộ: bỗng nhiên thức tỉnh, chợt vỡ lẽ, chợt tỉnh ngộ

* tương kính như băng: vợ chồng lấy nhau vì lợi ích của gia tộc, không yêu nên đối xử lạnh lùng, xa cách không quan tâm lẫn nhau

Nếu như đổi lại là người khác, ở trong dạng gia đình này lớn lên, hoặc là dùng phóng túng ngang ngạnh để che giấu nội tâm cô độc; hoặc là trở nên tự bế âm trầm để đối với cha mẹ biểu đạt bất mãn cực độ. Chẳng qua hai loại trạng thái này Tôn Kính Trì đều không có. Mặc dù y thừa nhận sâu trong nội tâm mình có mặt u ám, nhưng đây là mặt u ám mà lòng người trời sinh ác tính mang đến, chứ không phải là do quan hệ gia đình không bình thường tạo thành. Không phải bởi vì y trời sinh tự cường, mà là y căn bản không có cơ hội để bản thân trở nên ngang ngược hoặc tự bế. Trước khi đi nhà trẻ, y mỗi ngày bận bịu ở trong sân chơi đùa; đi nhà trẻ, y mỗi ngày bận bịu ở trong nhà trẻ làm loạn; đi học rồi, y mỗi ngày mong ngóng sớm một chút tan học để về nhà đi chơi. Tóm lại, ở trước tuổi 22, Tôn Kính Trì đều là bận bịu chơi đùa.

* tự cường: tự mình cố gắng, tự mình vươn lên

Bắt đầu từ khi Tôn Kính Trì hiểu chuyện, bên cạnh y liền có ba người. Hai người bạn chơi cùng bằng tuổi nhưng sinh khác tháng với y, một người anh trai thích mang theo bọn họ chơi đùa khắp nơi. Tại trước khi đi nhà trẻ, y mỗi ngày ở trong sân chơi trò cảnh sát bắt cướp, thích nhất chính là thời điểm anh trai tan học trở về sẽ cùng bọn họ chơi đùa. Đi nhà trẻ, y liền cùng hai người bạn bằng tuổi hoặc là đồng thời chơi đùa hoặc là trêu chọc chòng ghẹo các bạn nhỏ trong lớp và giáo viên. Chờ từ nhà trẻ trở về, anh trai cũng tan học, mang theo bọn họ tiếp tục chơi trò cảnh sát bắt cướp hoặc là diều hâu bắt gà con hoặc là nghe anh trai kể chuyện. Cơ bản là về đến nhà liền buồn ngủ đến díp mắt, lên giường liền lăn ra ngủ.

Cha mẹ không có thời gian chơi với y cũng không sao hết, y có anh trai cùng hai người bạn thân; cha mẹ không có thời gian kể chuyện cho y cũng không sao hết, anh trai sẽ kể Tây Du Ký cho y; cha mẹ không có thời gian dẫn y ra ngoài chơi cũng không sao hết, anh trai sẽ vụng trộm dẫn bọn họ ra ngoài chơi. Nhất là sau khi bọn họ lớn lên, anh trai sẽ bảo tài xế chở bọn họ đến công viên giải trí đến phòng chơi game, dù sao có anh trai chiếu cố y, cha mẹ bận hơn nữa cũng không sao hết.

Mà từ khi cùng ba người kia kết bái, chính thức trở thành huynh đệ, Tôn Kính Trì càng cảm thấy cha mẹ không có thời gian để ý tới y cũng chẳng có gì đáng buồn bực. Không có thời gian để ý tới y mới tốt, cực kỳ tự do. Dù sao chỉ cần y muốn, y liền có thể đi đến nhà nhị ca cùng tứ đệ để ăn nhờ ở đậu cọ ngủ. Chẳng qua y không thích đến nhà của đại ca, y không thích cha mẹ của đại ca, y cũng nhìn ra được đại ca sống trong cái nhà kia không vui, cho nên luôn luôn cùng hai người anh em khác đồng thời nghĩ biện pháp đem đại ca từ trong cái nhà ngột ngạt kia lừa ra ngoài chơi. Mỗi lần bọn họ đem đại ca lừa ra ngoài, đại ca đều cười rất vui vẻ, y cũng vui vẻ. Không biết từ thời điểm nào, địa vị của đại ca ở trong lòng y liền trở nên rất nặng rất rất nặng, nặng tới mức vượt qua cả cha mẹ. Y dám khẳng định, nếu như không có người anh trai kia, nếu không phải người anh trai kia đem ba anh em bọn họ tụ chung một chỗ, y khẳng định sẽ trở nên ngang ngược hoặc là tự bế.

Mỗi nghĩ hồi tưởng lại, Tôn Kính Trì đều cảm thấy bản thân may mắn. May mắn gặp được cái người khiến y không có cơ hội trở thành kẻ ngang ngược hoặc là tự bế kia. Chỉ cần người kia ở đây, ánh mắt của y luôn luôn nhịn không được đuổi theo người kia. Nhìn thấy người kia cùng người khác (ngoại trừ ba người bọn họ) ở chung một chỗ, hoặc là cùng người khác đi ra ngoài chơi, y liền cực kỳ tức giận, khống chế không nổi tức giận. Chẳng qua y sẽ không bộc lộ ra, y sẽ dùng nụ cười thiện lương nhất của mình để hóa giải cảnh giác của đối phương, sau đó tìm đúng cơ hội một kích mất mạng, tuyệt đối không cho đối phương có cơ hội xoay người.

Bất quá cũng may, cơ hội để y làm như thế cũng không nhiều, người kia cũng rất quan tâm bọn họ ba người em trai này. Đặc biệt là y 'bị cha mẹ lạnh nhạt' cùng lão tứ trời sinh mặt liệt. Đây cũng là tại sao y cùng lão tứ thích dùng điểm đáng thương của mình để hướng người kia cầu an ủi, mặc dù thường xuyên sẽ bởi vì vậy bị nhị ca đạp. Nhắc tới cũng kỳ quái, bốn người bọn họ giống như trời sinh nên làm anh em. Bằng không trong đại viện nhiều đứa nhỏ như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại là bốn người bọn họ đến với nhau? Không, nói như thế cũng không chính xác. Y đối với nhị ca cùng lão tứ là tình anh em thuần khiết, đối với đại ca, lại có một chút khác biệt. Nhưng y quá ngu ngốc, thẳng đến khi người kia 'vĩnh viễn' rời khỏi y, y mới ý thức được một chút khác biệt kia là cái gì.

Tôn Kính Trì tự nhận mình là một người rất thông minh, lại không nghĩ tới ở trên phương diện tình cảm ngã nhào một cái, dĩ nhiên trì độn đến trình độ này. Mất đi rồi, mới hiểu được. Hiểu rõ, đã muộn, một chút khả năng bù đắp cũng không có. Tôn Kính Trì nếm được cái gì gọi là tư vị cái xác không hồn. Nếu như không phải muốn vì người kia báo thù, y không biết mình có thể kiên trì bao lâu. Hơn 20 năm, người bồi ở bên cạnh y hơn 20 năm không còn nữa. Người cắm rễ ở trong lòng y hơn 20 năm không còn nữa. Y rất nhiều lần điên cuồng muốn đuổi theo đến trên đường Hoàng Tuyền. Thế nhưng y vẫn chưa thể đi gặp người kia, không đem những kẻ khốn kiếp bức chết người kia chơi chết, y vẫn chưa thể gặp người kia, cũng không có mặt mũi gặp người kia. Mà y lại tuyệt đối không ngờ rằng, không ngờ rằng...

Thoát khỏi hồi ức, Tôn Kính Trì đem một bức ảnh vừa được cắt nhỏ bỏ vào trong ví. Bên trong ví có hai bức ảnh, một bức là ảnh chụp một mình của Chung Phong mà Tôn Kính Trì đã bỏ vào năm, sáu năm. Một bức khác chính là bức y vừa mới bỏ vào, là ảnh chụp chung của Yến Phi và hai cục cưng. Trước khi Chung Phong xảy ra chuyện, trong ví của Tôn Kính Trì để chính là ảnh chụp chung của bốn anh em bọn họ. Sau khi Chung Phong xảy ra chuyện, Tôn Kính Trì liền đổi thành ảnh chụp một mình của Chung Phong, hiện tại lại nhiều thêm một người cùng hai tiểu bảo bối. Cho dù Chung Phong hiện tại thay đổi diện mạo, ở trong mắt của Tôn Kính Trì vẫn là người lúc đầu kia, là người y vẫn luôn yêu, yêu rất nhiều năm kia.

Ngày mai phải 'đi công tác', Tôn Kính Trì có chút không có tâm tư làm việc. Y từ trong chồng ảnh vừa mới rửa ra tiếp tục chọn ảnh chụp để bày tại văn phòng. Hiện tại trong văn phòng nhiều nhất chính là ảnh của Yến Phi cùng đứa nhỏ. Hai cục cưng lớn rất nhanh, chờ đến lúc một tuổi bộ dạng sẽ lại có thay đổi, cho nên ảnh chụp phải đổi thường xuyên.

Không có cách nào làm việc, Tôn Kính Trì dứt khoát không miễn cưỡng. Thu dọn ảnh chụp cùng văn kiện tài liệu, y tắt máy vi tính, mang theo laptop và cặp công văn đi ra văn phòng. Nói với thư ký mình muốn về sớm, Tôn Kính Trì rời khỏi công ty. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu hôm nay đều không ở công ty, Tôn Kính Trì cũng không cần đi báo cho bọn họ là y về sớm. Kỳ thực làm ông chủ cũng không tồn tại vấn đề đến trễ về sớm gì đó không phải sao.

Minh Dương và Mộc Dương bắt đầu mọc răng, hai nhóc con hiện tại đặc biệt thích cắn đồ vật, thích nhất là cắn người. Chỉ cần túm được tay của ai liền muốn cắn, khiến tay của bạn dính nhẹp nước bọt tiện thể tặng kèm bốn dấu răng nho nhỏ. Bất quá vừa nghĩ tới mấy tiểu bảo bối trong nhà, Tôn Kính Trì liền lộ ra vẻ mặt thỏa mãn mỉm cười. Y cũng không biết mình sẽ thích trẻ con như thế. Quả nhiên đối với nam nhân mà nói đứa nhỏ vĩnh viễn là nhà của mình đúng không? Có lẽ đi. Trên đường đi ngang qua Đạo Hoa Hương, Tôn Kính Trì mua một ít bánh ngọt Yến Phi thích ăn. Yến Phi mặc dù mỗi ngày đều ở nhà, thế nhưng chăm sóc đứa nhỏ so với bọn họ đi làm vật vả hơn nhiều, đặc biệt là hiện tại lại tăng thêm một đứa.

Về đến nhà, bốn nhóc con đang ngồi ở trên thảm chơi, một đứa nhỏ ôm bình sữa ngồi ở trong lòng của Yến Tam Ngưu uống sữa. Nhìn thấy y trở về, bốn nhóc con trước tiên kêu lên: "A a..."

Tôn Kính Trì đem hộp bánh ngọt để trên bàn trà, ngồi xuống ở trên mặt bốn đứa nhỏ hôn một cái, Yến Tam Ngưu nói: "Hôm nay trở về sớm a."

"Ừm, hôm nay không có việc gì nên về sớm. Phi đâu?" Tôn Kính Trì hỏi, Yến Phi không ở trong phòng khách.

Yến Tam Ngưu trả lời: "Con lớn đang vẽ tranh a, Nhạc Lăng hẹn bạn ra ngoài, nói là tối nay không trở về ăn cơm."

"Ừm." Tôn Kính Trì đứng lên, "Tôi lên tầng."

"Đi đi, bọn nhỏ không có chuyện gì, tôi cùng dì cậu trông là được rồi."

Lại sờ sờ mặt bốn đứa nhỏ, Tôn Kính Trì lên tầng. Đi đến phòng vẽ tranh đã được chuyển từ tầng một lên tầng hai của Yến Phi, Tôn Kính Trì gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa tiến vào. Người đang vẽ tranh quay đầu, kinh ngạc: "A? Hôm nay về sớm nha."

Tôn Kính Trì đóng cửa đi tới, nói: "Công ty không có việc gì, em về sớm."

Yến Phi nhìn nhìn thời gian, nói: "Vậy em xuống dưới tầng chờ người giúp anh, Nhã Lan một lát nữa sẽ qua, chỉ có cha mẹ anh ở dưới tầng không thích hợp. Em đi xuống chờ, anh tập trung vẽ tranh."

Tôn Kính Trì từ phía sau ôm lấy Yến Phi, không cao hứng nói: "Anh gọi là 'mẹ của Tiểu Bánh Bao' là được rồi, gọi 'Nhã Lan' cái gì, đem con ném tới nhà chúng ta đã đủ làm phiền chúng ta, còn muốn chúng ta mỗi ngày nghênh đón như đại gia a."

Yến Phi ở trong lòng thở dài, buông bút vẽ xuống, ở trong lòng Tôn Kính Trì xoay một vòng, cạn lời: "Loại giấm này em cũng có thể ăn, anh phục em. Trước kia thời điểm anh chưa cùng các em xác định quan hệ cũng không thấy các em hăng hái ăn giấm như thế. Hiện tại anh đã cùng các em kết hôn, đứa nhỏ cũng sinh rồi, các em còn 'nỗ lực' ăn chút giấm vô vị này. Có phải hay không rảnh rỗi không có việc gì làm? Đi chơi với đứa nhỏ đi."

Tôn Kính Trì không hề có dự định tự kiểm điểm nói: "Ai bảo em trước kia không thể ăn giấm. Trước kia em rất ghét anh cùng người khác ngoài ba anh em bọn em có quá nhiều tiếp xúc. Nhưng trước kia không phải em còn chưa có danh phận sao, cho dù không vui cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Hơn nữa trước kia em cũng không ý thức được ham muốn chiếm hữu mà em đối với anh là tình yêu, danh bất chính, ngôn bất thuận, đương nhiên không tiện phát tác. Hiện tại thì khác. Anh là bà xã của em, ăn giấm là quyền lợi của em."

"Anh là cái gì của em?"

"Em là bà xã của anh, vậy em càng có quyền lợi ăn giấm."

Thu hồi bàn tay đang véo eo Tôn Kính Trì, Yến Phi đột nhiên tò mò: "Vậy sao em không ăn giấm của lão Hắc và Tần Trữ?"

Tôn Kính Trì rất quá đáng nói: "Em cảm thấy hai người bọn họ đối với em không có sức uy hiếp. Hắc ca đen như vậy, anh khẳng định chướng mắt; Tần Trữ không cao bằng anh, anh khẳng định cũng chướng mắt. Trước kia em không nghĩ rõ ràng như vậy, bây giờ ngẫm lại hẳn là giác quan thứ sáu của em nói cho em biết bọn họ đối với em không có sức uy hiếp, cho nên em mới không ăn giấm của bọn họ. Giống như Hứa Cốc Xuyên, sức uy hiếp quá lớn, giác quan thứ sáu của em liền báo động trước, cho nên em trước kia cực kỳ chán ghét anh ta, cực kỳ không thích anh cùng anh ta đơn độc đi ra ngoài."

"Vậy giác quan thứ sáu của em có nói cho em biết em sẽ có con trai không?" Ngụy biện cái gì chứ.

Tôn Kính Trì rất đứng đắn nói: "Đương nhiên là có! Cũng bởi vì giác quan thứ sáu nói cho em biết nên em mới có thể kịp thời phát hiện anh mang thai. Bằng không chờ bụng anh lớn rồi em vẫn sẽ chỉ ngây ngốc tưởng rằng anh mập lên."

"Vậy giác quan thứ sau của em có nói với em là phiếu xổ số của anh sẽ trúng 100 triệu không? Anh muốn mua phiếu xổ số. "

"Giác quan thứ sáu của em nói với em là anh không mệnh trúng thưởng xổ số, nhưng có mệnh ông xã có thể kiếm cho anh 100 triệu. Shhh —–" Tôn Kính Trì vì hai chữ 'ông xã' phải trả giá nặng nề, eo khẳng định tím xanh một mảnh.

Có người gõ cửa, Tôn Kính Trì buông Yến Phi ra.

"Con lớn a, mẹ của Tiểu Bánh Bao tới rồi."

"A, con ra ngay."

Tôn Kính Trì cúi đầu ở ngoài miệng Yến Phi gặm một cái, nói: "Để em xuống cho, anh vẽ tranh đi."

"Không được ăn giấm bậy nữa." Yến Phi cảnh cáo.

Tôn Kính Trì làm bộ không nghe thấy, đem người xoay qua chỗ khác đối mặt với bàn vẽ: "Em xuống đây." Sau đó liền đi. Yến Phi quay lại, cắn răng: "Giấm uống ngon như vậy về sau em liền chỉ uống mỗi giấm là được rồi." Cửa phòng vẽ tranh đóng lại, giấm nam nào đó rời đi.

Yến Phi cầm lấy bút vẽ, càng thêm cạn lời: "Chẳng lẽ thoạt nhìn mình rất giống loại người dễ dàng hồng hạnh xuất tường kia? Phi phi phi, cái đệch, ngay cả hồng hạnh xuất tường cũng nói ra." Yến Phi lắc đầu một cái, mỗi ngày đều nghe bọn họ nói 'sinh con', 'bà xã', 'ông xã', sớm muộn cũng có một ngày hắn mắc bệnh rối loạn phân ly.

* hồng hạnh xuất tường: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình

* rối loạn phân ly (Dissociative Disorders): là các rối loạn tâm lý liên quan đến sự phân ly hay gián đoạn trong khía cạnh ý thức, bao gồm nhân dạng và trí nhớ. Bao gồm: Mất trí nhớ phân ly (Dissociative amnesia), Rối loạn đa nhân cách (Dissociative identity disorder), Rối loạn giải thể nhân cách (Depersonalization-derealization disord)

Trong phòng khách, vợ của Lý Tầm – Trần Nhã Lan dạy con trai hát nhạc thiếu nhi, có điều cô không chỉ quan tâm con trai của mình, cũng sẽ giúp đỡ chiếu cố bốn nhóc con khác. Tiểu Bánh Bao học theo ma ma khoa chân múa tay, rất vui vẻ. Tôn Kính Trì đi vào phòng khách, Trần Nhã Lan dừng lại, Tiểu Bánh Bao rất ngoan hô: "Tú (Chú)."

"Tiểu Bánh Bao hôm nay có ngủ trưa không?" Tôn Kính Trì đi đến trước mặt con trai ôm lấy đứa lớn.

Tiểu Bánh Bao gật gật đầu: "Hủ nha. Hủ ung zới ông nhội." Ngủ a, ngủ chung với ông nội (Yến Tam Ngưu). Tiểu Bánh Bao từ lúc mở miệng nói chuyện liền càng ngày càng thông thuận, chẳng qua phát âm vẫn là ngôn ngữ của người sao Hỏa. Không còn biện pháp, trẻ con sau khi bắt đầu nói chuyện phải mất rất nhiều năm mới có thể từ từ rõ ràng, huống chi bé vừa mới bắt đầu nói chuyện. Tiểu Bánh Bao ở nơi này, Tôn Kính Trì 'mưa dầm thấm lâu' cũng miễn cưỡng có thể nghe hiểu.

Trần Nhã Lan nhìn Tôn Kính Trì mấy lần, hỏi: "Yến Phi đang ở trong phòng vẽ tranh sao? Tôi có chút việc, muốn tìm cậu ấy."

Tôn Kính Trì ở trong lòng nhíu mày, trên mặt bảo trì tươi cười nói: "Anh ấy đang vẽ tranh, để tôi dẫn cô đi tìm anh ấy."

"Làm phiền."

Trần Nhã Lan hôn con trai một cái, đứng dậy cùng Tôn Kính Trì rời đi. Tiểu Bánh Bao không có ý đi theo, bé cầm lấy một miếng bánh trên mặt bàn đi đến trước mặt Yến Tam Ngưu đưa cho ông.

"Ông nhội %¥#@..." Cái này, ngôn ngữ của Tiểu Bánh Bao quả thực là ngôn ngữ ngoài hành tinh, thật sự phiên dịch không nổi.

Chẳng qua Yến Tam Ngưu rất lợi hại, ông nghe hiểu. Tiểu Bánh Bao muốn ăn bánh, muốn ông nội xé vỏ bánh cho mình. Yến Tam Ngưu vẻ mặt yêu thương xé vỏ bánh, lấy ra chút bánh, Tiểu Bánh Bao vươn tay tiếp nhận. Yến Tam Ngưu không đưa cho bé: "Ông nội đút cho con."

Tiểu Bánh Bao há mồm, muốn ông nội đút. Điền Vãn Hương ở một bên nhìn trên mặt cũng tràn ngập nụ cười yêu thương, Cuộc sống của bà và Yến Tam Ngưu bây giờ muốn bao nhiêu phong phú liền có bấy nhiên phong phú. Trong nhà có mấy tiểu bảo bối là thịt trong lòng hai người bọn họ, nhìn thấy mới có thể an tâm, không nhìn thấy sẽ cảm thấy trái tim bị đào rỗng. Cho nên hai người mỗi ngày sáng sớm ngủ dậy bữa sáng cũng không ăn liền chạy tới đây.

Thấy Trần Nhã Lan tới Yến Phi vẫn có chút giật mình. Tôn Kính Trì mang Trần Nhã Lan vào phòng xong rất có thâm ý nhìn Yến Phi một cái, Yến Phi thiếu chút nữa nhịn không được trợn trắng mắt, chẳng qua có người ngoài ở đây, hắn sẽ cho Tôn Kính Trì đủ mặt mũi. Tôn Kính Trì rất lịch sự đóng cửa rời đi, chỉ có điều lại trốn ở ngoài cửa đem lỗ tai dán sát vào trên cửa để nghe lén.

Sau khi Tôn Kính Trì rời đi, Trần Nhã Lan nói: "Yến Phi, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện. Có thể có chút đường đột, nhưng vẫn mong cậu bỏ qua."

"Đừng khách khí như thế, chị nói đi."

Trần Nhã Lan hốc mắt đột nhiên có chút phiếm đỏ, nói: "Tiểu Bánh Bao đã biết gọi ma ma, lúc thằng bé nhìn thấy tôi cũng đặc biệt cao hứng, tôi rất muốn đem thằng bé đón về nhà, đón về bên cạnh tôi."

Yến Phi không lên tiếng, vấn đề này hắn cũng không có cách nào giải quyết. Trần Nhã Lan nói: "Tôi biết Tiểu Bánh Bao bây giờ không thể rời xa cậu cùng Yến thúc. Tôi nghĩ, có thể hay không để Yến thúc buổi tối đưa Tiểu Bánh Bao về nhà tôi, chờ Tiểu Bánh Bao ngủ rồi hãng rời đi. Sáng hôm sau tôi sẽ đưa Tiểu Bánh Bao qua đây. Như vậy sẽ có cảm giác đưa thằng bé đến nhà trẻ, tôi trong lòng có thể tốt hơn một chút."

Yến Phi có thể hiểu được Trần Nhã Lan, hắn dù sao cũng là người đã làm 'ba ba' nha. Yến Phi không cân nhắc thêm nữa, nói: "Chuyện này không thành vấn đề. Cha mẹ tôi buổi tối đều sẽ trở về nhà riêng, liền để bọn họ về sớm một chút, trước hết đưa Tiểu Bánh Bao về nhà."

Trần Nhã Lan lập tức cảm kích nói: "Vậy thật sự rất cảm ơn cậu. Nếu như không phải gặp được các cậu, Tiểu Bánh Bao có lẽ sẽ bị hủy trong tay vợ chồng chúng tôi, thật sự rất cảm ơn cậu."

"Chị đừng khách khí như thế. Tiểu Bánh Bao đáng yêu như vậy, còn rất ngoan, làm người lớn đương nhiên phải cố gắng tạo ra hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất cho đứa nhỏ. Về sau Tiểu Bánh Bao có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ, chị cứ mở lời là được." Dứt lời, Yến Phi nói đùa: "Tiểu Bánh Bao về sau sẽ là con dâu của tôi nha, tôi đương nhiên phải thương thằng bé."

Trần Nhã Lan cười: "Tiểu Bánh Bao đã nhận cậu làm ba ba, nhất định sẽ trở thành người nhà cậu."

"Ha ha, vậy thì không thể tốt hơn."

Ngoài cửa, Tôn Kính Trì nhẹ nhàng rời đi.

~ ~ ~ ~ ~

* Tây Du Ký: là một trong những tác phẩm kinh điển trong văn học Trung Hoa, và được xem là tác phẩm kinh điển nổi tiếng nhất cho thế hệ trẻ. Được xuất bản với tác giả giấu tên trong những năm 1590 và không có bằng chứng trực tiếp còn tồn tại để biết tác giả của nó, nhưng tác phẩm này thường được cho là của học giả Ngô Thừa Ân. Tiểu thuyết thuật lại chuyến đi đến Ấn Độ của nhà sư Huyền Trang (Đường Tam Tạng) đi lấy kinh

* diều hâu bắt gà con: chính là trò rồng rắn lên mây ở Việt Nam

* công viên giải trí:

* phòng chơi game:

* cặp công văn:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro