17-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Trịnh Trực đề nghị tối nay ăn sủi cảo.

Theo phong tục của một người con Đông Bắc chảy hai dòng máu Hắc Long Giang – Cát Lâm: lập đông ăn sủi cảo, đông chí ăn sủi cảo, Tết ăn sủi cảo, lập xuân ăn bánh xuân[1] nhưng mà cũng có thể ăn sủi cảo, ra ngoài ăn sủi cảo về nhà ăn sủi cảo, miễn là có chuyện gì thấy vui vẻ trong lòng, đều muốn ăn sủi cảo.

Linh Đang hỏi: "Tại sao lúc nào cũng phải ăn sủi cảo?"

Trịnh Trực đáp: "Đương nhiên là vì nó ngon rồi. Anh cho phép cậu chọn hai loại nhân bánh luôn."

Linh Đang: "Vậy tại sao anh lại không muốn lên giường với em? Em không đủ ngon sao? Em muốn ăn nhân thịt heo dưa chua và nhân tôm trứng gà rau hẹ."

Trịnh Trực: "Đi nấu ăn thôi, chúng ta lấp đầy cái bụng đói trước khi nghĩ tới mấy chuyện đen tối đi ha. Yêu cầu cũng cao đó, có biết là thịt heo giờ mắc lắm không hả?"

Linh Đang lắc đầu tỏ vẻ không biết, ủ rũ nói: "Vậy để em ra ngoài tìm một đại gia, em xinh đẹp như vậy chắc chắc có người muốn em, còn có thể nuôi em cho em ăn thịt heo." Dứt lời làm bộ muốn bỏ đi.

Trịnh Trực: "Quay lại quay lại. Thịt heo tăng tới 60 cũng mua, cậu đúng là bà nội của anh mà."

"Kia kìa." Ngón tay dính đầy bột mì của Trịnh Trực chỉ về một hướng, "Lấy giúp anh cái tạp dề, mang vào cho anh."

Linh Đang ngoan ngoãn nghe theo, còn thắt thành một cái nơ con bướm sau lưng Trịnh Trực.

Làm xong còn xoa eo Trịnh Trực một cái.

Trịnh Trực run run, kêu lên một tiếng.

Linh Đang liền kề bên tai Trịnh Trực thỏ thẻ: "Em cũng muốn mặc tạp dề."

Trịnh Trực cắn răng nhào bột mì, càng nhào càng mạnh tay: "Vậy cậu mặc đi, mặc xong nhớ làm việc đàng hoàng."

"Không thích á. Em thích để cơ thể trần truồng mặc mỗi một cái tạp dề, không muốn làm gì hết, nằm chờ người khác đến chịch em." Linh Đang nói xong bỏ đi, không cho Trịnh Trực cơ hội phản bác.

___

[1] Bánh xuân: Một món ăn truyền thống của các dân tộc phía Bắc Trung Quốc. Đam mê chú thích hình đồ ăn bất diệt từ hồi còn edit 30 Ngày Làm Gay =))

.

18.

Linh Đang ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại di động của Trịnh Trực.

"Nấu xong rồi hả?" Linh Đang hỏi.

"Chưa đâu chưa đâu. Mới bỏ sủi cảo vào nồi hà, nhanh lắm, chờ thêm chút nữa. Em ăn súp sủi cảo không?"

Linh Đang nói: "Cho em xin một chén nhỏ đi. Em lên mạng mua ít đồ nha."

Trịnh Trực trả lời: "Được thôi. Dùng điện thoại của anh đó. Mật khẩu mở khóa là sáu số 1, mật khẩu thanh toán cũng y vậy."

Linh Đang mở khóa, mở app Taobao, thanh toán, xóa lịch sử đặt hàng, làm liền một mạch.

Sau khi mua xong lại hỏi Trịnh Trực: "Anh không sợ em quẹt hết thẻ của anh sao? Mạnh dạn vậy."

Trịnh Trực đứng trong phòng bếp vui vẻ đáp: "Trong thẻ anh không có tiền, thẻ anh là thẻ tín dụng mỗi tháng rút được ba ngàn, em nhìn coi còn rút được bao nhiêu."

Linh Đang cười mắng: "Nghèo quá đi."

Lại vứt điện thoại Trịnh Trực lên ghế sa-lông, mở TV chọn đại một kênh.

Cậu không chú tâm xem TV, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên nồi nước đang sôi ùng ục trong bếp.

Ngoài đường đang rất lạnh. Bên ngoài kính cửa sổ đóng một lớp băng mỏng. Linh Đang chớp mắt mấy cái, cảm giác hơi nước nóng hôi hổi bay ra từ nồi lớn, lững thững bay ra khỏi phòng bếp, mãi đến khi chạm vào mặt mình.

Trịnh Trực bưng hai tô sủi cảo, gọi: "Lấy đũa đi nè, chúng ta ăn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro