- chương 10 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miêu Tuyết Khanh nhịn không được nghĩ muốn thử một chút xem thật sự khó ăn thế nào, hắn vươn tay muốn lấy một khối, Hạ Hầu Huân phút chốc đem hòm cầm lấy, đối tỳ nữ đang đứng bên cạnh nói

“Cầm vứt bỏ.”

Miêu Tuyết Khanh vội la lên “Thiếu chủ, xin đợi một chút......”

“Thứ này cực kỳ khó ăn, ngươi không dùng cũng không cần cảm thấy đáng tiếc.” Hạ Hầu Huân cắt đứt lời hắn nói.

Miêu Tuyết Khanh không có cách nào biện hộ, đành phải trơ mắt nhìn thấy tỳ nữ đem hộp bánh hoa cúc cầm ném xuống. Này dù sao cũng là Kim Hoa một phen tâm ý làm cho mình a, cho dù không thể ăn cũng không nên như vậy vứt bỏ...... Miêu Tuyết Khanh áy náy mà nghĩ.

Hạ Hầu Huân dường như không có việc gì mà uống trà, thấy hắn vẫn là một bộ tiếc rẻ hộp bánh, cố ý hỏi

“Làm sao vậy? Trách ta ném bánh của ngươi sao?”

“Không phải.” Miêu Tuyết Khanh cúi đầu nói.

“Đừng như vậy so đo, ta cho đầu bếp làm một hạp nữa cho ngươi, không phải tốt hơn sao?”

“Không cần......”

“Thật không cần?”

“Ân......”

“Vậy ngươi cũng đừng làm ra loại bộ dáng khổ sở này, không phải một hộp bánh hoa cúc thôi.” Hạ Hầu Huân chuyện vừa chuyển, cười khẩy nói “Nhìn ngươi như vậy, chẳng lẽ đây là người trong lòng ngươi đưa cho ngươi?”

Miêu Tuyết Khanh trong lòng chợt lạnh, giật mình mà nhìn y. Hạ Hầu Huân quay lại nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ châm chọc lạnh lùng.

Hạ Hầu Huân lời này không tầm thường, chẳng lẽ y thật sự nhìn thấy Kim Hoa và chính mình cùng một chỗ? Bất quá cho dù như vậy, y cũng không nên như thế châm chọc chính mình đi......

Miêu Tuyết Khanh bình tĩnh mà đáp “Không phải, chính là một bằng hữu bình thường.”

“Nga.” Hạ Hầu Huân không nói cái gì nữa, tiếp tục uống trà.

Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, Miêu Tuyết Khanh hoàn toàn nắm không được.

“Đây là cho ta?” Kim Hoa kinh hỉ nhìn một đôi hoa tai ngọc trong tay.

“Ân......” Miêu Tuyết Khanh miễn cưỡng bày ra mỉm cười, nói “Coi như là đáp lễ lần trước ngươi cho ta điểm tâm đi.”

“Miêu đại ca, cái này ta như thế nào không biết xấu hổ nhận lấy......” Kim Hoa lắc đầu nói “Ta thấy tiểu điểm tâm kia căn bản giá trị không bằng đôi hoa tai này......”

“Ngươi đừng để ý, này hoa tai chính là ta ở hàng trang sức bên đường mua, cũng không phải đồ vật gì ghê gớm, ngươi không chê là được......”  Bánh hoa cúc lần trước nàng cố ý đưa cho mình bị Hạ Hầu Huân ném, Miêu Tuyết Khanh cũng chỉ có thể thông qua vật này bù lại áy náy của chính mình.

“Ta như thế nào lại chê a? Đa tạ Miêu đại ca.” Kim Hoa rốt cục vui vẻ nhận lấy, còn lập tức gở xuống đôi vòng tai chính mình, đeo vào cái mới.

“Đẹp không?” Nàng ngượng ngùng hỏi.

“Ân, đẹp lắm......” Miêu Tuyết Khanh bản thân cũng không có ý kiến, chính là khách sáo mà nói.

Kim Hoa xấu hổ ngượng ngùng hỏi “Đúng rồi, bánh hoa cúc lần trước ta làm...... Ngươi cảm thấy được hương vị như thế nào?”

Miêu Tuyết Khanh dự đoán được nàng sẽ hỏi việc này, trấn định mà nói dối “Ân......Ăn ngon lắm.”

“Thật vậy chăng? Vậy các huynh đệ của ngươi cũng cảm thấy ăn ngon sao?” Kim Hoa cao hứng hỏi.

Vấn đề này bất ngờ, Miêu Tuyết Khanh nói quanh co sau một lúc lâu mới đáp

“Ta không có cho bọn hắn ăn......”

“Di? Vì cái gì?”

“Ách...... Bởi vì...... Bởi vì...... Bởi vì ăn quá ngon, cho nên ta chính mình ăn sạch......” Miêu Tuyết Khanh cười gượng nói ra một cái cớ kém cỏi chính mình cũng không hiểu được.

Không thể tưởng được Kim Hoa tin không nghi ngờ, đỏ mặt nói “Thật vậy chăng...... Ta đây lần sau tái làm cho ngươi được không? Lúc này ta sẽ làm nhiều một chút.”

“Được......” Miêu Tuyết Khanh gật đầu.

Bọn họ đang nói, Miêu Tuyết Khanh bỗng dưng nhìn thấy Hạ Hầu Huân một mình hướng bên này đi tới. Hắn nao nao, Hạ Hầu Huân đã đi tới trước mặt.

“Thiếu chủ.” Miêu Tuyết Khanh cùng Kim Hoa vội vàng cúi chào.

Hạ Hầu Huân tươi cười nói “Như thế nào? Các ngươi hai người trốn ở chỗ này tán gẫu bí mật cái gì?”

“Không có......” Miêu Tuyết Khanh vội vàng phủ nhận, Kim Hoa mắc cỡ đỏ mặt, mái tóc dài buông xoã cúi xuống lắc đầu. Hạ Hầu Huân liếc nàng một cái, trên mặt tuy rằng lộ vẻ tươi cười, đáy mắt lại cất dấu quang mang lạnh như băng.

“Tuyết Khanh, ta có việc cần thương lượng với ngươi, đi theo ta.” Hạ Hầu Huân nói.

“Vâng.” Miêu Tuyết Khanh cùng Kim Hoa khoát tay, đi theo Hạ Hầu Huân.

“Ngươi thích cô gái kia sao?”

Khi hai người đã đi xa, Hạ Hầu Huân phía trước đột nhiên đặt vấn đề, Miêu Tuyết Khanh ngẩn người, đang muốn trả lời, Hạ Hầu Huân lại giành nói

“Điểm tâm lần trước chính là nàng tặng cho ngươi?”

Miêu Tuyết Khanh nghĩ thầm, không có gì để giấu diếm, liền đáp

“Đúng vậy.”

“Ngươi có nói cho nàng nàng làm rất khó ăn không?” Hạ Hầu Huân khẩu khí hàm chứa một tia ác ý.

“Ta không có......”

“Nếu ngươi không đem sự thật nói cho nàng, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tiến bộ.”

“Kia dù sao cũng là một phen tâm ý của nàng, cho dù làm không tốt, ta cũng không muốn để nàng buồn......”

Hạ Hầu Huân xoay người lại, mỉm cười hỏi “Ngươi không nghĩ làm cho nàng buồn? Ngươi thực để ý?”

Hắn vì sao lại hỏi câu hỏi vừa rồi? Miêu Tuyết Khanh nghĩ ngợi. Hạ Hầu Huân lặp lại hỏi “Ngươi thực để ý sao?”

Miêu Tuyết Khanh suy tư một lát, nói “Ta muốn bảo hộ nàng......”

“Phải không......? Vì cái gì?” Hạ Hầu Huân ở đáy mắt cười lạnh.

“Bởi vì...... Nàng là cô nương tốt.”

“Nga?” Hạ Hầu Huân ha hả cười, đột nhiên hỏi “Vậy ngươi muốn thành thân với nàng?”

Miêu Tuyết Khanh bị dọa một phen, lại xấu hổ mà đáp “Thiếu chủ, ngươi như thế nào......”

“Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, này có cái gì mà thẹn thùng.”

“Thiếu chủ...... Ta không nghĩ qua.....”

“Ngươi không nghĩ qua, cô nương phải lòng ngươi nhất định có nghĩ qua đi?” Hạ Hầu Huân dùng khẩu khí châm chọc nói “Bằng không nàng vì cái gì đặc biệt làm cho ngươi điểm tâm?”

Miêu Tuyết Khanh im lặng, Hạ Hầu Huân ánh mắt lợi hại theo dõi hắn, lại nói “Nếu ngươi thật đối nàng có hảo cảm, ta thật có thể thành toàn các ngươi.”

Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc nhìn y, y thật sự hy vọng chính mình cùng Kim Hoa thành thân? Hắn trong lòng xót xa.

Kỳ thật, hắn căn bản là không nghĩ qua chính mình muốn thành thân lúc này, hiện nay Hạ Hầu Huân nhắc tới, hắn mới ý thức được, chính mình tương lai cũng sẽ thành gia lập thất. Bất quá...... Nếu phải thành thân, Kim Hoa thật ra là một lựa chọn không tồi...... Hắn tự giễu mà nghĩ, nhưng hắn rất nhanh ngay tại trong lòng trách cứ chính mình.

Rõ ràng sẽ không có thích người ta, như thế nào có thể có loại ý tưởng đê tiện này?

Hạ Hầu Huân thẳng thừng nói “Ngươi năm nay cũng mười lăm tuổi, cũng là lúc bàn về chuyện cưới hỏi. Lại nói, người ta một cô nương, bị ngươi phá hư thanh danh, ngươi cũng nên vì nàng suy nghĩ.”

“Bị ta phá hư thanh danh?” Miêu Tuyết Khanh không biết hắn ám chỉ cái gì, Hạ Hầu Huân mị mắt cười nói

“Ngươi không phải thường thường cùng nàng ở thiện đường mặt mày đưa tình, còn lén hẹn hò sao?”

Miêu Tuyết Khanh rất là giật mình, vội nói “Thiếu chủ, chúng ta không có a......”

"Chuyện của các ngươi đều rơi vào trong tai ta, còn nói không có?"

“Thiếu chủ, chúng ta thật sự không có, ngươi không cần tin tưởng bọn họ nói bậy.... “

“Ta chỉ tin tưởng hai mắt của mình, các ngươi mới vừa rồi không phải đang hẹn hò?” Hạ Hầu Huân không tin hắn giải thích.

“Ta chỉ là muốn tặng nàng vòng tai mà thôi......”

“A......” Hạ Hầu Huân ánh mắt lạnh hơn "Đính ước tín vật? Thực cảm động.."

“Không phải, Thiếu chủ, kia chính là...... Ta thật sự......” Miêu Tuyết Khanh hết đường chối cãi.

Hạ Hầu Huân không để ý tới hắn sốt ruột, nói “Bất quá các ngươi thích thì thích, khả ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện tình gì nháo loạn, nếu mỗi người đều như các ngươi, trong phủ không tránh khỏi sẽ đại loạn.”

“Thiếu chủ! Ta cùng Kim Hoa là trong sạch, mong ngươi tin tưởng ta!”

“Ta tin tưởng ngươi thì có ích gì? Vậy những người khác sẽ tin tưởng sao?” Hạ Hầu Huân cố ý làm khó dễ mà nói.

Miêu Tuyết Khanh cắn cắn môi dưới, áp lực nói “Nói vậy...... Ta về sau không cùng Kim Hoa nói chuyện là được......”

“Không nói lời nào lại có ích gì? Các ngươi mỗi ngày đều gặp mặt, cho dù ngươi không để ý tới nàng, nàng cũng tới tìm ngươi.”

“Thiếu chủ, ta không biết nên làm như thế nào mới được.... Ngươi cảm thấy được như thế nào mới tính thỏa đáng? Mời ngươi hạ quyết định đi......” Miêu Tuyết Khanh cam chịu nói.

“Ha hả.... Đừng nói ủy khuất như vậy, ta cũng không phải người không để ý, việc phá hỏng tình yêu này ta cũng không muốn làm......” Hạ Hầu Huân đáy mắt lóe ra quang manh giảo hoạt lãnh khốc, nói “Như vậy đi, trước đem nàng điều đến địa phương khác đi, các ngươi không gặp mặt, người bên ngoài cũng không hảo nói cái gì nữa.”

Đem nàng điều đi? Kim Hoa thật vất vả mới thích ứng công tác ở phòng ăn, nàng nhất định sẽ không vui.... Miêu Tuyết Khanh áy náy nghĩ.

Hạ Hầu Huân liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm sự của hắn, hỏi “Như thế nào? Ngươi không hài lòng ta an bài?”

“Không phải......” Miêu Tuyết Khanh yếu đuối trả lời, hắn làm sao dám đối quyết định của Hạ Hầu Huân tỏ vẻ nghi ngờ? Thực xin lỗi! Kim Hoa, ta cái gì cũng giúp không được, ta rất vô dụng...... Hắn ở trong lòng không ngừng trách cứ chính mình.

“Ngươi đã tiếp nhận rồi, vậy thì cứ như vậy thực hiện đi.” Hạ Hầu Huân thần tình lộ ý cười, xoay người sung sướng mà ly khai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro