- chương 11 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hầu Huân nói được thì làm được, ngày hôm sau, Miêu Tuyết Khanh đi vào thiện đường, đã không còn nhìn thấy thân ảnh Kim Hoa. Rốt cuộc Hạ Hầu Huân đem nàng sai tới đâu, Miêu Tuyết Khanh không thể biết được.

Khi hắn có ý nhắc tới chuyện này, Hạ Hầu Huân luôn cố ý đánh trống lãng, hoặc là đơn giản làm như không có nghe thấy, Miêu Tuyết Khanh cũng không nghĩ hỏi trắng ra, đành phải đem nghi hoặc đặt ở đáy lòng.

Dần dần, Miêu Tuyết Khanh phát hiện việc này phi thường không thích hợp. Lấy hiểu biết của hắn về Hạ Hầu Huân, đối phương cũng không phải loại người sẽ đi quan tâm tới sự vụ của tôi tớ, tuy y nói lý do là vì tránh cho những người khác bên trong phủ chịu ảnh hưởng, bọn họ phải kiêng kị, nhưng chỉ mỗi điểm này liền đủ dị thường!

Hạ Hầu Huân cho tới bây giờ đều không quan tâm hành vi thường ngày của các đệ tử cùng tôi tớ, y chỉ để ý bọn họ có hay không làm hết phận sự hoàn thành công tác cá nhân. Đệ tử Độc Phiến Môn từ trước đến nay hành vi làm càn, trong vùng ác danh rõ ràng, chuyện trộm đạo gì đều đã làm, chỉ cần sự tình không nháo đại, bình thường chưởng môn nhân sẽ không truy cứu. Hạ Hầu Huân lo lắng Kim Hoa cùng chính mình thân mật mà ảnh hưởng đệ tử khác? Rất không giống tính tình hắn.

Nhưng Miêu Tuyết Khanh cũng không dám nói chính mình tuyệt đối hiểu biết Hạ Hầu Huân, đối phương thay đổi thất thường thường khiến hắn khó xử, cho nên y bỗng nhiên quan tâm mình cũng đều không phải là không có khả năng.

Nhưng vô luận như thế nào, hắn trước phải tìm được Kim Hoa. Dù sao chính mình mang đến cho đối phương không ít phiền toái, hơn nữa hắn cũng quan tâm Kim Hoa có hay không thích ứng công việc mới, hy vọng nàng sẽ không bị người khi dễ đi......

“Ngươi hỏi Kim Hoa bị điều đi đâu?”  Đại nương phụ trách nấu nước trong thiện đường ngạc nhiên nhìn tuấn mỹ thiếu niên trước mặt.

“Đúng vậy, xin hỏi ngươi biết không?”  Miêu Tuyết Khanh gặp đại nương bình thường đối người ngoài hòa khí, cùng Kim Hoa cũng coi như quen biết, vì thế nghĩ đến hướng nàng hỏi thăm.

Đại nương buông mộc dũng trong tay, nghĩ nghĩ, nói “Ta cũng không rõ, nghe nói là điều đến tiền thính làm nha đầu châm trà thủy.”

“Tiền thính sao......” Miêu Tuyết Khanh cân nhắc, nơi đó là địa phương chuyên môn chiêu đãi khách đến thăm, nha hoàn làm việc nơi đó đều là ngàn chọn vạn tuyển, phải mĩ mạo, còn phải chịu khó, càng phải thông minh.

Nha hoàn làm việc tại tiền thính hơi có sai lầm sẽ bị phạt, cũng có thể bị đuổi đi. Người có thể đi nơi đó vô cùng quang vinh, nhưng cũng là một loại khảo nghiệm nghiêm khắc. Hắn trăm triệu không nghĩ tới Hạ Hầu Huân lại đem Kim Hoa điều đến loại địa phương hà khắc này, lấy tính tình Kim Hoa nhát gan thẹn thùng, không có khả năng sẽ ở nơi đó đợi thêm.

Miêu Tuyết Khanh trong lòng lo lắng không thôi, một lòng nghĩ muốn mau chóng đi tìm Kim Hoa. Hắn lại hỏi vài người, rốt cục biết được bọn nha hoàn đến phòng đều phải đi qua hành lang dài gấp khúc, vì thế sáng sớm hôm sau thức dậy thật sớm, mạo hiểm sương giá canh giữ ở trong đám cây cối bên cạnh hành lang gấp khúc.

Tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây hơi mỏng, sương mù nhẹ nhàng tán đi. Bọn nha hoàn trang điểm xong không ngừng theo trước mặt đi qua, Miêu Tuyết Khanh đợi không bao lâu, rốt cục nhìn đến mạt thân ảnh quen thuộc.

Kim Hoa cúi đầu, vô tình đi tới. Miêu Tuyết Khanh đi tới, nhẹ giọng kêu “Kim Hoa......”

Kim Hoa giật mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc nhìn đến Miêu Tuyết Khanh đứng ở dưới tàng cây, nàng hoàn toàn ngây ngốc. Miêu Tuyết Khanh thấy nàng dại ra một chỗ, đành phải chính mình đi qua.

“Kim Hoa, ta có chuyện muốn nói với ngươi, có thể lại đây một chút không?”

“Ta....Ta chắc là còn chưa tỉnh ngủ?”  Kim Hoa ngây ngốc nói, dường như không thể tin được nhéo nhéo mu bàn tay chính mình.

“Không phải a......” Miêu Tuyết Khanh hoang mang nói, quanh mắt phiếm hồng, lộ ra tươi cười thương tiếc.

“Thật tốt quá...... Ta còn nghĩ đến chính mình là đang nằm mơ... “

Miêu Tuyết Khanh trong lòng tê rần, nói nhỏ “Chúng ta sang bên kia nói chuyện đi.”

Hai người đi đến chỗ bí mật phía sau cây cối, Miêu Tuyết Khanh hỏi trước “Như thế nào? Ở tiền thính làm việc có quen không?”

Kim Hoa mếu máo, thanh âm khàn khàn mà nói “Không quen......”

Miêu Tuyết Khanh xem bộ dáng của nàng chỉ biết nàng chịu không ít đau khổ, hắn càng thấy đau lòng.

“Ta thật có lỗi......”

Kim Hoa khó hiểu nhìn hắn "Vì cái gì lại xin lỗi ta......đâu phải lỗi của ngươi a......"

“Không phải, là ta không tốt. Đều do ta ngày thường không chú ý, làm cho người bên ngoài nói bậy bạ, còn hại ngươi chịu ủy khuất, đều do ta......”

“Miêu đại ca......”

“Kim Hoa, ngươi muốn trở về phòng ăn không?” Miêu Tuyết Khanh đột nhiên hỏi.

“Này...... Ta còn có thể trở về sao?” Kim Hoa nhỏ giọng hỏi.

“Ta không dám cam đoan, bất quá ta nhất định sẽ đi thỉnh cầu Thiếu chủ, ta sẽ thỉnh y đem ngươi triệu hồi.”  Miêu Tuyết Khanh kiên quyết nói.

“Đa tạ ngươi, Miêu đại ca.” Kim Hoa nhìn nhìn sắc trời, thời gian đã không còn sớm, nàng khó xử nói “Miêu đại ca, ta phải đi làm việc, bằng không sẽ bị mắng......”

“A....thực xin lỗi, vậy ngươi mau đi đi.” Miêu Tuyết Khanh vội nói.

“Ân......” Kim Hoa từ từ bỏ đi.

Nàng muốn cùng Miêu Tuyết Khanh tán gẫu lâu một chút a...... Thật sự là đáng tiếc...... Kim Hoa đẩy ra nhánh cây, đang muốn đi lên hành lang gấp khúc, thình lình nhìn thấy một lão phụ nhân thần tình chanh chua đứng trên hành lang gấp khúc. Kim Hoa nhất thời sợ tới mức thất hồn lạc phách.

Bà lão này gọi Chu mụ bà, là người chuyên quản lý tỳ nữ, nàng ỷ mình là vú nuôi của phụ thân Hạ Hầu Huân, ở trong phủ có điểm địa vị, bởi vậy đối tiểu nha hoàn phi thường khắc khe, không ít nha hoàn đều bị nàng đánh đập, cũng có người bị ép buộc đến treo cổ tự sát.

“Ngươi chạy đến nơi nào?” Chu mụ bà quái thanh quái khí hỏi, một đôi mắt nhỏ lóe lãnh khốc.

“Ta...... Ta.....Ta không có...... Chính là...... Chính là......” Kim Hoa run run, ngay cả nói cũng nói không rõ.

Không thể tưởng được Chu mụ bà cũng không truy cứu, chính là nói “Còn thất thần làm gì? Nhanh đi làm việc.”

“Vâng...vâng!” Kim Hoa tránh được đại nạn, vội vàng bước nhanh rời khỏi.

Chu mụ bà nhìn về hướng cây cối, lạnh lùng cười, xoay người hướng 'Tử Vân Trai' mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro