- chương 12 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Uy uy uy, các ngươi có nghe nói không? Đêm nay Thiếu chủ muốn chiêu đãi mấy khách nhân thật đáng sợ a......”

“Khách nhân thiếu chủ chiêu đãi ai mà không đáng sợ?”

“Lần này không giống, nghe nói khách nhân hôm nay là một đám đạo tặc, người đứng đầu kêu Uông Đông Thắng gì gì đó.... Hắn chính là trọng phạm bị triều đình đuổi bắt, nghe nói giết người vô số, lúc trước bị quan phủ bắt được, lại ở dưới sự trợ giúp của đồng bạn trốn thoát...”

“Đúng đúng, ta cũng nghe qua, tháng trước trong chợ còn dán bảng cáo thị truy nã hắn.”

“Vì cái gì Thiếu chủ phải cùng loại người đáng sợ này qua lại a......”

“Hắn chẳng những giết người như ma, nghe nói còn phi thường biến thái. Một lần phạm án trước đây chính là bởi vì nhìn trúng thê tử của một thư sinh, ban đêm lẻn vào nhà người nọ, ô nhục cô nương kia không ngừng, còn đem bọn họ cả nhà đều giết.”

“Thật là đáng sợ!”

Một đám nha hoàn đang ở tiền thính quét rác tụ lại một chỗ nhỏ giọng đàm luận, cũng thỉnh thoảng nảy sinh tiếng than khóc. Kim Hoa ở một bên, cũng dựng thẳng cái lỗ tai mà nghe.

Chỉ nghe một nha hoàn lại nói "Người này mê nữ sắc như vậy, hôm nay ai hầu hạ hắn chắc chắn đều không tốt."

“Trời ạ! Ngàn vạn lần đừng cho ta lên hầu hạ!”

“Có Thiếu chủ ở đây, chỉ cần đừng làm gì sai lầm, hẳn là không sợ?”

“Ngươi nói thật thoải mái......” Đang nói, một trận tiếng bước chân sát sát từ bên ngoài truyền đến, bọn nha hoàn lập tức câm như hến. Chu mụ bà từ ngoài cửa tiến vào, ba ba vỗ tay vài cái, hô

“Đều dừng lại, hãy nghe ta nói.”

Bọn nha hoàn buông việc trên tay, tụ lại trước mặt nàng. Chu mụ bà cao giọng nói “Mọi người hẳn là đã nghe nói, đêm nay Thiếu chủ muốn chiêu đãi một khách nhân trọng yếu, đừng nói Chu mụ bà ta không nhắc nhở các ngươi, khách nhân lần này cũng không phải là người bình thường, mọi người phải nơi chốn cẩn thận, nếu làm ra cái gì sai lầm, ai cũng bảo vệ không được các ngươi!”

Chúng nha hoàn không dám hé răng, chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe. Chu mụ bà ánh mắt bén nhọn đảo qua, phóng ở trên người Kim Hoa, nàng kỳ quái nói “Đặc biệt là ngươi! Kim Hoa, đừng có mà chân tay vụng về.”

“Vâng....” Kim Hoa run rẩy trả lời.

“Tốt lắm, ta chỉ nhắc nhở đến đó, tất cả mọi người làm việc đi.” Chu mụ bà ra lệnh một tiếng, mọi người vội vàng tản ra.

'Kẽo kẹt' một tiếng, cửa thư phòng mở, Hạ Hầu Huân cất bước đi ra, Miêu Tuyết Khanh đứng bên cạnh cây cột đợi cả ngày lập tức đi qua.

“Thiếu chủ.”

“Chuyện gì?” Hạ Hầu Huân không có dừng lại cước bộ, mà là một bộ bề bộn nhiều việc đi phía trước.

“Thiếu chủ, ta nghĩ cùng ngài nói một chuyện.” Miêu Tuyết Khanh nhìn ra được y không rảnh cùng mình nói chuyện phiếm, nhưng chuyện này không nói không được, từ lúc hắn chạy đi tìm Kim Hoa tới nay, đã qua ba ngày, nhưng vẫn tìm không được cơ hội cùng Hạ Hầu Huân nói, không thể lại tiếp tục bỏ qua.

“Có chuyện gì cũng nhanh nói đi.”

“Thiếu chủ, ta nghĩ cùng ngài nói về chuyện Kim Hoa, xin hỏi Thiếu chủ có thể đem nàng triệu hồi thiện đường? Sự tình qua lâu như vậy, mọi người cũng không có tái bàn luận, ta cam đoan sẽ không cùng nàng liên hệ không rõ, thỉnh Thiếu chủ đem nàng triệu hồi đi được không?” Miêu Tuyết Khanh một hơi nói xong.

Hạ Hầu Huân dừng lại, nhìn nhìn hắn, cười nói “Hôm nay ta có rất nhiều chuyện tình cần làm, việc này chúng ta ngày sau tái nói được không?”

“Chính là Thiếu chủ......” Miêu Tuyết Khanh còn có lời muốn nói, Hạ Hầu Huân đã ngắt lời

“Ta đáp ứng ngươi đem nàng triệu hồi, bất quá phải đợi sự tình hôm nay xử lý xong, có thể chứ?”

Nếu y đáp ứng, Miêu Tuyết Khanh cũng tạm yên lòng, hắn như trút được gánh nặng nói "Đa tạ ngài, Thiếu chủ."

Hạ Hầu Huân đáy mắt hiện lên ý cười lạnh lùng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, liền đi mất.

Chạng vạng, hai cỗ xe ngựa hung hăng đi vào Hạ Hầu phủ, bảy hán tử vạm vỡ từ trên xe bước xuống, nam nhân cầm đầu bộ mặt dữ tợn, trong mắt tràn đầy lệ khí. Người này đúng là trọng phạm bị triều đình đuổi bắt -Uông Đông Thắng.

Hai gã tôi tớ dẫn bọn họ tiến vào tiền thính, Hạ Hầu Huân sớm chờ sẵn, y tiếp đón mọi người ngồi xuống, sau đó phân phó nói “Thượng trà.”

Bọn nha hoàn nơm nớp lo sợ cầm nước trà đi ra, Kim Hoa xui xẻo, bị phân đi hầu hạ Uông Đông Thắng. Nàng đầu cũng không dám nâng, khí cũng không dám suyễn, run rẩy bắt tay vào đem chén trà đặt trên tay Uông Đông Thắng. Uông Đông Thắng mị mị liếc nhìn nàng một cái, càu nhàu uống xong một ngụm nước trà.

Hạ Hầu Huân ngồi bên trên cười hỏi “Uông tiền bối, như thế nào? Trà này có hợp khẩu vị của ngài không?”

“Không cần phải nói cái gì tiền bối hậu bối.” Uông Đông Thắng giọng to như sấm, lỗ mãng mà hô “Chúng ta là thô nhân không giống Hạ Hầu công tử biết hưởng thụ như vậy, dù nó hợp hay không hợp khẩu vị vẫn có thể uống.”

“Uông tiền bối quả nhiên là thẳng thắn.” Hạ Hầu Huân vỗ tay cười nói.

Mấy tên thủ hạ của Uông Đông Thắng đỉnh đạc nói “Uy, chạy một ngày đường đã sắp chết đói, có cái gì ăn không?”

“Chư vị thỉnh đợi một lát, ta đã kêu phòng bếp chuẩn bị, rất nhanh có thể dùng bữa, bằng không chư vị ăn trước tiểu điểm tâm đi?”

Hạ Hầu Huân vừa dứt lời, vài tên tôi tớ đang cầm khay lập tức đi tới. Chỉ thấy trên khay bày quả hạnh nhân, mứt cây long nhãn, quả nho cùng các thức quả vỏ cứng ít nước.

Kim Hoa đem tiểu thực lấy ra, đang muốn đặt trên bàn trà bên cạnh Uông Đông Thắng, Hạ Hầu Huân xem đúng thời cơ, âm thầm cong ngón giữa bắn ra một vật

Ba! Kim Hoa chỉ cảm thấy trên đùi tê rần, chân nàng nhất thời mất cảm giác.

“Ai nha.....” Kim Hoa hô lên một tiếng ngã nhào về phía trước, xui thay lại ngã vào người Uông Đông Thắng, thức ăn trên tay cũng rơi hết trên người đối phương.

Trừ bỏ Hạ Hầu Huân, ở đây mọi người đều bị dọa ngây người.

Kim Hoa từ trên người Uông Đông Thắng đứng lên, toàn thân đều run run. Nàng lui khởi bả vai không ngừng nhận lỗi “Thực xin lỗi, thực xin lỗi......”

Tất cả mọi người chú ý phản ứng của Uông Đông Thắng, hắn tùy tay phủi xuống thức ăn dính trên quần áo, tiếp theo ha ha cười. Đang lúc mọi người vì hắn cười mà hoang mang không thôi, Uông Đông Thắng bất ngờ kéo lấy tay Kim Hoa, đem nàng cả người kéo vào trong ngực.

“Tiểu cô nương, ngươi rất muốn ngã vào trong lòng bổn đại gia có phải hay không?” Hắn hỏi, Kim Hoa sợ tới mức nói không nên lời nói, chỉ lo phát run. Bên này Hạ Hầu Huân cười nói

“Tiểu nha hoàn tay chân vụng về, Uông tiền bối ngàn vạn lần đừng so đo.”

“Tay chân vụng về? Vậy cho bổn đại gia hảo hảo dạy dỗ một chút.” Uông Đông Thắng nói xong, đột nhiên đưa tay vói vào trong vạt áo Kim Hoa, một tay nắm bộ ngực của nàng.

“Không!!!”

Kim Hoa thét chói tai, không kịp nghĩ lại liền vung ra một bạt tai ─ Ba! Giáng xuống trên má Uông Đông Thắng. Trong phòng nhất thời không một tiếng động, Hạ Hầu Huân điềm nhiên như không cầm lấy chén trà nhẹ nhấp một ngụm.

Uông Đông Thắng sờ sờ mặt, trong ánh mắt loé quang mang. Hắn nổi giận kéo áo Kim Hoa, mãnh liệt giáng cho nàng một cái tát.

“Ô......” Kim Hoa bị đánh đến lệch đầu sang một bên, má sưng đỏ lên.

“Phi!” Uông Đông Thắng không chút nào thương tiếc mà đem nàng ném xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro