- chương 19 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây liền cả kinh. Hạ Cảnh Tề đoán trước được hắn sẽ nói những lời càng kinh người hơn, vì vậy hướng Thân Đồ Bách Nho nháy mắt ra dấu.

“Sư đệ, sư phụ xem ra muốn phân phó chúng ta chuyện gì đó…”

Thân Đồ Bách Nho hiểu ý, hắn gật đầu, nói với Miêu Tuyết Khanh “Tuyết khanh, chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, ngươi ra ngoài một chút được không?”

“Vâng…” Miêu Tuyết Khanh rời đi, Hạ Cảnh Tề cũng cho nha hoàn cùng nô bộc hộ tống thê tử của chính mình rời khỏi, ba người liền đóng cửa, không biết đang bàn bạc cái gì....

Miêu Tuyết Khanh quay trở lại sương phòng, buồn chán ngồi một hồi. Từ giờ đến lúc dùng bữa tối còn rất lâu, Thân Đồ Bách Nho bọn họ cũng không biết muốn nói đến khi nào…

Hắn đột nhiên nhớ tới tên khất cái lúc nãy gặp ở cửa, bởi vì chính hắn khi còn bé cũng là khất cái, cho nên đối với người có thân thế tương tự nảy sinh đồng cảm. Miêu Tuyết Khanh là bởi vì cha mẹ chết đi nên mới phải lưu lạc. Tên khất cái vừa rồi không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì. Mà 'Tam Lang' hắn muốn tìm có hay không thật sự ở đây?

Miêu Tuyết Khanh thật sự rất muốn giúp đỡ hắn, mặc dù Thân Đồ Bách Nho từng nói muốn theo hắn cùng đi tìm, nhưng Miêu Tuyết Khanh càng nghĩ càng ngồi không yên. Nếu hiện giờ nhàn rỗi buồn chán, sao không đi tìm tên khất cái?

Hắn quyết định xong liền đứng dậy, cầm lấy bội kiếm, bước nhanh ra cửa phòng.

Đi tới ngoài cửa lớn, nhưng khắp nơi cũng tìm không được bóng dáng tên khất cái nọ. Hỏi thủ vệ, đối phương lạnh lùng mà nói “Tên khất cái kia hả? Đánh cho hắn một trận, ném tới phố Tây bên kia thành rồi.”

Miêu Tuyết Khanh cắn răng, hỏi “Xin hỏi phố Tây đi hướng nào?”

“Bên kia.” Thủ vệ chỉ hướng một bên.

“Đa tạ.” Miêu Tuyết Khanh theo hướng nọ vội vàng bước đi.

Phố Tây xem như nơi ở của dân nghèo bên trong thành, người tị nạn khắp nơi tụ tập ở chỗ này. Có một quan đạo đi qua phố Tây, cho nên rất nhiều lữ khách vì tiện đường, sẽ từ nơi này vào thành.

Miêu Tuyết Khanh tìm trong đám người rách nát, cuối cùng vẫn tìm không được tên khất cái kia. Khất cái nơi này đều là người già yếu, không giống tên khất cái mới vừa rồi, thoạt nhìn tứ chi kiện toàn mà tuổi cũng còn trẻ. Miêu Tuyết Khanh thấy tìm không được, không thể làm gì khác hơn là quay trở lại.

Lúc này, một tiểu nam đồng mặc quần áo chắp vá lỗ chỗ, tóc rối loạn chạy đến bên chân hắn, lôi kéo quần áo hắn, đối với hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng thiếu mất cái răng cửa.

“Đại gia, cho ta tiền mua bánh bao đi.” Tiểu đồng vươn tay, dùng thanh âm tràn ngập ngây thơ nói.

Miêu Tuyết Khanh có chút sửng sốt, hắn nhìn về phía sau tiểu đồng, một phụ nữ quần áo đồng dạng rách nát vô tình mà dựa vào góc tường, nàng cầm trong tay cái chén bể, trên lưng lại có một hài nhi, nàng hẳn là mẫu thân tiểu đồng này rồi.

Miêu Tuyết Khanh tâm lý ê ẩm, hắn từ trong túi xuất ra một thỏi bạc, đặt vao tay nam đồng. Nam đồng đang cầm bạc, vui vẻ mà nói cám ơn, nhảy nhót trở về bên người mẫu thân. Vị mẫu thân kia nhìn một chút, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, hướng Miêu Tuyết Khanh có chút khom người, Miêu Tuyết Khanh cũng đáp lễ.

Mẫu thân phân phó tiểu đồng vài câu, hắn gật đầu, cầm bạc hướng quán trà bên cạnh chạy đi. Miêu Tuyết Khanh có điểm lo lắng, không nhịn được đi theo tới.

Tiểu đồng tại quán trà mua mấy cái bánh bao nóng hổi, dùng túi giấy bọc lại, còn lại không ít bạc vụn. Hắn đem bạc bỏ vào túi tiền, ôm gói giấy đi tới, đang muốn băng qua đường mà trở lại chỗ mẫu thân, nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng la hét

“Tránh ra! Tránh ra!”

Hai cỗ xe ngựa đạp cuồn cuộn cát bụi, nhanh chóng mà chạy tới, trên đường nhất thời gà bay chó sủa, mọi người tranh nhau tránh né. Tiểu đồng kia chưa từng thấy cục diện hỗn loạn như vậy, chỉ lo ôm bánh bao thịt đứng giữa dường, si ngốc mà nhìn xe ngựa hướng chính mình vọt đến. Ngay lúc xe ngựa sắp đụng vào hắn, một thân ảnh như chớp bay ra, ôm lấy tiểu đồng dược khai.

Con ngựa bị kinh hách, trường hí nhắc lên chân trước, xe ngựa theo sát sau đó suýt nữa va chạm, xa phu cuống quít kéo lấy dây cương, cỗ xe ngựa thứ hai mới chuyển hướng.

Bọn xa phu vừa xuống xe vừa chửi bậy, Miêu Tuyết Khanh đem những lời nhục mạ này bỏ mặc, hắn sắc mặt trầm trọng mà đem nam đồng sợ đến miệng không khép lại nổi mà đặt ở bên đường, loại cảm giác này giống như đã từng quen biết khiến hắn không thoải mái. Nghĩ không ra càng làm cho hắn giật mình chính là, một thanh âm quen thuộc truyền tới

“Xảy ra chuyện gì?” Tuấn mỹ công tử tay cầm chiết phiến, khí vũ hiên ngang từ trong xe ngựa bước xuống.

Miêu Tuyết Khanh nghe thấy tiếng nói, kinh ngạc mà quay đầu, Hạ Hầu Huân đứng trước xe cùng lúc cũng nhìn hắn, hai người nhìn chằm chằm đối phương, cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thời gian ngưng trệ tại giờ khắc này.

Ba năm…ly biệt đã được ba năm. Thiếu niên từng một lần tưởng rằng đã chết, khuôn mặt tuấn tú ngày ngày đêm đêm đều tưởng niệm giờ phút này nhìn như xa lạ, lại mang cảm giác quen thuộc khắc cốt ghi tâm.

Hạ Hầu Huân hướng hắn bước từng bước, Miêu Tuyết Khanh trong nháy mắt phản ứng lại, hắn đạp nhẹ một cái, nhảy lên nóc nhà, chạy nhanh thoát đi.

“Tuyết Khanh!” Hạ Hầu Huân sau một khắc liền đuổi theo, mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người trên nóc nhà truy đuổi, thẳng đến khi mất đi bóng dáng.

Lúc này, nữ tử diễm lệ ngồi trong xe ngựa nhô đầu ra, hỏi bọn xa phu “Thiếu chủ đâu? Hắn đi đâu rồi?”

Xa phu ngơ ngác mà trả lời “Đuổi theo một người nam nhân…”

“Nam nhân?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro