- chương 20 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lớn gào thét lướt qua hai bên tai, Hạ Hầu Huân gắt gao đuổi theo thân ảnh trước mặt. Vì sao phải trốn? Vì sao không quay mặt lại đây? Vì sao không chịu gặp ta?

Hắn lớn tiếng kêu “Miêu Tuyết Khanh!”

Người phía trước như không nghe thấy, hắn nhanh nhẹn mà nhảy xuống dưới mái hiên. Hạ Hầu Huân chạy vội qua, phía dưới vốn là một mảnh sân trống trải.

Y nhảy vào trong viện, nhìn chung quanh bốn phía, trong viện chỉ có mấy chuồng gà, vài cái cây thật nhỏ, căn bản không có chỗ trốn.

Miêu Tuyết Khanh lại như hư không tiêu thất, giống hệt lúc hắn biến mất trong tuyết…

Hắn lại chạy sao… Hạ Hầu Huân phẫn hận mà nghĩ tới. Lúc này, hai gã hạ nhân chạy lại đây.

“Thiếu chủ, phát sinh chuyện gì?”

“Không có việc gì, đi về trước đi.” Hạ Hầu Huân sắc mặt âm trầm mà nói, chỉ hận mình giờ phút này đang mang sự vụ khác trên người, không cách nào phân thân.

Ba người nhảy lên trên nóc nhà, men theo đường cũ trở về. Sau khi bọn họ đi xa, Miêu Tuyết Khanh lui dưới mái hiên nhỏ hẹp mới lặng lẽ lộ thân.

Biết được Hạ Hầu Huân cũng ở trong thành, hắn không dám to gan mà đi ở trên đường cái. Miêu Tuyết Khanh dọc theo hẻm nhỏ, trốn trốn tránh tránh, mất hết một đoạn thời gian mới trở lại An phủ thì đã đến thời gian ăn tối.

Thân Đồ Bách Nho thấy Miêu Tuyết Khanh lúc ăn cơm bộ dáng mất hồn, trong lòng biết đồ đệ nhất định là bên ngoài gặp phải chuyện không thoải mái, bất quá hắn không có vội vã hỏi tới, mà là tĩnh tâm chờ đợi Miêu Tuyết Khanh chủ động nói cho hắn.

Đêm đó, Miêu Tuyết Khanh liền đem chuyện ban ngày gặp phải Hạ Hầu Huân nói với hắn. Thân Đồ Bách Nho trầm ngâm chốc lát, nói

“Xem ra… Hắn vẫn còn muốn ngươi trở về Độc Phiến Môn.”

Miêu Tuyết Khanh không nói, khổ não mà cúi đầu, Thân Đồ Bách Nho hỏi

“Vậy ngươi muốn trở về sao?”

Miêu Tuyết Khanh quyết đoán lắc đầu."Không muốn, ta không muốn lại đi giết người…"

“Chỉ cần ngươi không muốn theo hắn, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.” Thân Đồ Bách Nho kiên định mà nói, Miêu Tuyết Khanh tâm lý tràn đầy cảm kích.

“Đa tạ ngươi, sư phụ…”

“Nếu như còn xem ta là sư phụ ngươi, thì đừng nói đa tạ nữa.” Thân Đồ Bách Nho cười nói.

Miêu Tuyết Khanh nhìn tươi cười ôn hoà của hắn, đời này không có ai đối với mình tốt như vậy. Cũng đều là người cứu mạng mình, vì sao Hạ Hầu Huân cùng Thân Đồ Bách Nho lại khác nhau đến thế? Một người đem hắn trở thành quân cờ, vật tẫn ngoài dùng, một người đem hắn trở thành đồ đệ, mọi cách trân trọng.

Nhưng vì sao hắn hết lần này tới lần khác lại yêu kẻ lợi dụng mình thương tổn mình? Nếu có thể sớm một chút gặp được Thân Đồ Bách Nho… Nếu không gặp được người nọ… Miêu Tuyết Khanh hốc mắt nóng lên, bỗng nhiên quỳ xuống. Thân Đồ Bách Nho cả kinh, cuống quýt dìu hắn “Ngươi làm sao vậy?”

“Đại ân đại Đức của sư phụ, đệ tử đời này không thể báo đáp.” Miêu Tuyết Khanh lại quỳ xuống, dập đầu mấy cái. “Nếu như thật sự có kiếp sau, Tuyết Khanh nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Thân Đồ Bách Nho than nhẹ “Nếu thật có kiếp sau, ta không muốn ngươi làm trâu làm ngựa cho ta…”

Miêu Tuyết Khanh mê muội mà ngẩng đầu lên. “Sư phụ?”

“Không có gì.” Thân Đồ Bách Nho che dấu suy nghĩ, nói “Được rồi, đêm đã khuya, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện Hạ Hầu Huân cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Vâng, sư phụ.” Miêu Tuyết Khanh đứng lên, cùng hắn cáo biệt xong liền trở lại phòng.

Dù Thân Đồ Bách Nho dặn hắn đừng nghĩ nhiều như vậy, nhưng Miêu Tuyết Khanh vẫn trằn trọc khó ngủ. Hắn chung quy cảm giác được, Hạ Hầu Huân xuất hiện sẽ mang đến sóng gió cho cuộc sống tĩnh lặng của mình. Hôm nay gặp lại, ngoại trừ làm cho hắn kinh hoảng, cư nhiên còn có niềm vui không thể giải thích.

Không lẽ hắn từ trước đến giờ vẫn chờ mong có thể gặp lại kẻ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình? Không! Hắn không thể có loại ý nghĩ không biết xấu hổ này!

Từ khi hắn bái Thân Đồ Bách Nho làm thầy, hắn cũng đã quyết định vĩnh viễn rời Độc Phiến Môn, hắn quyết định không bao giờ trở về địa phương hắc ám kia nữa, không bao giờ thành quân cờ cho người khác mặc sức bài bố nữa. Hắn nên vì mình mà sống, vì người trân trọng quan tâm hắn mà sống!

Miêu Tuyết Khanh bắt buộc mình nhắm mắt lại, đem khuôn mặt tươi cười động tâm của Hạ Hầu Huân từ trong đầu đuổi ra ngoài.

__________

Heo_chan : ai nha! Càng lúc càng lười rồi ni?!  o>_<o~ nhất định phải hoàn bộ Hoang Đường trong hè này ~^O^~

Bonus 🌟 có cảm giác khí chất của con này rất giống Hạ Hầu Huân :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro