- chương 21 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng sớm rực rỡ từ cửa sổ tiến vào, bên ngoài truyền đến tiếng chim chi chi tra tra kêu. Thân Đồ Bách Nho kéo chặt khăn trùm đầu, phủ thêm áo khoác, đẩy cửa phòng chậm rãi đi ra ngoài.

Miêu Tuyết Khanh đứng ở ngoài cửa, xem bộ dáng là chờ đợi đã lâu.

“Sư phụ.” Miêu Tuyết Khanh cúi chào.

“Xin lỗi, chờ đã lâu rồi sao?”

“Không có.”

“Vậy chúng ta đi thôi, khách nhân chắc cũng sắp tới đủ rồi.” Thân Đồ Bách Nho đi vài bước, lại phát hiện Miêu Tuyết Khanh vẫn đứng yên.

“Làm sao vậy?” Hắn quanh trở lại, Miêu Tuyết Khanh cúi đầu, khó khăn mà mở miệng

“Sư phụ, ta không tham gia có được không?”

Thân Đồ Bách Nho không có lộ ra vẻ mặt bất ngờ, mà là thông cảm hỏi “Ngươi là sợ gặp Hạ Hầu Huân sao?”

“Ân…” Miêu Tuyết Khanh biết được Hạ Hầu Huân cũng nằm trong danh sách tham dự thọ tiệc lần này, mình hôm nay đi tham gia yến hội, nhất định sẽ gặp phải y.

“Ngươi đừng lo lắng, có vi sư cùng sư công, chúng ta quyết không để y thương tổn ngươi.”

Miêu Tuyết Khanh lắc đầu “Sư công hiếm khi cử hành thọ tiệc, ta không muốn cho hắn thêm phiền toái…”

Thấy hắn nói cũng có đạo lý, Thân Đồ Bách Nho không muốn miễn cưỡng hắn, khẽ thở dài “Được rồi, ta sẽ nói với sư công ngươi.”

“Xin lỗi, sư phụ…” Miêu Tuyết Khanh khó nén áy náy trong lòng mà xin lỗi.

“Đừng lo, vậy ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”

“Ân… Sư phụ, ta muốn đi tìm tên khất cái ngày hôm qua.”

“Ân, vậy ngươi đi đi, nhớ cẩn thận một chút.”

“Tạ ơn sư phụ…” Miêu Tuyết Khanh không muốn lại cùng Hạ Hầu Huân ở cùng dưới một mái hiên, nhất thời như trút được gánh nặng. Hắn cùng với Thân Đồ Bách Nho nói lời từ biệt, đang muốn rời khỏi, lại bị đối phương gọi lại.

“Tuyết khanh, đội sa mạo lên đi, bên ngoài nói không chừng sẽ có đệ tử Độc Phiến Môn, lỡ bị bọn họ phát hiện lại gặp phải phiền toái.” Thân Đồ Bách Nho cẩn thận mà nói.

“Nga…” Miêu Tuyết Khanh đang muốn trở về phòng, Thân Đồ Bách Nho đã nhanh hơn hắn một bước đi vào, đem sa mạo lấy ra. Hắn đi tới trước mặt Miêu Tuyết Khanh, tự tay mang mũ, kéo hạ sa khăn.

Cử chỉ của hắn thân mật vượt quá phạm vi thầy trò, giống như chiếu cố tình nhân. Miêu Tuyết Khanh trong lòng cảm thấy quái dị, rồi lại không thể nói chỗ nào không thích hợp.

“Trên đường cẩn thận.” Thân Đồ Bách Nho ôn nhu cười.

Chung quy cảm giác được… Hôm nay ánh mắt Thân Đồ Bách Nho nhìn mình có điểm không bình thường, ngay cả tươi cười cũng mang theo ngọt ngào trước đây không có, Miêu Tuyết Khanh hoang mang mà nghĩ tới.

“Đệ tử biết, đa tạ sư phụ…” Hắn vội vã tạ ơn, nhanh chân mà rời đi.

Thân Đồ Bách Nho nhìn hướng hắn rời đi mà thất thần hồi lâu, mãi một lúc sau mới cất bước rời đi.

Thọ tiệc của An Trường Quân bắt đầu tại giờ Thân, trước đó là thời gian tiếp khách. Ngoại trừ gia chủ, Thân Đồ Bách Nho cũng phải hỗ trợ tiếp đãi tân khách.

Tại thời điểm đón khách, Thân Đồ Bách Nho gặp Hạ Hầu Huân. Đối phương tuấn soái anh vĩ, thần thái sang trọng, tay cầm chiết phiến, thân vận tạo sắc cẩm bào, được vài tên người hầu vây quanh vào cửa, nghiễm nhiên vốn là một vị hoàng tôn quý tộc.

Hạ Hầu Huân xuất hiện khiến các khách nhân khác chú ý, ngay từ đầu mọi người cũng không biết thân phận của y, thấy y quần áo hoa mỹ, khí độ bất phàm, còn tưởng rằng y là thành viên hoàng tộc. Thẳng đến khi các tân khách tập trung đến phòng khách ngồi, người hầu hô “Độc Phiến Môn -Hạ Hầu chưởng môn nhân xin mời ngồi…”

Các tân khách vừa nghe vài chữ 'Độc Phiến Môn' nhất thời nổ tung. Mọi người đều biết, Độc Phiến Môn tiếng xấu đồn xa, luôn luôn bị chính phái xem thường, cùng giang hồ nhân sĩ phân chia giới tuyến rõ ràng. Mà nay người có địa vị cao nhất trong chốn võ lâm An Trường Quân lại yêu cầu chưởng môn nhân Độc Phiến Môn tham gia thọ tiệc, có thể nào mọi người không kinh ngạc?

Kỳ thật lần này mời Hạ Hầu Huân cũng không phải là ý của An Trường Quân, mà nhị đồ đệ Hạ Cảnh Tề an bài. Hạ Cảnh Tề nói qua, có người nào mà không từng phạm sai lầm, Độc Phiến Môn nay đã có ý cải tà quy chính, so với đối kháng, không bằng tiếp nhận rồi cảm hóa bọn họ, mời bọn họ dự tiệc cũng vì trợ giúp bọn họ dung nhập chính phái nhân sĩ trên giang hồ.

An Trường Quân nghe hắn nói hợp lý, cũng liền đáp ứng. Chỉ là các tân khách không rõ nội tình, tưởng rằng An Trường Quân là bị Độc Phiến Môn mua chuộc rồi, đều dùng ánh mắt thất vọng cùng hèn mọn nhìn Hạ Hầu Huân cùng thầy trò An Trường Quân.

Hạ Hầu Huân không để ý tới ánh mắt kẻ khác, thong thả mà cầm trà nhâm nhi thưởng thức. An Trường Quân biết bọn họ hiểu lầm, nhưng cũng không vội mà giải thích, hắn thần sắc tự nhiên mà ngồi ở vị trí chủ tọa, chờ đợi tân khách toàn bộ nhập tiệc.

Tất cả mọi người ngồi xong, An Trường Quân đứng lên, ôm quyền nói “Đa tạ chư vị tham gia thọ tiệc của tại hạ, tại hạ cùng với hai vị đồ đệ lần nữa đối với các vị tỏ lòng cảm tạ.”

Hạ Cảnh Tề cùng Thân Đồ Bách Nho cũng đi theo đứng lên, hướng bốn phía ôm quyền. An Trường Quân cũng không nói nhiều lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề nói “Tại hạ năm nay sở dĩ yêu cầu mọi người đến đây, cũng không phải là chỉ vì mừng thọ, mà là có một việc trọng yếu hơn muốn tuyên bố…”

Trong phòng tất cả mọi người câm như hến, chờ hắn nói, An Trường Quân dừng một chút, không nhanh không chậm mà cao giọng nói “Tại hạ chuẩn bị nhường lại vị trí võ lâm minh chủ.”

Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời một trận xao động, Hạ Hầu Huân như trước chậm rãi mà uống trà, xem bộ dáng thì y đã dự liệu được chuyện này. An Trường Quân giơ lên hai tay, ý bảo mọi người an tĩnh, mọi người lúc này mới khép lại miệng. An Trường Quân lại nói

“Các vị nhất định hiếu kì, vì sao tại hạ lại đột nhiên nghĩ đến từ nhậm, cùng với việc như thế nào tuyển ra tân minh chủ tiếp theo. Hôm nay tại hạ muốn mọi người tề tụ một chỗ, chính là vì thương lượng chuyện này…”

Hắn còn chưa nói hết, một hòa thượng liền đứng dậy.

“An minh chủ, ngài nhậm chức minh chủ chưa đến mười năm, huống chi ngài bây giờ còn kiện tráng như thế, thật sự không thích hợp từ nhậm quá sớm.”

Các chưởng môn còn lại cũng xen miệng “Đúng vậy, An minh chủ còn trẻ, cần gì nhanh như vậy từ nhậm?”

“Thời gian An minh chủ nhậm chức, phân tranh chốn giang hồ cũng giảm bớt, đều giúp các phái hòa hợp, cách làm việc của An minh chủ cần phải lưu lại…”

An Trường Quân lắc đầu nói “Đa tạ mọi người tán thưởng, nhưng là An mỗ đã quyết, gánh nặng võ lâm minh chủ đặt trên người của ta đã lâu lắm… Vì ngồi trên vị trí này, ta đã mất đi người trọng yếu nhất…” Nói đến chỗ này, An Trường Quân khó nén trong lòng bi thương, hắn than nhẹ nói “Bây giờ, cũng là lúc đem trọng trách này giao cho những người khác rồi.”

Hắn phân phó Hạ Cảnh Tề “Cảnh Tề, cầm đến đây đi.”

“Vâng, sư phụ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro