- chương 26 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạ Hầu chưởng môn khách khí rồi." Triệu Linh Nhi tươi cười thản nhiên, nghĩ thầm phòng ở hoa lệ như vậy cư nhiên lại dám nói cái gì "hàn xá", Hạ Hầu Huân này cũng không biết là đang khiêm nhường hay là khoe khoang.

Đoàn người đi theo Hạ Hầu Huân tiến vào phòng trong, nô bộc theo sau nắm xe ngựa đi vào, tiếp theo "kẽo kẹt..." một tiếng đem đại môn đóng lại.

Miêu Tuyết Khanh giấu mình ở một gốc đại thụ trong viện, đẩy ra cành lá, âm trầm mà quan sát tình huống bên dưới. Đám nữ tử kia vốn là người của "Ngạo Kiếm sơn trang", trong đó Linh Nhi là Đại tiểu thư, Hạ Hầu Huân sẽ không vô duyên vô cớ chiêu đãi các nàng.

Lấy tính tình y mà xem, y nhất định là coi trọng Triệu cô nương tuổi còn trẻ xinh đẹp mà rất có gia thế rồi, lừa bọn họ tới đây chỉ sợ là không có hảo ý.

Miêu Tuyết Khanh theo dõi đội xe của Hạ Hầu Huân ba ngày, vẫn đợi cơ hội cướp lấy giải dược, xem ra lúc này là thời cơ thích hợp.

"Triệu cô nương, uống tiếp một chén đi." Hạ Hầu Huân đem chén rượu trong tay Triệu Linh Nhi rót đầy.

Triệu Linh Nhi đỡ trán, gương mặt vì rượu mà hiện ra sắc đỏ ửng mê người. Nàng hàm hồ mà hô: "Ta... Ta uống không được..."

"Triệu cô nương đừng khách khí, đến..ta cam đoan, đây là chén cuối cùng." Hạ Hầu Huân kiên nhẫn dẫn con mồi cắn câu.

Triệu Linh Nhi ỡm ờ, mơ mơ màng màng mà uống tiếp một chén rượu.

"Triệu cô nương không hổ là nữ trung hào kiệt, thật sự là hảo tửu lượng." Hạ Hầu Huân giả mù sa mưa mà khen ngợi. Triệu Linh Nhi cười ngây ngô vài cái, tiếp theo liền bùm một tiếng ghé vào mặt bàn.

"Triệu cô nương, Triệu cô nương?" Hạ Hầu Huân đẩy đẩy bả vai của nàng, sau khi xác định đối phương đã say ngất, khoé miệng y nổi lên nụ cười giảo hoạt.

Miêu Tuyết Khanh trên cây đợi hơn nửa ngày, rốt cục nhìn thấy Hạ Hầu Huân dìu Triệu Linh Nhi say như chết hướng phòng trong chủ ốc đi đến, hắn bất động thanh sắc theo sát bọn họ.

Hai người tiến vào trong phòng, Miêu Tuyết Khanh mặc dù không thể đến gần nhìn trộm, nhưng lại có thể từ bóng dáng do nến chiếu rọi trên cửa sổ mà nhìn ra tình huống giữa bọn họ.

Hạ Hầu Huân đem Triệu Linh Nhi đặt ở trên giường, ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve mặt của nàng. Triệu Linh Nhi tựa hồ vẫn duy trì một điểm thanh tỉnh, nàng rên rỉ đẩy ra tay nam nhân, nhưng lại không đủ để ngăn cản địch nhân xâm phạm.

Miêu Tuyết Khanh nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, nín thở nhìn. Hắn biết nam nhân sau khi giao hoan sẽ trở nên uể oải không chịu nổi, đến lúc đó phòng bị cũng sẽ yếu đi. Chỉ cần chờ Hạ Hầu Huân chiếm được Triệu Linh Nhi, mệt mỏi ngủ rồi, mình ra tay sẽ dễ dàng hơn.

Mặc dù không muốn hy sinh Triệu Linh Nhi, nhưng vì lấy được giải dược, chính mình không thể không khoanh tay đứng nhìn... Miêu Tuyết Khanh trong lòng lương tâm cắn rứt.

Hạ Hầu Huân đã ở trên người Triệu Linh Nhi, đối phương tựa hồ tỉnh lại rồi, bắt đầu giãy dụa, thấp giọng hô: "Không nên! Ngươi muốn làm gì..."

Hạ Hầu Huân cúi đầu cười, ôn nhu lừa lọc nói: "Triệu cô nương ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ phụ trách..."

Miêu Tuyết Khanh nghe vào trong tai, đáy lòng nổi lên một đoàn hoả, hắn đột nhiên rất tức giận, cũng không biết luồng hỏa này từ đâu mà đến, toàn thân hắn bắt đầu kích động mà run rẩy.

"Không nên! Không nên ngươi buông ta ra..." Triệu Linh Nhi kịch liệt phản kháng, trong thanh âm mang theo tiếng khóc làm người thương tiếc.

"Triệu cô nương, ngươi buông lỏng một chút, ta sẽ rất ôn nhu..."

Miêu Tuyết Khanh cũng nhẫn nại không nổi nữa, hắn mãnh lực bẻ gãy một nhánh cây "ba!"

Chỉ là một tiếng vang rất nhỏ, cũng đã đủ để kinh động người trong nhà. Hạ Hầu Huân nhanh chóng từ trên người Triệu Linh Nhi đứng lên, Miêu Tuyết Khanh thấy y sắp đi ra, phi thân nhảy qua tường vây.

"Là ai?!" Hạ Hầu Huân một khắc sau liền lao tới, người trong nhà cũng chạy tới theo.

"Chuyện gì?"

"Có chuyện gì?"

"Có người lẻn vào được, đuổi theo!" Hạ Hầu Huân ngắm thân ảnh hòa vào trong rừng cây, dẫn đầu nhảy lên trên tường vây, các thị vệ khác cũng lập tức đuổi theo.

Các kiếm tỳ của Triệu Linh Nhi nghe tiếng mà đến, chỉ thấy Triệu Linh Nhi quần áo không chỉnh mà ghé vào bên trong phòng Hạ Hầu Huân khóc. Loại tình huống này vừa nhìn đã biết phát sinh chuyện gì, các kiếm tỳ vừa sợ vừa giận, một bên mắng Hạ Hầu Huân một bên dìu Triệu Linh Nhi rời đi.

Hạ Hầu Huân đuổi tới trong rừng cây, đối phương sớm đã biến mất vô tung. Các thị vệ đuổi tới bên người y, hỏi: "Chủ nhân, có muốn hay không phái người lục soát một chút?"

Hạ Hầu Huân nhìn tại nhánh cây lay động trong bóng đêm, người tới là ai, y trong lòng hiểu rõ. Hạ Hầu Huân trầm tư trong chốc lát, nói: "Quên đi. "

Mặc các thị vệ đầy mặt khó hiểu, Hạ Hầu Huân chuyển hướng trở về Thúy Tình Cư, vừa đi vừa cười lạnh nói: "Hắn nhất định sẽ tới nữa..."

Miêu Tuyết Khanh mang sa mạo, xen lẫn trong đám người. Hai mắt hắn cách lụa mỏng, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm đoàn người ngựa phía trước.

Hôm nay đã là ngày thứ sáu hắn theo dõi Hạ Hầu Huân, từ Cận Châu thành trở về Phạm Châu thành, ngày đêm thần tốc không cần nghỉ ngơi, nhanh nhất cũng muốn tiêu tốn hai ngày. An Trường Quân nói qua, nhất định trong vòng nửa tháng đem giải dược về tay, nói cách khác, hắn tại còn lại bảy ngày, vô luận như thế nào đều phải lấy được giải dược.

Theo Miêu Tuyết Khanh tìm hiểu, Hạ Hầu Huân tới đây là vì ở Mai Lan sơn trang sẽ diễn ra "thử kiếm đại hội" mỗi năm một lần, sau bốn ngày cuối đại hội, Hạ Hầu Huân không biết lại muốn chạy đi chỗ nào. Cho nên, trong thời gian bốn ngày nhất định phải động thủ, không thể lại do dự! Miêu Tuyết Khanh trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Sau khi đội xe của Hạ Hầu Huân tại biệt quán được sắp xếp xong xuôi, Hạ Hầu Huân dẫn vài người đi Mai Lan sơn trang cùng trang chủ gặp mặt. Miêu Tuyết Khanh đi theo, tìm kiếm thời cơ xuống tay.

Mai Lan sơn trang rộng lớn, hơn nữa khách nhân đông đảo, Hạ Hầu Huân mỗi lần xuất hiện luôn có bao nhiêu người cùng đi, tuyệt đối bất lợi để đánh lén. Miêu Tuyết Khanh tại đại thụ ngoài sơn trang quan sát hồi lâu, trong số khách nhân tiến vào sơn trang, còn có cô gái mấy hôm trước bị Hạ Hầu Huân khinh bạc —— Triệu Linh Nhi.

Nhìn Triệu Linh Nhi cùng kiếm tỳ vào sơn trang, Miêu Tuyết Khanh lập tức cũng đoán được, Hạ Hầu Huân sẽ không dễ dàng để mất con mồi, y nhất định sẽ ở thử kiếm đại hội lần nữa đối với Triệu Linh Nhi ra tay, lúc này Miêu Tuyết Khanh cũng sẽ không lại phá hư cơ hội.

Hắn nhẫn nại chờ đợi, đợi tình huống lúc trước lần nữa xuất hiện...

- Ba ngày sau –

Trên cây hòe trước cửa biệt quán Độc Phiến Môn, vài con chim nhỏ vừa nhảy nhót vừa vui sướng xướng lên một khúc. Miêu Tuyết Khanh đầu đội sa mạo, ngồi trên lan can, hết sức chăm chú mà nhìn tình huống ngoài cửa biệt quán. Hắn vẫn không nhúc nhích, như thể đã trở thành một bộ phận của cây hòe, chim chóc cũng lớn mật mà nhảy qua người hắn.

Một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa, từ trên xe xuống đúng là Hạ Hầu Huân, tay y lại là ôm Triệu Linh Nhi. Triệu Linh Nhi toàn thân không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể dùng hai mắt căm tức mà trừng Hạ Hầu Huân, Miêu Tuyết Khanh nghĩ thầm nàng nhất định là bị điểm huyệt rồi.

Mặt khác, một gã hán tử vẻ mặt cặn bã thì khiêng một nam hài gầy yếu từ xe ngựa phía sau nhảy xuống, Miêu Tuyết Khanh mạn bất kinh tâm mà liếc mắt một cái, không có quá chú ý. Hắn bây giờ đã bất chấp người khác, chỉ có thể toàn tâm toàn ý nghĩ tới làm cách nào cướp lấy giải dược.

Sau khi Hạ Hầu Huân bọn họ vào nhà, Miêu Tuyết Khanh cũng đi theo ẩn vào phòng trong, nằm trên nóc nhà chờ thời cơ chín mùi, Hạ Hầu Huân đem Triệu Linh Nhi đưa vào phòng, nhưng không có vội vã chiếm lấy nàng, mà là ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Người này còn đang chờ cái gì... Miêu Tuyết Khanh ghé vào nóc nhà, kiên nhẫn chờ.

Rất nhanh, hoàng hôn buông xuống. Hạ Hầu Huân ở phòng trong ăn xong cơm tối, như trước không có bất cứ động tĩnh gì, Triệu Linh Nhi vẫn bị y đặt ở trên giường.

Chẳng lẽ y phải đợi buổi tối mới "hưởng dụng?" Hay là nói y đêm nay mới chiếm lấy Triệu Linh Nhi? Miêu Tuyết Khanh thầm nghĩ, có thật như thế không, chính mình phải chuẩn bị tùy thời mà hành động rồi.

Mới vừa nghĩ như vậy, Miêu Tuyết Khanh bất ngờ chứng kiến trong đình viện cách đó không xa xuất hiện hai thân ảnh qủy tuý (không hiểu lắm nên để nguyên :<). Đó là một vị công tử tuấn tú cùng một thị nữ cầm kiếm, Miêu Tuyết Khanh nhận ra thị nữ nọ, vốn là một trong những kiếm tỳ bên người Triệu Linh Nhi.

Công tử kia bắt được một gã người hầu đi ngang qua, tựa hồ đang ép hỏi gã.

———————-
Heo_chan: đang điên cuồng lấp hố a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro