- chương 27 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người này nhất định là tới cứu Triệu Linh Nhi, Miêu Tuyết Khanh suy đoán, nói không chừng chính mình có thể thừa dịp hỗn loạn cướp lấy giải dược. Hắn chặt chẽ quan sát mấy người phía dưới, vị công tử kia sau khi hỏi hết người hầu, đột nhiên sắc mặt đại biến mà hướng một phương chạy đi.

Triệu Linh Nhi không phải ở nơi này sao! Miêu Tuyết Khanh trong lòng kinh hô, hắn nhìn theo phương hướng công tử nọ rời đi, bên kia khói bốc lên cuồn cuộn, xem ra là đang bốc cháy.

Này là chuyện gì xảy ra? Mấy người này rốt cuộc muốn làm gì? Miêu Tuyết Khanh đầy đầu dấu chấm hỏi. Nhưng Hạ Hầu Huân ngay phía dưới, hắn chỉ có thể tiếp tục ở lại chỗ cũ giám thị.

Kiếm tỳ bị công tử nọ bỏ lại cùng một nam một nữ khác hội hợp, bọn họ lúc này rốt cục hướng phòng Hạ Hầu Huân chạy tới.

Không sai! Chính là nơi này! Miêu Tuyết Khanh trong lòng hoan hô, kỳ vọng bọn họ nhanh nhanh triển khai hỗn chiến để cho mình có cơ hội ra tay.

Đám người kia bắt đầu cùng thủ hạ của Hạ Hầu Huân đánh nhau, Hạ Hầu Huân rất nhanh cũng từ trong phòng đi ra, gia nhập chiến cuộc.

Miêu Tuyết Khanh nhìn đao quang kiếm ảnh bên dưới, lại nhìn căn phòng đã mất đi phòng thủ. Giải dược tại trong phòng sao? Hay là bị Hạ Hầu Huân mang ở trên người rồi? Hạ Hầu Huân đang cùng nam tử kia đánh túi bụi, nhưng xem ra đối phương không phải đối thủ của Hạ Hầu Huân.

Nếu như lúc này hắn nhúng tay, nói không chừng có thể đánh bại Hạ Hầu Huân... Nhưng là, như vậy không khỏi quá mức ti tiện đi? Miêu Tuyết Khanh cắn răng, không dám coi thường vọng động, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại.

Mấy người tới cứu Triệu Linh Nhi liên tiếp bại trận, mắt thấy chống đỡ không được, một kiếm tỳ thình lình móc ra một cây sáo nhỏ, dùng sức thổi lên một tiếng dài.

Là ám hiệu sao? Miêu Tuyết Khanh dựng thẳng thân mình nhìn về phía vị công tử bỏ đi lúc nãy, quả nhiên, không bao lâu sau liền chứng kiến y vội vàng chạy đến.

Nhìn bước chân hắn, công lực hẳn là không dưới Hạ Hầu Huân... Miêu Tuyết Khanh chờ mong hắn có thể đánh bại Hạ hầu Huân.

Công tử nọ khí thế mà chạy tới, trong chớp mắt đem bọn thủ hạ của Hạ Hầu Huân đánh ngã.

"Đi cứu người!" Hắn đối với hai nữ kiếm tỳ quát, hai người kia nhanh chóng chạy vào phòng. Công tử nọ đem Hạ Hầu Huân cùng đồng bạn hắn tách ra, đối với đồng bạn nói: "Các ngươi rút lui trước, ta sẽ đuổi theo sau."

Đồng bạn mang theo Triệu Linh Nhi chạy. Còn lại hắn đối phó Hạ Hầu Huân, y tựa hồ không một chút nào quan tâm con mồi lần nữa đào tẩu, nhặt lên kiếm của một gã thị vệ, cười nói: "Nghe nói Vân thiếu hiệp kiếm pháp siêu quần, tại hạ hôm nay thật muốn lãnh giáo."

Vân công tử cũng cười lạnh "Thật ư? Như vậy thất lễ rồi."

Hai người cầm kiếm đánh nhau, chiêu chiêu sắc bén. Kiếm pháp bọn họ tương đối ngang nhau, chỉ trong chớp mắt nhân tiện hủy đi mười mấy chiêu. Miêu Tuyết Khanh thấy vậy trợn mắt, kiếm pháp của Hạ Hầu Huân còn muốn lợi hại hơn mấy năm trước, trên cả Thân Đồ Bách Nho. Lần trước tại "Đằng Hương Các", y chỉ một mực đùa Thân Đồ Bách Nho, căn bản không có sử xuất toàn bộ công lực, Miêu Tuyết Khanh thẳng cho tới hôm nay mới biết được thực lực của y.

Cho dù Hạ Hầu Huân lần trước không cần quỷ kế, cũng có thể đánh bại Thân Đồ Bách Nho... Miêu Tuyết Khanh trong lòng không khỏi hoang mang thắc mắc. Tại sao Hạ Hầu Huân chưa bao giờ dụng độc lại lấy thủ đoạn như vậy đối phó Thân Đồ Bách Nho? Tại sao rõ ràng có đủ năng lực đánh bại đối phương, nhưng lại muốn chọn loại thủ đoạn hèn hạ này?

Tâm tư Hạ Hầu Huân, cho tới bây giờ đều không dễ dàng đoán được.

Hồn vía Miêu Tuyết Khanh đang phiêu diêu ở một nơi nào đó, đột nhiên phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Hạ Hầu Huân — bị phát hiện rồi! Hắn trong lòng chợt lạnh, cuống quít nhảy dựng lên.

"Đừng chạy!" Hạ Hầu Huân hét lớn một tiếng, bỏ lại đối thủ vẻ mặt kinh ngạc phi thân đuổi theo, hai người trên nóc nhà chơi trò đuổi bắt.

Sao lại nhọ thế chứ! Tại sao mỗi lần đều là thất bại trong gang tấc! Miêu Tuyết Khanh vừa chạy trong lòng cũng không ngừng phun tào. Hạ Hầu Huân phía sau đuổi theo không bỏ, y quát: "Đứng lại! Ngươi không phải muốn giải dược sao?"

Miêu Tuyết Khanh vừa nghe đến hai chữ "giải dược", liền định trụ thân mình. Hạ Hầu Huân thấy hắn ngừng, cũng liền ngừng lại. Miêu Tuyết Khanh biết chính mình đã không có đường lui, tiếp tục chạy trốn, hắn sợ rằng vĩnh viễn cũng không lấy được giải dược.

Hắn xoay người đối mặt với Hạ Hầu Huân, nắng chiều xuyên thấu sa mạo màu trắng, khuôn mặt âm trầm tuấn tú của hắn phía sau màn che như ẩn như hiện.

"Muốn giải dược sao?" Hạ Hầu Huân lặp lại câu hỏi.

Miêu Tuyết Khanh đơn giản mà đáp: "Muốn!"

Hạ Hầu Huân cười lạnh châm chọc nói: 

"Ngươi vẫn theo dõi ta? Ngươi vì cứu "sư phụ" thật đúng là hao phí hết tâm sức."

"Đem giải dược giao cho ta." Miêu Tuyết Khanh không muốn cùng y nói nhảm, trực tiếp rút kiếm.

"Ngươi định dùng vũ lực cướp lấy?" Hạ Hầu Huân lắc đầu cười nói: "Ngươi chắc rõ ràng thực lực của ta và ngươi chênh lệch đến mức nào?"

"Ta nhất định không bại trước ngươi..." Miêu Tuyết Khanh bày ra điệu bộ tác chiến.

"Ngươi sẽ vì nam nhân khác mà giết ta?" Hạ Hầu Huân mị khởi đôi mắt lạnh như băng.

Miêu Tuyết Khanh chần chờ, nói: "Là ngươi bức ta đến nước này..."

"Nếu như ngươi nguyện ý phối hợp với ta, làm sao lại đến nông nỗi này?" Giọng Hạ Hầu Huân mang chút tức giận nói: "Ngươi đây là không muốn trở về bên cạnh ta? Đi theo nam nhân khác lưu lạc giang hồ có thể khiến ngươi vui thích?"

Miêu Tuyết Khanh âm thầm cắn răng, thanh âm khàn khàn mà quát: "Không phải là ngươi vứt bỏ ta sao?!"

Hạ Hầu Huân bỗng dưng im lặng, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Miêu Tuyết Khanh. Trầm mặc rồi một hồi lâu, y gần như lầm bầm nói nhỏ: "Nếu như ta nói... Kỳ thật ta lúc đó không còn cách nào khác... Ngươi sẽ tin sao...?"

Miêu Tuyết Khanh ngẩn ra, Hạ Hầu Huân ngay lúc hắn phân tâm vọt đến trước mặt hắn, một tay chế trụ cổ tay cầm kiếm của hắn. Miêu Tuyết Khanh chỉ cảm thấy cổ tay một trận tê dại, kiếm từ trong tay rơi xuống.

Hỏng bét! Miêu Tuyết Khanh thầm kinh hô, hắn lập tức tung một chưởng bổ về phía Hạ Hầu Huân, Hạ Hầu Huân nhanh chóng bắt được tay hắn, dùng sức kéo về trước "bịch!" Hai người ngã từ trên nóc nhà xuống.

Trong nháy mắt, ngay trước khi chạm đất, Hạ Hầu Huân ôm lấy Miêu Tuyết Khanh, nhanh nhẹn mà nhảy ngược lên lại nóc nhà, vững vàng mà đứng.

Sa mạo trên đầu Miêu Tuyết Khanh theo gió tung bay rơi trên mặt đất, trong ánh nắng ráng vàng hiện ra màu sáng trong suốt.

Hai người trên nóc nhà toàn thân kề sát cùng một chỗ, thắt lưng Miêu Tuyết Khanh bị gắt gao ôm lấy, đỉnh đầu nhân tiện để tại chóp mũi Hạ Hầu Huân. Hắn toàn thân khẽ run, màu đỏ từ lỗ tai lan tới trên mặt, xoay thắt lưng muốn tránh thoát, Hạ Hầu Huân liền đem hắn ôm chặt hơn nữa.

"Ngươi là không quen bị ôm sao?" hơi thở Hạ Hầu Huân phun bên tai, giọng điệu của y làm Miêu Tuyết Khanh bật cười.

Rõ ràng một khắc trước khí thế hừng hực, giương cung bạt kiếm, bây giờ hai người lại lấy tư thái nhiệt liệt ôm cùng một chỗ, phát triển như vậy làm sao Miêu Tuyết Khanh không ngượng ngùng?

"Xin buông ta ra..." Hắn khẽ giọng.

Hạ Hầu Huân bá đạo nói: "Ta không buông."

"Ngươi..." Miêu Tuyết Khanh trợn mắt nhìn y, Hạ Hầu Huân lại bất ngờ để sát vào hắn, chóp mũi hai người cơ hồ đụng nhau, Miêu Tuyết Khanh trái tim đập loạn, lời sắp nói ra nhất thời nghẹn trong cổ họng.

Là bởi vì ánh mặt trời sao? Hay vì sao hai mắt của Hạ Hầu Huân như muốn thiêu đốt chính mình? Miêu Tuyết Khanh hoảng hốt mà nghĩ tới.

"Muốn giải dược sao...?"

Đối phương lần thứ ba hỏi. Miêu Tuyết Khanh mím môi, gật đầu. Hạ Hầu Huân phát ra một tiếng cười lạnh, y cúi đầu, bất ngờ mà hôn lên môi hắn.

"Ách..." Miêu Tuyết Khanh trừng lớn hai mắt, trước mắt chỉ có một mảnh ánh sáng màu vàng mơ hồ.

Sau một khắc, Hạ Hầu Huân rời môi hắn. Y nhìn chằm chằm Tuyết Khanh đồng tử thất thần, khàn khàn mà nói: "Muốn giải dược, liền ngoan ngoãn phối hợp..."

———————
Heo_chan: tuôi lại đào thêm hố rồi các nàng ạ :< like cho tui có động lực xíu đi ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro