- chương 28 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương đồng chiếu rọi ánh nến mơ hồ, nam tử ngồi ở trên giường hai tay khoanh trước ngực, tựa tiếu phi tiếu mà xem thiếu niên trước mặt co quắp bất an, dù vội vẫn ung dung nói: "Cởi quần áo."

Miêu Tuyết Khanh hít sâu mấy hơi, hai tay phát run mà đặt trên đai lưng, nhưng lại chậm chạp không có hành động. Đợi mòn mỏi một hồi lâu, Hạ Hầu Huân rốt cục không còn nhẫn nại, đánh một cái ngáp thật to.

"Động tác nhanh lên một chút, ta có điểm mệt nhọc."

Miêu Tuyết Khanh tay đặt trên đai lưng, hắn cắn môi dưới hỏi: "Tại sao?"

"Sao là sao?" Hạ Hầu Huân cười hỏi ngược lại.

"Tại sao... Chúng ta... Lại làm loại sự tình này?" Miêu Tuyết Khanh khó xử hỏi.

"Loại sự tình này? Chúng ta còn không có bắt đầu, ngươi đã biết ta chuẩn bị làm cái gì rồi sao?" Hạ Hầu Huân cố ý đùa hắn.

Miêu Tuyết Khanh đỏ bừng mặt, không cam lòng mà nhìn y. Hạ Hầu Huân phút chốc đứng lên, đi tới trước mặt hắn. Nhìn y hướng chính mình đi tới, Miêu Tuyết Khanh thật muốn xoay người bỏ chạy. Hạ Hầu Huân một tay nắm thắt lưng hắn, ôm hắn áp vào trên người mình.

"Dùng loại ánh mắt đáng yêu này... Là đang muốn dụ dỗ ta sao?" Y để sát vào mặt hắn, mập mờ mà nói nhỏ.

Một Hạ Hầu Huân toàn thân toả ra khí tức hấp dẫn như vậy, đối với Miêu Tuyết Khanh thật là xa lạ, tại sao hai người lại biến thành loại tình huống này?

Mặt Hạ Hầu Huân sáp lại gần mặt hắn, môi cơ hồ muốn dán lên, Miêu Tuyết Khanh tâm hoảng ý loạn mà đẩy y, không nhịn được thấp giọng hô: "Thiếu chủ..."

Nghe hắn gọi mình như vậy, Hạ Hầu Huân đột nhiên ngừng lại, hai mắt như bốc cháy nhìn hắn. Miêu Tuyết Khanh chưa kịp cử động, đương lúc hắn thất thần, Hạ Hầu Huân lại đột nhiên hôn hắn.

"Ân... Ân..." Nụ hôn mãnh liệt khiến người khó lòng kháng cự, Miêu Tuyết Khanh bị y hôn đến hô hấp khó khăn.

Hạ Hầu Huân cuồng dã mà mút môi hắn, đầu lưỡi nóng rát tiến vào miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn bắt đầu đưa đẩy, thẳng đến cả hai cùng thở hồng hộc, mới thoáng rời đi một chút.

"Ngươi rốt cục chịu gọi ta như vậy rồi..." Môi Hạ Hầu Huân dán trên mặt hắn, thở gấp nói.

Lúc Miêu Tuyết Khanh ý thức được y đang nói cái gì, gương mặt nguyên bản phiếm hồng nhất thời trở nên giống như hỏa thiêu.

Hắn nhớ tới quan hệ hai người trong quá khứ, trong lòng dâng lên chua xót.

"Tuyết Khanh..." Hạ Hầu Huân lại muốn hôn hắn, Miêu Tuyết Khanh đột nhiên mạnh mẽ đẩy y ra.

Miêu Tuyết Khanh dùng sức lau chùi nước bọt trên môi, nhất quyết muốn đem cảm giác vừa rồi toàn bộ xóa đi. Hạ Hầu Huân nhìn hắn, nhiệt tình trong mắt dần dần biến mất, thay thế bởi một tầng băng sương, y trầm giọng nói: "Ngươi đây là có ý tứ gì..."

Miêu Tuyết Khanh ách thanh âm hỏi: "Tại sao lại làm vậy với ta?!"

Hạ Hầu Huân ngạo mạn chọn mi."Tại sao ư? Vì ta thích!"

Loại lời nói này quả thực rất khinh người, Miêu Tuyết Khanh khẽ quát: "Ta không phải con rối của ngươi!"

"Ngươi thật sự không phải..." Hạ Hầu Huân cố ý lấy khẩu khí chua ngoa nói: "Ngươi chỉ là một con chó ta dưỡng mà thôi..."

Miêu Tuyết Khanh trong mắt hiện lên khuất nhục, hắn phẫn nộ mà nắm chặt tay, bộ dáng sẵn sàng tiến lên chém giết bất cứ lúc nào.

"Chó do ta nuôi lớn, chỉ có ta có thể ném đi, nếu nó muốn bỏ đi, ta vô luận như thế nào cũng muốn bắt nó trở về, cắt đứt chân nó." Hạ Hầu Huân tiếp tục chọc giận hắn, Miêu Tuyết Khanh tức giận huy quyền về phía y.

Hạ Hầu Huân bỗng dưng xuất ra một cái bình nhỏ, cầm giữa ngón cái cùng ngón trỏ, đưa tới trước mặt hắn. Miêu Tuyết Khanh lập tức dừng lại động tác, gắt gao nhìn cái chai nọ.

"Đây là giải dược..." Hạ Hầu Huân âm hiểm mà cười nói: "Muốn ta bóp nát nó sao?"

Miêu Tuyết Khanh tức giận đến cả người cũng run rẩy, hắn cắn chặt răng, thật vất vả mới đem nắm tay chậm rãi buông.

"Ta nói rồi, muốn giải dược thì phải phối hợp ta... Ngươi cho rằng ngươi bây giờ có tư cách theo ta cò kè mặc cả sao?" Hạ Hầu Huân bây giờ lại khôi phục lại khuôn mặt hờ hững lạnh như băng. Mới vừa rồi nhiệt hỏa trong mắt mà hắn chứng kiến chỉ là ảo giác chính mình tạo ra đi... Miêu Tuyết Khanh trong lòng kết luận, nụ hôn bất ngờ kia cũng chỉ xuất phát từ ác ý vũ nhục mình.

"Chính là dù ta nghe lời ngươi... Ngươi cũng không đem giải dược cho ta." Miêu Tuyết Khanh rất rõ con người y.

Hạ Hầu Huân đem giải dược thu hồi trong tay áo, y lãnh đạm cười. "Chỉ cần ngươi làm theo yêu cầu của ta, ta liền đem cho ngươi, nếu không muốn, ngươi bây giờ có thể đi."

Miêu Tuyết Khanh đứng khựng một chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Nếu như hắn bây giờ bỏ đi, cũng chính là tuyên bố cái chết của Thân Đồ Bách Nho, mà nay đi tới bước này rồi, hắn cũng không còn đường lui.

Hắn chịu đựng, cúi đầu, hai tay vô lực mà buông xuống. Hạ Hầu Huân biết mình nắm chắc thắng lợi rồi, y một lần nữa ngồi trở lại trên giường, ra lệnh: "Bây giờ, đem toàn bộ quần áo cỡi."

Miêu Tuyết Khanh như một tượng gỗ, động tác cứng ngắc mà cởi xuống đai lưng, cỡi y bào, sau đó là áo mỏng, hài miệt (chả hiểu nên để nguyên :v), quần dài. Hắn toàn thân lỏa lồ mà đứng trên thảm, trên da thịt cảm thấy trận trận hàn ý.

Hạ Hầu Huân di chuyển ánh mắt khắp thân thể hắn, từ giữa ngực đến đôi tay thon dài, tiếp theo là thắt lưng tinh tế mềm dẻo, cuối cùng dừng lại tại giữa hông... Dưới ánh mắt nóng rực của y, Miêu Tuyết Khanh cư nhiên sinh ra một loại ảo giác bị ngọn lửa vây quanh.

"Lại đây đi..." Hạ Hầu Huân thanh âm không biết vì sao có chút khàn khàn.

Không nhìn ra được ý đồ của y, Miêu Tuyết Khanh nâng bước, thẳng tắp đi tới trước mặt hắn. Hạ Hầu Huân từ dưới lên trên nhìn kỹ toàn thân hắn, da tay Miêu Tuyết Khanh tương đối tinh tế, tỳ vết duy nhất chính là vết thương trên cổ tay cùng cổ chân hắn — đó là vết thương do chính Hạ Hầu Huân tạo ra ba năm trước.

Hạ Hầu Huân cầm lên một cánh tay, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve trên đao ngân nhạt màu. Miêu Tuyết Khanh từ trong ánh mắt y biết y nhớ tới cái gì, hắn mặt không chút thay đổi mà rũ mắt suy nghĩ. Nói ra cũng kỳ dị, mặc dù Hạ Hầu Huân nói muốn phế võ công của hắn, nhưng y không có đem gân tay gân chân Miêu Tuyết Khanh hoàn toàn cắt đứt, bởi vậy, Miêu Tuyết Khanh tĩnh dưỡng nửa năm đã khôi phục công lực.

Hắn không dám tưởng tượng Hạ Hầu Huân làm như vậy vốn là xuất phát từ nhân từ, chỉ có thể nói với chính mình, này chỉ là Hạ Hầu Huân nhất thời sơ suất — mặc dù Hạ Hầu Huân đối với địch nhân cho đến bay giờ vẫn chưa lần nào sơ suất...

Mà nay, y lại dùng ánh mắt như vậy nhìn vết thương trên tay mình, làm cho Miêu Tuyết Khanh lại lâm vào hoang mang.

Hạ Hầu Huân bất ngờ cầm cổ tay hắn dùng sức kéo, Miêu Tuyết Khanh đứng không vững, nửa quỳ ngã vào trong lòng y. Hạ Hầu Huân lưu loát mà giải khai dây lưng chính mình, lôi ra tính khí nặng trịch, Miêu Tuyết Khanh nhìn vật thể dữ tợn trước mắt, nhất thời biến sắc.

Hạ Hầu Huân nắm tính khí, ác tính nói: "Liếm nó..."

"Ách..." Tuyết Khanh không thể tin mà ngẩng đầu, ánh mắt Hạ Hầu Huân lại không giống nói giỡn, nhưng yêu cầu của y lại là không thể tưởng tượng nổi. "Nhanh lên một chút, tiếp tục xấu hổ ta không chừng sẽ đổi ý." Hạ Hầu Huân thúc giục.

Miêu Tuyết Khanh nuốt nuốt nước bọt, hai tay phát run mà cầm lấy vật thể đang nóng lên kia, đồ vật kia cư nhiên một bàn tay nắm không hết. Hắn há miệng, rồi lại chần chờ mà lui về.

"Liếm làm sao..." Hắn vô thố hỏi.

"Từ dưới hướng lên trên, mỗi một bộ phận đều phải liếm ẩm ướt, chuyện đơn giản như vậy sẽ không cần ta dạy đi?" Hạ Hầu Huân kinh nghiệm hoa liễu đầy mình, rất hiển nhiên cho rằng loại sự tình này hẳn là mọi người đều biết.(Heo: đọc tới mấy khúc công khoe chiến tích mị lại thấy ghét -.-)

Chuyện đơn giản cái gì chứ? Ta cũng không phải trời sinh thích thú loại hoạt động hạ lưu này! Miêu Tuyết Khanh khẽ cắn môi, vươn đầu lưỡi, trúc trắc mà dọc theo dương vật hướng lên trên mà liếm, đem mỗi một tấc cũng liếm ướt rồi, vật thể trong tay đã biến thành nhất trụ kình thiên.

"Tiếp theo là làm thế này..."Hạ Hầu Huân thở dài, mở miệng chỉ bảo "Ngậm phần đỉnh, rồi mút." Miêu Tuyết Khanh mặt đỏ tai hồng mà hấp trụ.

"Hai tay cầm phía dưới, trên dưới di chuyển..."

Miêu Tuyết Khanh nhất nhất làm theo, cầm vật tượng trưng nam tính trong tay, tiếp tục cố gắng hút. Hạ Hầu Huân bị động tác thong thả của hắn khiến cho trái tim ngứa ngáy khó nhịn, y ôm lấy đầu Miêu Tuyết Khanh, đè xuống. "Ô..." Miêu Tuyết Khanh bị ép ngậm cả ngửa cây, đồ vật kia vừa cứng vừa to, khiến cái miệng của hắn đau đớn không thôi, hắn phi thường miễn cưỡng mà chỉ có thể ngậm được nửa cây.

Hạ Hầu Huân mặc dù cảm thấy chưa đủ, bất quá đây xem như lần đầu tiên của hắn nên cũng không có so đo.

"Này, di chuyển đi..." Y vừa nói, vừa ấn đầu Miêu Tuyết Khanh trên dưới di động.

"Ô...ô..." Miêu Tuyết Khanh khóe mắt vương lệ, hắn nhắm mắt lại, tùy ý hung khí trong cái miệng nóng ẩm của mình ra vào.

Khi hắn cảm giác chính mình sắp hít thở không thông, Hạ Hầu Huân rốt cục đem cự vật rút ra.

"Hô... Hô... Hô..." Miêu Tuyết Khanh quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, hắn lau đi nước mắt cùng chất lỏng bên môi, thất thần mà nhìn thứ vừa đem mình hành hạ thống khổ.

Vật thể nọ tím đen ẩm ướt, chừng chín tấc dài, mặt ngoài hiện đầy gân xanh, lúc này đang dâng trào đứng thẳng, một bộ chuẩn bị đại chiến một phen.

Hạ Hầu Huân thấy Miêu Tuyết Khanh ngả úp sấp lộ ra mông nhỏ tuyết trắng, tư thế chật vật , y ngay cả quần áo cũng không cỡi, không nói hai lời mà đè trên lưng đối phương, nắm ngọc hành thẳng cứng mà ở bên ngoài u huyệt chà xát.

"Hả..." Miêu Tuyết Khanh vừa sợ vừa xấu hổ mà quay đầu nhìn lại.

"Đừng khẩn trương..." Hạ Hầu Huân dán vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Buông lỏng một điểm, thoáng cái là có thể tiến vào..."

Miêu Tuyết Khanh nhận mệnh mà nhắm mắt lại, hai tay thành quyền trên mặt đất. Hạ Hầu Huân lấy một ngón tay khuếch trương mật huyệt, đem dương vật chậm rãi cắm vào.

Một cỗ đau đớn như bị xé rách từ hậu huyệt truyền đến, Miêu Tuyết Khanh cắn chặt răng, đem tiếng hét nhịn xuống. Hạ Hầu Huân nắm thắt lưng hắn, lắc lắc mông không ngừng đẩy mạnh về phía trước.

Phốc phốc... Ngạnh bổng thật lớn thâm nhập vào u huyệt non mềm, Hạ Hầu Huân dùng sức một chút, Miêu Tuyết Khanh kêu lên sợ hãi.

"Ân... "

"Hô..." Hạ Hầu Huân thở dài một tiếng, dương vật rốt cục toàn bộ cắm vào, bị bao vậy trong thân thể vừa nóng vừa mềm mại. Y hướng lỗ tai Miêu Tuyết Khanh thổi khí: "Ngươi bên trong vừa nóng vừa mềm... Đem ta kẹp chặt thật là thoải mái..."

Miêu Tuyết Khanh ngượng ngùng đến toàn thân căng thẳng, Hạ Hầu Huân thở dài: "Nga... Hảo chặt... Quá tuyệt vời..."

Hắn hai tay dìu thắt lưng Miêu Tuyết Khanh, bắt đầu rút ra đâm vào, tốc độ dần dần nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro