- chương 32 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước khi mất đi ý thức, Miêu Tuyết Khanh nghe được câu cuối cùng mà hắn nói....

"Ta sẽ không bỏ qua cho tên ác tặc đã ô nhục ngươi, ta muốn lấy mạng y hoàn lại!"

Không nên... Không nên làm như vậy... Miêu Tuyết Khanh rất muốn hô lên, nhưng hắn không cách nào phát ra âm thanh, hắc ám khôn cùng lần nữa nuốt chửng hắn.

Gió bắc thổi qua, ánh trăng bị che khuất. Sâu trong rừng cây thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim rùng rợn, khắp núi đồi cũng bao phủ không khí chết chóc.

Hạ Hầu Huân trong tay nắm một tờ giấy, chậm rãi đi tới một khu đất trống trong rừng, ánh trăng màu bạc chiếu đến trên người y, khiến cho toàn thân y tản mát ra một tầng quang mang kỳ dị. Trên người y trước sau như một  không có mang kiếm, duy chỉ có một cây chiết phiến lộ ra bên hông.

Hạ Hầu Huân đứng giữa bãi đất trống, nhìn chung quanh. Sau khi xác định mình đã đến đúng nơi, y ném tờ giấy trong tay đi, nói nhỏ: "Ra đi."

Vừa dứt lời, một gã thanh y nam tử lập tức từ trên cây nhảy xuống, đáp trước mặt y. Hạ Hầu Huân lạnh lùng  nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt người nọ căm giận ngút trời, bên môi y lộ ra một mạt cười trào phúng.

"Thân Đồ công tử, độc trong cơ thể ngươi vừa mới được giải đi? Như thế nào không ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi?"

Thân Đồ Bách Nho rút ra kiếm, âm thanh lạnh lùng nói: " Bớt xàm ngôn đi, ta hôm nay sẽ kết thúc với ngươi!"

"Kết thúc?" Hạ Hầu Huân bật cười."Ngươi muốn kết thúc thế nào? Giết ta sao?"

"Ta hôm nay sẽ đem đôi tay dơ bẩn của ngươi chém đứt! Cho ngươi không bao giờ có thể chạm vào Tuyết Khanh nữa!" Thân Đồ Bách Nho cả giận nói.

"Ha hả... Ngươi đã biết rồi?" Hạ Hầu Huân ác ý mà cười."Như thế nào? Rất hối hận đi? Là ngươi giả bộ thánh nhân mà thôi, đem Tuyết Khanh giữ ở bên người lâu như vậy nhưng lại không ra tay... Lại nói, ta hẳn là nên cảm tạ ngươi ngu xuẩn."

"Đừng đem ta với loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi so sánh!" Thân Đồ Bách Nho nổi trận lôi đình: "Ta đối với Tuyết Khanh không có loại dục niệm dơ bẩn này!"

"Thật sự?" Hạ Hầu Huân cười nhạt: "Ta xem không phải vậy, trong đầu ngươi đã sớm ảo tưởng như thế nào 'ăn tươi' Tuyết Khanh rồi đi? Bất quá chỉ là vì giữ mặt mũi mà cố nén thôi, hơn nữa Tuyết Khanh căn bản đối với ngươi không cảm giác, ngươi chờ đến khi hắn cảm động mà thích ngươi, khiến cho hắn chủ động nhảy vào lòng ngươi. Loại ngụy quân tử như ngươi, ta đã thấy không ít rồi..."

"Ngươi câm miệng!" Thân Đồ Bách Nho bị nói trúng tim đen, cầm kiếm đâm tới. Hạ Hầu Huân chờ hắn ra chiêu, nhanh chóng lấy cây quạt ngăn cản. Thân Đồ Bách Nho dốc lực xuất kiếm, hét một tiếng, chiết phiến trên tay Hạ Hầu Huân bị bổ ra một đạo lỗ hổng. Thân Đồ Bách Nho giận dữ hét: "Không muốn chết thì đem vũ khí chính chắn ra mà đấu với ta!"

"Vũ khí thật sự?" Hạ Hầu Huân lạnh lùng cười, nhẹ ấn chiết phiến, chỉ nghe phốc phốc vài tiếng, giấy bọc chiết phiến vỡ tan, nguyên bổn chiết phiến bình thường cư nhiên biến thành một chiết phiến được tạo từ cương đao sắt thép. Một loạt cương đao sắp xếp tại dưới ánh trăng biện ra hàn quang xám trắng, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

Nguyên lai đây mới là vũ khí của y? Thân Đồ Bách Nho trong đời lần đầu tiên nhìn đến cương phiến kì dị như vậy.

"Trong thiên hạ, địch nhân khiến ta phải dùng thanh cương phiến này đến đối phó không vượt qua bảy người, ngươi hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh mới đúng." Hạ Hầu Huân cười lạnh nói.

"Hừ, ít khoe khoang đi!" Thân Đồ Bách Nho cầm kiếm bổ tới.

Keeng! Kiếm phong bị cương đao đỡ, Thân Đồ Bách Nho cảm giác lòng bàn tay từng trận chua xót tê dại, thanh cương phiến này so với kiếm của hắn  lợi hại hơn nhiều, trực diện giao tranh không phải biện pháp! Hắn chợt thay đổi sách lược, phi thân nhảy lên, tiến công từ đỉnh đầu phòng bị yếu kém của Hạ Hầu Huân.

Hạ Hầu Huân nhìn thấu ý đồ, khí định thần nhàn mà múa quạt chặn lại, đồng thời, tay trái nhanh chóng nhổ ra một khối đao phiến hướng Thân Đồ Bách Nho phóng tới. Thân Đồ Bách Nho chỉ lo tiến công, né tránh không kịp, trước ngực nhất thời bị vẽ ra một vết thương, nhưng hắn như trước chịu đựng đau đớn mà xuất kiếm.

Kiếm quang chớp động, hai người không ai nhường ai, kiếm khí tán loạn phá nát rừng cây xung quanh. Thân Đồ Bách Nho mê man cả ngày hơn nữa bệnh tình chưa khỏi, khí lực chưa khôi phục, kịch chiến hết mấy hiệp thì bắt đầu mồ hôi chảy ròng ròng, lực độ xuất kiếm giảm mạnh. Hạ Hầu Huân không vội giải quyết hắn, y tại trong rừng bay vọt đi, Thân Đồ Bách Nho tức giận mắng "Đừng chạy!" sau đó liền theo sát.

Dưới chân núi bỗng dưng truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, nương theo một tiếng hô

"Sư phụ...!"

Thân Đồ Bách Nho nghe tiếng la, nhất thời ngừng tay, đáp trên một thân cây. Hạ Hầu Huân nghiêng mắt liếc Miêu Tuyết Khanh phi ngựa chạy tới, tất cả đều nằm trong kế hoạch của y, trong mắt y lóe ra quang mang đầy toan tính, Hạ Hầu Huân phút chốc chuyển phương hướng, hướng Thân Đồ Bách Nho phóng đi, người sau phản ứng lại đây, liền nâng kiếm ngăn cản.

"Dừng tay!" Miêu Tuyết Khanh hô to chạy vội tới phía dưới bọn họ.

Hai người đang kịch liệt chiến đấu không hề nghe thấy, khi Hạ Hầu Huân chú ý Miêu Tuyết Khanh càng ngày càng đến gần, y cố ý để lộ ra một khoảng trống, Thân Đồ Bách Nho đang muốn cầm kiếm đâm tới, ngực hắn đột nhiên nổi lên đau đớn kịch liệt.

"Ô..." Thân Đồ Bách Nho sắc mặt biến trắng, thân thể mềm nhũn, hướng cương phiến trên tay Hạ Hầu Huân đánh tới, Hạ Hầu Huân cả kinh, nhanh chóng đem cây quạt rút ra.

Ngân quang hiện lên, hét lên một tiếng, máu tươi từ trước ngực Thân Đồ Bách Nho bắn tung tóe, hắn như tên rời khỏi cung, hướng mặt đất rơi xuống.

"Sư phụ!" Miêu Tuyết Khanh phi thân qua, tiếp được thân thể hắn.

Thân Đồ Bách Nho trước ngực máu chảy ồ ạt, Miêu Tuyết Khanh bối rối đè lại huyệt vị của hắn. Thân Đồ Bách Nho đau đớn, sắc mặt trắng bệch. Hạ Hầu Huân đáp xuống trước mặt bọn họ, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Miếu Tuyết Khanh ôm lấy Thân Đồ Bách Nho. Y vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy, y vốn dĩ tính để Thân Đồ Bách Nho đâm mình bị thương, tranh thủ sự đồng tình của Miêu Tuyết Khanh...

Đáng chết! Kế hoạch thất bại! Y ảo não  nghĩ, hướng Miêu Tuyết Khanh bọn họ đi đến. Miêu Tuyết Khanh lập tức như dã miêu tức giận dựng thẳng tóc gáy, giơ lên kiếm đối với y rống giận: "Đừng tới đây!"

"Tuyết Khanh, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn..." Hạ Hầu Huân đang muốn giải thích, Thân Đồ Bách Nho đột nhiên đứng lên, gian nan mà nắm chuôi kiếm: "Chúng ta còn không có phân thắng bại!"

"Với tình trạng của ngươi hiện tại? Tỉnh táo một chút đi." Hạ Hầu Huân cười nhạo, Thân Đồ Bách Nho phẫn nộ giãy khỏi Miêu Tuyết Khanh, tàn nhẫn nhảy qua. Hạ Hầu Huân lập tức lấy cương phiến đánh trả, hai người lại bắt đầu một hồi đại chiến.

"Sư phụ!" Miêu Tuyết Khanh bị kiếm khí ngăn cản ở bên ngoài, không cách nào đến gần, chỉ có thể sốt ruột hô hoán.

Thân Đồ Bách Nho sử xuất công lực toàn thân, từng kiếm đâm về phía yếu hại của Hạ Hầu Huân. Hạ Hầu Huân nghĩ thầm bây giờ vốn là cơ hội sử dụng khổ nhục kế, y đang chuẩn bị lộ ra sơ hở, làm cho Thân Đồ Bách Nho đâm trúng mình. Nhưng vào lúc này, trong trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng rít gào

"Dừng tay!!!"

Tiếng gầm này nội lực mười phần, vang đến rung trời, chim trong rừng cả kinh bay tứ tán, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển. Miêu Tuyết Khanh vội vàng che lỗ tai, vận khí chống đỡ.

Bên này Hạ Hầu Huân cùng Thân Đồ Bách Nho nhanh chóng tách ra, Thân Đồ Bách Nho nguyên bản suy yếu cước bộ không vững mà ngã ngồi xuống. Miêu Tuyết Khanh cố quên đi lỗ tai đau đớn. Vội vã tiến lên dìu hắn. Hạ Hầu Huân phẫn hận mà nhìn bọn hắn chằm chằm, cũng không dám tùy tiện đến gần.

Bốn phía rốt cục dần dần an tĩnh lại, nam tử một thân hắc y từ trong bóng đêm đi tới.

"Sư công. " Miêu Tuyết Khanh ngoài ý muốn nhìn thấy đối phương, An Trường Quân thẳng tắp đi tới trước mặt hắn, ánh mắt có điểm uể oải, bất quá tinh thần như trước sung mãn.

An Trường Quân từ trong lòng xuất ra một người dược bình."Giải dược đã có, cho sư phụ ngươi ăn vào."

"Vâng." Miêu Tuyết Khanh vội vàng tiếp nhận dược bình, cho Thân Đồ Bách Nho ăn.

An Trường Quân chuyển hướng Hạ Hầu Huân sắc mặt âm lãnh, thản nhiên mà nói: "Hạ Hầu chưởng môn, tiểu đồ đạo hạnh không đủ, trúng kế ngài, điểm ấy An mỗ cũng không hảo truy cứu. Mà nay tiểu đồ đã được giải độc rồi, như vậy việc này hẳn là nên chấm dứt, mong rằng Hạ Hầu chưởng môn nhân nhượng, không nên làm khó chúng ta."

Hạ Hầu Huân mắt thấy chuyện phát triển lệch khỏi quỹ đạo mà y dự tính, y suy tư một chút, rốt cuộc trầm giọng nói: "Tại hạ cũng không nhớ là mình đã gây chuyện gì, ta chỉ là muốn 'người của ta' trở về bên người ta!"

An Trường Quân nhìn Miêu Tuyết Khanh vẻ mặt kháng cự, nói: "Tuyết Khanh đã là đệ tử phái ta, vả lại hắn cũng không muốn trở về."

Miêu Tuyết Khanh dìu đỡ Thân Đồ Bách Nho ăn xong giải dược đứng lên, không liếc mắt nhìn Hạ Hầu Huân một cái, Hạ Hầu Huân gầm nhẹ: "Tuyết Khanh!"

Miêu Tuyết Khanh thương tâm nhìn chằm chằm mặt đất, thấp giọng nói: "Hạ Hầu chưởng môn, ta vốn là một người bị ngươi phế võ công rồi ném đi... Xin ngài không nên lại lãng phí tâm lực trên người ta... Dưới tay ngài có mãnh tướng Như Vân, ta có trở về hay không đối với ngươi mà nói căn bản không có gì khác biệt... Cầu ngài buông tha ta."

Nghe hắn nói dứt khoát như thế, Hạ Hầu Huân trên mặt lần đầu toát ra thần sắc sốt ruột vô thố, hắn há miếng muốn nói cái gì, nhưng lại nghẹn không ra một chữ.

Miêu Tuyết Khanh dìu Thân Đồ Bách Nho, xoay người tránh ra, An Trường Quân thấy Hạ Hầu Huân không muốn đuổi theo, cũng vội vàng rời đi. Hạ Hầu Huân siết chặt tay, dường như chịu phải áp lực lớn lắm, cả người cũng phát run. Y ngẩng đầu nhìn ba người dần dần đi xa, rốt cục bộc phát.

"Tuyết Khanh...! Ngươi xem cái này!"

Đám người Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc mà quay đầu, kế tiếp chỉ thấy Hạ Hầu Huân từ trên cổ tháo xuống một vật... Miêu Tuyết Khanh nhìn ngọc bội hình quạt phiếm thanh bạc quang mang, kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt.

Trí nhớ từng mảnh nhỏ quay về trong đầu, từ lúc mình cất lấy ngọc bội của Hạ Hầu Huân, đến những lúc mình cầm ngọc bội si ngốc ngắm nhìn, lại đến hình ảnh mình chật vật ở trong tuyết cố vươn tay muốn lấy ngọc bội ... Miêu Tuyết Khanh ngốc lăng, Thân Đồ Bách Nho cùng An Trường Quân khó hiểu mà nhìn bọn họ.

Hạ Hầu Huân giơ lên ngọc bội, mắt đỏ ngầu mà nói: "Ta không có vứt bỏ ngươi! Ta cũng không muốn phế võ công của ngươi!"

Miêu Tuyết Khanh ngơ ngác mà nghe y giải thích.

"Khi đó cha muốn truyền ngôi cho ta, nhưng các phân đà chủ khác cũng như hổ rình mồi, Mạnh Khâu Cách lại sắp đặt gián điệp bên cạnh ta! Hắn biết ta đối với ngươi đặc biệt coi trọng, cho nên muốn lợi dụng ngươi tới đả kích ta! Ta cho dù biết rõ có gián điệp, nhưng cũng không thể lập tức diệt trừ, nếu không sẽ đả thảo kinh xà! Lần nọ ngươi chấp hành nhiệm vụ thất bại, hắn liền lấy làm cớ khó dễ ta! Ta không thể không ở trước mặt bọn họ giả vờ trừng phạt ngươi!"

Nhớ lại nhiều năm trước, Miêu Tuyết Khanh không nhịn được buông bàn tay đang dìu Thân Đồ Bách Nho, không thể tin mà nhìn Hạ Hầu Huân. Đối phương tiếp tục nói: "Cho nên ta cắt đứt gân tay gân chân ngươi nhưng vẫn để lại nửa tấc, khiến ngươi sau này vẫn có thể khôi phục võ công, bởi vì ta chỉ là diễn trò cho bọn hắn xem!"

Miêu Tuyết Khanh nắm cổ tay chính mình, nguyên lai đây chính là duyên cớ chính mình có thể nhanh như vậy phục hồi như cũ! Hắn còn tưởng rằng đó là Hạ Hầu Huân nhất thời thất thủ, nghĩ không ra đây là đối phương cố ý.

"Ta chờ bọn hắn rời đi liền lập tức đi lên trên núi tìm ngươi! Ta vốn định trước khi kế vị đem ngươi giấu đi, chờ ta giết chết Mạnh Khâu Cách sẽ lại cho ngươi đi ra, nhưng là... Ngươi lại biến mất!" Hạ Hậu Huân nắm chặt ngọc bội, kích động mà rống to: "Ta ở trên núi tìm thật lâu! Nhưng chỉ có thể tìm được ngọc bội của ngươi! Ta biết ngươi nhất định sẽ không chết, ta không thể phái người lục soát núi, bởi vì sẽ khiến cho mấy lão hồ ly hoài nghi! Ta chỉ có thể mỗi ngày vào ban đêm một mình lên núi tìm kiếm, tìm hơn một tháng sau, mới không thể không từ bỏ."

Y cư nhiên vì mình làm nhiều như vậy... Miêu Tuyết Khanh trong mắt ươn ướt, hắn ách thanh âm hỏi: "Ngươi lúc đầu tại sao không nói cho ta biết..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro