- chương 33 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sau khi ta gặp lại ngươi, ngươi vẫn né tránh ta! Một bộ muốn cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, lại còn ở trước mặt ta cùng nam nhân khác thân thiết, ta không nuốt trôi nổi khẩu khí này!"

Hạ Hầu Huân trong lời nói toát ra ghen tuông rõ ràng, hung hăng nhìn chằm chằm Thân Đồ Bách Nho mặt lộ vẻ kinh ngạc.

"Ta nào có cái gì thân thiết..." Miêu Tuyết Khanh nghe hắn nói huỵch toẹt như thế, mặt không khỏi ửng đỏ vì xấu hổ.

Hạ Hầu Huân thấy thái độ của hắn đã dịu bớt, lập tức hướng hắn đi đến. Miêu Tuyết Khanh chần chờ một chút, cuối cùng không có né ra. Thân Đồ Bách Nho nhìn Miêu Tuyết Khanh ưng thuận cho y cầm tay, đang muốn quát bảo ngưng lại, lại bị An Trường Quân kéo.

An Trường Quân đối với hắn lắc đầu, ý bảo hắn đừng nhúng tay, Thân Đồ Bách Nho im miệng, không cam lòng mà nhìn hai người kia liếc mắt đưa tình.

"Tuyết Khanh, theo ta trở về." Hạ Hầu Huân không nhìn hai người bên cạnh, thâm tình chân thành mà nói nhỏ.

Miêu Tuyết Khanh cắn môi dưới, dù bây giờ chân tướng đã rõ, hắn như trước không cách nào lập tức đồng ý với Hạ Hầu Huân.

"Ta không muốn trở về làm sát thủ. " Hắn ngập ngừng nói.

"Ta sẽ không cho ngươi làm sát thủ!" Hạ Hầu Huân vội vàng ôm lấy hắn, tuyên thệ nói: "Ta chỉ muốn ngươi vĩnh viễn ở bên người ta!"

Miêu Tuyết Khanh khuôn mặt hồng hồng mà nhìn y, có điểm hoài nghi, lại có điểm hoang mang. Hạ Hầu Huân nhìn thấy hắn nghi ngờ, y kiên quyết nói: "Độc Phiến Môn không còn giống với trong quá khứ, ta đã đem sát thủ toàn bộ giải tán, chúng ta từ năm ngoái bắt đầu đổi thành tiêu cục cùng võ quán. Ta là muốn xưng bá võ lâm, bất quá ta chỉ dùng mưu kế, sẽ không lại dùng thủ đoạn hãm hại người."

Nghe đến đó, Thân Đồ Bách Nho cũng không nhịn được.

"Hạ Hầu chưởng môn, vậy xin hỏi ngươi đối với ta hạ độc là vì cớ gì?"

Hạ Hầu Huân lạnh lùng nói:" Chuyện này là lỗi của ta, ta làm như vậy, thứ nhất là vì khống chế Tuyết Khanh, khiến cho hắn chủ động tìm ta, thứ hai vốn là..." Y dừng một chút, mới nói:

"Thứ hai vốn là, có người không muốn ngươi cùng hắn tranh đoạt ngôi vị võ lâm minh chủ, bảo ta cản trở ngươi tu hành."

"Cái gì..."

"Ta lúc ấy thấy biện pháp này nhất cử lưỡng tiện, cho nên liền tiếp nhận, bất quá ta bây giờ đã bỏ quên giao dịch với y."

Hạ Hầu Huân ôm Miêu Tuyết Khanh, ôn nhu nói: "Chỉ cần Tuyết Khanh trở về bên ta, ta sẽ không lại làm chuyện bất lợi với ngươi."

Thân Đồ Bách Nho nhìn ra được Miêu Tuyết Khanh đã bị đối phương thuyết phục rồi, hắn không cam tâm mà nói: "Ta không có biện pháp tin tưởng ngươi! Ngươi rốt cuộc xem Tuyết Khanh trở thành cái gì rồi? Ngươi dụ dỗ hắn trở về, là lại muốn hắn làm quân cờ của ngươi sao?"

"Không phải." Hạ Hầu Huân kiên quyết mà trả lời, y nắm ngọc bội trên cổ Miêu Tuyết Khanh, nói: "Ngươi không biết? Này ngọc bội kỳ thật là Hạ Hầu gia truyền cho con dâu, ta từ lúc rất nhỏ, mẫu thân đeo nó cho ta, nói cho ta biết, nếu như ta lựa chọn trúng người làm thê tử của ta, liền đem ngọc bội tặng cho hắn."

"Ách..." Miêu Tuyết Khanh tuyệt đối không nghĩ tới ngọc bội này lại có hàm ý như vậy, càng không nghĩ tới Hạ Hầu Huân nguyên lai đối với mình nuôi loại tình cảm này, chẳng lẽ, ngay từ khi y tùy tiện đem ngọc bội cho mình, y đã đối với mình... Miêu Tuyết Khanh khuôn mặt tuấn tú tại nóng lên.

"Ta trước kia chính là rất sĩ diện, không muốn thể hiện ra tình cảm của mình đối với ngươi, vừa vặn ngươi không cẩn thận tước rớt ngọc bội, ta liền thuận lý thành chương mà đem nó cho ngươi." Hạ Hầu Huân tự giễu mà nói.

Mặt Miêu Tuyết Khanh càng lúc càng cúi thấp, càng lúc càng đỏ hồng.

"Dù sao cũng nói ra rồi, ta lại nói cho ngươi..." Hạ Hầu Huân thông suốt nói ra, quyết định hôm nay nhất định phải thổ lộ triệt để: "Ta từ khi còn bé đã bắt đầu đặc biệt để ý ngươi, nhưng ta không biết cảm giác nọ là gì, sau này ta mới hiểu được. Ta chỉ là muốn khiến cho ngươi trong mắt chỉ có ta, ta muốn độc chiếm ngươi."

"Nhưng là..." Miêu Tuyết Khanh thấp giọng hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại thu nhiều cơ thiếp như vậy?"

"Không có biện pháp! Do ngươi không thổ lộ với ta! Hơn nữa, ngay từ đầu ta cũng nghĩ yêu một người nam nhân là phi thường mất thể diện, cho nên mới luôn đi tìm nữ nhân để che dấu, sau lại thành thói quen." (lí do lí trấu hà =_=)

"Nhưng ngươi luôn đùa bỡn ta, lời ngươi nói cũng là nửa thật nửa giả... Ta căn bản không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ta nghĩ ngươi đơn giản chỉ xem ta là thuộc hạ, ta nào dám hướng ngươi thổ lộ." Miêu Tuyết Khanh không phải không có hờn dỗi mà nói.

"Ta không thể để cho người khác biết ta thích ngươi!" Hạ Hầu Huân sốt ruột mà giải thích: "Khi đó nhiều người mơ ước vị trí của ta, bọn họ luôn nghĩ biện pháp công kích nhược điểm của ta. Ngươi chính mình cũng gặp qua rồi, một ít địch nhân vì áp chế ta, bắt sủng thiếp của ta làm con tin. Nếu như bọn họ biết được ngươi là người ta coi trọng nhất, bọn họ sẽ làm gì với ngươi? Ta không thể khiến ngươi gặp nguy hiểm. Nhưng là ta lại sợ ngươi sẽ bị người khác hấp dẫn, cho nên mới luôn tìm cơ hội đối với ngươi thật tốt. Lại sợ người khác nhận ra, mâu thuẫn đó khiến ta không có biện pháp nói thật lòng với ngươi."

Miêu Tuyết Khanh mặt đỏ tim đập, nguyên lai đối phương làm mỗi một chuyện cũng vì hắn mà suy nghĩ, hắn cho tới bây giờ cũng không biết Hạ Hầu Huân lo lắng nhiều như vậy. Hạ Hầu Huân lại nói: "Ta cũng rất khổ não, không biết khi nào mới có thể chính thức cùng một chỗ với ngươi, khi đó chứng kiến ngươi cùng nữ nhân khác thân cận, ta thật sự bị chọc tức. Trong mắt ngươi không nên có người nào ngoài ta, cho nên ta dùng thủ đoạn ác liệt bức tử nha hoàn kia."

Miêu Tuyết Khanh nhớ lại chuyện này, trong lòng hiện lên chua xót. Hạ Hầu Huân ôm hắn, nói: "Ta đích thật là một người xấu, ta...không đúng... Ta không dám nói ta sau này sẽ không làm chuyện xấu, nhưng ta sẽ đem thương tổn hạn chế đến thấp nhất, bởi vì ta biết ngươi rất thiện lương, ngươi không muốn thấy người khác chịu khổ, đúng không?"

Miêu Tuyết Khanh cụp mắt, không nói gì mà tựa vào lòng y.

"Ta nguyện ý vì ngươi thay đổi, ngươi trở về được không?" Hạ Hầu Huân ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

Miêu Tuyết Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt do dự mà nhìn y cùng Thân Đồ Bách Nho. Hạ Hầu Huân biết chính mình đã nắm chắc thắng lợi, y âm thầm nhìn Thân Đồ Bách Nho vẻ mặt thương tâm.

"Thân Đồ công tử." Hạ Hầu Huân buông ra Miêu Tuyết Khanh, đi qua."Tại hạ phi thường cảm tạ ngươi cứu Tuyết Khanh, lúc trước mạo phạm ngươi, ngày sau có cơ hội nhất sẽ hảo hảo bồi tội, mong Thân Đồ công tử thứ lỗi."

Người này trở mặt còn nhanh hơn mình nướng bánh tráng, Thân Đồ Bách Nho không cam lòng (○>"<○), nhưng mà Miêu Tuyết Khanh lại thích y... Thân Đồ Bách Nho khó nén bi ai, căm giận bất bình mà quay mặt đi.

Hạ Hầu Huân ghé sát vào hắn nói: "Thân Đồ công tử, để chuộc lỗi, ta liền nói cho ngươi, là ai muốn hãm hại ngươi đi..."

Thân Đồ Bách Nho sửng sốt, Hạ Hầu Huân ghé vào lỗ tai hắn nói ra tên một người, hắn nhất thời lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

"Ngươi nói bậy..." Thân Đồ Bách Nho run giọng nói.

"Ta đã nói ra sự thật rồi, có muốn tin hay không là tùy ngươi." Hạ Hầu Huân mỉm cười, đi trở về bên cạnh Miêu Tuyết Khanh muốn ôm hắn rời đi, Miêu Tuyết Khanh nhẹ nhàng đẩy tay y ra, nói: "Ta muốn nói mấy câu với sư phụ."

Hạ Hầu Huân nhìn Thân Đồ Bách Nho, không vui mà gật đầu. Miêu Tuyết Khanh đến trước mặt Thân Đồ Bách Nho, áy náy nói: "Sư phụ, đại ân đại đức của ngươi, Tuyết Khanh suốt đời khó quên, thật xin lỗi, mang đến nhiều phiền toái cho ngươi."

Thân Đồ Bách Nho lắc đầu, thanh âm khàn khà nói: "Ngươi cảm hạnh phúc thì tốt rồi."

Miêu Tuyết Khanh bỗng dưng quỳ xuống, đối với hắn dập đầu ba lần.

"Tuyết Khanh." Thân Đồ Bách Nho vội dìu hắn đứng lên, Hạ Hầu Huân bất mãn đi qua xoay người Miêu Tuyết Khanh lại.

"Tốt lắm, đi thôi." Hạ Hầu Huân mạnh mẽ kéo Miêu Tuyết Khanh rời đi. Miêu Tuyết Khanh vừa đi vừa quay đầu lại hướng Thân Đồ Bách Nho nói lời từ biệt: "Gặp lại sau, sư phụ, sư công."

Thân Đồ Bách Nho ngẩn ngơ nhìn bọn họ đi vào rừng cây, An Trường Quân đi đến bên cạnh hắn, an ủi vỗ bờ vai của hắn.

"Hạ Hầu Huân mặc dù không phải người lương thiện, bất quá xem ra y là thật tâm thích Tuyết Khanh."

"Ân..."

"Tuyết Khanh tính tình thuần khiết thiện lương, nói không chừng có thể làm cho y cải tà quy chính, bọn họ đích xác thích hợp cùng một chỗ."

"Sư phụ nói rất đúng." Thân Đồ Bách Nho cười khổ.

"Nhắc tới tình cảm, một ngày nào đó ngươi cũng có thể tìm được người thích hợp với ngươi."

"Đệ tử đã rõ."

An Trường Quân nhớ tới chuyện Hạ Hầu Huân nói đến, không yên lòng hỏi: "Bách Nho, Hạ Hầu Huân có nói cho ngươi là ai không muốn ngươi cùng tranh đoạt minh chủ vị sao?"

Thân Đồ Bách Nho nhìn hắn một chút, đột nhiên dừng lại cước bộ, thấp giọng nói: "Sư phụ, chuyện này ngài đừng lo lắng. Người kia là ai cũng không quan trọng."

"Tại sao?"

"Đệ tử không nghĩ tham gia thi đấu giành ngôi vị minh chủ, xin sư phụ tha thứ."

An Trường Quân không có tức giận, chỉ là nao nao, hắn suy tư chốc lát, cảm thông mà nói: "Vi sư rõ ràng, ngươi luôn luôn không thích tranh quyền đoạt lợi, cho ngươi đi tham gia thi đấu chỉ là tư tâm của vi sư."

"Xin lỗi, sư phụ." Thân Đồ Bách Nho nguyên bản đối với minh chủ vị không ham thích, hơn nữa Miêu Tuyết Khanh rời bỏ hắn, lại càng làm cho hắn mất đi ý chí chiến đấu, bây giờ hắn thầm nghĩ rời khỏi nơi chứa đựng nhiều kí ức này, ngao du giang hồ.

"Vi sư không trách ngươi, chỉ cần ngươi thấy vui, thì cứ làm những điều ngươi muốn." An Trường Quân ha hả cười nói: "Xem ra chỉ có thể trông cậy vào nhị sư huynh ngươi rồi. Kỳ thật, chỉ cần là nhân sĩ chính chắn, người nào làm minh chủ cũng không lo."

"Ân, sư phụ yên tâm, nhị sư huynh nhất định sẽ dùng hết thủ đoạn trở thành minh chủ." Thân Đồ Bách Nho nói nhỏ đến khó nghe.

"Ân? Cái gì"An Trường Quân không có nghe rõ hắn đang nói cái gì.

"Không có gì."

Hai thầy trò đón ánh trăng, cùng nhau xuống núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro