- chương 4 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miêu Tuyết Khanh ngực căng thẳng, nắm chặt quyển sách trong tay. Hắn không thể không thừa nhận, Hạ Hầu Huân tuấn nhã mê người cùng Huyên Nhi xinh đẹp xứng tại một khối, thật sự là trời tạo một đôi. Nhưng hắn nhìn không một chút nào cảm giác được vui mắt, ngược lại tâm trận trận chua xót.

Huyên Nhi chu môi đỏ mọng, không phải không có oán giận mà nói “Ngươi còn nói hiểu rõ ta nhất, lần này đem theo nam tử nọ trốn vào trong phòng, rất lâu mới đi ra. Nói, ngươi có phải hay không theo hắn làm chuyện mất thể diện? Mau nói rõ cho ta nga.”

“Chuyện mất thể diện? Ngươi là chỉ cái gì?” Hạ Hầu Huân nâng tay nàng hôn một cái.

“Hừ! Ngươi biết rõ.”

Hạ Hầu Huân đùa cợt cười, áp vào lỗ tai bạch ngọc thấp giọng nói cái gì, chỉ thấy Huyên Nhi nhất thời phấn má ửng đỏ, ngọc thủ nhẹ đánh ngực Hạ Hầu Huân “Ngươi này sắc quỷ! Ngươi thật xấu nga!”

Hạ Hầu Huân ôm nàng cười ha ha, Miêu Tuyết Khanh cũng nhìn không được nữa rồi, đang muốn vô thanh vô tức mà rời đi, lại nghe Huyên Nhi nói “Ta xem hắn mang theo một đống đồ vật, ngươi là cho hắn thứ gì tốt hả?”

Này lại câu dẫn tính hiếu kỳ của Miêu Tuyết Khanh, hắn lui lại nghe một chút Hạ Hầu Huân trả lời như thế nào.

Hạ Hầu Huân dửng dưng “Một bao Tuyết Liên Tử cùng vài quyển sách mà thôi, như thế nào? Ngươi cũng muốn sao?”

“Tuyết Liên Tử? Vốn là dược liệu trân quý thời gian trước ngươi cố ý sai người từ phiên bang mua về? Hừ… Nghĩ không ra ngươi vì khiến một người nam nhân vui vẻ lại như thế phung phí.”

Miêu Tuyết Khanh nghe được trong lòng loạn run rẩy, không khỏi cầm lấy Tuyết Liên Tử bên hông. Đây là Hạ Hầu Huân cố ý mua cho hắn? Hắn có thật như thế quan tâm chính mình?

Nhưng câu trả lời kế tiếp của Hạ Hầu Huân hoàn toàn đánh nát ý nghĩ trong đầu hắn...

“Nhìn ngươi đang nói cái gì? Ta lần trước bảo người mua trăm loại dược liệu, một nửa cấp cha cùng nương bồi bổ, còn lại cũng cho ngươi rồi. Tuyết Liên Tử bất quá chỉ thừa lại một phần, ta thấy giữ lại cũng là lãng phí, cho nên mới đưa cho hắn, ngươi ngay cả như vậy cũng muốn so đo?”

Lời này cứ như nước đá, nhất thời đem nhiệt hỏa trong tâm lý Miêu Tuyết Khanh tiêu diệt, ngực hắn trầm xuống, cả người như ngâm mình trong băng.

Hai người kế tiếp nói càng thêm gia tăng đả thương. Huyên Nhi cười khanh khách, nói “Ta thấy hắn vẻ mặt vui mừng mà chạy đến, còn tưởng rằng ngươi tống cái gì bảo vật cho hắn, nguyên lai chỉ là mua chuộc lòng người, ngươi thật là xấu tâm mà.”

“Này ngươi nhận thức sai lầm rồi, có người vốn là không cần dùng bảo vật đến mua chuộc.” Hạ Hầu Huân cuối xuống mái tóc đen của nàng, ý tứ hàm xúc sâu sắc mà nói.

“Vậy cần gì phải mua chuộc?”

Hạ Hầu Huân mỉm cười, trong mắt lộ vẻ giảo hoạt.

“Có người, chỉ cần ngươi hơi chút quan tâm hắn, nói vài câu tán thưởng, hắn liền nguyện ý vì ngươi vào nước sôi lửa bỏng, ngay cả tánh mạng cũng không màng.”

“Nga…” Huyên Nhi xoay người di chuyển đôi mắt to đen láy, hỏi “Nam nhân vừa rồi chính là người như thế đi? Thật đúng là ngu nga…”

Hạ Hầu Huân thay ngữ khí không đứng đắn “Ta cũng vậy. Người như thế, ngươi cũng hơi chút quan tâm ta đi…”

“Thật xấu nga! Nhân gia còn chưa đủ quan tâm ngươi sao?”

“Ha ha… Như vậy quan tâm nhiều một chút…” Hạ Hầu Huân đang muốn cúi người hôn môi nàng, bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn về phía một gốc cây đại thụ.

“Làm sao vậy?” Huyên Nhi nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy vài mảnh lá rụng bay xuống, không có gì dị thường.

Hạ Hầu Huân câu dẫn một bên khóe miệng, nói nhỏ “Không có gì.”

Miêu Tuyết Khanh vẻ mặt bi thương, bước nhanh đi khỏi Tử Vân Trai. Hắn đi vài bước liền ngừng lại, cầm lấy túi Tuyết Liên Tử trong tay, kinh ngạc nhìn.

Chính mình đích thật là một đứa ngu,chỉ được như thế lại tự cho là đối phương thật lòng quan tâm chính mình… Bất quá còn có biện pháp nào đây? Ai bảo hắn chỉ là 'đồ vật' Hạ Hầu Huân nhặt về, hắn phi thường rõ ràng, chính mình chỉ là quân cờ mà Hạ Hầu Huân bồi dưỡng, Hạ Hầu Huân đối với hắn hết thảy đều là giả ý quan tâm hắn, chỉ là vì muốn mua lòng người.

Nếu minh bạch, có thể nào hy vọng đối phương sẽ đối với hắn thành tâm thành ý? Miêu Tuyết Khanh cay đắng cười, đem cái túi nhỏ nhét vào trong lòng.

“Uông! Uông! Uông!” Nơi luyện võ, chúng đệ tử Độc Phiến Môn cầm trong tay trường kiếm, xếp thành mười hàng, đi theo mấy vị sư phụ luyện tập.

Miêu Tuyết Khanh cùng vài tên đệ tử võ nghệ tốt nhất được chọn ra xếp hàng trước nhất, chứng tỏ bọn họ vượt trội. Luyện hết một bộ kiếm pháp, những người khác có thể đi nghỉ ngơi, chỉ có mấy người sắp xếp trước nhất bị sư phụ để lại.

“Chỉ là chính mình luyện không có ý nghĩa, các ngươi hai người một tổ, cùng nhau tỷ thí, làm cho ta nhìn xem người nào công lực thực chiến tốt nhất.” Triệu sư phụ nói.

Đệ tử nghe lời mà bắt đầu tìm đối thủ, chỉ có Miêu Tuyết Khanh đứng im, không đi tìm người khác, người khác cũng không tìm hắn. Tất cả mọi người biết hắn lợi hại, cùng hắn tỷ thí chắc chắn thiệt thòi, ai cũng không nghĩ muốn trước mặt sư phụ mà mất hết thể diện.

Tất cả mọi người phân nhóm hết, chỉ còn Miêu Tuyết Khanh cùng một thiếu niên gầy gò, thiếu niên nọ trong lòng hô to xui xẻo, xem ra chính mình thế nào cũng phải cùng tổ với hắn rồi. Các sư huynh đệ khác cũng một bộ xem kịch vui, Triệu sư phụ đang muốn tỏ thái độ, chỉ thấy Hạ Hầu Huân xa xa đi tới.

“Thiếu chủ…”

Đoàn người cùng hô lên, Hạ Hầu Huân gật đầu, vẻ mặt mang ý cười hỏi

“Như thế nào? Còn chưa luyện xong sao?”

Triệu sư phụ đáp “Sớm xong hết rồi, chỉ chờ bọn hắn cùng nhau luyện một chút.”

“Nga?” Hạ Hầu Huân trực tiếp đi tới bên người Miêu Tuyết Khanh, thấp giọng hỏi “Luyện kiếm pháp gì?”

“Thiên Long kiếm.” Miêu Tuyết Khanh tránh ánh mắt hắn.

“Thú vị, ta cũng thật lâu không luyện tập kiếm pháp rồi, đến, chúng ta thử xem xem.” Hạ Hầu Huân hăng hái mà nói, người bên ngoài nghe xong cũng một trận kinh ngạc.

Triệu sư phụ cà lăm hỏi “Thiếu chủ, ngài là muốn cùng Tuyết Khanh luyện?”

“Đúng vậy, không thể sao?”

“Đương nhiên không phải…” Triệu sư phụ vội vàng trả lời, đem kiếm của chính mình hai tay trình lên.

Hạ Hầu Huân mỉm cười đối với Miêu Tuyết Khanh nói “Ra tay đừng quá tàn nhẫn nga.”

“Không dám.” Miêu Tuyết Khanh ôm quyền.

Khó được Hạ Hầu Huân tự mình ra tay, đệ tử khác cũng vô tâm luyện tập, tất cả đều thối lui đến một bên, nhường chỗ lại cho hai người bọn họ.

Hạ Hầu Huân rút ra kiếm, ngoắc ngoắc tay nói “Đến đây đi.”

“Tiểu nhân đắc tội.” Miêu Tuyết Khanh vừa dứt lời, rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy thanh quang hiện lên, kiếm phong thẳng chỉ vai trái Hạ Hầu Huân. Hạ Hầu Huân hướng phía bên phải né tránh, cổ tay run rẩy, thân kiếm xiêu vẹo.

Miêu Tuyết Khanh lập tức biến hóa chiêu thức, sử xuất chiêu Giao Long ra khơi, Hạ Hầu Huân nhìn thấu đường kiếm, lấy đồng dạng chiêu thức đánh trả, chỉ nhìn kiếm quang soàn soạt, hoa lửa văng khắp nơi. Trong chớp mắt hai người đã giao đấu qua mười chiêu, người bên ngoài nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Miêu Tuyết Khanh biết lấy năng lực chính mình căn bản không có khả năng thủ thắng, mà hắn cũng không có lòng cầu thắng. Bởi vậy, ra chiêu thức cũng như thanh thủy ấm ngọc bàn, chỉ là nhìn đẹp mắt, trên thực tế không hề có lực sát thương, điểm ấy mọi người cùng Hạ Hầu Huân đều xem ở trong mắt. Hạ Hầu Huân suy nghĩ, nhưng lại đoán không ra, nhìn như đùa giỡn, nhưng lại chăm chú.

Hạ Hầu Huân đỡ một kiếm, bỗng dưng tiến đến bên tai Miêu Tuyết Khanh nói “Muốn cho ta tán thành ngươi thì nên đem thực lực ra.”

Miêu Tuyết Khanh trong lòng run lên, hắn bay nhanh mà né đi.

Hạ Hầu Huân như trước vẻ mặt thâm sâu không lường được mà cười, hắn nắm kiếm cười nói “Lúc này phải đánh thật…”

Hắn khẩu khí êm ái, nhưng chỉ sau một khắc liền sử xuất một chiêu Thần Long Bái Vĩ sắc bén vô cùng, chỉ nghe một trận âm thanh tuôn rơi, thân kiếm đong đưa như long vĩ bay ra. Miêu Tuyết Khanh lấy kiếm đỡ kiếm, vù vù… Đối phương nội lực cư nhiên theo kiếm phong truyền tới trên tay hắn, khiến hắn cổ tay tê dại.

Miêu Tuyết Khanh lập tức buông ra chuôi kiếm, thanh kiếm từ tay phải chuyển tới tay trái. Hạ Hầu Huân gặp hắn đổi tay, chính mình cũng cùng đổi lại, cười nói “Tay trái đối với tay trái, lúc này mới công bình.”

Miêu Tuyết Khanh trong mắt hiện lên tinh quang, mãnh lực ra chiêu, sử xuất cũng là Thần Long Bái Vĩ.

Cheng! Hạ Hầu Huân cư nhiên lấy tay phải nắm vỏ kiếm đỡ chiêu này.

“Nội lực có tiến bộ.” Y cười, tay trái phút chốc xuất kiếm, chém thẳng vào Miêu Tuyết Khanh đã mất đi phòng bị bên phải. Miêu Tuyết Khanh kinh hoảng mà mau tránh ra, bị tước hạ vài sợi tóc. Hắn vội điều chỉnh thân hình, xiêu vẹo đâm đi.

Hạ Hầu Huân tài giỏi có thừa lui về phía sau nửa bước, kiếm của Miêu Tuyết Khanh xẹt qua trước ngực y, chênh lệch trong lúc đó chỉ có một chút. Hạ Hầu Huân trước ngực đeo một khối ngọc bội hình quạt bị kiếm phong cắt lấy, mắt thấy sẽ rơi trên mặt đất. Miêu Tuyết Khanh thất kinh nhanh tay lẹ mắt mà thân thủ bắt được. Nhưng vào lúc này, phía sau lưng hắn xuất hiện sơ hở, Hạ Hầu Huân không lưu tình chút nào mà huy hạ chuôi kiếm, Miêu Tuyết Khanh bị đánh cho ngã trên mặt đất.

“Ô…” Miêu Tuyết Khanh nắm ngọc bội, khuất nhục mà đứng lên.

“Nếu là đang trong thực chiến, địch nhân đánh ra không chỉ là chuôi kiếm đâu.” Hạ Hầu Huân không một chút nào quan tâm hắn cứu lại ngọc bội cho mình, cứ ngạo mạn mà nói.

Miêu Tuyết Khanh mím môi thu kiếm vào vỏ, ôm quyền nói “Thiếu chủ nói phải, tiểu nhân nhận thua.”

Hạ Hầu Huân cũng thu kiếm, mỉm cười nói “Nhanh như vậy nhận thua rồi?”

Miêu Tuyết Khanh cúi đầu không nói, đem ngọc bội đưa tới trước mặt hắn. Hạ Hầu Huân không có tiếp nhận, mạn bất kinh tâm mà nói "Bỏ đi, này tặng cho ngươi đi."

Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc mà ngẩng đầu, đây chính là truyền gia chi bảo Hạ Hầu Huân từ nhỏ vẫn đeo, cũng là một trong những dấu hiệu của Độc Phiến Môn, hắn lại từ bỏ?

Hạ Hầu Huân biết hắn trong lòng nghi vấn, hắn không có thâm ý mà nói

"Ngọc này là ngươi cứu, nên do ngươi nhận lấy, đừng nghĩ nhiều như vậy, nhận lấy đi."

“Vâng…” Miêu Tuyết Khanh không thể làm gì khác hơn là vâng lời, Hạ Hầu Huân ném trả thanh kiếm cho Triệu sư phụ, đối với Miêu Tuyết Khanh nói

“Ta nghĩ đi ra ngoài một chút, ngươi cùng đi.”

Miêu Tuyết Khanh tại trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, theo Hạ Hầu Huân rời đi trường luyện võ. Hai người một trước một sau, hướng tới chuồng ngựa mà đi. Hạ Hầu Huân nhẹ lay động chiết phiến, nhìn vào khoảng không ngàn dặm, thản nhiên mà mở miệng “Ta lần trước đưa cho ngươi Tuyết Liên Tử đã ăn hết chưa?”

Miêu Tuyết Khanh trong lòng căng thẳng, hắn lấy khẩu khí bình tĩnh nói “Còn không có.”

“Đã gần một tháng rồi, còn không có ăn xong? Ta nơi ấy còn có rất nhiều thuốc bổ, không cần thay ta để dành.” Hạ Hầu Huân lời này không biết xuất phát từ ý gì, Miêu Tuyết Khanh nghe chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Hắn áp chế hờn dỗi, nói nhỏ

“Cám ơn ý tốt của thiếu chủ, bất quá đó là thuốc bổ trân quý không xứng dùng trên người tiểu nhân, thiếu chủ vẫn là giữ lại, đưa cho người nào cần đi…”

Hạ Hầu Huân bỗng dưng xoay người, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn, Miêu Tuyết Khanh tâm hoảng ý loạn tránh né ánh mắt hắn.

“Ta lần trước cùng Huyên Nhi nói như thế, ngươi cũng nghe được?” Hạ Hầu Huân thình lình hỏi ra vấn đề này, Miêu Tuyết Khanh chột dạ mà run rẩy một chút.

Hắn mím môi, trầm mặc mà chống đỡ. Hạ Hầu Huân cũng không ép hỏi, hắn ý muốn không rõ mà cười cười, xoay người tiếp tục đi, Miêu Tuyết Khanh đành phải đuổi theo.

Vừa đi một đoạn đường, Hạ Hầu Huân phía trước đột nhiên hỏi ra một vấn đề quỷ dị “Cho ngươi lựa chọn, ngươi tình nguyện làm cơ thiếp hay là làm sát thủ?”

Miêu Tuyết Khanh hoang mang mà ngừng lại, ngơ ngác nói “Cơ thiếp hay là sát thủ?”

“Ngươi không cần nghĩ quá sâu, chỉ cần trả lời vấn đề của ta.” Hạ Hầu Huân như trước không có quay đầu.

Đáp án cho vấn đề không phải rõ ràng sao? Miêu Tuyết Khanh theo sau, nói “Sát thủ.”

Hạ Hầu Huân lúc này mới dừng chân, hắn đối mặt Miêu Tuyết Khanh, trên mặt tươi cười vừa thâm trầm vừa băng lãnh.

“Ngươi đã lựa chọn làm sát thủ, như vậy sẽ không đem ngôn ngữ đường mật ta nói với một thiếu nữ để trong lòng.”

Miêu Tuyết Khanh ngẩn ra, Hạ Hầu Huân vươn tay, chấp khởi mái tóc dài của hắn, cúi đầu xuống gần hắn, một đôi mắt lóe ra tà nịnh quang mang gắt gao dừng ở hắn.

“Ta muốn một người không thể thay thế được, một người vĩnh viễn ở lại bên người ta, trung thành làm người của ta, ngươi chính là người ta muốn tìm sao? Chứng minh cho ta xem đi…”

Ngôn ngữ khàn khàn trầm thấp tựa như ma chú, quanh quẩn bên tai Miêu Tuyết Khanh, đối phương hai mắt phảng phất sức quyến rũ, hắn ngơ ngác mà giương môi, một chữ cũng không thể nói.

Hạ Hầu Huân trầm thấp cười, nhẹ nhàng mà buông tóc hắn, phe phẩy cây quạt ly khai. Miêu Tuyết Khanh phục hồi tinh thần lại, bước nhanh đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro