- chương 5 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người tới chuồng ngựa, vài tên nô bộc đem ngựa tốt nhất dắt lại. Bọn họ đang muốn lên ngựa, chỉ thấy Huyên Nhi một thân xanh biếc giữa đám nha hoàn lững thững đi tới.

Nàng kéo tay Hạ Hầu Huân, có chút oán giận nói “Thiếu chủ, ngài muốn xuất ngoại như thế nào cũng không mang theo ta?”

“Chỉ là đi bên ngoài một chút mà thôi, như thế nào? Ngươi cũng muốn đi?” Hạ Hầu Huân cười hỏi.

“Muốn a, nhân gia cũng buồn bực ở nhà hai tháng rồi, dẫn người ta đi nha.” Huyên Nhi nũng nịu mà cầu khẩn.

“Được thôi.” Hạ Hầu Huân sảng khoái đáp ứng, ôm nàng lên ngựa. Nàng ngồi ở trước người Hạ Hầu Huân, một đôi cánh tay trắng nõn quấn trên vai y. Miêu Tuyết Khanh mặt không chút thay đổi mà nhìn, cũng đi theo lên ngựa.

“Ngồi ổn rồi?” Hạ Hầu Huân cúi đầu hỏi ái nhân trong lòng, Huyên Nhi nằm trong lòng y, nhu thuận mà gật đầu. Hạ Hầu Huân đá bụng ngựa một cái, con ngựa một tiếng hí dài, hướng ngoài cửa chạy đi, Miêu Tuyết Khanh theo sát sau đó.

Hai con ngựa phi ra khỏi Hạ Hầu phủ, hướng núi đồi ngoài thành đi.

Đang là mùa thu, khắp núi đồi lá phong đỏ rực như lửa cháy, trong núi lá đỏ bay tán loạn, lá rụng tích thành một tầng dày trên mặt đất. Gió mát trận trận, nước chảy róc rách, thật sự làm cho người ta tâm tình thư sướng, thầm nghĩ phóng ngựa như bay.

Bọn họ tinh thần thêm hăng hái xông lên giữa sườn núi, đứng bên cạnh một dòng suối nhỏ. Hạ Hầu Huân ôm Huyên Nhi xuống ngựa, ở chỗ này mà nghỉ ngơi một chút.

Huyên Nhi liền bước nhẹ nhàng, đi tới dòng suối nhỏ bên cạnh, lấy ra một cái khăn tay, bỏ vào trong nước làm cho ẩm ướt, Miêu Tuyết Khanh nắm ngựa của mình và Hạ Hầu Huân đi qua uống nước, Huyên Nhi thấy liền kêu to

“Ngươi không thấy ta đang rửa khăn tay sao? Mau đem ngựa dắt đi chỗ khác!”

Miêu Tuyết Khanh sửng sốt, chính mình rõ ràng cho ngựa tại hạ lưu uống nước, cùng nàng ở thượng lưu rửa khăn tay có cái gì quan hệ?

“Ta không muốn con ngựa làm bẩn nước! Mau dắt đi!” Huyên Nhi vô lý mà hô nháo, Miêu Tuyết Khanh vô thố mà nhìn về phía Hạ Hầu Huân, người sau hướng hắn gật đầu, ý bảo hắn nghe theo Huyên Nhi nói.

Miêu Tuyết Khanh đành phải giữ bình tĩnh đem ngựa dắt đi, đợi Huyên Nhi dùng khăn tay vắt khô lau mặt, rời đi dòng suối mới dắt trở về. Nghỉ ngơi một lát, Hạ Hầu Huân nói “Phong cảnh nơi này thật đẹp, chúng ta sẽ không kỵ mã, vừa đi vừa nhìn tốt hơn?”

Huyên Nhi bĩu môi nói “Hảo vốn là hảo, người ta hôm nay mang chính là hoa hài vừa mới mua, nếu bị rách thì làm sao bây giờ?”

“Bị rách thì ta nhân tiện ôm ngươi cũng tốt.” Hạ Hầu Huân không đứng đắn mà cười nói.

Miêu Tuyết Khanh một người nắm hai con ngựa, đi theo phía sau bọn họ. Hắn không nghĩ chứng kiến bọn họ trêu đùa, đành đặt tâm tư vào thưởng thức lá phong rực lửa.

Một trận gió thu phất qua, lá khô cuồn cuộn nổi lên đầy đất, trên đỉnh núi bay tới trận trận tiếng chuông, xem ra nơi này có chùa miểu. Hạ Hầu Huân đưa ra ý kiến“Đến trong miếu xem một chút đi.”

Ba người liền đổi hướng, hướng đỉnh núi đi. Khi bọn hắn đi vào một mảnh rừng phong dị thường rậm rạp, không trung đột nhiên vang lên một đạo tiếng chim hót chói tai bất thường

“Chi y y y y !!”

Này không phải giống như tiếng chim gọi! Bốn phía bỗng dưng kịch liệt rung động, vô số lá phong rơi xuống.

Thanh âm nọ tiếng thẳng vào lỗ tai, Huyên Nhi phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời ôm đầu ngã xuống đất, Hạ Hầu Huân dìu nàng, không quá sốt ruột mà nhướng mi. Tiếng chim kêu đình chỉ, lại là một trận thiền minh tiếng vang làm cho người bất an. Lúc này ngay cả con ngựa cũng miệng sùi bọt mép mà ngã xuống, xem ra thanh âm kia làm lòng người rối loạn, Miêu Tuyết Khanh lập tức khoanh hai chân ngồi xuống, vận công ngăn cản. Hạ Hầu Huân nhưng lại như trước khí định thần nhàn mà đứng, hắn phe phẩy cây quạt, hít sâu một hơi, ha ha mà cười. Tiếng y cười như lưỡi dao sắc bén đem thiền minh bổ ra bốn phía mà nổ tung, thiền minh đình chỉ. Miêu Tuyết Khanh vội vàng đứng lên, rút kiếm ứng chiến.

Hạ Hầu Huân đối với không trung phía trước nói “Xin hỏi chư vị tiền bối Không Điểu Cốc có gì chỉ giáo?”

Y một cái đã nói trúng môn phái đối phương, thích khách trốn ở trong rừng tự nhiên không có khả năng đi ra hưởng ứng y. Chỉ nghe vài tiếng xuy xuy giễu cợt, vài miếng càn khôn giới từ rừng cây ném ra. Miêu Tuyết Khanh phi thân tiến lên, lấy kiếm chặn lại ám khí. Rừng cây rì rào rung động, bóng đen chớp lên, ám khí không ngừng từ bốn phương tám hướng bay tới. Huyên Nhi không hề có khả năng tự bảo vệ mình, chỉ biết ngồi dưới đất ôm đầu kinh hô, Miêu Tuyết Khanh vì bảo vệ nàng mệt mỏi chạy tới chạy lui.

Hạ Hầu Huân cũng không để ý tới bọn họ, hắn ha hả cười, ba một tiếng mà thu về chiết phiến, nói nhỏ “Nếu chư vị không muốn đi ra gặp, vậy tại hạ không thể làm gì khác hơn là tự mình cầu chỉ giáo rồi.”

Hạ Hầu Huân nói xong, bay lên không, xem chuẩn phương hướng đánh ra vài chưởng..

Phong thụ dưới chưởng phong bạo khai, phiến lá bị nghiền nát hỗn loạn cuồn cuộn bay lên.

Ba bóng người từ trong bụi mù phi thân nhảy ra, phân ra trái-trung-phải giáp công Hạ Hầu Huân, Hạ Hầu Huân thần sắc tự nhiên, tay áo vung lên, vài mũi ám khí từ trong tay y bắn ra. Ba người nọ lại càng hoảng sợ, một người lui về phía sau tránh né, một người nghiêng người tránh qua, mặt khác một lão nhân râu tóc bạc một nửa lấy côn trong tay đem ám khí chặn lại.

Ám khí rơi xuống đất, hắn tập trung nhìn vào, dĩ nhiên là càn khôn giới bọn họ mới vừa rồi ném! Hạ Hầu Huân đem càn khôn giới thu vào trong tay áo, bọn họ cư nhiên không chút nào phát hiện, rõ là đối phương có bao nhiêu giảo hoạt cùng lợi hại.

Hai người còn lại đang muốn đi tới, bị lão nhân quát bảo ngưng lại, bọn họ đành phải thối lui đến phía sau lão nhân. Lão nhân nọ biết Hạ Hầu Huân khó đối phó, không dám tùy tiện tiến công, hắn mị phùng suy nghĩ, tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Hạ Hầu Huân phe phẩy cây quạt, cười lạnh đánh giá bọn họ, chậm rãi mở miệng “Các hạ chính là nhân nghĩa Cát Hoàn Sơn lão tiền bối 'huấn điểu thần nhân'?”

Cát Hoàn Sơn trong lòng cả kinh, Hạ Hầu Huân còn nói ra tên hai người khác “ Hai vị nhất định là nhập môn đệ tử của Cát tiền bối, Hạng tiền bối cùng Cố tiền bối rồi.”

“Ngươi nhận thức chúng ta?” Trung niên nam tử họ Hạng trầm giọng hỏi, Hạ Hầu Huân chưa bao giờ giao thiệp với giang hồ, nhưng lại đối với bọn họ rõ như lòng bàn tay, không khỏi khiến bọn hắn khiếp sợ.

“Đương nhiên rồi, Cát lão tiền bối cùng nhị vị thanh minh lan xa, tại hạ sớm có nghe thấy.”

“Không cần phải nói lời hay, chúng ta hôm nay là tới lấy mạng ngươi!” Cát Hoàn Sơn âm thanh lạnh lùng nói. Miêu Tuyết Khanh nghe xong không khỏi cả kinh, Độc Phiến Môn cùng Không Điểu Cốc không oán không cừu, bọn họ vì sao có hành động này?

“Nga?” Hạ Hầu Huân cười cười, kính tự nói "Theo tại hạ biết, một năm trước Không Điểu Cốc tất cả nam đệ tử đều bị trục xuất, trong đó thì có chư vị. Cát lão tiền bối vốn là một trong khai sơn tổ sư của Không Điểu Cốc, không cam lòng bị đuổi đi, thệ muốn trọng chấn uy danh, đoạt lại Không Điểu Cốc. Ta Độc Phiến Môn cùng Không Điểu Cốc luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, tiền bối hôm nay lại nói muốn lấy mạng tại hạ… Nếu như vãn bối đoán không sai, nhất định là có người xui khiến các  người tới giết ta, mà điều kiện người nọ đặt ra chính là ngày sau trợ giúp các người giành lại Không Điểu Cốc… Về phần người nọ là ai, vãn bối cũng đoán được vài phần rồi…"

Y một đoạn nói nhân tiện đem nội tình bọn họ kể chi tiết. Cát Hoàn Sơn  cùng hai gã đệ tử nghe được trên mặt một trận xanh một trận trắng. Cát Hoàn Sơn trường côn run lên, lạnh lùng nói “Hãy bớt xàm ngôn đi! Cho dù bị ngươi nói trúng rồi, ngươi hôm nay cũng chạy không thoát!”

“Thật sự?” Hạ Hầu Huân cười dài mà thu về cây quạt.

Cát Hoàn Sơn lạnh lùng thình lình đề côn trên mặt đất đảo ra một vòng, trên mặt đất lá rụng bay lên, hình thành một tấm chắn, đệ tử phía sau hắn chọc thủng lá chắn hướng Hạ Hầu Huân đánh tới. Hạ Hầu Huân không chút hoang mang mà lấy chiết phiến đỡ kiếm, ba người triển khai hỗn chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro